Chương 2
Cre:https://pin.it/5zH3doK
Lưu ý: Có tua time thời gian...
------------------------------------------
"Một lần cuối cùng..."
.
.
.
Trong một căn phòng mang theo nét hoài cổ xưa, có một đứa trẻ nằm trong chiếc nôi gỗ hướng đôi mắt đen nhìn người con trai với đôi cánh trắng trước mặt...
"Xin chào!"_Thiên thần đó đưa ngón tay ra để đứa bé nắm lấy_"Ta tên là Takemichi Hanagaki,ta là thần hộ mệnh của nhóc.."
"A..."_Đứa bé nhìn Takemichi bằng đôi mắt đen láy rồi cười lên một tiếng.
"..."_Takemichi cúi xuống hôn lên tay của đứa bé rồi nói_"Từ nay Shinichiro Sano là mạng sống duy nhất của tôi, nên hãy sống nhé!"
.
8 năm sau
.
"Takemcihi-chan, Michi-chan...!"_Tiếng trẻ con cất lên, làm Takemichi đang ngồi trên một cành cây thả hồn vào cơn gió chú ý tới.
"Vâng? Shin-chan có chuyện gì muốn nói sao?"_Takemichi dùng đôi cánh trắng của mình bay xuống đất, cúi người xuống cho bằng với chiều cao của Shin hiện tại.
"Shin mới quen được một bạn ngày hôm qua á! Nay Takemichi đi gặp bạn đó với Shin nha"_Shinichiro vui vẻ nói.
"Nhưng bạn đó có thấy Takemichi đâu? Mà người bạn mà Shin nói là ai vậy?"_Takemichi nhíu mày nói, ngày hôm qua do em bị gọi về nơi tổng để giải quyết chút việc không để ý tới Shin được, may mắn là ngày hôm qua Shin không bị thương ở đâu, không thì em chết mất.
"Không chịu đâu! Takemichi phải gặp bạn này cơ"_Shin làm cầm tay em lắc qua lắc lại.
"..."_Takemichi cũng cười trừ rồi đồng ý.
Sau đó Shin kéo Takemichi ra công viên gần nhà, ở đó có một đứa trẻ đang ngồi trên xích đu đợi sẵn.
"TAKEOMI!!!!"_Shin la lớn rồi chạy tới chỗ Takeomi.
"Shin chơi với Takeomi nha! Bạn Shin không nhìn thấy Takemichi nên Takemichi chỉ đứng ngoài xem thôi!"_Takemichi chỉ từ từ bay tới chỗ Shin.
"Vâng"_Shin gật đầu đồng ý làm Takemichi rất vui mừng, sau đó em bay lên một cành cây nào đó ngồi nhìn Shin chơi với Takeomi.
.
10 năm sau
.
Thời gian cứ thế trôi đi, giờ đây Shin đang ngồi đung đưa đôi chân của mình ngồi ở hàng chế chờ ở bệnh viện.
"Shin trông có lẽ vui nhỉ?"_Em ngồi bên cạnh Shin vui vẻ nói.
"Dĩ nhiên rồi! Hôm nay mẹ Shin sinh em bé á, Shin sắp có em trai á!"_Shin vui mừng nói, giờ đây ai cũng có thể nhìn thấy những bông hoa bay vòng vòng quanh người Shin và tỏa ra nguồn năng lượng vô hình ấm áp.
"Chúc mừng Shin nha!"_Takemcihi ngồi ở bên cũng vui mừng theo, em có thể gặp lại Manjiro rồi.
.
15 năm sau
.
"Ngầu lắm đúng không?"_Shin ngồi trên chiếc xe môtô của mình khoe chiến tích.
"Ừ ngầu lắm!"_Takemcihi gật đầu đồng ý, ánh mắt toát lên vẻ mệt mỏi.
"..."_Shin chỉ biết im lặng hình Takemichi đang xoa mi mắt của mình rồi thở dài.
.
18 năm sau
.
Takemichi lo lắng nhìn Shin đang tự băng bó cho bản thân, em cứ nhìn chằm chằm vào những vết thương đang rỉ máu đó rồi tâm trí em đang dần rối loạn.
Em ngồi co người lại, ôm đầu lẩm bẩm những câu nói không rõ ràng, nó một cơn ác mộng vậy...
"Đừng Shin..."
"Đừng chết...Đừng bỏ Takemichi lại một mình..."
"Nếu Shin chết Takemichi phải làm sao đây..."
"Takemichi là kẻ vô dụng...Là tên phế vật...."
"Không..."
"Shin sẽ không chết nếu mình dùng tính mạng này để cứu Shin! Đúng không?"
Shin sau khi băng bó xong thì nhìn qua bên cạnh, thiên thần bảo hộ của hắn đang tự làm đau bản thân bằng cách tự cào tay mình. Không thể nhìn thấy việc này thêm, Shin thở dài rồi tiến tới ôm em vào lòng, khuyên bảo em, tay không ngừng vỗ về em.
"Đây là điều bắt buộc phải chịu khi trở thành một bất lương! Với lại không phải Takemichi sẽ luôn bảo vệ tôi sao?"_Shin tựa đầu vào mái tóc vàng của Takemichi, cánh tay không ngừng vỗ về nói lời ngon ngọt dỗ dành em.
"Vì vậy nên đừng lo lắng nữa nhé! Vì mọi thứ sẽ ổn thôi"_Vừa nói anh vừa hôn nhẹ lên khắp mặt của em, vừa nhẹ nhàng trấn an tiểu thiên thần luôn muốn tự hủy hoại bản thân này.
Lúc này anh thật sự lo lắng...
Anh thật sự lo lắng...
Nếu sau này anh có xảy ra điều gì! Thì cậu sẽ sao đây...?
.
20 năm sau
.
Lúc này anh đã bỏ làm bất lương và bắt đầu một cuộc sống bình thường, đúng hơn là đang bàn về một cuộc sống bình thường.
"Takemichi! Nhột..."_Shin hơi buồn cười nhìn Takemichi, em đang ôm eo anh và úp mặt vào bụng rồi dùng cái đầu nhỏ nhắn của mình cọ không ngừng khiến anh có chút nhột.
"Thiên thần hộ mệnh của mày lại làm cái gì hả?"_Takeomi dựa lưng ngồi ở phía đối diện.
"Ờ!"_Shin gật đầu rồi thở dài_"Takemichi! Em đi theo bọn nhỏ đi được không?"_Shin xoa đầu của Takemichi, đinh kéo em lên nhưng càng kéo em lại càng ôm chặt eo anh.
"Không!"_Takemichi.
Vào lúc đó em đã phải hối hận, vì nếu lúc đó em đi theo bọn nhỏ thì em đã có thể ngăn được cái "Bản Năng Hắc Ám" của Mikey....
"Nó đang lớn đần..."_Takemichi đứng sau lưng Shin, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thứ ở sau lưng Mikey.
"HẢ? Em nói gì cơ?"_Shin đang bận chú ý tới Baji nên không để ý tới Takemichi.
"Không có gì đâu! Em lo được!"_Takemichi lắc đầu rồi vui vẻ nói_"Thế nên Shin đừng chết nha!"
"Ừ..."
.
26 năm sau
.
Cái gì tới cũng tới, hôm đó Takemichi đã không bảo vệ được Shinichiro...
Đám tang của Shin được tổ chức sau đó vài ngày, ai cũng đều mang gương mặt u tối và đau buồn, nhưng mà than ôi!.
Làm sao bằng được tiểu thiên thần đang ngồi đằng sau chiếc quan tài tráng lệ kia, tiểu thiên thần đó còn đau khổ hơn bất kì ai ở nơi đây...
Em ngồi bịch xuống đất, cúi gầm mặt, bàn tay không ngừng cáu xé bản thân làm những giọt máu không ngừng chảy xuống mặt đất, miệng thì không ngừng lẩm bẩm hai từ "Xin lỗi" trong vô vọng...
"Takemichi! Em muốn anh làm thiên thần hộ mệnh của em!".
Một câu nói dường như đơn thuần khiến Takemichi chú ý, em ngước đầu lên nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói. Người đó đang đưa cánh tay ra và chờ đợi em nắm lấy nó, đặt biệt nhất là đôi mắt kia. Nó giống Shin...
Nhưng lại mang một màu sắc u tối...
Còn tiếp--->
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro