Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 218


Quốc Sư nói: "Thái tử điện hạ không phải không biết điều này, chỉ là, hắn cũng không biết nên làm thế nào."

Tạ Liên hơi cúi đầu, nói: "Hắn là thần, đương nhiên không thể nói với tín đồ, ta không cho phép các ngươi cung phụng thần linh nào khác ngoại trừ ta. Chỉ sợ trong lòng hắn còn khinh thường loại yêu cầu."

Quốc Sư nói: "Ngươi hiển nhiên hiểu rõ hắn."

Tạ Liên lại nói: "Thế nhưng, lại ngay thời điểm mấu chốt như vậy, hắn không thể để thiếu thốn tín đồ và pháp lực được, bằng không sẽ ảnh hưởng đến việc xây dựng cầu Thông Thiên."

Quốc Sư nói: "Đúng là như thế, cho nên, không thể làm gì khác hơn là dựa vào bốn người bọn ta, nhắn nhủ với quốc chúng lợi cùng hại trong việc này."

Tạ Liên nói: "Kết quả ra sao?"

Hoa Thành nói: "Không tới đâu cả."

Quốc Sư nói: "Không tới đâu. Chí ít không được như bọn ta mong muốn. Có một bộ phận quốc chúng lo lắng cầu không thể kiến thành được, có chút hồi tâm chuyển ý quay về, nhưng vẫn còn một phần đông quốc chúng, trái lại cho rằng Thái tử điện hạ như vậy thật quá ngang ngược. Họ cầu nguyện không được đáp ứng, nên ngược lại đi cung phụng thần linh có thể thực hiện nguyện vọng của mình, vốn hoàn toàn không có gì đáng trách. Bọn họ là tín đồ tự do, muốn tin cái gì thì tin cái đó, đạo lý hiển nhiên."

"Hắn không phải không muốn đáp ứng mọi người, nhưng hắn thực sự..."

Tạ Liên thở dài, thấp giọng nói: "...Hữu tâm vô lực."

Quốc Sư nói tiếp: "Sau khi Thái tử điện hạ biết chuyện này, ngăn bọn ta lại, nói là muốn đi thì đi đi, cố chấp giữ lại họ cũng không thực sự tin ở hắn. Đúng là như thế, tuy rằng bọn ta khuyên bảo mãi, nhưng các tín đồ tâm đã tàn, dù miễn cưỡng quay về, thiếu thành tâm, lực lượng tín ngưỡng cũng không còn mạnh như trước, chỉ là lấy lệ mà thôi."

Tạ Liên nói: "Hắn không thể tức giận với tín đồ, cũng không chịu xin các thần quan khác giúp đỡ."

Quốc Sư nói: "Dù có thỉnh cầu, thần quan khác căn bản cũng không giúp hắn. Nếu như bọn họ nguyện ý giúp thì ngay từ đầu đã không phản đối, sau đó cũng không nhân cơ hội mà dụ dỗ tín đồ của hắn."

"Thái tử điện hạ trở nên ngày càng trầm mặc, với sức lực của một người, dựng nên cây cầu kia, chống đỡ nó. Ta mỗi ngày đều nhìn hắn, tuy rằng hắn cái gì cũng không nói, nhưng ta vẫn nhìn ra được trong lòng hắn có bao nhiêu thống khổ. Mà nỗi thống khổ này chỉ có mình hắn có thể chịu đựng, bốn người bọn ta dù có muốn hỗ trợ, cũng không thể gánh vác giúp hắn được bao nhiêu."

"Cuối cùng, khốn khổ chống chịu được ba năm, núi lửa sắp bạo phát."

"Tin này vừa lan truyền, mọi người liền chen lấn xô đẩy phóng lên cầu, bốn người bọn ta dẫn dắt đoàn người trùng trùng điệp điệp, một bên lo lắng Thái tử điện hạ đang một mình chống đỡ."

Quốc Sư than thở: "Trước kia chúng ta chưa bao giờ lo lắng hắn sẽ làm không được gì gì đó, thế nhưng khi đó, bọn ta lại bắt đầu cảm thấy không yên tâm."

"Ngay lúc đầu, cây cầu này trông vẫn ổn. Thế nhưng từng đợt người xông lên càng ngày càng nhiều, thời gian chống đỡ càng ngày càng dài, tay điện hạ đã bắt đầu run, sắc mặt cũng bắt đầu trắng bệch."

"Người khác căn bản nhìn không thấy, chỉ có bọn ta nhìn ra được. Ta cảm thấy không ổn, nói mọi người xin chờ một chút, cho hắn chút thời gian, không nên một lượt toàn bộ đều xông lên, chỉ cần giúp hắn kéo dài một hơi thở, hắn nhất định sẽ đem các ngươi toàn bộ cứu hết. Thế nhưng núi lửa cũng nhanh chóng bạo phát, tính mạng một sớm một chiều bị đe dọa, không ai chịu đợi, tất cả đều như phát điên mà đi lên cầu, thậm chí còn giẫm chết người khác, bọn ta căn bản không ngăn được!"

"Đến cuối cùng, chuyện bọn ta sợ hãi nhất đã xảy ra."

"Ba năm này, tín đồ không ngừng bỏ đi, pháp lực của Thái tử điện hạ sớm đã không còn mạnh như xưa. Đang lúc mấy vạn người xông lên cầu, ăn mừng được cứu trợ, đương lúc hoan hoan hỉ hỉ hướng lên thiên giới, cầu gãy."

Tạ Liên ngừng thở.

Quốc Sư nói: "cầu Thông Thiên rạn nứt, ngàn vạn người, một mảng lớn chi chít, đột nhiên ngay lúc đó từ không trung trên cao rớt xuống, kéo theo tiếng kêu gào thảm thiết tê tâm liệt phế mà rơi vào biển lửa, ngay trước mắt Thái tử điện hạ, trong nháy mắt bị thiêu thành tro bụi!"

"Ta lúc đó hầu như cũng sợ đến ngu người, hoàn toàn không dám nhìn sắc mặt của Thái tử điện hạ, lên cũng không lên được, xuống cũng không xuống được, dốc lòng diệt lửa, căn bản không còn cách nào! Số người còn chưa kịp lên đây càng nhiều hơn nữa, bị nham thạch nóng chảy chôn vùi, bị tro bụi phong bế. Gào thét, khóc la, mắng chửi. Tình cảnh này quả thực quá đáng sợ...Ta chưa từng thấy qua điều gì kinh khủng hơn nó."

Tạ Liên thử tưởng tượng, trong lòng hơi lạnh cả người. Quốc Sư tiếp tục nói.

"Cầu gãy. Ô Dung quốc chúng cũng phát điên."

"Bọn họ phóng hỏa đốt cung miếu của Thái tử điện hạ, xô ngã tượng thần của hắn, dùng đao đâm nát tim hắn, chửi hắn là đồ vô dụng, thứ thần linh chó má. Hắn là thần, thần thì phải cường đại không gì sánh bằng, thần thì không thể thất bại."

"Nhưng hắn hết lần này đến lần khác thất bại. Cho nên, hắn không thể ngồi ở vị trí trên này nữa."

"Thần quan trên thiên giới đã sớm mong chờ thời khắc này. Bọn họ nói: 'Chúng ta đã sớm nói với ngươi, như vậy sẽ không được. Ngươi gây họa quá lớn, chúng ta không thể không mời ngươi xuống.'."

"Mà Thái tử điện hạ đã hỏi một câu cực ngu xuẩn. Hắn hỏi: 'Vì sao các ngươi không giúp ta?'"

"Vô duyên vô cớ, vì sao người khác lại muốn giúp ngươi chứ? Hơn nữa, nếu để hắn thành công trợ giúp Ô Dung quốc vượt qua đại kiếp nạn này, hắn trên thiên giới há không phải sẽ không còn đối thủ sao?"

"Cho nên nói, đây thật là một câu hỏi ngu xuẩn. Ta nghĩ hắn biết điều này, nhưng hắn vẫn hỏi."

"Đương nhiên không ai trả lời hắn, Thái tử điện hạ liền bị giáng chức."

"Hắn trở xuống nhân gian, không phải là thần, cũng không phải thái tử. Bọn ta đi theo hắn, đều nói, ngươi nhất định có thể phi thăng lần nữa. Vì vậy, hắn một lần nữa bắt đầu tu hành. Thế nhưng, thật khó khăn. Ngươi ắt hẳn cũng hiểu rõ."

Tạ Liên đương nhiên hiểu rõ.

Đứng càng cao, ngã càng nặng. Sau khi từ trên trời rớt xuống nhân gian, nghênh tiếp hắn, sẽ là vô cùng lạnh lẽo cùng vô tận ác ý.

Quốc Sư nói: "Núi lửa vẫn đang tiếp tục phun trào, Ô Dung quốc trở nên tiêu điều trước nay chưa từng có. Nạn dân, phiến loạn, xâm lược không ngừng, tất cả mọi người đều sứt đầu mẻ trán, hơn nữa đối với Thái tử điện hạ không còn lớn mạnh như trước, chỉ có căm hận cùng chán ghét mà vứt bỏ."

Quốc Sư hai mắt nhắm nghiền, nói: "Bọn ta khi đó thực sự rất không cam lòng."

"Rõ ràng những thần quan kia căn bản không vì họ làm được bao nhiêu chuyện, chỉ sau khi đại họa chấm dứt mới xuất hiện bóng dáng. Thái tử điện hạ mới là người làm nhiều nhất, hắn đem toàn bộ sức lực, hơn nữa vốn dĩ có thể thành công, chỉ kém một bước! Nhưng vì sao đến cuối cùng trái lại chỉ có hắn vạn kiếp bất phục? Vì sao nỗ lực nhều như vậy mọi người lại làm như không thấy, bố thí cho một chút nhưng lại mang ơn?"

"Cũng chính từ khi đó, ta bắt đầu thay đổi ý nghĩ của bản thân."

"Ta nhịn không được nghĩ, nếu như, Thái tử điện hạ ngay từ đầu lựa chọn giả vờ không biết trong mộng đã tiên đoán được tương lai, lấy cớ 'Đây là thiên mệnh sở định, thần linh cũng bất lực' mà khoanh tay đứng nhìn, đến lúc núi lửa bạo phát lại như những thần quan kia bất đắc dĩ ban tặng chút ít như vậy, mọi người nhất định cũng sẽ đối với hắn cảm động đến rơi nước mắt."

Hoa Thành lạnh nhạt nói: "Đến lúc đó ngươi mới nghĩ ra sao? Ngay từ đầu nên nghĩ đến rồi. Cắt một miếng thịt cứu người, người sẽ cảm kích. Nhưng cắt càng nhiều, người muốn cũng sẽ càng nhiều. Đến cuối cùng, cho dù đem người nọ ra lăng trì cắt đến khi chỉ còn một bộ xương trắng, người cũng sẽ không thỏa mãn."

Quốc Sư nói: "Những ý nghĩ này ta hoàn toàn không dám nói với hắn, nhưng Thái tử điện hạ càng ngày càng trầm mặc, ta không biết trong lòng hắn đang nghĩ thế nào, có mang suy nghĩ giống ta hay không."

"Ngày qua ngày, núi lửa lại cách quãng mà bạo phát, toàn bộ Ô Dung quốc chìm đắm trong sợ hãi, không chạy đi đâu được. Không ai biết phải thể nào mới khiến nó dừng lại để kết thúc cơn ác mộng này."

"Có một ngày, Thái tử điện hạ đột nhiên nói với bọn ta, hắn tìm được phương pháp xử trí khiến ngọn núi lửa kia dừng lại. Mà sau khi hắn nói biện pháp kia ra, mấy người bọn ta nhưng lại cãi nhau một trận."

Hoa Thành nói: "Ta đoán, biện pháp kia chính là hiến tế người sống."

Quốc Sư nói: "Đúng vậy. Thái tử điện hạ nói, hắn chọn ra một đám ác dân, có thể dùng những ác nhân này hiến tế, đem bọn họ quăng vào Đồng Lô, khiến lửa giận của Đồng Lô lắng xuống."

"Bốn người bọn ta rõ ràng không tìm được cách nào khác hơn, nhưng tổng thể mà nói, nhất định phản đối, tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện này. Xưa kia Thái tử điện hạ không muốn Ô Dung xuất binh xâm lược, chính là không muốn lấy mạng đổi mạng, nếu như hiện tại chọn cách dùng người sống hiến tế Đồng Lô, vậy thì có gì khác biệt? Thậm chí càng tồi tệ hơn. Phản đối vô cùng kịch liệt, trực tiếp cùng Thái tử điện hạ ầm ĩ một trận."

"Ầm ĩ một trận thật kịch liệt, còn đánh nhau. Ta vốn cũng phản đối, nhưng so với đả kích từ bên ngoài, chính bản thân bọn ta cãi nhau càng khiến người ta khó có thể chịu được. Phải biết rằng bốn người bọn ta cho đến lúc ấy đều ủng hộ Thái tử điện hạ, hiện tại chúng ta càng là trụ cột duy nhất của hắn, nhưng một trận này, không chỉ trong lúc kích động mà động thủ, còn có người nói với Thái tử điện hạ hắn đã thay đổi, hắn đã quên mất bản tâm của mình, hắn không còn là Thái tử điện hạ như ban đầu nữa."

"Những lời nói ấy thật sự quá giết lòng người, ta thật sự chịu không nổi. Nếu như ngay cả bọn ta cũng đối địch chỉ trích hắn, vậy trên đời này thật sự không còn ai cùng hắn đứng chung một nơi nữa. Cho nên cuối cùng, ta cũng không phản đối, chỉ bảo quên đi, cũng không muốn quản những chuyện này nữa, thiên giới cũng được nhân gian cũng được nạn dân cũng được, bất luận cái gì cũng không quản nữa. Thực sự quá mệt mỏi rồi."

"Nhưng không ai nghe ta. Sau khi cãi lớn một trận, ngoại trừ ta, ba người khác, đều bỏ đi."

Tạ Liên lắc đầu, không biết nên nói gì. Nhưng mà, ngay tại lúc này lại bỏ đi, không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí.

Quốc Sư nói: "Chỉ có mỗi ta lưu lại. Thái tử điện hạ cái gì cũng không nói, chỉ hỏi ta: 'Ngươi có đi hay không?'"

"Nhìn thấy thần tình điện hạ ngày ấy hỏi ta những lời này, một khắc đó ta thật sự cảm thấy, cho dù hắn thực sự đem người quăng xuống Đồng Lô hiến tế, ta cũng có thể hiểu được. Ta nói, 'Điện hạ, ta sẽ không đi'."

"Thái tử điện hạ vẫn không nói gì. Hắn không hề nhắc lại chuyện dùng người sống hiến tế, thay đổi chủ ý, thiết lập tế đàn ở gần Đồng Lô, ta cũng cùng với hắn mỗi ngày hứng chịu nhục mạ cùng gạch đá náo loạn của đông đảo dân lưu lạc, tu luyện làm phép, cố gắng áp đi cơn giận dữ của núi lửa.

"Ta cho rằng chuyện này cứ như vậy mà quên đi. Ai ngờ, có một ngày, ta lại phát hiện một chuyện khiến ta sởn tóc gáy."

Nói đến đây, vẻ mặt Quốc Sư trở nên cực kỳ đáng sợ, tựa như đang nhìn thấy hình ảnh khiến hắn sởn tóc gáy kia. Lòng Tạ Liên cũng như đang bị một bàn tay vô hình siết chặt, nói: "Chuyện gì?"

Quốc Sư nói: "Hắn...Hắn đột nhiên, giấu kín mặt mình đi."

"..."

Quốc Sư nói: "Điện hạ tướng mạo tuấn mỹ, chưa bao giờ che mặt, cũng không vật gì có thể khiến mặt hắn thụ thương, đã nhiều năm như vậy ta chưa từng thấy hắn như thế, cho nên ta rất khó hiểu. Ta hỏi hắn, điện hạ, mặt ngài làm sao vậy? Hắn nói, không cẩn thận bị lửa thiêu trúng."

"Ta hoàn toàn không biết hắn ở nơi nào bị thương, hắn không cho ta xem vết thương, tự mình đắp thảo dược, hơn nữa hành tung bỗng nhiên trở nên thoắt ẩn thoắt hiện. Những việc này vốn vô cùng dị thường, nhưng lúc ấy xảy ra một chuyện vô cùng đáng mừng, tạm thời di dời sự chú ý của ta --núi lửa bỗng nhiên ngừng bạo phát."

"Đồng Lô khôi phục lại vẻ tĩnh mịch, dần dần lắng xuống, một đoạn thời gian rất dài cũng không tái bạo phát. Bởi chỉ có mỗi Thái tử điện hạ ở trên ấy ra sức, rất nhiều người Ô Dung tưởng hắn đã áp được núi lửa, có một số người bắt đầu một lần nữa sùng bái hắn. Con đường tu hành của Thái tử điện hạ cũng trở nên thuận lợi. Chí ít, không còn người nhục mạ hay ném đá hắn nữa, mọi người dần dần cũng nở nụ cười với hắn."

"Nhưng ta cảm giác có chỗ nào đó kỳ lạ."

"Rất nhiều điểm đều không thích hợp. Ba người bằng hữu kia của ta tuy rằng tính cách không giống nhau, nhưng ta hiểu họ như vậy, tất cả bọn họ sẽ không thể nào thấy vậy mà lại bỏ đi, phủi tay không để ý đến. Cho dù họ thực sự giận Thái tử điện hạ, cũng không đến nổi ngay cả ta cũng giận, một chút tin tức cũng không có."

"Bất thường nhất, chính là mặt của Thái tử điện hạ. Hắn vẫn dùng đồ che mặt mình lại, lúc đầu là vải rách, áo choàng, sau đó, hắn lại đeo một tấm mặt nạ, cả ngày cũng không tháo xuống."

"Có đôi khi ta hoài nghi người này căn bản có phải là Thái tử điện hạ hay không, hay la do kẻ khác giả mạo, bởi vì cách nói năng cùng hành động của hắn, thậm chí là tính cách, tất cả đều thay đổi. Có lúc hòa ái dễ gần, có lúc đột nhiên giận dữ. Có một lần hắn ở trong phòng một mình, đem toàn bộ gương đập nát, không biết máu chảy từ đâu, khiến cho máu tươi đầm đìa. Kinh khủng hơn chính là, ta thường xuyên nghe được một ít âm thanh kỳ quái."

Tạ Liên nói: "Tiếng gì?"

Quốc Sư nói: "Có những lúc, ngay giữa khuya, trong phòng Thái tử điện hạ lại truyền ra tiếng người, hình như là vài người đang nhỏ giọng cãi nhau. Nhưng ta đi vào xem thì trong phòng lại chỉ có một người. Sau vài lần, Thái tử điện hạ không cho ta vào phòng hắn nữa."

"Có một đêm, ta lại nghe được những tiếng động kỳ quái kia, hơn nữa lần này, ta phát hiện tiếng kia tựa như giọng của ba người bằng hữu ta!"

"Ta thực sự nhịn không được, nghĩ thầm chẳng lẽ bọn họ lén lút trở về? Gạt ta làm gì? Vì vậy, ta đứng lên chạy vào phòng Thái tử điện hạ."

"Kỳ quái ở chỗ, trong phòng lại không có ai khác, chỉ có Thái tử điện hạ đang nằm trên giường, mặt nạ cũng không tháo ra. Ta đứng nghe chốc lát, lại phát hiện, những tiếng nói kia, hình như là truyền ra từ phía Thái tử điện hạ."

"Nói đúng hơn, là từ bên dưới mặt nạ hắn truyền đến."

"Ta từ từ đến gần bên giường Thái tử điện hạ, đi càng gần càng tin chắc, thật sự là truyền từ dưới mặt nạ, chẳng lẽ Thái tử điện hạ nói mớ? Bởi vì quá tưởng niệm bằng hữu, trong mộng mô phỏng giọng nói của bọn hắn?"

"Ta do dự thật lâu, trong lúc đó Thái tử điện hạ vẫn không hề nhúc nhích. Ta nghĩ hắn đang ngủ, cho nên, ta nhẹ tay nhẹ chân tháo mặt nạ trên mặt hắn, sau đó thấy được một thứ."

Trong mắt Quốc Sư toát ra vẻ sợ hãi không cách nào che giấu được.

Hắn nói: "Ta thấy được ba người bằng hữu của ta."

"Tiếng nói đó không phải của Thái tử điện hạ, chính là của bọn họ. Trên mặt Thái tử điện hạ, đều ngổn ngang vết cắt do vũ khí sắc bén lưu lại, cắt đến da thịt lộ lên, máu tươi đọng lại, hơn nữa, chẳng biết lúc nào lại mọc ra ba gương mặt, mồm miệng đều đang động đậy, khẽ hé khẽ hợp. Chính là gương mặt của bọn họ!!!"

Tạ Liên không rét mà run, nói: "Hắn...đem ba người thị tùng của hắn, cũng quăng xuống Đồng Lô sao??"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hmy