Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 20: Sano Shinichiro

Nhập viện cũng được gần một tuần, hôm nay thể trạng Takemichi đã hồi phục lại, tốt hơn bao giờ hết. Nhưng để đảm bảo, Hinata khuyên em ở lại tịnh dưỡng thêm vài ngày nữa. Nghe có lý nên em liền chấp thuận. Và giờ đây, Takemichi đã được trải nghiệm, thứ cảm giác gọi là buồn chán.

Chán như con gián!!!

Takemichi hết nằm nhoài người trên giường, xong lại ngồi dậy ăn trái cây, nhưng những thứ đó cũng không giải toả được cơn buồn chán trong em. Đột nhiên, trong đầu thiếu nữ lúc này loé lên một ý nghĩ. Hay là đi tham quan bệnh viện một chút nhỉ, chắc không ai biết đâu ha.

Nghĩ là làm, Takemichi chui tọt xuống giường, âm thầm lặng lẽ chuồn khỏi phòng bệnh. Quả nhiên, được vận động vẫn là tuyệt nhất! Đi dạo trên tầng ba của bệnh viện, thiếu nữ bỗng dưng nghe thấy náo nhiệt ở một phòng chăm sóc đặc biệt. Máu tò mò nổi lên, Takemichi liền mon men lại gần nhìn thử.

Em nghe phong phanh gì mà bệnh nhân hôn mê sâu hai năm cuối cùng cũng tỉnh, rồi còn có cả tiếng thì thầm to nhỏ khen bệnh nhân đẹp trai của các y tá nữa. Mấy chị ơi, hình như có gì đó rớt dưới chân mấy chị kìa, là liêm sỉ đó!!!

Hóng chuyện được một lúc, thấy các bác sĩ và y tá dần rời đi, Takemichi dự định cũng theo bước bọn họ trở về phòng. Nhưng rồi, thanh âm trầm ấm từ trong phòng bệnh đã kéo em trở lại.

"Này, bé con lén lút."

Takemichi ngoái đầu lại, khó hiểu nhìn chủ nhân của câu nói trên. Bé con? Ai là bé con?? Mình á???

"Anh gọi em ạ?"

"Ngoài em ra thì còn ai lấp ló mãi ngoài đó nữa."

Nhìn gương mặt từ ngơ ngác chuyển sang ngại ngùng của em, người nọ không khỏi cảm thấy thích thú.

"Bộ đồ đó... em cũng là bệnh nhân sao? Nếu được thì vào đây ngồi chơi với anh một lúc nè."

"A... vâng..."

Takemichi gật đầu, ngoan ngoãn đi vào. Vì ống tay áo khá rộng, nên khi phủ xuống đã che gần hết bàn tay em, chỉ để lộ ra những ngón tay nho nhỏ đang nắm chặt lấy vạt áo.

Phựt—

Sợi dây liêm sỉ trong chàng trai nọ chính thức đi tong. Cmn, con nhà ai đáng yêu dữ thần! Muốn bắt về nuôi!! Muốn phạm tội!!!

"Ê hê hê hê hê..."

"Anh... có cần em gọi bác sĩ không ạ...?"

Trông thấy người lớn hơn trưng ra bộ mặt biến thái với nụ cười nham nhở, tim Takemichi rơi lộp bộp vài nhịp. Tự nhiên cười ghê vậy ba? Không lẽ hôn mê lâu quá nên giờ tỉnh lại bị chập mạch rồi!? Tuy Takemichi chưa gặp người này bao giờ, nhưng anh cứ khiến em cảm thấy vừa quen vừa đáng sợ thế nào ấy!?!

"E hèm... anh không sao, xin lỗi em."

Thấy bản thân hơi thất thố, người lớn hơn ái ngại tằng hắng giọng. Sau đó nhìn sang em, chàng trai mỉm cười dịu dàng giới thiệu.

"Anh tên Sano Shinichiro, tên em là gì?"

"Em tên là Hanagaki Takemichi."

Takemichi cũng vui vẻ đáp lại. Nhưng ngay sau đó, thiếu nữ liền đông cứng tại chỗ, khi nhận ra quả tên làm mưa làm gió suốt quãng thời gian làm bất lương của em.

Cha nội này vừa nói gì? Sano Shinichiro... là cái người số nhọ bị Kazutora-kun cho một phát cờ lê vào đầu rồi nằm luôn đó hả?! À không, nói vậy thất lễ quá... phải nói "đây là anh trai của Mikey-kun sao?" mới đúng chứ!!!

"Vậy à... Takemicchi..."

Shinichiro gật gù, tươi cười nhìn em. Nhưng đâu đó trong thâm tâm anh, trái tim đã nhảy 9981 điệu chachacha rồi. Vừa tỉnh lại liền gặp người thương, ai mà không vui cho được!?

"Không, là Takemichi mới đúng!"

Thiếu nữ nguầy nguậy lắc đầu, sửa lại phát âm cho người lớn hơn.

"Ừm, Takemicchi!"

Shinichiro tươi cười híp mắt, vui vẻ lặp lại theo em.

"..."

Thôi dẹp mẹ đi! Đến cả cái màng lọc âm thanh cũng y chang nhau!! Đây đích thị là anh của Mikey-kun rồi!!!

Trông thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của thiếu nữ, Shinichiro không khỏi cười thầm trong bụng. Hai năm không gặp, em đã lớn đến nhường này rồi. Trông còn có vẻ tự tin hơn xưa nữa, nhưng vẻ đáng yêu năm nào vẫn không hề mất đi.

Mà nói về đáng yêu, không biết đám em nhỏ của anh ra sao rồi nhỉ?

"Shinichiro, anh tỉnh rồi hả?"

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đạp ra thô bạo, một nhóm người từ bên ngoài gấp gáp tiến vào.

"Ồ, Manjiro, Ema, còn có Ken nữa này."

Shinichiro thấy đám em nhỏ của mình xồng xộc chạy vào, liền tươi cười vẫy tay chào. Cầu được ước thấy nhé, sướng nhất anh!

"Mừng anh tỉnh lại, Shinichiro-kun."

Draken lễ phép cúi đầu chào chàng trai. Và khi ngước lên, anh khá ngạc nhiên, khi trông thấy mái tóc bông xù màu vàng.

"Takemicchi?"

"Hả...?"

Mikey và Ema đang mừng rỡ, nghe Draken gọi tên em cũng bất ngờ, liền nhìn sang thân ảnh ngồi cạnh giường bệnh của Shinichiro.

"Xi-Xin... chào..."

Takemichi cứng nhắc quay đầu lại, khe khẽ cất tiếng.

"Takemicchi!!!"

Mikey nhìn thấy người thương, liền quẳng việc Shinichiro đã tỉnh ra sau đầu, nhào đến quấn lấy Takemichi như bạch tuộc.

"Oi Mikey, mày đừng có mà cơ hội!"

Draken gằn giọng, cố gắng tách em khỏi móng vuốt của Mikey.

"Mấy đứa biết nhau sao?"

Lần này đến lượt Shinichiro kinh ngạc, khi chứng kiến cảnh tượng giành giật thiên sứ giữa Mikey và Draken.

"Dạ, Takemicchi là bạn gái của em!"

Mikey tăng thêm lực tay siết lấy em, tặng cho anh cả nhà mình một câu động trời.

"Shinichiro-kun đừng có tin, thằng Mikey nó chém gió đấy ạ!"

Draken gầm gừ nói, nhưng không quên lễ phép. Tay vẫn bận rộn với việc kéo Takemichi ra khỏi Mikey.

"Hừ, đúng là con trai."

Ema hừ lạnh, vươn tay kéo Takemichi ngã vào lòng mình, hôn lên trán em rồi nhìn người anh cả.

"Anh Shin, giới thiệu với anh, Take là người yêu của em."

"!!!"

Takemichi tròn mắt, không thể tiêu hoá nổi những gì mình vừa nghe. Ủa jztr? Nhầm kịch bản rồi mấy đứa!! Quay xe về mau!!!

"Takemicchi mới là người yêu của anh, dù có là Ema anh cũng không nhường đâu!"

"Hả, mày đừng có mà ảo tưởng, Mikey. Takemicchi là người yêu của tao mới đúng!"

"Hai anh xê ra, Take là người yêu của em!"

"*^#&^%#%^@#^*"

Ngắm nhìn cảnh tượng bát nháo trước mắt, Shinichiro không nói không rằng, kéo Takemichi lọt thỏm vào lòng mình rồi lên giọng.

"Im lặng, nhìn cho rõ, đây là chân dung chị dâu của mấy đứa đấy!"

Takemichi: "..." Ủa alo anh? ᕕ( ᐛ )ᕗ

Mikey: "..." Anh với chả em, chán méo muốn nói! (-‸ლ)

Ema: "..." Muốn gọi cảnh sát quá! ┐( ̄ヘ ̄;)┌

Draken: "..." Gòi xong, anh em tương cà luôn! ლ(ಠ_ಠ ლ)

Kết cục, cả phòng bệnh vẫn rơi vào hỗn chiến. Và người ngồi giữa vòng xoáy cuộc chiến ấy, còn ai khác ngoài Takemichi.

"Thôi, đến giờ uống thuốc rồi, em phải về phòng đây."

Ngước nhìn đồng hồ, Takemichi đứng dậy, nói lời chào với mọi người.

"Hẹn anh khi khác gặp nhé, Shinichiro-kun."

"Nhớ ghé thăm anh thường xuyên nha."

Shinichiro tươi cười, đặt lên má em một nụ hôn thay cho lời tạm biệt.

"Hẹn gặp lại nhé, Take."

Ema vòng tay ôm em, ôn hòa thầm thì.

"Để anh tiễn em, Takemicchi."

Draken vươn tay xoa đầu em, dịu dàng mỉm cười. Rồi bàn tay to lớn dần hạ xuống, miết nhẹ lấy đôi môi nhỏ nhắn của em.

"Anh đi nữa."

Mikey cũng đứng dậy, cầm lấy một túi xốp, rồi cùng em ra khỏi phòng.

Đường về phòng bệnh nhanh hơn em nghĩ. Thoáng chốc, em đã xuất hiện trước cửa phòng từ lúc nào không hay. Trông thấy hai thiếu niên vẫn chưa rời đi, Takemichi liền mở lời.

"Tụi mày có muốn vào chơi chút không?"

"Được."

Mikey ngay tức khắc đồng ý, cứ như thể đang chờ câu nói này của em. Cả hai vào trong, Draken ngồi lên giường, kéo Takemichi lọt thỏm trong vòng tay mình, còn Mikey thì gối đầu lên đùi em.

"Takemicchi, cho em này."

Mikey ngắm em một lúc, sau đó lấy món đồ từ trong túi xốp ra, đưa đến trước mặt em.

"Đây là..."

Takemichi tròn mắt, nhìn bộ bang phục đen tuyền gợi lại cho em bao kỷ niệm.

"Là bang phục Mikey đã mặc khi Toman vừa quật khởi đấy. Nó quý giá giống như sinh mệnh của Toman vậy. Mặc hay không tùy vào em, nhưng anh muốn em nhận nó."

Ôm lấy thân ảnh nhỏ nhắn, Draken đặt cằm lên vai em, khẽ thủ thỉ.

"Takemicchi, em là ân nhân của Toman, tất cả đều công nhận em."

"Cảm ơn nhé."

Mân mê bang phục trên tay, Takemichi nhìn Mikey rồi mỉm cười.

"Thứ này, tao sẽ trân trọng nó."

"Khó chịu thật đấy!"

Mikey đột ngột bật dậy, ghì chặt hai tay của em, còn bản thân thì áp sát đến thiếu nữ.

"Cảm giác khó chịu trong đầu anh chẳng thể nào biến mất nổi."

"Hả?"

Đột nhiên bị Mikey chèn ép, Takemichi liền ngơ ngác không kịp hiểu chuyện gì. Đôi đồng tử đen láy xoáy thẳng vào mắt của em, khiến Takemichi một trận rét run.

"Vì cái gì Hanma lại muốn hãm hại Toman? Tại sao lại lợi dụng hội Kiyomasa để giết Kenchin?"

---

Đã beta

-1.4.2022-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro