Ngày 30: Phế tích của sự kiêu hãnh
Kỷ nguyên loài người trả lại trái đất màu xám. Thiên nhiên trả lại nền văn minh khí hâu khắc nghiệt. Giông tố xé toạc nền trời một ngày buồn bã. Những kẻ di cư đã lên tàu đến vùng đất hứa cách trái đất vài chục năm ánh sáng. Các kiến trúc bám trụ bề mặt thạch quyển và tầng mây cháy rực
Kẻ hành khất dừng bước, nhìn những con chữ nhấp nháy trôi nổi chiếu từ mũ giao tiếp. Sự ngộ nhận nghiệt ngã xúi giục gỡ phương tiện bảo hộ và quăng nó. Gã ngồi bệt xuống giữa hàng tòa nhà tróc lở. Đống rác mạt thế là biểu tượng hối hận được vật chất hóa. Kẻ lang thang giăng xé giữa tình yêu nguyên thủy và nõi đau nghèo khó. Kẻ lang thang ăn năn bên lề đường, kẻ lạc lạc lối tìm kiếm sự an ủi bằng tốc độ. Đầu máy đắt tiền phóng trên con đường ánh sáng trống, tạ từ nổ tung trên không.
Mã gen sinh vật bảo quản trong khoang tàu di cư. Con người sẽ tự xây dựng khởi nguyên, đấng sáng tạo là nhà khoa học mặc đồ trắng. Diện mạo tự nhiên nguyên dạng sau khi lớp màn chắn bao quanh thành phố vô hiệu hóa. Nó giống bộ mặt vỡ lở của người bệnh phong chờ chết. Khải huyền đau đớn và từ tốn. Những kẻ sùng đạo không giằng xé giữa quy ước xã hội và bản năng, xưng tội trước Ch*a. Kẻ lang thang nhìn xuống bộ đồ nhà tù, cười mỉa vào trò lừa lọc của người tốt. Dưới gầm trời đều là tội đồ. Một chiếc xe phục chế chở kẻ khéo tay nghiến nát thùng rác ven đường, văng lả tả linh kiện điện tử và vỏ thực phẩm cũ.
-Tận phong Hoàn-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro