Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương XXXXXII: Đại chiến (1)

Sau màn hoả cầu như trút nước, cuối cùng Rin cũng đẩy được Tsurumaru vào trong nhà an toàn. Cô chùi vết xước đang rỉ máu trên mặt:
- Ở yên đây. Ta lập kết giới rồi nên mọi người nhất định sẽ không sao đâu.
- Chủ nhân! Ngài đừng làm vậy! Chúng tôi có thể chiến đấu mà!
- Tsurumaru....
Rin mỉm cười dịu dàng. Cô hôn lên trán Tsurumaru:
- Ta sẽ về sớm....
- Chủ nhâ..........
Một cơn đau buốt đánh thẳng vào lưng Tsurumaru làm cậu mất ý thức ngay lập tức. Trên tay Rin là là búa vẫn còn vài tia điện phát ra. Cô vội vàng đóng cửa phòng, đôi mắt hai màu liếc nhìn Sumire, giờ đang bao trùm bởi sát khí:
- Tôi nhất định sẽ đưa cô về bên cạnh họ....

- Tsurumaru... Tsurumaru! Tsurumaru! Mau tỉnh lại đi!
Mikazuki tát bôm bốp vào mặt Tsuru. Nhờ có gáo nước từ tay Ookanehira, Tsuru mới tỉnh lại. Chưa kịp để mọi người mở lời, cậu đã túm lấy áo Mikazuki:
- Chủ... Chủ nhân! Chủ nhân gặp nguy rồi.... Sumire... Sumire! Cô ta tấn công chủ nhân! Bây giờ chủ nhân đang đánh nhau với cô ta!!
- Ở đâu? Cậu nói rõ ra xem nào!?
- Tôi không biết! Tôi không biết gì hết! Chủ nhân đánh ngất tôi! Tôi không biết gì hết!
Horikawa vội vàng trấn an Tsurumaru. Ichigo suy nghĩ một chút rồi nói:
- Có khi nào lại ở "Cấm vực" không? Nơi đó ít người qua lại lắm. Nếu đánh nhau ở đấy sẽ ít thiệt hại hơn.
- Nhưng đó là sào huyệt của Sumire cơ mà? Chủ nhân kéo cô ta ra đấy chẳng khác nào tự lu đầu vào ổ địch?
- Việc đó không quan trọng! Cấp bách bây giờ là phải tìm cách ra khỏi đây đã.
Doudanuki đạp mạnh vào cánh cửa. Nó còn chẳng thèm nhúc nhích chứ đừng nói là gãy. Rin chỉ dán kết giới ngoài bản doanh, chứ bên trong thì vẫn có thể đi lại bình thường. Nhưng trong bản doanh thì làm được cái quái gì!? Chợt từ phía hành lang có tiếng cười khúc khích. Tiếng cười đó không hề to, chỉ thoang thoảng nửa có nửa không. Các kiếm lập tức đánh mắt ra ngoài. Đằng sau cánh cửa giấy ẩn hiện bóng dáng một cô gái, còn thấy cả tà váy trắng lộ một chút vào phòng. Tiếng cười lại vang lên lần nữa. Cô gái quay người chạy đi. Bỗng Mikazuki đứng bật dậy:
- Đi theo cô ấy! Nhanh lên!
- Tại sao? Nhỡ là bẫy....
- Tin ta! Cô gái đó đang giúp chúng ta đấy!
Mọi người vội vàng lao theo cái bóng trắng đang vụt đi rất nhanh. Thỉnh thoảng lại thấy cô gái dừng lại ở sau bức tường nào đó, cười nắc nẻ rồi lại chạy đi. Các Toudan không có cảm giác sợ sệt bóng ma của cô gái. Tiếng cười đó trong vắt, lại chẳng vẩn đục chút sát ý nào. Chạy ra đến sân sau, khu vực mà các Toudan ít khi đặt chân đến nhất thì cô gái dừng lại trên một đống dây leo đang bò đầy đất. Cô gái nâng nhẹ váy, cúi người một cách trang nhã rồi biến mất. Atsu đảo mắt xung quanh. Trừ cây rẻ quạt vẫn đang toả bóng mát thì chẳng có gì nổi bật. Ishikirimaru nghi hoặc:
- Có khi nào bị lừa rồi không?
- Không phải đâu...
Yagen lên tiếng. Cậu đi đến chỗ cô gái vừa đứng, dùng hết sức nhổ mớ dây leo, ném sang một bên và bật cười:
- Đúng rồi..... Chính là nó.
Cánh cửa nhỏ màu nâu đã sờn gắn liền dưới mặt đất hiện ra trước mặt các Toudan. Yagen cầm lấy tay nắm cửa:
- Đây vốn là căn hầm mà ngày trước đại tướng thường sử dụng mỗi khi tôi và ngài ấy chơi trốn tìm. Nó có hai đường. Một thông ra cánh rừng sau bản doanh, một dẫn đến căn phòng ẩn của đại tướng mà tôi và Mikazuki đã xây cho ngài ấy.
- Xây dựng vất vả lắm đấy chứ không đùa đâu... Chủ nhân chỉ dán kết giới bảo vệ bên trên nên nếu ta đi dưới lòng đất thì sẽ không sao cả.
Mikazuki không biết lôi đâu ra mảnh vải, quấn vào khúc củi và châm lửa. Từ lúc chủ nhân biến mất 6 năm về trước, anh không hề đến đây nữa vì sợ nó sẽ nhắc cho anh về hình ảnh của Rin. Cuối cùng thì quên nó luôn. Anh hạ lệnh:
- Tất cả các Toudan đã Kiwame cùng 6 thanh kiếm có lv cao nhất mau chóng vũ trang. Còn lại trông coi bản doanh cẩn thận.
- Rõ!
Lúc xuất phát, Mitsutada đưa cho Mikazuki một phong thư, cẩn thận dặn dò:
- Cái này tôi tìm thấy trong phòng chủ nhân. Ngài mang theo, nhất định sẽ có lúc dùng đến. Còn nữa.... Hãy đảm bảo rằng tất cả mọi người, kể cả chủ nhân đều phải trở về an toàn.
- Ta hứa!

- TRẢ MIKAZUKI LẠI CHO TA!!!!!!!!!!!!
Sumire lao về phía Rin, năm móng tay sắc nhọn nhằm cổ cô mà phóng đến. Rin chém đôi con Tachi, đồng thời né người sang một bên, rút súng bắn Sumire. Cô ta chộp lấy viên đạn, bóp nó vỡ vụn, tiếp tục rút bùa ra triệu hồi Thoái sử quân. Gần 20 con quái lại được thêm vào. Rin thở khó nhọc, một lần nữa vung kiếm lên giết chúng. Khả năng của con người là có giới hạn. Nãy giờ quần chiến cũng gần hai tiếng chứ đâu ít ỏi gì, đã thế trước đó cô còn bị Sumire đâm kiếm vào bụng nữa. May sao thanh đó là Tantou, Sumire nương tay nên bây giờ cô vẫn còn đứng được. Rin hét lên:
- Cô làm việc này thì được gì cơ chứ? Mikazuki của cô đã chết rồi!!! Dù cô có giết tôi đi chăng nữa, Mikazuki cũng không quay về đâu!
- NÓI DỐI! - Sumire ném cầu lửa về phía Rin - MIKAZUKI KHÔNG BAO GIỜ BỎ RƠI TA! ANH ẤY ĐÃ HỨA RỒI! CHÍNH NGƯƠI ĐÃ ÉP ANH ẤY PHẢI CHẾT LẦN NỮA!
- Tôi không có ép!
Rin chém đôi con Tantou nhưng lại bị một con Oodachi thụi kiếm vào bụng. Cô văng ra khá xa, những phần quần áo bị rách để lộ da thịt thì ma sát với mặt đất, biến thành vết thương mới. Rin ói ra máu, găm thanh kiếm xuống rồi bám vào nó đứng dậy, tiếp tục chém giết:
- Là Mikazuki của cô tự tìm đến. Là anh ta nghĩ cho cô nên mới trả lại mạng sống cho tôi. Mikazuki chỉ muốn cô siêu thoát!
- TA KHÔNG TIN!!!!
Oán khí bao quanh Sumire tiếp tục tăng lên, nửa khuôn mặt của cô ta đã bị bóng tối nuốt gọn. Cô ta gào lên đầy đau đớn, máu từ mắt ứa ra, nhuốm đỏ nửa gương mặt còn lại. Sumire ôm mặt, những tiếng nức nở cứ thế phát ra:
- Anh ấy đã hứa... Anh ấy đã hứa khi ta tỉnh dậy vẫn sẽ bên cạnh ta... Anh ấy đã hứa mãi ủng hộ ta.... Anh ấy đã hứa..... NGƯƠI TRẢ MIKAZUKI CHO TA!!!!!!!
Cô ta thét lớn đến mức Rin cảm thấy mọi thứ hình như đang rung chuyển. Bỗng từ trong sương mù, một ánh lửa loé lên, kèm theo đó là những tiếng gọi quen thuộc:
- Chủ nhân!
- Mọi người.... Sao lại.... Ta đã dán kết giới.....
"Xoẹt!" Một đường kiếm tuyệt đẹp xẻ đôi con Naginata đang mon men lại gần Rin. Kasen vẩy máu khỏi bản thể:
- Đánh lén là việc không tao nhã tí nào.
- Ây dà... Đành phải nghiêm túc thôi.... Nếu không Aizen sẽ lại la tôi mất....
Akashi cũng vừa xử xong ba con Tantou, đẩy kính đầy uể oải. Cách đó một đoạn là hình ảnh Kashuu và Yasusada đang phối hợp với nhau rất ăn ý. Yasu liên tục nhằm cái cổ của lũ Thoái sử quân mà chém, miệng cười sằng sặc:
- Rớt đầu mà chết đi!!!!!!!
- Mày có thể chém chỗ khác được không???? Máu của tụi nó bắn đầy chiến phục của tao rồi!!!!!
Kashuu cáu kỉnh mắng Yasusada, tay siết chặt bản thể đâm mạnh vào tim con Uchigatana. Yamanbagiri, stater của bản doanh Heiwa, quả nhiên không khiến mọi người thất vọng. Anh đã xử gần hết mớ Tantou đang lúc nhúc bay đầy trời. Cái miệng cứ mở ra là tự coi mình là hàng nhái ấy thật chẳng phù hợp chút nào. Còn Tsurumaru, không hổ danh là chuyên gia nghịch phá... Từ nãy giờ cậu cũng phải bẫy được mấy tên Naginata lúc nào cũng che mặt rồi. Có lẽ vì thế mà chúng mới rơi hết xuống cái hố to đùng mà Tsuru cất công đào. Chú hạc trắng tinh khôi nhảy múa giữa rừng hoa đõ thẫm.... quả thật rất xinh đẹp...
- Cứ thế này thì tụi em sẽ hết phần mất thôi....
Ima giận dỗi vơ một viên đá, ném vỡ sọ con Wakizashi. Trình độ ném đá của mấy nhóc Kiwame thì không đùa được đâu. Cứ thử nhờn xem, tụi nhỏ ném cho bay não.
- To... Tora - kun... Đó không phải đồ ăn đâu mà....
Gokotai cố gắng lôi con Tantou đã bị cắn nát bét ra khỏi miệng chú hổ của mình. Chợt mắt cậu bé loé sáng, bàn tay nhanh chóng rút kiếm đâm vào cổ họng của con Nagi đang tiến lại. Gokotai liếm máu dính ở khoé miệng:
- Ăn thì không được... Nhưng chém giết thì có thể nha~
Không chỉ có Ima và Gokotai, tất cả các thanh kiếm đã Kiwame của Rin cũng đều có mặt. Cô không nói gì, khoé mắt đã óng ánh nước. Mikazuki lướt qua, vỗ nhẹ vai cô:
- Tin tưởng lẫn nhau mà, phải không chủ nhân?
- Ừ... Đúng rồi nhỉ...
Rin bật cười, xé tạm vạt áo băng vết thương rồi tham chiến.

- Thật không công bằng.... Không công bằng chút nào... Cô ta có bạn... Cô ta có bản doanh... Cô ta có Mikazuki.... Trong khi ta không có gì cả... Thậm chí ta còn phải sống nhờ trong xác người khác... Tại sao lại đối xử bất công như vậy.... Ta... Ta đã làm gì để bị đối xử thế này... THẬT KHÔNG CÔNG BẰNG!!!!
Sumire bắt đầu mất kiểm soát trên bầu trời xám xịt. Cô ta ôm mặt, sát khí bùng lên nghi ngút, đôi mắt xanh ngắt như bầu trời bỗng biến thành hai chiếc hố đen ngòm. Máu từ hai hốc mắt tuôn ra ào ạt, nhỏ tí tách xuống lòng bàn tay. Rin cảnh báo các kiếm:
- Cô ta biến thành ác linh rồi! Mọi người cẩn thận!
Nhân lúc Rin dặn dò các Toudan, một con Kebiishi từ đâu nhào đến, khoá chặt hai cánh tay cô ra đằng sau. Sumire nở nụ cười điên dại, tay giơ cao con dao găm, nhằm lồng ngực Rin mà lao tới:
- Ngươi muốn ta siêu thoát sao? Được... ta sẽ siêu thoát.... CÙNG VỚI NGƯƠI!!!
- CHỦ NHÂN!
Bỗng con Kebiishi rú lên đầy thản thiết. Tay của Rin được thả tự do, nhưng cô chưa kịp định thần đã thấy máu bắn toé lên mặt. Con dao trong tay Sumire đâm xuyên qua lồng ngực một thân ảnh trắng đang ôm lấy Rin. Đồng tử của cô co lại, tay run run siết lấy bộ chiến phục đã nhuốm đỏ:
- Tsuru..... maru........?
- A.... Bất ngờ thật nha..... Không ngờ ngài lại mất cảnh giác đấy....
Vẫn nụ cười tươi và giọng điệu châm chọc hàng ngày, Tsurumaru ôm lấy cổ Rin, thì thào vào tai cô. Bản thể trên tay anh rơi xuống đất, bắt đầu nứt dần ra, chân cũng dần mất lực, quỳ sụp xuống khiến Rin cũng ngồi theo. Tsuru đưa bàn tay dính đầy máu lên, áp vào má Rin:
- Ít ra cũng phải cho tôi thấy nụ cười của ngài trước khi tôi sang thế giới bên kia chứ...
- Đừng nói năng lộn xộn! Cậu sẽ không sao hết.... Cậu sẽ về nhà với ta và mọi người mà....?
- Chủ nhân... Tôi xin lỗi.... Xin lỗi vì đã quá nghịch ngợm... Xin lỗi vì đã bỏ chạy mỗi khi ngài la mắng.... Xin lỗi vì không quan tâm đến ngài nhiều hơn... Sau này tôi không còn được nghe ngài nói nữa rồi...
- .... Bản doanh thiếu cậu sẽ buồn lắm.... Đừng đi.... có được không....?
- Tôi nói điều này có lẽ hơi muộn... Chủ nhân.... Tôi yêu ngài.... Nếu được tái sinh... tôi nhất định vẫn sẽ yêu ngài.... Tạm biệt ngài... Chủ nhân duy nhất của tôi....
Rin sững sờ nhìn cơ thể Tsurumaru vỡ tan. Trong tay cô bây giờ chỉ còn những mảnh kiếm vụn. Nhìn khuôn mặt khi nhắm mắt của Tsuru, Rin bỗng nhớ đến Sumire. Cô ấy cũng vậy, trước khi chết vẫn nở một nụ cười đầy bình yên. Rin nắm chặt chúng trong tay, thê lương hét một tiếng. Cô rên rỉ trong nước mắt:
- Cậu ấy... Tsurumaru nói sẽ cùng ta đi bắt đom đóm.... Ta hứa sẽ cho cậu ấy là người đi tu hành đầu tiên nếu nhóm Tachi có lịch báo Kiwame..... Tội lỗi của ta.... Tại sao luôn có người khác gánh hộ... Sumire và Tsurumaru... họ đâu có làm gì sai... Tại sao cuối cùng vẫn là cái chết.... Quá đủ rồi.....
Rin loạng choạng đứng lên, bàn tay nắm chặt lấy chiếc dây chuyền Ruby trên cổ. Mikazuki vội vàng:
- Dừng lại đi, chủ nhân!!!
- Ồ... Vậy là ngài cũng biết sao Mikazuki.....?
Rin nhìn sang Mikazuki, khoé môi khẽ vẽ lên nụ cười, bàn tay giật đứt tung sợi dây chuyền:
- Tha thứ cho ta nhé... Ta mất Sumire và Tsurumaru là quá đủ rồi....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro