Tuyết đầu mùa
Tả Hàng im lặng một lúc, rồi bắt đầu kể cho Y/N nghe về cuộc sống của mình sau khi xuất viện.
Cậu nói về những ngày trở lại trường, về những buổi học, về những người bạn và cả những thay đổi nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày.
Y/N chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng mỉm cười hoặc gật đầu, tạo cho cậu cảm giác thoải mái khi chia sẻ.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, và chẳng mấy chốc, ánh hoàng hôn đã nhuộm vàng căn phòng.
Tả Hàng nhìn đồng hồ, nhận ra đã đến lúc phải về.
"Đã muộn rồi, mình phải đi đây," cậu nói, giọng có chút tiếc nuối.
Y/N mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: "Ừ, cậu về đi. Nhưng nhớ ghé thăm mình thường xuyên nhé."
Tả Hàng gật đầu, rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Những ngày sau đó, Tả Hàng vẫn đến bệnh viện, vẫn bước qua dãy hành lang quen thuộc để đến căn phòng ấy.
Chỉ có điều, lần này, cậu không còn là bệnh nhân nữa.
Khung cảnh chẳng thay đổi là bao, chỉ có vị trí giữa hai người là hoán đổi.
Nếu trước đây, Y/N là người ngồi cạnh giường bệnh, lắng nghe Tả Hàng kể về những chuyện vụn vặt để cậu tạm quên đi những cơn đau đầu kéo dài, thì bây giờ, chính cậu lại là người ngồi đó, lắng nghe cô nói về những điều nhỏ bé trong cuộc sống hàng ngày của mình.
Ánh sáng từ ô cửa sổ vẫn dịu dàng như thế, nhưng Tả Hàng nhận ra có gì đó không giống trước nữa.
Cô bé trước mặt cậu gầy hơn rất nhiều, giọng nói vẫn tươi tắn nhưng pha lẫn sự mệt mỏi.
Cô vẫn hay trêu chọc cậu như ngày trước, nhưng có những khoảnh khắc, khi ánh mắt cô lặng lẽ hướng ra ngoài cửa sổ, cậu lại thấy được một nỗi buồn sâu thẳm.
Giữa những câu chuyện vu vơ, Y/N vẫn giữ nụ cười ấy, còn Tả Hàng vẫn lặng lẽ lắng nghe, thi thoảng đáp lại bằng một câu bâng quơ.
Cậu không nói ra suy nghĩ của mình, cũng không hỏi thêm về bệnh tình của cô.
Bởi cậu biết, nếu là Y/N của trước đây, cô cũng sẽ làm như vậy—lặng lẽ ở bên cạnh cậu, không nói lời an ủi sáo rỗng, chỉ đơn giản là cùng nhau trò chuyện, cùng nhau chia sẻ những khoảnh khắc mà cả hai đều trân trọng.
Mỗi ngày, Tả Hàng đều đến bệnh viện và mỗi ngày cậu đều chứng kiến cảnh các bác sĩ, y tá ra vào phòng bệnh của Y/N.
Có những hôm, họ rời đi với ánh mắt nặng trĩu, có hôm lại khe khẽ trao đổi điều gì đó bằng giọng điệu nghiêm túc.
Nhưng dù thế nào đi nữa, mỗi khi cánh cửa phòng bệnh mở ra, đón chào cậu vẫn luôn là hình ảnh quen thuộc—một Y/N với nụ cười tươi tắn như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
"Cậu đến rồi à?" Y/N nghiêng đầu, giọng điệu nhẹ nhàng, như thể vừa chờ đợi, vừa biết rằng cậu chắc chắn sẽ đến.
Tả Hàng lặng nhìn cô một lúc.
Cậu biết, đằng sau nụ cười ấy là những cơn đau âm ỉ, là những đợt điều trị liên tục, là sự mệt mỏi mà cô không bao giờ để lộ trước mặt cậu.
Cậu bước đến, kéo ghế ngồi xuống, không hỏi cô về tình trạng sức khỏe, cũng không nhắc đến những bác sĩ vừa rời khỏi đây.
Chỉ lẳng lặng đặt lên bàn một hộp bánh ngọt, giọng điệu tự nhiên như chưa từng để tâm đến những điều ấy.
"Hôm nay mua được loại bánh cậu thích này."
Y/N khẽ chớp mắt, rồi bật cười: "Biết ngay là cậu sẽ mua mà."
Không có lời an ủi, không có những câu hỏi khiến cô phải miễn cưỡng đối mặt với sự thật, chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường như bao ngày trước đây.
Nhưng chính sự bình thường ấy lại là điều Y/N trân trọng nhất.
Y/N ngồi trên giường bệnh nhẹ nhàng mở quyển sách yêu thích ra, đôi mắt lướt qua từng dòng chữ.
Căn phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có tiếng lật trang sách khe khẽ vang lên.
Tả Hàng ngồi bên cạnh, không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát cô.
Một lúc sau, cậu lên tiếng, giọng không lớn nhưng đủ để Y/N nghe thấy rõ ràng:
"Cậu nhất định phải hết bệnh đấy."
Y/N thoáng khựng lại. Ngón tay đang lật trang sách bỗng dừng giữa chừng. Cô quay sang nhìn cậu, ánh mắt như muốn nói gì đó nhưng rồi lại chỉ mỉm cười.
Tả Hàng không biết mình có thể làm gì, cũng không biết lời nói của mình có thể thay đổi được điều gì hay không.
Nhưng ít nhất, vào khoảnh khắc này, cậu muốn cô biết rằng, cậu vẫn ở đây, vẫn dõi theo cô, và vẫn mong rằng một ngày nào đó, cô có thể rời khỏi căn phòng bệnh này với một cơ thể khỏe mạnh.
Hôm nay, Tả Hàng lại bước vào phòng bệnh của Y/N.
Ánh mắt dừng lại ở Y/N đang ngồi bên cửa sổ, đôi mắt cô chăm chú nhìn ra ngoài. Quyển sách quen thuộc vẫn nằm trong tay cô, nhưng lần này, cô không đọc. Chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài, như đang chìm vào một thế giới riêng.
Tả Hàng tiến lại gần, khẽ hỏi:
"Đang nhìn gì vậy?"
Y/N không quay lại, chỉ nhẹ nhàng đáp, giọng nói thoảng như gió:
"Tuyết đầu mùa rơi rồi."
Y/N khẽ siết chặt quyển sách trong tay, giọng cô nhỏ đi một chút:
"Tả Hàng này... mình muốn lên sân thượng ngắm tuyết."
Tả Hàng quay sang nhìn cô bé. Y/N vẫn đang mỉm cười, nhưng cậu nhận ra hai tay cô bé đang siết chặt mép váy.
Cậu biết tình trạng của Y/N. Khả năng đi lại của cô bé không còn dễ dàng nữa.
"Cậu có đi được không?" Tả Hàng hỏi, giọng cậu rất nhẹ, như sợ làm vỡ đi sự mong chờ trong mắt cô bé.
Y/N im lặng vài giây, rồi cười, cố gắng tỏ ra vui vẻ:
"Ừm... chắc hơi khó."
Tả Hàng không nói gì, chỉ cúi xuống, đưa lưng về phía cô.
"Lên đi."
Y/N chớp mắt. "Hả?"
"Mình cõng cậu lên."
Y/N nhìn chằm chằm vào Tả Hàng, đôi mắt cô bé ánh lên sự ngạc nhiên. "Nhưng—"
"Không nhưng nhị gì cả." Tả Hàng ngắt lời. "Cậu muốn lên sân thượng, đúng không?"
Y/N hơi do dự, nhưng rồi khẽ gật đầu.
Tả Hàng cảm nhận được sự nhẹ bẫng khi Y/N vòng tay qua cổ mình, hơi thở cô bé khe khẽ bên tai cậu.
"Cậu gầy quá." Tả Hàng khẽ nói.
Y/N bật cười. "Cậu cũng đâu có nặng hơn tớ bao nhiêu."
Tả Hàng không đáp lại, chỉ cõng cô bé rời khỏi phòng.
—
Sân thượng bệnh viện thật yên tĩnh. Lớp tuyết mỏng phủ trên mặt đất.
Tả Hàng thả Y/N ngồi xuống băng ghế dài, rồi ngồi xuống bên cạnh.
Y/N ngửa mặt lên trời, chìa tay ra hứng những bông tuyết nhỏ.
"Lạnh thật đấy." Cô bé khẽ nói, giọng cô run run, nhưng ánh mắt lại tràn đầy hạnh phúc.
Tả Hàng nhẹ nhàng cởi chiếc áo khoác của mình, choàng lên vai cô.
Y/N quay sang nhìn cậu, cười nhẹ. "Cảm ơn nhé."
Hai đứa ngồi trong im lặng một lúc lâu.
Rồi, Y/N khẽ lên tiếng:
"Này, cậu nghĩ tuyết có vị gì?"
Tả Hàng nhìn cô bé. "Cậu chưa bao giờ thử à?"
Y/N lắc đầu. "Chưa. Mình chỉ tưởng tượng thôi. Có lúc mình nghĩ tuyết có vị ngọt như kẹo bông gòn, có lúc lại nghĩ chắc nó nhạt nhẽo như nước."
Tả Hàng nhìn những bông tuyết đang tan dần trong lòng bàn tay Y/N, rồi bất giác nói:
"Vậy thì thử đi."
Y/N nhìn Tả Hàng, rồi bật cười. Cô bé khẽ đưa tay lên miệng, để lưỡi chạm vào một bông tuyết nhỏ xíu vừa rơi xuống.
Rồi cô khẽ cười:
"Nhạt thật."
"Ngốc!." Tả Hàng nhếch môi cười.
Tả Hàng nhìn nụ cười của Y/N.
Trong khoảnh khắc đó, cậu nghĩ rằng, có lẽ, dù bệnh tật có ra sao, dù tương lai có thế nào.
Ít nhất ngay lúc này,
họ vẫn có thể cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa.
Y/N chậm rãi gượng người đứng dậy khỏi băng ghế, từng cử động đều nặng nề như thể đang gánh cả bầu trời trên đôi vai gầy.
Cô bé dang hai tay, đôi mắt nhắm lại, để mặc những bông tuyết nhỏ bé rơi xuống lòng bàn tay mình, tan ra ngay khi chạm vào làn da lạnh.
Tả Hàng cau mày nhìn cô, không nói gì, nhưng cậu đã đứng dậy từ lúc nào, sẵn sàng đỡ lấy Y/N bất cứ lúc nào nếu cô ngã xuống.
Cơn gió mùa đông thổi qua, mang theo những bông tuyết xoay vòng trong không trung. Y/N hơi lảo đảo một chút, nhưng vẫn cố giữ thăng bằng.
"Đẹp thật!." Y/N thì thầm, giọng nói nhẹ như hơi thở.
Tả Hàng im lặng, nhưng đôi mắt cậu chưa bao giờ rời khỏi cô.
Y/N vẫn đang cố gắng đứng vững, nhưng đôi chân cô rõ ràng đã không còn trụ vững được lâu nữa.
Tả Hàng bước lên một bước, chuẩn bị đưa tay ra—
Đúng lúc đó, Y/N loạng choạng.
Tả Hàng lập tức lao tới,
Y/N ngã vào vòng tay cậu, cơ thể cô bé nhẹ bẫng, yếu ớt đến mức khiến cậu cảm thấy như chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua cũng có thể cuốn cô đi mất.
"Cậu làm gì vậy? Muốn ngã à?" Giọng cậu vô thức to hơn bình thường, mang theo chút trách mắng vì lo lắng.
Y/N cúi đầu, bàn tay nhỏ bé siết nhẹ vạt áo khoác của cậu.
Giây tiếp theo, khi cô ngẩng mặt lên.
Tả Hàng thoáng sững lại.
Ánh mắt hai đứa chạm nhau, Tả Hàng như bị đông cứng trong chốc lát.
Hai hàng nước mắt lặng lẽ trượt dài trên gương mặt xanh xao của Y/N. Đôi mắt cô bé long lanh, không còn nét vui tươi thường ngày, mà thay vào đó là một nỗi đau đến quặn thắt.
Cô bé mếu máo, giọng nghẹn lại, như thể vừa cố kiềm chế rất lâu nhưng không thể chịu đựng thêm được nữa.
"Mình muốn sống tiếp... Mình muốn được sống..."
Câu nói ấy như một nhát dao cứa thẳng vào tim Tả Hàng.
Cậu chưa từng thấy Y/N như thế này.
Chưa bao giờ thấy cô bé khóc.
Chưa bao giờ nghe cô bé thốt ra những lời yếu đuối như vậy.
Y/N lúc nào cũng cười, lúc nào cũng lạc quan, lúc nào cũng mạnh mẽ. Nhưng bây giờ, ngay trong vòng tay cậu, cô bé lại đang khóc như một đứa trẻ, tuyệt vọng bấu víu vào thực tại mong manh của mình.
Tả Hàng cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Cậu không biết phải nói gì, không biết làm gì để giúp cô bé, bởi vì cậu không thể làm gì cả.
Cậu chỉ có thể siết chặt vòng tay, ôm lấy bờ vai gầy guộc của Y/N, cảm nhận những tiếng nấc khẽ run lên trong lồng ngực cô.
Cậu ghét cảm giác này.
Cái cảm giác bất lực khi phải chứng kiến một người quan trọng với mình đau đớn mà không thể làm gì được.
Nhưng ít nhất, vào lúc này, cậu vẫn có thể ôm lấy cô.
Vẫn có thể để cô khóc trong vòng tay mình, dù chỉ một lần này thôi.
Trên bầu trời, tuyết vẫn rơi, lặng lẽ như chính những lời chưa nói trong lòng hai đứa..
tbc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro