Chương 1: Đế Chế LUX
LUX Empire-cái tên nhắc đến thôi cũng đủ khiến giới thương trường phải dè chừng. LUX Empire không chỉ là một tập đoàn tài chính đơn thuần, mà là cả một đế chế thương mại trải dài khắp thế giới. Được mệnh danh là "gã khổng lồ" trong ngành kinh tế toàn cầu, LUX Empire kiểm soát gần như toàn bộ các lĩnh vực quan trọng: tài chính, bất động sản, công nghệ, thời trang, chuỗi khách sạn xa hoa, du thuyền, hàng không tư nhân, và đặc biệt là hệ thống sòng bạc VIP lớn nhất thế giới.
Không có bữa tiệc xa hoa nào mà không có dấu ấn của LUX Empire. Không có một thương vụ bạc tỷ nào mà không dính dáng đến tập đoàn này. Những con người giàu có nhất, quyền lực nhất trên thế giới đều có mối quan hệ với LUX-dù là hợp tác hay đối đầu.
Và kẻ đang nắm giữ đế chế hùng mạnh ấy chính là Thu Phương.
Thu Phương là cái tên chỉ cần nhắc đến cũng đủ khiến giới doanh nhân phải kiêng dè. Sinh ra trong một gia đình tài phiệt, cô không phải kẻ đi lên từ tay trắng, nhưng cũng chẳng dựa dẫm vào ai. Từ khi còn rất trẻ, cô đã chứng minh bản thân là một thiên tài trong lĩnh vực kinh doanh, biến LUX Empire từ một tập đoàn gia đình trở thành một đế chế thương mại không ai có thể lay chuyển.
Ở tuổi ngoài ba mươi, Thu Phương đã là nữ hoàng của giới tài chính.
Cô thông minh, tàn nhẫn và vô cùng thực tế. Trên thương trường, cô không bao giờ cho phép bản thân thất bại. Cô là kiểu người có thể dùng một nụ cười để đẩy đối thủ vào bước đường cùng, một ánh mắt cũng đủ khiến những kẻ yếu tim khiếp sợ.
Nhưng bên ngoài sự lạnh lùng đó, Thu Phương lại là một kẻ ăn chơi khét tiếng.
Dù có thể điều hành cả một tập đoàn khổng lồ, cô vẫn không quên tận hưởng cuộc sống. Những bữa tiệc xa hoa, những ly rượu đắt đỏ, những người phụ nữ đẹp nhất... tất cả đều nằm trong tầm tay cô. Nhưng với Thu Phương, tất cả chỉ là trò chơi, không ai có thể bước chân vào trái tim cô quá lâu.
Trong mắt cô, tình yêu là thứ viển vông.
Cô có thể chi tiền để có mọi thứ, và cũng có thể vứt bỏ mọi thứ khi cảm thấy chán.
Không ai có thể chạm vào thế giới của Thu Phương, trừ khi cô cho phép.
------
Tại trung tâm thành phố, giữa khu phố xa hoa bậc nhất, có một tòa nhà cao chọc trời với dòng chữ "LUX Empire" sáng rực giữa đêm. Đây chính là trụ sở chính của tập đoàn tài chính hùng mạnh bậc nhất thế giới. Nhưng ngay bên dưới tòa nhà ấy, một nơi khác còn xa hoa hơn đang hoạt động trong màn đêm-LUX Club, câu lạc bộ thượng lưu chỉ dành cho những người giàu có nhất.
Không phải ai cũng có thể bước vào LUX Club. Để được phép đặt chân đến đây, một người phải có ít nhất một triệu đô trong tài khoản, và chỉ những khách VIP nhất mới được vào khu vực đặc biệt-VIP Lounge.
Bên trong, ánh đèn vàng nhạt phản chiếu lên những ly rượu sóng sánh, tạo ra một không gian vừa huyền bí vừa cám dỗ. Tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên, xen lẫn tiếng cười nói của những doanh nhân, chính trị gia, và những gương mặt nổi tiếng trong giới thượng lưu.
Ở trung tâm của căn phòng, nơi quyền lực thực sự tồn tại, có một người phụ nữ đang chiếm trọn ánh nhìn của tất cả.
Thu Phương ngồi dựa lưng vào ghế sofa bọc nhung đen, đôi chân dài vắt chéo đầy tao nhã. Cô mặc một bộ váy đen cúp ngực, để lộ bờ vai quyến rũ cùng làn da trắng như ngọc. Trên bàn trước mặt là những ly rượu đắt tiền, một điếu xì gà đang cháy dở giữa hai ngón tay thon dài.
Cô không cần phải lên tiếng, không cần phải thể hiện, nhưng khí chất bá đạo vẫn khiến người khác không thể rời mắt.
Bên cạnh cô là những đối tác kinh doanh, những người phụ nữ xinh đẹp, những người đàn ông quyền lực-tất cả đều vây quanh cô như những vệ tinh quay quanh mặt trời.
Nhưng dù vậy, trong đôi mắt sắc lạnh của Thu Phương, chẳng có ai thực sự đáng để cô quan tâm.
Cô chỉ đang tận hưởng một đêm vui vẻ, một trò chơi khác trong cuộc đời xa hoa của mình.
Một người đàn ông trung niên, có vẻ là một ông trùm bất động sản, lên tiếng trước:
"Phương tổng, dự án thành phố thông minh tại Singapore của LUX Empire quả thật quá mức táo bạo. Nhưng cô có chắc mình muốn đổ vốn vào đó không? Nghe nói tập đoàn Kingwell cũng đang nhắm đến thị trường này."
Thu Phương nhếch môi, ánh mắt lười biếng lướt qua ông ta:
"Tôi không 'muốn' đổ vốn, mà tôi sẽ làm. Còn Kingwell ư?" Cô hờ hững đặt ly rượu xuống bàn, giọng lạnh nhạt nhưng đầy quyền uy. "Họ chỉ có thể chạy theo, chứ không đủ sức cạnh tranh với tôi."
Một người phụ nữ ngồi bên cạnh, mặc một bộ váy đỏ ôm sát, dựa người vào Thu Phương một cách thân mật:
"Phương tổng, chị lúc nào cũng mạnh mẽ như vậy sao? Có khi nào chị để tâm đến chuyện khác ngoài thương trường không?"
Thu Phương cười nhạt, ánh mắt thoáng một tia giễu cợt:
"Chẳng phải tôi đang tận hưởng cuộc sống sao?" Cô nhấc ly rượu lên, lắc nhẹ, rồi nhấp một ngụm nhỏ. "Nhưng tiếc là, tôi chưa tìm được thứ gì đủ thú vị."
Người đàn ông trung niên lại bật cười:
"Vậy nếu tôi đề nghị hợp tác, để LUX Empire và tập đoàn của tôi cùng phát triển khu nghỉ dưỡng xa hoa nhất Đông Nam Á thì sao?"
Thu Phương khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm như đang suy tính:
"Nghe cũng không tệ. Nhưng anh phải cho tôi một lý do đủ lớn để quan tâm."
Cả căn phòng rộ lên tiếng cười. Ở đây, không ai dám tự tin có thể ép buộc Thu Phương vào bất cứ cuộc chơi nào. Chỉ có cô là người ra quyết định.
ẦM!
Một tiếng động lớn cắt ngang bầu không khí sang trọng trong phòng VIP.
Rượu đổ tràn xuống bàn, loang ra nền vải ghế da, thấm vào chiếc váy lụa cao cấp của Thu Phương.
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về cô phục vụ trong bộ đồng phục đen trắng của quán.
Vừa rồi, cô đang bưng một khay rượu thì vô tình vấp chân vào cạnh bàn, cả khay nghiêng hẳn về phía trước, và rượu đổ thẳng lên người Thu Phương.
Không gian bỗng chết lặng.
Minh Tuyết cắn môi, cảm giác hàng chục ánh mắt sắc bén đổ dồn vào mình. Cô đã gây họa.
"Chết tiệt..." Một người nào đó lẩm bẩm. "Con bé này không biết hôm nay là tiệc của ai à?"
Người phục vụ bên cạnh Minh Tuyết hoảng loạn kéo tay cô.
"Mau xin lỗi Phương tổng đi!"
Minh Tuyết vội cúi xuống, tay run run lấy khăn lau:
"Xin lỗi... tôi không cố ý-"
Nhưng chưa kịp chạm vào Thu Phương, cổ tay cô đã bị giữ chặt.
"Ai cho phép cô chạm vào tôi?" Giọng Thu Phương không lớn nhưng mang theo uy nghiêm đáng sợ, ánh mắt sắc bén nhìn Minh Tuyết như thể cô vừa phạm phải một tội tày trời.
Người đàn ông trung niên ngồi cạnh bật cười, nhấp một ngụm rượu rồi lên tiếng đầy ý tứ:
"Xem ra đêm nay có kịch vui để xem rồi."
Người phụ nữ váy đỏ ôm lấy cánh tay Thu Phương, nhướng mày liếc Minh Tuyết:
"Cô bé này là ai vậy? Dám làm bẩn quần áo của Phương tổng, không biết sống chết à?"
Minh Tuyết cắn môi, biết rõ tình cảnh của mình lúc này không hề ổn. Nhưng cô cũng không phải người dễ bị bắt nạt. Cô ngẩng lên, ánh mắt không cam chịu đối diện với Thu Phương:
"Tôi đã xin lỗi. Nếu Phương tổng muốn, tôi có thể bồi thường."
Một giây sau, Thu Phương bật cười khẽ, ánh mắt đen sâu thẳm ánh lên tia hứng thú.
"Bồi thường?" Cô nhấc ly rượu lên, lắc nhẹ, rồi nhấp một ngụm. "Cô nghĩ mình có gì để bồi thường?"
Thu Phương từ từ đặt ly rượu xuống bàn, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt tối sầm lại.
Cô không lên tiếng ngay lập tức.
Không khí trở nên căng như dây đàn.
Minh Tuyết đứng yên, không cúi đầu, không khúm núm như những kẻ khác, mà nhìn thẳng vào Thu Phương.
Một tia hứng thú thoáng qua trong đáy mắt Thu Phương.
Cô từ tốn đứng dậy.
Cả phòng im bặt.
Thu Phương khoác nhẹ áo vest lên vai, bước đến trước mặt Minh Tuyết, mùi rượu nhè nhẹ hòa lẫn với hương nước hoa lạnh lẽo từ người cô.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn một gang tay.
Minh Tuyết căng người, cô có thể cảm nhận được khí thế sắc lạnh của đối phương.
"Một trăm triệu".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro