Ngày 67: Âm dương
Trong không gian gần như vô cùng của vũ trụ, thiên hà Ngân hà, hành tinh Trái đất. Năm 2205 Công lịch, nền văn minh trung bình trên toàn hành tinh đã đạt đến điểm mốc chuyển tiếp thời đại. Họ sắp kết thúc thời đại của vật liệu kim loại và thay thế bằng loại vật liệu tân tiến hơn gọi là Ranbu. Ranbu là một loại vật liệu vô định hình, có thể thay đổi hình dạng, kích thước và màu sắc tức thời chỉ bằng cách nhận lệnh từ sóng điện não của con người. Mỗi người đều được cấy một máy khuếch đại sóng điện não vào gần đuôi lông mày trái, có tác dụng giúp người dùng tương tác với vật thể được tạo thành từ Ranbu. Với loại vật thể phải được cố định hình dạng như cơ sở hạ tầng và đường giao thông, các Ranbu trong công trình chỉ biến đổi trừ khi nhận được đúng sóng điện não mật khẩu. Hơn hết do chi phí sản xuất rẻ, độ chống chịu cao và linh hoạt, vật liệu Ranbu nhanh chóng được phổ biến và ứng dụng trên toàn thế giới.
Kết hợp với giới hạn công suất hoạt động của não bộ con người ngày càng được kéo dãn, ứng dụng vật liệu Ranbu khiến cho việc xử lý các câu hỏi về thiết kế được tối ưu hóa gần như tuyệt đối về thời gian. Hứa hẹn vô số thay đổi lớn trong tương lai cho nền văn minh loài người.
---
Khu tái chế phế liệu, 9:15' ngày 11/8/2205.
Công nhân loài người đang ngồi đọc báo trong lúc để mặc các công nhân Ranbu làm công việc phân loại phế liệu kim loại theo lệnh. Phế liệu sau phân loại được đóng thành từng khối lập phương, rất nhiều trong số chúng là xe oto đời cũ, dầu thải gỉ của chúng ngấm xuống mặt đất. Cách mặt đất hàng chục mét là một hành lang dài ốp Ranbu, dọc hai bên hành lang có quân nhân vũ trang canh gác. Đi giữa hành lang là một quân nhân trung niên mặc quân phục đen. Một quân nhân chỉ còn lại con mắt trái uy nghi, mỗi mười phút lại dừng và lại hướng con mắt vào ống kính quét sinh trắc học tại mỗi cửa kiểm tra. Tại cánh cửa cuối cùng, quân nhân một mắt tiến hành quét sinh trắc học và nhập mật khẩu bằng phím tay. Cánh cửa phát ra tín hiệu xác nhận thân phận. Cùng lúc đồng hồ phát ra âm thanh đếm ngược thời gian được cho phép thăm tù nhân.
Mỗi tháng, quân nhân một mắt đều dùng hết năm phút thời gian cho phép để nói chuyện với một tù nhân. Tù nhân bị bệnh bạch tạng, mặc một bộ quần áo màu trắng và luôn được trông thấy đang ngồi thiền, bên trong một buồng giam hình cầu lơ lửng giữa nhà tù hình khối vuông. Một tù nhân ít tội bị giam trong nhà tù dành cho kẻ bị kết tội chống lại loài người.
Tù nhân biết mọi thứ về quân nhân một mắt và ngược lại. Dù họ trò chuyện định kỳ trong nhiều năm, giữa họ không bao giờ còn quan hệ bạn hữu và mọi cuộc trò chuyện đều đi đến bế tắc. Trong mọi lần, cái nhìn của tù nhân đều soi mói hơn bất kỳ chính trị gia nào. Và cái nhìn của quân nhân dành cho tù nhân là cái nhìn của quân nhân cuối cùng còn đứng vững giữa chiến trường nhìn vào xác chết.
Máy khuếch đại sóng điện não gắn ở đuôi lông mày của quân nhân vỡ vụn.
Tù nhân cho rằng quân nhân vẫn là kẻ phản trắc trơ tráo như mọi lần.
Quân nhân vẫn đến để thông báo cho tù nhân rằng một kẻ phản bội trơ tráo như thế vẫn khỏe mạnh và được công chúng tôn vinh.
Tù nhân nói rằng một bộ quân phục đại diện cho lòng trung thành, mặc trên người kẻ phản bội trơ tráo chỉ để nhấn mạnh thêm sự trơ tráo. Nhận xét rằng vẻ ngoài được chuẩn bị kỹ lưỡng như thế phải dành cho một dịp đặc biệt.
Quân nhân xác nhận và tiết lộ rằng ông đến để nói lời tạm biệt với tù nhân.
Dù họ sử dụng ngôn ngữ ký hiệu bàn tay, họ đều nghe được khiêu khích và mỉa mai từ người còn lại. Sau hơn nửa thế kỷ, họ đi đến cuộc trò chuyện cuối cùng, diễn ra giữa hai người duy nhất trên thế giới biết bí mật thực sự về vật liệu Ranbu. Loại vật liệu đưa một người phát minh lên đỉnh vinh quang và vùi người phát minh còn lại sâu bên dưới gót bàn chân của cả thế giới, xuống sâu dưới gót chân của một thiên tài tráo trở giỏi dàn dựng và hùng biện.
Họ đều có nguyện vọng phát minh ra loại vũ khí phục vụ cho mục đích kết thúc nhanh gọn nền văn minh ồn ào của loài người. Họ cùng tìm ra vũ khí, nhưng một người bị tố cáo và kết tội, người còn lại che giấu tội ác bằng cách đánh tráo định nghĩa vũ khí ban đầu bằng định nghĩa vật liệu, đặt cho loại vật liệu mới này cái tên Ranbu.
A của Shokudaikiri Mitsutada.
U của Tsurumaru Kuninaga.
Ranbu nghĩa là loạn vũ, điệu nhảy ngẫu hững của một quân nhân cười vào trò hề rằng một thiên tài phạm tội chống lại loài người phải chứng kiến vũ khí diệt chủng trở thành vật liệu xây nên bậc thang tiến bộ cho loài người.
Vậy kết thúc ở đây nhé? Tạm biệt Tsurumaru Kuninaga.
Giữa quân nhân một mắt và tù nhân bạch tạng không bao giờ còn liên kết bạn hữu, cuộc nói chuyện lại bế tắc, quân nhân một lần nữa quay lưng lại với tù nhân. Quân nhân rời khỏi nhà tù, tiếng bước chân biến mất trong tiếng đóng khóa của các cửa an ninh. Tù nhân ngả người, lộn vòng tròn trong phòng giam hình cầu, cười vang trong không gian không có âm thanh nào ngoài tiếng cười dội lại.
Tạm biệt nhé, Mitsu-bou!*
Tù nhân cho rằng quân nhân không hiểu và không bao giờ hiểu được khoảng cách xa kinh khủng giữa vũ khí và vật liệu. Vũ khí đại diện cho sự phá hủy và vật liệu đại diện cho sự xây thành, chúng quá khác nhau vì thế người ta đặt cho chúng tên gọi khác nhau. Khi một vật liệu được sử dụng làm vũ khí, đó phải là tình huống người sử dụng bị dồn đến tận cùng và phải dùng một thứ tồi tệ nhất trong tầm với để tự vệ. Ngược lại, một vũ khí được sử dụng làm vật liệu là tình huống vũ khí không đáp ứng được sứ mệnh phá hủy, trở thành vũ khí phế thải và được tái chế thành vật liệu cho thứ gì đó khác hữu ích hơn.
Vật liệu trở thành vũ khí là vũ khí tồi và vũ khí trở thành vật liệu là loại vật liệu tệ. Vũ khí không thể trở thành vật liệu tốt và không bao giờ vượt qua được những vật liệu sinh ra để trở thành vật liệu. Khi một thứ vũ khí đứng ở vị trí vinh dự không thuộc về nó, sớm muộn nó sẽ tiết lộ bản chất và gây tổn thương kẻ tin tưởng vào vẻ ngoài mà nó đang ngụy trang.
Vì quân nhân tiết lộ rằng tù nhân sẽ bị xử tử vào ngày hôm sau, tù nhân quyết định rằng loại vũ khí mà ông phát minh để chống lại loài người, thứ đang bị vô số người nhầm lẫn thành vật liệu xây dựng sẽ tiết lộ bản chất gây tổn thương của nó vào ngày hôm nay. Tù nhân Tsurumaru Kuninaga trở lại tư thế ngồi thiền, thông qua sóng điện não gửi đến các mảnh Ranbu yêu cầu chúng kết thúc công việc hiện tại của chúng với tư cách vật liệu xây dựng. Trong kỷ nguyên khi phần lớn thiết kế đều có đóng góp của Ranbu, sự xê dịch đồng loạt của chúng sẽ dẫn đến sự sụp đổ hàng loạt của các kiến trúc lớn. Trong khi đó, nhà tù dưới lòng đất trở thành nơi trú ẩn an toàn nhất, bảo vệ một tù nhân tiếp tục đưa ra mệnh lệnh và sẽ rất sớm trở lại mặt đất để chứng kiến nhân loại loạn vũ trong bản nhạc diệt thế.
-Vũ phong Hoàn-
Nguồn ảnh: https://www.pinterest.com/pin/447474912956806056/
* Mitsu-bou: Cách T.Kuninaga gọi S.Mitsutada, trong đó Bou (坊) là kính ngữ hậu tố, được dùng như một hình thức xưng hô của người lớn hơn với người ít tuổi hơn. (Xem thêm Hồi ức Phần 35, nguồn: https://touken-ranbu.fandom.com/vi/wiki/H%E1%BB%93i_%E1%BB%A9c/Ph%E1%BA%A7n_31_-_Ph%E1%BA%A7n_40#Ph%E1%BA%A7n_35:_M%E1%BB%91i_quan_h%E1%BB%87_gi%E1%BB%AFa_C%E1%BB%ADu_Di%E1%BB%87u_v%C3%A0_Tr%C3%BAc_T%C6%B0%E1%BB%9Bc_-_Li%C3%AAn_l%E1%BA%A1c_(ti%E1%BA%BFp)_(%E4%B9%9D%E6%9B%9C%E3%81%A8%E7%AB%B9%E9%9B%80%E3%81%AE%E3%81%88%E3%81%AB%E3%81%97_%E6%8E%A5%E8%A7%A6%E3%83%BB%E7%B6%9A)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro