Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

QUYỂN 1. Chương 38. Ở phường Cực Lạc, cùng người hân hoan dạo bước (1)


Chương 38. Ở phường Cực Lạc, cùng người hân hoan dạo bước (1)

Hoa Thành liếc nhìn bọn họ một cái, các cô gái che mặt, giả vờ kinh hãi mà kêu lên một tiếng nhỏ, trong chốc lát biến thành khói đỏ tan biến ra ngoài. Cả tòa cung điện rộng lớn, chỉ còn lại hai người. Hoa Thành nghiêng đầu, nói: "Huynh lại đây ngồi đi."

Hai người cùng bước đến bên chiếc sập. Tạ Liên đưa mắt quan sát Hoa Thành từ đầu đến chân. Lần này, hắn đã thay sang một bộ trang phục khác: áo trắng bên trong với cổ áo hơi mở, bên ngoài khoác một chiếc áo đỏ buông lơi hờ hững trên vai. So với bộ trang phục trước, bộ này càng toát lên sự phóng khoáng và lộng lẫy, như thể hắn chỉ đang ở nhà thư giãn nên mặc sao cho thoải mái nhất vậy.

Thấy y nhìn chăm chú quá lâu, Hoa Thành hỏi: "Ca ca à, huynh nhìn ta làm gì thế?"

Tạ Liên nói: "Thế, dung mạo thật mà hồi đó đệ không chịu cho ta xem là đây ư?"

Dường như bờ vai Hoa Thành cứng đờ trong thoáng chốc. Tạ Liên nói: "Tuyệt lắm."

Hoa Thành nói: "Tuyệt chỗ nào cơ?"
Tạ Liên thở dài, nói: "Hôm ấy đệ tả nghe đáng sợ lắm luôn, ta còn chuẩn bị tinh thần nhìn cái mặt hung tợn, xấu như Dạ Xoa của đệ nữa cơ. Nhưng trông đệ như này, chỉ lớn hơn với cao hơn tí thôi mà."

Hoa Thành cười cười. Tạ Liên tiếp tục nói: "Chưa có ai từng thấy vẻ ngoài thật sự của Huyết Vũ Thám Hoa, còn chúng ta mới vừa gặp nhau lần đầu tiên đã thẳng thắn với nhau như thế này, bộ không tuyệt sao? Hơn nữa, ai cũng cho rằng đây là tấm da giả, mỗi mình ta biết đây là thật. Trong lòng giữ một bí mật tuyệt vời như vậy, chả lẽ không tuyệt à?"

Nụ cười của Hoa Thành càng sâu thêm, thần sắc khôi phục như thường, nửa thật nửa đùa nói: "Ca ca ăn nói khéo thật đấy."

Tạ Liên thản nhiên nói: "Không phải do ta khéo ăn nói, mà do đệ đẹp thật mà."

Quả nhiên, Hoa Thành sững sờ, nghiêng đầu đi một lát mới quay lại, nói: "Ca ca, huynh trêu ta!"

Tạ Liên nghiêm túc nói: "Không đùa đệ mà. Hoa thành chủ quả là phong thái trác tuyệt, tài giỏi hơn người, tại hạ hết sức nể phục." Nhớ lại cuộc trò chuyện đêm hôm đó ở quán Bồ Tề, Hoa Thành dường như cho rằng vẻ ngoài của người đàn ông rất quan trọng, vậy thì đương nhiên Tạ Liên phải hết sức khen ngợi hắn, để hắn không tự ti như thế nữa.

Nói đến "phong thái trác tuyệt", ánh mắt Hoa Thành khẽ động, nói đến "tài giỏi hơn người", hắn lại nghiêm túc nói: "Nhắc đến chuyện tài giỏi hơn người, ta phải nói chuyện này. Ca ca, huynh bỏ quên thứ này đây."

Không biết từ lúc nào, trong tay hắn lại xuất hiện một đóa hoa đỏ rực rỡ, đưa cho Tạ Liên. Hoa Thành nói: "Ca ca cố tình nhường ta là do hiểu lầm gì về ta rồi ư? Chẳng lẽ ca ca tưởng nếu huynh đáp thứ trong chung còn sống thì để thắng ván đấy, ta sẽ giết chết nó luôn à?"

Tạ Liên nhận lấy hoa, hơi cảm thấy kinh ngạc. Hoa Thành quả nhiên nhìn thấu suy nghĩ của y.

Tạ Liên cũng chỉ nhận ra vấn đề không ổn vào câu hỏi cuối cùng. Bùa có cháy hay không, quả thật có thể xác định sự sống chết của vật trong chung. Nhưng nếu trả lời "sống", thì việc giết chết thứ bên trong ngay lập tức cũng rất dễ dàng. Nếu thứ trong chung là một con thỏ nhỏ, một yêu quái nhỏ, thậm chí là sinh linh của con người thì ván cược này sẽ không còn vui nữa.

Tạ Liên lắc đầu, nói: "Ta đâu lo việc ấy. Dĩ nhiên ta biết đệ sẽ không làm vậy mà. Ta chỉ thấy rằng vẫn là không nên đặt người khác vào thế phải đưa ra lựa chọn kiểu ấy."

Nhìn quanh bốn phía, y đứng dậy nói: "Trên đường đến đây, ta nghe nghe rằng phường Cực Lạc là ổ chăn ấm của Hoa thành chủ, cho nên Tam Lang đang đưa ta đến nơi trăng hoa tìm hoan mua vui à?"

Hoa Thành lại trợn tròn mắt, nói: "Ca ca nói gì vậy chứ, đó giờ ta không hề đến mấy chỗ trăng hoa nha."

Trông dáng vẻ và giọng điệu của hắn như người trong sạch bị đổ oan vậy nênTạ Liên cố ý trêu hắn: "Gì cơ, hóa ra đệ không đến mấy chỗ đó à?"

Hoa Thành ngẩng mặt nhìn y, nói: "Ca ca à, bộ nhìn ta giống kiểu người vậy lắm à?"

Tạ Liên lúc này mới bật cười, nói: "Đệ không như vậy là rất tốt, giữ mình trong sạch, tu tâm dưỡng tính, về sau cũng đừng đi là được."

Hoa Thành vờ như rất ngoan ngoãn, nói: "Nghe lời dạy của ca ca."

Tạ Liên đang hài lòng gật đầu, bỗng cảm thấy một chút động tĩnh, hóa ra là loan đao đeo ở bên hông Hoa Thành đột nhiên mở to mắt bạc, đảo tròn một vòng. Hoa Thành cúi đầu nhìn xuống, nói: "Ca ca, ta xin cáo lui một lát."

Tạ Liên nói: "Có chuyện gì sao? Ta cũng đi xem thử?"

Hoa Thành nhẹ nhàng ấn y trở về, nói: "Không có gì, phế vật gây rối thôi. Nếu đã đến nơi của ta, ca ca cứ chơi vui là được, cần gì thì cứ gọi người, không ai dám không nghe, ta đi một lát rồi về."

Nói xong, hắn xoay người đi ra ngoài, dường như vì bị quấy rầy mà không vui, vẫy tay một cái, rèm ngọc lấp lánh tách ra hai bên. Chờ hắn ra rồi, châu ngọc lại lanh canh khép lại, phát ra âm thanh trong trẻo.

Tạ Liên ngồi trên tấm da yêu thú giây lát rồi rời khỏi đại sảnh, đi dạo quanh phường Cực Lạc. Họ đã lục soát hết khu vực bên ngoài của chợ quỷ, chỉ còn lại nơi cuối cùng có thể cất giấu thần quan, chính là nơi này. Hành lang đỏ son chằng chịt, vắng vẻ chẳng có lấy một bóng người. Tạ Liên đi lòng vòng một lúc, chợt thấy một bóng lưng màu đen vội vã lướt qua.

Hạ Huyền Nguyệt sứ!

Hắn vội vã như vậy, chắc chắn không phải đi dạo chơi. Tạ Liên lập tức đuổi theo.

Đi theo một lúc, quỷ sứ đi vòng vèo, Tạ Liên vẫn âm thầm như một hồn ma bám đuôi hắn cách đó ba bốn trượng. Hai người rẽ vào một hành lang dài, cuối hành lang là một cánh cửa lớn tráng lệ, Hạ Huyền Nguyệt sứ đến trước cửa, đột nhiên quay đầu lại.
Nhưng hắn chẳng nhìn thấy ai vì Tạ Liên đã ở trên đầu hắn.

Bên cạnh cửa có một bức tượng cung nữ, yểu điệu thướt tha, tay nâng một chiếc khay ngọc. Hạ Huyền Nguyệt sứ không bước tới mở cửa mà chỉ ném thứ gì đó vào chiếc khay ngọc. Hai tiếng "leng keng" giòn giã vang lên, Tạ Liên âm thầm đoán: "Xúc xắc ư?"

Âm thanh này, hôm nay y đã nghe rất nhiều lần, e rằng trong thời gian dài cũng không quên nổi. Quả nhiên, khi Hạ Huyền Nguyệt sứ rời tay ra, trong khay ngọc rành rành hai viên xúc xắc, cả hai đều là sáu điểm đỏ tươi.

Cánh cửa kia đột nhiên tự động mở toang, Hạ Huyền Nguyệt sứ kia thu lại xúc xắc rồi đi vào.

Tạ Liên chao xuống đất như một tờ giấy. Lẽ ra, căn phòng nọ không lớn, người bên trong làm gì đều phải có tiếng động vọng ra. Song sau khi Hạ Huyền Nguyệt sứ đi vào rồi đóng cửa, trong nhà lại im phăng phắc. Tạ Liên quyết đoán giơ tay đẩy cửa.

Quả nhiên, bên trong phòng trống không một bóng người, đồ biện liếc qua là thấy hết, tuyệt đối không có khả năng ẩn giấu đường ngầm. Tạ Liên đăm chiêu nhìn về phía bức tượng cung nữ bên cạnh.

Có vẻ như, căn phòng này đã bị khóa. Song không phải khóa thật mà khóa bằng phù phép.

Muốn mở cái khóa này thì cần một chiếc chìa. Chìa khóa để mở cánh cửa này, chính là phải dùng hai viên xúc xắc ném ra hai viên sáu điểm.

Nhưng đây mới là vấn đề nan giải. Đối với y, này là chuyện bất khả thi luôn rồi!

Bỗng nhiên, từ xa vọng lại một giọng nói: "Ca ca à, ta tìm huynh nãy giờ đó."

Tạ Liên đột ngột quay người. Một người đang đi về phía này, thân mặc áo đỏ, dáng người cao lớn, thắt lưng đeo một thanh loan đao bạc dài, loan đao và dây xích bạc trên giày khi đi lại phát ra tiếng leng keng, tranh nhau tỏa sáng, vô cùng kiêu ngạo - chính là Hoa Thành. Hắn khoanh tay, vừa đi vừa nói: "Sao huynh lại đến đây rồi?"

Tạ Liên nói: "Ta... tìm đệ đó. Nhưng nhà đệ lớn quá nên ta lạc mất."

Hoa Thành sửa lại: "Nơi ở. Không phải nhà. Ta xây nơi này cho vui thôi, rảnh rỗi thì ghé chơi, không thì cũng kệ luôn."

Tạ Liên quyết định bỏ qua câu "xây cho vui" của hắn, hỏi: "Nơi ở và nhà, có gì khác nhau sao?"

Hoa Thành nói: "Khác chứ. Trong nhà có người nhà."

Tạ Liên nghe xong, lòng hơi xúc động. Nếu bắt buộc phải có "người nhà" mới tính là "nhà", vậy đã hơn tám trăm năm nay y không có nhà để về rồi. Tuy trên mặt Hoa Thành không có vẻ gì là cô đơn tịch mịch, nhưng Tạ Liên vẫn sinh ra cảm giác dốc bồ thương kẻ ăn đong. Hoa Thành lại nói: "Cái nơi tồi tàn này chỉ được mã ngoài thôi. Dù quán Bồ Tề kia của ca ca nhỏ thật, nhưng ta lại thấy nó thoải mái hơn phường Cực Lạc nhiều."

Tạ Liên thẹn mướt mồ hôi, nói: "Đệ cũng ca ngợi quán Bồ Tề quá rồi. Đó mới thực sự là "nơi tồi tàn" đấy. Nếu đệ đã không chê như vậy, thế thì cứ việc đến chơi bất cứ lúc nào nhé."

Đôi mắt Hoa Thành cong cong, hắn lập tức nói: "Thế thì cung kính không bằng tuân mệnh rồi. Mai mốt ca ca không được chê ta phiền đâu đó."

"..." Tạ Liên cảm thấy hình như mình lại bị lừa, nhưng lại không nói được cụ thể là bị lừa cái gì, đang mơ mơ hồ hồ thì Hoa Thành đã đi đến trước mặt y, nói: "Vậy, ca ca tìm ta làm gì thế?"

Tạ Liên đúng thật là tìm hắn có việc, bèn lấy sợi dây chuyền bạc ở ngực xuống, nói: "Lần trước đệ để quên sợi dây chuyền bạc này ở chỗ ta."

Hoa Thành liếc nhìn chiếc nhẫn một cái, cười nhẹ: "A, cái này à? Ta đã nói rồi mà, cho huynh đó."

Tạ Liên nói: "Mà đây là gì vậy?"

Hoa Thành nói: "Không phải thứ gì quý giá đâu, huynh đeo chơi thôi là được."

Hắn càng nói như vậy, Tạ Liên càng hiểu rõ vật này tất nhiên quý giá hơn y tưởng nhiều. Thấy y đeo chiếc nhẫn trở lại, Hoa Thành nhẹ giọng nói: "Ca ca không lấy nó ra làm tiền đặt cược, ta vui lắm."

Tạ Liên nói: "Ta nói rồi đó thôi, nếu đã nhận rồi thì phải thật trân trọng chứ. Chừng nào đệ muốn lấy lại, cứ tìm ta đòi nhé."

Hoa Thành cười nói: "Ta không bao giờ hối hận về việc mình làm. Đồ ta tặng rồi, sẽ không có chuyện đòi lại đâu."

Tạ Liên nói: "Được ăn cả, ngã về không, chết không hối tiếc?" Nghĩ đến ván cược hôm nay, y hỏi: "Kẻ áo đen đến tìm đệ hôm nay có lai lịch thế nào, đệ biết không?"

Hoa Thành nói: "Chỉ là cái vỏ rỗng, không tra được gì cả. Nhưng mà, thế nào cũng có sơ hở."

Kết quả này cũng không ngoài dự kiến của y. Tạ Liên lại nói: "Có điều, sao đệ lại muốn có kiếm Phương Tâm như thế? Còn cá cược như vậy, ẩu quá đi."

Bị khiển trách, Hoa Thành nhìn y, nói: "Nhưng, ta quyết không để thanh kiếm kia rơi vào tay người khác được."

Tạ Liên bất đắc dĩ cười, nói: "Cơ mà đệ đúng thật là giống ta hồi xưa ghê đó, chỉ cần thấy đao kiếm quý hiếm thì kiểu gì cũng muốn giành cho bằng được."

Hoa Thành cười cười, lại nói: "Nhắc mới nhớ, vừa hay ta có chỗ này muốn dẫn ca ca đi xem. Huynh bằng lòng nể mặt mà đi chứ?"

Tạ Liên vui vẻ đáp: "Đương nhiên rồi."

Hai người băng qua mấy hành lang dài, Hoa Thành dẫn y đến trước một tòa đại điện đồ sộ. Cổng đại điện hình như làm bằng sắt, chạm trổ những ác thú hung mãnh, khiến người ta khiếp sợ. Hoa Thành đi vào, bầy mãnh thú tự động tách ra, cửa mở.

Tạ Liên còn chưa vào đã cảm thấy một luồng sát khí ập đến, mu bàn tay nổi gân xanh, Nhược Da sẵn sàng phóng ra. Nhưng sau khi nhìn rõ cảnh tượng bên trong, Tạ Liên sững sờ một lúc, lập tức "vứt vũ khí giải áo giáp", hai chân tự động đưa y đi vào.

Trong đại điện, trên vách tường bốn phía trưng bày đù thứ binh khí, nào đao, nào kiếm, nào giáo, nào khiên, nào roi, nào chùy... hóa ra là một kho binh khí!

Bất luận là ai, chỉ cần là nam nhi, ở trong một kho binh khí thế này, bốn phương tám hướng đều được các loại vũ khí bao quanh, chắc chắn sẽ thấy như mình đang ở Thiên giới, máu nóng sục sôi. Tạ Liên cũng không ngoại lệ, y mở to mắt, mặt sáng rỡ.

Ngoài mặt y vẫn ôn hòa, song sóng lòng đã cuồn cuộn đến nỗi nói lắp bắp: "Có... có thể chạm vào không?"
Hoa Thành cười đáp: "Ca ca cứ thoải mái."

Tạ Liên đưa tay sờ lên: "Đoản kiếm này âm phong quỷ quyệt, rất hợp dùng để ám sát. Thanh đao này chỉ cần chọn đúng chủ, đấu một chọi trăm cũng chẳng là gì... Khoan đã! Đây là gì thế? Chẳng phải linh kiếm xoay hai đầu đây ư... Ta chỉ nghe được trong truyền thuyết thôi đó."

Hoa Thành tựa bên cửa, chăm chú nhìn dáng vẻ mặt mũi ửng hồng, yêu thích không nỡ rời tay của y: "Ca ca, huynh thấy thế nào?"

Tạ Liên mải mê ngắm những binh khí kia, lưu luyến không rời, không nỡ quay đầu, trong lúc bận rộn, tranh thủ nói: "Thế nào gì cơ?"

Hoa Thành hỏi: "Huynh có thích không?"

Tạ Liên đáp: "Thích chứ."

Hoa Thành hỏi tiếp: "Thích cỡ nào?"

Tạ Liên đáp: "Cực kỳ thích luôn!"

Hình như Hoa Thành cười trộm, nhưng Tạ Liên không để ý thấy, cả người y mặt mũi đỏ bừng, tim đập rộn ràng, y rút một thanh kiếm dài bốn thước lấp lánh ánh sáng lạnh ra khỏi vỏ, kinh ngạc than thở không thôi. Hoa Thành hỏi: "Ca ca có vừa mắt món nào không?"

Vẻ mặt Tạ Liên rạng rỡ, y luôn miệng khen ngợi: "Thực không dám giấu! Chỗ binh khí này của đệ đều chẳng phải vật tầm thường. Thanh nào ta cũng thấy vừa ý."

Hoa Thành nói: "Ta định bảo rằng, ca ca không có vũ khí thích hợp trong tay, nên huynh ưng ý thanh nào trong đây thì cứ việc lấy dùng. Nhưng giờ ca ca đã nói vậy, thế ta cứ tặng hết cho huynh vậy."

Tạ Liên lúc này mới miễn cưỡng tỉnh táo, vội nói: "Ta không có ý đó, không cần đâu! Ta cũng không dùng đến binh khí."

Hoa Thành nói: "Thật sao? Nhưng ta thấy rõ ràng ca ca rất thích kiếm mà."

Tạ Liên nhìn hai thanh kiếm trong tay mình, cảm thấy dùng tư thế này để từ chối có lẽ không có sức thuyết phục, cẩn thận đặt chúng trở lại giá, cười giải thích: "Đâu phải cứ thích thì phải có cho bằng được. Ta không dùng kiếm từ lâu lắm rồi nên chỉ cần ngắm thôi cũng đủ vui rồi. Huống hồ Hơn nữa đệ tặng hết cho ta, ta cũng chẳng có chỗ để đâu."

Hoa Thành lại nói: "Dễ mà. Ta tặng kèm cả căn phòng này cho huynh là được chứ gì?"

Tạ Liên xem như hắn đang đùa, mỉm cười: "Căn phòng lớn thế này ta mang đi thế nào được."

Hoa Thành nói: "Đâu cần mang đi, tặng nguyên mảnh đất này cho huynh luôn. Ca ca rảnh thì cứ đến ngắm chúng."

Tạ Liên nói: "Cơ mà, kho binh khí cần được quét dọn và chăm sóc thường xuyên, ta sợ mình không chăm chúng đàng hoàng được." Y nhớ lại: "Hồi trước ta cũng có một kho binh khí như này, tiếc là cháy mất rồi. Đệ phải trân trọng chúng vào đấy."

Hoa Thành nói: "Này càng dễ, khi rảnh ta đến chăm sóc chúng giùm huynh là được chứ gì?"

Tạ Liên cười nói: "Ta chẳng báo đáp nổi đâu. Sao lại có thể để Quỷ vương các hạ làm chân sai vặt cho mình chứ?"

Vừa nói vừa cười, ánh mắt y rơi vào chính giữa đại sảnh, một thanh kiếm dài, toàn thân như rèn từ ngọc đen đập vào tầm mắt y.

__________________________

Editor: Trong bản chỉnh mình thích chương này lắm, những moment tâm sự soft soft này đúng là chữa lành thiệc mà.

Spoil chương sau:

"Đã lâu như thế rồi, sao còn không buông tay?"

"Sẽ không từ bỏ đâu." 🥺🥺🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro