Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

"Đưa cao lên! Chém!" Thanh kiếm gỗ trên tay trơn tuột vì mồ hôi, Jungkook mím chặt môi, vung cao quá đầu rồi chém xuống. Hình nhân không hề suy suyễn, cậu lại chém hụt, lần này là lần thứ mười hai.

"Quá kém, xem này, giữ trọng tâm ở đây, khi chém xuống nhớ nhịn thở lại, mắt nhìn thẳng mục tiêu, vì chỉ cần một giây lơ là, sinh mạng ngươi và cả sinh mạng mà ngươi bảo vệ đều có thể gặp nguy hiểm, biết chưa hả?" Thanh kiếm sắt trên tay đội trưởng đội kị binh chém ngọt qua lớp rơm bện thành đầu người, khiến nó lăn lông lốc dưới mặt đất. Jungkook nuốt nước bọt.

"Đã rõ, thưa chỉ huy." Cậu lí nhí.

"Nói to lên, có hiểu chưa hả?" Một bàn tay gõ mạnh lên vai Jungkook, nhắc nhở việc cậu phải đứng thẳng người, mắt nhìn phía trước, ngực đưa cao và tay siết chặt thành nắm đấm đặt sát hai bên đùi.

"Đã rõ! Thưa! Chỉ! Huy!" Jungkook gào lên, bằng tất cả sức lực của một đứa bé mười lăm tuổi gầy gò đen nhẻm.

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi, Jungkook, hôm nay đến lượt cậu làm nhiệm vụ, gặp tổng quản Jung mà hỏi nhé." Đội trưởng đưa tay ra hiệu cho mọi người được nghỉ ngơi, đến lúc này, hàng loạt tiếng thở dốc và ca thán mới phát lên, khiến Jungkook được an ủi phần nào. Ít nhất thì không phải một mình cậu mệt.

Nếu nói đây là mệt mỏi e rằng không đúng lắm, nó chẳng là gì so với hai mươi hai giờ mỗi ngày phải vác gạch đá trên vai, bất kể mưa nắng, không quản bệnh tật. Những việc thế này chỉ khiến thể lực người ta kiệt quệ, còn ở trại nô lệ, nó khiến cả trí óc người ta bị xé thành trăm ngàn mảnh nhỏ. Ở đó, không có ngày mai, không có ngơi nghỉ, không có cảm thông, càng không có luật lệ.

Điều duy nhất Jungkook biết là, làm việc, hay là chết. Mà làm việc thì cuối cùng cũng chết, như bố cậu, như anh cậu. Nên mọi con đường đều dẫn đến cái chết, chỉ là có người rời đi trước, những người còn lại nối bước theo sau mà thôi.

Từ ngày vào cung, Hoàng hậu đã cho phép Jungkook được gia nhập vào đội Tiền Kỵ sĩ, huấn luyện những kị binh tương lai bảo vệ Hoàng gia, và mẹ cậu được nhận vào làm người hầu trong phủ Hoàng hậu.

Jungkook không tin vào mắt mình, cuối cùng cậu cũng có thể nhìn thấy mẹ mình được ăn một cái bánh kếp, được nhìn bà ngủ một giấc lâu hơn năm giờ, được thấy quần áo bà không còn một mảnh vá. Để được giữ lại, cậu phải làm hết sức, dù hiện giờ cho thấy Jungkook là một trong những đứa trẻ kém cỏi nhất đội, nhưng đó là vì cậu chưa từng được học qua một ngày nào, lại thiếu cân và bé tẹo. Jungkook tin tưởng rằng, chỉ cần một thời gian nữa cậu chắc chắn sẽ trụ lại được đến cùng. Đến lúc có được một vị trí trong đội Kỵ binh rồi, cậu sẽ tính đến việc mình luôn ấp ủ.

Jungkook muốn giết chết nhà vua.

Dĩ nhiên không phải ngay lúc này, không phải lúc mẹ cậu còn sống, không phải với hai bàn tay trắng không một thế lực nào trong tay. Cậu hận ông ta, hận đến tận xương tủy.

Jungkook không bao giờ quên được thảm trạng ngày hôm đó, Hoàng hậu có thể là một bậc nhân từ, nhưng lão vua đó thì không.

---

Ba năm trước, bỗng dưng cả trại nô lệ được ban phát quần áo mới, bữa ăn được cấp thêm một cái bánh mì mốc, và nước sạch được bê đến từng vại lớn. Tên cai trại vác cái bụng phệ lăng xăng tới lui, mặc ai cũng đầy nghiêm trọng, Jungkook-mười-hai-tuổi hoàn toàn chẳng hiểu gì, cậu chỉ thấy thật hạnh phúc, thật vui sướng khi cuối cùng cũng có thể uống một ngụm nước lớn mà chẳng cần lo lắng ngày mai sẽ chết khát nữa.

Ông Jeon bước vào lều, gương mặt tái xanh không còn chút máu, "Nguy rồi, lão ấy lại đến, lần này không biết sẽ là việc gì nữa đây."

Junghyung lớn hơn Jungkook hai tuổi, hai anh em đang vật nhau dưới nền đất cáu bẩn giành lấy vụn bánh mì cuối cùng, đồng loạt ngẩng lên nhìn bố. "Ai vậy ạ?"

"Nhà vua đó," bà Jeon ôn tồn giải thích, "lát nữa hai đứa nhớ ở yên trong lều, dù có nghe tiếng động gì cũng không được bước ra ngoài, nguy hiểm lắm."

Tay đang đè nghiến Jungkook của Junghyung nhẹ hẫng đi, mắt anh ấy long lên sòng sọc, Jungkook thừa cơ hội, lật người kẹp chặt anh mình dưới chân, chiến thắng vẻ vang đầu tiên trong đời.

Hai đứa nhóc nhà Jeon tuy đều đã mười mấy tuổi nhưng tính tình vẫn hệt như hai đứa con nít thích chọc phá mọi người. Ừ thì tuy là Jungkook hầu như toàn phải chịu mắng cùng với Junghyung vì những việc mà cậu không làm, nhưng cậu cũng hiểu vì sao ông bà Jeon luôn lo ngay ngáy mỗi khi có việc tra xét tới nhà họ, hoặc Junghyung sẽ đùa cợt đám quan quân kỵ sĩ đến khi chúng phát điên lên, hoặc sẽ nghĩ ra hai trăm trò chơi khăm nức tiếng khác khiến bọn chúng chẳng cách nào biết được là ai đã làm. Cuối cùng dĩ nhiên luôn là bị đánh, hoặc bọn chúng tóm được, hoặc ông bà Jeon sẽ véo tai đem về lều mà răn dạy.

Bà Jeon luôn mím môi căng giọng mỗi khi dạy cả hai đứa, "Lần này thì thoát được, nhỡ đâu lần sau hả con ơi."

"Mẹ cứ lo, có bao giờ con bị bắt chưa nào, bố mẹ không dám làm gì bọn chúng thì cứ để đấy cho bọn con, con sẽ cho bọn chó má kia vài bài học, khi con lớn rồi, con sẽ cứu cả nhà mình ra khỏi nơi này, con sẽ cho Jungkook một cái bánh mì không mốc thiệt là lớn, cho mẹ một cái áo thiệt là lành lặn, cho bố một cái búa không bị gãy cán nữa." Junghyung vừa cố nghiến răng nén đau khi bà Jeon rửa vết thương trên mặt mình, vừa thao thao bất tuyệt. 

Jungkook nghĩ nghĩ một lúc, "Anh cho bố cái búa làm gì? Không phải nên cho vàng cho tiền sao?"

Junghyung cười phá lên, hai tay vẫy loạn vì bị bà Jeon bóp má kéo lại, giữ nguyên đầu ở vị trí cũ để bà xem xét vết bầm khủng bố kia, "Bố thích đục đá mà, cho bố cây búa, để nhỡ đâu bố nhớ nghề rồi sao?"

Bà Jeon chỉ còn biết nhịn cười với trò tếu táo của đứa con lớn nhà mình, Jungkook rất thương anh, Junghyung như một tia nắng ấm trong mùa đông lạnh giá, như một đóa cúc dại nở thật tươi giữa đống bùn lầy nhơ nhớp, luôn ước mơ, luôn khát vọng, luôn hướng đến những thứ mà Jungkook chẳng bao giờ dám nghĩ, tự do, thức ăn, quần áo nguyên lành, mặt trời cháy trên thảo nguyên tự do, gió thổi trên mặt hồ độc lập, bình nguyên của tự làm chủ luôn vẫy gọi Junghyung.

Thế nhưng Jungkook cũng lại biết rằng, người lạc quan có những cái ngốc nghếch riêng của họ, đùa giỡn với tử thần nhiều lúc, e rằng cũng có phen sẽ bị tóm lấy chân. Đó là lần đầu tiên Jungkook hiểu được, chết là gì.

Ai cũng biết Junghyung không phải là đứa trẻ hay nghe lời bố mẹ. Ngay khi tiếng kèn vừa dứt, Jungkook đã không thấy anh ấy đâu nữa. Theo luật của trại, bố mẹ cậu đã phải ra quỳ dưới đường vua đi qua, cúi đầu thật thấp và chờ đợi bất cứ thứ gì số phận mang đến cho họ.

Những dạng người bị liệt vào nô lệ rất nhiều, phạm tội trộm cắp, thông dâm, phạm luật quốc gia, nợ không thể trả hoặc như gia đình Jungkook, là tù binh của một cuộc chiến tranh khác. Đất nước cậu thua cuộc, và những người còn sót lại phải sống dưới kiếp nô lệ, mãi mãi. Con cái sinh ra đã là nô lệ, cha truyền con nối, không có gì khác hơn nô lệ. Đó là lý do vì sao cậu chưa từng biết đến cuộc sống bình thường nhất của một kiếp người "không nô lệ" là thế nào, Jungkook từ khi mở mắt chào đời, đã là ở đây.

Jungkook lớn lên, chứng kiến biết bao nhiêu người hết đến rồi lại đi, có người chết, có người chẳng trở về nữa. Vài tuần một bận, số người lại thay đổi không đoán trước được. Lần ông ta đến và bắt hết những người bạn gái dưới mười lăm tuổi của Jungkook đi, Junghyung đã khóc rất nhiều.

Lần trước mười hai người đã được lựa chọn để đấu nhau với con sư tử mà nhà vua rất yêu.

Lần trước nữa, bất cứ đứa bé gái nào dưới mười lăm tuổi đều phải được tiến cung làm nô lệ.

Và lần gần đây nhất, bất cứ ai có tóc màu đỏ đều phải bị chém đầu.

Họ không có quyền phản kháng, không thể khi họ đã mang danh "nô lệ".

Đó cũng là lần đầu cậu thấy anh mình rơi nước mắt. Mẹ nói là vì Soohee, người bạn cùng tuổi của Jungkook mà anh ấy rất thân, mẹ nói, Junghyung thương người ta rồi. Nhưng Jungkook tuyệt nhiên không hiểu, vì cớ gì anh ấy lại khóc, Soohee chỉ vào cung làm tì nữ thôi mà, có phải là đi chết luôn đâu?

"Con không hiểu, Soohee chẳng quay về nữa đâu, để anh con khóc, đừng có làm phiền nó, nghe chưa Jungkook?" Bà Jeon xoa đầu con út, mắt cố không rơi lệ nhìn đứa con lớn của mình lần đầu nếm trải mùi vị của tan nát tâm can. Sau vài ngày Junghyung nói, "Anh sẽ cho lão ta biết tay."

Jungkook ngừng tay nhặt củi, tò mò hỏi lại, "Ai kia?"

"Lão vua chết tiệt đó chứ còn ai." Junghyung nghiến răng, trong ráng chiều đỏ rực, mắt anh ấy hòa vào tán xạ mặt trời, làm thành một dải hồng quang. 

Lúc này Jungkook lo lắng phát ốm lên được khi phát hiện Junghyung đã biến mất. Chắc chắn anh ấy đã lẻn ra sau giếng, nơi chỉ có hai đứa biết, để nhìn trộm nhà vua và tìm trò chơi khăm nào đó mất rồi. 

Phải báo cho bố mẹ biết, Jungkook cuống cuồng chạy ra khỏi lều. Cậu trèo lên tán cây sồi ở cuối trại, ngóng nhìn về hướng giếng. Tất cả nô lệ đều đang quỳ mọp ở con đường dẫn vào thành, đầu cúi thật thấp. Và kìa, Junghyung đang nấp trong bụi cây bên thành giếng, mái tóc đen sẫm lộ ra một mảng trên nền lá úa vàng.

Ngay khi Jungkook định chạy đến bên bố, tiếng kèn đã lại cất lên lần nữa, lần này có thêm cả tiếng chân ngựa và tiếng kim khí va chạm rầm rập. Một đội kị binh dàn thành hàng dọc bước đều tới, xuyên qua biển người, đi thẳng về hướng đài cao ở giữa. Một con ngựa trắng với yên cương dát vàng bệ vệ tiến tới, trên lưng là một người Jungkook nghĩ là "đức vua".

Vương miệng vàng nạm ngọc lục bảo, áo choàng dài màu đỏ sẫm trên bộ quân phục trắng, mái tóc đã nhuốm màu muối tiêu cùng một gương mặt..ghê tởm. Ông ta khiến Jungkook buồn nôn, có thứ gì đó đang đe dọa thật sự, một gương mặt mang đến chết chóc.

"Junghyung-" Jungkook nghẹn lời khi nhìn thấy anh mình, một đứa trẻ yếu ớt mười bốn tuổi bị mũi của lũ chó săn đánh hơi thấy, mõm ngập ngụa máu của chúng cắn ngập vào chân, tiếng thét chưa kịp vang lên đã bị một con khác nhảy vào táp túi bụi vào đầu.

Kị binh lập tức dừng lại, con ngựa trắng cũng bị ghìm cương, một thân hình to lớn nhanh chóng xách cổ thằng nhóc khốn khổ lên, một nhát đâm xuyên qua ngực. "Khi quân phạm thượng!"

Mẹ Jungkook ngất ngay tại chỗ, còn bố cậu, không tin vào mắt mình đứa con trai vừa bị giết mất, đã hóa điên và nhảy bổ vào rừng kiếm sáng loáng. Máu đỏ rực trào khỏi mắt Jungkook.

Lần đầu tiên cậu hiểu, chết là gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro