Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TQC 82+83+84

La Quán Trung

Tam Quốc Diễn Nghĩa

Hồi 82

Tôn Quyền hàng Ngụy , chịu nhục xin Cửu Tích

Tiên chúa đánh Ngô , vui vẻ thưởng ba quân

Huyền Ðức lên binh đến Bạch Ðế thành thì dừng tại đó. 

Bỗng có xin báo Gia Cát Cẩn muốn xin ra mắt. 

Huyền Ðức cấm chỉ không cho vào.

Huỳnh Quyền tâu :

- Gia Cát Cẩn là em Thừa Tướng Tây Thục, đến đây ắt có việc chi. Xin bệ hạ hãy gia ân. Biết đâu lại chẳng gặp điều hay ?

Tiên chúa y lời, khiến dẫn Gia Cát Cẩn vào, hỏi : 

- Tử Du đến có việc chi ? 

Cẩn thưa : 

- Trước đây Ngô hầu có sai tôi đến xin cầu thân với Quan Công, nhưng Quan Công không chịu. Khi Quan Công chiếm

Tương Dương thì Tào Tháo lại gởi thư qua Ngô Hầu khiến đánh Kinh Châu. Nhưng Ngô Hầu không chịu. Lúc ấy Lữ Mông hiềm khích Quan Công nên xuất binh đánh bừa. Nay Ngô Hầu rất hối hận, vì tội đó chính do Lữ Mông gây nên. Nay Mông đã chết, thù kia ắt phai. Còn Tôn phu nhân từ đó vẫn muốn về Tây Thục nên Ngô Hầu sai tôi dẫn Tôn phu nhân về lại thả các tướng đầu hàng và trả luôn đất Kinh Châu, để kết thân với Tiên chúa lo việc đánh Tào Phi, xây dựng nghiệp Ðế. 

Tiên Chúa cả giận nói : 

- Ðông Ngô đã hại em ta còn đến đây mà xảo ngôn nữa sao ?

Gia Cát Cẩn tâu : 

- Bệ hạ là hoàng thúc của Hớn trào, nay Tào Phi lên soán ngôi, cần phải thanh toán. Nhưng bệ hạ đã quên việc lớn, lại để ý đến việc nhỏ là việc báo thù cho tình huynh đệ ?

Tiên chúa cả giận, nói lớn : 

- Cái thù giết em ta là cái thù không đội trời chung, sao còn nói dài lời . Nếu ta không vị tình Thừa Tướng thì ắt ngươi sẽ mất đầu rồi. Hãy lui ra ! 

Thất bại, Gia Cát Cẩn về Giang Ðông thưa với Tôn Quyền tự sự . 

Tôn Quyền cả kinh nói :

- Nếu vậy thì đất Giang Nam ắt mất rồi .

Bỗng Triệu Tư bước ra thưa : 

- Tôi có kế giải nguy kia !

Tôn Quyền hỏi : 

- Tướng quân có kế gì ?

Triệu Tư thưa : 

- Chúa công truyền thảo tờ biểu, tôi sẽ cầm đến Ngụy chúa kể rõ sự việc, khiến Ngụy đánh Hớn Trung thì binh Tây Thục ắt phải rút về .

Tôn Quyền cả mừng bèn sai viết biểu trao cho Triệu Tư đem đến Hứa Xương mà ra mắt Ngụy vương. 

Triệu Tư đến Hứa Xương, ra mắt Giả Hủ trước, rồi hôm sau mới vào triều kiến. 

Tào Phi thay sứ Ðông Ngô đến tỏ vẻ khinh khi, bèn cười mà nói : 

- Ấy là kế Ðông Ngô muốn giải nguy đó ?

Triệu Tư vào quì lạy mà tâu : 

- Tôi là sứ Ngô Hầu, xin đến triều cống .

Tào Phi hỏi : 

- Ngô Hầu là chúa thế nào ? 

Triệu Tư tâu : 

- Là chúa thông minh, nhơn, trí hùng, lược . 

Tào Phi cười ngất :

- Ðã làm được gì mà dám nói như thế ? 

Triệu Tư tâu : 

- Ngô Hầu biết trọng nạp Lỗ Túc là thông. Lữ Mông là tướng hàng, mà trọng dụng là minh. Không nỡ giết Vu Cấm là nhơn. Lấy Kinh Câu là không đổ máu là trí. Chiếm Giang Ðông, oai danh hộ cứ là hùng. Khuất thân nơi bệ hạ là lược .

Tào Phi lại hỏi : 

- Ta muốn cất binh đánh Ngô, liệu được chăng ?

Triệu Tư đáp : 

- Hễ bệ hạ có quân chinh phạt, thì liệu quốc ắt có binh chống đỡ . 

Tào Phi lại hỏi : 

- Ngô sợ Ngụy chăng ? 

Triệu Tư thưa :

- Binh Giáp cả trăm muôn, lại có sông Trường Giang làm bình phong thì có sợ chi ai ? 

Tào Phi lại hỏi : 

- Ðông Ngô liệu có được mấy người như ngươi ?

Triệu Tư thưa : 

- Hạng thông minh mẫn tiệp kể có hàng trăm. Còn hạng như tôi kể sao cho hết, chỉ biết lấy xe mà chở, lấy dây mà cột . 

Tào Phi khen : 

- Ði sứ bốn phương mà không làm mất thể diện của một nước cũng là người ít có.

Nói rồi khiến quan Thái Trường khanh là Hình Trinh đem qua Ngô phong cho Tôn Quyền làm Ngô Vương. 

Triệu Tư tạ ơn, lui ra. 

Lúc ấy Lưu Hoa can :

- Tôn Quyền sợ binh thế nước Thục đến cầu cứu, xưng thần. Theo ngu ý, nhân cơ hội này nên mang quân đến đánh Ngô. Ngụy và Thục đánh ép hai đầu lại Ngô ắt bị tiêu diệt. Ngô mất rồi thì Thục bị cô lập, bệ hạ sao không tính chước ấy ? 

Tào Phi nói : 

- Tôn Quyền đã đầu ta. Nếu làm như vậy sợ ngăn lòng thiên hạ sau này .

Lưu Hoa lại tâu : 

- Tôn Quyền bất quá chỉ là một chúa phiêu kỵ tướng quân Nam Dương Hầu. Nay được bệ hạ phong tước vương, ắt y sẽ có thêm vây cánh .

Tào Phi lắc đầu : 

- Trẫm chẳng giúp Ngô cũng không giúp Thục. Cứ để hai bên hại nhau, sau hãy tính ! 

Còn Tôn Quyền, đang nghĩ kế chống Thục thì có sứ giả đến phong Vương.

Cố Ung can : 

- Nếu lãnh chức vương, e thiên hạ chê cười ! 

Tôn Quyền nói : 

- Thuở xưa Bái công cùng chịu phong với Hạng Võ. Ta phải nương theo thời chứ .

Nói xong bèn ra thành nghinh chiếu chỉ .

Lúc ấy Hình Trinh ỷ mình là sứ Thiên Quốc, không chịu xuống ngựa vào thành. 

Trương Chiêu cả giận :

- Lễ không có chỗ nào không kính, pháp không có chổ nào không nghiêm. Sao ông tự tôn vậy ?

Hình Trinh biết lỗi, bèn xuống ngựa vào thành với Tôn Quyền.

Bỗng Từ Thạnh khóc lớn mà nói : 

- Chúa ta hạ mình như vậy, thật đáng tức thay !

Hình Trinh thất kinh, thầm nghĩ : 

- Giang Ðông còn có những người trọng Chúa như vậy, Ngụy ắt khó mà chinh phục . 

Tôn Quyền khi ấy tức vị Vương để các quan quì lạy . Sau đó sai sứ đến tạ ơn Ngụy Chúa. 

Bỗng có quân báo Thục vương đả kéo đại binh tới, thanh thế lừng trời. Thủy binh đã qua khỏi Vu Khẩu, còn bộ binh đã đến Thê Quy rồi. 

Lúc ấy Tôn Quyền, tuy được phong Vương, nhưng Ngụy Ðế không chịu giúp quân, nên chẳng biết phải đối phó ra sao. Bèn hỏi tả hữu ai có kế chi. 

Bỗng một tiểu tướng tên Tôn Huờn nói lớn : 

- Tôi tuy nhỏ, nhưng dám lãnh vài vạn binh đến đẩy lui quân Thục.

Tôn Quyền hỏi : 

- Cháu có kế chi, nói nghe coi ?

Huờn thưa : 

- Tôi có 2 tùy tướng là Lý Dị và Tả Sanh, đều có sức mạnh. Vì thế tôi có thể trừ được Thục chúa . 

Tôn Quyền cả mừng liền cấp cho Tôn Huờn 5 vạn quân mã. Lại cho Châu Nhiên là tướng giàu kinh nghiệm theo giúp . Sau đó, Tôn Huờn được phong làm Tả Ðô Ðốc. Châu Nhiên làm Hữu Ðô Ðốc, nội ngày ấy hưng binh.

Còn tướng Thục là ngô Bang , dẫn quân đến đâu, quân Ngô đầu hàng đến đó . Nên mới có mấy ngày mà đã tới Nghi Ðô, lại được tin báo Tôn Quyền sai Tôn Hườn thống lãnh binh mã ra ngăn chống. 

Tiên chúa hay tin bèn nói : 

- Tôn Quyền lại sai bọn con nít ra cự với ta sao ?

Quan Hưng thưa : 

- Nếu chúng sai thằng con nít, xin bệ hạ hãy để việc đó cho tôi . 

Tiên chúa đồng ý. 

Trương Bào cũng bước tới tâu : 

- Tôi cũng xin được đi với Quan Hưng !

Tiên chúa nói : 

- Hai cháu đi càng tốt song phải cẩn thận, chớ nên khinh địch .

Hai người bái tạ Tiên chúa dẫn quân ra đi.

Tôn Hườn nghe tin liền kéo binh dàn trận. Thấy bên Tây Thục có hai tiểu tướng Trương Bào cầm cây xà mâu, Quan Hưng cầm cây đại đao, đang hét lớn : 

- Tôn Huờn là thằng con nít, sao dám chống lại binh trời !

Tôn Huờn bèn mắng lại : 

- Cha bây là quỉ không đầu. Còn chúng bây là bọn con nít mà dám đến nói dóc, không sợ đứt đầu sao ?

Trương Bào nổi giận xốc ngựa tới đâm Tôn Huờn. 

Tôn Huờn khiến Tạ Sanh ra đánh. 

Ðánh chưa đầy 30 hiệp Tạ Sanh thua chạy, Trương Bào đuổi theo.

Lý Dị bèn ra tiếp đánh Trương Bào. 

Hai bên bang đánh nhau, Ðàm Hưng thấy Bào anh hùng như vậy, sợ Lý Dị bại trận, bèn lấy tên bắn trúng ngựa của Bào .

Ngựa hí lên một tràng rồi rút về trại Thục. 

Lý Dị đuổi theo đến trại Thục .

Bào bị té, Lý Dị bèn rút gươm chém, bỗng một vòi máu vụt lên, đầu Dị rơi xông đất. 

Bào nhìn lại thì ra Quan Hưng đã rượt theo Dị, thừa cơ lấy đầu y. 

Quan Hưng chém đầu Dị cứu được Bào, bèn dốc binh chém tới. 

Tôn Huờn đại bại. 

Còn Trương Bào lên ngựa khác, hiệp cùng Quan Hưng tiến đánh Huờn. 

Huờn nổi giận vung đao ra cự địch. Ðánh chưa đầy 3 hiệp, tay chân bủn rủn, Huờn rút chạy, Bào rượt theo, Tạ Sanh cản lại, Bào hét một tiếng, xáng cho một xà mâu, Sanh chết tốt. 

Binh Thục cả thắng, thâu binh tập họp. 

Bào không thấy Hưng thì thất kinh vội đi tìm. Ði được vài dặm thấy Hưng tay cầm đao, tay cặp nách một tên còn sống trở về.

Bào cả mừng hỏi ai ? 

Hưng cười : 

- Kẻ thù của anh đó !

Xem lại thì đó là Ðàm Hưng đã bắn ngựa của Bào lúc trước. 

Trương Bào cả giận, chém Ðàm Hưng rồi lấy máu mà tế ngựa. Sau đó, viết biểu dâng lên tiên chúa báo tin. 

Còn Tôn Huờn đại bại, liệu chống không nổi, bèn sai người về cầu cứu. 

Tướng Thục là Trương Nam và Phùng Tập nói với Ngô Bang : 

- Nay Tôn Huờn đã đại bại, nên nhân lúc này mà cướp trại y đi !

Ngô Bang nói : 

- Chưa nên . Tuy Huờn đại bại , nhưng còn Châu Nhiên quản thủ chiến thuyền chưa hề hấn gì, nếu ta cướp trại thế nào y cũng cho quân sĩ đổ bộ mà đánh bọc hậu. 

Trưởng Nam nói : 

- Việc ấy không khó ! Chỉ cần sai Trương Bào và Quan Hưng đem binh mai phục ở góc núi, hễ Châu Nhiên tới thì ào ra mà giết hết, ắt là trọn thắng . Y theo kế, Ngô Bang cùng Phùng Tập và Trương Nam phân binh thành ba đạo kéo đến trại Tôn Huờn, bốn phía nổi lửa, binh Ngô đại bại, đạp lên nhau mà chết. 

Còn Châu Nhiên được tin Tôn Huờn bại binh thì thất kinh, lại nghe có lửa cháy bên trại Tôn Huờn, muốn đến tiếp cứu ; nhưng Thôi Võ cản lại : 

- Tướng quân hãy cố thủ thủy trại, nếu không cả bộ binh và thủy binh sẽ ra tro . 

Châu Nhiên nghe lời, sai Thôi Võ ra đi. 

Thôi Võ vừa qua khỏi góc núi, bỗng nghe còi trống vang dội, bên tả Quan Hưng, bên hữu Trương Bào ập ra đánh úp, Thôi Võ thất kinh bỏ chạy thì bị Bào cản lại bắt sống đem về .

Châu Nhiên được tin, vội buông thuyền xuôi theo giòng nước hơn 50 dặm mới dám đóng binh.

Còn Tôn Huờn, giáp y tả tơi dẫn binh vượt lửa mà chạy riết tới Di Lăng .Vừa mới vào thành thì binh của Ngô Bang đã rượt tới phủ vây tứ phía. 

Trong lúc đó , Trương Bào và Quan Hưng giải Thôi Võ về Thê Quy ra mắt Tiên chúa. 

Tiên chúa cả mừng, khao thưởng ba quân, rồi truyền đem Thôi Võ ra chém quách. 

Từ đó, oai danh Tiên chúa lừng lẫy đất Giang Nam, ai nghe cũng sợ vỡ mật.

Ngày kia, Tôn Quyền được tin báo Tôn Huờn bại trận, sai người về cầu cứu thì cả sợ, bèn than với quần thần : 

- Nay Tôn Huờn đại bại . Châu Nhiên số phận cũng không hơn. Vậy phải làm sao ? 

Trương Chiêu thưa :

- Nay chư tướng đã qua đời nhiều, chỉ còn mươi người. Xin chúa công hãy sai đi ngăn giặc ? 

Tôn Quyền thở dài : 

- Ta e khó giữ được ?

Trương Chiêu thưa : 

- Cứ sai Hàn Dương làm chánh tướng, Châu Thới làm phó tướng, hiệp cùng Phan Dương, Lăng Thống Cam Ninh, đem binh 10 vạn mà cự địch. Chừng nào bại sẽ tính kế khác .

Tôn Quyền gắng gượng y lời.

Còn Tiên chúa từ ngày khởi binh, đánh thắng liên tiếp, nay đã kéo đến Di Lăng đóng đến 45 trại, liên kết 75 dặm, thấy Trương Bào, Quan Hưng lập được nhiều chiến công thì khen rằng : 

- Những tướng theo trẫm đều đã già cả. Nay hai cháu anh hùng như vậy thì lo chi việc trừ Tôn Quyền . 

Ðang nói, bỗng có tin Hàn Dương và Châu Thới đến tiếp cứu Tôn Huờn. 

Tiên chúa đang định sai Trương Bào ra cự địch thì có tin cấp báo :

- Lão tướng Huỳnh Trung dẫn quân qua đầu Tôn Quyền rồi .

La Quán Trung

Tam Quốc Diễn Nghĩa

Hồi 83

Ðánh Hào Ðình, Tiên Chúa diệt quân thù

Giử Giang Khẩu, thư sinh làm đại tướng

Tiên chúa được tin Huỳnh Trung trốn thì mỉm cười nói : 

- Huỳnh Hớn Thăng không phản đâu. Bởi ta nói lỡ lời rằng mấy tướng già không dùng được nữa nên Trung buồn mà đi lập công đó thôi .

Nói rồi sai Trương Bào và Quan Hưng đến tiếp ứng. Lại dặn hễ Huỳnh Trung lập được chiến công rồi thì phải giục y trở về . Hai tướng tuân lịnh đi liền. 

Còn Huỳnh.Trung, vì tự ái nên quyết đến Di Lăng. 

Ngô Bang , Trương Nam, Phùng Tập rước vào, hỏi : 

- Lão tướng đến có việc chi ?

Hụỳnh Trung đáp : 

- Ta theo thiên tử đến nay lập đã nhiều công. Vậy mà chúa thượng hôm qua nói bọn già này vô dụng cả. Vì thế ta đến đây quyết đánh Ðông Ngô, để chém tướng thử coi già hãy không già . 

Ðang nói chuyện thì có tin binh Ngô đã đến. 

Huỳnh Trung cả giận, vùng dậy, cầm thương lên ngựa ra đi. 

Ngô Bang liền sai Phùng Tập đi theo trợ chiến.

Huỳnh Trung ra trận, kêu Phan Chương mà chửi. 

Phan Chương cả giận dẫn Sư Tịch ra ngựa. 

Tịch thấy Trung già thì khinh khi , xọc ngựa đến chém, Trung cho một đao té nhào. 

Phan Chương thấy thế liền hươi cây Thanh long đao của Quan Công đến đánh. 

Ðánh chưa đầy vài hiệp, Phan Chương chống không nổi, bỏ chạy, Huỳnh Trung thừa thắng rượt theo, giết quân Ngô chết như rạ rồi trở về. Ði giữa đường thì gặp Trương Bào và Quan Hưng tiếp viện. Thấy Huỳnh Trung đắc thắng, Quan Hưng thưa :

- Thiên tử nghe lão tướng xuất trận, bèn sai chúng tôi đến tiếp giúp. Chẳng ngờ lão tướng đã toàn thắng . 

Huỳnh Trung mỉm cười . 

Qua bữa sau, nghe tin báo có Phan Chương đến, Huỳnh Trung vội vã lên ngựa, một mình dẫn năm ngàn quân ra trận đánh với Phan Chương. 

Ðánh được vài hiệp, Phan Chương bỏ chạy, Huỳnh Trung rượt theo, không ngờ bị Phan Chương bắn một mũi tên, Huỳnh Trung né khỏi, rồi lại rượt theo nữa. Rượt được chừng vài dặm, xảy có tiếng chiêng trống nổi dậy, hai đạo binh mai phục ào tới , một phía là Châu Thới , một phía là Hàn Dương xông ra một lượt. Phía trước Phan Chương phủ vây Huỳnh Trung vào giữa.

Bỗng trên bờ suối, có một toán bắn tên xuống như mưa. 

Mã Trung nhắm bắn trúng vai Huỳnh Trung té nhào. 

Binh Ngô thấy vậy cả mừng, áp lại đánh nhầu. 

Xảy nghe phía sau có tiếng la hét, hai đạo binh của Trương Bào và Quan Hưng áp tới tiếp ứng. 

Binh Ngô loạn cả lên bỏ thương mà chạy. Thế là Huỳnh Trung được hai tiểu tướng cứu thoát.

Tiên chúa hay tin Huỳnh Trung trọng thương đến thăm và nói :

- Lão Tướng bị thương là tại trẫm đó !

Huỳnh Trung tâu : 

- Tôi ăn lộc chúa đã nhiều, nay có thác cũng là phải. Xin bệ hạ hãy thiện bảo thánh thể để đủ sức đánh Trung Nguyên . Nói xong tắt hơi thở cuối cùng.

Tiên chúa thấy Huỳnh Trung chết thì buồn rầu, liền truyền chôn cất tử tế và truyền rằng : Ngũ Hổ đại tướng đã mất hết ba mà thù kia chưa trả được .

Nói rồi bèn dẫn quân đến thẳng Hồ Ðình hội hết chư tướng chia làm 8 đạo .

Ðường thủy giao cho Huỳnh Quyền. Ðường bộ do Tiên chúa .

Lúc ấy Hàn Dương và Châu Thới được tin bèn dẫn binh ra bố trận , rồi bước tới kêu rằng : 

- Bệ hạ là chúa nước Thục mà ra trận làm chi, nhỡ bị chết thì ăn năn sao kịp . 

Tiên chúa đáp : 

- Chúng bay là bầy chó bên Ngô, sao dám hại em trẫm, trẫm quyết phơi thây bọn bây cho hả .

Tiên chúa vừa dứt lời thì bộ tướng của Hàn Dương là Hạ Tuân xông ra .

Bên này Trương Bào cũng lướt tới .

Hạ Tuân thất kinh muốn lui binh mà chạy . Em Châu Thới là Châu Bình thấy Hạ Tuân khiếp sợ , bèn tới tiếp ứng. 

Quan Hưng thấy vậy, xông ra chận Châu Bình. 

Châu Bình thất kinh bỏ chạy bị Quan Hưng chém cho một đao đứt thành hai đoạn. 

Còn Hạ Tuân cũng bị Trương Bào đâm một đao té nhào .

Châu Thới và Hàn Dương liệu thế chống không nổi bèn lui binh về trại .

Tiên chúa truyền lệnh, tức thì 8 đạo binh Thục nhào tới, giết binh Ngô chết thôi vô số .

Còn Cam Ninh lúc này đang ở trong thuyền dưỡng bệnh, nghe tin Hàn Dương và Châu Thới thất trận, lại thấy binh Thục tràn đến, vội vã cầm thương lên ngựa, bỗng gặp một tốp binh Phiên do tướng Sa Ma Kha chỉ huy .

Cam Ninh cả sợ không dám đánh , quay ngựa chạy chí chết. 

Sa Ma Kha liền rút tên bắn một mũi trúng đầu Cam Ninh. 

Cam Ninh chạy đến gốc cây đại thọ ngồi đó mà chết. 

Lúc ấy Tiên chúa đang toàn thắng, tiến binh lấy Hồ Bình, rồi nhóm chư tướng mà khao thưởng, bỗng không thấy Quan Hưng bèn sai Trương Bào đi tìm.

Trong lúc đó Quan Hưng thấy Phan Chương đang chạy, liền vội vã rượt theo . 

Chạy được ít dậm, Phan Chương chạy vào một hòn núi, Quan Hưng rượt theo mà không thấy y, tìm đường ra cũng không được.

Bỗng thấy một ngôi nhà nhỏ dưới chân núi . Quan Hưng bèn gõ cửa bước vào .

Một ông già ra tiếp đón. 

Vào tới nhà trong, Hưng thay có một bức tượng Quan Công bèn khóc rống lên. 

Ông già hỏi : 

- Tại sao ngài khóc ? 

Quan Hưng thưa : 

- Tượng đó là cha tôi . Cớ gì ông thờ ?

Ông già quì lạy Quan Hưng và nói : 

- Trước kia đất nầy thuộc quyền Ngài . Ngài rải nhiều ân đức trong dân gian, đến sau bị binh Ngô hại , ngài hiển thánh , bảo hộ bá tánh. Do đó chúng tôi kính mến, lập bàn thờ ngài .

Quan Hưng nghe nói thì khóc lóc một hồi rồi sụp xuống quì lạy .

Ông già lại sai vợ con làm thịt heo mà đãi . 

Chừng nửa đêm, trong lúc hai người đang chuyện trò thì Phan Chương gõ cửa xin vào .

Quan Hưng cả giận rút đao chém nhầu .

Phan Chương hoảng sợ bỏ chạy .

Vừa tới cửa thì thấy một người mặt đỏ, mắt phụng, mày tằm, râu ba chòm , đúng là Quan Công hiển thánh .

Phan Chương cả sợ chạy trở lại thì Quan Hưng cho một đao bay đầu. 

Sau đó Quan Hưng lấy quả tim của Chương để trên bàn cúng Quan Công, rỗi lấy đầu lên ngựa trở về. 

Ra khỏi núi gặp Mã Trung đang đi tìm Phan Chương. 

Thấy Quan Hưng treo thủ cấp của Chương thì cả sợ, hét lên một tiếng rồi xông tới đánh. 

Cả hai đấu chừng hai hiệp, Mã Trung bỏ chạy. 

Bỗng có tiếng pháo nổ , hai bên xông ra hai tướng là Mê Phương và Phó Sĩ Nhơn đến vây Quan Hưng. 

Hưng phá vòng vây không nổi . 

Ðang nguy cấp thì có Trương Bào kéo tới. 

Thấy Quan Hưng bị vây, Bào hươi xà mâu chém nhầu, binh Ngô cả loạn, bỏ vòng vây mà chạy. 

Mã Trung, Phó Sĩ Nhơn và Mê Phương thấy vậy bèn giục ngựa trở về trại .

Trương Bào cứu được Quan Hưng. 

Cả hai về dâng thủ cấp Phan Chương cho tiên chúa. 

Tiên Chúa cả mừng.

Trận chiến này binh Ngô bị hao tổn khá nhiều. 

Mã Trung bèn dẫn Mê Phương và Phó Sĩ Nhơn ra đóng nơi mé sông. 

Ðêm ấy, Mê Phương nghe lóng tiếng ba quân than thở : 

- Chúng ta là binh của Kinh Châu bị Lữ Mông dùng kế hại chúa công. Nay Lưu hoàng Thúc ngự giá đến trả thù. Sớm muộn Ðông Ngô cũng bị diệt. Chi bằng cắt đầu Mê Phương và Phó sĩ Nhơn đem dâng cho Lưu hoàng thúc, rồi về đầu cho trọn nghĩa . 

Mê Phương nghe nói thất kinh, đêm không ngủ được, bèn bàn với Phó Sĩ Nhơn : 

- Lòng quân đã sanh biến, trước sau gì chúng cũng nổi loạn, e mạng ta khó sống. Vả chăng Lữ Mông mới là kẻ làm phản. Nay ta tìm cách lấy đầu y đem về dâng Tiên chúa thì ắt là được tha tội .

Phó Sĩ Nhơn can ngăn. 

Mê Phương tiếp lời :

- Không sợ ? Tiên chúa là bậc nhơn đức, hay khoan dung. Trước kia, chúng ta đầu Ngô là điều bắt buộc, há Ngài chấp nhất sao ? Huống chi nay thái tử A đẩu là cháu của ta, lẽ nào Tiên chúa không tưởng đến . Bàn luận xong, hai người vào trướng lấy đầu Mã Trung đem qua dinh Thục, xin dâng thủ cấp lên Tiên chúa.

Tiên chúa cả giận, hét lớn : 

- Trẫm lìa Thành Ðô đến đây đã lâu sao không thấy bây ra hàng xin chuộc tội ? Nay thế binh chúng bây đã nguy cấp mới đến mà kiếm lời, xảo ngôn vậy .

Nói đoạn sai Quan Hưng thiết án, Tiên chúa tay bưng thủ cấp của Mã Trung mà tế . Rồi lại đích thân cầm đao mổ bụng Phó Sĩ Nhơn và Mê Phương làm lễ tế Quan Công.

Bỗng Trương Bào chạy đến mà khóc : 

- Cừu nhơn của bác con đã diệt hết, còn cừu nhơn của cha con !

Huyền Ðức nói : 

- Cháu chớ lo ! Bác sẽ đạp hết đất Giang Ðông này, bắt cho được hai thằng giặc ấy để trả thù cho cháu . 

Lúc ấy oai danh Tiên chúa lừng lẫy. 

Tôn Quyền cả sợ vội triệu tập chư tướng lập mưu. 

Bộ Chắc thưa : 

- Việc đã lỡ , vì chúa công chém Quan Công mà không suy lợi hại. Nay Tiên chúa có giận là giận Lữ Mông , Mã Trung , Phan Phương, Mê Phương và Phó Sĩ Nhơn. Năm người ấy nay đã chết cả, chỉ còn Phạm Cương và Trương Ðạt còn ở lại Ðông Ngô. Vậy phải bắt hai người đó giao nạp, lại gửi thủ cấp Trương Phi về cho Thục chúa, một mặt trả đất Kinh Châu lại và đưa Tôn Phu Nhơn về . Rồi làm biểu cầu hòa để cùng chung diệt Ngụy, thì binh Thục sẽ lui . 

Tôn Quyền nghe theo, bèn sai trói Phạm Cương và Trương Ðạt, lấy thủ cấp Trương Phi, rồi truyền Trình Bỉnh làm sứ dâng cho Tiên chúa. 

Lúc ấy Tiên chúa muốn kéo binh đi thì có sứ đến .

Tiên chúa cho vào bái kiến và nói : 

- Có là trời khiến kẻ cừu nhơn đến nạp mạng . 

Sau đó, truyền phân thây Phạm Cương, Trương Ðạt ra mà tế Trương Phi. 

Tế xong, truyền đuổi Trình Bỉnh về .

Mã Lương tâu : 

- Nay cừu nhơn đã giết hết, Xin Bệ hạ hãy nhận đất Kinh Châu, đưa Tôn Phu Nhơn về hòa hảo với Ngô để diệt Ngụy, lo mưu đồ đại sự . 

Tiên chúa nói : 

- Kẻ thù muôn đời của trẫm là Tôn Quyền. Phải giết Tôn Quyền trước rồi diệt Ngụy sau. Các khanh chớ cản trở ? 

Trình Bỉnh hổ thẹn về tâu với Ngô Vương : 

- Thục quân không chịu giảng hòa, quyết diệt Ngô để trả thù cho Vân Trường . 

Tôn Quyền cả sợ .

Bỗng Hám Trạch tâu : 

- Xưa có Chu Du, nay Chu Du đã mất thì có Lỗ Túc , Lỗ Túc mất thì có Lữ Mông. Nay họ đã qua đời cả, chỉ còn Lục Tốn. Tốn tuy là một nho sinh song tài năng thật siêu quần. Xin Chúa công trọng dụng . 

Trương Chiêu thưa : 

- Lục Tốn thì tài năng có chi ! 

Cố Ung tâu : 

- Lục Tốn còn trẻ, e chư tướng không phục. Mà hễ lòng quân không phục thì ắt sinh loạn. 

Hám Trạch thưa lớn :

- Nếu không dùng Lục Bá Ngôn thì đất Ngô phải hữu hỉ rồi còn chi nữa là nói . 

Tôn Quyền nói : 

- Ta biệt Lục Tốn là bậc kỳ tài. Ý ta muốn dùng y. Các khanh chớ bàn tán nữa !

Nói xong truyền gọi Lục Tốn đến. 

Lục Tốn vào triều bái. 

Tôn Quyền nói : 

- Binh Thục đã đến bờ cõi rồi, nên ta triệu khanh đến để thống lãnh binh mà đánh Lưu Bị . 

Lục Tốn thưa : 

- Văn võ đặt Giang Ðông là bậc kỳ cựu. Còn tôi, mới tới, nhỏ tuổi, làm sao thống lãnh nổi họ ?

Tôn Quyền nói : 

- Ta đã hiểu tài của khanh. Nay ta phong cho khanh làm đại Ðô đốc để dẹp giặc. Khanh chớ chối từ . 

Lục Tốn thưa :

- Nếu các tướng sĩ không tuân lệnh thì sao ?

Tôn Quyền bèn rút gươm trao cho Lục Tốn mà nói : 

- Thì cứ chặt đầu rồi tâu sau .

Lục Tốn thưa :

- Nếu Ðại vương ủy thác, nhưng xin đại vương để ngày mai nhóm hết tướng sĩ lại rồi sẽ ban kiếm cho tôi . Tôn Quyền nghe theo, bèn triệu quân sĩ lập đài cao nội đêm, rồi nhóm hết bá quan, thỉnh Lục Tốn đăng đàn , phong làm đô đốc, ban bửu kiếm ấn thọ. 

Tôn Quyền bèn truyền : 

- Ở trong là phần chủ trị , ở ngoài là phần Tướng quân tiết chế. Vậy Khanh phải cố gắng ? 

Lục Tốn phụng mệnh xong, bèn sai Ðinh Phụng và Từ Thạnh làm tiền bộ, nội ngày ấy xuất chinh.

Hàn Dương và Châu Thới đang giữ ải, nghe có Lục Tốn đến thì thất kinh, nói với nhau : 

- Sao Chúa Công lại sai một tên thư sinh như vậy làm đô đốc ? 

Khi ra đến nơi chư tướng có ý không phục .

Lục Tốn nói : 

- Chúa Công sai ta thống lãnh binh mã diệt quân Thục. Việc binh cơ thì cứ quân pháp, các ông hãy thận trọng ! 

Châu Thới nói :

- Hiện Di Lăng, Tôn Huờn đang bị vây. Vậy đô đốc có kế chi ?

Lục Tốn nói :

- Tôn Huờn được lòng quân sĩ, thành ắt giữ được, không cần phải cứu. Ðể ta phá binh Thục, ắt Tôn Huờn được giải nguy. Chư tướng đều cười và lui ra .

Qua bữa sau, Lục Tốn ra lệnh đâu đó đều đóng chặt , quân mã đề phòng nơi Hải khẩu, chớ không cho ra đánh. 

Chư tướng mỉm cười.

Lục Tốn thấy vậy nói :

- Ta được đại vương ủy thác, quản lãnh quân binh, sao các ngươi lại khinh khi như vậy ? 

Hàn Dương thưa : 

- Chúng tôi đã từng đánh Ðông dẹp Bắc, thế mà hôm nay đô đốc lại truyền cố thủ, thì nhuệ khí của chúng tôi từ xưa ắt không còn . 

Lục Tốn nói :

- Nay đại vương ủy thác cho ta, ắt là người phải biết ta. Các tướng hãy cứ nghe lệnh ta, chớ đố kỵ mà chểnh mảng ? 

Các tướng hậm hực lui ra .

Còn Tiên Chúa, bắt từ Hồ Ðình bố liệt thẳng xuống Xuyên Khẩu, gom tới hơn bốn chục doanh trại. Ngày thì cờ rợp trời, đêm thì đèn sáng chói.

Lúc đó có tin Ðông Ngô sai Lục Tốn cầm binh. 

Tiên Chúa bèn hỏi chư tướng : 

- Lục Tốn là người thế nào ? 

Mã Lương tâu : 

- Gã là một thư sinh, song giàu mưu lược, không thua Châu Du. Ngày trước đánh lấy Kinh Châu cũng nhờ kế của Lục Tốn . 

Tiên Chúa cả giận nói : 

- Ta phải bắt thằng này ? 

Mã Lương thưa : 

- Y có nhiều quỷ kế. Xin bệ hạ phải coi chừng !

Tiên Chúa nói : 

- Cũng vì quỉ kế ấy mà nó hại em ta, há ta thua thằng bạch diện sao ?

Nói rồi bèn truyền binh đánh phá các ải khẩu. 

Hàn Dương thấy binh Thục đến bèn phi báo cho Lục Tốn. 

Tốn và Dương lên ngựa ra chỗ cao mà xem, thảy xa xa quân sĩ đông như kiến. 

Lục Tốn nói với Hàn Dương : 

- Từ khi Lưu Bị đến đây, đánh thắng mấy mươi trận. Nếu ta xuất binh chống cự, ắt bất lợi. Nay tiết trời nóng bức, ta cứ cố thủ thành trì, binh Thục dầu muốn đánh cũng khó. Mà như vậy ắt lòng quân sinh biến, lúc ấy ta sẽ tìm cách diệt binh Thục . 

Còn Tiên Chúa thì ngày nào cũng cho quân khiêu chiến, nhưng chẳng thấy ai ra đánh. 

Lục Tốn truyền quân sĩ bịt tai, đừng nghe ; rồi đích thân đi khắp trại khuyên chư tướng hết lòng cố thủ. 

Tiên Chúa thấy binh Ngô bất động thì nóng lòng vô cùng. 

Mã Lương tâu : 

- Lục Tốn án binh bất động, chắc y chờ quân ta sinh biến. Xin bệ hạ đề phòng ?

Tiên Chúa nói : 

- Nó sợ ta đó thôi ! 

Nói vừa dứt thì Phùng Tập tâu :

- Nay đang mùa hè, quân sĩ nóng nực, ngựa thiếu nước uống. Thiệt là bất tiện !

Tiên chúa truyền : 

- Ngươi hãy dời trại đến nơi có cây mát mẻ, có khe suối mà đóng quân, chờ hết mùa hè hãy tấn binh ! 

Phùng Tập tuân lệnh .

Mã Lương tâu : 

- Ta kéo đi hết, thảng như binh Ngô ào đến thì sao ?

Tiên Chúa nói : 

- Trẫm sai Ngô Bang dẫn một ngàn binh mai phục trước trại Ngô, Trẫm cầm tám đạo, phục nơi góc núi.

Nếu Lục Tốn hay tin dời trại ắt đem quân đến, lúc đó các đạo binh phục sẽ ngoi lên chận đường, sẽ bắt được thằng nhỏ ấy . 

Các quan tâu :

- Bệ hạ trật là bậc mưu kế khôn lường !

Mã Lương tâu : 

- Thừa Tướng biết rõ các ải khẩu, sao bệ hạ không vẽ bản đồ rồi thỉnh kế của Thừa Tướng ? 

Tiên Chúa đáp : 

- Việc nhỏ ấy hà tất phải hỏi Thừa Tướng .

Mã Lương tâu : 

- Không nên khinh việc nhỏ mà không đề phòng !

Tiên chúa nghe lời, bèn sai Mã Lương vẽ bản đồ các trại rồi về thỉnh ý Khổng Minh. 

Mã Lương phụng mạng đi liền. 

Sau đó Tiên Chúa dời binh đến chỗ rậm rạp mà tránh nóng.

Quân do thám chạy về phi báo cho Châu Thới. 

Thới và Dương cả mừng ra mắt Lục Tốn , thưa rằng : 

- Nay Binh Thục đều dời trại vào rùng núi để tránh nắng. Vậy xin Ðô Ðốc hãy thừa cơ mà đánh đi !

La Quán Trung

Tam Quốc Diễn Nghĩa

Hồi 84

Lục Tốn đốt bảy trăm dậm trại

Khổng Minh bày "Tám cửa trận đồ"

Lục Tốn hay tin binh Thục rút về núi thì cả mừng. Ðứng quan sát Tốn thấy xa xa là một đạo binh toàn bọn già yếu bệnh tật, lại có cờ đề chữ : Tiên phong Ngô Bang.

Coi một hồi, Lục Tốn nói : 

- Phía chân núi có sát khí, chỗ ấy có binh phục. Bởi vậy trên đất bằng họ đặt binh nhược để dụ ta chăng ?

Chư tướng nghe nói đều cho là nhát. Qua hôm sau, Ngô Bang lại ra khiêu chiến, chửi bới om sòm, lại cởi trần nằm dài trên cỏ, trông rất khiêu khích. 

Từ Thạnh và Ðinh Phụng chịu không được bèn thưa với Lục Tốn :

- Ðể chúng tôi cho chúng một trận cho bõ ghét . 

Lục Tốn cười :

- Ðó là quỉ kế đó . Coi chừng !.

Cách ba ngày sau, Lục Tốn dẫn các tướng lên chỗ cao xem, thấy Binh Thục lần lần kéo từ núi ra, đạo binh của Ngô Bang cũng không khiêu khích nữa .

Lục Tốn nói : 

- Ta ngăn cản chư tướng cũng vì lẽ đó .

Chư tướng lúc đó mới hiểu tài của Tốn.

Tốn lại nói : 

- Ðã lâu binh Thục không được đánh, ắt sinh trễ nãy . Vậy nội tuần này ta sẽ toàn thắng.

Tốn bèn biên thơ về tâu với Tôn Quyền : 

- Chỉ nay mai sẽ phá được Thục.

Tôn Quyền cả mừng khen thầm : 

- Ðông Ngô lại trổ ra dị nhân như vậy thì còn lo gì . Nói xong bèn dấy binh đến mà tiếp ứng. 

Còn Tiên Chúa ở Hồ Ðình xua quân tiếp theo mé sông, thâm nhập đất Ngô. 

Chư tướng can ngăn. 

Lưu Bị nói : 

- Quân giặc đã vỡ mật. Ta cứ xua binh thắng tiến. Thấy thế các quan càng can ngăn, Tiên Chúa mới nghe, bèn sai Huỳnh Quyền tiến qua Giang Bắc phòng binh Ngụy, còn mình kéo đến Giang Nam lo việc đánh tới.

Lúc ấy, Ngụy chúa được tin báo binh Thục đóng nhiều dinh trại dọc theo mé núi. Còn Huỳnh Quyền kéo thủy binh đóng dọc sông phía Bắc, hàng ngày ra tuần hàng trăm dặm, không biết có hậu ý gì ? 

Tào Phi cười mà rằng : 

- Lưu Bị gần bại rồi đó . Y đâu hiểu binh pháp, vì thế mới nhè nơi rừng núi mà đóng trại. Nếu Tôn Quyền dụng hỏa

công thì hết đường. Nội mười ngày nữa Lưu Bị ắt thua Lục Tốn .

Nghe nói, tướng sĩ không tin. 

Tào Phi tiếp lời : 

- Lục Tốn mà thắng ắt xua binh vào Tây Xuyên, Giang Nam bỏ ngõ, chừng đó ta giả đò đánh giúp, rồi thừa cơ chiếm Giang Nam khó gì .

Nói xong, Tào Phi bèn sai Tào Nhơn dẫn binh ra Nhu Tu ; Tào Hữu dẫn binh ra Ðông Khẩu ; Tào Nhơn ra nơi Nam Quận. Các đạo binh ấy cứ chuẩn bị chờ Tào Phi đến sẽ cùng tiến lấy Ðông Ngô.

Về phía Thục, khi Mã Lương về dâng bản đồ cho Khổng Minh.

Khổng Minh xem rồi nói : 

- Ai bày kế cho chúa thượng thì phải lấy đầu kẻ đó !

Mã Lương thưa : 

- Ðó là kế của chúa thượng. 

Khổng Minh than : 

- Khí thế của Hớn trào đã hết rồi ! 

Mã Lương hỏi thì Khổng Minh nói : 

- Ðóng binh nơi thấp và hiểm trở, ấy là việc binh gia đại ky. Nếu địch dùng hỏa công thì lấy chi mà giải cứu. Họa sẽ tới

đó ! Lục Tốn có thể không chịu ra binh ấy cũng là vì cớ đó. Ngươi hãy về gặp trình chúa công đóng binh nơi khác . 

Mã Lương thưa : 

- Thảng như binh Ngô thắng rồi thì sao !

Khổng Minh đáp :

- Lục Tốn nó không theo đâu. 

Mã Lương hỏi :

- Tại sao ?

Khổng Minh đáp : 

- Vì nó sợ binh Ngụy đánh lòn phía sau . 

Lương hỏi tiếp : 

- Nếu chúa thượng bại thì biết tính sao ?

Khổng Minh nói : 

- Nếu chúa thượng mà bại ắt chạy qua Bạch Ðế Thành. Khi mới vào Tây Xuyên, ta đã đặt mười vạn binh mai phục nơi Ngũ Phục Phổ . Thôi ngươi hãy đi ngay kẻo muộn ! 

Mã Lương vội vã ra đi. Còn Khổng Minh tức tốc về Thành Ðô lo việc tiếp ứng.

Còn Lục Tốn thấy binh Thục không còn đề phòng gì nữa, bèn hội các tướng mà nói : 

- Ta đã nắm hết tình địch. Nội đêm nay ta sẽ phá binh Thục. Vậy chư tướng phải tận tâm mới được .

Nói vừa dứt lời thì Hàn Dương và Châu Thới xin lãnh mạng ra đi .

Lục Tốn không chịu, bèn sai Thuần Vu Ðơn phải đem năm ngàn quân lấy cho được trại thứ tư do tướng Phó Ðổng giữ. Rồi đích thân đem binh tiếp ứng. 

Tốn lại kêu hai tướng Ðinh Phụng và Từ Thạnh mà nói : 

- Mỗi người hãy lãnh ba ngàn quân đen mai phục khỏi trại năm dặm. Ðợi lúc Thuần Vu Ðơn bại binh về thì tiếp ứng. Thảy giác chớ có rượt . 

Ðến tối, Thuần Vu Ðơn đến trại Thục, lúc ấy là canh ba, quân sĩ bèn gióng trống, la ó mà xông vào. 

Chủ trại là Phó Ðổng hay được, cầm binh ra cự. 

Vu Ðơn yếu thế, quệt ngựa chạy dài. Bỗng tướng Triệu Dung ra cản đường. Vu Ðơn mở vòng vây chạy về , giữa đường lại gặp Sa Ma Kha cùng với binh Phiên xông ra. Khi gần đến trại Ngô, lại xông ra hai đạo binh, Vu Ðơn hoảng sợ, song đến gần xem lại là hai tướng Ngô - Ðinh Phụng và Từ Thạnh đem binh tiếp cứu . Ba tướng họp nhau đánh lui binh Thục, rồi ra mắt Lục Tốn. 

Lục Tốn nói : 

- Ấy là kế của ta gạt để xem binh lực của Thục . Các tướng đồng khen : Ðô đốc thiệt tài ! .

Lục Tốn nói : 

- Kế của ta chỉ có Khổng Minh biết được. Nay y không có ở đây thật trời giúp ta . Nói rồi, sai. Châu Nhiên lấy thuyền chở rơm đến trại Thục. Hàn Dương đánh bờ sông phía Bắc, Châu Thới đánh bờ Phía Nam. Mỗi tên lính phải mang theo một bó rơm, hễ đến trại Thục thì xông vào mà đốt. Lại truyền lệnh phải cố gắng đốt rồi rượt theo địch, khi nào bắt được Lưu Bị mới thôi. 

Còn Tiên Chúa, đang ngồi nghĩ kế đánh Ngô, xảy thấy cây cờ trung quân đổ xuống, bèn hỏi Trình Kỷ điềm gì vậy ? Trình Kỷ tâu : 

- Ðêm nay ắt có binh Ngô đến cướp đánh .

Tiên chúa nói : 

- Ðêm qua giết hầu hết, bộ dám đến nữa sao ?

Ðang bàn chuyện thì có tin binh Ngô kéo đến rầm rộ. 

Tiên Chúa nói :

- Ấy là kế nghi binh, chớ ai rục rịch . 

Bèn khiến Trương Bào và Quan Hưng đi tuần.

Qua canh một bỗng có tin báo có lửa cháy trong dinh phía Giang Bắc. 

Tiên Chúa chưa kịp cho quân tiếp cứu thì lại có tin báo nơi ngự dinh phía tả có lửa dậy, hòa với tiếng quân sĩ la hét. Binh Thục ào ào kéo ra. Binh Ngô thừa thế rượt tới giết nhầu. 

Tiên chúa vội chạy khỏi trại thì gặp Phùng Tập. Tập hối Tiên chúa chạy mau. 

Bỗng đạo binh do Từ Thạnh chỉ huy ùa tới. 

Tiên chúa cả sợ, quay ngựa về phía Tây, lại gặp Ðinh Phụng chặn lại. 

Phụng và Thạnh " ép hai đầu, Tiên chúa không còn ngõ chạy.

May đâu có Trương Bào dẫn quân đến phá vòng vây.

Nhờ đó Tiên chúa thoát được đến giữa đường Tiên Chúa gặp Phó Ðổng dẫn một đạo binh chạy đến hiệp nhau phò Tiên Chúa chạy dài.

Ðàng sau binh Ngô rượt theo ào ào. Phó Ðổng dẫn Tiên Chúa chạy trốn lên Mã Yếu San . Vừa đến đỉnh núi binh Ngô lại kéo tới. Trương Bào và Phó Ðổng liều chết giữ chỗ hiểm yếu. Tiên Chúa thấy dinh bị cháy rụi, quân sĩ bị chết thui đen nghịt thì ngửa mặt lên trời than khóc thảm thiết.

Trong khi đó, Lục Tốn truyền quân đốt chân núi. 

Ðang lúc tình thế lâm nguy, Quan Hưng dẫn một đạo binh kéo thẳng lên núi. 

Vừa đến nơi. Hưng quì, tâu rằng : 

- Lửa dậy bốn bề, xin bệ hạ hãy mau mau qua Bạch Ðế Thành, rồi sẽ thâu hồi binh mã sau . 

Lúc ấy trời ngả hoàng hôn , Quan Hưng đi trước, Trương Bào đi giữa, Phó Ðổng đi sau, phò Tiên Chúa xuống núi mà chạy. 

Binh Ngô rượt theo .

Tiêu Chúa bèn khiến quân đốt rừng chặn binh Ngô. 

Ðang chạy bỗng một đạo binh từ mé rừng ào đến chặn đường. 

Trương Bào ra sức tả xông hữu đột. 

Ðàng sau Lục Tốn lại dẫn binh ào đến. Tình thế đang bối rối thì một đạo binh đánh nhầu tới cứu giá. Tiên Chúa cả mừng xem lại là Triệu Vân . Ðang lúc chém giết binh Ngô thì Triệu Vân gặp Châu Nhiên, bèn hươi thương đâm Châu

Nhiên một nhát té nhào. Sau đó cứu Tiên Chúa rước về Bạch Ðế Thành.

Thấy Tiên Chúa không ngớt lo ngại cho số phận các tướng sĩ còn trong khói lửa. 

Triệu Vân tâu : 

- Xin bệ bạ an tâm, tôi sẽ dẫn binh trở lại cứu ứng.

Còn Phó Ðổng bị Ðinh Phụng vây ngặt. 

Phụng dụ Ðổng : 

- Binh Thục đã tan rã. Tiên Chúa cũng bị bắt, sao ngươi không đầu còn đánh làm gì ?

Phó Ðổng cả giận hét lớn :

- Ta là tướng nhà Hớn, thà chết chứ không đầu giặc.

Nói rồi, hươi thương quyết mở vòng vây. Nhưng sức đã kiệt mà vẫn không thoát được , tức hộc máu mà chết. 

Còn Trình Kỷ, kéo binh đến mé sông, binh Ngô chạy rần rần đến. Thấy quân hoảng sợ chạy tán loạn. 

Trình Kỷ một mình một ngựa, đánh một hồi liệu thế không thoát, bèn rút gươm tự vận.

Lúc ấy, Ngô Bang và Trương Nam đang vây nơi Di Lăng quyết bắt Tôn Huờn, nhưng thấy Phùng Tập nói binh Thục đã đại bại, bèn quay lại tiếp ứng, nhưng không ngờ Tôn Huờn thừa thế đuổi theo, lại có binh Ngô đến chận lại. 

Trương Nam và Phùng Tập chống không nổi phải chết trong đám loạn quân. 

Còn Ngô Bang may gặp Triệu Vân đến cứu kịp, đẫn về Bạch Ðế Thành ; Manh Vương và Sa Ma Kha cũng bỏ hết binh mã mà chạy, bỗng gặp Châu Thới rượt theo . Hai người chống không nổi nên bị Châu Thới giết chết. Thế là binh lương và quân sĩ Tây Thục bị thiêu rụi.

Lúc ấy Tôn Phu Nhơn ở bên Ngô nghe tin binh Thục đại bại, Tiên Chúa bị bắt, bèn nhìn về phía Tây mà khóc, khóc chán nhào xuống sông tự vận. 

Còn Lục Tốn thừa thắng rượt binh tới Qui Châu thấy trước mặt có đám sát khí xông cao thì quay lại nói với chư tướng

rằng : 

- Nơi phía trước ắt có mai phục, chớ vội tới . Sau đó, sai quân đến thám thính. 

Quân thám thính đi hồi lâu về báo không có quân mã gì cả .

Lục Tốn không tin, bèn lên chỗ cao xem thì sát khí càng xông cao. Tốn bực mình sai quân đi nữa. 

Quân về báo không thấy gì hết.

Lúc ấy mặt trời đã lặn, sát khí càng lúc càng cao, Lục Tốn do dự không dám tiến. 

Các tướng hỏi : 

- Binh ta đã rượt gần binh Thục, sao Ðô đốc còn do dự ? 

Lục Tốn đáp : 

- Ta chắc nơi kia có phục binh. Nếu kéo quân tới ắt phải thật . Nói xong, sai kẻ tâm phúc đến đó xem xét kỹ lại. 

Kẻ tâm phúc về tâu : 

- Không thấy gì hết, chỉ có chín mươi đống đá sắp nơi mé sông thôi . 

Lục Tốn chưa hết nghi ngờ, bèn kêu người bản xứ đến hỏi :

- Ai chất đá làm gì vậy ? 

Người bản xứ thưa :

- Khổng Minh, trước khi vào Tây Xuyên, sai chất đá để lập thế trận. 

Lục Tốn bèn dẫn quân tới xem thì thấy tứ phương đều có cửa, Tốn cười : 

- Ðúng là kế gạt người, ích gì ? Nói rồi, dẫn quân đi thẳng tới đó. 

Bỗng thay cuồng phong nổi dậy, cát bụi mịt mù, lại thấy quái thạch trùng trùng, san sát như đao kiếm rất đỗi hoảng sợ, Lục Tốn cả kinh : 

- Ta lầm kế của Khổng Minh rồi ! Liền quay ngựa trở lại nhưng không biết đường nào mà ra. Ðang lo sợ, bỗng có một ông già đứng trước đầu ngựa nói : 

- Tướng quân muốn ra khỏi không ?

Lục Tốn thưa : 

- Muốn ! Chẳng hay ông là ai ? Hỏi rồi, theo ông già mà đi không gặp trở ngại gì. 

Ði được một quãng ông già nói : 

- Lão là Huỳnh Thừa Ngạn, cha vợ Khổng Minh. Lúc trước Khổng Minh bày trận này dặn lão, hễ tướng Ngô đến thì đừng dẫn lối. Nhưng ta tính thương người nên không nỡ. 

Lục Tốn hết sức cám ơn đoạn hỏi thêm :

- Chẳng hay trận ấy là trận gì mà lại thần diệu như vậy ?

Thừa Ngạn nói : 

- Nó tên 18 Bát Trận đồ, tráo trở 8 cửa án theo bát môn độn giáp, nó lợi hại bằng 10 vạn binh . 

Lục Tốn cả kinh hỏi tiếp : 

- Chẳng hay lão ông có học trận pháp ấy chăng ?

Thừa Ngạn nói :

- Nó biến hóa vô cùng học sao nổi ! 

Lục Tốn xuống ngựa, lạy tạ trở về.

Về đến trại, Lục Tốn nói với tướng sĩ : 

- Khổng Minh thật là bậc thần thông, ta khó bì kịp . Nói rồi bèn truyền lệnh không rượt theo nữa.

Chư tướng thấy vậy thưa : 

- Lưu Bị đang bại, thế trốn trong cái thành nhỏ ấy. Sao ta không thừa thế mà đánh ?

Lục Tốn cười : 

- Không phải ta sợ mà lui binh. Nhưng ta sợ Ngụy Chúa nhơn cơ hội ta trưng binh Thục lén đến cướp Giang Ðông . Chư tướng lại hỏi : 

- Lúc ta bận đánh binh Thục mà Tào Phi không đến đánh. Nay ta thắng Thục, lại sợ là ý gì ? 

LụcTốn nói : 

- Binh cơ hư hư thực thực, khó mà lường ; ta thua Ngụy không đánh ; ta thắng Ngụy lại đánh . Ðó mới là chuyện lạ.

Nếu không tin, vài hôm sẽ thấy lẽ nhiệm mầu ấy .

Các tướng nghi ngờ cho rằng Lục Tốn sợ cái thạch trận kia, nên trong lòng không phục.

Vừa được hai ngày thì có tin Tào Phi sai Tào Nhơn kéo binh đến ngã Nhu Tu, Tào Hưu ngã Ðông Khẩu, Tào Nhơn ngã Nam Quận, ba đạo kéo đến bờ cõi một lượt , chư tướng cả kinh hỏi : 

- Tại sao Ðô đốc biết trước vậy ?

Lục Tốn nói : 

- Có gì đâu ! Lúc ta bại thì Tào biết ta có đề phòng. Lúc ta thắng thì thừa kế rượt giặc, binh sĩ ra ngoài nước, ấy là lúc Ngụy thừa cơ hội chiếm đoạt . 

Chư tướng thảy đều khen phục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: