Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.Vạt nắng ban sớm

Ánh sáng sớm tinh mơ đổ xuống, xuyên qua khe cửa sổ, chiếu lên chiếc giường nhỏ nơi Kwon Jiyong đang chìm vào giấc ngủ. Cậu tỉnh dậy, nhưng không vội vàng đứng dậy, chỉ nằm đó một lát, mắt nhìn lên trần nhà trắng toát, một cảm giác nhẹ bẫng bao trùm lấy cơ thể. Thật lạ, không có tiếng đồng hồ báo thức, không có tiếng xe cộ ngoài đường, chỉ có không gian im lặng và những tia nắng đầu ngày ấm áp.

Jiyong hít một hơi thật sâu, cho phép bản thân chìm đắm trong khoảnh khắc đó thêm một chút nữa. Đột nhiên, cậu cảm thấy trong lòng có gì đó xao động, như thể có một thứ gì đó đang đợi cậu, một điều gì đó khó tả nhưng rất rõ ràng. Cậu mỉm cười, nhẹ nhàng với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn.

Và đúng như cậu nghĩ, tin nhắn đó lại xuất hiện – một điều mà Jiyong đã quá quen thuộc. Không có gì đặc biệt, chỉ là một câu hỏi đơn giản.

"Chưa thức dậy à? Đợi lâu rồi đấy."

Dù chỉ là vài từ ngắn gọn, nhưng mỗi lần đọc, Jiyong lại thấy lòng mình bừng lên một thứ cảm giác ấm áp lạ kỳ. Là Seung-Hyun. Cậu ấy, với sự tự nhiên và cách quan tâm nhẹ nhàng, luôn khiến Jiyong cảm thấy một điều gì đó thân thuộc, gần gũi. Chỉ cần nhìn thấy tên cậu ấy hiện lên, trái tim Jiyong đã tự động loạn nhịp, như thể một phần trong cậu đang mong đợi điều gì đó sẽ đến.

"Mới tỉnh thôi. Đợi chút nhé."

Jiyong nhắn lại, rồi đặt điện thoại xuống, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu không thể phủ nhận rằng, từ ngày gặp Seung-Hyun, mỗi ngày của cậu đều trôi qua theo cách rất khác. Cảm giác được ai đó quan tâm, được chia sẻ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, dù là những chuyện tầm thường, lại trở thành thứ gì đó quý giá lạ kỳ.

Kỷ niệm về lần đầu tiên gặp Seung-Hyun lại ùa về, như thể vừa mới hôm qua. Hôm đó, không có những bữa tiệc xa hoa, không có ánh đèn lấp lánh, chỉ là một buổi chiều mùa xuân bình yên, khi Jiyong quyết định đi lang thang một mình trong công viên. Cậu không có ý định gặp ai, chỉ đơn giản là muốn cảm nhận không khí trong lành, thả lỏng đầu óc sau một tuần dài bận rộn.

Cậu đi qua những con đường rợp bóng cây, lắng nghe tiếng chim hót líu lo và tiếng lá xào xạc dưới từng bước chân. Nhưng rồi, trong khoảnh khắc đó, một bóng hình đã chen vào thế giới yên bình của cậu.

Seung-Hyun đứng đó, giữa những tán cây, mái tóc hơi rối, nhưng nụ cười trên môi lại đầy tự tin. Không phải kiểu tự tin hợm hĩnh, mà là thứ tự tin của một người đang tận hưởng từng khoảnh khắc sống. Cậu ấy không nói gì ngay lập tức, chỉ đứng nhìn Jiyong như thể đang chờ đợi một điều gì đó. Đôi mắt của Seung-Hyun, sâu thẳm và sáng lấp lánh, khiến Jiyong không thể rời mắt.

"Đi một mình à?" Seung-Hyun hỏi, giọng nói nhẹ nhàng, như thể đã biết Jiyong là người không thích sự ồn ào, thích những khoảng lặng giữa chốn công viên đông người.

Jiyong ngạc nhiên một chút, nhưng rồi chỉ đáp lại một cách tự nhiên: "Ừ, thích đi một mình. Tĩnh lặng, dễ chịu."

Seung-Hyun mỉm cười, nhưng không nói gì thêm. Cậu ấy chỉ bước lại gần hơn, rồi ngồi xuống băng ghế bên cạnh Jiyong. Đối với Seung-Hyun, có lẽ việc ngồi cạnh nhau mà không nói gì cũng không có gì là khó xử. Họ cứ ngồi như vậy, trong im lặng, nhưng là một loại im lặng rất thoải mái, như thể giữa họ đã có một sự kết nối vô hình nào đó, không cần lời nói.

Đến một lúc, Seung-Hyun bất ngờ phá vỡ sự yên lặng đó bằng một câu hỏi ngắn gọn: "Cậu thích công viên không?"

Jiyong nhìn cậu ấy, hơi bất ngờ vì câu hỏi đơn giản nhưng lại làm cậu phải nghĩ một chút. "Thích. Không khí ở đây rất khác, rất trong lành." Cậu trả lời, giọng nói chậm rãi.

"Cũng giống như con người thôi." Seung-Hyun nói, đôi mắt ánh lên sự hiểu biết lạ kỳ.

Jiyong ngẩn ra, không hiểu lắm nhưng lại cảm thấy một sự rung động trong lòng. Con người giống công viên? Lạ quá, nhưng lại có gì đó rất đúng. Seung-Hyun có thể nói những điều đơn giản, nhưng lại khiến người ta phải suy nghĩ rất nhiều.

Họ cứ ngồi như vậy một lúc, không ai nói gì thêm, nhưng không khí giữa hai người như càng lúc càng gần gũi hơn. Không cần phải vội vàng, không cần phải lắm lời. Đôi khi, chỉ cần sự hiện diện của nhau, cũng đủ khiến thời gian trôi qua thật nhẹ nhàng.

Chỉ một buổi chiều bình dị như thế thôi, nhưng đối với Jiyong, dường như mọi thứ trong thế giới này đều đã thay đổi. Cậu không thể lý giải được tại sao, nhưng mỗi khi nghĩ về Seung-Hyun, trái tim cậu lại loạn nhịp. Cậu biết, mình đã không thể rút lui khỏi mối liên kết kỳ lạ này. Và có lẽ, Seung-Hyun cũng biết điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro