QUYỂN 1. Chương 16 +17. Áo đỏ hơn lá phong, da trắng tựa tuyết (5 + 6)
Chương 16. Áo đỏ hơn lá phong, da trắng tựa tuyết (5)
Lúc này con bò đã thở hổn hển kéo xe chạy vào trong làng, Tạ Liên vội vàng xuống xe, căn dặn ông lão tuyệt đối đừng nói ra chuyện tối nay. Ông lão kia đã chứng kiến bản lĩnh của y trên đường đi, nên bảo sao nghe vậy, gật đầu lia lịa rồi kéo Lão Hoàng về nhà cho lẹ. Tam Lang cũng nhảy xuống, Tạ Liên ngẩng đầu lên mới bất ngờ nhận ra, ban nãy suốt chặng đường hắn đều biếng nhác nằm trên xe bò, bây giờ hai người đứng bên nhau thế này, thiếu niên nọ vậy mà còn cao hơn y, hai người không thể nào nhìn thẳng, Tam Lang đứng trước xe vươn vai, xoay người nhìn y tựa như muốn rời đi, Tạ Liên hỏi: "Tam Lang, đệ tính đi đâu?"
Tam Lang thở dài: "Không biết. Chắc ngủ ngoài đường, hoặc tìm cái hang núi ở tạm."
Tạ Liên nói: "Không ổn lắm nhỉ?"
Tam Lang nhún vai: "Hết cách rồi, ta đâu có nơi nào để đi." Hắn liếc sang, lại cười vài tiếng: "Cảm ơn huynh đã xem bói cho ta. Nhận lời tốt lành của huynh, sau này có ngày gặp lại."
Nghe hắn nhắc đến việc xem bói, Tạ Liên xấu hổ toát mồ hôi. Thấy hắn quay người đi thật, y vội nói: "Khoan đã, nếu đệ không chê, có muốn đến quán của ta không?"
Tam Lang dừng chân, quay nửa người lại: "Được sao?"
Tạ Liên đáp: "Căn nhà đó vốn cũng không phải của ta, nghe nói trước đây thường có nhiều người qua đêm ở đó. Chỉ là có lẽ nó còn sơ sài hơn đệ nghĩ nhiều, sợ đệ không ở được."
Nếu thiếu niên nọ đúng là tiểu công tử bỏ nhà ra đi, dù sao cũng không thể mặc kệ hắn chạy lung tung khắp nơi như thế. Tạ Liên ngờ rằng cả ngày hôm nay hắn chỉ ăn nửa cái bánh bao, ỷ tuổi trẻ có sức khỏe nên sống buông thả, cứ tiếp tục kiểu này sớm muộn gì cũng có ngày té xỉu ngoài đường thật. Nghe y nói vậy, bấy giờ Tam Lang mới quay hẳn người lại, không trả lời mà đi tới trước mặt y, thân trên ngả về phía trước. Tạ Liên còn chưa rõ hắn muốn làm gì, chỉ cảm thấy khoảng cách giữa hai người đột nhiên trở nên rất gần, có chút bối rối.
Thiếu niên nọ lại lùi lại, hóa ra hắn tiện tay xách bao đồng nát to tướng mà y khuân về, bảo: "Đi thôi."
Thiếu niên nọ dáng vóc mảnh khảnh mà lại giúp mình xách cả một bao đồng nát to, còn xách ung dung thản nhiên như thế, y khuyên mấy lần đều không được nên đành xách cuộn chiếu còn sót lại.
Tam Lang đã dùng một tay xách cả bao đồ đạc lộn xộn to đùng, thong thả bước lên triền núi. Đến trước quán Bồ Tề xiêu xiêu vẹo vẹo, Tam Lang vừa cúi đầu liền phì cười, hình như trông thấy thứ gì đó thú vị lắm. Tạ Liên đến gần mới phát hiện hắn đang đọc tấm bảng nhà cửa xập xệ nguy hiểm xin quyên tiền kia, bèn làm như không có gì lấy cái bảng ra, ho khẽ: "Đệ xem, chính là thế này. Cho nên vừa rồi ta mới nói, có lẽ đệ ở không quen."
Tam Lang nói: "Rất tốt mà. Đó giờ ta chưa từng ở chỗ nào tốt đẹp cả, nên chỗ huynh ổn lắm."
Cánh cửa gỗ của quán Bồ Tề đã mục nát lâu rồi, Tạ Liên tháo nó xuống thay bằng tấm rèm, y bước lên vén rèm, nói: "Vào đi."
Hai người vào phòng, Tạ Liên nhận bao đồ Tam Lang đang xách trong tay, đặt ống xăm, lư hương và giấy bút mua về lên bàn thờ, thắp cây nến đỏ được người ta nhét bừa cho lúc nhặt đồng nát, căn nhà liền sáng bừng lên.
Tam Lang tiện tay nghịch ánh nến làm cho mấy cái bóng đung đưa, hỏi: "Vậy ở đây không có giường à?"
Tạ Liên quay người, lẳng lặng đặt cuộn chiếu trên lưng xuống, đưa cho hắn xem.
Tam Lang nhướn một bên mày, nói: "Có một tấm thôi à?"
Tạ Liên mới gặp thiếu niên nọ trên đường từ trấn trở về, đương nhiên không nghĩ đến việc phải mua thêm. Y nói: "Nếu đệ không ngại, đêm nay chúng ta có thể chen chúc một chút."
