Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cross-over

*Note: Đây là một thế giới song song khác, nơi mà Samidare không (thê thảm) như bây giờ, đồng thời cũng tồn tại những vị Thẩm Thần Giả khác. Nơi họ sống cũng không phải là vùng núi vô tận kia, mà là ngay cạnh những vị Thẩm thần giả khác.

*

*       * 

"Vậy nên, đây là phần thưởng?" Samidare hỏi, những ngón tay trắng lướt nhẹ qua tờ giấy trên tay. Những con chữ to tướng: Vé mời dành cho 8 người! Hakone Onsen! và cả một dấu mộc đỏ chót 'Giải nhất' đã chứng minh đây không phải là hàng giả. 

"Vâng ạ! Là em đã rút đấy!" Hotarumaru vội vã ngồi xuống tranh công, không quên chỉ vào chính mình. "Vậy nên, ngài dắt em đi nhé? Nhé? Nhé???"

"Tám người..." Samidare vẫn lẩm bẩm khi nhìn vào tấm vé may mắn. Cô bắt đầu nghĩ tới các thành viên khác trong Bản doanh. Kashuu, Yamato, Gokotai, Yamabagiri, Honebami, Tsurunaga... Chưa gì mà con số đó đã vượt quá tám rồi. Chưa kể đến việc cô không thể nào trông xuể nhiều Touken Danshi như thế. Vượt qua khỏi cổng Torii đồng nghĩa với việc linh lực tự nhiên của trời đất sẽ biến mất, và toàn bộ gánh nặng  cần để duy trì cho bọn họ sẽ dồn sang cô. 

"Không." Hasebe, người đang giúp cô viết báo cáo cho chiến dịch Liên đội chiến ban sáng, đáp ngay thay cho cô. "Linh lực chỉ có thể duy trì cho tối đa sáu người thôi. Và Ngài ấy cũng cần thời gian nghỉ ngơi thay vì phải chăm nom mọi người. Ai mà biết được khi nào thì thành Osaka lại bị đột nhập chứ?"

"Nhưng mà..." Hotarumaru phồng má, cố tìm một lí do để phản bác. 

"Thế là Hotarumaru-san muốn nhìn thấy Ngài ấy phải cấp cứu lần nữa sao? Hay là thích nhìn cảnh thành Osaka bị thiêu thành tro lần nữa?" Vị cận thần* vẫn tiếp tục nói, cây bút trên tay vẫn di chuyển không ngừng lấy một tích tắc. Samidare nhướn mày. Thế này thì trông như đang bắt nạt trẻ con vậy, nhưng Hasebe rõ ràng là đang nghĩ cho cô. 

"Chủ nhân à, em muốn đi Onsen mà... Oa..." Hết cách, Hotarumaru đành sử dụng tuyệt chiêu mà Gokotai có lẽ là người quán triệt nhất: nước mắt và làm nũng. Đứa nhóc nhào vào lòng Samidare, nhìn lên cô bằng đôi mắt lấp loáng ánh nước. Hasebe cuối cùng cũng đứng dậy. Anh thở dài trước khi xách đứa nhóc lên. Hoặc cố. Vì dù Hotarumaru có ngoại hình giống một tantou, đứa nhóc lại có khả năng chiến đấu và cân nặng của một Oodachi.

Vậy nên khi Kashuu vừa mở cửa bước vào đã chứng kiến một cảnh như thế này: Hotarumaru cố sống cố chết bám lấy Samidare, còn Hasebe thì cũng hết sức bình sinh mà cố lôi đứa nhóc tránh xa khỏi vị Chủ nhân của mình.

"Đơn giản thôi. Vậy thì mời ai đó đi. Hai vị Thẩm thần giả sẽ dễ nhận biết được dấu hiệu của Thoái sử quân hơn là một. Và mỗi người chỉ cần chịu sức ép linh lực của ba Đao kiếm nam sĩ thôi." Kashuu nói với vẻ thế-mà-cũng-cãi-nhau sau khi nghe Samidare thuật lại mọi chuyện (dĩ nhiên, với Hotarumaru vẫn còn bám cứng lấy eo).

"Dù sao thì Ngài vẫn cần một chút nghỉ ngơi. Và vì việc này có thể gây ra tranh chấp nội bộ, nên chỉ những người biết chuyện này mới được đi thôi. Vấn đề đã được giải quyết." Cậu trai tóc đỏ búng tay đánh chóc, đưa mắt nhìn sang Hasebe. Hàng mày của anh đang chau lại, suy nghĩ rất lung.

"Có nghĩa là tôi, anh và Hotarumaru sẽ cùng với Ngài ấy đi Onsen." Kashuu bồi thêm cú chót. Và khi vị cận thần gật đầu, một nụ cười ranh mãnh nở trên môi cậu trai tóc đen. 

"Vậy nên, tôi sẽ đi thu xếp hành lí đây."

Samidare bật cười. Kashuu có lẽ mới là người muốn tham dự vào chuyến đi này nhất.

"Được rồi, vậy thì nên mời ai đây?"

"Mai-sama ạ!" Hotarumaru ngẩng đầu, hai mắt phát sáng. "Ngay bây giờ đi, ngay bây giờ!"

*

*     *

 -Mai - sama!!

 -Eh!

Mai, người hiện đang ngồi trong sân, hoảng hồn khi nhìn thấy cánh cửa nhà mình bị bật tung ra với một lực đẩy kinh hoàng. 

-Là Hotaru nhà Samidare-sama.

Sayo ngồi cạnh cô nói, cái kiểu xông thẳng vào bản doanh nhà khác như vầy chỉ có Hotaru nhà kia thôi.

Sayo bấm đốt tay, bao nhiêu rồi nhỉ, cũng phải trên mười lần cửa của bản doanh bị đạp bay như thế này.

Mai cười cười. Rồi cô bước ra đón khách, đoạn quay sang kêu Sayo bảo Mitsutada chuẩn bị ấm trà và chút bánh ngọt.

-Lâu lắm mới thấy chị sang nhà em đấy.

Mai nói, tay thoăn thoắt rót trà.

Samidare chỉ gật đầu cười cười, tay cầm lấy tách trà cô đưa. Thổi nhẹ, rồi nhấp từng ngụm một. 

-Mai-sama! Nhìn này!!

Hotaru hào hứng khoe ra 8 tấm vé đi Onsen.

-Là do em bốc được đấy! 

 -Thế à? Em giỏi thế. Vậy hôm nay mọi người đi osen à..

Mai cầm vé, tỉ mỉ coi.

Thích nhỉ, lâu lắm rồi cô chưa đi Onsen.

Lần cuối mình đi là khi nào ấy? 

-Ngài cùng đi nhé! 

-Hả?!

Ể, vậy là qua đây rủ mình ấy hả?

Mai ngạc nhiên nhìn sang Samidare thì thấy chị ấy gật nhẹ đầu. Trong khi đó, Hotaru tiếp tục luyên thuyên. 

 -Do Hasebe -san nói thế này thế kia, tóm lại là chủ nhân không thể đem theo quá nhiều người. Còn dư tận 4 vé nên em nghĩ là nên rủ thêm ngài! 

 -Ồ..

-Mai -sama đi nhé!

Hotaru hai mắt long lanh nhìn Mai.

-Hm, vậy là ta được đem theo ba người hả?

-Vâng ~

Khó đây, Mai thở dài.

Sau lưng cô, đám nhóc tantou chả biết đã tụ lại từ lúc nào. Và hơn hết, mặt đứa nào cũng viết ba chữ rành rành: "Chọn - em - đi ". Mai cảm thấy lưng mình ướt đẫm mồ hôi rồi...

-Hm, mấy đứa biết rồi đó. Ta chỉ có thể đem theo ba người thôi...

Mai nhìn quanh một lượt, dù rất muốn đem theo tất cả nhưng cô không thể.

-Sayo. Em đi với ta.

Đám nhóc nhà Agataguchi không có ý kiến. Chủ nhân ưa thích Sayo nhất, nên nếu ngài không chọn Sayo mới là chuyện lạ. 

-Tiếp theo... Hachisuka, anh đi với tôi.
Hachisuka ngạc nhiên, rồi cũng cười cảm ơn chủ nhân.

-Còn lại.. Bốc thăm. 

Mai đưa ra một hộp nhỏ, yêu cầu mấy nhóc bốc thăm. Chỉ có cách này mới công bằng nhất và không để lại thiệt hại nhiều nhất. Mấy nhóc tantou hồi hộp mở lá thư ra xem.

 -A! Là em!! 

-Hm? Vậy à, thế Hakata em đi với ta nhé.

Hakata vui sướng, dù anh em của cậu đang rất rầu rĩ.

"Eh.. "

"Em cũng muốn đi!"

Những tiếng than thở vang lên khắp phòng. Đứa nào chả muốn đi cơ chứ, hiếm hoi lắm mới được đi ra ngoài cùng chủ nhân cơ mà.

Vất vả lắm Mai mới có thể dỗ dành được bọn nhỏ. Giao hết công việc lại cho Hasebe, dặn dò nhắn nhủ xong cô mới an tâm mà đi ra ngoài.

-Samidare- san, bên em có Hachisuka, Sayo với Hakata. Mong là chúng ta sẽ có chuyến đi vui vẻ.  

*

*     *

Bằng một phép màu nào đó, mọi người đã có thể có mặt tại Ryokan vào ba giờ kém bốn phút.* Dĩ nhiên, phép màu không bao gồm việc Kashuu than vãn về việc để đã quên mang kem bôi da ban đêm theo.

Sau màn eshaku***, tám người bọn họ được hướng dẫn đến phòng của mình. Mai đang vui vẻ ngắm phong cảnh xung quanh: Một khuôn viên nhỏ, trung tâm là hồ nước trong vắt đầy cái koi đang bơi lội. Cô bé cười với Sayo khi cả hai ngồi xổm xuống cạnh hồ, ngắm dòng nước trong vắt như thủy tinh.

"Ừm... Xem nào..." Samidare gõ gõ ngón tay lên cột gỗ. Tám người, và ba phòng. Một phòng đơn, và hai phòng ba người.

"Mai-san này." Cô gọi. Cô bé tóc ngắn trả lời bằng một tiếng hửm vui vẻ như đang ngâm nga.

"Chị nghĩ hai chúng ta nên ở cùng nhau. Hai phòng kia sẽ dành cho những người còn lại." Cô nói, không quên hơi liếc nhìn ra sau. Hai cô nàng Nakai-san*** đang chăm chú dỏng tai lên lắng nghe bọn họ. Suy cho cùng thì tổ hợp tám người gồm hai đứa trẻ đáng yêu, bốn anh chàng đẹp mã và hai cô gái đi cùng nhau đến Ryokan cũng đủ gây chú ý rồi. Chưa kể đến mái tóc không giống người thường của Sayo, Hakata, Kashuu và Hachisuka. (Samidare dĩ nhiên xem mái tóc trắng của mình là chuyện không thể nào bình thường hơn.)

"Vậy thì Hachisuka, Hakata và Sayo ở cùng nhau nhé." Mai bẹo má Sayo khi nói, sau đó lại tíu tít chạy đến căn phòng đôi duy nhất ở khu này. Kashuu cũng vội vã theo sau, theo đó là đống hành lí của cậu. Hachisuka thì đang đuổi theo sau tổ hợp tăng động gồm Mai, Hotarumaru và Sayo (bị kéo theo), miệng không ngừng.

"Chủ nhân, không chạy trên hành lang! Cả Hotarumaru-san nữa!"

"Chủ nhân... Có lẽ hơi phấn khích..." Hachisuka dừng lại trước mặt cô gái tóc trắng, nhăn nhó nói như đang thanh minh. Samidare chỉ gật đầu, nụ cười hơi nhạt đi một chút. Nếu không cẩn thận thì mọi chuyện sẽ thành cô phải trông coi sáu Đao kiếm nam sĩ và một Thẩm thần giả mất thôi...

"Nhưng mà vậy cũng tốt... Chủ nhân vẫn nên cư xử sao cho hợp với tuổi của mình."

Samidare cười khổ trong lòng khi nhìn anh chàng tóc tím lại tiếp tục đuổi theo ba người kia. Đây có lẽ chỉ là lời thật lòng của Hachisuka thôi, nhưng tại sao cô thấy có chút tổn thương nhỉ. 

Dĩ nhiên là cô phải vỗ vai ngăn cả Hasebe đang toan cãi lại nữa. Còn Hotarumaru ư? Thằng bé đã chạy theo Mai mất rồi.




------------------------------------------------------------------------------------------

*Cận thần: Đội trưởng đội một.

**Ryokan là phòng trọ kiểu thuyền thống của Nhật. Giờ mở cửa đón khách mới thường là 3h chiều.

***Nakai-san là những người phục vụ trong Ryokan, giống như maid của khách sạn ấy.

DIS IS CROSS OVERRRRRRRRR

All hail @Map_LBB   ùng nàoooooooooooooooooooooo

To be continueddddddddddd

#Map : Bà AliceWinter buồn ngủ nên bị lẩn thẩn rồi. Thiệt ra không có Koutetsu đâu, để mai mẻ dậy mẻ sửa lại.. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro