Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Topsy-Turvy!

Au: Nairal_ek24

Translator: Vans

 

Chapter 6

“Hello Jung Jessica.” Một giọng nói vang lên, hướng về phía Jessica

“Ai ở đó vậy??”

Bất ngờ có một cái gì đó đập vào đầu Jessica và thứ cuối cùng cô ấy nhìn thấy là một dáng người lờ mờ và rồi mọi thứ tối dần đi.

***

Soo Young đứng thẳng dậy và phủi bụi khỏi quần của mình.

“Quên đi, Bill chưa từng đến đây. Giờ hãy gọi Jessica và chúng ta sẽ biến khỏi đây.”

“Jessica unnie đâu?” Krystal hỏi khi đứng dậy khỏi tảng đá mà em ấy đang ngồi lên.

Yoona cũng thoát khỏi trạng thái nằm-mơ-giữa-ban-ngày của mình.

“Chị ấy đã đi được 10 phút rồi đó.”

Luna đứng dậy và nhún vai.

“Hay là chị ấy đi toilet?”

Soo Young nhướng một bên mày lên.

“Suốt 10 phút? Chẳng lẽ cái bàng quang của cậu ấy to bằng trái bóng bowling?”

“Có thể chị ấy không đi vệ sinh.” Luna nói và nhìn Soo Young bằng ánh mắt ta-đây-biết-rõ-mọi-thứ.

“Em chết rồi.” Soo Young lầm bầm với Luna.

“Mọi người à em nghĩ chúng ta nên tìm unnie của em ngay thôi.” Krystal nói một cách lo lắng. Đột nhiên, em ấy ôm chặt lấy bụng của mình và nhăn nhó trong cơn đau.

Yoona và Luna nhanh chóng bước lại chỗ Krystal và giúp em ấy ngồi xuống.

“Hey em ổn chứ??” Soo Young hỏi một cách lo lắng. “Em đau bao tử à? Jessica nói với unnie là em không ăn nhiều.”

“Vậy thì cậu ấy không phải là người duy nhất trong chuyện này rồi.” Luna nói bất chấp rằng Soo Young đang nhìn mình giận dữ.

“Em đau bao tử hả?” Yoona hỏi.

“Err.. err em không sao đâu.” Krystal lộm cộm ngồi dậy. "Chúng ta nên tìm chị của em đi, em lo quá.”

“Yah Cậu đi được không đó?” Luna hỏi.

“Mình sẽ ổn trong một vài phút nữa thôi mà.’ Krystal trả lời nhưng giọng của em ấy lại không thuyết phục cho lắm.

***

“Chúng ta gần đến xà huyệt của cái lão điên ấy chưa? Đã một tiếng rồi đó, chị mệt quá!” Victoria rên rỉ và nhảy bay qua một đống phân sốc.

“Chị đừng có than ngắn thở dài nữa được không? Nghe mà phát mệt theo.” Amber cằn nhằn.

Sulli trợn mắt lên.

“Hai người im dùm đi, không thấy Seo Hyun unnie đang làm việc à.”

"SHHHH!"

Chúng tôi dừng lại. “Chuyện gì vậy? Em tìm thấy cái gì à?" Tôi hỏi.

Seo Hyun gật đầu và ra hiệu cho chúng tôi ở yên. Và rồi em ấy chỉ tay về phía một cái cabin nhỏ cách chúng tôi vài ba mét.

“Oh my God!” Tiffany nói bằng cái giọng tiếng Anh đặc trưng của mình. “Ông ta thật sự sống ở đây??”

“Như vầy là bất hợp phải không? Tất cả những cái này đều là tài sản riêng đúng không?” Hyo Yeon hỏi.

Sunny trợn mắt lên.

“Cậu đuôi à?? Hãy nhìn vào cái nơi trời đánh này. Ai mà thèm quan tâm xem có ai ở đây??”

“Cabin nhỏ như vầy chỉ có thể có từ 2 đến 3 phòng thôi, Yuri unnie chắc chắn đang bị giam ở 1 trong nhựng phòng đó." Seo Hyun suy luận.

“Vậy thì dễ rồi. Đi dô, chộp lấy Yuri, bay ra.” Amber nói, cố gắng làm cho nó nghe có vẻ thông mình. Victoria liền tán vào gáy của Amber và mắng.

“Em không nghe thấy à? Hắn ta có 1 cây súng lục và tất cả những gì chúng ta có là mấy cây đũa còn dư lại từ buổi ăn sáng!”.

“Đó là lý do tại sao em luôn mang theo cây súng điện bên mình.” Seo Hyun nhận xét và lôi từ trong túi ra một cây súng điện.

“EM CÓ MỘT CÂY SÚNG BẮN ĐIỆN??” Hyo Yeon hỏi.

Seo Hyun chỉ nhún vai một cái.

“Sao không chứ? Thế giới hiện nay là một nơi nguy hiểm khi sống.”

“Đùa à? Em mới chính là sinh vật thở nguy hiểm nhất trên hành tinh này! Em không cần đến súng điện!” Sunny nói.

“Sao cũng được.” Seo Hyun trả lời.

“Tớ không biết cái này có ích hay không nhưng tớ có một cái bật lửa nè.” Tiifany nói và lôi nó ra từ ví của cậu ấy.

“Wow Em không biết là chị có hút thuốc đấy unnie.” Amber nói.

“Chị không có.” Tifffany đáp và giơ vái bật lửa lên cho chúng tôi thấy. “Nó màu hồng nên... chị không cưỡng lại được.”

Tôi cũng bắt đầu tìm thử xem trên người mình có gì là hữu dụng hay không.

Một cây súng lục có vẻ tốt nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra đâu”

“Tớ có một cây lược… với cái đầu chảy nhọn?”

Hyo Yeon chìa mp3 của cậu ấy ra và mỉm cười bẽn lẽn. “Sorry tớ đã không chuẩn bị trước.”

Sulli thì có khoảng ba cái kẹp tóc trong khi Amber giơ nấm đấm lên như vũ khí.

Mọi người quay sang Victoria, người đang từ từ đưa một cây đũa lên.

“Chị không hề đùa về chuyện chiếc đũa.”

***

“Oh Yuri mày có bạn này…”

Jessica thấy mình đang bị quăng trên nền đất. Cô ấy không thể nhìn thấy thứ gì ngoại trừ một màu đen bởi vì cái đồ bịt mắt. Tay và chân của cô ấy cũng đang bị trói chặt.

Cô ấy nghe thấy cánh cửa được đóng lại sau lưng mình.

"Hello??"

Jessica quay sang hướng mà cô ấy nghĩ là vừa nghe thấy giọng nói phát ra.

“Yuri? Có phải cậu đấy không??”

"Jessica? Oh Thank God!"

“Cậu đang ở đâu? Tớ chả nhìn thấy gì với cái đồ bịt mắt này cả.”

“Tớ cũng vậy. Nhưng tớ có thể nghe thấy cậu. Đợi chút để mình lết qua chỗ cậu.”

“Yuri ah Tớ sợ quá. Chúng ta đang ở cái nơi quỷ quái nào vậy??”

“Trong cabin của ông ấy. Người đàn ông đó bị tâm thần!”

“Yeah tớ cũng đã khám phá ra chuyện đó.”

“Omo tớ đói quá…”

“Sao? Hắn ta không cho cậu ăn hay gì à?”

“Có nhưng tớ không thèm ăn. Nó thật kinh tởm!”

“Hắn ta.. Hắn ta có.. cậu biết đấy?”

“Đụng vào tớ? Không! Hắn ta chỉ giữ tớ ở đây như một con vật. Hét lên với tớ mỗi khi muốn… Cho tớ ăn mỗi khi thích. Tớ không hiểu tại sao hắn ta lại muốn tra tấn tớ như vầy. Tớ băn khoăn không biết chuyện này có dính gì đến cha của tớ hay không…”

“Tớ mong là mọi người mau đến giải cứu chúng ta.”

“Mọi người? Mọi người nào?”

“Tae Yeon và mọi người… Gia đình của chúng ta.”

"Oooo... Erm, Sica?"

"Hmmm?"

"Tớ mừng khi có cậu ở đây chung với tớ.”

“Yeah… tớ cũng vậy.”

***

“Kế hoạch là gì nào?” Tôi hỏi Seo Hyun người đang chìm đắm vào suy nghĩ của mình.

“Nó quá dễ.” Cuối cùng em ấy cũng nói, lắc lắc đầu.

“Ý-Ý của em là gì?” Tiffany hỏi.

“Erm không có gì đâu. Mọi người quên đi.” Seo Hyun đáp. “Okay kế hoạch của chúng ta là sẽ đánh lạc hướng hắn ta trước rồi chộp lấy Yuri và dọt lẹ.”

“Phần đánh lạc hướng nghe có vẻ nguy hiểm quá. Ai sẽ là người làm nó?” Victoria hỏi.

“Để tớ.” Hyo Yeon tình nguyện.

“Em nữa. Em có thể chạy nước rút.” Sulli nói.

“Okay vậy là xong. Còn lại chúng ta sẽ vào trong cứu Yuri và tập hợp lại ở đây. Dễ thôi mà.” Tôi nói nhưng không thể không nhận thấy cái nhìn rối rấm của Seo Hyun.

“Em ổn chứ?” Tôi hỏi em ấy khi những người còn lại đang chuẩn bị cho màn phục kích.

“Em có linh cảm không tốt về chuyện này.” Seo Hyun đáp.

"Nhưng… nhưng nó cũng chỉ là cảm giác thôi. Em nghĩ mình không sao đâu unnie.”

“Em chắc chứ?” Tôi hỏi lại.

Seo Hyun ngừng lại một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu. “Chắc vậy.”

Chúng tôi để ý thấy một trong những căn phòng trong cabin được thấp sáng và một cái bóng hiện lên bên cửa sổ và rồi đèn lại tắt trở lại.

“Ghê thật.” Sulli nhận xét.

“Hai bên sạch sẽ. Đi thôi.” Tôi nói nhỏ. Chúng tôi được nhắc là luôn núp sau những bụi cây và tán lá khi chúng tôi lẻn đến gần cabin.

“Tớ nghĩ tớ vừa nhìn thấy cửa sau.” Tiffany thì thầm.

Tôi ra hiệu cho Hyo Yeon và Sulli hãy sẵn sàng ở cửa chính khi những người còn lại bao quanh cabin và cửa sau.

“Sẵn sàng chưa?” Hyuo Yeon thì thầm hỏi.

Sulli gật đầu.

“Mở đi”

Hyo Yeon đặt mp3 của cậu ấy xuống cửa và bật loa lên sau khi cậu ấy đã vặn volume to hết cỡ. "Chúng ta sẽ chạy khi nó bắt đầu. Đến ba nha.”

“Một…”

“Hai…”

“Ba…!”

"SORRY SORRY SORRY SORRY NEKA NEKA NEKA.."

“Ai đó??” Cánh cửa bật tung ra.

“CHẠY!!” Hyo Yeon chợt khóc.

“DỪNG LẠI!! ĐỨNG YÊN NGAY TẠI CHỖ!!”

“Ok Sulli…” Hyo Yeon nói khi chạy kế bên Sulli. Cậu ấy quay lại để nhìn người đang ông đang rút ngắn khoảng cách với họ rồi hét lên. “…NGAY BÂY GIỜ!”

Sulli nhanh chóng lôi từ trong túi ra một hòn sỏi và mấy cây kẹp tóc như cái ná cao su. Em ấy nhắm vào người đàn ông và thả tay ra. Hòn sỏi bay thẳng vào mũi của người đàn ông. Hắn ta bịn mũi lại, kêu oai oái lên và khụy gối xuống đất.

Hyo Yeon và Sulli chộp lấy cơ hội này để bắt hắn. Sulli bước lên người của hắn ta và tặng cho hắn hai cú đấm thật mạnh vào mặt. Hyo Yeon thì ngồi lên hai chân của hắn để hắn khỏi cựa quậy nữa.

“Trời ơi unnie!”

“Chuyện gì vậy??”

“Không biết có phải là do cú đánh của em hay sao mà ông ta nhìn chả giống Bill một chút nào cả!”

“Gì chứ, để chị xem.. trời ơi không phải hắn ta! Chúng ta bắt nhằm người rồi!”

Một nụ cười lớn nở trên gương mặt bê bết máu của gã đàn ông.

“Bắt ngờ, bất ngờ chưa, trong khi các người đang ở đây thì bạn của các người ta đang gặp nguy hiểm ở trong đó kìa.”

“Oh không unnie, chúng ta bị lừu rồi!” Sulli nói một cách giận dữ.

“Các người không làm gì được đâu” Người đàn ông cười thích thú.

“Oh chúng tôi có thể đấy và chúng tôi đang làm đây…” Hyo Yeon nói và đặt cây kẹp tóc và viên sỏi vào tay của Sulli.

“Và lần này thì xác suất sẽ cao hơn"

***

"SORRY SORRY SORRY SORRY NEKA NEKA NEKA.."

“Ai đó??”

“CHẠY!!”

“DỪNG LẠI!! ĐỨNG YÊN NGAY TẠI CHỖ!!”

“Cơ hội đến rồi.” Tôi nói và chạy nhanh về phía cửa sau. Cố sử dụng cái đầu nhọn của cây lược để mở khóa.

“Cậu có biết mình đang làm gì không đó??” Tiffany hỏi.

“Tớ đã coi mấy cảnh này trên phim rồi. Cứ để tớ lo.” Tôi trả lời. Và sau vài lần cố gắng, cánh cửa bật mở ra. “Thấy chưa” Tôi nhìn Tiffany người đang gượng cười lại và nói.

Cánh cửa sau dẫn tới một căn bếp nhỏ chỉ có những vật dụng căn bản như bồn rửa, bếp lò và vài cái nồi, chảo. Nó hoàn toàn tối thui.

“Tớ không thấy đường.” Sunny rên rỉ.

"Shhh chúng ta phải thật sự im lặng!” Amber cằn nhằn.

“Khoan đã, tớ nghĩ mình vừa nhìn thấy cái gì đó chuyển động. Ngay trước mặt chúng ta kìa.” Victoria nói, chỉ vào một điểm tối đâu đó trong căn bếp.

*Kéttt*

“Khoan sàn nhà đang sụp-" Tôi bắt đầu cảnh báo mọi người.

“ARGHHHHHHHHHHHH!” Sàn gỗ bên dưới chúng tôi đổ sụp xuống và chúng tôi lọt ngay vào bên trong. Bụi bậm và mọi thứ.

“Mọi người.. ổn chứ?” Tôi ho sù sụ khi cố gắng đứng dậy.

“Không sao.” Tiffany cũng ho sặc sụa. Amber với Victoria thì giơ tay lên thay thế vì họ vẫn còn đang bận rộn mà ho.

“Fukc bọn chúng lừa chúng ta! Em biết ngay đây là một cái bẫy mà!” Seo Hyun nói.

Và rồi bọn tôi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Bill đang liếc thoáng qua chúng tôi rồi cười khẩy.

“Well, well, well xem chúng ta có gì đây này.”

“Thả bọn tôi ra tên khốn kia!” Tôi khóc.

“Những người bạn còn lại của tao đâu??” Amber dọa nạt, giơ cả nắm đấm lên.

Bill chỉ mỉm cười rồi ngồi xuống dưới nền nhà, nhìn xuống bọn tôi. “Bọn bây có biết người đã mua chỗ này không? Cái người đã phá sản ấy?”

Seo hyun nhướng một bên này lên.

“Đó.. đó là ông?”

Bill cũng chỉ mỉm cười.

“Tao đã đứng nhìn đế chế của mình sụp đổ… tao cần phải làm gì đó."

“Bằng cách bắt cóc con của bạn mình và giờ là cả chúng tôi??” Victoria hét lên trong giận dữ.

“HẮN TA NÓI DỐI ĐẤY!” Một giọng nói vang lên và Bill quay sang nó.

Yoona, Luna, Soo Young và Krystal xuất hiện.

“Mọi người đừng lo!” Soo Young nói và nhìn xuống chỗ chúng tôi. “Bọn mình sẽ đưa các cậu ra ngoài.”

“Hắn nói dối đấy!” Yoona chỉ tay vào Bill và lặp lại.

Flashback

“Bác Kwon.” Soo Young và Yoona cúi chào một cách lễ phép với cha của Yuri, người đang ra hiệu cho họ ngồi xuống.

“Cảm ơn bác đã dành thời gian cho tụi con bởi, tụi con biết bác vẫn còn đang giận chuyện của Yuri.” Soo Young nói.

“Về chuyện của Bill…” Yoona bắt đầu.

“Vâng, về ông ta.” Cha của Yuri cắt ngang.

“Ta đã thấy lạ khi hai con đề cặp đến tên ông ta đấy. Vì vậy ta mới hẹn con ra đây. Vấn đề là ở chỗ, ta không biết người nào tên là Bill cả…”

“SAO Ạ??”

End of Flashback

“Hắn ta chỉ lợi dụng vào trí nhớ yếu ớt của Yuri thôi.. Ông ta muốn tiền từ cha của cậu ấy! HẮN TA LÀ MỘT KẺ NỐI DỐI, THEO ĐUÔI VÀ LÀ MỘT TÊN BẮT CÓC!” Soo Young khóc.

Bill bước lùi lại, rút cây súng lục ra.

“Vậy là các người đã biết hết rồi đó à?? Tao đảm bảo bọn mày sẽ không gặp lại bạn mày sông sót đâu!!” Hắn đẩy Krystal sang một bên và chạy vào trong bóng đêm.

“Krystal!!!!” Tiffany bật khóc khi thấy Krystal bị quăng trên sàn. “Ow. Chỉ là một vết bầm nhỏ thôi Fany unnie à. Em ổn mà.”

Sao Fany lại quan tân đến Krystal nhiều như vậy? Đây đơn giản là tình chị em hay là cái gì khác?

“Krystal và em sẽ tìm cách cứu mọi người ra khỏi đó. Chị hãy đuổi theo hắn ta và tìm Yuri đi.” Yoona nói với Soo Young.

“Cả Jessica nữa!” tôi khóc hét lên trong cái hố. “Tớ nghĩ hắn ta cũng đã bắt Jessica rồi!”

Soo Young gật đầu rồi cùng với Luna đuổi theo sau Bill.

“Em mới nhìn thấy cọng dây thừng đâu đây mà ta… À đây rồi!” Yoona biến mất khỏi tầm nhìn và rồi trở lại với một cọng dây thừng trên tay.

“Em sẽ cột nó vào bồn rửa và thảy xuống cho mọi người leo lên nha.”

Em ấy và Krystal cực nhọc kéo cả bọn chúng tôi lên. Sau khi xong hai đứa ngồi gục xuống sàn, thở nặng nhọc.

Tôi bị bất ngờ, điều đầu tiên Fany làm khi ra khỏi cái hố đó là chạy ngay lại chỗ Krystal. “Em ổn chứ Krystal? Nhìn em xanh xao quá.”

Krystal mìm cười.

“Em ổn mà unnie. Chị không phải suốt ngày lo lắng cho em như vậy đâu.”

Tiffany cau mày.

“Em thật sự cần phải chăm sóc bản thân mình…”

“Em biết.. Em biết…” Krystal gật gù.

“Chúng ta còn đợi cái gì nữa? Đi thôi!” Sunny khóc.

“Em sẽ mang theo cọng dây thừng phòng hờ vậy.” Yoona nói. Khi Tiffany giúp Krystal đứng dậy, có một cái gì đó rơi ra từ túi đen của cậu ấy. Tôi đang định gọi Tiffany thì tôi nhận ra vật đó là gì. Vitamin dành cho người mang thai??

Bọn tôi tiếp tục tìm kiếm Bill và những người bạn bị mất tích của mình. Tôi không có thời gian để hỏi Tiffany về chuyện mấy viên vitamin. Mọi thứ cứ rối tung lên và thật là khó nhằn.

“Đợi đã.” Tiffany nói khi bật cái hộp quẹt của mình lên. “Đỡ hơn rồi.” Cậu ấy nói khi quơ cái bật lửa khắp căn nhà tối tăm.

“Em sẽ kiểm tra mấy căn phòng.” Seo Hyun đề nghị.

“Đợi chị với.” Yoona nói, chộp lấy tay của Seo Hyun trước khi cả hai mất hút trong bóng tối.

Mọi người còn lại thì lục soát phòng khách, kiểm tra dưới bàn và sofa. Yoona và Seo Hyun cũng trở về sau khi kiểm tra mấy cái căn phòng.

“Không có dấu hiệu gì của bọn họ cả.” Seo Hyun cau mày.

“Các cậu có nghĩ là họ đã bỏ đi rồi không??” Sunny hỏi. “Tớ lo cho Soo Young…và Luna, tất nhiên rồi!” Má của Sunny ửng đỏ lên. “Tớ nghĩ cái bàn đó chưa được kiểm tra… để tớ coi lại...”

Đột nhiên cách cửa bật ra và Hyo Yeon với Sulli bay vào.

“Bọn họ không thể đi đâu được cả.” Hyo Yeon nói. “Chúng ta đã chặn mọi lối ra vào rồi mà.”

"Bill cũng có đồng bọn nữa.” Sulli nói rồi quay sang nhìn Hyo Yeon mỉm cười. “Nhưng bọn em đã trói đầu hắn lại rồi.”

“Bọn tớ nghe thấy có tiếng hét nhưng không thể chạy vào vì sợ Bill sẽ bỏ chạy mất. Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Hyo Yeon hỏi.

“Hắn ta đang ở đâu đó trong căn nhà này, ẩn nấp cùng với Jessica và Yuri.” Tiffany thở dài.

“Omo cả Jessica nữa à??”

“Ừ” Sunny thở hắt ra. “Soo young và Luna nữa chứ. Hai người họ cố đuổi theo Bill nhưng vẫn chưa thấy trở về.”

*BỊCH*

“MỌI NGƯỜI CÓ NGHE THẤY KHÔNG??” Victoria hỏi trong hoản loạn.

Tôi ra hiệu cho mọi người giữ in lặng. “Nó.. đến từ dưới sàn.” Tôi quỳ xuống dưới tấm thảm lót nhà ở phòng khách. Tôi gõ gõ một vài lần để chắc chắn một loạt những âm thanh nhỏ vang vọng trở lại.

“Phần này trống không nè!” Tiffany nói, chỉ ra điều đã quá rõ ràng.

Tôi kéo cái thảm ra một bên và phát hiện một cái cửa hình vuông bằng sắt. Tôi kéo nó lên và liếc nhìn vào bên trong. Nó quá tối để có thể nhìn thấy bất cứ gì.

“Đỡ tớ cái.” Tiffany và Krystal giữ lấy tôi khi tôi cúi thấp người xuống để bước xuống cái hố.

“Cẩn thận đó nha” Tiffany nói, nắm chắt lấy tay của tôi.

Tôi chỉ khẽ gật đầu. “Nếu tớ không trở lại trong vòng 20 phút thì hãy bào cảnh sát nghe chưa?”

Tôi nhảy xuống khỏi cái thang và nhận thấy bản thân đang ở trong một nơi rất chật hẹp. Tôi dùng cái bật lửa của Tiffany để thấp sáng khu vực lên. Tôi bước dọc theo cái hành lang hạn hẹp đang dẫn đến một căn phòng nhỏ. Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng hét từ bên trong.

"UNNIE!"

‘Luna??” Tôi hướng cái bật lửa về nơi vừa phát ra âm thanh và gương mặt trắng bệt của Luna đang nhìn chằm chằm lại tôi khi em ấy chỉ vào cái khoảng tối. Bật lửa của tôi di chuyển thoe hướng em ấy chỉ và phát hiện ra Soo Young đang nằm sỗng soài ra trên sàn, không biểu hiện gì.

“Soo Young!” tôi bật khóc và chạy về phía cậu ấy.

“Không được đến gần nếu không tao sẽ giết hết hai đứa nó!” tôi ngẩn lên và thấy Bill đang đứng ở góc phòng, một tay khóa chặt cả Jessica và Yuri trong khi tay kia thì cầm khẩu súng lục chỉ thẳng vào họ.

“Cứuuuu akkk” Jessica thở gấp. Mắt của cậu ấy trợn tròn lên và bị shock.

“Bảo bạn của mày cho tao đi rồi tao sẽ thả hai đứa này.” Bill nói. Giọng hắn ta nghe như đang tức điên lên. Tôi ước mình có cây súng điện của Seo Hyun ở đây.

Mắt của tôi đảo từ cái bật lửa trên tay rồi chuyển sang Bill. Đột nhiên tôi nghĩ ra một cái ý tưởng ngu ngốc nhất từ trước đến nay.

“Được rồi chúng tôi sẽ làm đúng như những lời ông nói mà. Hứa là sẽ thả bạn tôi ra đó.”

“Okay… Okay...” Bill trả lời, bắt đầu thở chậm hơn và hạ súng thấp xuống một tí.

“Này Bill…” Tôi hỏi

“NGHĨ NHANH LÊN!” Nhanh chóng tôi hơ cái bật lửa vào người hắn ta, hắn liền bỏ Jessica và Yuri ra để dập tắt ngọn lửa khỏi trên cánh tay, tôi huýt sáo một cái rồi giật lấy cây súng của hắn ta.

“Nằm xuống… NGAY BÂY GIỜ!” Bill chậm rãi giơ hai tay lên và khom người xuống sàn khi Jessica và Yuri chạy lại chỗ Luna.

“Giờ thì ai là chủ nào?” Tôi ní khi môi cong lên một nụ cười.

Mình đã luôn muốn nói câu này.

***

Cảnh sát đã đến bắt giữ Bill và những tên đồng bọn ngu ngốc của hắn. Trong khi họ tìm kiếm trong cabin, chúng tôi không được phép về nhà vì họ cần phải lấy lời khai của chúng tôi ở đồn cảnh sát.

Chúng tôi vẫn đang ngồi ở phía sau của chiếc xe cứu thương, húp vài ngụm cà phê và co ro trong một cái chăn len. Luna đang kể cho chúng tôi nghe về sư cố ngất xỉu nhỏ của Soo Young.

“Phút đầu tiên thì chị ấy dọa sẽ giết chết Bill nhưng đến phút thứ hai thì lại ngã lăn ra trên sàn và lảm nhảm tên các món ăn Hàn.” Luna nhắc lại. Chúng tôi không cắt ngang câu chuyện. Chủ đề này không bao giờ là nhàm chán cả.

“Trời ạ Soo Young, cậu làm ơn ăn cái gì đó trước khi cậu phải nhập viện chap 2 đấy nhá!” Sunny trách.

“Tớ có ăn mà.” Soo Young chống chế. “Tớ thường chỉ ăn một thanh cần tây vào bữa nhẹ thôi nhưng bây giờ là HAI.”

Tất cả bọn tôi đều nhìn cậu ấy ngán ngẩm

“Tae Yeon unnie lúc nãy thật cool mà!” Luna nói và vỗ vào lưng tôi.

“Erm không có gì đâu.” Tôi trả lời và gỡ tay em ấy xuống.

“Erm nếu chuyện quăng cái bật lửa vào một tên tâm thần có vũ trang là không có gì thì vâng, nó chả là gì cả.” Seo Hyun nói và tất cả mọi người đều bật cười.

“Nói vầ tâm thần thì…” Tôi nghe Yoona bắt đầu nhưng lại không chú ý nữa vì mọi thứ đã trở nên câm nín khi mắt tôi tìm thấy Tiffany.

Nhưng lần này lại không hoàn toàn là chế độ im lặng. Tôi nghe thấy một âm thanh ở đằng xa… nhịp tim? Nhịp tim của một đứa trẻ?

“Tiffany." Tôi nói và kéo cô ấy đứng dậy. “Chúng ta cần nói chuyện.”

Chúng tôi bỏ chăn ra và đi xa khỏi nhóm.

“Tớ cần hỏi cậu một chuyện." Tôi bắt đầu nói khi cuối cùng chúng tôi cũng cách xa mọi người được vài mét.

Tiffany nhìn tôi nhẹ nhõm.

“Tốt thật… vì tớ cũng có chuyện này muốn nói với cậu.”

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: