Chương 2
Mikey giật mình mở mắt tỉnh dậy, nhận ra rằng trần nhà trước mặt không phải chiếc của ngày hôm qua, kèm với đó là mùi thuốc sát trùng tràn ngập trong khoang mũi. Anh đưa tay mình lên cao, cánh tay bị băng lại, nhìn thôi cũng thấy rợn người nhưng Mikey lại không có cảm giác gì cả. Lợi ích của sự kiện hôm qua sao?
Từ từ ngồi dậy khỏi giường, ánh mắt đờ đẫn quan sát cả căn phòng trắng tinh, anh đã quay trở lại phòng của bản thân rồi nhưng lần này cảm thấy lại có chút gì đó khang khác. Mikey để ý bên cạnh giường mình ngoài cái máy đo nhịp tim ra thì còn có một cái tủ nhỏ ở bên cạnh, trên mặt tủ để một loại hoa cùng màu với căn phòng.
Mikey không quan tâm đến hoa, anh cũng chưa từng nghĩ ngày nào đó bản thân sẽ để hoa ở trong phòng cả, Sanzu hay Kisaki cũng chẳng có sở thích như này, là do người kia ư?
Mùi hương của những bông hoa dịu nhẹ, nó làm một phần nào đó mệt mỏi của cơ thể này xua tan, Mikey ngắm nhìn nó, để ý bên cạnh bình hoa đó còn có một cuốn sổ nhỏ. Chiếc sổ điểm những hình ảnh dễ thương, hoàn toàn khác với vẻ ảm đạm của đồ vật khác trong căn phòng này. Mikey đưa tay cầm lấy chiếc sổ nhỏ, ngón tay thon dài khẽ lật bìa sổ ra.
"Cậu là ai?"
Ba chữ cái in hoa được ghi phóng đại hiện ra, Mikey nhận ra nét chữ này, nó có ở trong những quyển vở của người kia, ngoài ba chữ đó ra chẳng còn một chữ nào tồn tại trong những trang tiếp theo cả.
"Cạch"
Tiếng cửa mở ra khiến Mikey nhíu mày, không một tiếng xin phép nào được bật ra từ người mở cửa cả. Sanzu thấy Mikey trước mặt hoàn toàn không giống với hôm qua liền có chút giật mình vì hành động lỗ mãng của mình.
Nếu Mikey của ngày hôm qua là một con người dịu dàng khác với mọi hôm thì Mikey bây giờ chẳng khác mấy gì thường ngày. Bị đôi mắt đen sâu thẳm không chỉ một tia lạnh lẽo và ảm đạm nhìn thẳng vào mình khiến Sanzu vừa phấn khích vừa sợ hãi, bó hoa trắng trong tay cũng được vứt sang một bên.
Mikey nhìn theo bó hoa bị vứt xuống sàn đến dập nát vài bông, cùng một loài với những bông hoa được cắm trong bình sứ cạnh giường anh. Trong phút chốc, Mikey bỗng thấy tiếc nuối cho những bông hoa bị dập nát dưới nền nhà lạnh.
"Sanzu, tao không ngờ mày lại gan to đến vậy"
Sanzu điếng người, hắn nhận ra Mikey đang chú ý tới bó hoa vừa nãy hắn vứt xuống. Sanzu từng nghĩ đó chỉ là một nổi hứng của Mikey, và khi ấy Mikey cũng hoàn toàn khác với bây giờ như thể ngày hôm qua với ngày hôm nay hoàn toàn là hai người tách biệt.
"Tôi xin lỗi boss"
Nhận thấy Mikey vẫn đang chằm chằm nhìn mình, Sanzu nhanh chóng cúi xuống nhặt bó hoa cùng những cánh hoa trắng vương vãi trên đất.
"Tao không muốn thấy mặt mày, cút đi Sanzu"
Vừa dọn xong chỗ bừa bãi ấy, chưa kịp ngước lên để nhìn mặt người kia, Sanzu đã bị Mikey đuổi thẳng cổ. Hắn muốn ở lại nhưng nhìn vẻ mặt kia chẳng có một chút đùa giỡn khiến Sanzu liền liên tưởng đến cảnh hắn được Mikey tặng cho vài viên kẹo đồng. Sanzu chỉ đành ngậm ngùi mà bước ra khỏi phòng Mikey.
Nhín chiếc cửa dần đóng lại và không còn động tĩnh gì, Mikey mới tiếp tục quay về với quyển sổ nhỏ trong tay. Mikey không hiểu sao anh lại muốn trân trọng quyển sổ này, bằng một cách lạ lùng nào đó, nó lại trở lên thật quan trọng với anh.
Mikey cầm lấy cây bút chì kèm theo quyển sổ, tay viết lời đáp lại ngay dưới câu hỏi.
"Sano Manjirou"
"Mày- nhóc là ai?"
Cầm cây bút trên tay, Mikey bỗng nghĩ tới việc ngày hôm qua chỉ là một sự kiện lạ, vẫn chưa chắc được nó sẽ xảy ra lần nữa, đồng nghĩa với việc thứ anh làm bây giờ dường như vô nghĩa. Mikey cảm thấy bản thân có chút hụt hẫng.
[...]
Kazutora bây giờ đang cảm thấy cực kì hoang mang, bản thân cậu ngày hôm qua đã bỏ học giữa giờ, đã vậy còn không thèm nghe theo lời giáo viên bảo nên bị gọi phụ huynh, rõ rằng cậu hôm qua còn chẳng có ở trong thân xác của mình nữa, làm sao có thể làm ra những hành động phi lý này? Kazutora ngồi trong phòng hiệu trưởng cùng mẹ, trong lòng không ngừng dấy lên những cảm giác lo lắng xen lẫn nỗi sợ hãi. Việc cậu bỏ học mà rơi vào tai bố cậu, Kazutora nhất định sẽ bị đòn đến nhừ tử. Cậu ôm tai lại, con ngươi màu vàng kim bắt đầu đảo quanh mà hoảng loạn, điều đó khiến Kazutora trở lên khó thở hơn bao giờ hết.
"Cạch"
Tiếng cửa phòng bật mở khiến đầu óc của Kazutora bị trì trệ, những suy nghĩ trong đầu chỉ còn là một khoảng đen vô tận, bao nhiêu hình ảnh liên tưởng về việc bố cậu đang đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm hiện lên. Kazutora vì thế mà từ từ đảo tròng về hướng cửa phòng.
Kazutora cảm thán, giác quan thứ sáu của bản thân thật sự rất tốt đi, bố cậu đang đứng ngoài cửa, vẻ ngoài thanh lịch nhưng lại mang đầy giả tạo. Kazutora nhận ra ông ta đang chăm chăm vào mình, cơ thể nhỏ bé bất giác run lên, mẹ cậu bên cạnh cũng không kém cạnh gì cậu bây giờ. Kazutora nắm chặt tay bà, miệng cắn đến mức bật máu để có thể kiềm lại không cho bản thân khóc ở đây.
Ông Hanemiya nhìn cậu con trai nhỏ của mình, ánh mắt không một chút yêu thương dành cho đứa nhỏ, ấy vậy mà nó giả tạo đến mức khiến người khác tưởng lầm rằng đó là vẻ yêu chiều dịu dàng dành cho cậu. Ông ta híp mắt, nở một nụ cười xã giao với thầy hiệu trưởng sau đó liền dùng dáng vẻ thanh lịch kia cúi đầu xin lỗi thay cho vi phạm của cậu.
Trong mắt Kazutora, điều đó khiến cả người cậu trở nên ghê tởm và càng sợ hãi ông ta, nhưng đối với mắt của hiệu trưởng, người kia lại thành công tạo ra một điểm cộng cho bản thân mình. Không ai để ý đến việc đứa trẻ và người phụ nữ bên cạnh đã run rẩy đến mức nào.
Kết thúc buổi trò chuyện của thầy hiệu trưởng, Kazutora chỉ biết cúi đầu mà đi theo người đàn ông bản thân gọi là bố, đôi chân nhỏ không ngừng run lên từng đợt. Mẹ cậu cũng chẳng khác gì, Kazutora biết bà cũng đang rất sợ hãi vì người kia nhưng bàn tay ấm áp của bà vẫn đang xoa lên xoa xuống vùng lưng nhỏ để trần an cậu.
"Mẹ nó con đàn bà lẳng lơ, tao giao cho mày mỗi công việc chăm con mà mày còn để thằng bé bỏ học hả?!"
Chỉ vừa bước đến trước cửa nhà, ông ta đã hoàn toàn lột bỏ cái lớp mặt nạ giả tạo ban nãy, thẳng tay giáng xuống mặt của một người phụ nữ chân yêu tay mềm một bạt tay. Vì lực quá mạnh, cộng thêm cơ thể bị ăn mòn bởi bạo lực gia đình khiến cho mẹ cậu té mạnh xuống đất. Nhưng việc xảy ra không có nghĩa là bố cậu sẽ dừng tay lại, ông ta tiếp tục ra tay, chiếc cặp đen liên tục giáng xuống thân thể yếu mềm của mẹ cậu.
Kazutora nhìn cảnh tượng trước mặt mà chết lặng, việc này xảy ra thường xuyên nhưng lần nào nó cũng gây ra cho cậu tổn thương không ít về mặt tâm thần. Kazutora đứng đó, vừa run rẩy, nước mắt vừa trực trào, cậu muốn bảo vệ mẹ nhưng cả người như bị thứ gì đó níu kéo lại. Kazutora khoing thể làm gì cả.
"Bố..."
Kazutora lên tiếng gọi bố mình, toàn thân vẫn là khoing ngừng run rẩy. Nếu bản thân không để dùng hành động thì cậu sẽ thay việc đó bằng lời nói, hướng sự chú ý của ông ta về cậu.
"Mày còn dám gọi tao là bố à? Nếu mẹ mày không dạy được mày thì để tao dạy, đúng là thứ con cái gây mất mặt"
Kazutora thành công chuyển sự chú ý của ông ta về phía mình, để mẹ không chịu những cú đánh ban nãy nữa, cậu đau một chút cũng chẳng sao, để mặc cho bản thân bị lỗi mạnh vào trong nhà, Kazutora thả lỏng bản thân.
Kazutora không biết bản thân sẽ chịu điều này bao lâu nữa, chỉ ước rằng ai đó sẽ đến và đưa cậu ra khỏi chốn địa ngục trần gian này.
______________
Truyện viết theo timeline đầu, cái thời gian mà Mikey chưa từng gặp Takemichi.
Mikey là hoán đổi vào thân xác của Kazutora lúc nhỏ, còn Kazutora thì hoàn đổi vào cái thân xác của Mikey tương lai.
Vẫn là cảnh báo có cp phụ là BajiKazu và KisaTake, có thể có HanTake.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro