Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngày thứ hai (1)

Ta vẫn nhớ hình ảnh thân thuộc ấy, chỉ là vì công việc mà quên mất đứa con. Người mẹ kia khóc ròng trông đêm tối....thời gian đem đi tất cả mọi thứ của bà!

Mẹ xin lỗi, Takemichi!! Đáng lẽ mẹ không nên để con lại!!

Ngày 1 tháng 1

- Takemichi-san, dậy đi nào. Ta sẽ phải đi thăm mẹ anh đấy!!

Hinata dưới nhà gọi vọng lên con sâu ngủ đang chùm kín từ trên xuống. Cô thở dài quyết định để cậu ngủ một lúc nữa, tranh thủ lúc ấy sẽ chuẩn bị ít quà cho người bác gái quen thuộc kia.

Tiếc là Naoto lại không như vậy, anh xông thẳng lên và kéo Takemichi ra và quăng vào phòng tắm cùng bộ đồ mới.

- Ai mượn hôm qua chơi lố đến 3h sáng làm gì. Còn tính chơi ngoài đường đông buổi tối để bị ốm chắc!!

Naoto gà mẹ nếu không phải khuyên hai người về sớm thì bây giờ chính là mùng 1 Tết đón năm mới trên giường bệnh. Anh lắc đầu với cái tình lôi thôi của Takemichi, vậy mà chị gái vốn cẩn thận cũng tham gia cho vui nữa. Anh chẳng hết lo được. Và Naoto cũng chẳng muốn Takemichi bị bệnh chút nào.

- Naoto-kun thật là....lôi anh nhẹ nhàng không được sao!!?

- Nhẹ nhàng là đến 9h sáng anh còn chưa tỉnh ra đâu!!

Naoto khinh bỉ. Thậm chí lần đầu anh gọi Takemichi dậy, chính xác là gọi từ 7h sáng rồi không hiểu sao đến 10h rồi mà vẫn chưa bước ra khỏi nhà. Nên anh cũng không muốn nhẹ với chả nhàng nữa. Tốn thời gian!!

Takemichi buồn ngủ, thở dài mấy hơi:" Vậy mà anh nghĩ buổi chiều mới đi chứ!!"

- Là bởi vì Hanagaki-san nhớ anh lắm đấy. Có dành cả buổi sáng ở nhà cũng chẳng có gì để làm đâu!!

Naoto không quan tâm, lấy hẳn cái khăn mặt ra để giúp cậu rửa mặt. Nhìn tuy hơi bạo lực nhưng lại rất nhẹ nhàng, Naoto vẫn luôn luôn dịu dàng với người tên là Takemichi đó.

Vì vậy mà bây giờ Takemichi có chút hồi hộp, hai tay cứ loạn hết cả lên. Nhớ lại hồi còn thiếu niên, sau đó lớn lên cậu vẫn luôn quên mất rằng mẹ vẫn cần cậu. Cậu vì người khác hết mình, hết cả sinh mạng. Và rồi, bóng hình xưa vơi đi trong kí ức.

Con xin lỗi, kaa-chan!!

- Takemichi-kun, không cần lo lắng quá đây, Hanagaki-san sẽ hiểu cho anh mà!!

- Thế nhưng.....

- Nào!! Đi đi!

Hinata đẩy cậu đến trước cửa nhà. Naoto chu đáo đã ấn chuông rồi. Mặt rất bình thản mà làm động tác mời.

Takemichi giật mình:" Naoto-kun, em làm gì vậy?"

Mở cửa!! Naoto bảo vậy đấy.

Cạch

- Cháu đến đấy hả, Hinata-chan, Naoto-kun!!!

Được một lúc, cánh cửa nặng nề mở ra. Người phụ nữ trung niên tầm 50 tuổi xuất hiện, khuôn mặt bà tiều tụy, nhưng bà vẫn cố cười và trang hoàng nhà cửa đỏ rực, ấm áp đón năm mới.

- Năm mới vui vẻ, Hanagaki-san!!!

Hai cô cậu cúi đầu thành ý, tiện tay đẩy luôn người mặc kimono xanh dương tinh xảo, cũng hết sức đơn giản lên.

- Kaa-chan, năm mới vui vẻ!!

Giọng nói quen thuộc truyền đến, bà Hanagaki giật mình, tay nắm cánh cửa còn run run. Bà cố gắng đứng vững, đôi tay với những vết nhăn thời gian đang vò chặt vạt áo kimono hoài cổ.

- Con về rồi!!

Takemichi xúc động, cậu nhẹ ôm lấy người mẹ mái tóc đã điểm bạc của mình. Sao người mới hơn 50 thôi mà đã tiều tụy đến thế rồi.

- Take....-chan!! Take....là con phải không? Là....Takemichi của kaa-chan phải không...??

- Là con! Con ở đây!!

Takemichi vỗ về bà ấy, tấm lưng đã đau khổ vì cậu mà cật lực làm viện. Bà Hanagaki ôm chặt lấy cơ thể gầy gò của cậu con trai, nước mắt đã rơi mà thấm ướt hết cả vạt áo. Bà ấy quá mạnh mẽ và bình tĩnh, mạnh mẽ đến mức không hoảng hốt khi thấy người con đã chết của mình quay lại. Dù cho kết quả là gì nhưng bà ấy đã rất hạnh phúc khi một lần nữa...gặp lại đứa con của mình.

- Xin lỗi nhé, Take-chan!! Kaa-chan... làm bẩn kimono của con rồi!!

Bà nhận lấy khăn từ Hinata, nhẹ mà lau đi nước mắt vẫn muốn tiếp tục chảy.

- Không sao đâu, Kaa-chan! Giặt đi là được mà!!

- Không được, đang đầu năm mới mà!! May là....kaa-chan đã chuẩn bị trước!!

Takemichi không hiểu lời bà nói. Tuy nhiên vẫn theo vào trong nhà. Vào ngôi nhà quen thuộc năm xưa đã bỏ lỡ.

Tôi về rồi đây!!

Tuy cậu không hiểu nhưng Hinata và Naoto lại hiểu nó. Thế lên cô chỉ mua duy nhất một bộ Kimono cho Takemichi

Sau đó, Takemichi biết được đã muốn bật khóc.

Trong phòng cậu có đến 10 bộ kimono đắt tiền màu sắc khác nhau nhưng đều là loại cậu thích.

Mỗi một năm, bà Hanagaki đều dành thời gian tự tay làm lên một bộ, mười năm mười bộ. Là do bà tự tay cắt vải, tự khâu, tự thêu lên các họa tiết xinh đẹp ấy. Nhìn nó như vậy phải biết rằng đã tốn công và dồn bao nhiêu tâm huyết chứ.

- Cảm ơn nhiều, kaa-chan!!!

Bà Hanagaki có chấp niệm. Bà ấy luôn muốn tự tay làm một bộ kimono đón Tết cho con trai mình. Năm cậu 17 tuổi, bộ đầu tiên đã được hoàn thành. Nhưng đó là bộ kimono chưa được mặc, hay cũng có thể gọi nó là....kimono nhiễm máu.

Năm đó, Bà Hanagaki đã mất đi đứa con đầu lòng cũng là duy nhất của bà. Bộ kimono cứ như vậy mà không có người mặc.

- Không có gì đâu! Take-chan, kaa-chan ngày ấy vì công việc mà không thể chăm sóc cho con. Thật xin lỗi!!!

- Không đâu ạ!! Kaa-chan lúc nào cũng nghĩ cho con mà!!

Takemichi luống cuống, đánh ánh mắt cầu cứu sang Hinata đang mỉm cười bóc quýt, còn Naoto đang ăn bánh bên cạnh. Chỉ là cả hai có vẻ không tính can thiệp thì phải!!

- Kaa-chan lúc nào cũng là tốt nhất đấy!

Bà Hanagaki nhìn đứa con trai vừa mừng, vừa buồn. Mừng vì đứa con trưởng thành hiểu chuyện, buồn là vì có lẽ đây là lần cuối gặp lại.

Hinata cảm thấy nếu cứ để như thế nữa thì Takemichi rất khó xử, cô vội vàng đưa ý kiến:" Vậy chúng ta đi chùa đi!! Dù sao cũng là đầu năm mới, được không Hanagaki-san!!!"

Bà Hanagaki nghĩ ngợi một lúc rồi đồng ý. Lần cuối cùng rồi phải nên trân trọng. Naoto cũng chán không có gì làm đang tính ngồi bàn sưởi xem tivi cũng bị xách đi.

- Đi thôi!! Đi nào!!

Bà Hanagaki cầm tay Takemichi đi một cách châmn rãi và nhẹ nhàng. Thông thường như trước cả hai đi rất nhanh, nhưng bây giờ bà chỉ muốn nó kéo dài một chút, để bà được ở bên cậu.

Takemichi cũng không thấy phiền, rảo từng bước nhỏ mà hỏi thăm mọi chuyện của bà, nhắc nhở bà chăm sóc bản thân, không khéo ốm lại ra chuyện.

- Nee-chan, chị nghĩ sau đó bác ấy có buồn không?

- Chị không rõ nữa. Có lẽ có hoặc không!

Hinata nhẹ nhàng trả lời em trai. Cô đã đợi cậu ấy từ lâu rồi, từ ngày anh hùng bé nhỏ khoác ảo đỏ xuất hiện. Cảm ơn vì đã xuất hiện, cảm ơn vì đã cứu và cảm ơn....vì lúc nào cũng nghĩ đến em.

Ngày đầu năm mới, ngoài đường tràn đầy người khoác trên mình bộ kimono xinh đẹp, rực rỡ tràn ngập không khí ngày tết. Tiếng cười nói rôm rả, tiếng lạch cạch của đôi guốc gỗ vang lên thành từng lúc, mấy thiếu nữ xinh đẹp, các chàng trai cũng không kém phần thanh lịch.

- Take-chan muốn viết điều gì cho năm nay nào?- Bà Hanagaki đem tấm ema cho cậu, trên tay bà cũng là tấm tương tự.

- Con không cho mẹ biết đâu!! Bí mật!

Takemichi loay hoay viết từng nét chữ, viết xong còn giấu sau lưng không cho mẹ cậu biết. Nói ra thì có mà ngượng chết mất.

- Take à~!!

Tấm của bà Hanagaki có lẽ lúc nào cũng lo cho con trai mình nên trên đó có viết:
Mong cho Take-chan được như ý và vui vẻ!!

Còn của Takemichi là: Tôi muốn cứu mọi người. Và....mong kaa-chan được hạnh phúc!!

Hinata nhìn tấm của mình mà hoài niệm, năm ấy cũng là một điều tương tự. Chúc điều Takemichi-kun ước thành sự thật!!

Còn Naoto thì khác, anh chưa bao nhiêu viết mấy cái này bao giờ. Bây giờ cầm bút múa như thư pháp: Mong Takemichi-san không phải lo cho mấy tên nào đó nữa!!

Bà Hanagaki vui vẻ rung chuông, trong đầu đang nghĩ đến việc tối nay lên nấu to đến mức nào để chào mừng. Có lên gọi đám nào đó không?

- A!! Kaa-chan....con đi ra đây một chút nhé!! Chiều con sẽ quay lại!!

Takemichi đột ngột rùng mình. Con mắt trái vốn đen tối bỗng lóe lên.

- Take-chan!!

Bà Hanagaki chưa kịp với lấy thì hình bóng đã biến mất. Lòng bà đột nhiên thắt lại và hình bóng con trai đột ngột biến mất.

Hinata cũng cảm nhận được mà an ủi:" Hanagaki-san à, anh ấy sẽ trở về thôi mà. Chỉ là có một chút chuyện có lẽ sẽ giúp ích cho sau này!!"

- Hanagaki-san à, hay chúng ta chuẩn bị tiệc đón anh ấy về đi!!- Naoto nói

- Được rồi!! Chuẩn bị tiệc cho Take-chan!

Bà Hanagaki mỉm cười nhẹ, trong ánh mắt vẫn có chút đau lòng.

Hãy sớm trở về nhé!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro