
Ngoại truyện: InuTake
Móc xích thứ 9: Inui x Takemichi
Cỏ bốn lá của sự may mắn và đèn hoa rực rỡ
Quá khứ xinh đẹp tan vào mây bụi
Cơ thể hòa với tiếng gió biển
Đôi cánh gãy không thể nào bay tiếp
Nở nụ cười chìm vào biển xanh
Có người vẫn đợi, vẫn nở nụ cười
Anh ta tin vào việc thần sẽ đáp lại mong muốn nhỏ bé ấy, hi vọng không bao giờ vụt tắt cho đến khi anh ta quên đi tất thảy. Cơ mà, cho đến chết anh ta cũng không muốn quên người ấy.
Sợi dây tơ đỏ mong manh trong không trung, anh ta vội đưa tay bắt lấy....
Thế mà...tại sao....sợi dây đỏ lại biến mất rồi?
Không lẽ kết thúc vậy sao?
Người đàn ông có nét đẹp khiến người ta phải ghen tị, thật tuyệt nữa nếu như trên khuôn mặt ấy không có vết sẹo xấu xí. Nhưng cũng chẳng sao cả, vì nó lại tạo cho anh ta một nét đẹp riêng.
- Inui-sama, buổi sáng vui vẻ!!
- Sáng vui vẻ, mọi người!!
Anh ta nở nụ cười đáp lại khiến người khác phải ngượng ngùng. Nam nhân trong bộ vest đen thong dong từng bước trên hành lang rộng nhiều người.
Nhân viên trong công ti có thể cho rằng: Ít nhất, ngài ấy cũng thân thiện hơn mấy vị khác!!
Hoặc ngược lại....
Ai nói người cười vui vẻ không có nỗi đau đâu!
Chính là vì trải qua nhiều rồi mới có thể bỏ qua đau đớn nở lại nụ cười tươi vui.
Chứ ai mà rõ là trái tim đã rỉ bao nhiêu máu chứ!!
Anh ta trở lại căn nhà của mình, một khu biệt thự rộng lớn mà tĩnh mịch. Cả tòa nhà phủ sắc trắng sang trọng, những chi tiết sắc sảo cùng hàng loạt thứ đồ xa hoa. Một khu vườn tràn đầy sắc màu của những loại hoa hiếm.
Nhưng nhìn kìa....nụ cười kia đã tắt rồi, thay vào đó là nét bi thương. Inui tháo lỏng cà vạt, ngồi ngửa ra trên chiếc sofa lớn. Đôi mắt như sắp khóc đến nơi rồi.
" Takemichi-san....."
"Anh đi đâu rồi?....em nhớ anh!!"
" Tại sao vậy? Em đã ngoan như anh mong muốn rồi mà..."
" Em làm sai gì sao? Em làm sai sao? ... nếu vậy....em xin lỗi...xin lỗi mà!!"
" Em biết lỗi rồi....về đi Takemichi-san!!"
Giọng nói mang theo sự nức nở như của đứa trẻ vậy. Bàn tay to lớn che đi khuôn mặt tràn ngập nước mắt. Anh co lại như thể đang chịu một hình phạt nào đó. Ai ngờ được chứ, một mặt khác của con người lịch sự ấy.
Trong căn phòng lớn này, khung tranh to lớn mà trang trọng như tôn vinh một vị thần. Vị thần ấy dịu dàng lắm, ánh mắt ấy ấm áp lắm. Tay người xoay chuyển giữ cân bằng cho một quả cầu sáng. Đầu người phủ tấm voan trắng tựa như một cô dâu xinh đẹp.
- Em thật sự muốn bản thân là người có thể phủ tấm voan trắng đó!!
Inui hèn mọn chắp hai tay, ngồi nghiêm chỉnh trên sàn nhà lạnh lẽo. Mùa hè nóng bức phản lại sự lạnh lẽo trong cái tâm chết lặng ấy. Tiếng chuống gió ngoài cửa khẽ reo một tiếng, mấy bông hoa bìm bịp hồng tím cũng thật nổi bật.
Mùa hè tuyệt như vậy, sao anh lại thấy nó thật tệ hại nhỉ?
Liệu....có phải vì anh ra đi vào cái tiết nóng bức của ngày hè không? Mùa hè năm ấy anh tròn 28 tuổi, chỉ vẹn hai năm thôi, mà thật nhiều kỉ niệm.
Hai năm ngắn ngủi khiến cho bao kẻ trầm luân, anh rốt cuộc làm thế nào khiến cho người ta yêu thích quá vậy?
Nếu vậy anh là yêu quái quyến rũ để thu hút kẻ khác để giết chết.....thì em cũng nguyện ý làm tế phẩm dâng lên cho anh!!
Anh cảm thấy bản thân như một kẻ ngốc vậy! Nghĩ gì mà coi anh ấy là yêu quái chứ!!!
Đêm tối đem lại cho ta cảm giác sự thật không thể tránh, phơi ra mọi thứ rồi tự đau khổ. Bóng người cô độc trong căn nhà lớn, không ai hay một âm thành nào khác. Tiếng ve ngoài trời inh ỏi, tiếng nhạc từ ti vi truyền đến như muốn lấn áp. Sàn nhà lăn lóc mấy lon bia rỗng, mặt bàn lại có hàng loạt các loại rượu đắt tiền.
- Ước gì anh ở bên cạnh em lúc này!!
Inui khẽ cười, nhếch môi lên dành cho mình nụ cười khinh bỉ. Chỉ là do anh không giữ chặt người ấy!! Nhìn mà không thể đến, chỉ là cách nhau mặt biển, thế mà lòng đã chia cả vạn thước.
Ánh đèn mờ chiếu rõ mọi thứ, ánh nến lập lòe tạo nên bi thương. Buông bỏ mọi thứ, Inui ngả mình ra ghế rồi lẩm bẩm mấy câu.
Anh chửi bản thân mình ngu ngốc, chửi mình tại sao cứ giữ khư khư cái tình cảm dài này.
Người ta nghĩ anh đã buông bỏ, thực ra trong cuộc tất cả chẳng thể nào quên. Người nam nhân năm ấy đã đem trái tim bao người chìm vào mặt biển, họ đang đợi ngày nam nhân ấy quay lại đem trái tim kia trả lại từng người cùng câu trả lời.
- Inui!! Inui!! Tỉnh đậy đi nào!
Ngây người cả đêm đã chợp mắt lúc nào không rõ. Trước mắt anh là người chị gái dịu dàng xinh đẹp. Có vẻ là lo lắng quá mà tới xem đây mà.
- Onee-chan!!- Inui đem bản thân ngồi dậy, nhưng sự choáng váng vì tối qua bia rượu khiến anh thấy thật khó chịu. Đầu óc cứ xoay vòng vòng rồi.
- Em lại uống nữa rồi!!- Akane chán nản thở dài, người em trai ngoan ngoãn ngày ấy đã thành thế này rồi.
- Tỉnh nào, đi tắm rửa đi. Người em nồng mùi quá!! Để em một mình như vậy ,thật đáng lo mà!!
Akane cúi người thu dọn đống tàn tích bừa bộn sau khi đã tống em trai mình vào nhà tắm. Cô đưa mắt nhìn ánh sáng mặt trời len lói mà nở nụ cười.
- Hôm nay, cũng thật là một ngày đẹp trời đó, Takemichi-san!!
Nam nhân một lần gặp khiến người ta không quên, người ấy khiến cho Inui yêu sâu đậm, khiến cô kính trọng mà nể phục. Chỉ là cô vẫn không biết người bao giờ mới quay về thôi!!
- Onee-chan, chị đến có chuyện gì sao?- Inui cầm khăn bước ra từ nhà tắm, cơ thể cường tráng, đôi mắt mệt mỏi. Cả người là chiếc áo sơ mi đen cùng quần tây trắng có phần nhăn nhó.
Akane lắc đầu thở dài:" Cả Koko lẫn em ngoài mặt một vẻ mà lòng một vẻ. Thế nên....ra ngoài đi!!"
- Em sẽ ra ngoài cả ngày hôm nay để thư dãn, chị sẽ quan sát em cả ngày bằng định vị đấy!!
Inui thầm rùng mình. Akane thường thường dịu dàng, nhưng để cô ấy điên lên thì bạn lên hiểu rằng bạn sẽ chẳng thấy mặt trời vào ngày mai đâu.
- Vâng!!
Cứ như vậy Inui bị thúc ép mà lái xe ra ngoại ô chơi. Dù rằng anh cũng chẳng hiểu mình ra đó làm gì.
Nơi này thích hợp với việc đi dã ngoại hơn nên Akane đã đem giỏ đồ ăn bỏ phía sau rồi. Một giỏ to đùng!!
- Cái này thì ăn bao giờ mới xong!!- Inui thở dài xách nó ra khỏi chiếc xe đắt tiền mà đã có rất nhiều người đã nhìn chằm chằm vào nó.
Bầu trời trong xanh với nhiều vệt mây trắng thổi qua. Tấm thảm cỏ mát mắt dịu người, và xung quanh thì có khá nhiều người. Vì cuối tuần nên họ có thời gian để nghỉ ngơi và giải tỏa.
Chọn đại một chỗ nào đó trống và cách xa hẳn mọi người để ngồi xuống. Nhìn anh như cách biệt một vùng trời với họ vậy. Nhưng Inui lại vô tình chú ý đến một câu chuyện nhỏ.
- Nhìn nè, nhìn nè... tớ tìm thấy rồi đây!!
- Cậu tìm thấy gì?
Hai cô bé tầm 13, 14 tuổi đang ngồi cùng nhau tại gần một chỗ cỏ lạ. Cô gái tóc vàng cầm lên một nhánh cây, nếu để ý kĩ ra thì nó là một cây cỏ bốn lá.
- Tớ thấy cỏ bốn lá rồi!!
- Hể!! Ghen tỵ quá đi!!- Cô bé tóc nâu có vẻ hơi thất vọng. Trên tay là vòng hoa cỏ ba lá đang kết dở.
Cô bé tóc vàng nói tiếp:" Đừng lo, tớ sẽ tìm với cậu mà!! Chỉ cần cố gắng là được!!"
- Nhưng...trong cả rừng thế này thì...
- Không sao đâu, ta sẽ làm được mà!
Hai cô bé nở nụ cười tươi, cùng nhau đan nốt vòng hoa, nếu xong rồi thì cùng nhau tìm nhánh cỏ bốn lá khác.
- Anh trai xinh đẹp!! Anh trai xinh đẹp!
Và hai cô bé ấy đã chạy đến trước mặt anh để tìm sự giúp đỡ rồi. Cơ mà gọi anh trai xinh đẹp thì có hơi...mà kệ đi, Inui xinh đẹp thật!!
- Có gì sao?- Inui nở nụ cười đáp lại, anh đang phân vân có lên nhờ mấy cô bé này ăn hết đống bánh này hay không.
- Có thể tìm hộ bọn em được không, cỏ bốn lá ấy!!- Cô bé tóc vàng dùng ánh mắt long lanh nhìn anh, hai tay bám lấy cánh tay không rời.
- Làm ơn!! - Bồi thêm cô bé tóc nâu bên cạnh mắt long lanh không kém, dường như còn như sắp khóc vậy.
Inui im lặng một hồi rồi đồng ý:" Được rồi, anh tìm với mấy em!!"
Anh cũng chẳng rõ sao mình đồng ý nữa. Chỉ là đột ngột lại nhớ đến người kia giúp người khác đến độ vô lí, hễ cứ có gì lại xen vào giúp, dù chẳng liên quan tới mình.
- Mấy đứa muốn tết nguyên một vòng hoa cỏ bốn lá sao? Vậy không phải còn lâu sao!!!- Inui nghe xong ngạc nhiên, tìm được một cái đã khó rồi, giờ còn nguyên một vòng.
- Vì..cỏ bốn lá là biểu tượng của sự may mắn. Một bông đã may mắn, vậy một vòng có phải may mắn hơn không?
Cô bé tóc vàng cười toe toét, nghe có chút hơi vô lí nhưng lại rất thuyết phục. Một vòng hoa may mắn chúc phúc.
- ....Nghe ý nghĩa thật đấy!!
Ba người ngồi lại một chỗ để tìm kiếm, dần dần tết thêm được rất nhiều vòng khác, nhưng toàn bộ là những chiếc vòng cỏ ba lá.
Cô bé tóc nâu cảm thán:" Anh làm giỏi ghê, được rất nhiều này!"
Inui cười nhẹ :" Không hẳn! Nhưng.... trời sắp mưa rồi. Nên có lẽ không tìm được đâu!!"
Anh đưa mắt lên nhìn bầu trời, cái xanh trong kia đã bị thay thế bởi cái sắc tro tàn của ngày giông mưa rồi. Điều đó có nghĩa là họ sẽ không thể tiếp tục tìm kiếm nữa.
- Mấy đứa không về à? Cha mẹ hai em đâu!!
Inui nhìn quanh, hai cô bé đã ở với anh khá lâu rồi mà không thấy người thân đâu, bộ hai đứa bỏ nhà đi bụi đấy hả?
- Bọn em không bỏ nhà đi bụi đâu, chỉ là xin phép rồi thôi!!
- Gần đây có một nhà trọ cổ điển, cha mẹ đã đặt cho bọn em...còn bọn họ đi hẹn hò rồi!!
Cha mẹ kiểu này đây. Để con gái và bạn của con gái chơi ở ngoại ô chơi và đặt nhà trọ, còn mình lại đi hẹn hò. Cha mẹ có tâm dễ sợ!!
Inui trầm mặc. Anh hơi cạn ngôn với cặp cha mẹ này rồi đấy. Nhà trọ cổ điển ở gần đây....không phải khu thuộc quản lí của Touman đấy à!! Thực ra...Inui là chủ ở đấy...
- Trở về trước đã, mai chúng ta sẽ tìm tiếp, được chứ?
Hai cô bé đồng ý, thu dọn mọi thứ rồi trở về. Tuy nhiên, vào sáng hôm sau cả ba đã không thể tìm cùng nhau, vì gia đình cô bé có chuyện lên đã trở về trong đêm ấy. Hình như là do tai nạn xe.
Inui thẫn thờ trên cánh đồng bốn lá thấm hơi mưa và sương sớm. Tay anh cầm chiếc ô trong suốt, bầu trời vẫn còn đang tí tách mưa. Có vẻ là còn lâu mới có thể ngơi được.
- Chúng ta không thể rồi!
A..
Cánh lá nhỏ lay động, màu xanh mướt xinh đẹp. Hai đóa cỏ bốn lá đang ở cùng nhau, ẩn trong những cỏ ba lá khác thật khó để phát hiện.
Mấy ngày sau đó, gia đình cô bé nhận được một khoảng tiền lớn để chi trả tiền viện phí. Một phong thư cùng món tiền khác như sự cảm ơn.
- Cái này...là...- Cô bé tóc vàng ngẩn người ra.
- Gì thế?- Cô bé tóc nâu quay ra hỏi.
- Anh trai xinh đẹp giữ lời hứa rồi!!- Trên tấm phong thư được đính kém thêm hai cỏ bốn lá đã được ép để tránh bị hỏng. Mỗi người một cái là huề rồi.
- Thật kì lạ đó, em hiếm khi tặng người ta như vậy lắm!!- Akane tò mò nhìn em trai, dù rằng đó chẳng là gì trong đống tài khoản kếch xù đó. Tặng gia đình đó 10 triệu yên, món tiền đủ sống thoải mái cho một gia đình hạnh phúc.
- Em đã hứa tìm cho hai cô bé đó cỏ bốn lá!!- Inui thản nhiên ngồi giải quyết đống giấy tờ, thong thả trả lời lại. Nếu không thì cứ lấy mấy cái thẻ đen của Kokonoi là được. Dù sao hắn ta cũng có một đống.
- Ồ, cỏ bốn lá của sự may mắn đó hả!! Thích thật đấy, tìm nó giữa một rừng ba lá thôi đã đủ khó rồi!!
Akane thốt lên, sao Inui có thể kiên nhẫn mà tìm được những hai cái vậy. Đã thế còn ép lại làm thành hai sợi dây chuyền bạc nữa.
- Do may mắn đó!! Mấy bữa trước em đã tìm được một chậu cỏ bốn lá tại cửa hàng của bà lão phúc hậu!!
Trên bệ cửa, một chậu cây nhỏ xinh đẹp bên bệ cửa. Nó kiên cường như một vũ công nhảy trong ánh nắng mùa hè vậy.
Akane mỉm cười:" Quả là may mắn đó!!"
Bà lão tại cửa hàng đó cũng thật kì lạ mà trao đi chậu cây quý của mình. Bà ấy xoa con mèo lười mà nói: Có lẽ cậu trai trẻ đó sẽ cần nó hơn bà đấy!!
- Em sẽ tìm được một rừng cỏ bốn lá!!
- ...Vậy hả!! Goodluck!
Akane nghe xong, tâm trạng dãn ra hẳn. Từ đó chỉ mãi thấy Inui mỉm cười, thay vì việc đắm chìm mãi trong đau khổ, hãy đi tìm một việc mà ta có thể vui vẻ, để chờ đợi người trở về.
Một cánh là niềm tin
Hai cánh là hi vọng
Cánh thứ ba là tình yêu
Và cuối cùng là may mắn
Ta đem mọi thứ hợp lại trao lại cho người
Một ánh đèn lấp lánh giữa thế nhân
Cỏ bốn lá lay động chúc phúc
Mong anh hãy mãi cười như vậy để đợi người kia về
Quả là từ đó, Inui lúc nào cũng tìm đến nơi ấy để tìm cỏ bốn lá. Đôi khi anh cũng đổi địa điểm, tìm hiểu nhiều nơi để có thể biết rõ xem mình có thể tìm đến khu rừng của sự may mắn không.
Thế nhưng đã rất nhiều lần rồi, anh thất vọng trước những cây lá bình thường, những đám cây chỉ toàn cỏ ba lá. Thật sự là rất khó tìm.
Nhưng thay bằng đó, những hạt giống cỏ bốn lá sẽ giúp ta có được mong muốn. Ấy thế, tự mình tìm được giữa một rừng cỏ ba lá thì sự may mắn ấy thật hạnh phúc làm sao.
- Chào buổi tối, anh có muốn thả đèn hoa không?
Cô gái xinh đẹp đưa đến cho anh một chiếc đèn xinh xắn. Từng cánh hoa xếp chồng lên nhau, ánh lửa lập lòe phát sáng nho nhỏ. Xung quanh là hàng loạt ánh đèn khác, hôm nay là lễ hội ở nơi này. Xem ra, Inui đến cũng thật đúng lúc.
- Nếu anh có mong muốn gì thì hãy ước và thả xuống hồ nhé!!
- Tôi nghĩ là sẽ ổn thôi!
Cô gái nói xong liền đi mất. Inui nghe xong ngẩn người. Nếu thật sự được như vậy thì anh đã có thể gặp người ấy lâu rồi. Anh đưa mắt nhìn những thiếu nữ nhắm mắt, lẩm bẩm gì đó rồi ngại ngùng thả. Thực ra, thì mấy cái này chỉ thích hợp cho mấy thiếu nữ hơn là cho Inui.
"Nếu được...thì bây giờ...em rất muốn nhìn thấy anh!!"
Đèn hoa thả xuống nhẹ nhàng, lênh bênh trên gợn sóng nhỏ. Nhè nhẹ phát ra tia sáng nhỏ, một tiếng chuông linh lang vang lên.
A! Trời mưa rồi.....
"Buổi tối vui vẻ, Seishu!!"
" Mưa rồi đó còn chưa đi sao!!"
" Này, này...Seishu!!"
Bóng nam nhân mờ ảo, tay cầm ô in hình cỏ bốn là. Người nở nụ cười dịu dàng, tay kia cũng là một chiếc đèn hoa khác. Giọng nói quen thuộc như tiếng chuông ngân.
- Takemichi-san.....
Inui đứng hình, mọi người xung quanh vì mưa mà đã tản ra hết rồi. Chỉ còn mình anh ngây người trong cơn mưa đêm thôi.
- Inui-sama, mưa rồi..ngài mau...
Người tài xế hoảng hốt mang theo chiếc ô tới che đi vị sếp đang cứng đờ trong mưa gió.
- Ờ!!- Inui ậm ừ nới, không rõ là nói với bóng hình kia hay là với người vệ sĩ nữa. Anh cứ tiến từng bước về phía chiếc xe thì người kia như đốm sáng trong đêm tối cũng từng bước lại gần.
Inui đi một thì người phía sau cũng tiến một bước. Ấy thế khi đã vào xe và đi rồi thì bóng hình đấy lại không di chuyển nữa.
"Nhớ chăm sóc bản thân đấy, đi mưa như vậy sẽ cảm mất!!"
Bên tai vương vấn giọng nói quan tâm, trầm ấm. Bóng người trong đêm mưa tan biến. Trên con đường vắng lặng đã chẳng còn ai cả, màn đêm u tối, con đường mịt mù, ánh đèn nhấp nhánh thoáng thấy nước mắt chảy trên gương mặt xinh đẹp.
"Em chờ anh về, Takemichi!!"
" Chỉ còn một chút nữa thôi, đợi em một chút nữa thôi!!"
" Em sẽ tìm được nó mà!!"
Một lời hứa giữa anh và em. Chỉ cần sau cơn mưa này, em sẽ tiếp tục tìm kiếm, một chút nữa thôi. Nên hãy chờ nhé!!
" Không cần phải cố đến vậy đâu!"
" Quan tâm bản thân đừng khiến nó bị kiệt sức. Mỗi người đều có giới hạn mà!"
" Anh vui lắm đó, Seishu!!"
" Nhưng...biết không...trễ rồi!!"
" Xin lỗi nhé!!"
Nước mắt chảy mãi trên gương mặt của bóng sương khói. Nụ cười gượng gạo và cơ thể xuất hiện nhiều vết nứt lớn. Sắp rồi, nó như một bức tường sắp sập vậy. Tan nát, biến mất cả!
Inui lặng nhìn bầu trời mưa qua tấm cửa kính dày. Biệt thự bật đèn sáng chưng, sắc trắng nổi bật cả một vùng. Mà có lẽ anh không để ý, bức tranh của vị thần kia như đã chảy lệ.
Mưa giữ dội làm cây cối nghiêng ngả, che mờ đi ánh trăng sáng. Con đường dần lối mờ dần của kẻ mất phương hướng. Mà biệt thự sáng trưng của Inui lại như ngọn hải đăng vậy.
Gần hai tháng sau đó, sau bao vất vả của mình, Inui đã tìm ra địa điểm có khả năng cao nhất có toàn bộ là cỏ bốn lá. Sau cái lần ước nguyện của chiếc đèn hoa, Inui chỉ thấy Takemkchi một lần duy nhất. Mà ngay sau đó đã chẳng còn thấy gì nữa.
Một lần tạo lên hy vọng, một lần tạo thêm niềm tin.
Nụ cười xoa dịu ám áp, đôi mắt xanh dương lấp lánh thấu tình
Cùng lời tạm biệt kì lạ!!
Một khu vườn nhỏ bên cạnh một chiếc hồ, màu nước trong suốt thấy cả mấy con cá đang nhảy múa. Thảm cỏ cắt tỉa ngay ngắn mà trung tâm là cỏ bốn lá rực rỡ cùng mấy bông hoa trắng.
Qua cánh cổng trắng xinh xắn, có thể thấy cả khu vườn nhỏ cổ tích. Ngước lên là dàn hoa hồng đỏ quý, nhìn xuống dưới là cỏ bốn lá may mắn. Và....
- Lâu rồi mới gặp, Seishu!!
Bóng hình hai tháng qua mà Inui nở nụ cười cố gắng gượng qua. Người khiến cho trái tim anh đập nhanh vô thức một cách khó hiểu. Người mà chỉ nhìn thôi cùng thấy rất ấm áp.
- Takemichi-san.....
- Đừng khóc đấy nhé!!...đây là quà cho sự cố gắng của em!
Nam nhân kia hốt hoảng rời khỏi xích đu xinh xắn, khuôn mặt hối lỗi xoa đầu người đàn ông cao hơn mình. Khẽ đặt lên chiếc vòng cỏ bốn lá được tết cẩn thận. Thật hợp làm sao!!
- Anh về rồi! Anh về thật rồi...Takemichi của em về rồi!!
Inui ôm chầm lấy Takemichi, nước mắt vô thức mà chảy dài thấm đẫm, ướt hết cả vạt áo của cậu. Cậu cũng cười gượng mà động viên người đàn ông với tâm hồn mong manh này.
- Tadaima, về rồi đây!!
- Anh không được đi nữa đâu....
Nếu không em sợ sẽ hủy hoại anh mất
Em sợ mình sẽ bẻ chân anh mất
Vậy lên....hãy mãi như vậy...
Mãi ở bên nhau nhé!!
____________________________________
- Seishu là đứa ngốc. Ai lại dầm mưa vậy chứ!!- Takemichi gõ đầu thanh niên kia, trong khi bản thân còn đang ngồi ăn... mì gói!!
- Takemichi-san, anh không cần ăn mì đâu, để em gọi đồ ăn cho anh là được. Ăn cái đó sao mà có sức được....
- Sức gì?
Takemichi hoang mang ngẩng đầu lên hỏi, Inui thì lo lắng ở một bên vì chế độ ăn uống tùy tiện này. Cả ngày ăn mì gói lên mới gầy thế này.
Inui thản nhiên đáp:" Vận động giường chiếu!!"
Takemichi:" Dọn dẹp giường ấy hả? Đợi chút anh ăn xong đã!!"
Inui:......
Anh trầm mặc một lúc, đợi cho người kia ăn xong thì mỉm cười gian xảo.
- Không phải dọn giường mà là....lăn giường....làm chuyện người lớn ấy mà!!
Take- sốc nặng-michi cứng đơ rớt cả đôi đũa, cơ thể cứng thành tảng đá bị bế thẳng lên giường trong sự hoang mang tột độ.
Thôi xong, hông của tôi, cúc của tôi xong rồi.....
- Khoan....khoan, khất hôm nay được không?
- Không nhé!!
- Ấy, Seishu-kun, làm ơn cất cái ánh mắt ấy đi!!
Takemichi run rẩy trước nụ cười gian tà và đôi mắt đã chìm trong dục vọng ấy. Cái này, làm ơn tha cho cái thân già nhà cậu đi!! Ai đó, Help!!
- Ồ, không lâu đâu, chỉ là đêm này... anh sẽ nhìn nó suốt đấy!!
Nói xong liền cúi xuống mà hôn ngấu nghiến đôi môi mỏng kia. Ban đầu thì rất nhẹ nhàng và dịu dàng. Sau đó thì bốn chữ đấy nó đi đâu rồi thì tôi không biết, chuồng gà hay sọt rác gì đấy.
Trên giường thì thằng nào mà chả như nhau, Takemichi bị hôn đến không thở nổi, cả khuôn mặt và cả mang tai đều đỏ bừng lên vì thiếu dưỡng khí. Inui lại còn lợi dụng lúc cậu hé môi ra mà xông vào cuốn lấy đầu lưỡi. Hai bên cứ đưa qua đưa lại tạo lên tiếng chóp chép nghe mà đỏ cả mặt.
Inui buông tha cho nó mà thoát khỏi, lau đi nước bọt còn dính lại khóe môi, sau đó liếm lấy nó như thể món đồ quý giá làm Takemichi đã ngượng còn ngượng hơn.
Giờ liệu có cái hố nào để cậu chui xuống không?
- Bắt đầu nhé, ban đầu em sẽ "cố gắng" nhẹ nhàng!!
Ừm! Nhẹ lắm , nếu như Inui không cắn một phát lớn vào cổ cậu, vừa hôn vừa cắn tạo thành mấy dấu hôn đỏ rực như đánh dấu chủ quyền.
- Ah~Đau, bộ em là chó hả, Seishu!!
- Anh quên họ em có chữ"Inui" à!!
Ừ! Chó rõ ràng thế còn gì. Takemichi thầm rủa. Anh bắt lấy thời cơ mà cắn lấy hai quả anh đào trên ngực đang run rẩy trong không khí. Răng nanh dạo qua cắn nhẹ, sau đó lại liếm láp mà an ủi. Bên kia thì dùng tay nhéo cho sung tấy lên.
- Ư~, A~...Seishu, đừng...cảm giác lạ lắm~
- Lạ như thế nào?
Takemichi che đi khuôn mặt đỏ ửng, tiếng rên dâm mỹ cứ phát ra từ đôi môi đỏ một cách vô thức. Cậu cắn chặt môi mình để nó không phát ra âm thanh nữa, cắn muốn bật cả máu.
- Takemichi, đừng cắn môi như vậy? Anh cứ rên đi, em muốn nghe nó!!
- Không...được...!Ah~~~
Takemichi giật bắt mình, phía sau mông truyền đến cảm giác lạnh lẽo, lại đột ngột nhận thêm sự xâm nhập. Cậu không kiềm được mà rên lớn.
- Mới mở đầu mà!!- Inui đem một ngón tay đâm vào trong sau khi đã đổ gen bôi trơn. Anh không muốn làm Takemichi đau chút nào. Nhưng khi đã làm thì không đau mới là truyện lạ.
- Ah~ư~~a~
Takemichi bám chặt lấy chiếc gối trước mắt, phía dưới vậy mà đã chứa được ba ngón tay rồi. Inui hơi ngẩn ra như đang tìm kiếm thứ gì đó. Sau đó thì, anh nhếch môi thành nụ cười gian tà.
- Ah~
Takemichi giật bắn người ra bắn ra. Inui cười như dại. Anh ra sức mà nhấn vào đó, khoái cảm truyền đến làm cậu run rẩy từ chân đến tận tóc.
- Mới tay thôi đó, Take~michi~ giờ đến lượt nó này!!
Inui nói xong liền đem cự vật gân guốc của mình mà đâm vào, anh gầm lên một tiếng thỏa mãn.
- Nhẹ~một chút...Ah~Seishu....nhanh quá rồi đó!!
- Vẫn còn nhẹ mà!! Takemichi này, đêm còn dài mà!!
Takemichi run rẩy nhìn người đàn ông to lớn mỉm cười kinh dị. Thầm nghĩ đời mình xong rồi! Đêm đó, Takemichi bị làm đến ngất đi, mà ngất chưa được bao lâu thì bị gọi dậy làm tiếp. Inui lại như con thú được giải thoát mà không tha, cả đêm không dừng.
Takemichi than thở với nhân sinh: Đậu móe, tôi muốn ở trên!!!
Cỏ bốn lá mang lời chúc phúc
Khi đứa trẻ đau vì vấp ngã,đó là tình yêu
Khi đứa trẻ tin rằng mình không cô độc, đó là niềm tin
Khi đứa trẻ nghĩ rằng mình phải đứng dậy đi tiếp, đó là hy vọng
Và khi người ấy nhận ra mình vẫn còn hơn người khác thì đó là may mắn
May mắn khi người kia vẫn chưa bỏ mình
Vẫn giữ lời hứa mà quay lại!!
Bốn lá vương vấn lời hứa xưa!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro