Chương 3. Tachibana Hinata
Nói đi nói lại, trước mặt công việc đối mặt mà bất cứ đứa nào hồi nhỏ cũng ngán-Đi học.
Takemichi ngồi trên ghế nhà trường sương sương gấp đôi người bình thường. Mà tất nhiên không phải do đúp rồi. Cậu muốn cười vào mặt mình ghê, mà hồi đó cậu đúng là học hơi dốt thật!
Chỉnh trang lại một chút, cậu thầm nghĩ mái tóc vàng này nổi quá mức rồi, cuối tuần cậu sẽ nhuộm lại màu đen. Dù sao trông màu đen vẫn tốt hơn, không bị chú ý nhiều.
Vội vã nướng cho mình cái bánh, thay đồng phục, cầm cặp sách và chạy phắn đi mất. Cánh cửa nhà đóng lại, mọi thứ lại trở về yên tĩnh.
Bạn biết đấy, nhận một thứ gì đó phải trả giá bằng một thứ khác.
Mà thứ Takemichi phải trả cho lần quay lại cuối cùng này là sinh mệnh của cha mẹ cậu. Hình ảnh đôi vợ chồng mỉm cười dịu dàng trong bức ảnh, ánh mắt luôn dõi theo cậu con trai mình. Họ đã mất trong một vụ tai nạn năm cậu 5 tuổi. Một cái giá tương ứng!
Căn nhà nhỏ bé ấm áp mất đi hơi ấm, cậu bé ngây thơ chờ đợi trong vô vọng. Ai nói Mikey khổ hơn, cậu ta mất anh trai nhưng còn gia đình, mất em gái nhưng vẫn còn đồng đội. Takemichi mất cha mẹ từ nhỏ, không anh em ruột thị, họ hàng từ bỏ, lớn lên cô độc, đời định sẵn một kiếp cô đơn.
Trời cho ta một ánh hy vọng, tàn nhẫn đem nó cắt nát đi. Dập tắt mọi thứ, hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớn, Takemichi ngày ấy đã quên đi thứ gọi là hi vọng. Làm gì còn gì mà hy vọng chứ!
Này, Mikey, ít nhất nhóc còn có thứ để quan tâm bên cạnh, nhưng nhóc lại đẩy nó ra xa
Takemichi níu kéo cuối cùng chẳng còn gì, tính mạng cũng đã trao thần chết rồi
- Takemichi,hôm nay mày dậy sớm thế?
Từ phía sau vang đến tiếng nói của thằng bạn thân khốn nạn- Yamamoto Takuya. Ừ! Được cái mặt và cái nết cũng tạm ổn.
- Có gì sao?-Bộ tao đi sớm thì trời mưa to không bằng.
Ừ! Không đến nỗi mưa to đâu...chỉ sắp bão thôi
Giỡn thôi, càng về già thì người ta như vậy ấy mà. Dành chút thời gian quan sát mọi thứ xung quanh, ai mà biết mình đi lúc nào đâu.
Takuya thản nhiên đáp lại:" Tao thắc mắc là sao Tachibana lại để mày đi một mình?"
- Hina làm sao? Tao đi một mình có gì đâu mà lo với chả lắng!
- Mày vừa quay lại Tokyo mà, hai năm qua biệt tích ở cái ngõ nào của đời vậy hả, thằng ngốc này?
Cậu bạn nhíu mày, tự dưng chẳng nói chẳng rằng nghỉ học rồi mất tăm cả tuần. Sau đó lại nghe tin giáo viên là Takemichi đã chuyển đi rồi. Takuya dấy lên sự lo lắng tột độ, vì cậu bạn trúc mã này vốn chẳng còn một ai thân thích cả.
- Tachibana ở cùng mày từ còn nhỏ đến giờ, nó bình tĩnh nhưng đáng sợ lắm!
- Đáng sợ?
Một cô gái dễ thương, dịu dàng thì có gì đáng sợ?
Ừ,không có gì đáng sợ, dễ thương và dịu dàng lắm!!
Với Takemichi thì Hinata là điển hình của mẫu bạn gái lí tưởng, con nhà gia giáo. Còn với người ta thì nó lại khác.
Còn với Takuya thì "cô gái" đó chẳng khác gì tử thần một cước là đi cả.
- Hina....
Ấy, Takemichi vừa nhận ra điều kì cục, cậu nhớ mình có làm cái gì đâu mà bay mất hai năm. Vào lần kia là do cậu quay về tương lai,sau đó thì cậu cũng chịu.
-Hôm nay mày nhập học lại mà, đi nhanh lên, bọn kia đang đợi mày đấy!!
Nhanh chóng kéo thằng bạn mình đi, dưới ánh nắng của mùa hè vào sáng sớm vẫn còn nhè nhẹ, mang đến cảm giác dễ chịu. Mấy học sinh khác thì từ từ rảo bước đến trường, mấy thiếu nữ còn nhìn Takemichi mà cười ngại ngùng nữa.
Takemichi không hiểu lắm hỏi:" Takuya, mặt tao dính gì hay sao mà họ cười mãi vậy?"
Takuya lắc đầu cảm thản:Vì mày đẹp hết phần người ta chứ sao, cảm nắng mày đó. Không biết mày là ngốc hay là giả ngu nữa. Ờ, ...nó thì ngốc thật!!
- Không có gì đâu, đi nhanh là được!!
Nhìn vẻ ngoài đẹp trai lại mang chút dễ thương này, đôi mắt xinh đẹp thu hút, dáng người cân đối, tỏa ra sự dịu dàng và trưởng thành thì không cảm nắng mới lạ đó.
. . . . . . . .
- Take-kun!!
Giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ tóc hồng vang đến, Takemichi vui vẻ đáp lại. Trong khi đó thì, Takuya một bên cười trừ và đang đón nhận ánh mắt "thân thiết" của cô nàng.
- Hina-chan, chào buổi sáng!- Takemichi cho rằng thằng bạn mình có vấn đề rồi chứ làm sao một cô gái dễ thương thế này mà đáng sợ được.
- Take-kun, sáng vui vẻ, thế nào anh đã thấy tốt hơn chưa?- Cô gái nở nụ cười nhẹ, sự lo lắng khiến cho cô đem cậu quay tới quay lui mà xem xét.
- Tốt hơn rồi!- Takemichi tuy không hiểu Hinata nói gì nhưng vẫn đáp lại, nhìn khuôn mặt lo lắng khiến cậu thấy đau lòng, cậu luôn khiến cô ấy lo lắng như vậy, từ đấy đến giờ rồi.
Hinata thở dài:"Được rồi, sức khỏe yếu thì nên chăm sóc. Takuya-san, nhờ anh để ý anh ấy hộ em!!"
- Được rồi! - Takuya cảm tưởng: Dù em không nhờ thì anh vẫn xem chừng nó mà, nhưng làm ơn đừng phát ra khẩu hình, nó làm sao thì mạng anh cũng đi như vậy.
- Em đi trước đây !- Hina xoay người đi mất, học sinh giỏi đã đến lớp chuyên để học bài rồi. Trước khi đi còn ôm cậu một cái rồi mới chạy đi nữa, y như đang phát cơm chó miễn phí vậy.
- Được rồi, hẹn gặp lại!!
Takemichi cũng có chút ngạc nhiên với trình độ táo bạo này, nhớ lại hồi trước cô ấy rất ít khi chủ động như vậy. Hay có ai nhập vào ẻm rồi hả?
- Thơ thẩn đủ rồi thì vào lớp thôi!- Đẩy thằng bạn còn đang ngu ngơ vào trong, Takuya có lẽ là người chứng kiến vận hoa đào của Takemichi nhiều nhất. Lúc nào chẳng thấy, quen riết rồi.
Takuya thầm nghĩ nếu không có người kia thì Takemichi nhà này đã bị n+1 người lừa rồi chứ chả đùa. Điển hình như ngay còn nhỏ thôi, cô bé xinh xắn tay cầm đóa hoa con con, thiếu mỗi nhẫn cưới thôi đi tỏ tình với cậu. Trẻ con thật táo bạo, Takemichi, làm vợ tớ nhé!! Phát ra từ một bé gái đó!!!
Cuộc sống thật vi diệu, mà chẳng rõ ai dạy cô bé ấy câu đấy nữa. Trẻ con thường rất ngây thơ.....
Takuya:Ngây thơ cái mốc, đừng hòng cướp con trai yêu quý của tao! -Y chang gà mẹ bảo vệ gà con.
Takemichi hồi đấy kiểu: ...ai con trai mày, thằng kia?
Rồi, dẹp chuyện đó qua một bên. Hiện tại, Takemichi đang gục mặt trên mặt bàn, chán nản nhìn mọi thứ xung quanh, quan sát và nắm bắt mọi thứ.
"Không thấy cậu ta đâu, đi đâu rồi?"
Hình ảnh quen thuộc của người tóc vàng và chiếc bàn bên cạnh đang trống khiến Takemichi nghi ngờ. Mà tại sao phải quan tâm tới điều đó làm gì cho mệt nhỉ? Kệ đi, kệ đi.....
-Hanagaki-kun, có người tìm cậu này!!
Cô gái lớn tiếng gọi, thấp thoáng thấy gương mặt có chút hồng, ánh mắt "thấu hiểu" lòng người. Ừ! Tui hiểu mọi chuyện rồi, cố lên!!!
Vậy đó là chuyện gì vậy bạn?
- Ai cơ?
- Là Tachibana chứ ai nữa, đi đi!- Takuya thở dài, dựa lưng ra sau ghế mà thản nhiên nói. Bọn Akkun cũng rất bình tĩnh gật đầu phụ họa. Cố lên, bạn tao ơi!!
- Vậy hả!- Takemichi nghĩ người có khả năng tìm mình cao nhất thì đúng là chỉ có Hinata thật, không nói gì nhiều mà tiến ra cửa.
Đằng sau lưng....
Akkun:" Mày đoán xem Tachibana có dắt Takemichi đi luôn không?"
Takuya:"Chắc chắn rồi!!"
Makoto lôi ra điện thoại:" Cược gì không ? Nếu Tachibana không dắt cậu ấy đi thì sao?"
Yamagishi cười đáp lại:" Vậy tao cược bằng đống tạp chí của mày!!"
Makoto nổi xung lên:" Cược gì kì cục vậy thằng kia!!"
Akkun nhe răng cười gian:" Vậy bằng bữa trưa của mày kiêm một ngày sai khiến thì sao"
Takuya kiểu :" Vậy bắt nó mặc đồ con gái đi "
Makoto : ..... Anh em như cái qq, cây khế nó bị bão làm đổ rồi, cái nết theo bão đi rồi!!
Còn với Takemichi thì .... đang đứng hình tự hỏi nhân sinh
Xin lỗi! Nhưng bạn là ai vậy?
Tui không quen bạn, bạn đi ra đi ...
Lí do:.... trước mắt là cậu thanh niên cao ráo, đẹp trai tóc hồng đang cười dịu dàng với cậu.
- Có gì sao, Take-chan!!!
Ừ!! Một thằng con trai giống hệt Hinata của cậu. WHAT? CÁI QUỶ GÌ ĐANG DIỄN RA VẬY???
- Bạn...là ai vậy?
Takemichi run rẩy hỏi.
- Hửm, Hinata đây mà Take-chan. Có phải bệnh quá rồi hay không??
Cậu thiếu nên lo lắng luống cuống sờ trán, kiểm tra cho Takemichi, giọng nói mang theo sự ôn nhu, cuốn hút.
-......
Chết máy.
Có ai nói cho tôi biết
Tại sao sáng tui nhìn thấy Hina-chan, giờ tui lại thấy Hina-kun là vì sao vậy?
Mày chơi tao à, đời??
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro