Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7*:Thái Tử lên kiệu hoa 2

Kiệu hoa kia, toàn thân kiệu đều là tơ lụa đỏ thẫm,chỉ vàng thêu "long phượng trình tường" ươm nghĩa gieo tình. Nam Phong cùng Phù Dao hai người một trái một phải, bảo vệ hai bên kiệu hoa. Tạ Liên ngồi ngay ngắn trong kiệu, tùy kiệu phu dẫn đi, từ từ lắc lắc.

*Long phượng trình tường: là một trong những hoa văn cát tường truyền thống của Trung Quốc. Trên bức tranh, longphượng, mỗi con chiếm một nửa.

Kiệu tám người nâng, đều là võ quan võ nghệ siêu quần. Nam Phong cùng Phù Dao vì tìm người võ nghệ cao cường để giả dạng kiệu phu ẩn vào đội ngũ đưa dâu nên trực tiếp gặp vị lão quan gia kia giúp một tay, nói rõ là muốn đi Dữ Quân Sơn. Vị lão gia kia không nói hai lời liền kéo một loạt võ quan cao to tới. Nhưng mà, sở dĩ muốn tìm võ nghệ siêu quần, cũng không trông cậy vào bọn họ có thể giúp đỡ, chỉ là muốn bọn họ lúc gặp hung quỷ cũng đủ tự bảo vệ mình chạy trốn thôi.

Nhưng trên thực tế, tám gã võ quan này trong lòng còn không thèm để mắt đến bọn họ. Bọn họ ở trong phủ là thủ vệ nhất đẳng, đến nơi nào cũng dễ dàng trở thành người cầm đầu tài giỏi hơn đời? Hai gã thư sinh yếu ớt vừa tới liền ngồi lên đầu bọn họ, còn kêu bọn hắn làm kiệu phu, có thể nói là phi thường nhục nhã. Mệnh lệnh của chủ nhân không thể cãi, mạnh mẽ áp chế sự khinh thường, nhưng trong lòng khó chịu, khó tránh khỏi nổi giận, thường cố ý lệch chân, trên tay chấn động khiến cỗ kiệu rung lắc. Người ngoài nhìn không ra, nhưng người ngồi ở bên trong kiệu chỉ cần hơi mảnh mai một ít, sợ liền phải phun máu ra mất.

Điên điên, quả nhiên khi nghe được Tạ Liên bên trong kiệu thấp thấp thở dài, vài tên võ quan nhịn không được âm thầm đắc ý.

Phù Dao ở bên ngoài lạnh nhạt nói: "Tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Đến tuổi lấy chồng, mừng đến rơi lệ sao."

Xác thật, cô dâu lấy chồng, không ít người đều ở trên kiệu hoa gạt lệ khóc nỉ non. Tạ Liên không biết nên khóc hay cười, chỉnh lại thanh tuyến sao cho tự nhiên bình thản mở miệng, thế nhưng vẫn bị sóc tới đảo đi đến khó chịu, nói: "Không phải. Chỉ là ta bỗng nhiên phát hiện, đội ngũ đưa thân thiếu một thứ rất quan."

Nam Phong nói: "Thiếu cái gì? Cái gì nên chuẩn bị chúng ta hẳn là đều chuẩn bị."
Tạ Liên cười nói: "Hai cái nha hoàn hồi môn ."

"......"

Bên ngoài hai người không hẹn mà cùng nhìn thoáng qua đối phương, không biết tưởng tượng đến cái hình ảnh gì, đều là một trận lạnh sống lưng. Phù Dao nói: "Ngươi coi như trong nhà bần cùng, không có tiền mua nha hoàn, chắp nhận đi."

Tạ Liên nói: "Tốt thôi."

Nhóm võ quan nghe bọn hắn nói một phen bị châm chọc cho cười, bởi vậy, trong lòng bất mãn cũng đã tiêu tán không ít, nhiều thêm vài phần thân cận , cỗ kiệu cũng vững chắc lên. Tạ Liên liền lại trở về ngồi nghiêm chỉnh nhắm mắt dưỡng thần.

Ai ngờ, chưa được bao lâu, một chuỗi tiếng cười của trẻ nhỏ đột ngột vang lên ở bên tai hắn.
Khanh khách khặc khặc, hi hi ha ha.

Tiếng cười như gợn sóng khuếch tán ra nơi hẻo lánh, linh hoạt kỳ ảo đầy quỷ dị. Nhưng mà, kiệu hoa vẫn chưa dừng, bước đi ổn định vững chắc. Thậm chí Nam Phong cùng Phù Dao cũng chưa lên tiếng, làm như không phát hiện dị trạng.

Tạ Liên mở bừng mắt, thấp giọng nói: "Nam Phong, Phù Dao."

Nam Phong ở kiệu hoa bên trái, hỏi: "Làm sao vậy?"

Tạ Liên nói: "Có cái gì tới."

Lúc này, "Đội ngũ đưa thân" đã đi vào sâu trong Dữ Quân Sơn.

Khắp nơi yên tĩnh, ngay cả tiếng kiệu gỗ vang răng rắc, tiếng độc đạp lá khô, tiếng hô hấp của đám phu kiệu tại nơi này cũng có vẻ hơi ồn ào.

Mà tiếng cười của đứa nhỏ còn chưa biến mất. Khi thì xa phảng phất như ở sâu trong núi rừng, khi thì gần phảng phất như ghé vào cỗ kiệu mà kêu.

Nam Phong thần sắc nghiêm túc nói: "Ta không nghe thấy bất luận âm thanh nào."

Phù Dao cũng lạnh lùng nói: "Ta cũng không có."

Còn lại đám phu kiệu, thì càng không thể nghe được.

Tạ Liên nói: "Vậy tức là nó cố ý chỉ nói cho một mình ta nghe thấy".

Tám gã võ quan vốn dĩ tự cao là có võ nghệ cao cường, thêm Quỷ Tân Lang đón dâu cũng không có quy luật nên nghĩ rằng tối nay nhất định bất lực trở về, cũng không sợ hãi lắm, nhưng không biết sao, bỗng nhiên liền nghĩ tới lúc trước có bốn mươi tên võ quan đưa thân không hiểu sao mất tích, có vài vị thái dương hơi hơi toát ra mồ hôi lạnh. Tạ Liên cảm thấy được có người bước chân đình trệ, nói: "Đừng dừng. Làm bộ chuyện gì đều không có."

Nam Phong phất tay, ý bảo bọn họ tiếp tục đi. Tạ Liên lại nói: "Hắn đang ca hát."

Phù Dao hỏi: " Nó hát cái gì?"

Tinh tế nghe thanh âm của đứa nhỏ, Tạ Liên từng câu từng chữ, một câu một lần nói: "Cô dâu mới, cô dâu mới, cô dâu mới trên kiệu hoa đỏ......"

Ở trong đêm đêm yên tĩnh, rõ ràng thanh âm hắn hơi chậm chạp, rõ ràng là hắn niệm, nhưng tám gã võ quan kia lại phảng phất như nghe được tiếng động của trẻ con đang cùng hắn hát khúc đồng dao kì dị, trong lòng sởn tóc gáy.

Tạ Liên tiếp tục nói: "Nước mắt lưng tròng, quá núi đồi, dưới lớp khăn voan...... Đừng cười...... Quỷ tân...... Quỷ Tân Lang sao? Vẫn là cái gì?"

Nè nè đoạn đồng dao nè. Mở nghe nè

https://youtu.be/1bDNb4y8c78

Dừng một chút, hắn nói: "Không được. Nó vẫn luôn cười, ta nghe không rõ."

Nam Phong nhíu mày nói: "Có ý tứ gì?"

Tạ Liên nói: "Ý trên mặt chữ. Chính là tân nương ngồi ở bên trong kiệu chỉ cần khóc, không cần cười."

Nam Phong nói: " Thứ này chạy tới nhắc nhở ngươi là có ý tứ gì."

Phù Dao lại có ý kiến bất đồng, nói: "Nó chưa chắc chính là nhắc nhở, cũng có khả năng là cố ý làm theo cách trái ngược, kỳ thật cười mới có thể bình yên vô sự, nhưng mục đích của nó chính là gạt người khóc. Cho nên các tân nương tử trước đều mắc mưu."

Tạ Liên nói: "Phù Dao a, bình thường tân nương tử ở trên đường nghe loại thanh âm như thế, sợ là bị hù chết, nơi nào còn cười được. Hơn nữa, mặc kệ ta khóc hay cười, kết quả cuối cùng là cái gì?"

Phù Dao nói: "Bị cướp đi."

Tạ Liên nói: "Mục đích ra ngoài của chúng ta tối nay, còn không phải là cái này sao?"

Phù Dao trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, nghĩ cũng không thèm nghĩ lại tiếp tục phản bác.

Tạ Liên nói: "Còn có, có một việc, ta cảm thấy cần thiết nói cho các ngươi."

Nam Phong nói: "Chuyện gì?"

Tạ Liên nói: "Từ lúc kiệu hoa bắt đầu đi, ta đều cười."

"......"

Vừa dứt lời, thân kiệu đột nhiên trầm xuống!

Bên ngoài tám gã võ quan bỗng nhiên một trận rối loạn, kiệu hoa hoàn toàn ngừng lại, Nam Phong quát: "Tất cả đừng hoảng hốt!"

Tạ Liên hơi giương đầu lên, nói: "Làm sao vậy?"

Phù Dao nhàn nhạt nói: "Không sao cả. Gặp gỡ một đám súc sinh thôi."

Hắn mới vừa đáp xong, Tạ Liên liền nghe được một trận sói tru thê lương cắt qua bầu trời đêm.
Bị bầy sói ngăn lại!

Tạ Liên nghĩ như thế nào cũng cảm thấy quá kì lạ, nói: "Hỏi một câu, Dữ Quân Sơn thường xuyên có bầy sói lui tới sao?"

Một người kiệu phu bên ngoài đáp: "Chưa từng nghe nói qua! Này như thế nào sẽ ở Dữ Quân Sơn!"

Tạ Liên nhướng mày, nói: "Ân, chúng ta đây chính là tới đúng địa phương."

Bầy sói hoang mà thôi, không làm gì được Nam Phong cùng Phù Dao, cũng không làm gì được mũi đao của đám võ quan kia, chỉ là bọn hắn mới vừa rồi đều đang cân nhắc khúc ca dao kì dị kia, nên lúc này mới đột nhiên không kịp phòng ngừa mà kinh ngạc một trận. Trong rừng một vài đôi mắt của sói sáng lên trong đêm tối, một con lại một con sói đói từ trong rừng rậm chậm rãi đi ra, vây quanh lại đây. Nhưng được đánh với dã thú còn hơn đánh với tên quỷ không sờ thấy kia chính là tốt hơn nhiều, vì thế mọi người sôi nổi xoa tay hầm hè, chuẩn bị triển khai thân thủ đại sát một hồi. Nhưng mà, trò hay còn ở phía sau. Theo sát từng bước của chúng nó, sàn sạt, rào rạt, một trận tiếng động giống thú mà không phải thú, giống người mà cũng không phải người vang lên.

Một người võ quan cả kinh nói: "Này...... Đây là cái gì! Đây là thứ gì!!!"

Nam Phong cũng mắng một tiếng. Tạ Liên trong lòng biết có dị biến đột nhiên sinh ra, tưởng đứng dậy, nói: "Lại làm sao vậy?"

Nam Phong lập tức nói: "Ngươi đừng ra!"

Tạ Liên vừa giơ tay, thân kiệu đột nhiên chấn động, tựa hồ có cái gì bám ở trên cửa kiệu. Đầu hắn không thấp, ánh mắt hơi hơi hạ xuống, từ khăn voan hạ khe hở, thấy được một cái gáy màu đen.

Nó lại là bò tiến tới bên trong kiệu!

Đồ vật kia một đâm đầu vào kiệu môn, rồi lại đột nhiên bị người bên ngoài một phen kéo đi ra. Nam Phong ở trước cỗ kiệu mắng: "Con mẹ nó, là Bỉ Nô!"

Vừa nghe là Bỉ Nô, Tạ Liên liền biết, thứ này rất phiền toái.

Ở trong phán định của Linh Văn Điện, Bỉ Nô còn không xứng được xếp hàng "Ác" giả.

Nghe nói, Bỉ Nô lúc ban đầu là người, nhưng hiện tại nhìn nếu tính là người thì cũng là dị dạng người. Nó có đầu có mặt, nhưng mơ hồ không rõ; nó có tay có chân, nhưng vô lực để thẳng; nó có miệng có răng, nhưng cắn nửa ngày đều cắn không chết người. Chính là, nếu để mọi người chọn, mọi người thà rằng gặp gỡ "Ác" hoặc là "Lệ" cũng đều không muốn gặp gỡ nó.

Bởi vì, Bỉ Nô thường cùng các yêu ma quỷ quái khác cùng nhau phối hợp xuất hiện.Đang lúc con mồi cùng địch nhân chiến đấu nó liền đột nhiên nhảy ra, tay chân nó dây dưa không thôi, thể dịch nhão nhão dính dính tên trước ngã xuống thì tên sau lại tiến lên, giống như kẹo mạch nha cuốn lấy con mồi. Sức chiến đấu tuy thấp nhưng lại có sinh mệnh cực kỳ ngoan cường, hơn nữa thường thường kết bè kết đội xuất hiện, ngươi cũng không có biện pháp ném hết chúng ra được, cũng rất khó nhanh chóng giết sạch chúng nó. Dần dần sẽ bị chúng nó làm hao hụt sức lực, bị nó vướng chân chỉ cần chớp mắt một cái liền bị địch nhân đắc thủ.

Mà ở con mồi bị sau khi yêu ma quỷ quái khác giết chết, Bỉ Nô sẽ nhặt một chút chân tay còn sót lại, ăn đến ngon miệng, gặm đến thực vui vẻ.

Thứ này thật sự phi thường ghê tởm. Nếu là thần quan Thượng Thiên Đình ,chỉ cần tỏa ra linh quan che phủ một chút là chúng nó đã sợ tới mức tránh xa ba thước, nhưng mà đối với nhóm tiểu thần quan ở Trung Thiên Đình thì thứ này là khó chơi thật sự. Phù Dao xa xa chán ghét nói: "Ta, hận, nhất, thứ, này! Linh Văn Điện, chưa nói qua là có cái này?"

Tạ Liên nói: "Không có."

Phù Dao nói: "Vô dụng!"

Tạ Liên hỏi: "Tới nhiều hay ít?"

Nam Phong nói: "Chỉ một trăm, khả năng còn tới nhiều! Ngươi đừng ra !"

Bỉ Nô loại đồ vật này, càng nhiều càng mạnh, chỉ cần nhiều hơn mười là đã khó đối phó rồi. Một trăm con? Có thể dư dả kéo chết bọn họ. Bỉ Nô chỉ thích sống ở nơi đông đúc, trăm triệu không nghĩ tới ở một nơi như Dữ Quân Sơn sẽ có nhiều như vậy. Tạ Liên suy nghĩ một chút, hơi hơi nâng cánh tay, lộ ra một nửa đoạn băng vải.

Hắn nói: "Đi thôi."

Này hai chữ vừa ra, lụa trắng chợt tự động từ trên cổ tay hắn chảy xuống, giống như có sinh mệnh, từ kiệu hoa bay ra ngoài.

Tạ Liên ngồi ngay ngắn trong kiệu, trầm giọng nói: "Thắt cổ."

Bên trong đêm tối, chợt có một đạo bóng trắng giống như rắn độc bơi tới.

Lụa trắng giả làm băng vải quấn ở trên tay Tạ Liên thoạt nhìn nhiều nhất chỉ vài thước, tựa như tia chớp quỷ mị lao vào bên trong nhóm người đang chém giết, gần nhưng lại phảng phất vô cùng vô tận. Chỉ nghe "Khách khách", "Ca ca" vang lên giòn tan trong không gian, mấy chục con sói hoang cùng Bỉ Nô ngay lập tức liền bị nó chặt đứt cổ!

Sáu Bỉ Nô quấn lấy Nam Phong trong chớp mắt liền mất mạng ngã xuống đất, hắn một chưởng đánh bay một con sói lại mảy may không có chút nào nhẹ nhõm, không thể tin tưởng mà hướng về phía cỗ kiệu nói: "Đó là thứ gì!? Ngươi không phải không có pháp lực không thể sử dụng pháp bảo sao?!"

Tạ Liên nói: "Mọi việc luôn có ngoại lệ......"

Nam Phong tức giận, một chưởng đánh lên kiệu môn: "Tạ Liên! Ngươi nói rõ ràng, kia tột cùng là thứ gì?! Có phải hay không......"

Hắn một chưởng này, cơ hồ khiến cỗ kiệu vỡ nát, Tạ Liên không thể không nhấc tay đỡ,ồn ào không dứt, ngữ khíNam Phong đúng là làm hắn nhớ tớibộ dángsinh khí của Phong Tín trước kia. Nam Phong còn định nói thêm, chợt nơi xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết của đám võ quan. Phù Dao lạnh lùng nói: "Muốn nói chờ đánh xong đám này hẵng nói!"

Nam Phong không có cách nào chỉ đành tiến đến cứu trận. Tạ Liên nhanh chóng lấy lại tinh thần, nói: "Nam Phong Phù Dao, các ngươi đi trước."

Nam Phong quay đầu lại: "Cái gì?"

Tạ Liên nói: "Các ngươi cứ vây quanh cỗ kiệu thì sẽ luôn có thứ đi tới, đánh không xong, trước dẫn người đi. Ta lưu lại gặp gỡ vị tân lang kia."

Nam Phong lại muốn mắng: "Ngươi một người......" Phù Dao bên kia lại lạnh lùng thốt: "Hắn dù sao cũng có thể sử dụng mảnh lụa kia, chỉ một chút chắc không xảy ra chuyện được. Ngươi rảnh rỗi lôi lôi kéo kéo, không bằng dàn xếp đám này trước xong lại trở về hỗ trợ. Ta đi trước."

Hắn dứt khoát quay đi, nói đi là đi, một lát cũng không kéo dài. Nam Phong cắn răng một cái, trong lòng biết hắn nói cũng không được, đành nói với vài tên võ quan còn sót lại dư lại: "Trước đi cùng ta!"

Quả nhiên, khi rời khỏi kiệu hoa, bầy sói cùng Bỉ Nô tuy rằng còn dây dưa không thôi, nhưng không có một đợt gia nhập vây công mới nào. Hai người cùng bốn gã võ quan, trên đường đánh tới Phù Dao giọng căm hận nói: "Buồn cười, nếu không có ta......"

Nói đến đây hai người liếc nhau, đều là ánh mắt quỷ dị. Phù Dao nuốt xuống lời định nói, xoay đầu, hai người tạm thời đều dừng không đề cập tới, tiếp tục vội vàng tiến lên.
Kiệu hoa bốn phía, thi thể đầy đất.

Tà Lăng đem bầy sói cùng Bỉ Nô thắt cổ cho đến chết liền bay trở về, tự động nhu thuận mà quấn quanh cổ tay của hắn. Tạ Liên lẳng lặng ngồi bên trong kiệu, bị bóng tối vô biên vô hạn cùng tiếng cây rung động sàn sạt vây quanh.

Bỗng nhiên giữa không gian, mọi âm thanh đều tĩnh.

Tiếng gió, tiếng rừng, tiếng ma vật gào rống, khoảnh khắc toàn bộ rơi vào một mảnh tĩnh mịch, phảng phất ở kiêng kị thứ gì.

Sau đó, hắn nghe thấy được hai tiếng cười thật nhẹ.

Tựa như một nam nhân trẻ tuổi, lại tựa như một thiếu niên.

Tạ Liên ngồi ngay ngắn không nói.

Tà Lăng ở trên tay hắn lẳng lặng cuốn quanh, vận sức chờ ra lệnh. Chỉ cần người tới toát ra một tia sát khí, nó liền sẽ lập tức điên cuồng mà phản kích trở về gấp mười lần.

Ai ngờ, thứ Tạ Liên chờ không phải là một trận tập kích hay là sát ý, nhưng lại chờ tới những thứ khác.

Rèm kiệu hơi hơi bay lên, xuyên qua khe hở của khăn voan đỏ, Tạ Liên nhìn thấy người tới đối với hắn vươn một bàn tay.

Đốt ngón tay rõ ràng. Ngón giữa được buộc một sợi tơ hồng, làm nổi bật lên những ngón tay thon dài mà tái nhợt , phảng phất như một nút thắt duyên tuyệt đẹp .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro