Chap 68
Thoắt cái, Aoi đã làm việc ở Phạm Thiên được hơn 4 năm. Ngoài việc xây dựng được mối quan hệ thân thiết với những thành viên ở tổ chức thì cô cũng có chỗ đứng vững chắc ở nơi này. Chuyện tình duyên thì tuyệt khỏi bàn luôn.
Sanzu và anh em Haitani vẫn duy trì mối quan hệ yêu đương với nhau. Tình cảm họ dành cho nhau vẫn nồng nhiệt như ngày mới yêu.
Aoi vẫn thường lui tới tiệm sửa xe D&D của Inui và Draken. Hôm thì đến bảo trì xe, hôm thì qua nhậu nhẹt, hoặc đơn giản chỉ là để tán gẫu. Hai người họ vẫn hay hỏi thăm về tình hình của Hajime và Mikey. Đương nhiên Ao cũng chỉ nói những điều họ muốn nghe.
Mikey sau một thời gian đã mập mạp hơn trước, không còn ốm như que củi nữa. Có điều chứng mất ngủ lại càng trở nặng hơn, cứ nằm xuống là lại gặp ác mộng, lắm lúc còn sinh ảo giác. Chuyện này làm Aoi lo hơn ai hết, vì cô biết, nếu Boss mà không khỏe mạnh hay có mệnh hệ gì thì người làm việc chăm sóc người như cô sẽ là người mất đầu đầu tiên.
Mọi chuyện sẽ cứ diễn ra êm đẹp nếu như không có sự việc ngoài ý muốn này xảy ra.
Sau đây là hình ảnh độc quyền của FNN về thành viên băng Phạm Thiên..
- Hả?
Aoi đứng nấu đồ ăn sáng trong phòng bếp ở trong trụ sở cho mọi người, bên cạnh đứng nghe tin tức buổi sáng trên điện thoại. Thông tin mới nhất của Phạm Thiên được phát từ trên FNN đã làm cô phải dừng lại công việc của mình vài giây.
Cuộc ẩu đả của Phạm Thiên ở nội đô ngày càng căng thẳng, thậm chí còn liên lụy đến cả người dân thường.
- Cái quái gì vậy?
Aoi lập tức bỏ con dao trên tay, đi đến chỗ chiếc điện thoại đang ở trên bàn đảo. Tay cô hơi run cầm chiếc điện thoại. Trên đó đang phát đoạn video mà đài FNN ghi lại được về hình ảnh của Mikey và Takeomi cùng một số đàn em khác đang đi ở một con phố. Mikey chỉ thấy cổ và hình xăm, nhưng Takeomi thì thấy toàn mặt.
Bỏ lại căn bếp đang ngập trong mùi thơm của món thịt hầm, Aoi mang theo chiếc điện thoại đã ghi lại màn hình toàn cảnh Mikey và Takeomi bị quay lại ra phòng khách, nơi mọi người đang tụ tập.
- Sanzu! Koko! Mọi người coi tin tức mới nhất ở trên đài FNN chưa?
- Vụ gì mà mày cứ sồn sồn lên vậy? – Sanzu khó chịu nhìn Aoi đang lung túng cầm điện thoại – Sáng giờ bọn tao còn đang bàn với nhau một số chuyện đây.
- Bỏ qua những việc đó đi, coi TV trước đi kìa.
Nói được làm được, Ao đi đến bên bàn, cầm lấy chiếc remote bật lên tin tức sáng sớm của đài FNN. Tin tức độc quyền về thành viên của băng nhóm bị lộ ra ngoài, khiến tất cả mọi người phải dừng việc làm mà đưa con mắt kinh ngạc lên màn hình TV.
- Chết tiệt! Đã dặn ra ngoài là phải cải trang rồi mà! – Sanzu chửi thề một tiếng, trách Takeomi không nghe lời dặn mà cứ thế đi ra đường từ sớm.
- Qủa này hơi toang đấy... – Mocchi khoanh tay nhìn Mikey trên màn hình – Thành viên thì có thể dễ dàng xử lí, chứ đến cả cốt cán và thủ lĩnh cũng bị lộ ra ngoài thì..
- May là chỉ thấy mỗi lưng của Mikey, thấy toàn mặc chắc toang nữa mất! – Kakucho đưa tay ra sau gãi gáy, thở hắt một tiếng.
- Kiểu này thì tổ chức gặp bất lợi rồi – Ran lên tiếng – Đang yên đang lành mà bị lộ dung mạo thành viên của tổ chức ra thì chắc chắn sẽ bị cảnh sát vào cuộc, cánh nhà báo chắc sẽ lại nháo nhào đi tìm thông tin đây.
Trong khi mọi người vẫn còn đang bàn tán với nhau để nghĩ phương án giải quyết sự việc thì ngoài cửa có tiếng cửa mở. Takeomi và Mikey chưa hề biết chuyện gì bước vào. Thấy ánh mắt sợ hãi của mọi người đang hướng về phía mình, Takeomi hoang mang hỏi:
- Mắc gì chúng mày nhìn tao thấy ghê vậy? Bộ tao đẹp trai lắm hay gì mà nhìn thấy ghê vậy?
- Con mẹ mày, chức biết tội của mình thì thôi đi, còn giả bộ ngây thơ – Sanzu chọc ngoáy của ông anh của mình một phát, bồi thêm một câu tiếp – Thảo nào đến tầm này còn ế chỏng vó, có bồ cũng chỉ vì lão giàu thôi.
- Ê thằng con một kia nha, ăn nói với người bề trên lễ phép chút coi.
- Có cái nịt ấy, tôi là No.2 đấy, chức vụ thấp hơn thì nín.
- Thôi bố lạy chúng mày im hết coi – Kokonoi di di trán, phải vào cuộc để ngăn không cho hai người này lao vào đấm nhau.
Mikey chỉ đứng nhìn ở một chỗ, không nói gì. Đôi mắt thâm quầng vô hồn nhìn qua chiếc TV đang phát bản tin mới nhất thì bỗng co giãn lại, mặt hơi nổi gân. Có vẻ sếp lớn cũng sốc khi phát hiện mình bị quay lén lúc nào không hay. Aoi thấy ánh mắt của Mikey đang hướng về chiếc TV thì lúng túng chạy ra tắt, tránh không để Boss nổi đóa lên với mọi người nhưng đã quá muộn.
- Akashi...
Mikey mang chất giọng đậm đặc của mình gọi tên Takeomi khiến gã sợ hãi quay đầu lại nhìn sếp, miệng lắp ba lắp bắp muốn giải thích thì đã thấy sếp đến gần mình từ khi nào.
- Mày định giải thích chuyện này như thế nào đây?
- Mi..Mikey bĩnh tĩnh nghe tao nói đ-
BỘP!
Tức thì, Mikey nắm lấy đầu của Takeomi bằng hai tay, co chân lại hạ đầu gối vào bụng gã khiến gã đau đớn ngã gục xuống. Không dừng lại, Mikey tiếp tục nắm tóc của gã, kéo ngửa ra sau đấm liên tiếp mấy cú vào mặt Takeomi khiến máu mũi và miệng bắt đầu bắn ra theo từng cú đấm. Sát khí từ phía Mikey lan ra khắp căn phòng, khiến ai cũng phải dè chừng và sợ hãi, gân xanh nổi khắp mặt gã ta thể hiện rõ sự phẫn nộ của sếp.
Cảm giác choáng váng và đau đớn lan khắp từ mặt xuống đến phần bụng khiến Takeomi gục ngay tại chỗ, máu chảy lênh láng khắp sàn nhà. Mặt mũi thì chi chít những vết thương không khỏi khiến gã kêu lên một tiếng đau đớn, họng không ngừng ho khan.
Dù không phải lần đầu thấy Mikey đánh người trong hơn 4 năm làm việc tại đây nhưng đây có lẽ là lần sếp giận nhất, cũng là trận đánh người nặng nhất Aoi từng thấy. Con bé lòng lo lắng muốn tiến đến ngăn lại đã bị Sanzu cản lại.
- Không ai có thể ngăn được Mikey lúc tức giận đâu, kể cả tao – Hắn nói với giọng lạnh tanh, đôi mắt vô cảm nhìn "anh trai" bị đánh – Mày không là cái đinh gì trong mắt Vua đâu, đừng có mà dại dột.
Nghe vậy, Ao cũng chỉ có thể đứng lại, trơ mắt nhìn Takeomi bị đánh. Cho tới khi Mikey dừng lại, Takeomi đã không thể dựng người dậy được nữa mà trực tiếp nằm gục trên sàn nhà, bất tỉnh nhân sự. Boss chỉ lạnh nhạt quăng cho gã một ánh nhìn không mấy thiện cảm rồi quay lưng rời đi, bỏ lại một câu: "Khi nào nó tỉnh thì bảo nó phải làm hết luôn việc của thằng Sanzu trong hai tháng tới, ai giúp nó sẽ phải chịu chung cảnh với nó nghe chưa!".
- Ôi trời...nặng thế không biết – Vừa đỡ Takeomi lên vai, Aoi vòng tay của gã lên vai còn lại để gã tựa vào người mình, đem lên phòng y tế.
- Để tôi giúp cô, Ao – Kakucho thấy Ao có vẻ khó khăn trong việc dìu Takeomi nên lại gần giúp đỡ cô, cõng gã ta lên vai rồi cùng Ao đưa lên phòng y tế.
Khó khăn dìu Takeomi vào phòng y tế, Kakucho đặt gã ta xuống giường, bản thân anh cũng rã rời ngồi phịch xuống đó. Trong khi đó Aoi đi lấy hộp y tế, chuẩn bị sát khuẩn những chỗ bị trầy xước cho gã.
- Anh cởi áo Akashi ra giúp tôi được không Kakucho?
- Được.
Anh cởi áo Takeomi ra, để lộ một vài vết sẹo chồng chéo nhau, chúng còn đọng lại những vệt máu do vừa nãy Mikey gây ra cho gã. Aoi chậc chậc mấy tiếng rồi cũng bắt đầu băng bó cho gã. Những giọt thuốc sát trùng được nhỏ xuống vết thương khiến nó sót hơn bao giờ hết, việc này khiến Takeomi đang ngất cũng phải rên lên mấy tiếng vì đau. Gã chầm chậm mở đôi mắt mệt mỏi ra, người hơi run.
- Mày ổn không Takeomi?
- Mày nhìn tao giống ổn không mà hỏi cái câu gì mà vô tri vậy? – Takeomi bất lực vì tên đồng nghiệp của mình.
Aoi ngồi im xử lí vết thương cho cấp trên, không nói câu gì. Cô nghĩ nếu Phạm Thiên bị tóm mất cái đuôi thì liệu bản thân cô cũng có bị liên lụy hay không. Đang nghĩ dở dang thì chợt trong đầu cô lóe lên hình ảnh của Asahi, anh bạn thân cũng là người yêu đồng hành cô mấy năm nay.
"Tớ có đang tham gia vào một dự án điều tra về một tổ chức xã hội đen tên là Phạm Thiên. Bên cạnh tớ có anh đồng nghiệp là Naoto. Hiện cậu ta với tớ đã điều tra ra được một số thông tin về mấy cảng buôn lậu của bọn chúng nhưng chưa có nhiều bằng chứng"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro