CHƯƠNG 215: NÓI KHÔNG THỂ NHƯNG LẠI BẢO CÓ THỂ
Song, Phong Tín chưa ngơ ngác được bao lâu liền có đáp án. Hắn đang muốn trả lời, nhưng Kiếm Lan lại cười lạnh nói: "Mà thôi, ngươi cũng không cần phải trả lời. Ngươi bây giờ là tù nhân của kẻ khác, có dám nhận hay không cũng chỉ là nói nhảm nói suông, ta đây một chữ cũng không tin. Đừng nói nữa. Ngươi chịu nhận, ta cũng không cho ngươi nhận!"
Thai linh nằm trong tay nàng, điên cuồng lè lưỡi về phía Phong Tín, phát ra tiếng cười hì hì như người trưởng thành. Kiếm Lan hung hăng vỗ mông nó một cái, quát lớn: "Còn làm điệu bộ nhăn nhó gì nữa, bảo ngươi đừng có chạy lung tung rồi, quậy chết ta!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn xấu xí của thai linh xẹp xuống, rốt cục cũng đàng hoàng một chút. Mẹ con hai người vội vã rời khỏi Nam Dương Điện, Phong Tín ở phía sau hô: "Kiếm Lan! Kiếm Lan!". Không lời đáp lại. Cuối cùng, Nam Dương Điện chỉ còn một mình hắn lưu lại, Phong Tín chán nản ngã ngồi trở lại, trừng mắt nhìn mấy dấu răng dị dạng còn lưu lại trên củ cải trắng phía trước, trừng một hồi lâu, tay phải che trán, nằm ngửa trên mặt đất, ngay cả chửi người cũng không còn sức lực.
Phía trên Nam Dương Điện, Tạ Liên cũng thở dài.
Lúc này, Hoa Thành bỗng nhiên nói: "Ca ca, huynh còn nhớ không, đêm hôm đó ở núi Dữ Quân, có thai linh xuất hiện."
Tạ Liên hiểu hắn định dẫn sang đề tài khác, cũng rất thích hợp, việc thai linh xuất hiện ở núi Dữ Quân kia quả thực kỳ quái, vực dậy tinh thần, nói: "Nhớ rõ. Lúc đó, ta ngồi trên kiệu hoa, nó hát đồng dao gợi ý ta nên tìm quỷ tân nương như thế nào, cũng chính là Tuyên Cơ. Hơn nữa lúc đó nó không để người khác nghe được, chỉ nói riêng cho một mình ta, chẳng biết là vì duyên cớ nào."
Hoa Thành nói: "Là do Quân Ngô bày mưu đặt kế đi."
Tạ Liên nói: "Ẩn số này hóa ra là mục đích của Quân Ngô. Còn việc tại sao ác linh lại trở thành thủ hạ của Quân Ngô, những việc này e rằng vẫn phải hỏi quốc sư."
Hoa Thành nói: "Vậy liền đi hỏi. Nói cho ca ca nghe một tin tốt, tử linh điệp, đã tìm được nơi giam giữ quốc sư."
Tinh thần Tạ Liên rung lên, nói: "Ở đâu?"
Linh Văn Điện.
Trong ngoài điện, so với xưa kia đầy Văn Thần ra vào chồng chất như núi, nay đã thưa thớt đi, chỉ có Võ Thần vệ binh tuần tra giới nghiêm mặt vô biểu tình là đông hơn trước. Đáp xuống mái cong trên nóc điện lặng lẽ không một tiếng động, Tạ Liên nói: "Quốc sư bị giam ở chỗ này? Linh Văn canh chừng hắn sao?"
Hoa Thành nói: "Không sai. Có Cẩm Y Tiên trên người, Linh Văn hiện tại xem như là Văn Thần, cũng như là Võ Thần."
Ngưng thần quan sát trong chốc lát, Tạ Liên nói: "Vậy thì phiền toái."
Tuy rằng Cẩm Y Tiên không phải đối thủ của bọn họ, nhưng dù sao cũng có tu vi, chắc chắn tai mắt so với vệ binh tuần tra trên đường cái Tiên Kinh nhạy cảm hơn nhiều.
Nếu Tạ Liên và Hoa Thành cứ tùy tiện lẻn vào Linh Văn Điện như vậy, Cẩm Y Tiên đánh không lại bọn họ, nhưng không nhất định không phát hiện ra bọn họ. Mà một khi Cẩm Y Tiên phát hiện, Linh Văn ắt cũng sẽ phát hiện.
Tạ Liên nói: "Linh Văn và Quân Ngô nhất định có thể thông linh bất kỳ lúc nào. Chỉ cần Linh Văn phát hiện, Quân Ngô cũng liền phát hiện. Trừ phi Cẩm Y Tiên không ở trên người hắn, hắn là một Văn Thần, chắc chắn không phát giác ra chúng ta; mà Cẩm Y Tiên bị cởi xuống chỉ là một bộ y phục, cũng vô pháp thông tri với Quân Ngô. Phải nghĩ biện pháp đem bọn họ tách xa nhau."
Hoa Thành lại nói: "Không cần nghĩ biện pháp, hắn sớm muộn gì cũng cởi bộ y phục đó ra."
Không cần giải thích, Tạ Liên hiểu rõ.
Cẩm Y Tiên dù sao cũng không phải vật tốt gì, phải cẩn thận tà khí của nó, Linh Văn không chính thức bị giáng chức, cũng xem như là một thần quan, mà cứ mặc nó trên người, khẳng định sẽ không tốt cho thân thể, hơn nữa còn phải duy trì hình dạng nam nhân, tiêu hao pháp lực, sợ rằng không mấy ai chịu đựng được loại tiêu hao pháp lực này. Trong vòng một ngày, hắn nhất định phải cởi nó ra nghỉ ngơi một thời gian ngắn.
Hai người đang thấp giọng thương lượng, lúc này, một hắc y nhân chắp tay chậm rãi đi ra từ Linh Văn Điện, dặn dò hàng vệ binh bên ngoài chuyện gì đó, rồi đi vào thiên điện. Chỉ chốc lát sau, lại có một người từ thiên điện đi ra, một lần nữa đi vào chính điện.
Người này chính là Linh Văn. Lúc hắn đi vào, là hình dáng nam nhân, khi đi ra, chính là nguyên hình. Hơn nữa, áo khoác màu đen trên người trước đó không thấy đâu, thân pháp bước đi cũng không nhẹ nhành hữu lực như hình dạng nam nhân trước đó, vừa nhìn liền biết có công phu trên người.
Nàng ta quả nhiên đã cởi y phục. Lúc này, Cẩm Y Tiên kia đang ở trong thiên điện!
Hai người liếc mắt nhìn nhau. Hoa Thành nói: "Bây giờ, bọn họ đã tách ra. Ca ca, vận khí không tệ."
Tạ Liên cũng thở hắt ra, liếc hắn một cái, nói: "Là vận khí của Tam Lang không tệ."
Hoa Thành mỉm cười, nói: "Chính điện? Thiên điện?"
Suy nghĩ một chút, Tạ Liên nói: "Thiên điện đi! Hiện tại còn chưa biết tình hình chính điện của Linh Văn Điện thế nào, nếu như Linh Văn canh giữ bên cạnh quốc sư, vậy căn bản sẽ quấn lấy không tha. Nhưng nếu như chúng ta có thể bắt được Cẩm Y Tiên trước, may ra còn có thể tìm được đường sống."
Vì vậy, hai người đợi một khoảng thời gian, thừa dịp vệ binh giao nhau trong nháy mắt, song song xoay người xuống mái hiên, lẻn vào thiên điện.
Vừa trèo vào trong, Tạ Liên liền lau mồ hôi.
Bất kể thế nào, lén lút trốn vào điện riêng tư của nữ thần quan như vậy cũng không phải chuyện quang minh chính đại gì. Thế nhưng sau khi y nhìn rõ thiên điện này, cảm giác thẹn thùng liền biến mất một chút.
Nơi này so với gian phòng trước kia của Tạ Liên kém hoa lệ hơn, so với của Phong Tín kém ngổn ngang hơn, so với của Mộ Tình lại kém được chú trọng hơn. Nói chung, nhìn qua hoàn toàn không giống điện riêng của nữ thần quan, nên áp lực cũng không lớn đến vậy.
Trong điện không có nhiều đồ dùng, căn bản không giấu cái gì, không bao lâu sau Tạ Liên mở một cái gương lên. Nhưng vừa mở ra mặt y lại đen đi. Không chỉ bởi vì vừa mở ra, một làng gió yêu ma tà khí đập vào mắt, còn bởi vì, bên trong là một gương hắc y, tất cả đều trông như nhau được sắp ngay ngắn.
Lại nữa rồi!
Lần trước cũng như vậy, giữa gần một trăm loại quần áo phải tìm ra Cẩm Y Tiên chân chính, tìm đến gà bay chó sủa, quả thực là ác mộng. Lần này ngược lại không nhiều như vậy, chỉ có mười mấy món, những mỗi một món đều đen đến không có chỗ nào khác biệt, nói chính xác thì lần này càng khiến người khác suy sụp. Cẩm Y Tiên nằm bên trong này sao?
Tạ Liên vô cùng đau đầu mà nói: "Tạ Liên...Quân Ngô hiện tại đang làm gì? Chúng ta có đủ thời gian không?"
Hoa Thành luôn tỉ mỉ theo dõi mọi hướng, nghe y đặt câu hỏi, chậm rãi nói: "Ca ca yên tâm, chúng ta có thời gian. Quân Ngô còn chưa phát hiện huynh đã rời khỏi, hắn đang ở Võ Thần Điện thẩm vấn Mộ Tình, xem ra, còn thẩm vấn rất lâu."
Nghe vậy, Tạ Liên ngẩn ra, nói: "Mộ Tình? Hắn thẩm vấn Mộ Tình? Thẩm vấn chuyện gì?"
Hoa Thành nói: "Tử linh điệp không thể vào Võ Thần Điện, ta nghe không rõ. Nhưng huynh biết đấy." Hắn chăm chú nhìn Tạ Liên, nói: "Chắc chắn không phải khen ngợi gì hắn."
Tạ Liên nhớ đến Quân Ngô đã đối đãi Dẫn Ngọc như thế nào, đáy lòng mơ hồ cảm thấy bất an. Nhưng bây giờ có lo lắng cũng vô ích, y quả quyết nói: "Trước hết nên nắm chắc thời gian, để ta mặc thử từng cái. Tam Lang, ngươi hạ mệnh lệnh với ta đi."
Nếu như Cẩm Y Tiên không muốn bị người khác phát hiện, hoặc không muốn lấy mạng người mặc nó, thì có thể tùy ý mặc hoặc cởi nó. Nhưng nếu như người nào đó yêu cầu người còn lại mặc vào, đồng thời đưa ra mệnh lệnh, người nọ nhất định phải tuân theo. Dùng biện pháp này, nhất định có thể kiểm tra được thật giả, chỉ là có chút nguy hiểm. Hoa Thành nói: "Để đệ đi."
Tạ Liên lắc đầu nói: "Hoa Thành đệ từng mặc qua Cẩm Y Tiên, không biết vì sao, nó hình như không linh nghiệm với đệ, có thể là vô hiệu với Quỷ Vương? Chỉ có thể để ta mặc thôi." Nói xong, y liền cởi áo khoác, áo bào trắng rơi xuống bên chân. Hoa Thành nhíu mày, chọn một bộ hắc y đưa cho y, nói: "Vậy, cung kính không bằng tuân mệnh."
Tạ Liên nhanh chóng mặc y phục vào. Không tồi, không tồi. Hắc bào của Linh Văn, cũng không hở ngực, cũng không phải kiểu thướt tha lã lướt, vô cùng nghiêm chỉnh, mặc vào cũng không trở ngại. Tạ Liên ngẩng đầu, nói: "Được rồi, đệ có thể đưa ra yêu cầu với ta."
"..."
Hoa Thành tay phải nâng khuỷa tay trái, tay trái chống dưới cằm, nhìn y, dường như đang chăm chú suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Vậy, ca ca, mệnh lệnh của ta là..."
Chốc lát sau, Tạ Liên chờ hắn hạ nửa câu còn lại. Hoa Thành cười híp mắt nói: "Chúng ta mượn pháp lực đi."
"..."
Tạ Liên đương nhiên hiểu hắn nói 'Mượn pháp lực' là có ý gì, suýt nữa có khói bay từ đỉnh đầu, nhanh chóng cởi y phục ra, nói: "Này, cái này không phải!"
Hoa Thành nói: "A, thật tiếc. Cái này không phải."
Tạ Liên nghiêm mặt nói: "Tam Lang, đệ...như vậy không được. Đệ nghiêm túc chút đi, không nên ra loại yêu cầu này."
Hoa Thành khiêm tốn nói: "Ta không nghiêm túc sao? Loại yêu cầu này? Ca ca có thể nói kỹ một chút không."
"..." Tạ Liên ho nhẹ hai tiếng, nghiêm túc nói: "Nói chung là, không thể bảo ta mượn pháp lực đệ. Cái khác thì sao cũng được, ví dụ như xoay một vòng, nhảy hai cái, ...đều được."
Hoa Thành nhướng một bên lông mày, nói: "Những thứ khác đều tùy ý đúng không? Được, đã hiểu."
Nói xong, hắn lại đưa một bộ cho Tạ Liên. Tạ Liên nhanh chóng mặc vào, lần thứ hai ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Thành.
Mà Hoa Thành nhìn y trong chốc lát: "Ca ca..."
Giây lát, hắn nhoẻn miệng cười, nói: "Đừng mượn pháp lực của ta."
"..."
Sơ suất rồi! Lại còn có thể như vậy!
Tạ Liên vội vàng định cởi y phục ra: "Được rồi! Cũng không phải cái này..." Hoa Thành nhưng ngăn y lại nói: "Đợi một chút! Ca ca, ai nói không phải cái này? Huynh còn chưa chứng minh nó không phải mà."
"Đừng mượn pháp lực của ta", đây là mệnh lệnh của Hoa Thành. Mà nếu muốn chứng minh bộ y phục trên người Tạ Liên không phải Cẩm Y Tiên, như vậy nhất định phải không chấp hành mệnh lệnh của Hoa Thành. Nói cách khác, phải làm ngược lại -- "Mượn pháp lực của Hoa Thành".
Vòng tới vòng lui, lại vòng về chỗ ban đầu!
Nhìn một bộ dáng vẻ tích cực của Hoa Thành, Tạ Liên chấn kinh: "...Đệ cũng quá gian xảo rồi. Không thể như vậy được."
Hoa Thành ôm lấy cánh tay, nghiêng đầu, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Vì sao không thể? Ca ca, chẳng lẽ không như huynh đã nói, ngoại trừ bảo huynh mượn pháp lực của ta, những yêu cầu khác đều tùy ý sao? Huynh đã không thích yêu cầu này, ta đây liền nói ra một cái hoàn toàn ngược lại, này sao lại nói là gian xảo? Này chẳng lẽ không phải rất khéo sao?"
"..."
Tạ Liên quả thực không phản bác được, giơ tay chỉ hắn một hồi, nói: "Ngươi...Ngươi, ai, ta nói không lại ngươi, đừng làm rộn nữa!" Không dám dây dưa, tiến lên "Chụt" một cái. Biết rõ không có ai ở gần đây, nhưng làm xong bản thân lại nhìn trái nhìn phải, tựa như đang cảnh giác có ai rình xem không.
Biểu tình của Hoa Thành không chút thay đổi, trấn định nói: "Tốt. Xác thực rồi, cái này quả nhiên cũng không phải."
Tạ Liên cởi hắc bào ra, nói: "...Yêu cầu này cũng không cần nhắc lại."
Hoa Thành đem bộ thứ ba đưa cho y, mỉm cười nói: "Được, được. Nếu như là nguyện vọng của ca ca thì tất nhiên."
Tạ Liên bất đắc dĩ nhận lấy, thầm nghĩ: "Cảm thấy Tam Lang càng ngày càng khó đối phó...Là ảo giác sao?"
Y vẫn đang lo lắng Hoa Thành sẽ lại nói yêu cầu đùa dai nào nữa, nhưng sau hai đợt nói đùa kia, Hoa Thành quả nhiên không trêu đùa y. Hắn nghiêm chỉnh trở lại, Tạ Liên nhưng trái lại cảm thấy kỳ quái.
Thế nhưng, sau khi thử qua mười mấy bộ y phục trong rương, nhưng Tạ Liên ngay cả một mệnh lệnh cũng không tuân theo.
Lẽ nào Cẩm Y Tiên thật sự không ở chỗ này?
Sẽ không, Linh Văn nhất định đã cởi nó ra. Hơn nữa, tất cả y phục trong gương đều dính tà khí, nó nhất định ở đây!
Hoa Thành dựa vào cửa lan can, nói: "Ca ca, xem ra, Cẩm Y Tiên này không chỉ vô hiệu với ta, mà cũng vô hiệu với huynh."
Vấn đề đến tột cùng là ở đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro