Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 226:


Nhanh đi đến hoàng thành!

Hoa Thành nói: "Chỗ này không cần ngươi để ý, chúng tự biết xử lý thế nào."

Quốc sư cõng Dẫn Ngọc lên lưng, cốt ngư liền chở cốt long đầu và Quyền Nhất Chân, Dẫn Ngọc bơi về phương xa. Cốt ngư còn lại thì lại ngậm các khớp xương của cốt long tán loạn ở xung quanh, ghép nối lại với nhau, chậm rãi chữa trị. Xem ra, bọn chúng thật sự biết tự mình xử lý.

Vì đang rất khẩn cấp, Tạ Liên không nói hai lời, lập tức dựng tượng thần đứng thẳng lên trời. Bọn thần quan hỏi: "Thái tử điện hạ ngươi đi đâu vậy?"

"Ngươi chắc không phải là đuổi theo hắn chứ?! Vất vả lắm mới chạy trốn được..."

Tạ Liên nói: "Không đuổi theo không được, hắn đi đến nơi có nhiều người! Không có thời gian xin chư vị nắm vững!"

Hoa Thành giữa ngón tay lấy ra một cái xí ngầu, trầm giọng nói: "Ca ca, chuẩn bị xong chưa?"

Tạ Liên gật đầu. Hoa Thành niệm xúc xắc ném đi, nói: "Súc địa nghìn dặm, mở!"

Tượng thần được tích đầy pháp lực, toàn lực phóng về phía trước!

Xuyên qua tầng mây, quả nhiên nhìn thấy một mảng đen ngòm phía chân trời phản chiếu một ngọn lửa đỏ rực. Bọn họ đã lên trên hoàng thành rồi!

Dưới mặt đất mọi người nhìn thấy phía trên có con quái vật khổng lồ đang thiêu đốt như vậy, chậm rãi hạ xuống, tới gần bọn họ, có người sợ hãi, có người bắt đầu thét ầm ĩ, có người sợ đến xoay người chạy, Sư Thanh Huyền ngược lại cũng hít vài hơi lãnh khí, nhưng ngay lúc đó phản ứng kịp, ở trong đám người khàn cả giọng quát lên: "Không có chuyện gì!!! Mọi người đừng hốt hoảng! Nó không xuống được, sẽ có người ngăn nó lại! Có thần tiên ở trên trời đang giúp chúng ta đấy!!!"

"Có thật hay không hả lão Phong!Quái vật lớn như vậy chỉ cần vỗ xuống một phát cũng không vui gì đâu!"

Sư Thanh Huyền cười như điên nói: "Thực sự! Các ngươi nhìn ta xem không phải cũng ở đây sao, muốn chết ta chết trước à! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."

Hắn vội vàng đến mất trí. Tạ Liên điều khiển tượng thần bay ngang qua, thoáng cái vượt qua mấy bức tường lửa, bắt lại Ma hỏa cự nhân, liều mạng kéo lên trên, không cho nó tiếp tục tới gần mặt đất, vừa nói: "Chư vị nhanh xuống phía dưới đi!"

Bọn thần quan ngồi một hàng trên người tượng thần, sớm đã bị Tạ Liên thao túng sợ đến chết khiếp, ước gì chỉ mau xuống đây, vội vàng nhảy xuống như thả sủi cảo xuống nước. Vừa mới tiếp đất, trong thấy Sư Thanh Huyền ai ai cũng đều sửng sốt: "Phong Sư đại nhân? Ngài sao lại ở đây?"

"Bộ dáng này của ngài là sao..."

Sư Thanh Huyền vui vẻ, nói: "Đừng có hỏi nhiều như vậy, đến đây, nhanh tham gia với bọn ta, vào trong trận hỗ trợ thêm một chút, không thể để cho oán linh bên trong lao ra ngoài!"

Đại đa số thần quan do do dự dự, Lang Thiên Thu là người đầu tiên vọt tới, nói: "Ta tới giúp ngươi!"

Có người tiên phong, những thần quan khác lúc này mới lục ta lục tục gia nhập vào. Trận pháp lại một lần nữa tăng sức mạnh, đồng thời kiên cố không ít. Tạ Liên mới vừa thở dài một hơi, tiếp tục kéo Ma hỏa cự nhân hướng về phía trước, lại nghe một trận nổ liên tiếp. Ma hỏa cự nhân, lại giải thể một lần nữa!

Một cái chân của nó rời khỏi thân thể, bay xuống phía dưới. Dù chỉ có một chân, cũng có thể đập nát một mảng lớn. Nếu không ngừng trận pháp người lại, sợ rằng cả con đường đều có thể bị đập nát vụn!

Hàng nghìn hoa lửa đôm đốm, từng hạt nhỏ hòa tan vào đêm tối, phô thiên cái địa (ùn ùn) rơi xuống, tựa như sau một tràng pháo long trọng sẽ tạo ra làn khói, không có chút lực sát thương nào. Tạ Liên nói: "Tại sao nó lại tự nổ được?"

Lúc này, một thân ảnh vụt lên từ giữa pháo hoa, vài cái lên xuống, rơi xuống trên người Ma hỏa cự nhân. Tạ Liên tập trung nhìn vào, vui vẻ nói: "Bùi tướng quân, ngươi không có bị gì, thật tốt quá!" Tạ Liên chính là đã ở trong lòng nhớ kỹ làm lễ cúng cho Bùi Minh!

Bùi Minh một tay cầm kiếm, một tay kia vuốt tóc về phía sau, kiểu tóc bất loạn, phong độ không giảm, nói: "Có chút việc, nhưng không có đại sự."

Vừa đốt vừa nấu cũng không chín, võ thần nhóm sinh mệnh lực quả nhiên đều rất ngoan cường. Tạ Liên lại nói: "Bán Nguyệt bọn họ đâu?"

Hoa Thành nói: "Không có bị làm sao. Ca ca xem, bọn họ ở nơi đó."

Tạ Liên quay đầu nhìn lại, quả nhiên, xa xa, Bán Nguyệt mang theo Bùi Túc rơi ở trên nóc một toà nhà. Xem ra Minh Quang điện bị phong đến nghiêm thật, Biển Đen thủy sôi trào chưa hoàn toàn rót vào, tất cả mọi người không có chuyện gì lớn. Tạ Liên lại nói: "Tuyên Cơ bọn họ đâu?"

Một thanh âm đắc ý nói: "Đương nhiên là bị ta đánh bại!"

Thanh âm này là từ trên tay Bùi Minh vọng lại, Tạ Liên lúc này mới phát hiện, kiếm trên tay Bùi Minh, lại là Minh Quang!

Tạ Liên nói: "Bùi tướng quân ngươi sao lại cầm Minh Quang Kiếm?"

Bùi Minh nói: "Cái này tương đối phức tạp."

Dung Quảng lại nói: "Ha ha ha ha, có gì phức tạp chứ, không phải là ngươi quỳ xuống tới xin lỗi nói ngươi sai rồi cầu ta tha thứ sao! Ha ha ha ha ha ha ha thống khoái thống khoái thống khoái!"

"..."

"..."

Tạ Liên cũng đại khái đoán được. Hơn phân nửa là ba quỷ còn không không giết người, lại trước bởi vì "Chia của không đều" chính mình đánh nhau. Dung Quảng đại hoạch toàn thắng đá văng Tuyên Cơ và Khắc Ma, lúc này bên ngoài lại rầm rập, bắt đầu bay lên trời chui xuống đất, tình thế nguy cấp không xông ra được, chỉ có liên thủ. Hắn nhớ mãi không quên buộc Bùi Minh nhận sai hỗ trợ, Bùi Minh như ước nguyện của hắn mà áy náy xin lỗi, hắn liền cảm thấy vô cùng khoái chí.

Ma hỏa cự nhân mất một chân, nhưng cũng không tức giận, chậm rãi bắt đầu hồi phục lại.Những bộ phận khác dùng đá và cung điện vàng ngọc bỏ hoang lấp vào (?) Chỉ chốc lát sau hồi phục đã hoàn tất, vẫn là một người khổng lồ, chỉ là hơi nhỏ đi một chút.

Bùi Minh nắm Minh Quang Kiếm, phóng về hướng Thần Võ Điện. Tạ Liên nói: "Bùi tướng quân cẩn thận!"

Thế nhưng, kiếm Minh Quang trên tay Bùi Minh lực công kích đột nhiên tăng mạnh. Dung Quảng tuy tính cách hèn hạ lại tâm thuật bất chính, nhưng không hổ là bộ hạ cũ nhiều năm, hai người này hiểu nhất nên phối hợp như thế nào. Quyền Nhất Chân còn không tới gần Thần Võ Điện đã bị đánh mấy chưởng, trên đường đi tới bị cản trở liên tiếp, Bùi Minh xông tới lại nhanh hơn y, trực tiếp tiến công vào Thần Võ Điện!

Dung Quảng ở bên trong Minh Quang Kiếm chiến đấu còn lên tiếng khiển trách: "Thấy không! Ta đã sớm theo như ngươi nói, hai chúng ta liên thủ là vô địch thiên hạ, không có đẩy không ngã gì đó! Ngươi nếu như sớm nghe ta, hiện tại làm sao sẽ mấy trăm năm vẫn chỉ là một Minh Quang tướng quân?!"

Bùi Minh nổi gân xanh trên trán, nói: "Ngươi có thể câm mồm đi được không?!"

Thích Dung liền trốn bên cạnh Thần Võ Điện, kêu gào nói: "Ngựa đực chết tiệt, khuyên ngươi đừng có đi lên tự tìm đường chết!"

Minh Quang phách nhất kiếm liền quất tới: "Cái quái gì màu xanh vậy, chớ cản đường!"

Thích Dung bị một kiếm này quất đến suýt nữa xoay mấy vòng, Cốc Tử khó khăn lắm mới giữ Thích Dung đứng vững, lo lắng nói: "Cha...không sao chứ?"

Thích Dung bị làm xấu mặt trước Cốc Tử, giận tím mặt, nhưng nhìn Bùi Minh đằng đằng sát khí, lại không dám đi tới cứng đối cứng, mạnh miệng nói: "Lại dùng thủ đoạn hèn hạ!"

Ai biết, Cốc Tử lại không lên tiếng trả lời, ngược lại "bịch" một cái té trên mặt đất. Vừa cúi đầu nhìn, Cốc Tử vẫn không nhúc nhích, Thích Dung trừng mắt túm Cốc Tử lên, túm cổ áo nó điên cuồng lắc, nói: "Tiểu tử ngốc, ngươi nháo cái gì?"

Cốc Tử dường như đang ngủ, từ từ nhắm hai mắt lại, cái trán nóng hổi. Tạ Liên liều mạng lôi kéo Ma hỏa cự nhân, cũng chú ý tới phía dưới, nói: "Thích Dung! Ngươi còn không mau rời đi, nơi đó từ nãy đến giờ toàn đốt lửa, cứ lên trời lại xuống nước, đứa bé kia quá nhỏ sẽ chết mất!"

Thích Dung ngửa đầu mắng: "Ngươi bớt giáo huấn ta đó! Ngươi hù ai đó, tên oắt con này là tiện nuôi, có dễ dàng chết như vậy? Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi đang muốn lừa gạt ta, một khi ta rời khỏi đây ngươi nhất định hạ độc thủ với ta!" Coi như Tạ Liên không động tới hắn, nhưng Lang Thiên Thu thì chưa chắc đâu!

Bên kia, Bùi Minh và Quân Ngô đang chiến đấu. Thích Dung bị Chiến Hỏa cháy đến thường thường quát to một tiếng, gọi tới gọi lui tránh né, Tạ Liên cả giận nói: "Một con quỷ như ngươi còn chịu không nổi ngọn lửa này, ngươi còn nghĩ rằng một đứa nhỏ có thể chịu được sao?!"

Cốc Tử bị Thích Dung kẹp ở dưới nách, khuôn mặt đều đỏ bừng, Thích Dung lại mạnh miệng nói: "Sẽ không đi! Sẽ không đi! Oái!!!" Một ngọn lửa cháy mạnh kéo tới, sóng lửa thiêu vào mặt, Thích Dung té chạy một vòng, nhịn không được nhảy cẫng hét lên: "Cái kia Quân Ngô... Lão đại! Lửa của ngươi có thể đừng đốt mạnh như vậy hay không! Đốt tới ngươi... Ta!"

Tạ Liên luôn cảm thấy điều hắn muốn nói là "Quân Ngô lão tặc, ngươi đốt tới lão tử ta!", nhưng quý mạng, không dám nói ra. Quân Ngô nào sẽ để ý đến hắn, đang cùng Bùi Minh chiến đấu, nụ cười quỷ dị trên mặt. Thích Dung bốn phía hỏa thế càng lúc càng lớn, quả thực không có chỗ đặt chân. Hắn mặc dù là quỷ, đốt hắn không chết, nhưng mà bị nóng khó chịu, quả là nhanh không có chỗ đặt chân. Không bao lâu, Cốc Tử bị Thích Dung kẹp ở dưới nách cũng kêu thảm một tiếng, dường như bị lửa cháy đến. Thích Dung nhấc Cốc Tử lên, vừa nhìn, quả nhiên, trên trán có một mảng máu dầm dề, đầu vai cũng bị đốt phá một mảng lớn, lộ ra vết phỏng bả vai.

Cốc Tử bị lửa đốt tỉnh, oa oa khóc lớn lên, cái gì cũng không biết, ôm Thích Dung nói: "Cha, đau quá! Con sợ lắm!"

Thích Dung trán đổ mồ hôi lạnh, cứng người mà khóe miệng không biết nên nói cái gì. Cốc Tử bụm vết thương, một lần nước mũi một lần lệ nói: "Cha, chúng ta có phải sẽ bị đốt chết ở chỗ này không?"

Thích Dung ngập ngừng nói: "Cái... Cái, cái này..."

Cốc Tử nhìn mặt đất nói: "Tuy là chỗ này dường như rất đẹp, thế nhưng dường như không tốt lắm, người nơi này cũng đều đối với chúng ta không tốt lắm, không bằng, chúng ta vẫn là chuyển sang nơi khác ở đi!..."

Thích Dung thực sự không nhịn được.

Hắn vọt vào trong điện, muốn đi lên bắt Quân Ngô lại không dám tới gần, đứng từ xa hô: "Thương lượng đi Quân... Lão đại! Ngươi phóng hỏa không quan hệ, ngược lại nơi này là địa bàn của ngươi, ngươi thích làm sao thả tùy tiện thả, chỉ là, ha ha ha..."

Tạ Liên cho rằng hắn tức giận quá nên giả vờ ngớ ngẩn, từ trên ngọc quan đi xuống, nói: "Đừng đi tìm chết, ngươi xuống là được! Ta cam đoan không làm gì ngươi!"

Thích Dung căn bản không nghe lời y, thấy Quân Ngô thờ ơ, hoàn toàn không để hắn vào trong mắt, Cốc Tử khóc oa oa, đại khái là lại cảm thấy mất mặt trước con trai, xông lên mắng: "Ngươi không nên nóng tính như thế, bảo ngươi đừng đốt không nghe được sao?!"

Tạ Liên nói: "Thích Dung!!!"

Còn không tới gần, Quân Ngô giương tay một cái, một đám lửa trong nháy mắt vây quanh người hắn!

Thích Dung kêu thảm thiết. Tạ Liên nói: "Cốc Tử!"

Lửa lớn như vậy, Thích Dung không bị cho đốt thành cặn bã cũng tổn thương nguyên khí nặng nề, Cốc Tử còn không trực tiếp thành tro?

Bùi Minh cũng chứng kiến Thích Dung dưới nách vẫn mang theo đứa nhỏ, có lòng thi cứu, nhưng Quân Ngô chiếm thượng phong, hắn không phân thân ra được, tính toán thời gian đại khái không cứu được, nói: "Đế Quân, đứa trẻ vài tuổi không cần hạ độc thủ như vậy!!"

Nhưng Tạ Liên và Bùi Minh đều biết, trong mắt Quân Ngô đã không có đứa trẻ gì. Hắn có thể thấy, chỉ có địch nhân và người cản đường hắn, một chưởng vung ra, một ngọn lửa cháy mạnh văng Bùi Minh bay ra ngoài xa.

Phía dưới rất nhiều thần quan cả kinh nói: "Bùi tướng quân bốc cháy rồi!"

Đúng vào lúc này, mưa to như trút xuống, tuy là tưới không tắt lửa ChiếnHỏatrên người, nhưng tưới tắt lửa trên người Bùi Minh. Trong đám người, một đạohắcảnh nhảy trên không trung, đáp xuống bên cạnh Bùi Minh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hmy