Ngươi đã trộm mất trái tim ta từ bao giờ?
Phần 1
Tết Trung Thu, Sư Thanh Huyền mang theo một đám Cái Bang tới tửu lâu lớn nhất trong thành ăn một bữa no. Từ khi y thôi làm thần quan tới nay, vẫn chưa từng trở lại Thiên Đình. Suy cho cùng, ở nhân gian vẫn là sảng khoái nhất, không có nhiều sự tình phiền lòng, hơn nữa còn có thể cùng các huynh đệ ngày ngày đi xin ăn, ngủ miếu hoang, thật sự là tiêu dao như thần tiên. (P/S: Miếu hoang này ở nơi quê nhà của Thiếu Quân Khuynh Tửu)
Qua hai tháng gom góp, rốt cục cũng để dành được một món tiền lớn, đủ để bọn họ tới tửu lâu ăn cơm.
Có người bắt chước bộ dáng của người giàu có nói: "Phong lão đệ, hôm nay chúng ta phải ăn no một bữa."
"Tất nhiên rồi! Ta nhớ há cảo tôm của tửu lâu lần trước không tệ, chỉ là lão bản kia mắt chó xem người thấp, mang thức ăn lên quá chậm, nếu chúng ta không lấy ra chút bạc, có lẽ còn đuổi chúng ta đi nữa kìa! Hiện tại xem trong thành còn ai không biết chúng ta, chúng ta liền tới tửu lâu nhà đó đập phá!"
Người vừa nói kia chính là vị đã cửu biệt thiên giới - Sư Thanh Huyền. Trước đây làm thần quan, hoa phục tóc xanh, eo đeo trân bảo, kim quan khảm ngọc, so sánh với bộ dáng hiện tại, thật chẳng khác nào ngôi sao trên trời cùng bùn nhão dưới dòng bàn chân, khác nhau một trời một vực. Tuy nghèo túng là thế, nhưng khí chất tiên phong đạo cốt vẫn còn lưu lại, khuôn mặt vẫn thanh minh như xưa, ngoại trừ hơi lấm lem một chút thì vẫn còn tốt chán!
Nghe được lời nói của lão Phong, một thiếu niên mắt to dõng dạc nói: "Đúng vậy, đám người này chính là khinh người quá đáng. Tốt xấu gì lúc trước chúng ta cũng đã cứu vớt người trong thiên hạ, dù đi tới đâu cũng phải được người kính ngưỡng, không xây miếu cúng bái chúng ta chính là thiếu sót."
Tiểu khất cái tính toán đâu ra đấy khiến Sư Thanh Huyền cảm thấy vô cùng buồn cười, liền an ủi: "Ha ha! May mắn lúc trước không cúng bái, nếu cúng bái thật, ngươi sẽ có một đống phiền não. Cứ tiêu dao khoái hoạt như hiện tại thật tốt biết bao nhiêu!" Y vừa nói, vừa phe phẩy cái quạt tơ tằm rách rưới. Cái quạt này là lúc trước nhặt được trước cổng một nhà giàu có, thấy nó giống cái quạt Phong Sư ngày trước tới mấy phần, y liền cầm về chơi đùa.
"Lão Phong nói phải, khắp thiên hạ cũng tìm không được mấy người tiêu dao như chúng ta."
Dứt lời, một đám khất cái thoải mái mà cười. Chỉ chốc lát sau, bọn họ liền tới tửu lâu nổi danh nhất trong thành. Bên trong tửu lâu đông đúc toàn người là người, bọn họ chỉ mặc quần áo tơ lụa, bên cạnh có tới bốn, năm gia đinh, nha hoàn, chung quanh là mấy tên bạn rượu. Cái nơi phú quý như vậy, ít khi thấy người bình thường lui tới, ngoại trừ...
"Lại là đám khất cái kia, thật phiền phức. Lần trước tới đây đã muốn đuổi bọn chúng đi, thế nhưng lão bản nương lại nói, người tới đều là khách, có bạc là được rồi, cần gì quan tâm hắn là khất cái hay quan gia!"
Một tiểu nhị khác nói thêm: "Ngươi cũng đừng phàn nàn nữa, ta thấy bọn họ ngược lại rất có tiền. Ngươi nhìn người đứng giữa kia xem, vung tay lên là thưởng mấy lượng bạc vụn, nào giống vị mặc đồ đen bên kia, nhìn thì đứng đắn, lại vô cùng keo kiệt, có một ly trà mà mấy canh giờ rồi uống tới uống lui..."
Tiểu nhị ca che miệng cười gian, nhìn về phía người bên kia: "Ha ha! Ngươi đừng nói lớn tiếng như vậy, lỡ bị người nghe được thì làm sao bây giờ, nói không chừng người ta đang ở đó đợi người thôi."
Tuy cách xa, nhưng đoạn đối thoại nửa chế giễu, nửa châm chọc lại nghe được nhất thanh nhị sở, ai bảo hắn là tuyệt cảnh Quỷ Vương đâu!
Ánh mắt của phàm nhân vẫn luôn nông cạn như vậy, không để ý tới là được, Hắc Thủy Trầm Chu hắn há có thể để người đoán được.
Hắc Thủy ngồi tại nhã gian trên lầu hai, nhìn Sư Thanh Huyền đã lâu không gặp mặt mày hớn hở ở bên dưới. Người nọ vẫn như trước kia, không dễ tức giận, không dễ sầu, chính là dù trời có sập xuống cũng không tổn thương y tới nửa phần. Không hiểu vì sao, càng nhìn bộ dáng kia, trong lòng hắn lại càng thấy áy náy. Rõ ràng khi ấy báo thù rất thống khoái, nhưng từ khoảnh khắc Sư Thanh Huyền rời đi, nỗi đau này liền không còn sót lại chút nào, tựa như cự tinh vẫn lạc, rơi vào luyện ngục vô gian, là dày vò, là khốn cùng vô vị.
"Ngày hôm nay, mọi người cứ ăn thoải mái đi, không cần khách khí với ta. Dù sao ta còn chút liên lạc với Thiên Đình, mấy vị lão bằng hữu vẫn đang che chở ta đây!"
"Hắc hắc! Lão Phong chỉ biết lừa bịp bằng hữu, nhưng là vậy, loại người như chúng ta chỉ biết ra sức, không phải còn cần dựa vào ngươi hay sao!"
Người trên lầu hơi cười cười, suy nghĩ bay về cách đây vài năm. Lúc ấy cũng là như vậy, lần đầu tiên lấy thân phận Địa Sư Minh Nghi lên Thiên Đình là tới tham dự yến hội Trung Thu, vì Địa Sư vốn không giao tiếp nhiều với các thần quan khác, bản thân hắn lại không hiểu được quy củ nơi này nên làm việc luôn cẩn thận, chặt chẽ, không dám có bất kỳ sai lầm nào, để tránh người khác phát hiện ra manh mối.
Khi đó hắn vào yến hội liền an phận ngồi xuống, vừa uống trà lạnh, vừa quan sát động tĩnh xung quanh. Đột nhiên, một đôi huynh muội mặc y phục thần quan tiến vào đại điện, người phía trước tuy không tính là khuynh quốc chi nhan, nhưng lại sáng như thu nguyệt, lông mày lá liễu, đôi mắt thanh minh, lấp lánh như nước suối, vừa nhìn liền biết không phải người có tâm cơ.
Mà người phía sau y, không nói nhiều lời nhưng ánh mắt vô cùng ác độc, không có lấy một tia ôn nhu. Hạ Huyền nháy mắt liền nhận ra, đó chính là kẻ thù mà hắn vẫn luôn đau khổ tìm kiếm.
Ngồi dự phía trên, Hạ Huyền thiếu chút nữa đã không chịu nổi phẫn hận trong lòng mà rút kiếm xông lên. Thế nhưng Sư Thanh Huyền trong bộ dáng nữ trang lại đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, kính hắn một chén rượu, nói: "Ngươi chính là Địa Sư đi! Ta phi thăng lâu như vậy mà vẫn chưa từng gặp ngươi. Như này rất tốt, cuối cùng cũng có cơ hội nhìn thấy bản tôn, không thể bỏ lỡ!"
Hạ Huyền rốt cục vẫn khắc chế cừu hận trong lòng, một kế hoạch mới nảy ra trong lòng hắn, người trước mắt...
Thời gian sau, không ngờ Hạ Huyền không chủ động tới tìm Sư Thanh Huyền, mà ngược lại, Sư Thanh Huyền lại chủ động tới tìm hắn, thật sự là tự chui đầu vào lưới.
"Minh huynh! Về sau chúng ta là hảo bằng hữu có được hay không!"
"Minh huynh! Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, chúng ta cùng biến thành nữ tới nhân gian du ngoạn đi?"
Rốt cục có một ngày, hai người ngồi uống rượu với nhau, đối diện là bức tượng Phong Sư cao cao tại thượng.
"Minh huynh, phải làm thế nào mới có thể hóa giải cừu hận của một người?"
Hạ Huyền dừng một chút: "Kẻ thù của người đó phải chết!"
"Ngoại trừ cái này?"
"Vậy liền khó giải!"
"Là vậy ư..."
Hạ Huyền không biết lần đó vì sao lại nói như vậy.
Nhưng vô luận thế nào, hiện tại hắn không muốn nghĩ nữa. Nhấp một ngụm trà, nhìn về phía người dưới lầu, trong lòng thầm nói: "Đúng vậy... Ngươi đã trộm mất trái tim ta từ bao giờ, lại biết thân phận của ta từ khi nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro