Ngốc.
- Chị tao đã mất rồi! KOKONOI?
Inui hét lên trong điên cuồng.
'Hắn biết rõ Kokonoi vẫn còn vương vấn tình yêu nơi Akane. Hắn yêu Koko, nhưng lại không muốn để người mình thương phải chịu sự đau khổ cùng cực khi luôn phải giữ hình bóng người quá cố trong lòng.'
- Đến khi nào thì mày thực sự coi tao là Seishu đây?? Khi nào mày hết ám ảnh về Akane đây??
Tiếng nói vang bầu trời đêm, muôn vì sao sáng rực trời đang ngước nhìn hai người, hai số phận đau buồn và cay đắng bị cuộc đời đánh cược trò đỏ đen.
Lúc nào Kokonoi cũng chỉ coi hắn là Akane, người Koko yêu là Akane, người mà Koko luôn cố gắng tìm kiếm trong hình bóng Seishu cũng chỉ là AKANE!
- Từ lúc nào... từ lúc nào vậy? Tao đã bao giờ coi mày là Akane chưa Inuipee? Tao ám ảnh về Akane khi nào vậy? Tao luôn đối xử tốt, luôn bảo vệ mày mà? Sự ngộ nhận chỉ khiến mày đau khổ hơn thôi.
- Mày nói sai! Người mày bảo vệ là Akane trong tao, người mày đối xử tốt cũng chỉ là Akane! Tao là người thứ ba, người mày đã cứu nhầm trong vụ hỏa hoạn năm ấy.
- Người mày thật sự muốn cứu là Akane, dù tao có ra sao mày cũng sẽ mặc kệ!
- Tao chỉ là người thế thân của Akane thôi Koko à.
- Về thôi, Seishu. Quá đủ rồi.
Kokonoi... Lần đầu hắn được nghe từ miệng Koko từ " Seishu ", cái mà Inui luôn mong mỏi được Koko gọi trong suốt ngần đó năm, kể từ khi Akane mất. Inupee? Tại sao vậy chứ? Tại sao Koko luôn phải nhớ về Akane? Tại sao hắn chưa bao giờ để ý đến Seishu, mà luôn nghĩ đến Akane chứ? Chả nhẽ, Kokonoi không nhận ra được tình cảm bao la Seishu dành cho hắn? Chắc vậy rồi, tình cảm ấy rất thầm kín, tế nhị mà. Hắn đã giấu đi cảm xúc thật sự của mình cũng được vài năm rồi. Hắn sánh vai với Koko với vai một người bạn đồng hành. Nhàm chán thật.
- Cùng về thôi nào. Mọi chuyện đi quá xa rồi.
Inui dần lấy lại sự bình tĩnh và trầm mặc vốn có.
'Seishu... Người thật sự luôn nhớ về Akane là mày. Người luôn ám ảnh về Akane là mày mà. Seishu này, tao thừa nhận mày rất giống Akane, từ đôi lông mày cao vút đến nụ cười, đôi mắt ấy. Như một vậy. Dù vậy tao đã bao giờ coi mày là Akane chưa Seishu? Có thể tao vẫn luôn cố gắng tìm Akane trong mày, có thể tao vẫn luôn nhớ đến Akane, nhưng tao đã bao giờ công nhận mày là Akane không? Akane đã mất rồi mà? '
- Hừ, Koko, uống nước dừa không? Tao mua để xin lỗi mày, tao hơi quá lời.
- Tất nhiên, hai quả nhé, cho mày một quả.
- Ờ.
// Uống nước dừa //
'Inupee... Mày chẳng hiểu đâu. Mày sẽ chẳng bao giờ hiểu cái cảm giác đau khổ khi chứng kiến người mình yêu phải chịu nỗi đau đớn xót thịt để rồi ra đi một cách cay đắng. Nhìn thấy cảnh ấy tao đã cố gắng kiềm chế nước mắt. Cái lúc tao kiếm đủ tiền để cứu Akane, là lúc chị ấy ra đi, mày sẽ chẳng hiểu tao nghĩ gì, cảm thấy gì đâu. Không bao giờ. '
- K-koko? Sao mày lại ngơ mặt ra thế?
- Aaaa- không, không có gì.
Tao biết rõ mày nghĩ gì mà, Koko. Mày đang nghĩ về Akane. Về tao. Đúng thế, tao không hiểu được cảm giác của mày khi đích đến gần đến chân rồi mà chân thì ngã khuỵu. Nhưng tao hiểu, cái cảm giác người mình thương chịu sự đau khổ.
- Koko này, tiền quan trọng đến vậy sao? Mày bán đi sức khỏe, thời gian và tình cảm để lấy tiền, nó quan trọng đến thế à?
- Tất nhiên, nó là linh hồn của tao. Là hi vọng sống duy nhất của tao, cái thứ đã từng có thể cứu sống chị Akane.
- Nó có cứu được mày không? Tao lo đấy, nhìn mày đi, xanh xao hơn trước.
- Ngốc. // bỏ đi //
Koko cười thầm. Chắng ai biết hắn cũng thích Inui đâu mà.
- Ngốc gì chứ. // tặc lưỡi //
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro