Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 223:


Tạ Liên nói: "Bùi tướng quân...Trận pháp kia, là để trông giữ oán linh tuôn ra từ Đồng Lô. Một khi bị phá bỏ, dịch mặt người sẽ bùng nổ lần thứ ba, chỉ sợ là..."

Chỉ sợ là thiên hạ đại loạn, sinh linh đồ thán.

Bùi Minh sờ sờ mũi, nói: "Ta muốn xác nhận một chút, ngài...không cho ta lựa chọn khác đúng không."

Quân Ngô nói: "Đương nhiên có. Nếu ngươi xuống dưới đó, ta liền thả ngươi ra; nếu ngươi không đi xuống, ta liền thả bọn họ ra."

Bọn họ là ai?

Tuyên Cơ, Dung Quảng và Khắc Ma!

Ba con quỷ bên cạnh, trong mắt đều phát ra lục quang đói khát như nhau, có thể thấy được, vừa được thả ra bọn chúng sẽ làm gì. Bóp chết, dùng móng tay cào chết, lấy nắm đấm đập chết, có lẽ là một trong số đó, có lẽ là toàn bộ.

Quân Ngô lại nói: "Tiểu Bùi cũng ở chỗ này. Ta thấy, ngươi rất coi trọng hậu bối này của ngươi. Dù sao ngươi cũng vì bảo vệ hắn, có thể vì hắn lấp liếm che đậy những người mất mạng do bị dẫn dụ vào Bán Nguyệt Quan, thậm chí còn muốn thoái thác lên tay người khác."

Dung Quảng nghe xong, lại bắt đầu bất bình, điên cuồng chửi mắng Bùi Minh không nói nghĩa khí, chỉ cần tằng tằng tằng tằng tôn tử không cần huynh đệ, Tuyên Cơ cũng ở một bên u oán không biết đang niệm lộn xộn cái gì. Bùi Minh kiềm chế không để những âm thanh ma quái này xuyên qua đầu óc, suy nghĩ hồi lâu, thở dài, nói: "Ngài có thể cho ta suy nghĩ thêm một chút không."

Quân Ngô nói: "Sự nhẫn nại của ta có giới hạn, không định cho ngươi nhiều thời gian."

Vừa dứt lời, nét mặt của ba con quỷ kia liền hân hoan, cuối cùng đã có thể cử động, trong nháy mắt liền bổ nhào qua!

Cửa lớn của Minh Quang Điện đóng lại, Tạ Liên nghe được bên trong truyền đến tiếng kêu thảm thiết chẳng biết của ai cùng với tiếng cắn xé của thứ gì đó, tái mặt biến sắc, nói: "Bùi tướng quân! Bán Nguyệt!!!"

Y muốn đi vào xem, tay Quân Ngô lại như cũ đặt trên vai y, cương quyết đẩy đi, hướng đường cái đến một nơi khác. Tạ Liên không ngừng quay đầu lại, nhưng thân bất do kỷ, cả giận nói: "Ngươi muốn làm gì?!"

Quân Ngô lại nói: "Kế tiếp."

Kế tiếp? Cái gì kế tiếp? Đi một đoạn đường, lần thứ hai dừng lại, hô hấp của Tạ Liên đều ngưng trệ.

Thái Hoa Điện của Lang Thiên Thu!

Thích Dung cũng từ đường cái đối diện đi đến, dưới nách hắn vác theo Cốc Tử, tinh thần sảng khoái, xem ra đã chà đạp hết tất cả các đại thần điện, cảm thấy mỹ mãn. Hắn nói: "Gọi tới có chuyện gì?"

Quân Ngô không ngờ cũng gọi Thích Dung đến Thái Hoa Điện, Tạ Liên càng mang dự cảm bất thường, quát lớn: "Không có chuyện của ngươi, đi mau!"

Mặt Thích Dung xụ xuống, trông như chuẩn bị phỉ nhổ Tạ Liên, Quân Ngô nói: "Đi vào."

Thích Dung lại đắc ý cười nói: "Ha ha, ngươi ở đây nói chuyện cũng phải giữ mồm!" Liền kiêu ngạo tự mãn mà tiến vào.

Trong Thái Hoa Điện, Lang Thiên Thu sắc mặt âm trầm, nắm hai tay đi tới đi lui. Vừa thấy Tạ Liên cùng Quân Ngô tới, hồ nghi nói: "Các ngươi tới làm gì?"

Sau đó, hắn lại thấy Thích Dung đi sau hai người, nhất thời biến sắc, cả giận nói: "Ngươi!"

Cốc Tử bị tiếng gào của hắn làm rụt người, Thích Dung hiện tại cũng không sợ hắn, ngồi rung chân ở ngoài điện, đắc ý vênh váo nói: "Nhi tử ngoan đừng sợ! Không sai, chính là ta. Lang Thiên Thu ngươi không phải truy sát ta lâu như vậy sao? Bây giờ còn không phải rơi vào tay ta à?"

Lang Thiên Thu giận dữ, trán cùng mu bàn tay đều nổi gân xanh, hết lần này đến lần khác bị giam trong điện không thể ra ngoài, chuyển sang Tạ Liên, cả giận nói: "Ngươi làm cái quỷ gì đây? Dẫn hắn lại thị uy với ta sao?!"

Tạ Liên nói: "Không phải! Ngươi bình tĩnh một chút!"

Lang Thiên Thu nói: "Ta bình rĩnh đủ lâu rồi, ta đều chưa rõ đây là cái tình huồng gì!"

Quân Ngô nói: "Thái Hoa, xuống hạ giới phá bỏ trận pháp ở hoàng thành, ta sẽ đem Thanh Quỷ Thích Dung kẻ thù của ngươi giao cho ngươi xử trí."

Thích Dung cuồng tiếu nói: "Ha ha ha ha ha ha ha ha tên đần độn Vĩnh An Lang Thiên Thu nhà ngươi...Gì? Ngươi nói cái gì?! Đem ta giao cho hắn?! Này là có ý gì?!"

Hắn cười một hồi mới hiểu được lời Quân Ngô nói, trực tiếp từ trên ghế nhảy cẩng lên. Nói đùa à, cho Lang Thiên Thu xử trí hắn. Nhưng hắn giết cả gia tộc của Lang Thiên Thu, Lang Thiên Thu còn không đem hắn ra thiên đao vạn quả chắc!

Quân Ngô căn bản không để ý đến hắn, tiếp tục ung dung nói: "Bằng không, ta liền giao ngươi cho Thanh Quỷ Thích Dung xử trí. Hoàng thất Vĩnh An chết trong tay hắn lại có thể nhiều thêm một mạng."

Sắc mặt Lang Thiên Thu càng đáng sợ, Thích Dung: "Đợi một chút?!"

Tạ Liên thật sự chịu không nổi nữa.

Y nói: "Ngươi điên rồi?! Tại sao phải ép buộc bọn họ đưa ra loại lựa chọn này? Ngươi rốt ruộc muốn cho ta xem cái gì đây?!"

Lang Thiên Thu vẫn đang đuổi giết Thích Dung, với tính tình của Thích Dung, chỉ cần có cơ hội xử trí Lang Thiên Thu, hắn đương nhiên sẽ tiên hạ thủ vi cường*! Nhưng nếu như Lang Thiên Thu thực sự đi phá bỏ trận pháp, y cũng tuyệt đối không muốn thấy chuyện này xảy ra!

*Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước giành được lợi thế.

Quân Ngô nói: "Không muốn thấy bọn hắn đưa ra lựa chọn, vậy ngươi thay thế bọn hắn đi."

Tạ Liên nói: "Cái gì?"

Quân Ngô nói: "Tiên Lạc, đây đều hậu quả do sự bốc đồng của ngươi. Nếu như ngươi ngay từ đầu cứ làm theo cách của ta, bọn hắn cũng không cần phải đối mặt với lựa chọn như vậy."

Tạ Liên tức đến giọng run lên: "Ngươi đang nói cái này toàn là lỗi của ta sao? Ngươi vì sao cần phải ép ta như vậy?"

Quân Ngô nói: "Hận ta sao? Chỉ hận cũng vô ích! Ngươi có bản lĩnh thì đánh bại ta đi. Ngươi có sao?"

Tạ Liên nắm chặt quyền, khớp xương ken két rung động. Quân Ngô nói: "Ngươi bây giờ, đương nhiên không có. Nhưng chỉ cần ngươi phá bỏ trận pháp kia, may ra sẽ có. Bởi vì, ta sẽ giúp ngươi mở hai gông xiềng trên người ra."

"..."

Hai gông nguyền rủa kia, phong bế y hơn tám trăm năm. Sau khi tháo ra, sẽ như thế nào?

Thích Dung chăm chú nhìn bên trong Thái Hoa Điện mà cảnh giác vạn phần, rất sợ một khắc sau Lang Thiên Thu quyết định đi phá trận, Quân Ngô thực sự sẽ ném hắn cho Lang Thiên Thu xử trí. Trong lúc đó, ánh mắt Lang Thiên Thu đặt trên người Tạ Liên cùng Thích Dung dời đến dời đi.

Đột nhiên, tay Quân Ngô đang dặt trên vai y, buông lỏng.

Tạ Liên ngẩn người, mạnh mẽ quay đầu lại. Chỉ thấy thần sắc Quân Ngô lãnh đạm, hơi cúi đầu, ngưng mắt nhìn lưỡi đao màu bạc khẽ cong lên đang đặt trên gáy hắn.

Đó là đao phong của Ách Mệnh.

Ở phía sau hắn, Hoa Thành mang ánh mắt bất thiện, lạnh lùng thốt: "Bỏ tay ngươi ra."

Tạ Liên nói: "Tam Lang!"

Hoa Thành đã xuất hiện.

Quân Ngô nhẹ nhàng hít một hơi, mỉm cười nói với Tạ Liên: "Tiên Lạc, dưới mắt ta lại đi tư thông với Quỷ Vương, lá gan ngươi ghê gớm thật."

Hoa Thành hừ nói: "Ngươi cũng không phải tấm gương sáng gì. Ngươi có tư cách nói như vậy sao?"

Thích Dung còn chưa ngồi vững trên ghế, lại nhảy lên, cực kỳ hoảng sợ: "Chó chó chó chó...Hoa Thành?! Sao ngươi lên được đây?!"

Tạ Liên rút Phương Tâm bên hông ra, một kiếm chém đến, chém đứt kết giới phong tỏa Lang Thiên Thu, nói: "Thiên Thu chạy mau!"

Lang Thiên Thu trong cơn giận dữ, từng bước nhắm về phía Thích Dung, một phát bắt được hắn, một tay kia rút trọng kiếm trên lưng, dường như muốn đem hắn chém thành bảy tám đoạn, Cốc Tử nhưng lại nhảy xuống, giương hai tay ngăn trước người Thích Dung, nói với Lang Thiên Thu: "Đừng...Đừng giết cha ta!"

Lang Thiên Thu quát lớn: "Tránh ra! Cha ngươi bị quỷ nhập thân, hắn căn bản không phải cha ngươi!"

Thích Dung lại đột nhiên xoay người nhảy lên phía trước, nắm lấy Cốc Tử nói: "Ngươi đừng tới đây! Ta cảnh cáo ngươi đừng tới đây! Ngươi sang đây ta sẽ cắn chết tiểu tử này! Mổ ngực phanh bụng ăn cho ngươi xem!"

Lang Thiên Thu dừng bước, cả giận nói: "Đây không phải là con của ngươi sao? Nó che chở cho ngươi, ngươi còn lấy nó ra làm tấm khiên, tên quỷ nhà ngươi thật hạ lưu đê tiện!"

Cốc Tử trên tay hắn chớp mắt, Thích Dung nói: "Nhi tử hời thôi, lại bắt một đứa là được!"

Quân Ngô nhẹ giọng nói: "Đã như vậy..."

Nghe được giọng điệu của hắn, bản năng Tạ Liên mách bảo có nguy hiểm. Quả nhiên, không bao lâu, bên ngoài đột nhiên truyền đến rất nhiều tiếng kêu sợ kinh hãi: "Lửa! Cháy rồi!"

"Lửa cháy rồi!"

Tạ Liên vội vã chạy ra Thái Hoa Điện, nhìn một cái. Đêm tối bao phủ, mà Tiên Kinh lại một vùng đỏ rực. Đông đảo thần điện bên dưới, đã rơi vào biển lửa!

Tạ Liên quay đầu lại nói: "Ngươi sao lại phóng hỏa đốt Tiên Kinh?! Hết thảy thần quan còn đang bị ngươi giam giữ!"

Hơn nữa đều đang trong trạng thái bị chế ngự pháp lực, cứ theo đà này, chẳng phải đều bị chết cháy trên thần điện của chính mình sao?

Hoa Thành nói: "Hắn không quan tâm đến việc sống hay chết của những thần quan này."

Lang Thiên Thu cũng cả kinh, nhân cơ hội này, Thích Dung mang theo Cốc Tử lẻn trốn. Lang Thiên Thu nói: "Đứng lại!" Thích Dung đời nào sẽ đứng lại? Tạ Liên nói: "Thiên Thu, trước hết thả các thần quan khác ra đi!"

Lang Thiên Thu vô thức nói: "Vâng, sư phụ!" Đáp xong, hai người đều ngẩn ra, hắn liếc mắt nhìn Tạ Liên, lao như bay ra ngoài. Bên này, Hoa Thành vừa thu lại đao phong của Ách Mệnh, trăm nghìn bướm bạc điên cuồng tụ lại, bao lấy Quân Ngô. Hắn kéo Tạ Liên, nói: "Đi!"

Bướm bạc này không giữ Quân Ngô được bao lâu, hai người chạy vội sang đường cái. Lang Thiên Thu động tác rất nhanh, đánh ngã một đám vệ binh, rất nhiều thần quan được hắn giải thoát khỏi điện, chạy ra đường cái Tiên Kinh, đều hoảng sợ: "Sao lại xảy ra hỏa hoạn? Ai phóng hỏa?!"

"Không phải lửa bình thường, căn bản không cách nào dập tắt được!"

Xa xa còn nghe được Thích Dung vừa chạy vừa kêu la: "Đệch đệch đệch, cái con mẹ nó Quân Ngô, hắn điên rồi sao, lão tử còn ở đây, phóng hỏa đốt địa bàn của chính mình! Con mẹ nó thật có bệnh mà!"

Phong Tín cũng từ Nam Dương Điện đi ra, đứng trên đường cái tựa hồ đang tìm ai đó. Mộ Tình một bên nói: "Làm sao rời khỏi đây?"

Không có cách nào khác để rời khỏi!

"Có thể bay không?"

"Chư vị hiện tại đang bị thương, pháp lực còn bị hạn chế, không thể bay được..."

Tức là nói, hiện tại dù đã thoát khỏi điện, vẫn bị biển lửa vây trong Tiên Kinh!

Chính vào lúc này, mọi người bỗng nhiên cảm nhận mặt đất điên cuồng rung động, càng kinh hãi: "Chuyện gì xảy ra? Động đất?"

Lang Thiên Thu nói: "Sao có thể! Nơi này chính là Tiên Kinh, là lơ lửng trên trời, sao có thể có động đất?"

"Vậy rốt cuộc là..."

Nói đến đây, mọi người liền nghẹn họng. Một lúc lâu sau, mới cùng giơ tay lên, chỉ về phía trước.

Có người lẩm bẩm nói: "Này là thứ gì vậy..."

Chỉ thấy trên bầu trời, giữa biển lửa, ở phía cuối con phố của Tiên Kinh, xuất hiện một cái đầu người thật lớn, đang chăm chú nhìn mấy trăm vị thần quan trên đường.

Đầu người này thật sự quá khổng lồ, so với một tòa cung vàng điện ngọc phải lớn hơn gấp vài lần, hơn nữa, còn đang mỉm cười. Vốn là mỉm cười rất thân thiện, nhưng giữa đêm đen vô biên vô hạn cùng biển lửa đỏ tươi, lại mang vẻ quỷ dị.

"..."

Có người ôm đầu nói: "...Ta bị ảo giác sao?"

"Thái tử điện hạ khổng lồ!"

Chính là pho tượng đá khổng lồ kia!

Nó bay lên đây!

Tạ Liên cũng ngạc nhiên. Pho tượng thần này không phải đang nằm ở núi Đồng Lô sao? Hơn nữa không có y thao túng, pho tượng này sẽ không bay được, y vừa rồi không hề phát mệnh lệnh, cũng không đủ pháp lực, vì sao nó có thể bay lên?

Vừa nhìn lại, trong đêm tối, quanh thân tượng thần khổng lồ rực rỡ như ánh mặt trời, lốm đa lốm đốm. Nhìn kỹ, cũng không phải tượng thần tự phát ra hào quang, mà là trăm nghìn vạn bướm bạc, cùng ngàn vạn minh đăng vây quanh thân tượng.

Là bướm bạc cùng minh đăng, hộ tống nó, bay lên bầu trời!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hmy