Tam Lang nói: "Không sao."
Tạ Liên lấy chổi quét nền nhà lần nữa, Tam Lang nhìn quanh trong quán một vòng: "Đạo trưởng ca ca, quán này của huynh, còn thiếu thứ gì đó thì phải?"
Tạ Liên thẳng người lên nói: "Ngoại trừ tín đồ, hẳn là không thiếu gì nữa đâu."
Tam Lang một tay chống cằm, hỏi: "Đâu có? Không phải thiếu tín đồ. Tượng thần đâu?"
Được hắn nhắc nhỏ, bấy giờ Tạ Liên mới sực nhớ ra, vậy mà y lại quên thứ quan trọng nhất - Tượng thần!
Quán không có tượng thần thì còn gì là quán nữa? Tuy bản tôn y ở ngay đây, nhưng dù sao cũng không thể bắt y tự ngồi lên bàn thờ hằng ngày được chứ.
Tạ Liên lập tức tìm được phương pháp giải quyết: "Không sao đâu, ta vẽ một bức treo lên là ổn thôi."
Tự vẽ chân dung cho mình treo trong quán của mình, nếu chuyện này đồn lên Thiên giới, đoán chừng sẽ lại bị cười mười năm. Nhưng tạc một pho tượng thần vừa tốn tiền vừa tốn thời gian, so ra, Tạ Liên thà chọn bị cười mười năm còn hơn. Nói là làm, y cầm giấy bút bắt đầu vẽ, Tam Lang nhìn một hồi, nói: "Vẽ tranh "Thái tử Duyệt thần" sao?"
Tạ Liên dừng bút, hỏi: "Đệ biết chuyện này luôn hả?"
Tam Lang ngồi trên chiếu, duỗi thẳng hai chân thon dài thẳng tắp, nói: "Một chút thôi. Hình như, huynh cũng rành nhỉ?".
Tạ Liên cười nói: "Thực không dám giấu, ta cũng không rõ mấy. Bởi vì trang phục "Thái tử Duyệt Thần" nhiều chi tiết quá, lộng lẫy đến rườm rà, cực kỳ rắc rối, nên cứ vẽ đại đi, chắc Thái tử điện hạ cũng sẽ không tức giận đâu."
Tạ Liên nghe hắn kể chuyện trên trời dưới đất thần thần quỷ quỷ suốt chặng đường, mặc dù thỉnh thoảng đào sâu vào gốc gác của người ta nhưng cũng không ngần ngại tán thưởng đối với những điều ngay thẳng chính trực. Tạ Liên thấy rất hứng thú với đánh giá của hắn, bèn dừng bút ngồi xuống cạnh hắn, hỏi: "Đối với vị Thái tử Điện hạ này, đệ nhìn nhận thế nào?"
Hai người nhìn nhau dưới ánh nên đỏ chập chờn. Tam Lang quay lưng về phía ánh nến, đôi mắt đen chìm trong bóng mờ, không thấy rõ sắc mặt. Lát sau, hắn đáp: "Ta cảm thấy rằng chắc hẳn Quân Ngô ghét y lắm."
Tạ Liên không ngờ lại là câu trả lời như vậy, ngẩn ra một thoáng: "Vì sao đệ lại nghĩ thế?"
Tam Lang đáp: "Bằng không sao lại đày y xuống trần những hai lần?"
Nghe vậy, Tạ Liên dở khóc dở cười, "Nhưng mà..., đã làm sai thì phải chịu phạt thôi. Cũng không thể nghĩ đơn giản như thế được."
Tam Lang: "Vậy huynh nghĩ như thế nào?"
Tạ Liên: "Chuyện này rất phức tạp, sau này đệ sẽ hiểu."
Tam Lang nói: "Nhưng ta muốn hiểu liền bây giờ luôn cơ."
Tạ Liên thuận miệng nói: "Giả sử, nếu đệ ngưỡng mộ hoặc thích ai đó thì đệ cũng đâu thể đối tốt với người đó hoài được. Đâu thể cứ mãi thích người đó như thế dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa."
Tam Lang nói: "Sao lại không chứ? Nếu không như vậy, vậy chứng tỏ là sự mến mộ ấy chẳng hề đáng giá."
Tạ Liên thay đổi cách hỏi: "Thế... tình cảm đối với một người chỉ có thích và ghét thôi sao? Chỉ mỗi hai loại cảm xúc đó?"
Tam Lang cười hỏi ngược lại: "Sao lại không? Đúng là đúng, sai là sai, yêu chính là yêu, hận chính là hận. Sao lại không thể rõ ràng rành mạch, trắng đen rạch ròi chứ?"
Tạ Liên một mặt cảm thấy đúng là cách nghĩ của trẻ con, đơn giản yêu ghét rõ ràng, mặt khác lại cảm thấy đây chính là chỗ đáng yêu đơn thuần của thiếu niên nên mỉm cười không phản bác nữa, cởi áo khoác cùng giày ống ra.
Gông nguyền thứ nhất quấn sát quanh cần cổ, gông nguyền thứ hai thì trói chặt trên cổ chân. Cái mà thiếu niên kia đang nhìn chính là gông nguyền ở cổ chân y. Tam Lang bỗng nhiên nói: "Không nói chuyện này nữa."
Tạ Liên nói: "Sao lại đột nhiên không nói nữa?"
Tam Lang nói: "Huynh không muốn nói chuyện này."
Tạ Liên sửng sốt một chút, cười một tiếng, nói: "Vậy chúng ta đổi chủ đề đi."
Nến đỏ cháy suốt đêm. Hai người cùng xếp hàng nằm trên một chiếu, thiếu niên nọ mặc nguyên quần áo nằm bên cạnh y, có lẽ là lần đầu tiên hắn qua đêm ở bên ngoài. Mãi một lúc sau vẫn không ngủ được, hai người bèn nói chuyện trên trời dưới đất, chủ đề đa dạng đến nỗi ngay cả trang phục Duyệt Thần có bao nhiêu màu, mỗi màu tượng trưng cho cái gì, tay áo vạt áo dài bao nhiêu, cách thắt nút như thế nào... và nhiều thứ linh tinh khác nữa họ cũng bàn luận một lượt. Không biết có phải vì y nói quá hay, quá hăng say hay không mà dường như bất kể y nói chuyện gì, thiếu niên kia cũng chăm chú lắng nghe, lại còn rất thích thú nữa. Tạ Liên lần đầu tiên trải nghiệm việc nói chuyện đến quên trời quên đất là như thế nào, cuối cùng mới thiếp đi một giấc.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Liên mở mắt ra, mơ hồ cảm thấy bên cạnh không có người, mơ hồ gọi: "Tam Lang?"
Không có người đáp lại, Tạ Liên lập tức tỉnh táo bảy phần, đúng thật là bên cạnh không thấy người đâu!
Chẳng lẽ Tam Lang không từ mà biệt rồi? Y ngồi dậy mặc ngoại bào. Ai ngờ áo khoác còn chưa kéo lên đầu vai, y ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng chấn động.
Trên bàn thờ như treo một bức tranh, màu mực chưa khô chứng tỏ mới vẽ xong chưa được bao lâu. Bức chân dung này vẽ một chàng trai mặc y phục lộng lẫy, đeo mặt nạ bằng vàng, một tay cầm kiếm, một tay cầm hoa.
Cre: STARember
Cre: Donghua Thiên Quan Tứ Phúc
Chính là bức Thái tử Tiên Lạc duyệt thần.
Tạ Liên hoài nghi chả lẽ y ngủ đến đầu óc mộng mị rồi sao, y còn chưa chải đầu nhưng vẫn ngẩn ngơ ngắm nhìn bức tranh kia hồi lâu.
Đúng là tranh "Thái tử Duyệt Thần" không nhầm vào đâu được, nhưng hôm qua y còn chưa động bút cơ mà, sao bức tranh này lại hoàn chỉnh vậy được?
Nghĩ kỹ lại thì, tối hôm qua y có bàn luận với thiếu niên kia về trang phục Thái tử Duyệt Thần. Có thể là hắn đã vẽ trước khi đi, xem như tiền thuê nhà. Nếu là như vậy, y không khỏi xúc động, nét bút của thiếu niên kia thật là tuyệt diệu, dùng màu vừa thanh nhã vừa diễm lệ. Trí nhớ cũng rất tốt, hầu như tất cả các chi tiết đều không có cái nào thiếu.
Bỗng nhiên, ánh mắt của y ngưng lại, thầm nghĩ: "... Không đúng."
Trong lúc ngạc nhiên bối rối lại nghe ngoài nhà có tiếng động. Tạ Liên vén màn lên nhìn, thì ra là thiếu niên nọ.
Thì ra hắn chưa có rời đi, đang đứng tựa vào tường trong bóng râm, vừa xoay xoay đùa nghịch cây chổi trong tay, vừa buồn chán ngó lên trời. Thiếu niên này hình như không thích ánh nắng lắm.
Vẻ mặt nhìn trời đó của hắn cứ như đang nghĩ xem nên làm thế nào để lôi mặt trời kia xuống giẫm nát vậy. Ngoài cửa có một đống lá rụng, toàn bộ đều được quét gọn vun vào một chỗ.
Tạ Liên ra khỏi cửa, hỏi: "Tối qua đệ ngủ có ngon không?"
Tam Lang vẫn tựa vào tường, quay đầu lại đáp: "Cũng không tệ."
Tạ Liên nhận lấy cây chổi từ tay hắn, nói: "Sao lại để cho khách làm những việc này vậy được?"
Tam Lang đáp: "Ta ngủ trên giường của ca ca rồi, cũng nên làm chút chuyện để báo đáp chứ."
Ngoài cửa có một đống lá rụng, tất cả đều được quét sạch gom lại chất thành đống gọn gàng, Tạ Liên nhìn tới nhìn lui không còn gì có thể quét nên đành cất chổi vào. Chẳng biết có phải vì ngủ vạ vật một đêm không mà hôm nay tóc hắn buộc lệch hơn, lỏng la lỏng lẻo, nhưng thực ra cũng rất đẹp mắt, tùy ý mà không lộn xộn, ngược lại có vài phần tinh nghịch.
Tạ Liên nảy ra một ý, Tạ Liên chỉ tóc mình, hỏi: "Có muốn ta giúp đệ không?"
Tam Lang gật đầu, theo Tạ Liên đi vào quán. Chờ hắn ngồi xuống, Tạ Liên gỡ tóc hắn ra, cầm mái tóc đen đó trong tay, tỉnh bơ quan sát thật kỹ.
Tóc của thiếu niên này dài và mượt, rõ ràng không có gì khác thường cả. Hồi lâu sau, không biết có phải bị y sờ đến phát ngứa hay không, Tam Lang bật cười, hơi nghiêng đầu liếc nhìn y, hỏi: "Ca ca, huynh buộc tóc cho ta thật không đấy? Hay huynh muốn làm gì khác vậy?"
Mái tóc dài của hắn xõa xuống, không hề làm giảm bớt vẻ tuấn tú mà còn tăng thêm vài phần tà khí. Nghe câu hỏi như trêu chọc, Tạ Liên có tật giật mình, nói: "Ta chưa bao giờ chải đầu cho người khác cả nên không quen tay, mong đệ đừng chê nha."
Khóe miệng của Tam Lang cong cong, nói: "Đương nhiên là không rồi."
Tạ Liên đúng là có ý đồ khác. Cho dù chỉ tay và vân tay được làm hoàn hảo không tỳ vết, nhưng lũ yêu ma quỷ quái thế nào rồi cũng có chỗ sơ hở. Tóc của một người sống thường đếm không xuể, và lại từng sợi từng sợi đều tỉ mỉ rõ ràng. Trong khi đó tóc của cái xác giả do nhiều quỷ quái nguy tạo ra hoặc là một đám mây đen, hoặc là dính thành một mảng lớn, trông giống như những sợi vải, hoặc là... làm kẻ hói luôn.
Tối qua xác nhận chỉ tay và vân tay, vốn dĩ Tạ Liên đã buông bỏ cảnh giác, nhưng bức chân dung nhìn thấy sáng nay lại không khỏi khiến y hơi nghi. Người bình thường sao lại biết vẽ bức tranh này?
Tóc của thiếu niên này cực kỳ mềm mại và chi tiết, sợi nào ra sợi nấy, đường chân tóc cũng rõ ràng, nói chung không có gì bất thường. Tạ Liên lại không nhịn được liếc nhìn bức tranh trên bàn kia.
Cái nhìn này không qua khỏi mắt của thiếu niên kia, hắn cười hỏi: "Ca ca làm sao vậy? Nhìn vẻ mặt của huynh, bộ ta vẽ bức "Thái tử Duyệt Thần" không đẹp hả?"
Tạ Liên vội nói: "Sao lại không chớ? Vẽ đẹp lắm."
Chẳng qua là, vẽ quá đẹp rồi. Ngay cả chi tiết Tạ Liên không nói cũng vẽ được luôn.
Người của nước Tiên Lạc cho rằng Đạo gia tu hành đến cảnh giới hoàn mỹ cuối cùng chính là "Âm dương hòa hợp", "Lưỡng tính đồng thể". Tất cả thần linh biến ảo vô cùng, đương nhiên không chịu sự ràng buộc giới tính, có thể là nam cũng có thể là nữ. Bởi vậy, quan niệm này cũng được thể hiện trên thiết kế của bộ đồ duyệt thần. Quần áo trang sức của mỗi Duyệt Thần Võ giả đều mang hình thức và chi tiết của nam phục lẫn nữ phục, nữ khuyên tai, vòng đeo. Trong đó có một chi tiết, chính là bông tai.
Y căn bản quên mất trang phục Duyệt Thần còn có một đôi bông tai, cho nên tối hôm qua không có nhắc đến, người bình thường đương nhiên sẽ không nghĩ tới việc vẽ thêm đôi bông tai cho một võ thần.
Nhưng thiếu niên thanh nhã cao quý trong bức tranh mới vẽ kia đúng là có đeo một đôi bông tai đỏ xinh xắn như đôi ngọc châu.
Chả lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao?
Buộc xong, Tam Lang soi vào chậu nước bên cạnh nhìn một cái rồi quay đầu, nhướng mày nhìn Tạ Liên. Lúc đầu Tạ Liên còn không hiểu bèn nhìn lại lần nữa, mái tóc này ban nãy bị lệch, bây giờ buộc lại, vẫn lệch.
Tóc của thiếu niên kia dù lệch nhưng lại toát ra một vẻ hoạt bát tinh nghịch, nhưng dù thiếu niên kia không mở miệng trêu y nhưng y cũng cảm thấy tội lỗi, bèn nói: "Để ta cột lại cho đệ."
Thế mà Tam Lang khẽ cười một tiếng, quay đầu sang hướng khác, nói: "Không cần đâu, như vậy đủ đẹp rồi." Rồi hắn lại chỉ chỉ y, nói: "Ca ca, huynh mới vừa mới giúp ta rồi, hay giờ đến lượt ta giúp huynh nha?"
"Hả?" Tạ Liên thấy hắn chỉ mình cũng nhìn vào chậu nước, lúc này mới phát hiện, thì ra hồi nãy lúc rời giường vì quá kinh ngạc nên quên chải tóc luôn, vậy mà y còn để nguyên cái đầu như thế, còn đề nghị giúp người ta buộc tóc nữa chớ! Y lập tức nói: "K- Không cần đâu, để ta tự làm!"
Tam Lang lại kéo một góc tay áo của y, nói: "Ca ca nè, cũng đừng để tóc như vậy rồi ra ngoài chứ. Có khách đến tận cửa rồi kìa, để người ta thấy thì kỳ lắm."
Đúng là ngoài cửa có tiếng ồn ào, Tạ Liên để thiếu niên kia buộc lại tóc cho y rồi đi ra ngoài nhìn một cái. Ngoài cửa có một đám đông vây kín, ai nấy đầy về kích động, mặt mùi đỏ bừng, người dẫn đầu sải bước đi tới, chỉ vào y, nói: "Chính là hắn!!"
Tạ Liên: "? ? ?"
Trưởng làng dẫn đầu sải bước đi tới, túm phắt lấy tay y, nói: "Đây là đạo trưởng tối ngày hôm qua đã hàng yêu phục ma sao? Đại tiên! Làng ta không ngờ lại có vị thần tiên sống đến, mừng quá rồi!!!"
Cả đám dân làng còn lại đều xúm quanh. Thấy đám dân làng quá đỗi nhiệt tình, Tạ Liên bị bao vây tấn công đến nỗi liên tục thụt lùi, lòng thầm kêu khổ. Rõ ràng dặn ông lão ngày hôm qua đừng nói, rốt cuộc uổng công rồi!
Đám dân làng tuy hoàn toàn không biết trong quán này thờ thần tiên phương nào, nhưng vẫn nhao nhao đòi dâng một nén nhang ở đây cho bằng được, dù sao bất luận tiên gì, tất thảy đều là tiên, vái một cái chung quy cũng không có hại gì. Cảnh tượng mà Tạ Liên dự liệu ban đầu là vắng tanh vắng ngắt, quanh năm suốt tháng chẳng có mấy ai đến viếng, nên y chỉ chuẩn bị vài bó hương nhỏ mang tính tượng trưng, ngờ đâu loáng cái đã bị chia hết sạch, cắm chi chít lộn xộn trong lư hương bé tí, mùi hương nồng nặc. Do lâu lắm không ngửi được mùi này, Tạ Liên còn sặc vài cái, vừa ho vừa nói: "Khụ khụ, thưa mọi người, thật sự không thể phù hộ tiền nhiều như nước, thật đó, khụ, đừng bao giờ cầu xin tiền tài ở đây! Hậu quả khôn lường... Xin lỗi, cũng không quản chuyện nhân duyên đâu... Không không không, cũng không thể phù hộ sinh con đẻ cái được."
Tam Lang mặc kệ mái tóc buộc lệch, dựa ở thùng công đức cạnh trên vách tường cười tủm tỉm nhìn bên này, các cô nương vừa thấy thiếu niên này, trên mặt bay ra một mảnh ánh nắng đỏ rực, vốn là một đồng xu liền không tự chủ được mà thành mấy đồng ném vào hòm công đức. Đưa một lần dường như vẫn chưa đủ, các nàng vì muốn nhìn hắn lâu hơn một chút nhiều hơn một lần nên đưa xong lại vòng lại lần nữa. Cứ nhiều lần như vậy Tạ Liên cũng không nhìn nổi nữa bèn đem tiền xu các nàng nhét vào hòm công đức trả về, miễn cho các nàng về lại bị người nhà mắng.
Khó khăn lắm mới chờ được mọi người giải tán, trên bàn thờ đã chất đầy hoa quả, rau cải, thậm chí cơm tẻ và mì sợi. Dù nói thế nào thì cũng xem như là một đợt cúng dường. Tạ Liên vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục chuyện nãy còn đang dang dở. Hai người đi tới trước cửa, Tạ Liên lấy ra một cái rèm mới từ trong tay áo, treo trên cửa. Thiếu niên kia quả nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm tấm rèm trên cánh cửa, dáng vẻ đăm chiêu.
Tạ Liên biết, hắn đang ngắm bùa chú vẽ trên tấm rèm.
Hắn nhìn rèm, Tạ Liên nhìn hắn.
Bùa này là y tiện tay vẽ lúc trước, bên trên bùa chú chi chít, khí thế uy nghiêm, vốn dùng để trừ tà, có thể đẩy lùi sự xâm nhập của tà vật bên ngoài. Nhưng do nó là thủ bút của Tạ Liên nên chưa biết có mang thêm công hiệu mời gọi vận rủi không. Nhưng nếu có thì cũng không đáng kể bởi công dụng chính của nó là trừ tà. Nếu có bất cứ thứ gì không phải người trước cửa, nó sẽ bị ngăn trở ở bên ngoài màn, không có cách nào vào được.
Tam Lang liếc nhìn, cười nói: "Ta đi một lát."
Hắn bỏ lại một câu nhẹ bẫng rồi quay người đi ngay.
Không lẽ hắn bị chặn ở ngoài, không vào được?
Nhưng Tạ Liên lại có một cảm giác kỳ lạ, cảm thấy nếu thiếu niên nọ đã nói đi một lát thì hẳn sẽ không đi quá lâu, tất nhiên còn quay về, bèn tự mình đi vào quán trước.
_______________________________________________________________
Chương 16. Áo đỏ hơn lá phong, da trắng tựa tuyết (5)
Một nén nhang sau, Tạ Liên đem củ năng đã rửa sạch từ dòng suối đằng sau quán về, nghe thấy tiếng bước chân không nhanh không chậm, thoạt nghe đã tưởng tượng ra được dáng vẻ đi đứng ung dung bình thản của thiếu niên nọ. Y ra ngoài xem, quả nhiên thiến niên kia đã trở về.
Thiếu niên nọ đứng ngoài quán, có lề do trời nắng nóng nên hắn đã cởi chiếc áo đỏ kia ra, tùy ý buộc ở eo, thân trên chỉ mặc áo mỏng màu trắng, tay áo xắn lên, cả người trông gọn gàng nhanh nhẹn. Chân phải hắn giẫm lên tấm ván gỗ hình chữ nhật, tay trái xoay con dao chẻ củi. Con dao ấy hẳn là mượn từ nhà dân làng nào đó, nhìn vừa cùn vừa nặng nhưng khi hắn sử dụng lại nhẹ nhàng mà hình như còn bén ngót, chốc chốc vót vài nhát trên ván gỗ cứ như gọt vỏ. Hắn liếc thấy Tạ Liên đi ra liền giải thích: "Làm món đồ."
Tạ Liên qua nhìn một chút, ngạc nhiên hỏi: "Đệ đang làm cửa hả?"
Hơn nữa kích cỡ vừa khít, ngay ngắn đẹp mắt, bề mặt nhẵn bóng, tay nghề đúng là rất khéo. Trông thiêu niên nọ dường như lai lịch không phải dạng vừa nên Tạ Liên cho rằng hắn không quen lao động chân tay, nào ngờ hắn làm việc lại cực kỳ lanh lẹ, Tam Lang mỉm cười không đáp, tiện tay ném con dao đi rồi lắp cửa vào, gõ gõ cánh cửa: "Nếu muốn vẽ bùa, vẽ trên cửa chẳng phải tốt hơn sao?"
Dứt lời, hắn điềm nhiên như không vén rèm bước vào nhà.
Xem ra bùa chú nghiêm ngặt trên rèm chẳng có bất cứ sức uy hiếp nào với Tam Lang, hắn cũng không hề để ý. Lại một lần dò xét không có kết quả rồi.
Tạ Liên đóng cánh cửa mới, không kìm được mở ra rồi đóng vào, lại mở ra rồi đóng vào, thầm nghĩ cửa này làm tốt thật. Đóng mở vài lần như thế, trong nhà, Tam Lang đã ngồi xuống, nói: "Ca ca nè, cánh cửa đó vui tay lắm hả?"
Bấy giờ Tạ Liên mới bừng tỉnh, y bỗng giật mình nhận ra mình đúng là rảnh rỗi, cười nói: "Vì Tam Lang đóng cái cửa chất lượng quá đó mà. Cảm ơn đệ nha!"
Tam Lang một tay chống cằm, một tay chậm rãi lấy củ năng ăn, nói: "Đừng khách sáo. Hương khói không tệ đấy chứ!"
Đây đúng là nhóm người đầu tiên sau lần thứ ba phi thăng của Tạ Liên đến cúng vái, y nói: "Đúng vậy, rõ ràng trước đây đến một người cũng không có, giờ lại đến đông như vậy, tay chân luống cuống cả lên."
Tam Lang nói: "Trước đây không ai đến cả à?"
Tạ Liên nói: "Không có. Xem ra, có lẽ là hưởng ké vận may của đệ rồi?"
Tam Lang nói: "Huynh yên tâm. Sau này sẽ còn đông hơn nữa." Không rõ ý hắn nói là vận may hay hương khói, nhưng dáng vẻ tự tin vô cùng.
Bỗng nhiên, Tạ Liên nhác thấy cánh tay dưới ống tay áo xắn lên của Tam Lang, trên đó có xăm hoa văn vô cùng kỳ lạ. Để ý thấy ánh mắt của y, Tam Lang thả tay áo xuống, cười nói: "Ta xăm lúc còn nhỏ đó."
Tạ Liên nói: "Hoa văn trông khác lạ ghê."
Tam Lang nói: "Không phải hoa văn đâu, là tên đấy."
Tạ Liên: "Tên của đệ à?"
Tam Lang: "Không phải."
Tạ Liên không hỏi nữa. Thiếu niên kia lại nói: "Sao huynh không hỏi nữa?"
Tạ Liên nói: "Một người chịu xăm tên của một người khác lên người họ chỉ có thể vì hai loại nguyên do. Loại thứ nhất là tên kẻ thù để nhắc nhở bản thân quyết không được quên tên hắn; loại còn lại là tình cảm thành khẩn nhất, cũng là để nhắc nhở bản thân vĩnh viễn không được quên tên y. Cho dù là loại nguyên nhân nào thì người ngoài vẫn không nên hỏi nhiều thì hơn."
Tam Lang bật ra tiếng cười trầm thấp nhưng cũng không tiếp tục đề tài này nữa.
Đến hiện tại, Tạ Liên đã tra xét hắn ba lần, đường chỉ tay, tóc, bùa chú, hoàn toàn không lộ ra một chút sơ hở nào. Y quyết định thử một lần cuối xem sao.
Vì vậy, y lấy một cái chuông đồng ra từ bao quần áo dưới bàn, đi ra ngoài quán, chuẩn bị treo ở dưới mái hiên trước cửa. Nhưng mà hiên nhà lại quá cao, vóc người của y với không tới, đang định ra ngoài mượn cái thang thì thiếu niên kia đi tới cạnh y, cầm lấy cái chuông từ trong tay y, ung dung treo lên, hỏi: "Treo vầy hả?"
Tạ Liên nói: "Đúng rồi đấy! Cảm ơn đệ nha."
Ngón tay thon dài trắng nõn của Tam Lang ung dung quấn quanh tua rua đỏ của chiếc chuông, dáng vẻ yêu thích không rời, nói: "Ca ca treo chuông chi vậy? Trưng cho đẹp hả?"
Tạ Liên cười nói: "Đương nhiên là không, chuông cầu phúc thường được dùng làm pháp khí. Nhưng đây là lần đầu tiên ta dùng nó, hồi đó không có tiền mua, nay thăng quan mở quán nên mua bù ấy mà."
Tam Lang nói: "Ổ? Nó dùng để làm gì?"
Tạ Liên đáp: "Hữu dụng lắm đó. Chẳng hạn như, nếu có thứ gì không phải người đến gần, nó sẽ tự vang mà không cần gió thổi..."
Chưa dứt lời, cái chuông kia liền vang tiếng "Leng keng, leng keng, leng keng" ba lần.
Lúc này trời không mưa cũng không có gió, hai người đứng cạnh nhau dưới mái hiên, im lặng.
"Leng keng, leng keng, leng keng", tiếng chuông lại vang lên ba lần nữa, phá vỡ sự im lặng. Thiếu niên kia ung dung nhướng mày: "Ví dụ như bây giờ hả?"
Bây giờ Tạ Liên mới xoay qua nhìn hắn, cười: "Không phải. Nếu như là để cảnh báo tà ma đang tới, nó sẽ vang lên dồn dập, không ngừng nghỉ như đang đòi mạng vậy, cho đến khi thứ đó bỏ đi rồi thôi. Còn nếu nó vang giống bây giờ, cách một nhịp mới vang một tiếng. Đấy là để...."
"Để làm gì?"
Gương mặt Tạ Liên bừng sáng: "Như tên gọi của nó, để nhắc nhở ta, có người đang cầu phúc đó!"
Không biết là ai mà lại hướng về y gửi lời cầu phúc, Tạ Liên thật là vừa mừng vừa lo. Y ngưng thần lắng nghe, Tam Lang nghiêng đầu nhìn y, sau một lúc, hắn hỏi: "Ca ca nghe hiểu nó nói gì hả?"
Tạ Liên nói: "Đương nhiên rồi! Có điều..."
Thấy y cau mày, Tam Lang hỏi: "Có điều...?"
Tạ Liên lắc đầu, nói: "Có điều, rất kỳ quái. Nghe mấy câu chữ nó truyền tới, không giống như lời cầu phúc cho lắm. Bởi vì nó cứ lặp đi lặp lại ba chữ, nghe như là..."
Bỗng nhiên, Tạ Liên hơi cau mày, nhìn lên trên.
Y đã thôi không lắng nghe nữa, đáng lý ra thì tiếng chuông cũng phải dừng theo. Nhưng không biết vì sao, nó chẳng những không ngừng mà còn vang mỗi lúc một lớn, nhịp chuông mỗi lúc một dồn dập hơn.
Tình hình này có vẻ sai sai. Tạ Liên cẩn thận nói: "Thật là kỳ lạ. Chúng ta cứ lui về sau trước đã..."
Ai ngờ, lời còn chưa dứt, cái chuông kia đột nhiên vang lên liên hồi, reo không ngừng nghỉ, đinh tai nhức óc, muốn thủng màng nhĩ luôn. Cùng lúc đó, ánh sáng vàng bùng nổ!
Tạ Liên nắm vai thiếu niên kia định đem hắn kéo ra sau y, nhưng thiếu niên nọ đột nhiên nghiêng người, khi y hoàn hồn thì thấy mình đã nằm ở góc xa nhất của quán Bồ Tề. Trên người y còn bị đè bởi một người khác, chính là thiếu niên nọ.
Tuy rằng hắn đè Tạ Liên ở dưới, nhưng cơ thể hai người lại không chạm nhau mấy. Hắn định đứng dậy khỏi người Tạ Liên, nhưng Tạ Liên liền nắm lấy cánh tay hắn, hỏi: "Đệ không sao chứ?"
Tam Lang hơi sững người, rồi mỉm cười nói: "Không sao. Thế còn ca ca?"
Tạ Liên ngồi dậy từ dưới người hắn, nói: "Ta tất nhiên không sao rồi. Nhưng vừa rồi đệ làm gì vậy chứ? Ta đã kéo đệ ra sau, sao đệ lại nhảy lên chắn trước cho ta chứ? Nguy hiểm quá đi mất! Đệ thật sự không sao chứ?"
Tam Lang để mặc Tạ Liên xoay qua xoay lại kiểm tra khắp người mình, mỉm cười nói: "Đệ thật sự không sao mà. Ca ca thay vì nhìn đệ, chi bằng xem cái chuông kia đi?"
Hắn chỉ về chỗ chiếc chuông vừa treo giờ chỉ còn lại một đoạn dây lẻ loi. Tạ Liên chớp mắt vài cái, trong lòng không khỏi tiếc nuối: "... Chuông cầu phúc mới mua của ta mà!"
Nổ tan tác luôn rồi!
Tam Lang cũng chớp mắt, nói: "Hóa ra cầu phúc là thế này đó hả? Đây là lần đầu tiên đệ thấy đó, lợi hại thật đấy."
Tạ Liên vội nói: "Không không không, tuyệt đối không phải như vậy!" Đây cũng là lần đầu tiên y thấy cầu phúc mà làm nổ tung cả chuông cầu phúc! Chuyện này còn kỳ lạ hơn cả đánh trống kêu oan mà đập vỡ cả trống!
Thấy vẻ mặt y nặng nề, Tam Lang cười bảo: "Ca ca đừng lo, chuông hư rồi, nếu thích thì mua một cái mới là được."
Tạ Liên dở khóc dở cười. Vẻ mặt nghiêm trọng của y đâu phải vì chuyện đó? Tuy nói chuông cầu phúc quả thực rất đắt, đắt đến mức y phải dành dụm bao nhiêu năm mới đủ tiền mua được một cái, vậy mà vừa mua xong đã nổ tan tành. Y nói: "Chắc là sự cố, chỉ là sự cố thôi! Đệ chờ ta một lát, ta đi kiểm tra chút việc." Đoạn Tạ Liên tự nhốt mình vào căn phòng nhỏ, kết nối trận pháp thông linh trên Thiên Đình.
Nhiều ngày không đến, vừa vào trận đã thấy bên trong náo nhiệt hiếm có, mà còn không phải náo nhiệt vì bận rộn việc công, hình như mọi người đang chơi trò gì đó, hì hì ha hả cười rộn. Tạ Liên đang lấy làm lạ thì nghe Linh Văn hỏi: "Điện hạ về rồi à? Mấy ngày nay sống ở dưới đó thế nào?"
Tạ Liên nói: "Tốt lắm. Mọi người đang làm gì thế? Trông vui vẻ quá."
Linh Văn đáp: "Phong Sư đại nhân đã về, đang rải công đức, điện hạ không đi giành à?"
Mọi người xung quanh đều hô vang: "Phong Sư đại nhân vừa tròn mười sáu!"
"Phong Sư đại nhân vừa tròn mười sáu!"
"Phong Sư đại nhân vừa tròn mười sáu!"
Ngay sau đó, lại là một loạt tiếng la hét đến khản cả giọng:
"Hai trăm công đức! Giành được rồi!"
"Sao lần này ta chỉ được có năm mươi công đức?"
"Một nghìn! Một nghìn công đức! Cảm ơn Phong Sư đại nhân! Ha ha ha ha ha ha..."
Tạ Liên ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Linh Văn giải thích: "Đó là Phong Sư đại nhân mới vừa về, đang phát công đức. Chỉ cần đọc một câu khẩu lệnh là có thể giành được một lượt. Điện hạ không muốn thử một chút sao?"
Đây chẳng phải là chuyện tiền từ trên trời rơi xuống sao? Tuy y chẳng quen biết gì với vị Phong Sư đại nhân đó, nhưng lập tức không chút do dự đọc lớn: "Phong Sư đại nhân vừa tròn mười sáu!"
"Đinh đinh!" Một âm thanh vang lên bên tai, như tiếng đồng xu va chạm trong túi tiền. Y giành được một công đức.
Dù có hơi tiếc nuối vì chỉ được một công đức, nhưng cũng chẳng có thời gian chơi thêm nữa. Y liền hỏi:
"Các vị có ai từng nghe đến 'Ải bán mạng' chưa?"
Lời này vừa thốt ra, trận Thông Linh đang rộn ràng bỗng chốc im re.
Y có chút buồn bực. Trước đây, mỗi lần y chia sẻ vài bài thơ ngắn hoặc phương thuốc bí truyền, mọi người yên lặng thì thôi, y không để bụng. Nhưng trong trận Thông Linh thường có các thần quan thảo luận công vụ, chẳng hạn như hỏi xem các vị có ai biết gì về con quỷ đó, dễ đối phó không? Các vị có ai có địa bàn ở đó, có thể giúp đỡ không? Lúc ấy mọi người cũng nêu ý kiến, có đề nghị thì cho đề nghị, không có đề nghị thì bảo: "Để ta rảnh sẽ giúp ngươi hỏi thử." Không lý gì vừa nghe y hỏi chuyện công vụ, cả đám lại lặng phắc như tờ thế này.
Bất chợt, có người hét lớn: "Phong Sư đại nhân lại phát thêm mười vạn công đức rồi!!!"
"Trời ơi! Mười vạn!!!"
Trận Thông Linh thoắt cái lại sôi nổi hẳn lên, các thần quan nhao nhao đi giành công đức. Y cảm thán rằng vị Phong Sư đại nhân đó quả là chơi sộp, định rời khỏi trận pháp thì bất ngờ Linh Văn gửi cho y một thông linh riêng.
Nàng hỏi: "Điện hạ, sao ngài đột nhiên lại hỏi chuyện này?"
Y đáp: "Cũng không có gì. Chỉ là quán mới của ta vừa khánh thành, đây là lời cầu phúc duy nhất mà ta nhận được gần đây. Chỗ đó có vấn đề gì sao?"
Linh Văn im lặng một lúc rồi nói: "Điện hạ, ta khuyên ngài nên bỏ qua lời cầu phúc này."
"Tại sao?"
Linh Văn đáp: "Ngài cũng không cần hỏi tại sao. Chắc ngài cũng đã nghe rồi đó. Đây chắc chắn là tự chuốc lấy phiền phức. Nếu ngài thực sự muốn nhận lời cầu phúc, vẫn còn nhiều cách khác, dây vào chỗ này làm gì cơ chứ?"
Sau khi rời khỏi trận Thông Linh, y trầm ngâm suy nghĩ.
Đêm đã khuya, thiếu niên kia ngồi trên khung cửa sổ của quán Bồ Tề, nửa người tắm trong ánh trăng. Nghe tiếng bước chân của y, hắn mới quay đầu lại, khẽ ngồi thẳng dậy, ánh mắt sáng lấp lánh như sao: "Ca ca, huynh xong việc rồi hả?"
_______________________________________________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro