Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

QUYỂN 1. Chương 39. Ở phường Cực lạc, cùng người hân hoan dạo bước (2)

Chương 39. Ở phường Cực Lạc, cùng người hân hoan dạo bước (2)

Bốn bức tường đều treo tranh, màu sắc rực rỡ, nhưng trên thanh kiếm này lại treo cả một hàng tranh dài nên càng thêm thu hút ánh nhìn. Ngón tay Tạ Liên khẽ động, dường như muốn chạm vào. Bấy giờ, Hoa Thành hỏi: "Theo ca ca thấy thì vũ khí ở đây, cái nào mạnh nhất?"

Bàn tay đang nâng lên một chút của Tạ Liên lại thu về. Hoa Thành đương nhiên là không tin những lời nói linh tinh của y khi cầm kiếm hôm nay, nhưng cũng không hỏi y vì sao có thể khiến tà khí trên thanh kiếm này tiêu tán, ngược lại khiến người ta thở phào nhẹ nhõm. Tạ Liên cười khan hai tiếng, nói: "Đương nhiên là loan đao Ách Mệnh trên thắt lưng đệ rồi."

Hoa Thành nhướng mày, nói: "Đoán chừng, hẳn ca ca đã nghe được vài chuyện rồi phải không? Về thanh đao của ta ấy."

Tạ Liên nói: "Có nghe một chút."

Hoa Thành cười khẽ: "Đoán tiếp nhé, chắc không phải chuyện tốt đẹp gì. Có phải có kẻ đã nói với huynh rằng thanh đao này được tạo ra bằng cách hiến tế máu của vô số người, được luyện từ huyết tế tà ác?"

Tạ Liên hỏi: "Thế thật ra chuyện là thế nào?"

Hoa Thành đi vài bước đến trước mặt Tạ Liên, nói: "Sự thật là như thế nào, chẳng phải ca ca thử nhìn nó thì sẽ biết ngay sao?"

Con mắt bạc mà đỏ trên thanh đao đeo ở hông hắn lại nhanh như chớp đảo về phía Tạ Liên. Đường nét dài hẹp mang sát khí tà ác khẽ híp lại.

Thế là, y khom lưng, nói với nó: "Chào mi."

Nghe y chào hỏi, con mắt ấy híp chặt hơn, uốn cong thành hình cánh cung, trông như đang cười, con ngươi to tròn hết đảo sang trái lại đảo sang phải, vô cùng linh hoạt, tựa hồ không phải hoa văn khắc trên chuôi đao, mà là một con mắt mọc trên cơ thể người.

Hoa Thành thấy vậy, khóe môi nhếch lên: "Ca ca, nó thích huynh đấy."

Tạ Liên ngẩng đầu: "Thật sao?"

Hoa Thành nhướng mày: "Ừ. Thật mà. Nó mà không thích thì còn chả buồn liếc mắt đâu. Trừ phi nó đang muốn giết chết đối phương. Ách Mệnh hiếm khi thích ai lắm đấy."

Tạ Liên cười nói với Ách Mệnh: "Vậy cảm ơn mi nhé."

Đoạn y quay sang Hoa Thành: "Ta cũng thích nó lắm."

Nghe thấy câu này, con mắt ấy chớp lia lịa mấy cái, đột nhiên dây xích bạc rung lên một trận leng keng ồn ào, giống như lưỡi dao đang run rẩy. Hắn nghiêm khắc nói: "Không được."

Tạ Liên hỏi: "Không được gì cơ?"

Hoa Thành nói tiếp: "Không được."

Ách Mệnh lại run bần bật một hồi, dường như chỉ muốn nhảy ra khỏi vỏ. Tạ Liên tò mò hỏi: "Đệ đang nói không được với nó phải không?"

Hoa Thành nghiêm túc đáp: "Phải. Nó muốn huynh vuốt ve nó. Ta nói không được."

Tạ Liên mỉm cười: "Vậy có gì mà không được?"

Nói đoạn chìa một bàn tay ra. Ách Mệnh lập tức mở to mắt, như thế mong đợi lắm. Tạ Liên nghĩ: "Không thể chạm vào viền mắt hoặc đồng tử đỏ, chọc vào mắt sẽ rất đau." Y bèn đặt tay thấp xuống, nhẹ nhàng vuốt vài cái xuôi theo độ cong của lưỡi đao. Con mắt ấy híp hẳn thành một đường, run dữ dội hơn, dường như vô cùng dễ chịu và thích thú. Tạ Liên vừa sờ vừa cảm thấy kỳ lạ quá chừng. Y cũng xem như được động vật yêu thích, trước đây y sờ vài con mèo con chó, chúng thấy dễ chịu cũng híp mắt lại thế này, cứ chui vào lòng y, kêu gử gừ mãi. Nào ngờ bây giờ vuốt ve một thanh loan đao màu bạc lạnh như băng, còn là thanh đao bị nguyền rủa trong lời đồn, vậy mà lại gần giống với cảm giác khi sờ một con cún. Đây đâu phải là yêu đao uống máu, thanh đao chẳng lành gì đó đâu chứ?

Hai người nán lại ở kho binh khí bình phẩm danh kiếm bảo đao một hồi, cuối cùng Hoa Thành phải nhắc nhở Tạ Liên rằng yến tiệc đã được bố trí xong, y mới luyến tiếc rời đi, nhân lúc hào hứng còn chủ động nắm tay Hoa Thành.

Nghe nói sẽ tiếp đãi y ở trên lầu cao nhất của phường Cực Lạc, Tạ Liên nói: "Không cần phải phiền đệ như vậy đâu mà?"

Hoa Thành nói: "Tiệc nhỏ thôi mà. Ca ca đã đến thì phải ở lại chơi vài ngày đó, để ta còn thực hiện tốt nghĩa vụ của chủ nhà chứ."

Bị ấn lên vị trí chủ tọa, Tạ Liên đưa mắt nhìn những cô gái quỷ giới với dáng người uyển chuyển, bước đi thanh thoát lên lầu, dâng lên đủ loại sơn hào hải vị. Y nhớ lại món súp nhãn cầu trước đó đã nhìn thấy trên chợ, đã ôm quyết tâm thấy chết không sờn, bất kể Hoa Thành sắp xếp gì cũng phải ăn hết, không ngờ món ăn lại bình thường đến bất ngờ, thậm chí có thể nói là tinh tế vô cùng, nhớ lại câu chuyện về bữa tiệc khủng khiếp của Quỷ vương mà Phong sư kể, y không khỏi bật cười.

Hoa Thành nói: "Ca ca cười gì thế? Bộ hôm nay huynh vui lắm sao?"

Tạ Liên nói: "Rất vui luôn. Chợ Quỷ cực kỳ thú vị."

Hoa Thành cười nói: "Đương nhiên rồi. Nơi này của ta tuy bị coi là vũng nước đục của Tam giới, toàn ma quỷ tru tréo nhưng ai cũng thích đến đây cả. Nếu có thần quan nói với huynh rằng hắn chưa đến đây bao giờ, chắc chắn là nói dối. Dù ngoài mặt tỏ vẻ khinh thường lắm, nhưng lại lén lút đến đây chơi không ít lần. Quá là xuất sắc luôn."

Một nữ tử dáng người thanh mảnh đưa ly rượu lên. Hoa Thành nâng ly, nói: "Ca ca, uống một ly nhé?"

Tạ Liên nói: "Ta uống trà được rồi..." vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc đụng phải ánh mắt của cô gái hầu rượu, cô ta liếc mắt đưa tình với y.

Y lập tức phun ra: "Phụt——"

May mà lúc đó y đã nuốt hết ngụm trà, không phun ra gì, chỉ bị sặc, ho không ngừng. Hoa Thành nhẹ nhàng vỗ lưng y, nói: "Sao vậy? Ca ca uống trà cũng sặc được sao? Hay đổi thành rượu đi?"

Tạ Liên vội vàng nói: "Không phải! Ờ, tu... tu đạo của ta cần kiêng rượu."

Hoa Thành nói: "Vậy là lỗi của ta rồi! Suy nghĩ chưa thấu đáo, suýt thì dạy ca ca phá giới mất rồi."

Tạ Liên mồ hôi đầm đìa, mà cô gái hầu rượu kia lại phong tình vạn chủng đứng hầu ngay bên cạnh.

Đây không phải Sư Thanh Huyền, thì y mù!

Đây là cách tiếp ứng mà hắn nghĩ ra sao?!

Tạ Liên quả thật bị cái liếc mắt đưa tình kia làm cho kinh hãi, may mắn thay Hoa Thành chỉ toàn tâm toàn ý nhìn y, căn bản không liếc nhìn những yêu nữ xinh đẹp này. Mà khi hắn - không biết là vô tình hay cố ý - định quay đầu, Tạ Liên lập tức nắm chặt lấy hắn.

Hoa Thành cúi đầu, nhìn bàn tay đang níu chặt lấy cánh tay áo đỏ của mình, cười nhẹ: "Ca ca muốn gì thì cứ nói, gấp gáp như thế làm chi?"

Tạ Liên nói: "Ta... ta đổi ý rồi, uống một ly cũng không sao."

Hoa Thành chớp mắt: "Nhưng mà, ca ca à, lỡ huynh phá giới thì phải làm sao đây?"

Tạ Liên liều mạng: "Nếu cùng với Tam Lang, vậy phá giới cũng chẳng hề gì!"

Hoa Thành nói: "Thật sao? Nhưng thế chẳng phải Tam Lang hại ca ca rồi à? Không sao thật chứ?"

Tạ Liên nói lung tung: "Không sao mà! Chuyện này sao lại đổ tại đệ được! Thật ra trước đây ta đã từng phá giới rồi."

Hoa Thành "Ồ" một tiếng: "Là rượu giới, hay là..."

Tạ Liên vội vàng nói: "Không có sắc giới đâu! Hoàn toàn không nha, hồi xưa không có, sau này cũng không!"

Lông mày bên phải của Hoa Thành hơi nhướng lên, không thể nói rõ là biểu cảm vui vẻ hay cảm thấy hơi phiền toái, nói: "Được rồi. Nhưng ta cho rằng, đạo thuận theo tự nhiên, thanh quy giới luật không hề phù hợp với cá tính ung dung tự tại của người đạo sĩ. Ca ca nghĩ sao?"

Nói xong, dường như lại muốn quay đầu đi. Tạ Liên dùng hai tay nắm chặt vai hắn, xoay người hắn lại: "Ta cảm thấy!"

Hoa Thành để mặc y nắm vai mình, cười nói: "Ca ca cảm thấy sao cơ?"

Tạ Liên: "... Ta thấy hơi buồn chán."

Hoa Thành: "Buồn chán à? Vậy chi bằng chúng ta ra ngoài hít thở không khí một chút ha?"

Đúng ý y rồi! Tạ Liên liền chuẩn bị đứng dậy: "Vậy tụi mình đi thôi nào."

Nhưng y lại nghe Hoa Thành nói: "Ca ca, huynh ngồi cho vững nhé."

Vừa dứt lời, Tạ Liên liền cảm thấy mặt đất rung chuyển, đột nhiên mất trọng lực, như thể bị ném từ trên tòa nhà cao tầng xuống.

Một lúc lâu, Tạ Liên mới kịp phản ứng: Không phải y bị ném ra ngoài, mà là phòng tiệc trên tòa nhà cao tầng này bay từ trên mái xuống!

Một tiếng nổ lớn, đại sảnh từ độ cao mười trượng rơi xuống nước làm dậy lên những cột nước cao chín thước, nhưng lại không chìm xuống. Một trận gió cuốn xoay chuyển, Tạ Liên vẫn ngồi vững, nhưng Hoa Thành vẫn đưa tay ra đỡ y, nói: "Ca ca cẩn thận."

Sau khi bình tĩnh lại, sảnh tiệc biến thành thuyền hoa du ngoạn, ung dung du ngoạn trên hồ.

Gió đêm hiu hiu, mát lạnh như nước thổi từ mặt sông đến. Trong sảnh, không chỉ hai người không dính một giọt nước mà ngay cả ly tách cũng không bị đổ. Hoa Thành rót cho Tạ Liên một ly rượu, nói: "Giờ thì không còn chán nữa rồi chứ?"

Sư Thanh Huyền bị bỏ lại trên lầu cao kia rồi, Tạ Liên lau mồ hôi, nói: "Tam Lang à, phường Cực Lạc của đệ kỳ diệu quá đi mất."

Hoa Thành chớp chớp mắt, dường như rất đắc ý, nói: "Nhiêu đây đã là gì đâu? Chỗ này của ta còn có nhiều món thần kỳ hơn nữa kìa, chưa cho huynh xem thôi." Nhìn bộ dạng của hắn thật giống như một đứa trẻ mười tuổi đang khoe báu vật với người khác vậy, Tạ Liên không khỏi bật cười.

Bỗng nhiên, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng người kỳ lạ, Tạ Liên nghiêng tai nghe một lúc, dường như đang kêu: "Siêu độ cho ta! Siêu độ cho ta!", thế là y đứng dậy đi xem. Chỉ thấy "Thuyền hoa quỷ" này trôi nổi trong đêm tối và nước đen như mực, giống như một chiếc đèn lồng khổng lồ, xung quanh còn rất nhiều ngọn hoa đăng nho nhỏ.

Ánh sáng ấm áp thu hút những ngọn lửa ma trơi nhỏ xíu xoay quanh, những tiếng gọi nho nhỏ đó là do chúng phát ra.

Tạ Liên đưa tay ra định đỡ, nhưng những ngọn lửa ma trơi nho nhỏ như bỗng nhiên nhận được mệnh lệnh, bèn im miệng và tản ra hết. Tạ Liên quay đầu lại nói: "Những đốm ma trơi đấy toàn là tiểu quỷ không được siêu độ sao?"

Hoa Thành đi đến bên cạnh y: "Phải. Nên thấy người là xúm vào xin giúp đỡ, nhiều kẻ lại chỉ đùa cho vui vậy thôi, ca ca đừng bận tâm làm gì."

Tạ Liên nói: "Tiện tay siêu độ giúp họ cũng được mà."

Hoa Thành dựa vào lan can đỏ, cười híp mắt nói: "Ca ca tốt bụng thật, nhưng có tới hàng ngàn hàng vạn vong hồn trên sông Kiến Quân này, huynh không siêu độ hết được đâu."

Tạ Liên trong lòng lẩm bẩm hai chữ "Kiến Quân", nói: "Con sông này tên là Kiến Quân à? Sao lại có tên như vậy thế?"

Hoa Thành nói: "Bởi vì con sông này nối liền đến nhân gian."

Tạ Liên hiểu ra, nói: "'Ngày ngày nhớ người mà chẳng thấy người*."

*Trích từ bài thơ "Bốc Toán Tử" của Lý Chi Nghi

Bên bờ sông ban đêm có rất nhiều tiểu quỷ, không mặc áo trắng tang thương thì cũng méo mó dị dạng, ngồi xổm trên bờ, chăm chú nhìn những chiếc đèn lồng trôi nổi trên dòng nước từ xa, dường như đang chờ tin từ người thân ở nhân gian. Sông đêm, đèn lồng trôi, hồn lang thang, thuyền hoa quỷ, hai người ở trong một bức tranh kỳ dị và rực rỡ.

Tạ Liên nói: "Không ai siêu độ, rồi chúng sẽ làm sao đây?"

Hoa Thành nói: "Tự lo cho mình thôi. Cung cấp ánh sáng soi rọi bờ sông cho ta, cứ làm tốt việc của chúng rồi sẽ được giải thoát thôi."

Gió đêm thỉnh thoảng lại mang theo tiếng quỷ khóc sói tru, Hoa Thành vẫy tay, thuyền hoa rất ngoan ngoãn quay đầu trôi về hướng khác. Tạ Liên nhìn về hướng tiếng khóc truyền đến, nói: "Sao lại khóc đau lòng quá kìa, có chuyện gì thế?"

Hoa Thành nói: "Không có gì đâu. Thói quen buổi tối thôi. Tiểu quỷ chờ người thương suốt hai mươi năm mà không được gặp nên gào khóc ấy mà."

Tạ Liên khẽ kinh ngạc, nói: "Hai mươi năm? Lâu đến thế rồi, sao còn chưa buông tay? Cũng xem như tự giải thoát cho chính mình."

Hoa Thành nói: "Sẽ không từ bỏ đâu."

Tạ Liên cảm thấy giọng điệu của hắn có gì đó khác thường bèn  quay đầu nhìn lại. Nhưng Hoa Thành đã nghiêng đầu, vẻ mặt như thường cười nói: "Hoa đăng nhân gian thả cũng hay xuôi dòng trôi đến đây, nhiều nhất là vào dịp Tết Trung Nguyên. Ca ca, huynh xem kìa."

Nói xong, hắn thả tay, từ trong nước nhặt lên một chiếc hoa đăng, lấy ra tờ giấy bên trong. Tạ Liên không nhìn ra vẻ mặt hắn có gì khác thường, tưởng là mình nghĩ nhiều, nói: "Đừng xem thì hơn, bên trong là ước nguyện người ta viết đó."

Nói xong mới phản ứng lại, Hoa Thành ở nhân gian cũng có rất nhiều tín đồ, đây là hoa đăng cầu nguyện mà tín đồ gửi đến quỷ giới, cười nói: "Ta hồ đồ rồi, hóa ra là viết cho đệ đọc. Đệ xem đi."

Hoa Thành: "Cùng đọc nhé?"

Tạ Liên: "Không ổn lắm đâu."

Hoa Thành nói: "Có gì mà không ổn chứ, huynh lại đây đi. Nếu không thì lắm đèn như này, ai đủ kiên nhẫn coi hết chứ."

Dù sao y cũng tò mò người ta viết lời cầu nguyện gửi cho Quỷ vương khác gì so với viết cho thần quan, vì vậy, Tạ Liên ngồi xuống bên cạnh Hoa Thành, coi như là giúp hắn xử lý công vụ vậy. Hai người cùng nhau lấy ra những tờ giấy cuộn từ trong đèn lồng, liên tiếp mở ra mấy cái, gì mà "Tuy rằng ta trông xấu xí, lại còn nghèo nữa, nhưng xin ngài cho ta cưới được bảy cô vợ", "Ngày mai ta định đi trộm mộ, cầu cho đấy là lăng của vị vương công quý tộc nào đó",... Tạ Liên cười không được mà khóc cũng không xong: "Mấy lời cầu nguyện gì mà vớ vẩn thế này?"

Người ta cầu nguyện với thần thì ít nhiều gì vẫn còn dè dặt một chút. Còn cầu với Quỷ vương thì đâu ngại lộ rõ bản chất. Vừa cầm được một tờ giấy cầu nguyện, viết là "Cầu năm nay thí sinh thi giỏi hơn ta đều chết sạch hết đi!" quả thực quen mắt. Tạ Liên hỏi: "Tam Lang nè, đệ mở sòng bạc quỷ kia được bao lâu rồi?"

________________________________________________________________________________

Bonus ảnh đi chơi ở sông Kiến Quân - Artist: @ 老婆以外都是兄弟 (Trường Dương Rin)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro