Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

QUYỂN 1. Chương 3 + 4. Quỷ đón dâu, Thái tử lên kiệu hoa (1 + 2)

Chương 3. Quỷ đón dâu, Thái tử lên kiệu hoa

Ba ngày sau, nhân gian, phương Bắc.

Bên đường cái có một quán trà bánh nhỏ, mặt tiền không lớn, hầu bàn qua loa, nhưng ăn tiền ở chỗ cảnh đẹp. Có non có nước, có người có thành. Có hết nhưng không nhiều; không nhiều mà vừa vặn. Thân ở trong cảnh, nếu gặp gỡ chốn này, hẳn sẽ thành hồi ức đẹp. Người hầu trà trong quán vô cùng nhàn rỗi, khi vắng khách bèn dời ghế ra ngồi trước cửa, trông núi ngó sông, nhìn người nhìn thành, nom rõ là vui tươi hớn hở. Rồi hắn chợt thấy một đạo nhân áo trắng từ xa đi tới, mình đầy gió bụi, dường như đã đi lâu lắm. Đạo nhân đến gần, lướt ngang qua quán, bỗng nhiên dừng lại, rồi chậm rãi lùi về, giơ tay vịn nón, ngẩng đầu thoáng nhìn lá cờ hiệu, cười nói: " 'Quán nhỏ Tương Phùng', tên hay."

Tuy người này có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng y phục cả người trắng tinh sạch sẽ, sắc mặt tươi cười, khiến người khác nhìn mà hai khóe miệng cũng bất giác cong lên. Y hỏi tiếp: "Làm ơn cho hỏi, núi Dữ Quân ở gần đây phải không?"

Người hầu trà chỉ hướng cho y: "Là ở vùng này."

Tạ Liên thở ra một hơi, nghĩ bụng: "Cuối cùng đã tới rồi."

Hôm đó rời khỏi Tiên Kinh, y vốn đã xác định sẵn địa điểm xuống trần là vùng lân cận núi Dữ Quân. Nào ngờ y dung dung rời đi, khi ung dung nhảy xuống, tay áo bị một đám mây ung dung móc phải. Đúng vậy, bị mây móc phải, y cũng không biết rốt cuộc làm sao móc phải, dù sao y cũng lộn nhào từ trên cao muôn trượng, lăn xuống rồi cũng chẳng biết mình đang ở đâu nữa. Đi bộ ròng rã ba ngày trời, cuối cùng cũng đến được địa điểm đáp xuống trong dự định. Lặn lội muôn sông nghìn núi, nhất thời xúc động vô cùng.

Bước vào quán, Tạ Liên chọn cái bàn gần cửa sổ, gọi trà và bánh, trầy trật mãi mới yên vị, chợt nghe một tràng khóc sướt mướt và tiếng khua chiêng gõ trống vọng tới từ bên ngoài.

Y nhìn ra đường cái, thấy một đám nam nữ già trẻ vây quanh một chiếc kiệu hoa đó chót, đi ngang qua đây.

Đội ngũ này nhìn đâu cũng thấy kỳ lạ. Thoạt nhìn giống như đội đưa dâu, nhưng nhìn kỹ, biểu cảm trên mặt những người này có nghiêm túc, có đau buồn, có căm phẫn, có sợ hãi, duy chỉ không có vui vẻ, bất kể thế nào, cũng không giống dáng vẻ đang lo liệu việc vui, vậy mà họ lại đều mặc đồ đỏ cài hoa, thối kèn gõ trống. Tình cảnh này quả là quái dị. Người hầu trà xách ấm đồng, giơ lên thật cao để châm. Hắn cũng nhìn thấy cảnh tượng đó, song chỉ lắc đầu rồi lui xuống.

Tạ Liên đưa mắt nhìn theo đội ngũ lạ lùng kia đi xa, bình tĩnh suy nghĩ chốc lát. Y đang định lấy cuộn giấy mà Linh Văn đưa cho ra đọc lại lần nữa, chợt thấy một vật chói mắt vụt lóe lên.

Y vừa ngẩng đầu, một con bướm màu bạc bay qua trước mắt.

Con bướm bạc đó óng ánh long lanh, bay qua trên không, để lại dấu vết rực rỡ. Tạ Liên không kìm được đưa tay về phía nó, cười nói: "Chào ngươi nha."

Con bướm bạc này rất có linh tính, chẳng những không sợ mà còn đậu trên đầu ngón tay y, đôi cánh lấp lánh, đẹp đẽ mà ưu nhã vô cùng. Dưới ánh mặt trời, nó giống như bong bóng chạm vào là vỡ. Nó lưu luyến đậu trên ngón tay y trong chốc lát rồi cất cánh bay đi.

Tạ Liên vẫy tay với nó, xem như chào tạm biệt, lúc quay đầu lại, bàn của y đã có thêm hai người ngồi.

Bản có bốn bên, hai người này một trái một phái, mỗi người chiếm một bên, cả hai đều là thiếu niên mười tám, mười chín tuổi. Người bên trái cao hơn, mặt mũi sáng sủa sắc nét, ánh mắt mang vẻ bướng bỉnh bất kham. Người bên phải trắng nõn, thanh tú nho nhã, chỉ là dáng vẻ có phần quá lạnh lùng thờ ơ, như thể trong lòng không vui vậy. Trên thực tế, sắc mặt cả hai đều không dễ coi cho lắm, đen như đáy nồi.

Tạ Liên chớp chớp mắt, hỏi: "Hai vị là?"

Thiếu niên bên trái bướng bỉnh, nói: "Nam Phong."

Thiếu niên bên phải lịch sự, nói: "Phù Dao."

Tạ Liên nói: "Chào hai vị. Nhưng ta đâu có hỏi tên các ngươi ...?"

Lúc này, Linh Văn bỗng truyền âm đến. Nàng nói:

"Điện hạ, Trung Thiên đình có hai vị võ quan trẻ tuổi bằng lòng đến giúp, họ đã xuống dưới tìm ngươi, bây giờ chắc đến rồi đấy."

Trung Thiên đình, tất nhiên là để so với Thượng Thiên đình. Các thần quan trên Thiên giới có thể được chia một cách đơn giản thành hai loại: đã phi thăng và chưa phi thăng. Thượng Thiên đình, toàn bộ đều là thần quan phi thăng bằng khả năng của chính mình, trong cả Thiên giới chỉ có trăm vị, vô cùng cao quý, còn trong Trung Thiên đình là những người được "điểm tướng" đưa lên, nói một cách khác cũng chính là "gà" và "chó" trong câu "Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên". Nói một cách ngắn gọn thì tên đầy đủ nên gọi là "đồng thần quan", nhưng khi gọi mọi người thường lược bớt chữ "đồng" này.

Thế thì, có Thượng Thiên đình và Trung Thiên đình, có Hạ Thiên đình không?

Không có.

Thật ra khi Tạ Liên phi thắng lần đấu tiên thì vẫn có, lúc ấy vẫn chia thành Thượng Thiên đình và Hạ Thiên đình, nhưng sau đó mọi người phát hiện một vấn đề: Lúc tự giói thiệu, mở miệng nói "Ta là xxx đến từ Hạ Thiên đình" thật sự khó nghe. Có một chữ "hạ" liền cảm thấy kém người ta một bậc xa lắc. Phải biết rằng trong số họ tuyệt nhiên không thiếu những kẻ tài ba thiên phú hơn người, pháp lực hùng mạnh, chỉ còn thiếu một đạo thiên kiếp để trở thành thần quan chân chính, nói không chứng ngày nào đó sẽ chờ được thì sao? Vì vậy có người đề nghị sửa một chữ, đối thành "Ta là xxx đến từ Trung Thiên đình", dễ nghe hơn nhiều, tuy kỳ thực nghĩa vẫn thế cả. Nói chung, sau khi sửa lại, Tạ Liên mất một thời gian dài vẫn chưa quen được.

Tạ Liên nhìn hai vị võ quan trẻ này thi nhau sa sầm sắc mặt, nào phải dáng vẻ "bằng lòng đến giúp", bèn buột miệng hỏi: "Linh Văn à, ta thấy họ đâu giống như muốn đến giúp ta làm việc, mà giống như muốn đến lấy cái đầu hèn của ta hơn đó. Ngươi không gạt người ta đến đấy chứ?"

Đáng tiếc hình như câu này của y không truyền đi được, bên tai cũng chẳng nghe thấy giọng nói của Linh Văn.

Có lẽ từ Tiên kinh xuống đây xa quá lâu quá, pháp lực hao sạch rồi. Tạ Liên không còn cách nào, đành mỉm cười với hai vị võ quan trẻ, nói: "Các ngươi bằng lòng đến đây giúp đỡ, ta xin cảm ơn trước."

Hai người đều chỉ gật đầu, trông cũng ra dáng lắm, xem ra hẳn là đến từ dưới trướng võ thần thanh danh hiển hách. Tạ Liên bảo người hầu trà thêm hai cái chén, đoạn cảm chén trà lên, vừa gạt lá trà vừa vui miệng hỏi: "Hai ngươi ở dưới trướng vị điện hạ nào?"

Nam Phong đáp: "Điện Nam Dương."

Phù Dao đáp: "Điện Huyền Chân."

"..."

Chuyện này khiến người ta sợ quá đi mất.

Tạ Liên nuốt ngụm trà, hỏi: "Tướng quân nhà các ngươi cho các ngươi đến đây sao?"

Hai người đồng thanh: "Tướng quân nhà ta không biết ta đến đây."

Tạ Liên thoáng ngẫm nghĩ rồi hỏi tiếp: "Vậy các ngươi có biết ta là ai không?"

Nếu hai vị võ quan trẻ này ngờ nghệch bị Linh Văn gạt đến giúp y, lúc về còn bị tướng quân nhà mình mắng thì thật không đáng.

Nam Phong đáp: "Huynh là thái tử điện hạ."

Phù Dao nói: "Biết. Huynh là đường ngay cõi đời, huynh là trung tâm thế giới."

Tạ Liên nghẹn họng, ngập ngừng hỏi Nam Phong: "Vừa rồi có phải cậu ta trợn mắt khinh bỉ không?"

Nam Phong nói: "Phải. Bảo hắn xéo đi!"

Quan hệ giữa Phong Tín và Mộ Tình không tốt, Tạ Liên không mấy ngạc nhiên. Bởi vì quan hệ hai người họ trước đó cũng không tốt, phải nói là rất tệ! Chẳng qua là khi đó y là chủ, bọn họ là tớ, Thái tử điện hạ nói hai ngươi đừng cãi nhau, phải làm bạn tốt, bọn họ mới cố nhịn không trở mặt, nhưng đến hôm nay thì không cần vờ vịt nữa. Vì thế, ngay cả tín đồ và phó thần của điện Nam Dương và điện Huyền Chân cũng quanh năm coi nhau như kẻ thù.

Phù Dao cười khẩy, nói: "Linh Văn chân quân nói ai tự nguyện thì có thể tới, dựa vào đâu bắt ta xéo về, sao ngươi không xéo đi?"

"Tự nguyện" hai chữ dùng y cái biểu tình này nói ra, bây giờ không có sức thuyết phục. Tạ Liên bận bịu giơ tay nói: "Ta xác nhận một chút. Các ngươi tự nguyện tới thật sao? Đừng miễn cưỡng bản thân đấy!"

Hai người đều đáp: "Ta tự nguyện!"

Nhìn hai gương mặt này của các ngươi. . . Tạ Liên nghĩ bụng, thật ra các ngươi muốn nói "Ta tự sát!" đúng không.

Y nhất quyết đổi đề tài, mở quyển trục ra soạt một tiếng, nói: "Nói chuyện chính trước đi. Hẳn hai người đều đã biết lần này đến phương Bắc để làm gì rồi. Thế không cần ta phải nói lại nữa. . ."

Hai người đều đáp: "Không biết."

"..."

Này là nói tới giúp đỡ á hả? Ngay cả đi làm cái gì cũng không biết luôn!

Tạ Liên mỉm cười nói: "Được thôi. Vậy ta sẽ nói lại từ đầu vậy. Rằng nhiều năm về trước, dưới chân núi Dữ Quân có đôi tân lang tân nương sắp thành hôn."

Đôi này yêu thương thắm thiết, tân lang chờ đội đưa dâu đến, nhưng chờ mòn mỏi mà chẳng thấy tân nương đâu.

Tân lang sốt ruột, bèn tìm đến nhà mẹ đẻ của tân nương, kết quả nhạc phụ nhạc mẫu nói với hắn là tân nương đã xuất phát từ lâu. Người hai nhà đi báo quan, tìm kiếm khắp nơi, nhưng từ đầu đến cuối không tìm thấy, cho dù bị thú dữ trong núi ăn thịt, thể nào cũng sót lại tay chân gì đó, có lý nào lại khi không biến mất như thế? Vì vậy khó tránh có người nghi ngờ, là do bản thân tân nương không chịu bị gả đi nên thông đồng với đội đưa dâu bỏ trốn. Ai ngờ mấy năm trôi qua, một đôi nam nữ nữa thành hôn, cơn ác mộng lại diễn ra.

Tân nương lại biến mất. Nhưng lần này không phải chẳng sót lại gì, trên một con đường nhỏ, mọi người tìm thấy một cái chân bị thứ gì đó ăn dở.

Cặp chân kia mặc dù không phải là cuả tân nương, nhưng đội đưa dâu lúc ra cửa lại mang giày ống. Khỏi nói cũng đoán được phân nửa là tân nương gặp bất trắc.

Từ đó về sau, chuyện càng ngày càng nghiêm trọng. Trong gần một trăm năm, tổng cộng có mười bảy vị tân nương mất tích ở khu vực núi Dữ Quân. Có lúc mười mấy năm sống yên ổn bình an vô sự, có lúc một tháng ngắn ngủi mất tích hai người. Vì vậy, một tin đồn kinh khủng nhanh chóng lan ra: Có một con quỷ tân lang sống trong Núi Dữ Quân, nếu nó nhìn trúng cô gái nào thì sẽ bắt cóc nàng trên đường xuất giá rồi ăn thịt đội đưa dâu.

Lẽ ra chuyện này không truyền lên trời được, chẳng qua là số người dám gả con gái đến vùng này ít hơn một chút, các đôi người bản xứ thành hôn cũng không dám tổ chức rình rang. Nhưng vừa hay cha của tân nương thứ mười bảy là một vị quan. Ông ta rất cưng chiều con gái, nghe phong thanh tin đồn đồn đãi nơi đây bèn dày công chọn lựa bốn mươi võ quan dũng mãnh vô song hộ tống con gái thành thân, vậy mà con gái vẫn biến mất.

Lần này quỷ tân lang đã chọc trúng tổ ong vò vẽ. Những người mà vị quan kia có thể tìm đến ở nhân gian chẳng làm gì được nó, thế là trong cơn thịnh nộ, ông ta cùng với một đám bạn làm quan mạnh tay tổ chức một đợt cúng bái, còn mở kho cứu giúp người nghèo theo lời chỉ bảo của cao nhân, khiến dân chúng khắp vùng xôn xao, rốt cuộc mới kinh động đến các vị thần quan bên trên. Bằng không, tiếng nói của những người phàm trần nhỏ bé kia muốn truyền đến tai chư thần trên trời gần như là chuyện không thể nào.

Nam Phong cau mày nói: "Các tân nương mất tích có điểm chung nào không?"

Tạ Liên rót trà cho hai người, nói: "Có nghèo có giàu, có đẹp có xấu, có thê có thiếp, khái quát bằng một câu: Chẳng có quy luật gì cả. Hoàn toàn không cách nào phán đoán sở thích của quỷ tân lang này là gì."

Nam Phong cầm chén trà lên uống một ngụm, còn nói cám ơn, Phù Dao lại không hề đụng đến chén trà mà Tạ Liên đẩy sang, đảo mắt nói: "Thái tử điện hạ, sao huynh biết nhất định là quỷ tân lang chứ? Cho tới bây giờ cũng không ai thấy qua nó, huynh làm sao biết nó là nam hay nữ?"

Lần này Tạ Liên có thể nhớ: Nhìn qua tính tình không tốt nhưng chịu hợp tác là Nam Phong, ngược lại nho nhã lễ độ nhưng lời nói lại có cảm giác âm dương quái khí là Phù Dao!

Y cười nói: "Ngươi nói đúng, nhưng 'Quỷ tân lang' chẳng qua là cách gọi dân gian, cũng không phải là ta đặt tên. Thời điểm không còn sớm, chúng ta tìm một chỗ đặt chân đi!"

Trên đường đi ngang qua một cái đền thờ Thổ địa hoang tàn, đền vừa nhỏ lại loang lổ, trông sắp đổ đến nơi. Tạ Liên đi ngang qua lại lùi một bước, mò mẫm trong ngực áo một hồi, rốt cuộc lấy ra một cái màn thầu nho nhỏ, đoan chính cẩn thận đặt ở trước tượng, chắp hai tay thì thầm: "Thổ địa ơi Thổ địa à, xin ngài hãy giúp chúng ta chuyến này trừ ma suôn sẻ."

Phù Dao phun phì phì: "Cái đền thờ Thổ địa này hư hao như vầy, vừa nhìn là biết mấy năm nay chả ai đến cúng, mất linh rồi. Huynh bái nó thì được gì cơ chứ?"

Tạ Liên nói: "Cũng không thể nói thế được, đối với ta nó chỉ là một cái bánh bao, nhưng biết đâu lại quan trọng với người ta đó. . . Ấy, hai người kéo ta chi vậy?!"

Hai người một người một bên đem y kéo đi. Phù Dao nói: "Quan trọng cái gì. Đền của chính huynh còn chẳng có nhang đèn, lo cúng hắn làm gì!"

Chương 4. Quỷ đón dâu, Thái tử lên kiệu hoa (2)

Đi một lần hai ba dặm, trông thấy ven đường sừng sững một ngôi miếu thành hoàng. Miếu thờ tuy nhỏ nhưng đầy đủ mọi thứ. Ba người đi vào trong miếu, thấy trên điện thờ chính là tượng nặn bằng đất sét của võ thần Nam Dương mặc giáp cầm cung. Tạ Liên vừa nhìn thấy tượng thần, nói: "Ờm. . . Pho tượng này hình như không giống Phong Tín mà ta biết lắm."

Phù Dao cười ha ha, nói: "Đúng là thảm không nỡ nhìn nha!"

Trán Nam Phong nổi gân xanh, Tạ Liên lập tức nhảy vào giữa đem hai người tách ra: "Có sao đâu mà. Tượng thần đúc không giống thần quan cũng thường thấy thôi. Đừng nói cha mẹ  không nhận ra, nhiều thần quan còn chẳng nhìn ra tượng của mình nữa là."

Suy cho cùng cũng chẳng có mấy người thợ thủ công thật sự từng gặp thần quan, cho nên hoặc là đẹp đến biến dạng, hoặc là xấu đến biến dạng, chỉ có thể dựa vào tư thế, pháp khí, mũ áo riêng biệt để nhân ra đây là vị nào. Tạ Liên chợt đẩy đẩy hai người họ: "Các ngươi nhìn kìa. Có tín đồ đến viếng. Còn là tín đồ nữ! Mau ẩn mình đi."

Hai người đồng thanh: "Ở đâu cơ?" Quay sang nhìn theo hướng Tạ Liên chỉ, quả nhiên có một thiếu nữ tiến vào. Nhưng vừa nhìn, sắc mặt hai người lập tức thay đổi.

Phù Dao nói: "Xấu ma chê quỷ hờn! Còn không bằng không có."

Công bằng mà nói, lời của Phù Dao là thật. Cô gái kia mặt quấn đầy băng vải, ở dưới lớp băng vải lốm đốm những mảng màu đỏ thẫm, chỉ sợ không phải vết sẹo thì cũng là vết thương. Nhưng nàng quỳ xuống đất yên lặng cầu phúc, thần sắc thành kính, Tạ Liên quay đầu, thành khẩn nói: "Phù Dao, đừng có nói con gái người ta như vậy."

Phù Dao bĩu môi. Tạ Liên lại nghi hoặc nói: "Nhân tiện, Nam Phong à, nhà các ngươi lại có nữ tín đồ, thật là hiếm thấy."

Nữ tín đồ của võ thần luôn luôn rất ít, chỉ có Tạ Liên hồi tám trăm năm trước là ngoại lệ. Có điều, nguyên nhân vô cùng đơn giản, chỉ có một chữ: Đẹp!

Đúng vậy! Y biết rõ, không phải là bởi vì y đức cao vọng trọng hoặc thần lực phi phàm gì đó, mọi người chỉ hướng ánh nhìn về cái mặt tiền của y thôi. Phụ hoàng mẫu hậu của y triệu tập thợ thủ công hàng đầu có tay nghề tinh thông ở khắp nơi trên cả nước chạm trổ theo mặt y, như thế thì làm sao mà không đẹp cho được? Miếu thờ của y cũng đẹp, hơn nữa nhờ câu "Thân ở vô gián, tâm ở đào nguyên", đám thợ thủ công thường thích thêm ít hoa cho tượng thần của y, còn thích trồng cả biển hoa trong miếu, cho nên lúc đó y còn có biệt danh là "Hoa Quan Võ Thần'". Các tín nữ thích tượng thần của y đẹp, cũng thích trong miếu của y toàn là hoa, vì thế mà cũng vui lòng tiện thể đi vào vái lạy y. Dĩ nhiên, danh xưng mỹ miều là thế, nhưng sau khi y bị cách chức hạ phàm thì nó lại trở thành tên gọi chế giễu, ám chỉ y là một tên tiểu bạch kiểm (chỉ có được cái mặt).

Nhưng võ thần bình thường do khí sát phạt quá nặng nên mặt mũi thường bị nặn thành nghiêm túc, dữ tợn, lạnh lùng, khiến tín nữ nhìn thấy đều thà đi vái Quan Âm. Nam Phong đen mặt: "Ta không biết, đừng có hỏi ta!"

Vừa vào lúc này, cô gái kia lạy xong rồi, vừa quay người, ba người đều cả kinh thất sắc. Lần này không phải là bởi vì quá xấu, mà là bởi vì nàng vừa quay người, liền thấy sau váy có một lỗ rách to tướng.

Nàng hoàn toàn không phát hiện sau lưng mình có gì khác thường. Tạ Liên hơi nhức đầu: "Làm sao đây? Không thể để nàng cứ vầy mà đi ra ngoài được."

Phù Dao hờ hững nói: "Đừng hỏi ta, người nàng vái đâu phải là Huyền Chân tướng quân của chúng ta. Phi lễ chớ nhìn. Ta chẳng thấy gì cả."

Nam Phong thì gương mặt anh tuấn thoắt xanh thoắt trắng không dám động, xem ra giống hệt thần quan của hắn, thấy nữ là cách xa chín vạn dặm. Tạ Liên đành tự mình ra tay, cởi áo ngoài ra ném xuống dưới. Chiếc áo bay vèo lên người cô gái, che kín lỗ rách hết sức khiếm nhã sau váy nàng. Ba người cùng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cơn gió này quá kỳ lạ, cô gái giật mình, dáo dác ngó quanh, lấy chiếc áo xuống, chần chừ chốc lát rồi đặt lên bàn thờ.

Nhìn thấy nàng sắp bước đi, Tạ Liên vội vàng nhảy ra: "Vị cô nương này. . ."

Đèn đuốc trong miếu không mờ cũng chẳng tỏ, cú nhảy này của y kéo theo một cơn gió, ánh lửa chập chờn, cô gái tên kia chỉ thấy mắt hoa lên, rồi một người đàn ông thình lình xông ra từ bóng tối, chìa tay ra với mình, lập tức hồn vía lên mây, la lên "Lưu manh!"

"Bốp" một tiếng, Tạ Liên hứng một bạt tai.

Tiếng tát tai vang dội, hai người ngồi xổm trên bàn thờ nghe thấy, nửa bên mặt không hẹn mà cùng giần giật. Cô nương này ra tay rất mạnh, Tạ Liên thiếu chút nữa bị đánh đến nổ đom đóm mắt nhưng vẫn cứ dúi lấy áo khoác vào tay nàng: "Cô nương, váy của muội bị rách rồi!"

Cô gái kia kinh hoảng, sờ một cái sau lưng rồi chạy như bay. Người đi miếu trống, gió mát thấu nhà, bỗng nhiên y thấy hơi lạnh. Tạ Liên xoa xoa mặt, nửa bên mặt còn in dấu tay đỏ lựng, xoay người lại. nói: "Xong rồi! Ổn cả rồi!"

Phù Dao gắt: "Không sao cái con khỉ ấy. Huynh đường đường là võ thần, tôn nghiêm để đâu mất rồi?"

Tạ Liên chớp mắt, nói: "Nếu không thì sao? Chả nhẽ ta đánh lại à? Nếu chỉ vậy mà đã mất hết tôn nghiêm, thế thì tôn nghiêm cũng chả đáng bao tiền."

Nam Phong lại chỉ vào y, hỏi: "Huynh. . . Đây là chuyện gì xảy ra?"

Y đã cởi áo, toàn thân da thịt trắng mịn như ngọc mỡ dê, có điều lồng ngực quấn vải trắng hết lớp này đến lớp khác kín mít, bó chặt cứng, ngay cả cổ và hai cổ tay cũng quấn đầy băng, vô số vết thương nhỏ ló ra khỏi mép băng trắng, nhìn thấy mà phát hoảng. Sắc mặt Phù Dao cũng trở nên nghiêm trọng: "Ai đánh huynh?"

Tạ Liên ù ù cạc cạc: "Đánh? À, hai ngươi đang nói thương thế trên người ta hả? Không phải bị đánh, là ta tự té."

". . ."

Tạ Liên tháo băng vải trên cổ xuống, nói: "Thật sự là tự té. Ta còn không cẩn thận làm gãy cổ nữa. Bây giờ cũng đang lành rồi, cũng ổn."

Phù Dao nói: "Cổ mà cũng không cẩn thận làm gãy?? Sao huynh không nói mình cũng không cẩn thận làm rớt đầu luôn đi?"

Tạ Liên nói: "Đầu ta có rớt hay chưa ngươi làm sao biết được?"

"Hả? !"

Băng vải dày cộm rơi xuống dưới chân, hai người kia đột nhiên cứng người. Nhận thấy ánh mắt của họ khác thường, Tạ Liên sờ cổ một cái, cười híp mắt nói: "Thế nào? Lần đầu tiên nhìn thấy gông nguyền thực thụ à?"

Một chiếc vòng màu đen quấn quanh cần cổ trắng như tuyết của y.

Gông nguyền, xem tên biết nghĩa, là gông xiềng được hình thành bởi nguyền rủa.

Khi thần quan bị giáng chức khỏi Thiên giới, nhà trời sẽ hóa hình phạt thành một dấu ấn tội lỗi và gắn nó lên người kẻ đó, hình thành ràng buộc và niêm phong thần lực khiến kẻ đó vĩnh viễn không thể thoát khỏi. Giống như thích chữ lên mặt, hoặc dùng xiềng xích khóa chặt tay chân, là một loại hình phạt, cũng là một lời cảnh báo, khiến người ta sợ hãi, cũng khiến người ta nhục nhã.

Vật này Tạ Liên không chỉ có một mà tới tận hai cơ.

Phù Dao nhìn chòng chọc y một hồi, bỗng nhiên nói: "Tại sao huynh không phá bỏ nó đi? Huynh phi thăng trở lại thì có thể nhờ Đế quân gỡ nó xuống mà?"

Tạ Liên mặc quần áo vào, cười ha ha nói: "Còn không phải là tại lần phi thăng trước của ta, ta đã cùng đế quân đánh một trận sao? Ta sợ lúc đó ra tay quá nặng, đắc tội đế quân, giờ cũng ngại mở miệng nhờ vả."

Nam Phong nói: "Đế quân cũng có phải Mộ Tình đâu, làm gì giận dai vậy được?"

Phù Dao liếc hắn: "Ngươi không đá đểu ta một ngày thì sống không yên à?"

Nam Phong nói: "Ngươi với Mộ Tình đều hẹp hòi giống nhau thôi."

Tạ Liên vội nói: "Chúng ta lo chuyện chính trước đi! Ai cho ta mượn một ít pháp lực, ta vào Thông Linh trận thăm dò tình hình."

Nam Phong giơ tay lên, Tạ Liên nói: "Có vay có trả, vay nữa không khó!"

Hai người đập tay nhau và đọc thần chú, từ đó hình thành một khế ước đơn giản. Pháp lực có thể mượn được như tiền, thần chú chỉ là hình thức vì y mượn rồi cũng có trả được đâu.

Trực tiếp vào trận Thông Linh liền nghe Linh Văn hỏi: "Rốt cục Điện hạ cũng đã mượn được pháp lực rồi? Xuống núi Dữ Quân có thuận lợi không? Hai vị tiểu thần quan tự đề cử kia phụ giúp thế nào?"

Tạ Liên ngẩng đầu liếc nhìn hai thiếu niên đánh nhau thành một đoàn kia, thật tình đáp: "Hai vị võ quan mỗi người một vẻ, đều là nhân tài có thể đào tạo!" Rồi quay sang nói với hai người kia: "Đừng đánh nữa. Còn tiếp tục ta về báo cáo với hai vị tướng quân nhà các ngươi đấy!"

Mộ Tình lạnh lùng cất tiếng: "Phù Dao lần này đi không hề báo với ta, là nó tự tiện hành động. Đợi nó trở về ta chắc chắn sẽ phạt nó!"

Tạ Liên nghĩ thầm: "Ngươi đúng là canh me trong trận Thông Linh từ sáng đến tối mà...."

Y hỏi: "Linh Văn, phương Bắc thờ vị thần quan nào thế?"

Linh Văn nói: "Phương Bắc là nơi Bùi Minh Bùi tướng quân trấn giữ, miếu Quang Minh của hắn ở bên đó rất thịnh vượng. Điện hạ cần trợ giúp sao?"

Tạ Liên nói: "Không cần làm phiền. Về quỷ tân lang, các ngươi còn thông tin nào nữa không? Cấp bậc thế nào?"

Linh Văn nói: "Đã có. Là 'Hung' ."

'Hung'!

Đôi với yêu ma quỷ quái gieo họa nhân gian, dựa theo năng lực của chúng, điện Linh Văn chia chúng thành bốn cấp bậc "'Ác", "Lệ", "Hung", "Tuyệt".

Kẻ "Ác" giết một người, kẻ "Lệ" diệt một nhà, kẻ "Hung" tàn sát một thành. Còn kẻ "Tuyệt" đáng sợ nhất, hễ ra đời ắt sẽ hại nước hại dân, thiên hạ đại loạn.

Quỷ tân lang ẩn nấp trong núi Dữ Quân vậy mà lại xếp hạng "Hung", chỉ dưới "Tuyệt", thế thì e rằng người từng gặp nó khó có thể an toàn trở ra.

Ra khỏi trận Thông Linh, Tạ Liên nghiêm mặt nói: "Nam Phong, Phù Dao, các ngươi nghe ta nói. . . Nghe ta nói! Này...? Tại sao lại đánh nhau? Quỷ tân lang kia là 'Hung', rất lợi hại, các ngươi tiết kiệm pháp lực, đồng tâm hiệp lực đối phó nó đi."

Nam Phong khóa cánh tay vặn vẹo của Phù Dao, trán nổi gân xanh: "Hắn ta ngoại trừ nói chuyện âm dương quái khí còn có tác dụng gì?"

Phù Dao cũng khóa một cái chân vặn vẹo của Nam Phong, nói: "Ta đương nhiên có ích hơn ngươi! Thái tử điện hạ, huynh không phải muốn biết tại sao Phong Tín có nữ tín đồ hả? Ta nói cho huynh nghe, ở nhân gian hắn rất được chị em bạn dì tôn kính, có mỹ xưng là "Cự Dương tướng quân". Bạn của phụ nữ, tráng dương có bài thuốc, thần Nam Dương tặng con. Ha ha ha. . ."

Sắc mặt Nam Phong lúc đỏ lúc trắng, giận dữ rống: "So với vong ân bội nghĩa quét nhà tướng quân của các ngươi còn tốt chán!"

Phù Dao lập tức sầm mặt. Phải biết là, ban đầu Mộ Tình là tạp dịch ở Hoành Cực quán, hắn coi đó là nỗi nhục muôn đời, hễ nghe thấy hai từ "quét nhà" ắt sẽ trở mặt. Phù Dao quả nhiên nói: "Như nhau thôi, tướng quân nhà các ngươi cũng chỉ là chó chê mèo lắm lông thôi!"

"...." Thấy họ xem mình như cây gậy để đập xương sống của hai vị thần quan bên trên, cuối cùng Tạ Liên không nghe tiếp được nữa: "Đợi đã, đợi đã. Ngừng, ngừng."

Đương nhiên họ chẳng thèm đếm xỉa đến y mà còn bắt đầu đánh mạnh hơn. Tạ Liên bàn thờ gãy thành hai nửa và trái cây rớt chỏng chơ đầy trên mặt đất, mặt vô biểu tình nhưng đáy lòng tiếc nuối muốn rơi lệ.

Khó khăn lắm mới có hai thần quan trợ giúp nhưng cả ngày đánh lộn. Tám trăm tám mươi tám vạn công đức xa không với tới a. Vừa khéo có một cái bánh bao nhỏ lăn đến bên chân, Tạ Liên còn chưa ăn cơm, vội vàng nhặt lên phủi phủi một chút định ăn. Nam Phong vừa liếc thấy đã lập tức vung tay đánh văng chiếc bánh: "Đừng có ăn!"

Phù Dao cũng dừng tay, nói với vẻ kinh ngạc và ghê sợ: "Rớt dính đầy bụi rồi mà huynh còn ăn được!"

Tạ Liên thừa cơ giơ tay ra hiệu, nói: "Ngừng, ngừng, ngừng. Ta có lời muốn nói."

Y tách hai người kia ra, hòa nhã nói: "Thứ nhất, vị thái tử điện hạ mà các ngươi nói chính là ta. Bản điện hạ còn chưa lên tiếng thì các ngươi đừng xem ta là vũ khí ném qua ném lại công kích nhau." Dừng một chút, y bổ sung: "Ta nghĩ hai vị tướng quân nhà các ngươi tuyệt đối sẽ không làm vậy, các ngươi thế này còn ra thể thống gì nữa, có nghĩ đang bôi tro trát trấu vào mặt họ không?"

Cầu này vừa thốt ra, mặt cả hai đã biến sắc. Tạ Liên nói tiếp: "Thứ hai, các ngươi đến giúp đỡ ta, đúng không? Thế thì rốt cuộc là các ngươi nghe lời ta hay ta nghe lời các ngươi?"

Hôi lâu, hai người mới đáp: "Nghe lời huynh."

Tuy trông mặt họ giống như đang nói "Nghe lời huynh hả, huynh nằm mơ đi", nhưng Tạ Liên cũng hài lòng rồi. Y chắp tay trước ngực phát ra một tiếng "bốp" rồi nói tiếp:

"Tốt. Cuối cùng, thứ ba, chính là điều quan trọng nhất: Nếu nhất định phải ném thứ gì đó thì các ngươi hãy ném ta, đừng ném đồ ăn."

Nam Phong cuối cùng cũng móc chiếc bánh bao mà Tạ Liên vừa nhặt lên ra khỏi tay y, hẳn là y định giấu để tìm cơ hội ăn đây mà nhịn hết nổi phải lên tiếng: "Rơi xuống đất rồi thì đừng ăn!"

Hôm sau, vẫn ở quán nhỏ Tương Phùng.

Tạ Liên gọi ba ly trà, nói: "Không bằng mọi người nói có thu hoạch gì không?"

Đúng lúc này, trên đường cái vang lên một tràng tiếng khua chiêng gõ trống, ba người bèn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lại là đội "đưa dâu" u ám kia. Đám người này thổi kèn gõ trống, hò hét om sòm, như thể sợ người ta không nghe thấy vậy. Nam Phong cau mày: "Chẳng phải nói người bản xứ ở gần núi Dữ Quân thành thân đều không dám tổ chức linh đình sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro