Chương 25 . Chiếc ô màu vàng
Sau cái buổi chụp hình kỳ cục đó , Takemichi thường xuyên bị đám bất lương nào đấy quét mắt qua . Chẳng hiểu chúng nghĩ gì mà kêu cậu mặc đồ nữ nữa chứ . Và Takemichi thẳng tay từ chối ...gì chứ liêm sỉ , tự trọng của đàn ông là tôi còn đó .
Ngồi trong nhà , Takemichi ngước mắt nhìn ra ngoài . Mấy ngày nay trời cứ mưa tầm tã thế này làm cho cậu cảm thấy rất khó chịu . Thì ngồi trong nhà muốn mốc luôn , chán muốn chết .
- Take-chan ! Nhà hết bột bánh rồi , con ra mua nhé !!
Bà Hanagaki nói từ trong bếp vọng ra . Vậy là cái đống bột cậu mua hồi đấy đến giờ đã hết . Đùa gì ! Nó hết lâu rồi , bị đem toàn bộ ra cho còn gì . Takemichi thấy đống đấy đã mua như vậy rồi mới còn vừa đủ . Chậc ! Đúng là bọn bất lương rất đông , tính sao cho đủ .
Đây đã là lần thứ bao nhiêu cậu ra ngoài mua nó rồi nữa . Ừm ! Lần thứ ba hay bốn gì đấy , trong đó có một lần đi với Mitsuya vào hôm trước .
- Cảm ơn quý khách !!
Chẳng hiểu sao , Takemichi có linh cảm nên mua thêm nên mua thêm một chiếc dù cùng một ít xúc xích . Tự nhiên thấy linh cảm của mình đa phần đúng , nên Takemichi cũng mua luôn .
Trong cái cuộc sống này , mang theo hai cái dù vẫn là hay nhất , một cái gấp cất ở trong cặp . Ví dụ cho tình huống này , bạn trai cũ và bạn thân thích nhau , mà hôm ấy trời lại mưa , bạn thân lại đến mượn bạn chiếc ô . Chẳng lẽ lại không cho mượn . Thành ra nhìn hai bọn nó vui vẻ dưới một chiếc ô . Lúc đó , hãy lấy cái còn lại trong người ra và cho bọn nó nhìn . Suốt ngày cẩu lương , tao là trò đùa của bọn mày à ?? Nếu là tôi thì đừng hòng mượn .
Xin lỗi , có chút lạc đề !
Quả đúng với linh cảm , Takemichi nghe thấy tiếng kêu của mèo con . Chà ! Với bản tính lương thiện thì khó mà bỏ qua được , Takemichi vẫn khá là thích mèo .
- A ...Ở đây à !!
Trước mặt Takemichi là chiếc hộp làm từ bìa cattong trông có chút cũ kỹ . Và trong đó có một chú mèo con đang co ro vì lạnh . Nó được vứt ở bãi rác , xem kìa, vô tình đến vậy luôn . Thậm chí còn không ghi chữ "Xin hãy nhận nuôi !" Takemichi mà biết tên nào làm là cậu mổ thịt tên đấy luôn , à cái đó cậu đâu có dám .
Mèo con yếu ớt ngẩng mặt lên nhìn người đã che ô cho nó , một đôi ngươi hai màu lam - vàng xinh đẹp . Mẹ nó ! Quý vậy còn dễ thương , đứa ngu nào lại ném nó đi vậy ?
Meo meo ...meo
Nó cất lên mấy tiếng kêu yếu ớt , xem ra là bị bỏ đói lâu rồi .
- Đây , của mày ! .... công nhận linh cảm của mình đúng thật !
Takemichi lấy từ trong túi đồ ra mấy cái xúc xích đã mua từ trước bóc vỏ mà để lại cho nó . Giờ cậu đang nghĩ xem mẹ mình liệu có cho phép nuôi không nhỉ ?
Mèo con nhìn thấy mấy mảnh thịt được xé nhỏ đưa đến tận miệng , ngây ngô đưa đôi miêu nhãn lên nhìn cậu . Cuối cùng thì cúi xuống ăn nó .
- Hình như mình nên đi mua thêm sữa , linh cảm thiếu rồi !!
Takemichi thở dài , nhìn thêm một chiếc ô trong tay , giờ mới thấy mày mua về là có dùng thật . Cậu bung chiếc ô còn lại ra che cho nó , cắt nhỏ mấy mảnh thị ra thêm cho nó . Dù sao thì nó vẫn còn nhỏ, chưa đủ sức ...lại còn yếu thế nữa . Mà mèo lại là động vật ghét chạm vào nước , nhìn lại tổng thể , rồi nhìn xung quanh không có ai . Vậy là được rồi !
- Anh đi chút rồi sẽ về ! Đợi nhé !
Takemichi nói nhỏ với nó , khuôn mặt dịu dàng ấm áp . Rồi sau đó đứng dậy chạy đi nhanh .
Mèo con nhìn đống thịt vụn lại nhìn thanh niên có ánh nắng kia , vội kêu lên vài tiếng như muốn níu lại . Nó không muốn bị bỏ lại đâu , bọn họ đã bỏ rơi nó mà nhỉ , lần này chỉ là một người tốt bụng đi qua thôi . Nó cuộn mình lại để tránh cái lạnh bên ngoài , chiếc dù màu trong suốt phản lại cái bầu trời u buồn , dù sao nó cũng không bị ướt nữa .
Một bóng người mờ ảo lướt qua nó , một cậu thiếu niên đang cầm chiếc ô màu vàng , nó có màu dịu dàng giống người lúc nãy . Ai vậy nhỉ ? Nó không biết , cũng không quan tâm ! Nó đã đợi chán rồi , cũng có ai nhận nó đâu .
- Tại sao mày lại ở đây ?
Cậu thanh niên với mái tóc trắng bù xù và đôi mắt màu xanh lam trong như một chiếc hồ bình lặng . Giọng nó không chút độ ấm , bình lặng không cảm xúc .
- Xin lỗi ...cậu là ...
Takemichi vừa kịp vội đến , cậu nhóc này sao nhìn quen mắt quá vậy nhỉ . Mà quan trọng là mèo con kia cơ nên Takemichi cũng không để ý nhiều đến thiếu niên này nữa .
- Anh là ai ?
Cậu nhóc nhìn thanh niên lấy chiếc khăn trắng bọc lấy xung quanh con mèo kia một cách vô cùng dịu dàng liền nghi hoặc hỏi .
- Chết rồi ....à ...xin lỗi nhưng em có thể cầm giúp tôi đống đồ này được không ?
Takemichi mặt bất lực nhìn tình cảnh , sau đó quay sang nhìn cậu thiếu niên cầm ô vàng nhờ sự giúp đỡ .
- .....
- Không được sao ?
- ...Được ...!
- Cảm ơn em nhiều !
Cậu thiếu niên cầm chiếc ô màu vàng không chỉ giúp cậu cầm đống đồ đó mà còn giúp cậu che ô nữa . Tiếc là hai chiếc ô kia cứ vậy mà được đưa cho người cần nó . Cả hai đâm ra cùng che dưới chiếc ô vàng của thiếu niên kia . May là vừa đủ chỗ , ngoài ra cả hai còn cao gần bằng nhau nên không gặp việc người được che quá cao so với người cầm nó .
- Anh sẽ nhận nuôi nó sao ?
- Ừm ! Dù anh không biết mẹ có cho phép không nữa .... thôi cứ về hỏi trước đã ....
Takemichi cười dịu dàng nhìn cậu thiếu niên , sau đó ôn nhu lau khô người cho mèo con trong khăn , một cách hết sức nhẹ nhàng .
- Anh tốt thật đấy ....nó cũng rất yêu quý anh đấy !
- ...Hửm ? Chuyện đó ...anh bị vậy suốt mà , lần trước là một đống cơ !
Nhớ lại hồi trong bệnh viện , ngũ phiên đội Muto và Sanzu , còn thêm cả Kazutora của Lục phiên đội , cái bọn rảnh rỗi đó ....
- A ...tới nơi rồi , em có muốn vào không , ngoài trời vẫn còn mưa mà !!
- Không ...đâu..
Bị kéo trực tiếp vào nhà .
Chiếc ô vàng dựng ở bên góc , tháo giầy đi vào trong . Cậu thiếu niên miễn cưỡng bước vào .
- Anh là Takemichi Hanagaki ! Rất vui được gặp em !!
- Được ! Kawaragi Senju là tên tôi .
Kawaragi nhìn căn nhà mang một cỗi ấm áp khó tả . Chà , anh ta có môi trường sống quá tốt ấy chứ .
- Take-chan , về rồi hả con !
-...Kaa-chan... chúng ta có thể nuôi nó không ??
Hắn nhìn qua cánh cửa phòng , một người phụ nữ trung niên đang nấu ăn , mặt hiền từ đang nhìn về phía anh ta .
- ....Ừm ! Được mà . Đây là một cậu nhóc dễ thương đấy !
- Cảm ơn , kaa-chan !!
Quả là một gia đình hạnh phúc , tôi có chút ghen tỵ với anh rồi đấy.
- Cảm ơn em nhé , Senju-kun !!
Takemichi nở nụ cười dịu dàng hướng ra cửa nhưng tiếc là ngoài đó lại chẳng thấy ai nữa rồi .
- Có ai sao , Take-chan ?
- Một cậu bé đã giúp con mang đồ về đấy , Kaa-chan !
Phía ngoài cửa , cậu thiếu niên cầm ô vàng đưa đôi mắt của mình nên nhìn tia sáng yếu ớt xuyên qua lớp mây dày .
Tạnh mưa rồi !!
- Takemichi...quả là cái tên đẹp , lần sau sẽ là của tôi !
Thủ lĩnh của băng Phạm trong tương lai đã bắt gặp được Takemichi . Trong lòng đã bắt đầu có ham muốn với ánh sáng rồi . Nhưng không phải nhóc hay dùng ô đen à ? Sao lại thành ô vàng rồi ??
Nghe nói , hai người cùng đi dưới chiếc ô màu vàng dưới trời mưa thì sẽ trở thành một đôi hạnh phúc .
Hôm nay , mưa đã tìm được ánh nắng rồi , một ánh sáng dịu dàng !
******
Thằng này vừa mới xuất hiện , thấy hay hay nên ném vào luôn !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro