Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

51 - end


Không khoa trương chút nào, chỉ trong ba giây ngắn ngủi, trái tim Lạp Lệ Sa thình thịnh kịch liệt nhảy dựng lên.

Đêm tối luôn là thời điểm tốt nhất để che giấu rất nhiều sự tình, biểu tình cũng được, tâm tình cũng được, bàn tay chợt trở nên lạnh lẽo cũng được.

Lạp Lệ Sa che giấu rất khá, nghe xong hai câu mẹ hỏi, đầu tiên cô vẫn như cũ thực nhẹ cười, không đứng đắn mà trả lời: "Không phải là bạn thì còn có thể là gì ạ? Còn phải kết nghĩa chị em Kim Lan hay sao?"

Mẹ rõ ràng nhẹ thở phào một hơi: "Không biết nữa," bà nói: "Không có gì, không có gì."

Mẹ không nói, Lạp Lệ Sa cũng im lặng.

Trong khoảng thời gian yên tĩnh này, Lạp Lệ Sa thế nhưng bình tĩnh đến mức không nghĩ ngợi được gì, dường như mong mẹ nhanh ngủ một chút, lại dường như hy vọng mẹ sẽ không ngủ, hỏi nhiều thêm một chút, thêm một câu nữa cũng được.

Cuối cùng vẫn là Lạp Lệ Sa nhịn không được lên tiếng trước.

Cô dịch sang phía mẹ một chút, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, ngủ rồi sao?"

Mẹ nhắm mắt, nhưng thanh âm vẫn thanh tỉnh: "Không có."

Trái tim Lạp Lệ Sa thật vất vã mới hòa hoãn lại bắt đầu điên cuồng nhảy lên, cô rũ mắt, không biết đêm tối nên nhìn cái gì, nhìn ở đâu.

"Có phải hôm nay mẹ với dì nói cái gì không?" Lạp Lệ Sa nói như vậy.

Mẹ thật lâu mới "Ừm" một tiếng, nói tiếp: "Nói rất nhiều," bà nhàn nhàn nói: "Bà ấy nói người kia của anh con khá tốt."

Lạp Lệ Sa hỏi: "Tốt vậy sao ạ?"

Mẹ: "Ừm rất tốt, kể về cuộc sống sinh hoạt của hai đứa, hai đứa nó cũng mua nhà ở thành phố A, nhưng ở gần quê một chút, để cho dì muốn thì lên đi lên cũng tiện."

Lạp Lệ Sa: "Dì hình như rất thích người kia," cô nói xong hỏi: "Cái này con phải xưng hô thế nào nhỉ?"

Mẹ nghĩ nghĩ, có ý cười nói: "Mẹ cũng không biết, mọi người đều gọi tên, gọi là Tiểu Hoa gì đó, không biết sao mà gọi vậy nữa."

Lạp Lệ Sa oh một tiếng: "Vậy người nhà anh Tiểu Hoa có biết không ạ?"

"Biết, còn gặp nhau vài lần," mẹ nói: "Tính ra cũng nhiều năm rồi, năm đó đó bọn họ đến nhà dì, hình như con cũng ở đó đúng không?"

Lạp Lệ Sa: "Có ạ."

"Thời gian trôi qua mau thật," mẹ cười cười: "Khi đó dì con còn muốn cầm dao gϊếŧ người nhỉ."

Lạp Lệ Sa cười: "Đúng vậy, con nhớ rõ."

Mẹ lại nói: "Dì cũng nói với mẹ, con cái đều có phúc của con cái, bà ấy hiện tại cũng không mong cầu gì nhiều, mỗi ngày đều rảnh rỗi, thỉnh thoảng đến chơi với cháu trai, thỉnh thoảng cùng chồng đi du lịch, cuộc sống còn gì vui hơn."

Lạp Lệ Sa cười rộ lên: "Không xong rồi, con còn chưa cho mẹ đi du lịch."

Mẹ cắt ngang: "Mẹ tính cái này khi nào chứ?"

Lạp Lệ Sa gật đầu: "Tính tính," cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu không như này đi, chờ con với Thái Anh ngày nào đó rảnh rỗi, tụi con dẫn mẹ ra ngoài chơi ha," cô hỏi: "Mẹ muốn đi đâu."

Không đợi mẹ trả lời, Lạp Lệ Sa nói tiếp: "Kêu Phác Thái Anh lập kế hoạch đi, cậu ấy biết đi chơi lắm."

Câu này nói ra một hai là phải có Phác Thái Anh đi cùng.

Nói xong Lạp Lệ Sa thực chờ mong chờ đợi, trong lòng thầm nghĩ mẹ ngàn vạn đừng đạp Phác Thái Anh ra.

Hoàn hảo mẹ nói: "Con không biết xấu hổ hả? Con bé là chị con sao? Còn bắt nó làm này làm kia."

Lời này sao mà quen quá vậy.

Lạp Lệ Sa nói: "Không phải chị mà còn hơn chị nữa, dù sao về sau con đều sẽ cùng cậu ấy, người một nhà mà."

Lạp Lệ Sa dường như đem vấn đề từ đầu mẹ hỏi ra trả lời, liền muốn thử xem mẹ nghe hiểu không.
Mẹ không hỏi rõ, thì cô cũng mơ hồ trả lời.

Sau một lát, mẹ thở dài một hơi: "Con cùng con bé người một nhà, con bé cùng con người một nhà sao?"

"Đương nhiên," Lạp Lệ Sa cợt nhả: "Mẹ không nhìn ra sao, chúng ta đều là người một nhà mà," cô lại nói: "Thái Anh rất thích con."

Một câu cuối Lạp Lệ Sa nói rất nhỏ, tựa hồ chỉ nghĩ muốn nói cho mẹ biết, nhưng cũng muốn biểu đạt ngàn vạn hàm ý khác với mẹ, cô cùng Phác Thái Anh rất tốt, cô cùng Phác Thái Anh chính là như bà nghĩ vậy.

Mẹ đặt tay trước ngực, càng đè chặt hơn một chút, bà chậm rãi nói: "Hôm nay cùng dì con nói chuyện xong, mẹ nghĩ tới rất nhiều chuyện, cảm giác hậu tri hậu giác, lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều," bà nói: "Mẹ còn nghĩ tới Tiểu Nhã, nhớ tới nó khi đó đột nhiên hôn con, nói nó thích nữ sinh."
Mẹ nói tới đây thì ngừng, Lạp Lệ Sa nghe được giọng mẹ dần trở nên nghẹn ngào, làm cho mũi cô cũng trở nên chua xót.

"Mẹ còn nhớ khi đó thực loạn, còn cho rằng con và Tiểu Nhã rốt cuộc là thế nào." Mẹ nói.

Lạp Lệ Sa phụt cười: "Thế nào là thế nào, con thế này mà thích Tiểu Nhã sao."

Đại khái là nhờ tiếng cười của Lạp Lệ Sa, tâm tình của mẹ hòa hoãn đôi chút, cũng nở nụ cười: "Hình như khi đó mẹ còn hỏi con."

Lạp Lệ Sa: "Có hỏi."

Mẹ: "Lúc ấy còn nghĩ con và Tiểu Nhã bị làm sao vậy, mẹ dường như hiểu được tại sao ngày đó dì con lại suy sụp như vậy."

Lạp Lệ Sa thấp giọng hỏi: "Vậy bây giờ, mẹ vẫn sẽ suy sụp sao ạ?"

Mẹ nắm chặt tay, cũng không vội trả lời Lạp Lệ Sa.

Ánh sáng yếu ớt không biết từ đâu chiếu vào, Lạp Lệ Sa nương theo ánh sáng nép lên gối, ngắm nhìn sườn mặt mẹ.
Ba Lạp Lệ Sa mất sớm, cô hầu như không có ấn tượng, mẹ cô là hoa khôi trong thị trấn, từ nhỏ cô đã nghe rất nhiều người khen ngợi mẹ mình.

Khi còn bé Lạp Lệ Sa từng hỏi mẹ, vì sao không cho cô một ba ba mới, mẹ nói có cô là tốt rồi, không cần người khác.

Ở quê, Lạp Lệ Sa thường xuyên nghe người ta nói cô lớn lên giống mẹ, Lạp Lệ Sa chưa từng thấy giống, nhưng duy chỉ cái mũi kia, Lạp Lệ Sa phải công nhận là cô giống bà y đúc.

Lạp Lệ Sa nhìn chóp mũi mẹ, cảm nhận được hô hấp nhàn nhạt của bà dần trở lại.

Tuy rằng từ từ nhắm hai mắt, nhưng Lạp Lệ Sa biết mẹ không có ngủ.

Vào lúc không ngờ tới, mẹ cuối cùng cũng lên tiếng, bà nói: "Suy sụp một chút."

Mẹ cô, giọng bà có chút run, không biết này là thanh âm sau khi ổn định tâm tình mới trả lời, hay là trả lời khi cảm xúc bắt đầu chùng xuống.
Mẹ khóc.

Lạp Lệ Sa dịch người lại gần, nâng cánh tay mẹ, tựa lên vai bà.

Cô nói: "Thực sự con đã nghĩ đến rất nhiều lần và cũng nghĩ đến hình ảnh khi thẳng thắn với mẹ, con nghĩ mẹ sẽ đánh con, mắng con, cũng có thể như dì lấy dao ra, sau đó tự mắng chửi bản thân không biết cố gắng."

Lạp Lệ Sa không dám nhìn mẹ, nhưng cảm giác được mẹ đang nức nở.

Lạp Lệ Sa cũng muốn khóc.

Nhưng cô vẫn chịu đựng đem hết lời muốn nói ra: "Thế nhưng mẹ, mẹ vẫn rất yêu con."

Lời này tựa hồ chạm đến điểm nào đó của mẹ, bà thở ra một hơi, khóc thành tiếng.

Hai người đều không nói nữa, ôm nhau khóc.

Qua một hồi thật lâu, Lạp Lệ Sa chậm chậm ổn định, mẹ cô cũng vậy.

Lạp Lệ Sa quay đầu rút hai tờ giấy, rút xong liền nghĩ nghĩ mà lấy cả hộp giấy cầm đến.

Mẹ thở dài một hơi, cũng cầm giấy chấm lên mặt mình, bà hỏi Lạp Lệ Sa: "Mấy giờ rồi?"
Lạp Lệ Sa nói: "11 giờ rưỡi rồi ạ."

Mẹ: "11 giờ rưỡi rồi sao."

Lạp Lệ Sa cười cười: "Mới 11 giờ rưỡi mà."

Mẹ: "Con còn dám nói mới 11 giờ rưỡi hả."

Lạp Lệ Sa hắc hắc cười, lại dính lấy bà: "Mẹ là người mẹ tốt nhất thế giới."

Mẹ mỉm cười: "Ở cùng Thái Anh lâu, cũng thay đổi không ít nhỉ."

Lạp Lệ Sa hỏi: "Thay đổi cái gì ạ?"

Mẹ: "Trước kia có bao giờ nghe con nói mấy lời này," giọng bà đầy ghét bỏ: "Buồn nôn muốn chết."

Lạp Lệ Sa liền càng buồn nôn cho bà xem: "Mẹ ơi con yêu mẹ lắm á, con không sống thiếu mẹ được đâu, mẹ......"

Mẹ vả cái bép vào người cô: "Được rồi được rồi."

Mẹ lại chấm chút nước mắt, lại thở ra một hơi: "Hôm nay dì con cùng mẹ tâm sự rất nhiều chuyện."

Lạp Lệ Sa: "Ừm, mẹ nói đi."

Mẹ đột nhiên hậu tri hậu giác: "Có phải dì con biết cái gì không? Hiện tay giống như bà ấy đang khuyên mẹ vậy."
Lạp Lệ Sa oh một tiếng: "Lần đó không phải con gặp anh họ sao, anh họ đã biết."

Mẹ cười: "Hóa ra dì con cũng gạt mẹ."

Lạp Lệ Sa: "Này không phải sợ mẹ cầm dao làm thịt con sao."

Mẹ: "Mẹ là loại người đó sao?"

Lạp Lệ Sa: "Mẹ không phải, mẹ là người mẹ tốt nhất thế giới."

Mẹ: "..."

Lạp Lệ Sa từ sâu trong tâm ah một tiếng, nói tiếp: "Mẹ biết không, mấy hôm trước con cùng Thái Anh đi xem phim, đυ.ng phải ba cậu ấy đó."

"Ba con bé hả?" giọng mẹ cao hơn chút: "Sau đó thì sao?"

Lạp Lệ Sa nói: "Ba cậu ấy đi cùng người tình của ông ấy, vô tình gặp thôi."

Mẹ đau lòng: "A......Sau đó thì sao?"

Lạp Lệ Sa: "Phác Thái Anh cười cười liền đi lướt qua, họ thoạt nhìn giống như không quen thuộc."

Hai người trái phải nằm nói chuyện bát quái, thanh âm của mẹ cũng thay đổi dần: "Haizz, mẹ cũng nghe nói, hiện tại tiểu tam kia đều vào nhà ở cùng luôn rồi phải không?"
"Dạ," Lạp Lệ Sa nói: "Đã sớm dọn vào ở rồi, Phác Thái Anh vừa xuất ngoại không mấy ngày liền dọn vào, cậu ấy trở về cũng không có chỗ ở."

Nên tự mình mua một cái nhà. (-_-)

"Thật là, sao có thể làm ba kiểu vậy chứ," bà lại nói: "Còn bà mẹ đâu?"

Lạp Lệ Sa nói: "Ba mẹ Phác Thái Anh đều không quan tâm cậu ấy, khi nhắc đến người lớn trong nhà, hầu như đều là con nói, Phác Thái Anh lúc nhỏ không có ba mẹ, lớn lên cũng không, hiện tại cũng không có," Lạp Lệ Sa càng nói càng đáng thương: "Phác Thái Anh chính là tự mình lớn lên, ngày lễ tết mẹ cậu ấy chỉ gọi điện quan tâm một chút, thế nhưng mẹ cậu ấy vẫn yêu bản thân hơn, bà ấy nghĩ con cái là xiềng xích, không muốn đem tâm tư đặt lên con gái mình."

Mẹ thoạt nhìn cực kì không hiểu được loại hành vi này, hung hăn hừ một tiếng: "Cái loại ba mẹ gì vậy."
Lạp Lệ Sa: "Đúng vậy," cô nói: "Vậy nên Thái Anh đặc biệt rất thích mẹ, cậu ấy nói mẹ cũng rất thích cậu ấy."

Mẹ mĩm cười thõa mãn: "Mẹ rất thích con bé, không hiểu nổi, con gái tốt như vậy lại có loại ba mẹ chẳng mảy may quan tâm."

Lạp Lệ Sa tiếp tục đáng thương kể chuyện: "Phác Thái Anh còn nói, trước Tết có trở về nhà ông ngoại, nhưng mọi người đối với cậu ấy có cũng được không có cũng được, từ đó cậu ấy liền không quay về nữa," Lạp Lệ Sa càng nói giọng càng trầm đi: "Ngay từ đầu còn có người gọi điện cho cậu ấy, kêu cậu ấy về nhà ăn Tết, cậu ấy nói lúc đó không rảnh, về sau người trong nhà cũng không gọi cho cậu ấy nữa."

Mẹ càng nghe càng tức, mắng một chuỗi từ ngữ không văn hóa cho lắm.

Lạp Lệ Sa liên tục gật đầu tán thành, cuối cùng tổng kết một câu: "Thái Anh rất đáng thương đó mẹ."
Mẹ thực bất đắc dĩ mà ừ một tiếng, quay đầu hỏi Lạp Lệ Sa: "Con là vì thấy con bé đáng thương nên mới thích sao?"

Lạp Lệ Sa cười: "Đương nhiên không phải rồi."

Lạp Lệ Sa nói: "Trên thế giới này nhiều người đáng thương như vậy, con đều phải thích hết sao."

Mẹ không nói gì.

Lạp Lệ Sa tiếp tục nói: "Rất nhiều người nói Phác Thái Anh thoạt nhìn rất lạnh nhạt, rất khó để đến gần," cô hỏi mẹ: "Mẹ có thấy vậy không?"

Mẹ nghĩ nghĩ: "Lúc đầu thì có."

Lạp Lệ Sa oán giận: "Cậu ấy cực kỳ khó theo đuổi luôn á."

Mẹ cười: "Con theo đuổi người ta sao."

Lạp Lệ Sa: "Kia, cậu ấy ưu tú như vậy, nếu con không sớm một chút xuống tay, lỡ như có nam nhân nữ nhân nào đó bắt cậu ấy đi thì phải làm sao, lúc đó chắc mẹ cũng đau lòng thay con."

Mẹ: "Đúng đúng đúng, con lợi hại."
Lạp Lệ Sa: "Con phẩm chất tốt như vậy, còn có người mẹ tốt như thế, Thái Anh cùng chúng ta ở bên nhau khẳng định sẽ luôn vui vẻ."

Mẹ cắt ngang: "Con thì có phẩm chất gì tốt? Thái Anh không chê con lười như heo thì mẹ phải cảm ơn trời đất rồi."

Lạp Lệ Sa: "Cậu ấy không chê đâu," tiếp tục nói: "Cho nên á, không phải vì thấy cậu ấy đáng thương nên con mới thích đâu, con là vì thích cậu ấy, cùng đồng cảm với quá khứ của cậu ấy."

Mẹ thấp giọng ừ một tiếng.

"Mẹ," Lạp Lệ Sa cầm bàn tay của mẹ đặt lên vai mình, cằm dựa vào: "Con muốn cho Phác Thái Anh một mái nhà."

.......

Chờ mẹ ngủ xong, Lạp Lệ Sa lén lén rời gường,

Chân đạp lên mặt đất cảm giác cực kì không ổn, Lạp Lệ Sa hai chân mềm nhũn.

Ra khỏi phòng, cô nhanh tay gọi cho Phác Thái Anh.

Trong quá trình đấu tranh tâm lý với mẹ, Phác Thái Anh gửi rất nhiều tin nhắn nhưng Lạp Lệ Sa không có trả lời được, cho nên vừa gọi cuộc này, cơ hồ chưa kịp nghe tiếng chuông chờ, bên kia liền bắt máy.
"Phác Thái Anh." Lạp Lệ Sa gọi nàng trước.

Phác Thái Anh: "Làm sao rồi?"

Lạp Lệ Sa thở dài một hơi: "Tớ đạp cửa tủ (come out) luôn rồi."

Phác Thái Anh tựa hồ rất bình tĩnh: "Vừa mới sao?"

Lạp Lệ Sa: "Ừm."

Phác Thái Anh hỏi: "Bây giờ có tiện không? Tôi ở dưới lầu, bãi đỗ xe."

- ------------

Chương này cảm động hic, mẹ Lệ Sa đúng là yêu Lệ Sa lắm >.<

Lạp Lệ Sa không kịp mang áo khoác liền chạy như bay xuống lầu.

Phác Thái Anh luôn thích đỗ xe bên cạnh xe Lạp Lệ Sa, cho nên vừa đến tầng hầm, Lạp Lệ Sa liền dễ dàng thấy được xe nàng.

Một mảnh tối đen, chỉ có đèn xe Phác Thái Anh sáng lên, Lạp Lệ Sa vội vàng lon ton chạy qua, thay vì lên ghế phụ, cô lại mở cửa ghế lái.

Đây không phải là lần đầu tiên, Phác Thái Anh rất quen thuộc với hành động này của cô mà kéo lùi ghế lái về phía sau, cho nên thực mau, Lạp Lệ Sa liền mặt đối mặt ngồi vào lòng Phác Thái Anh.

Nhu cầu cấp bách nhất hiện giờ của cô là ôm Phác Thái Anh, lúc này cửa cũng không kịp đóng, liền gắt gao đem người ôm lấy, mặt chôn trên hõm vai Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh vỗ vỗ đầu Lạp Lệ Sa, dùng một chân câu lấy cửa xe đóng lại.

"Sao cậu lại tới đây?" Lạp Lệ Sa hỏi.

Phác Thái Anh nói: "Cậu vẫn luôn không trả lời tin nhắn của tớ, tớ liền tới đây xem sao."

Lạp Lệ Sa oh một tiếng: "Chờ mãi chờ mãi không chờ được tớ trả lời, ở nhà một mình có phải rất sốt ruột không?"

Phác Thái Anh học theo ngữ khí Lạp Lệ Sa: "Đúng đó."

Lạp Lệ Sa nói: "Phác Thái Anh, cậu rất yêu tớ nha."

Phác Thái Anh nở nụ cười: "Cậu làm sao thế?"

Lạp Lệ Sa không thích Phác Thái Anh tiếp lời như thế: "Cậu mới làm sao á, có phải không còn yêu tớ nữa không."

Phác Thái Anh: "Yêu mà."

Lạp Lệ Sa lại ôm chặt thêm chút.

Phác Thái Anh xoa xoa vỗ về mái tóc Lạp Lệ Sa, hỏi: "Nói nhé?"

"Ừm," Lạp Lệ Sa nói: "Cậu giống như rất bình tĩnh á."

Phác Thái Anh nói: "Tớ không bình tĩnh."

Lạp Lệ Sa oán giận: "Chính là cậu nhìn cực kỳ bình tĩnh luôn."

Phác Thái Anh: "Tớ mà bình tĩnh thì sẽ không đến đây," lời nói nàng có điểm tự giễu: "Tớ cũng nghĩ đến kết quả tệ nhất rồi."

Lạp Lệ Sa: "Kết quả gì?"

Phác Thái Anh: "Còn có thể là kết quả gì?"

Còn có thể là kết quả gì, chia tay không bao giờ gặp lại.

Lạp Lệ Sa hỏi: "Thế nếu thực sự như vậy thì phải làm sao đây?"

Phác Thái Anh rũ mắt gợn sóng bất kinh mà nói: "Tớ sẽ quỳ xuống cầu xin cậu."

Lạp Lệ Sa phịt cười ha hả: "Ha ha ha ha ha ha ha," cô ngẩng đầu nhìn Phác Thái Anh: "Không xong rồi, tớ muốn nhìn thử quá," cô nói: "Nếu không tớ đi lên làm lại, rồi lên xe lần nữa nha."

Phác Thái Anh không tiếp lời này, nàng hỏi: "Nói thế nào rồi?"

Lạp Lệ Sa nhích người ra một chút, còn chưa nói chuyện, tay Phác Thái Anh liền sờ lên khóe mắt cô.

"Khóc sao."

Lạp Lệ Sa bĩu môi: "Kia cần thiết phải khóc."

Lạp Lệ Sa không thích để Phác Thái Anh thấy khuôn mặt nhem nhuốc do khóc của mình, cũng không biết mắt có sưng không, nên lại chôn mặt lên hõm vai nàng.

Tiếp theo đem chuyện buổi tối, trình tự lung tung rối loạn nhớ được tới đâu đều nói cho Phác Thái Anh.

Toàn bộ quá trình Phác Thái Anh đều im lặng, im lặng chờ đợi Lạp Lệ Sa nói xong.

"Đại khái là như vậy đó." Lạp Lệ Sa kết thúc.

Phác Thái Anh lại đưa tay lên, nắm lấy lỗ tai Lạp Lệ Sa: "Cậu dám nói tớ như vậy hả?"

Lạp Lệ Sa khúc khích cười, vặn vẹo đầu, trốn thoát khỏi bàn tay Phác Thái Anh: "Hây da, nói vậy thì mẹ tớ nhất định sẽ càng yêu cậu thôi."

Phác Thái Anh: "Vậy phải cảm ơn cậu rồi."

Lạp Lệ Sa: "Hông có chi."

Phác Thái Anh không biết làm sao: "Vậy tương lai làm sao tớ dám đối diện với dì đây?"
Lạp Lệ Sa: "Không cần đối diện nha, cậu yêu tớ là tốt rồi."

Phác Thái Anh cười: "Miệng thật ngọt."

Lạp Lệ Sa: "Do Phác lão sư nhà ta dạy giỏi ạ."

Lạp Lệ Sa ở dưới lầu thật lâu, cũng cùng Phác Thái Anh tâm sự rất nhiều chuyện, trò chuyện một chút, nghiêm túc nói lại chuyện kia.

Trò chuyện một hồi, chợt muốn hôn, liền hung hăn môi lưỡi quấn lấy nhau.

Đêm khuya ở bãi đỗ xe không có nhiều xe qua lại, cũng không có người nào có thể quấy rầy các cô, hai người một thế giới nhỏ, Lạp Lệ Sa thủ thỉ nói rất nhiều để lấy lòng Phác Thái Anh, dỗ Phác Thái Anh vui vẻ, lâu lâu nói bị lố cũng để cho Phác Thái Anh nhéo mặt mình.

Lại trò chuyện thêm một lát, chân Phác Thái Anh giờ đã tê rần.

Thời gian cũng không còn sớm, Lạp Lệ Sa nhão nhét dính trên người Phác Thái Anh luyến tiếc nói tạm biệt, liền trở về nhà.
Chờ đến khi Phác Thái Anh nói nàng đến nhà, Lạp Lệ Sa mới an tâm buông di động đi ngủ.

Buổi sáng ngày hôm sau, Lạp Lệ Sa bị mùi thuốc trung y làm cho tỉnh.

Đã nhiều cái cuối tuần như vậy, Lạp Lệ Sa phản xạ có điều kiện mà kéo chăn trùm lấy đầu mình.

Nhưng đáng tiếc, hôm nay người nấu thuốc cho cô không phải Phác tiên nữ, là Trần nữ sĩ đòi mạng.

Căn bản ngủ không đủ giấc, mà mẹ còn mở tung cửa sổ đón ánh mặt trời, Lạp Lệ Sa biết, buổi sáng hôm nay coi như đi tong rồi.

Ở trong ổ chăn gửi cho Phác Thái Anh một nhãn dán khóc to, rồi lết thân thể héo úa rời giường.

Chờ khi rửa mặt xong, Lạp Lệ Sa nhận được tin trả lời của Phác Thái Anh, nói nàng đã sớm tỉnh, cũng kêu Lạp Lệ Sa tỉnh rồi cũng đừng tắm liền, nhớ ăn sáng rồi uống thuốc.
Những lời này bình thường đều là Phác Thái Anh đối mặt nói với Lạp Lệ Sa, nhưng hôm nay không có biện pháp, mẹ còn ở đây, hic.

A, không phải ý là ghét bỏ mẹ đâu.

Ngày hôm qua đào tim đào phổi tâm sự, hôm nay mẹ làm như không có chuyện gì, phảng phất kí ức kia chỉ là giấc mơ của Lạp Lệ Sa.

Sáng sớm, từ khi Lạp Lệ Sa bắt đầu rời giường, mẹ liền càm ràm mắng, thứ gì dùng xong rồi cũng không biết đi mua, quần áo để đầy ra vậy mà không biết giặt, rác chất đống chờ bà lên vất cho hay gì......

Lạp Lệ Sa lớn già đầu rồi, cô vốn dĩ tính là cuối tuần ở nhà dọn dẹp, không biết ai tự nhiên lên đây, để giờ này ở đây mắng cô.

Đây là người mẹ tuyệt vời nhất của Lạp Lệ Sa chứ ai nữa.

Sáng nay, Lạp Lệ Sa bị mẹ kéo đi dọn dẹp nhà cửa, gấp chăn gấp quần áo, đi chợ mua thức ăn, lòng và lòng vòng, thời gian liền trôi qua.
Giữa trưa khi mẹ chuẩn bị nấu cơm, Lạp Lệ Sa đang ngồi ở bàn ăn nhặt rau.

Thấy mẹ cố ý lấy nồi cơm ra chỗ mình, khịt khịt mũi giả vờ vô tình than thở một tiếng: "Ai da không cẩn thận nấu nhiều cơm quá," bà đưa cho Lạp Lệ Sa xem: "Nếu không con hỏi Thái Anh một chút, hỏi con bé có đến ăn cơm trưa không đi."

Bà nói sau cũng không đợi trả lời liền nói thêm: "Giữa trưa ăn cá kho đó."

Lạp Lệ Sa cười thầm trong bụng, không vạch trần bà, gọi điện thoại cho Phác Thái Anh.

Cá kho cũng không phải là món Lạp Lệ Sa thích ăn nha.

"Làm sao thế?" Bên kia tiếp điện thoại hỏi.

Lạp Lệ Sa kỳ thực biết Phác Thái Anh đang làm gì, nhưng vẫn làm bộ không biết gì hỏi: "Đang làm gì thế?"

Phác Thái Anh: "Xem TV, chán quá à."

Lạp Lệ Sa: "Sao, viết luận văn hả, Phác lão sư vất vả rồi."
Phác Thái Anh bên kia cười: "Cái gì thế?"

Lạp Lệ Sa: "Vậy cậu muốn viết tới khi nào?"

Phác Thái Anh: "Dì ở bên cạnh hả?"

Lạp Lệ Sa: "Ỏ~ tạm thời không biết khi nào xong sao."

Phác Thái Anh cười: "Có phải tớ có thể không cần trả lời luôn không."

Nói đến đây, mẹ im lặng chỉ chỉ vào cái nồi mình đang cầm, dùng ánh mắt thúc giục Lạp Lệ Sa nói trọng điểm.

Lạp Lệ Sa vì thế hỏi: "Viết gấp lắm sao?"

Phác Thái Anh tùy tiện đáp, cũng đem tiếng TV giảm nhỏ một chút: " Ừm~ Ừm~ Ừm~"

Lạp Lệ Sa: "Vậy bữa trưa thì sao? Cậu không ăn luôn hả?"

Phác Thái Anh nói: "Xuống dưới lầu ăn, hay gọi đại cái gì ăn cũng được."

Lạp Lệ Sa: "Hảaa? Ăn mì gói sao."

Phác Thái Anh bật cười: "Tớ không ăn mì gói."

Lạp Lệ Sa: "Ăn mì vị gì thế?"

Bên này mẹ sốt ruột đứng không yên, đại khái thấy Lạp Lệ Sa một hai không chịu nói trọng điểm, trực tiếp đoạt lấy di động trên tay cô.
"Thái Anh ơi," mẹ nháy mắt liền ôn nhu: "Giữa trưa con rảnh thì tới đây ăn cơm đi, dì có nấu cơm," bà lại nói: "Làm sao có thể ăn mì gói chứ, không tốt cho sức khỏe đâu."

Phác Thái Anh đành phải nói: "Dạ do trong nhà không có cái khác."

"Haizz đến đây đến đây đi," mẹ nói: "Dì mua rất nhiều đồ ăn, luận văn kia của con có gấp lắm không?"

Phác Thái Anh: "Không gấp ạ."

Mẹ: "Không gấp thì nhanh qua đây đi."

Phác Thái Anh: "Dạ."

Mẹ: "Lập tức tới nghe chưa, dì nấu cơm."

Phác Thái Anh: "Dạ."

Ngắt máy, mẹ lại càm ràm Lạp Lệ Sa: "Người trẻ tuổi các con thì hay rồi, hở cái là ăn mì gói."

Lạp Lệ Sa nhịn cười muốn chết: "Cũng có phải con đâu, mẹ sao á."

Mẹ lại chọt chọt lên trán Lạp Lệ Sa, xong liền quay về phòng bếp.

Thực mau, Lạp Lệ Sa nhận được tin nhắn của Phác Thái Anh: Là chủ ý của ai thế?
Lạp Lệ Sa: Đương nhiên là của Trần nữ sĩ rồi

Lạp Lệ Sa: Mẹ còn kêu tớ nói với cậu, trưa nay ăn cá kho

Lạp Lệ Sa: Muốn ăn cá kho thì nhanh đến đây đi

Phác Thái Anh: Tới liền đây~

Phác Thái Anh dần dần học theo cách nói chuyện của Lạp Lệ Sa, rất đáng yêu.

Không bao lâu Phác Thái Anh nói đến liền đến, lần này nàng đến thập phần khách khí, còn mang theo lễ vật, bao lớn bao nhỏ.

Với ý tứ đó, nàng mua cho mẹ mỹ phẩm, một chiếc khăn quàng cổ, tất và mũ, còn tri kỷ mua một chiếc áo khoác bông.

Mẹ đương nhiên cười đến không khép được miệng, ngoài miệng thì nói mua mấy cái này làm gì, quay đầu liền cầm cái này lên ngắm cầm cái kia lên xem.

Nhưng dù sao đêm qua cũng đã xảy ra chuyện lớn như vậy, hôm nay gặp nhau như vậy, hiển nhiên, có hơi ngượng ngùng.
Thời điểm ăn cơm, giống như lần đầu tiên mẹ gặp Phác Thái Anh, ngữ khí đều khách khí, hỏi nàng khi nào được nghỉ.

Phác Thái Anh nói: "Tuần sau liền được nghỉ ạ."

Mẹ hỏi: "Lạp Lệ Sa thì sao?"

Lạp Lệ Sa thở dài: "Người làm công như con thì phải tới 29 lận."

Mẹ ồ một tiếng, lại hỏi Phác Thái Anh: "Vậy con ăn Tết ở đâu?"

Năm nay Phác Thái Anh vốn đã lên kế hoạch đi du lịch ở một hòn đảo nào đó, vé máy bay cùng khách sạn đã được đặt trước, thời gian vừa lúc Lạp Lệ Sa về quê ăn lễ mấy ngày.

Lạp Lệ Sa đã biết chuyện này từ sớm, cô cũng muốn đi, chỗ kia không lạnh mà còn rất đẹp, cùng Phác Thái Anh ăn lễ ở đó nhất định rất vui vẻ.

Phác Thái Anh còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, nói nàng sẽ chụp thật nhiều ảnh quay thật nhiều video, lại nói sẽ giúp cô trải nghiệm trước mấy hoạt động vui chơi ở đó, chơi đã rồi lần sau sẽ dẫn cô đi.
Lạp Lệ Sa tức muốn chết.

Này thì được rồi, không cần Lạp Lệ Sa phải nói, Phác Thái Anh cũng không muốn đi lắm.

"Chắc là ở thành phố A ạ," Phác Thái Anh nói: "Con còn phải viết luận văn, ăn Tết cũng không có mấy ngày, rất nhanh sẽ khai giảng ạ."

Nói xong còn ngượng ngùng ha hả cười hai tiếng.

Trần nữ sĩ nhà ta "không đau lòng xíu nào" mà nói: "Con ở một mình sao?"

Phác Thái Anh: "Dạ."

Mẹ liếc mắt nhìn Lạp Lệ Sa một cái, tựa hồ muốn Lạp Lệ Sa nói cái gì đó đi.

Haizz, nhưng Lạp Lệ Sa chính là không nói, cô còn giả vờ không nhận được tín hiệu, cúi đầu tập trung ăn cơm.

Mẹ đành phải tự mình cười ha ha giả như nói vu vơ: "Hay là, nếu con không chê, thì về nhà dì ăn Tết đi, một người ở đây làm cái gì chứ," bà nâng đũa gõ gõ lên chén Lạp Lệ Sa: "Đến lúc đó cùng Lệ Sa Lệ Sa trở về luôn nha."
Mẹ nghĩ nghĩ lại nói thêm: "Quê dì ăn Tết náo nhiệt lắm."

- ------------

Góc tâm sự nhỏ chút xíu:

Như mọi người đã thấy thì mình đã đổi lại xưng hô "cậu - tớ" cùng beta lại mấy chương trước luôn rồi, hy vọng mọi người sẽ không khó chịu vì sự thay đổi này, xin lỗi mọi người vì sự ngựa bà của mình ạ >.<

Buổi chiều mẹ vừa đi, Lạp Lệ Sa ngay lập tức khăn gói qua nhà Phác Thái Anh.

Hiện tại các cô là quang minh chính đại ở bên nhau, từ người chị lớn giờ đã được mẹ công nhận là bạn gái, bất cứ lúc nào cũng muốn dính lấy Phác Thái Anh.

Việc này cũng giống như rượu vậy, tác dụng chậm vừa đủ, đặc biệt phát huy tác dụng sau khi cô dọn qua ở cùng Phác Thái Anh.

Nghĩ thái độ của mẹ đối với Phác Thái Anh vẫn không thay đổi, nghĩ Phác Thái Anh năm nay sẽ đến nhà cô ăn Tết Nguyên Đán, nghĩ hai người sẽ đốt pháo và thắp hương cùng nhau, sẽ cùng nhau mang tất đỏ mẹ mua, Lạp Lệ Sa chớp mắt liền mong chờ đến kì nghỉ Tết này.

Phác Thái Anh thoạt nhìn cũng rất vui vẻ, lái xe đều từ tốn nhường đường, kẹt xe thêm 100 chiếc cũng không mắng một câu.

Nàng còn hỏi ở quê Lạp Lệ Sa ăn Tết có tập tục gì không, có kiêng kỵ gì, hay có gì náo nhiệt, còn có cái gì nàng có thể làm không, lúc nàng đến đó thì có cần mang theo gì không.

Thấy thế Lạp Lệ Sa liền đem kí ức khi nhỏ về quê ăn Tết kể cho Phác Thái Anh, nói cả một đường nói đến tận nhà Phác Thái Anh.

Thế nhưng cửa nhà vừa mở, Lạp Lệ Sa liền không muốn nói nữa, cô muốn hôn Phác Thái Anh

Muốn hôn liền hôn, trong khi Phác Thái Anh còn đang đắm chìm trong thế giới mà cô kể nãy giờ, người kia đâu đâu bất ngờ nhào đến ngậm lấy môi nàng.

Phác Thái Anh có lẽ không ngờ tới Lạp Lệ Sa lại bất ngờ nhào đến như vậy, cả người bị lực của cô đẩy ra sau vài bước, lưng tựa vào tường.

Hôn hôn, Lạp Lệ Sa muốn ấy.

Muốn ấy liền ấy ấy thôi.

Thừa dịp Phác Thái Anh còn chưa chuẩn bị, dù sao cũng không cần phải có thời điểm cụ thể, bất ngờ đánh úp Phác Thái Anh, rất nhiều mới mẻ nha.

Đi qua vài bước chính là sô pha, sô pha cũng rất thoải mải.

Bởi vì quá bất ngờ, cơ thể Phác Thái Anh phản ứng cũng rất khác biệt, có lẽ là do sinh lý, cũng có lẽ có chút phản xạ có điều kiện. Lạp Lệ Sa rất mau vào cuộc, trực tiếp đem người dưới thân đưa lêи đỉиɦ parabol, rồi sau đó nhẹ nhàng từ tốn đỡ nàng hạ xuống.

Giọng của Phác Thái Anh cũng dần lạc đi, sau khi ấy xong liền lấy tay che mắt không muốn nhìn Lạp Lệ Sa, cũng không biết khúc khích cười cái gì, thấp giọng nói một câu: "Cứu mạng."

Lần ấy ấy trước cách đây cũng đã mấy ngày, hai hôm nay thực sự phát sinh quá nhiều chuyện, Lạp Lệ Sa cảm thấy cùng Phác Thái Anh đã bước qua hơn nửa đời người.

Miễn cưỡng có thể xem hôm nay là một dịp đặc biệt, vừa lúc đã lâu cả nhóm không tụ tập, Lạp Lệ Sa liền mời mọi người trong nhóm ăn tối, nói cô hôm nay mình mời khách, thích ăn gì tùy chọn.

Lũ quỷ kia đương nhiên hỏi Lạp Lệ Sa có hỉ sự sao, Lạp Lệ Sa thuận miệng bịa chuyện, nói nay là kỉ niệm cô cùng Phác Thái Anh lần đầu tiên cùng nhau làm bánh tart trứng.

Không ngoài ý muốn, bị cả đám chửi "khùng hả bà dà".

Bị quây chửi là một chuyện, có cơm ăn thì mọi người vẫn tung ta tung tăng đến đúng giờ.

Ăn được một nửa, Lạp Lệ Sa mới từ từ nói với mọi người, cô xuất quỹ (come out) rồi.

Một bàn ăn nháy lên một trận kinh ngạc.

Dù sao thì tuổi tác cũng không còn nhỏ, Lạp Lệ Sa chắc chắn không phải là người duy nhất xuất quỹ, tỷ như hồi sơ trung cô bạn ngốc nghếch Nhiễm Nhiễm của chúng ta, mới chỉ là học sinh năm nhất sơ trung (lớp 10), vì tình yêu chết đi sống lại với người yêu cũ mà mạnh dạn xuất quỹ.
"Khi đó ba mẹ tớ thật thiếu chút nữa là đánh chết tớ rồi," Nhiễm Nhiễm nhớ lại còn thấy buồn cười: "Ba mẹ tớ còn thu di động, không cho tớ liên lạc với nàng, tớ khóc đến chết đi sống lại, còn muốn tự sát, nhưng lại cảm thấy nếu tớ chết thì nàng phải làm sao, nên đành phải nhịn xuống," cô ấy lắc đầu nói: "Còn chưa đến nửa năm, chúng tớ liền chia tay."

Lạp Lệ Sa "không tò mò xíu nào" hỏi: "Vì sao lại chia tay?"

Nhiễm Nhiễm nói: "Bọn tớ ở rất xa nhau, tớ mỗi tuần đều phải chạy đi tìm nàng, học sinh thì làm gì có nhiều tiền, sau chợt có một ngày, tớ cảm thấy yêu thích của nàng không xứng với những vất vả của tớ, nghĩ nghĩ liền chia tay."

Lạp Lệ Sa cùng mọi người: "Đồ tra nữ."

Nhiễm Nhiễm hợp tình hợp lý nói: "Làm gì có chứ, nàng đáp ứng tớ cũng rất dứt khoát đó nha."
Sau khi Nhiễm Nhiễm chia tay, ba mẹ cô ấy an tâm hơn chút, nhưng không bao lâu, Nhiễm Nhiễm lại quen bạn gái mới.

"Là người ở đây," Nhiễm Nhiễm cố ý cường điệu nói: "Tớ cũng không biết họ tiếp thu được lúc nào, dù sao tớ chia tay quay lại chia tay quay lại, họ liền mặc kệ tớ, cũng biết tớ với nam nhân không có hứng thú, mấy năm nay tỉnh táo hơn rất nhiều rồi."

Tuyển thủ xuất quỹ tiếp theo, là Huyên Huyên của chúng ta.

Vị tuyển thủ này thì muộn hơn một chút, vừa ra trường, cũng rất bị động, xuất quỹ là vì weibo.

Bạn gái cô ấy lúc ấy là một tiểu hoa đán trong giới có một ít fans, các cô ấy vừa ở cùng một chỗ, nàng liền công khai trên weibo.

Vừa khéo kiểu gì, trong nhóm fans của nàng vừa hay lại có bạn gái của anh họ Huyên Huyên, trung gian cũng không quá xa, vòng vòng một hồi, việc này tới tai ba mẹ Huyên Huyên.
"Đoạn thời gian kia ba mẹ tớ ầm ĩ một phen," Huyên Huyên bây giờ nhớ lại cũng thấy thần kì: "Ép tớ chia tay, trong điện thoại khóc lóc, này này kia kia."

Lạp Lệ Sa hỏi: "Sau thì sao?"

Huyên Huyên: "Sau đó thì nói thế nào đây, người yêu cũ kia biết ba mẹ tớ như vậy, mỗi ngày ân ái đều đăng lên weibo, có người càng mắng bọn tớ, tình cảm của bọn tớ càng tốt hơn," cô ấy nói: "Lại sau đó, ba mẹ liền bỏ cuộc không nói nữa, lại sau sau đó, chúng tớ chia tay, nàng cũng đăng weibo, đăng xong chưa đến vài phút, mẹ tớ liền gọi điện an ủi tớ."

Cô ấy cười một chút: "Tớ khi đó có chút phản nghịch, tớ nói với mẹ mình không sao, tớ còn trẻ, sau này có thể quen nhiều bạn gái khác."

Trương Hân bật cười: "Mẹ cậu chắc tức hộc máu á."

"Kia không có, nhưng mà cũng ngắt máy ngang thật," cô ấy tâm sự: "Dù sao hiện tại đã hiểu tớ thế nào rồi, cũng không thúc giục kết hôn, thoải mái hơn nhiều."
Trương Hân ai da một tiếng: "Các cậu như vậy làm tớ nóng lòng muốn thử quá đi."

Một đám người trăm miệng một lời: "Đừng."

Trương Hân cười rộ lên: "Ha ha ha, làm sao thế, các cậu không biết mẹ tớ hối kết hôn hối có con đến mức nào đâu, lại còn sắp Tết nữa chứ, cuộc sống này sao mà khổ quá vậy nè."

Nói đến ăn Tết, Lạp Lệ Sa nhịn không được thả một câu: "Phác Thái Anh năm nay đến nhà tớ ăn Tết đó."

Mọi người vì hành vi show ân ái này của cô mà lườm mắt nhìn.

"Quá đáng vl," Trương Hân chỉ vào ly rượu Lạp Lệ Sa: "Uống nhanh."

Lạp Lệ Sa dỗi cầm ly chuẩn bị uống, Phác Thái Anh liền duỗi tay qua giữ lấy ly rượu trên tay Lạp Lệ Sa: "Tớ uống cho."

Tiên nữ hôm nay tâm tình cũng khá tốt, uống rất nhiều.

Lạp Lệ Sa cũng uống chút rượu, cho nên buổi tối trở về hai người không khỏi lăn lộn mấy vòng, Phác Thái Anh lại dụ dỗ cô gọi "Vợ ơi", xong lại bắt cô gọi "Cục cưng ơi", còn rót cho cô rất nhiều rượu quý lâu năm.
Sau sự kiện trọng đại này, cuộc sống của hai người về sau không có gì thay đổi, chẳng bao lâu, Tết Nguyên Đán đã đến.

Vì là để cuối năm không có ngày 30, Lạp Lệ Sa phải ở lại tăng ca làm thêm, Phác lão sư nhà ta ăn không ngồi rồi từ bi nhân hậu đến công ty Lạp Lệ Sa cùng cô tăng ca một ngày.

Ngày hôm sau, thừa dịp còn có ngày nghỉ phép, Lạp Lệ Sa liền dẫn Phác Thái Anh về quê trước.

Trước đó không có nói cho mẹ, cho nên Phác Thái Anh đột nhiên xuất hiện trước cửa, thành công dọa mẹ nhảy dựng lên, vừa vui vẻ lại vừa trách móc, quay đầu liền mắng Lạp Lệ Sa sao không nói sớm, bà còn chưa kịp nấu cơm trưa.

Trong nhà lúc này không chỉ có mỗi mẹ, phòng khách còn có ba người ngồi ở bàn mạt chược, phân biệt là dì nhà kế bên, dì nhà đối diện, dì nhà phố đối diện.
Ba người dì này đều biết Lạp Lệ Sa, chào hỏi hai cô: "Đương Lệ Sa dẫn bạn về sao."

Mẹ Lạp Lệ Sa: "Đúng vậy."

Dì nói: "Thật xinh đẹp, quả nhiên bạn mỹ nữ đều là mỹ nữ ha."

Bởi vì Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh đã về, bàn mạt chược cũng tàn, mẹ dẫn hai người cùng đi mua đồ ăn.

Thị trấn có một cái chợ lớn bán thức ăn, không sạch sẽ như siêu thị, tới tới lui lui đều ầm ĩ hò thét rất to.

Mới vừa đi vào, Lạp Lệ Sa liền hỏi Phác Thái Anh: "Đại tiểu thư đã tới những nơi như vậy chưa ạ?"

Đại tiểu thư liền lườm mắt nhìn Lạp Lệ Sa một cái.

Lời này bị mẹ nghe được, bà cũng quay đầu hỏi Phác Thái Anh: "Con chưa tới chợ bao giờ sao?"

Phác Thái Anh quả nhiên: "Dạ chưa, đều là đi siêu thị."

Mẹ nói: "Chợ bán thức ăn ngon hơn nhiều, các con đi siêu thị mua rau mua hành đều phải tự tính tiền, bên này còn được người ta đưa tận tay, tính tiền còn rẻ hơn vài đồng."
Phác Thái Anh cười: "Vậy sao ạ."

Mẹ: "Trưa nay con muốn ăn món gì?"

Phác Thái Anh: "Đều được ạ."

Mẹ: "Vậy hầm thịt dê đi."

Phác Thái Anh: "Được ạ."

Lạp Lệ Sa xen vào: "Sao không hỏi con trưa nay ăn gì?"

Mẹ: "Trưa nay ăn thịt dê hầm, con ăn không?"

Lạp Lệ Sa: "Con không ăn thì sao?"

Mẹ: "Không ăn thì mẹ đem con đi hầm luôn."

Lạp Lệ Sa hừ một tiếng.

Hai người lẽo đẽo theo mẹ thật chẳng để làm gì, hơn nữa gặp ai cũng phải chào một câu, nào là ai con gái về rồi à, đứa nào là con gái bà, con gái lớn lên thật xinh đẹp, Lạp Lệ Sa có chút lười xã giao, liền lôi kéo Phác Thái Anh đi đến chợ hoa bên cạnh.

Đảo qua không phải để mua cái gì, chỉ đơn giản là đi dạo.

Nơi này hoa cỏ phần lớn dùng để bán sỉ, thường được xếp theo cặp, Lạp Lệ Sa không khỏi nghĩ đến cửa hàng hoa của Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh nói nàng đã học được rất nhiều điều ở cửa hàng hoa, Lạp Lệ Sa hỏi mười câu, nàng đều trả lời rất nghiêm túc, nếu không phải vì nàng là bà chủ, Lạp Lệ Sa chắc sẽ tin nàng.

Kết quả thì sao, kết quả là mười câu thì hết tám câu nàng tự bịa ra.

Lạp Lệ Sa nói nàng là "Tiểu lừa đảo tái xuất giang hồ", Phác Thái Anh thì nói Lạp Lệ Sa mới là đại lừa đảo.

Tuy rằng không biết nhiều lắm về thực vật, nhưng kỹ thuật gói hoa của Phác Thái Anh rất tốt.

Vừa lúc trò chuyện vui vẻ với ông chủ cửa hàng hoa, được ông tặng cho vài bông hoa miễn phí, Phác Thái Anh liền thuần thục chọn vài bông và gói thành một bó, nói lát nữa về sẽ tặng cho Trần Tuệ Phương nữ sĩ.

Nhưng mà không phải họ không tiêu phí, các cô thấy cá.

Hai con cá nhỏ nhìn hơi giống nhau, hai người đưa mắt nhìn nhau với hàm ý sâu xa.
Phác Thái Anh hỏi: "Mua không?"

Lạp Lệ Sa nói: "Mua đi."

Phác Thái Anh hỏi: "Mua thì ai nuôi?"

Lạp Lệ Sa nói: "Mẹ tớ."

Một lúc sau gặp lại, Phác Thái Anh đưa hoa tặng cho mẹ, miệng mẹ cười ngoác đến mang tai, sau Lạp Lệ Sa đem cá đưa qua.

Mẹ nháy mắt khó hiểu hỏi: "Đang yên đang lành mua cá làm gì? Còn là hai con cá bé tí như vậy."

Lạp Lệ Sa được hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Chúng nó có tên á mẹ."

Mẹ: "Tên là gì?"

Lạp Lệ Sa liếc mắt nhìn Phác Thái Anh một cái: "Một con tên Lạp Lệ Sa, một con tên Phác Thái Anh."

Mẹ nói: "Đồ điên."

Năm nay không có đêm 30, Lạp Lệ Sa nói rằng cô phải đi làm đến 29, tức là ngày cuối cùng của năm.

Người hảo tâm như Phác Thái Anh được nghỉ liền dọn vào nhà Lạp Lệ Sa, giặt giũ nấu cơm dọn dẹp nhà cửa cho cô.

Cuối năm là thời điểm bận rộn nhất của người làm công, hận không thể một người làm hai việc, Lạp Lệ Sa cũng không ngoại lệ, cô muốn có nàng bên cạnh, đυ.ng một cái kêu Lạp, đυ.ng một cái kêu Lệ Sa, cô muốn nàng.

Như thường lệ, Phác Thái Anh đưa Lạp Lệ Sa đến điểmA ở thành phố A, nhưng lại đón cô tan làm ở điểm B, thập chí giữa AB, nhiều khi Lạp Lệ Sa còn phải đi công tác ở CDE.

Công tác cực khổ, dễ dàng làm cho người nào đó sinh nhu cầu, Lạp Lệ Sa cảm thấy, trên đường rất nhiều lần cô ngủ gà ngủ gật, Phác Thái Anh đều không có nửa điểm oán giận, cô cảm nhận sâu sắc Thái Anh nhà ta thật là một người nhẫn nhịn tốt.

Cô thì hổ thẹn khó nhịn nổi, cô muốn yêu Phác Thái Anh.

Nhưng phải đợi cái công tác cuối năm này xong, mới có thể hảo hảo yêu nàng.

Buổi họp sáng 29 kết thúc, không chỉ Lạp Lệ Sa, mọi người trong văn phòng đều hò reo hoan hô, không khí còn tưng bừng hơn khi kết thúc kì thi tốt nghiệp.

Thu dọn đồ đạc xong xuống lầu, xe Phác Thái Anh đã đỗ ở vị trí cũ, Lạp Lệ Sa vừa lên xe liền khóc bù lu bù la kể lể, khóc xong rồi ở trên mặt Phác Thái Anh chụt chụt hôn mấy cái.

Phác Thái Anh ghét bỏ mà nghiêng đầu tránh đi, nói: "Đi siêu thị thôi."

Lạp Lệ Sa khó hiểu: "Mua cái gì hả?"

Phác Thái Anh: "Buổi chiều về nhà cậu, phải mua chút lễ vật."

Lạp Lệ Sa ai da một tiếng: "Mẹ tớ không phải đã nói là không cần mua sao, mỗi lần cậu mua bà ấy rất ngại ngùng."

Phác Thái Anh: "Dì nói không cần, nhưng tớ mua là chuyện của tớ, các cô ấy đều nói người lớn đều như vậy, ngoài miệng nói không muốn không muốn, quay đầu liền đem đồ được tặng đi khoe đó biết chưa."

Lạp Lệ Sa: "Các cô ấy là ai?"

Phác Thái Anh: "Đồng nghiệp của tớ á."

Lạp Lệ Sa nhướng mày: "Cậu hỏi thế nào đấy?"

Phác Thái Anh nói: "Tớ nói năm nay tớ về nhà người yêu ăn Tết."

Lạp Lệ Sa ha hả cười.

Phác Thái Anh cười, đưa tay sờ sờ má Lạp Lệ Sa: "Làm gì mà cười như vậy, việc nhỏ này cũng làm cậu vui vẻ sao."

Lạp Lệ Sa lắc lư cái đầu: "Tớ rất vui luôn á."

"Nhưng thật ra cũng không sai," Lạp Lệ Sa trở lại đề tài này: "Mẹ tớ mấy không trước còn nói với tớ nhiều người khen áo khoác cậu mua đẹp, kia khẳng định thường xuyên nghênh ngang mang ra ngoài rồi."

Phác Thái Anh nhún vai, phảng phất đang nói "Cậu thấy chưa".

Từ khi Phác Thái Anh trở thành con gái cưng của Trần Tuệ Phương nữ sĩ, đặc biệt an ủi mà nói, chính là dành hết phần hiếu thảo của Lạp Lệ Sa.

Gia đình này bây giờ tình yêu tam phương, mà người xưa nói tình yêu tam giác đều rất bình đẳng, nhưng không hiểu sao áp vô gia đình này lại lệch hết sang một bên.

Tiểu áo bông tri kỷ chăm từ bữa ăn đến giấc ngủ cho mẹ, thuận tiện cũng mua thật nhiều quà Tết về.

*小棉 (áo bông nhỏ): Ý chỉ mối quan hệ tri kỷ, thân thiết, ấm áp (thường là dùng để nói về quan hệ giữa con cái – cha mẹ).

Phác Thái Anh còn đổi sang một chiếc xe lớn hơn đắt tiền hơn, chở đầy quà cáp, dừng trước cửa nhà, thật có điểm giống như ra mắt nhà vợ.

Lạp Lệ Sa trước khi xuất phát đã báo trước cho mẹ một tiếng, cho nên cách khoảng thật xa, Lạp Lệ Sa liền có thể nhìn thấy mẹ đang đứng đợi trước cổng nhà.

Xe dừng lại, cốp sau mở ra, mẹ một câu "Như thế nào lại mua nhiều quà cáp như vậy" nói xong, liền tươi cười nhận quà.
Về quê ăn Tết mẹ cũng mua cho các cô rất nhiều quà, cũng trang hoàng nhà cửa đặc biệt có không khí Tết.

Lạp Lệ Sa lén thì thầm bên tai Phác Thái Anh: "Năm trước không được vậy đâu, đằng trước nhà đều tùy tiện trang trí, năm nay bày đặc long trọng dán cả câu đối xuân."

Phác Thái Anh cười: "Thế sao."

Bữa trưa trôi qua, Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh ra ban công xem đôi cá nhỏ hôm trước các cô mua, theo lời Phác Thái Anh nói, là lớn hơn rất nhiều.

Theo lời Phác Thái Anh nói, cũng là nghe mẹ kể lại, từ ngày nuôi hai con cá nhỏ này, cứ ba ngày mẹ lại tìm Phác Thái Anh, gửi Phác Thái Anh video cùng ảnh hai con cá chơi đùa trong bể cá.

Kể chúng nó hôm nay ăn nhiều hay ít thức ăn cho cá, kể chúng nó ị bao nhiêu phân, kể chúng nó lớn bao nhiêu.

Nói thật, Lạp Lệ Sa thật sự không thấy chúng lớn được bao nhiêu, cô xem mỗi cái video đều y xì nhau mà.
Hiện tại tự mình nhìn, cô cũng có thấy chúng lớn hơn chút nào đâu, thậm chí còn không nhận ra được chúng.

Năm mới phim truyền hình mới, không biết là được ai giới thiệu, mẹ lại lần nữa ở nhà theo đuổi một bộ phim mới.

Bất qua nhìn qua đoạn giới thiệu, thoạt nhìn bộ phim này cũng không cẩu huyết lắm, là một bộ phim rất ấm áp, khúc ngược cũng không nặng đến mức khiến người xem phải khóc, cũng thoáng cái liền đi qua.

Cơm nước xong xuôi Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa ở phòng khách bồi mẹ xem nửa tập phim, Lạp Lệ Sa liền có chút mệt, có chút buồn ngủ.

Phác Thái Anh thì không buồn ngủ, nhưng Lạp Lệ Sa cứng rắn bắt nàng không mệt cũng phải mệt rồi lôi người trở về phòng.

Toàn bộ gian nhà đều nhàn nhạt hương hoa hồng, hơn nữa còn có hương vị quen thuộc trên người Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Một giấc ngủ rất sâu và dài, tỉnh lại thì trời bên ngoài đã tối.

Cái người bên cạnh này nói không ngủ giờ cũng đã ngủ say, tay đáp trên eo Lạp Lệ Sa, hô hấp nhàn nhạt, Lạp Lệ Sa cầm di động cũng không thể đánh thức nàng.

Khoảng 5 giờ rưỡi, Lạp Lệ Sa nghe được tiếng gõ cửa.

Đúng vậy, mẹ cuối cùng cũng có ngày phải gõ cửa phòng Lạp Lệ Sa, sẽ chờ Lạp Lệ Sa nói vào đi thì mới mở cửa.

Cửa phòng nhè nhẹ đẩy ra, mẹ phi thường lịch sự không mở đèn, nhỏ giọng hỏi: "Thái Anh tỉnh chưa con?"

Thái Anh tự mình trả lời: "Dạ tỉnh rồi."

Mẹ lại nói: "Tỉnh thì ra ăn cơm đi, dì có cái này hay lắm cho hai đứa xem, các con nhất định sẽ thích."

Nói xong bà đóng cửa lại.

Mẹ đã nói như vậy rồi, hai người đương nhiên không trì hoãn mà liền rời giường.

Sửa sang quần áo gọn gàng đi ra ngoài, Lạp Lệ Sa trực tiếp bỏ quên một bàn đầy ắp đồ ăn, hỏi mẹ: "Cái gì hay thế mẹ?"
Phác Thái Anh ở phía sau phi thường hiểu chuyện nói trước: "Thịnh soạn thế dì."

Lạp Lệ Sa lập tức học theo: "Oa! Thơm quá đi."

Mẹ lập tức nở nụ cười, dựa theo tục lệ hằng năm, từ giờ đến ngày rằm tháng Giêng, mẹ sẽ chỉ khen Lạp Lệ Sa, sẽ không mắng cũng không phê bình cô.

Tập tục mãi thành thói quen, mẹ sẽ không mắng người, mở miệng chính là lời hay ý đẹp: "Hôm nay thịnh soạn, năm sau được mùa."

Nói xong liền như có phép thuật từ trong túi lấy ra hai bao lì xì đỏ: "Mỗi đứa một phần, năm sau công tác thuận lợi, sức khỏe dồi dào, làm ăn phát đạt, Lạp Lệ Sa công tác bớt bận rộn, tạm biệt được bệnh tật, Thái Anh thì từng bước thăng chức, các cuộc thi luận văn đều qua qua qua hết nha!!!"

Lạp Lệ Sa bị nghi thức năm mới của mẹ chọc cho phì cười.
Trước kia chỉ có hai mẹ con nào thấy mẹ như vậy, bao lì xì này thường có lệ đưa trong lúc ăn cơm, thuận miệng nói hai lời chúc phúc đơn giản, thậm chí nhiều năm còn quên lì xì cô.

Lạp Lệ Sa vui mừng hứng khởi nhận bao lì xì: "Cảm ơn mẹ."

Phác Thái Anh cũng nói: "Cảm ơn dì."

Lạp Lệ Sa hỏi: "Đây là đồ hay mẹ nói sao?"

Mẹ nhíu mi, cố gắng không mắng chửi: "Đương nhiên không phải."

Sau đó bà zimzalabim từ trong túi lấy ra một đồ vật khác.

"Các con lại đây xem đi."

Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh đồng dạng đi tới.

Là một bức ảnh chụp, không phải ai khác, chính là Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh.

Lạp Lệ Sa 17 tuổi, cùng Phác Thái Anh 17 tuổi.

"Ở đâu thế mẹ," Lạp Lệ Sa quả nhiên thích thú: "Con cũng không biết bọn con có chụp cái này luôn đó."

Mẹ nói: "Dì Diệp cho mẹ."
Lạp Lệ Sa giải thích cho Phác Thái Anh: "Chính là dì làm vườn ở nhà Tiểu Nhã lúc trước."

Phác Thái Anh gật gật đầu.

"Dì ấy nghe nói gần đây Thái Anh với con quan hệ khá tốt, liền cầm ảnh chụp này đưa cho mẹ," bà nói: "Vốn là có hai tấm, một tấm có Tiểu Nhã, mẹ liền không muốn lấy.".

Lạp Lệ Sa cầm lấy ảnh chụp: "Chụp thật đẹp nha."

Mẹ cười: "Đúng không, dì Diệp con vẫn là người có tế bào nghệ thuật mà."

Trong hình, Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh một trước một sau, đứng dưới tán cây cổ thụ đang nở hoa, các cô cũng không nhìn vào máy ảnh.

Mà Lạp Lệ Sa thì đang nhìn hoa, còn Phác Thái Anh thì đang nhìn Lạp Lệ Sa.

Mẹ hỏi: "Các con còn nhớ lúc nào không?"

Hai người hết sức ăn ý, trăm miệng một lời: "Không nhớ nữa ạ."
Không nhớ rõ mới là sự tình phát triển chính xác nhất, mẹ nghe xong quả nhiên gật đầu, không nói gì nữa.

Buối tối bàn ăn vô cùng thịnh soạn, cơ mồ mới ăn đươc một nửa, mọi người cũng đã no căng bụng rồi.

Sau khi ăn xong, Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh bị kéo đi tản bộ, thuận tiện gặp được vài họ hàng trong thị trấn.

Dì cô năm nay vẫn như cũ không có về quê ăn Tết, nhưng cũng đốt hai cái đèn l*иg lớn trước cổng nhà trông cũng không quạnh quẽ lắm.

Sau đó gần đến giờ chiếu Gala Xuân, mẹ giục về nhà đúng giờ để xem.

Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh bồi bà một lúc, liền liếc mắt đưa tình kéo nhau trở về phòng.

Khẽ khóa trái cửa lại, Lạp Lệ Sa quay đầu liền móc ra một bao lì xì lớn: "Tớ cũng có chuẩn bị cho vợ tớ một phần," cô cũng hình thức một chút: "Các khác đều bị mẹ giành nói rồi, tớ đây liền chúc cậu mãi mãi xinh đẹp, người khác mãi mãi ghen tị với tớ, và cậu mãi mãi yêu tớ nha."
Phác Thái Anh nhận lấy: "Cảm ơn cậu."

Lạp Lệ Sa chọt chọt Phác Thái Anh: "Có phải là cậu chưa chuẩn bị cho tớ không?"

Phác Thái Anh thế nhưng cũng duỗi tay vào túi quần.

Sau đó cầm ra một nhúm không khí.

Lạp Lệ Sa: "..."

Phác Thái Anh cười rộ lên: "Đương nhiên không phải rồi."

Nàng đi qua rương hành lý mở ra, đem một chiếc hộp chiếm một nửa vali cầm ra.

Trên mặt hộp quà có bốn chữ to đùng "Dành cho Lệ Sa cục cưng".

Ahhhhh cậu ấy kêu tôi là cục cưng ahhhh!

Cậu ấy chưa từng xuống dưới giường kêu tôi là cục cưng ahhhhh!

Lạp Lệ Sa thế nhưng vẫn kìm không lập tức nhào qua.

Mau mở đi.

Phác Thái Anh cũng hình thức: "Tớ cũng chúc cậu ngày càng xinh đẹp, mãi mãi yêu tớ."

Lạp Lệ Sa: "Chỉ biết học theo tớ."

Trong hộp ước chừng có 27 món quà to nhỏ, là những món đồ Lạp Lệ Sa từng nghe qua nhưng chưa từng được thấy tận mắt, đều là những đồ vật đền bù cho sinh nhật của cô.
Từ năm Lạp Lệ Sa 1 tuổi, đến tận bây giờ.

Tuy rằng không mới mẻ, nhưng không thể không nói, nhận được món quà này, cô thật sự rất hạnh phúc!

Lạp Lệ Sa ngồi xuống mở quà, Phác Thái Anh liền ngồi bên cạnh xem, nàng cũng hỏi Lạp Lệ Sa: "Cậu thật sự đối với bức ảnh kia không ấn tượng sao?"

Ảnh chụp đã được Lạp Lệ Sa cất giữ cẩn thận trong ngăn tủ, cũng chuẩn bị mua một cái khung ảnh, cũng nhờ mẹ hỏi dì Diệp xem dì còn giữ file gốc hay không.

Mà đối với vấn đề này của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa không trả lời, cô hỏi lại: "Cậu thì sao? Cậu nhớ rõ không?"

Phác Thái Anh như cũ thẳng thắn nói: "Tớ nhớ rõ."

Lạp Lệ Sa lúc này mới nói: "Tớ cũng nhớ rõ."

Các cô thực ăn ý không muốn để mẹ biết, năm đó, trong lòng các cô liền có rất nhiều suy nghĩ.
Phác Thái Anh nói: "Hôm đó là ngày cây cổ thụ đó vừa mới nở hoa, Tiểu Nhã dẫn chúng ta tới xem."

Lạp Lệ Sa cười bổ sung: "Tớ không nghĩ tới em ấy cũng kêu cậu, làm tớ bất ngờ đến cả người cứng đờ, cả buổi hôm đó đều không dám nhìn cậu, chỉ dám nhìn hoa thôi."

Phác Thái Anh: "Cho nên tớ vẫn luôn hiểu lầm rằng cậu rất chán ghét tớ."

Lạp Lệ Sa cầm lấy món quà năm 27 tuổi, cũng đưa đầu cọ cọ lên vai Phác Thái Anh một chút: "Tớ làm sao mà chán ghét cậu được chứ."

Món quà năm 27 tuổi đơn giản nhất, là một tấm thiệp chúc mừng.

Lạp Lệ Sa đem nút thắt nơ bướm trên mặt gỡ ra, tiếp theo là mở ên trong lấy tấm card.

Trên mặt card, giấy trắng chữ đen, đơn giản ba chữ.

"Tớ yêu cậu."

Tim Lạp Lệ Sa đập loạn mấy nhịp, nháy mắt bị ba chữ này đánh bại hoàn toàn.
Cô quay sang nhìn Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh cười: "Làm sao vậy?"

Lạp Lệ Sa nói: "Chữ viết rất đẹp."

Phác Thái Anh nhìn đôi mắt Lạp Lệ Sa dịu dàng nói: "Vậy thì sao?"

Phác Thái Anh vẫn y như lúc mới quen, mỗi khi muốn nghe Lạp Lệ Sa nói, đều sẽ nhìn chăm chăm vào đôi mắt Lạp Lệ Sa, ôn nhu mà bức Lạp Lệ Sa nói ra.

Tay cầm tấm card của Lạp Lệ Sa miễn cương buông xuống, xoay người ôm lấy Phác Thái Anh: "Vậy thì."

"Tớ cũng yêu cậu."

[Hoàn chính văn]

Phác Thái Anh không thể nhớ được sáng nay mình đã soi gương bao nhiêu lần, chỉ biết rằng những bộ quần áo hôm qua vừa mua, cùng những bộ đồ mới lúc trước chưa mặc lần nào, đều bị nàng mang ra thử một lần.

Khi đi qua phòng khách, dì giúp việc vừa mua đồ ăn về nhìn nàng một cái, cười hỏi: "Con lại đến nhà Tiểu Nhã sao?"

Phác Thái Anh gật đầu: "Dạ," nàng hỏi: "Chú Trương đã về rồi ạ?"

Dì: "Đã về rồi, đang ở bên ngoài rửa xe đó."

Phác Thái Anh đi ra ngoài, nhưng nghĩ lại quay đầu lại hỏi dì: "Sao dì biết con muốn đi đến nhà Tiểu Nhã vậy ạ?"

Dì nói: "Mỗi lần con đến nhà Tiểu Nhã đều mang quần áo mới nha."

Phác Thái Anh nghĩ nghĩ, nói: "À vậy sao ạ."

Chú Trương ngừng rửa xe, đưa Phác Thái Anh đến nhà Tiểu Nhã, trong suốt kỳ nghỉ hè này, Phác Thái Anh cùng mọi người trong nhà Tiểu Nhã đều đã rất quen mặt.

Ngoại trừ cái người bình thường không gặp mặt được kia, Lạp Lệ Sa.

Các nàng không thân.

Không nghĩ tới lần này tới cửa thế nhưng liền đυ.ng phải Lạp Lệ Sa.

Trên tay cô cầm một cốc nước, từ góc nhà quẹo ngang qua trước mặt Phác Thái Anh.

Lạp Lệ Sa cũng nhìn thấy Phác Thái Anh, bước chân hơi khựng lại, dường như phải mất vài giây cô mới định thần lại, nở một nụ cười tươi với Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh ngây ngẩn cả người, chờ nàng kịp phản ứng mà mỉm cười lại, thì Lạp Lệ Sa đã đi mất rồi.

Các nàng hình như không cùng một tần số.

"Thái Anh?"

Phía sau chợt truyền đến một giọng nói, Phác Thái Anh quay đầu chào mẹ Lạp Lệ Sa từ bên ngoài đi vào.

Phác Thái Anh: "Dì."

Mẹ Lạp Lệ Sa cười cười: "Sao con lại đứng đây, không đi vào sao."

Hai người sóng vai đi vào, cửa vào giống như một đường hầm thời gian, ngay lúc Phác Thái Anh bước vào, xung quanh đột nhiên tối đen.

Chỉ chốc lát sau lại sáng.

Phác Thái Anh tỉnh lại.

Hô hấp ấm áp nhẹ phả trên cổ, Lạp Lệ Sa ôm nàng ngủ rất ngon.

Phác Thái Anh chậm rãi trở mình, trong màn đêm giúp Lạp Lệ Sa vén những sợi tóc lòa xòa trên trán.

Nàng rất ít mơ thấy lúc xưa, vẫn luôn là nàng tự nhớ nhiều hơn.

Lần kia là lần thứ ba các nàng gặp nhau.

Không chỉ chạm mặt ở cửa, sau đó còn gặp nhau sau bữa trưa, các nàng ngồi cách xa rất xa cùng nhau xem một tập phim trên TV, sau đó Lạp Lệ Sa đi học.

Toàn bộ quá trình đều không ai nói câu gì, nhưng bởi vì không ai quấy rầy, cũng có thể làm Phác Thái Anh cảm thấy chính mình trải qua một buổi chiều vui vẻ.

Nàng thích Lạp Lệ Sa vì cái gì?

Có thể là nét mặt tươi cười của cô dành cho nàng ở lần gặp đầu tiên, có thể là khi viết họ của mình lên lòng bàn tay Lạp Lệ Sa khiến tim nàng đập loạn nhịp, có thể càng nông cạn hơn một chút, nàng thích tướng mạo Lạp Lệ Sa.

Người này kiêu ngạo lên thành một biểu tình, vui vẻ lên một biểu tình, già mồm lên lại một biểu tình, xấu hổ lên, còn sẽ đỏ mặt.

Hiện tại ngủ rồi, là thời điểm Phác Thái Anh thấy cô ngoan ngoãn nhất.

Phác Thái Anh dịch người qua một chút, ở trên môi Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng điểm điểm vài cái.

Không nghĩ tới người này nhạy cảm như vậy, giật giật liền mở mắt ra.

Đại khái là thấy Phác Thái Anh rất tỉnh táo, Lạp Lệ Sa liền ngẩng đầu lên: "Ưm~ Cậu không ngủ hả?"

Phác Thái Anh lắc đầu: "Tỉnh rồi, nằm mơ."

Lạp Lệ Sa mơ mơ màng màng ôm Phác Thái Anh chặt hơn: "Mơ thấy ác mộng sao?"
Phác Thái Anh nói: "Không phải," sau lại nói: "Đúng vậy."

Lạp Lệ Sa cười: "Rốt cuộc có phải hay không?"

Phác Thái Anh: "Mơ thấy cậu từng nói xấu tớ, mặc kệ tớ, kiêu căng ngạo mạn, miệng đầy mê sảng."

Lạp Lệ Sa bị Phác Thái Anh chọc cho phì cười, người chôn trên vai Phác Thái Anh cười khúc khích.

Nếu Lạp Lệ Sa đã tỉnh, Phác Thái Anh thuận thế hỏi cô: "Hỏi cậu một vấn đề."

Lạp Lệ Sa: "Ưʍ."

Phác Thái Anh nói: "Lần gặp thứ ba ở nhà Tiểu Nhã, tớ mang quần áo gì?"

Lạp Lệ Sa tuy rằng nhắm mặt, như ý thức tỉnh táo rõ ràng, nghĩ không đến hai giây, liền nói: "Áo sơ mi cùng quần jean, áo sơ mi caro màu lam, cỗ chữ v, tay áo có thắt hai chiếc nơ, quần là quần lửng, lộ cẳng chân," cô ti hí mở một mắt, khẽ hỏi Phác Thái Anh: "Có phải không?"

Phác Thái Anh cười.
Trong ấn tượng của mình, nàng chỉ nhớ mình mang áo sơ mi cùng quần jean, bị Lạp Lệ Sa nói như vậy, khung cảnh lúc trước lần nữa dần được Phác Thái Anh vẽ ra rõ ràng.

Nàng xác thật có bộ quần áo kia, Lạp Lệ Sa không bịa ra, hoàn toàn chính xác.

Phác Thái Anh cười, Lạp Lệ Sa liền cảm giác chính mình trả lời đúng, cô lần nữa nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: "Không làm khó được tớ đâu nha."

Cô lại nói: "Tớ chính là fan trung thành của Thái Anh đại tiểu thư đó."

Câu cuối cùng của Lạp Lệ Sa giống như đang mơ màng nói, rõ ràng cô đang rất buồn ngủ, nhưng chính là muốn nói lời êm tai để dỗ Phác Thái Anh vui vẻ.

Phác Thái Anh đương nhiên vui vẻ.

Nói xong lời này, Lạp Lệ Sa quả nhiên nhắm tịt hai mắt, không trách Phác Thái Anh nửa đêm đánh thức cô, cũng không trách Phác Thái Anh đột nhiên hỏi vấn đề này.
Lạp Lệ Sa chính là đáng yêu như vậy, mặc kệ ở trước mặc người khác nghiêm túc đứng đắn đến đâu, nhưng chỉ cần ở cùng nàng, Lạp Lệ Sa thực dễ dàng liền biến thành tiểu nữ sinh, cái gì cũng đều tùy ý Phác Thái Anh.

Tâm tư nhỏ không giấu được, sau lại được Phác Thái Anh hỏi rất nhiều về quá khứ của hai người, mới phát hiện nhiều việc kỳ thực đều có thể nhìn ra được.

Lạp Lệ Sa có rất nhiều tâm tình, mà những tâm tình này được hình thành từ những sinh hoạt nhỏ trong cuộc sống thường ngày của các nàng, nhờ có Phác Thái Anh nó càng phong phú hơn.

Lạp Lệ Sa đều sẽ đem mỗi câu nói của Phác Thái Anh để trong lòng, sẽ thực nghiêm túc mà quan tâm Phác Thái Anh, chán ghét Phác Thái Anh thức đêm, chán ghét Phác Thái Anh nửa đêm còn uống cà phê.
Phác Thái Anh ở bên cạnh Lạp Lệ Sa cũng cảm nhận được dễ dàng, cảm nhận được hưởng thụ, cảm nhận được những tâm tình này, thứ mà trước đây nàng chưa bao giờ được cảm nhận khi ở một mình.

Cũng là Lạp Lệ Sa thuyết phục mẹ cô, cho nàng một mái nhà ấm áp.

Trong lòng nàng hiện tại cũng có vướng bận, không hề giống khi trước phiêu bạt bất định, luôn luôn muốn tìm cái mới để tiêu khiển thời gian, nó là tự do tự tại, nhưng kỳ thực nó rất mơ hồ.

Hiện tại nàng cùng rất nhiều người giống nhau, tan tầm có người chờ đợi, ngẫu nhiên sẽ có kinh hỉ, sẽ có người ở bên nàng càu nhàu, mặc kệ gặp chuyện gì, người này vẫn luôn ở phía sau nàng.

Cũng có tình thân, vui vẻ khi có trưởng bối ở bên ngoài nắm lấy tay cô tự hào khoe khoang, nói rằng đây là con gái tôi, con gái của tôi rất ngoan ngoãn.
Phác Thái Anh rất ít khi tỉnh dậy vào đêm khuya như thế này, phảng phất suy nghĩ rất nhiều thứ.

Lạp Lệ Sa ngủ rồi, trước khi ngủ còn tưởng Phác Thái Anh gặp ác mộng thật, trong miệng còn lẩm bà lẩm bẩm mà nói "cậu đừng sợ có tớ ở đây", còn vỗ vỗ nàng hai cái.

Phác Thái Anh không có sợ.

Nàng chỉ là thích Lạp Lệ Sa.

Nàng nghiêng sang một bên, nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa hồi lâu.

Dần dần, Phác Thái Anh cũng buồn ngủ, nàng dùng chút khí lực cuối cùng, nâng lấy mặt Lạp Lệ Sa, ở trên môi nhẹ hôn cô một cái.

Ngày mai còn phải làm việc.

Như vậy.

Ngủ ngon.

Tuần đó Phác Thái Anh phải đi công tác cuối tuần, mẹ Lạp Lệ Sa thần thần bí bí kêu Lạp Lệ Sa trở về gấp, còn mấy lần xác nhận là Phác Thái Anh sẽ không về theo.

Ngay từ đầu Lạp Lệ Sa còn có chút khẩn trương, thẳng đến khi mẹ cười cười nói ra mục đích, Lạp Lệ Sa mới thả lỏng cả người.

"Việc này sao ạ."

Lạp Lệ Sa thở phào nhẹ lòng đến mức người thiếu chút nửa siêu thoát, cô ở trên đường về nhà đã đặt ra vô vàng giả thiết, trong lòng sợ hãi muốn chết.

Cho nên bố mẹ à, nếu chuyện không quá quan trọng, xin đừng có nói nghiêm trọng như vậy, sẽ làm con cái mọi người thực sự lo lắng đấy ạ.

Bất quá chuyện này cũng không phải là không quan trọng, mẹ Lạp Lệ Sa hỏi Lạp Lệ Sa có tính toán chuyện cầu hôn Phác Thái Anh không.

Lạp Lệ Sa nói: "Không có ạ."

Biểu tình của mẹ đúng kiểu "mẹ biết ngay mà", lại hỏi: "Con muốn cầu hôn không?"

Lạp Lệ Sa: "Con thật đúng là không nghĩ tới việc này."

Mẹ liền vỗ cái bép lên vai Lạp Lệ Sa.

Từ ngày Lạp Lệ Sa thẳng thắng come out với mẹ, vị này cả ngày ở nhà không có chuyện gì làm, liền bắt đầu lên mạng xem một ít tin tức về đồng tính luyến ái.

Lâu như vậy, mẹ cô liền trở thành một lão bách hợp, cái gì cũng biết, ở cái thời đại mọi người thấy đồng tính yêu đương liền khuyên chia tay, bà còn có thể lên mạng bình luận với mấy cái bình luận của các cặp đồng tính cãi nhau, bà nói ở bên nhau đã không dễ dàng rồi đừng nên chia tay.

Bị người ta mắng là nữ Bồ Tát còn chạy tới tìm Lạp Lệ Sa khóc lóc kể lể, nói bây giờ mấy người trên mạng như này như kia.

Còn thường xuyên nói với Lạp Lệ Sa, thì ra vẫn có rất nhiều người giống như các cô.

Cũng sẽ nói, đời người ngắn như vậy, đương nhiên phải sống thật vui vẻ, thích nữ thì như thế nào, cùng ai cũng được miễn là cả đời cùng nhau.

Thật là, lúc bà ấy giảng những lời này, cũng giảng cho Phác Thái Anh nghe, tuy rằng mục đích là tốt, nhưng Lạp Lệ Sa thực sự vẫn có chút xấu hổ.

Cô cực kì muốn nói với mẹ, mẹ có thể ít ở trên đó xem mấy cái đề tài kì lạ này có được không ạ.

Tiếp đó mẹ nói cho Lạp Lệ Sa biết, hôm qua bà lướt thấy có một đôi cầu hôn, quá lãng mạn, bà đều khóc hết nước mắt.

Mẹ còn đem tiểu văn mình viết về ý tưởng của màn cầu hôn cho cô xem, xem ra là đã nghiên cứu rất nhiều kĩ rồi.

"Cho nên con chưa nghĩ tới chuyện này thật sao? Con rốt cuộc có yêu Thái Anh không vậy?"

Lạp Lệ Sa nhắm mặt lại, da gà thiếu chút nữa rơi đầy đất.

Lạp Lệ Sa hỏi: "Cầu hôn thì làm sao chứ? Lại không thể tổ chức hôn lễ."

Mẹ nói: "Là nghi thức, nghi thức đó!"

Lạp Lệ Sa nói: "Tụi con tính toán tìm thời gian rảnh ra nước ngoài lãnh chứng, cái nghi thức này có thể chứ ạ?"

Mẹ một chút cũng không hài lòng.

Lĩnh chứng chuyện này mẹ đương nhiên biết, khả năng trong ghi chú của bà có một list trình tự lĩnh chứng của các đôi đồng tính ở nhiều quốc gia.

"Đương nhiên không thể," mẹ nói với Lạp Lệ Sa: "Con như thế nào mà không có một chút romantic thế, trước khi lĩnh chứng con cũng không thèm hỏi xem Thái Anh có đáp ứng không à?"

Từ ngày mẹ điên cuồng lướt web, cách nói chuyện của bà dần bị lây nhiễm rồi, thật nổi da gà.

Lạp Lệ Sa nói: "Cậu ấy khẳng định sẽ đáp ứng, không đồng ý thì sẽ cùng con thương lượng sau."
Mẹ ghét bỏ nói: "Con thật là, cầu hôn đi, nhất định phải cầu hôn."

Lạp Lệ Sa có thể nhìn ra, muốn phải có nghi thức đàng hoàng không phải là mẹ muốn cho cô, từ khi Phác Thái Anh chính thức quen cô, mẹ như mới sinh ra một đứa con gái mới, mọi thứ đều phải đổi mới, hết thảy mọi thứ cho con gái ruột kia đều phải thật long trọng.

Đương nhiên, Lạp Lệ Sa cũng không có ghét bỏ gì, chỉ là không nghĩ đến việc cầu hôn, nếu mẹ đã gợi ý, cô cảm thấy cầu hôn Phác Thái Anh cũng là một ý khá tốt.

Hai mẹ con ngồi trên sô pha vừa cắn hạt dưa vừa thảo luận, mẹ đưa cho Lạp Lệ Sa xem đoạn video cầu hôn của người ta, bà chỉ vào bối cảnh trong video và nói bà thích cái này, và cũng thích cái kia, suýt chút nữa thì đào từng khung hình để cho cô xem từng chi tiết nhỏ.
"Thế thì làm giống y chang người ta luôn cho rồi, con cũng đỡ phải suy nghĩ." Lạp Lệ Sa nói.

Mẹ nở nụ cười: "Không đúng không đúng, chính là cho con gợi ý thôi."

Lạp Lệ Sa đem video của mẹ tắt đi, vỗ vỗ vai mẹ nói: "Việc này con sẽ lo, không nhìn nữa, sẽ ảnh hưởng đến ý nghĩ của con."

Mắt mẹ sáng lấp lánh lên: "Có ý tưởng rồi hả?"

Lạp Lệ Sa: "Không có ạ."

Mẹ thở dài: "Thái Anh không phải thích hoa hồng sao? Nếu không chúng ta rải hoa hồng đầy đất đi."

Lạp Lệ Sa than thở một tiếng: "Ngài tự mình ngẫm về độ sến đi ạ."

Mẹ nở nụ cười: "Đúng là hơi quê mùa nhỉ."

Lạp Lệ Sa: "Cậu ấy là thích hương hoa hồng, không có phải cái hoa hồng đỏ chói kia đâu mẹ."

Mẹ càng cười: "Cơ mà nếu người ta là một bông hoa hồng, vậy con cũng đừng tặng bản thân cho con bé nhá."
Lạp Lệ Sa: "..."

Có cái kết hoạch này, cuối tuần này Lạp Lệ Sa suy nghĩ muốn trọc đầu.

Phải chọn thời gian nào thích hợp, phải chọn địa điểm nào thích hợp, còn phải nghĩ có nên mời người nào không, nên mời gia đình của các cô, hay là mời đám bạn ríu ra ríu rít kia, hay chỉ riêng mỗi hai người các cô thôi.

Khung cảnh phải bố trí thế nào, liên hệ công ty nào, lời cầu hôn nên viết cái gì, mua nhẫn nào, mặc quần áo gì, mua hoa gì...

Lạp Lệ Sa ăn nghĩ, ngủ cũng nghĩ, Phác Thái Anh đã trở lại, cô vẫn còn đang suy nghĩ.

Cũng may gần đây Phác Thái Anh có chút bận rộn, bằng không Lạp Lệ Sa sợ mỗi ngày lén la lén lút như vậy, thật sự sợ Phác Thái Anh sẽ hoài nghi là cô hồng hạnh vượt tường.

Cuối cùng Lạp Lệ Sa quyết định để không gian riêng của hai người dành cho khoảnh khắc thiêng liêng đó, bởi vì vị tỷ tỷ này lúc ở cùng Lạp Lệ Sa và lúc không là hai bộ dáng khác biệt hoàn toàn, nếu mà có người khác, Lạp Lệ Sa sợ sẽ ảnh hưởng Phác Thái Anh phát huy.
Đương nhiên cũng sợ ảnh hưởng đến phát huy của bản thân.

Nhẫn đã từ sớm được cô nhìn trúng một đôi, cất giữ thật lâu, mấy ngày nay lại muốn tìm mua một cặp mới, nhưng so thế nào cũng không bằng cặp cũ, vì thế liền chốt luôn.

Khung cảnh cầu hôn được dựng tại phòng khách đã bị bỏ trống thật lâu tại nhà Phác Thái Anh, phòng khách nàng rất rộng, cũng có nhiều nơi để cô có thể bày biện, hoa liền cùng với bà chủ cửa hàng hoa của Phác Thái Anh thảo luận, bởi vì liên quan đến Phác Thái Anh, bà chủ cẩn thận tỉ mỉ vô cùng, cũng kích động đến cùng cực.

Hết thảy đều được chuẩn bị ổn thỏa, liền chỉ chờ một thời điểm vô tình nào đó, đưa Phác Thái Anh đến đó thôi.

Không bao lâu cái lần vô tình này đã tới, một ngày chủ nhật đầy nắng.

Việc này không làm còn tốt, quyết định làm thật đúng là khẩn trương, chỉ một câu đơn giản "Tớ không tìm được tuýp kem nền của tớ, muốn tới nhà cậu tìm thử" không khoa trương Lạp Lệ Sa đã luyện ở trong đầu không dưới 100 lần.
Hiện tại hai người đã vô cùng quen thuộc đối phương, Lạp Lệ Sa thực sự sợ sự mất tự nhiên của mình sẽ bị nàng nhìn thấu.

Cho nên cô chọn thời điểm Phác Thái Anh đang đánh răng còn mơ mơ màng màng chưa tỉnh ngủ mà nói, Phác Thái Anh không có nghi ngờ gì ừ một tiếng, hỏi: "Khi nào đi?"

Lạp Lệ Sa cúi đầu nặn kem đánh răng: "Buổi tối đi, ăn tối xong tui mình đi, trang điểm một chút, lấy xong tụi mình đi dạo mua quần áo ha."

Phác Thái Anh như cũ: "Ừm."

Lạp Lệ Sa bình tĩnh đem bàn chải bỏ vào miệng.

Ai biết biết cô gái này ngoài mặt bình tĩnh, kỳ thật tim đập như muốn nhảy ra ngoài.

Kế hoạch hôm nay Lạp Lệ Sa không nói cho mẹ biết, nói ra khẳng định mẹ sẽ đuổi gϊếŧ đến đây, bất quá cô có đặt thêm vài cái camera ở các góc, đến lúc đó sẽ cắt ra chỉnh sửa rồi làm một đoạn video hiếu kính cho mẹ.
Một ngày này, Lạp Lệ Sa ở nhà thập phần gian nan, Phác Thái Anh nhận được mấy cuộc gọi từ trường học, Lạp Lệ Sa sợ nàng đột ngột bị gọi đi.

Sống chung với khẩn trương một ngày một đêm, buổi tối cuối cùng cũng đến, lúc trang điểm Lạp Lệ Sa cố tình làm thật chậm, Phác Thái Anh theo đó cũng tỉ mỉ trang điểm hơn một chút.

Trên đường về nhà Phác Thái Anh, một đường toàn đèn xanh, tâm tình Lạp Lệ Sa đặc biệt tốt, vui vẻ mà ngân nga ca hát.

Phác Thái Anh không có nửa điểm hoài nghi, trên đường lên lầu còn hỏi Lạp Lệ Sa lát nữa muốn mua quần áo gì.

Lúc mở cửa Phác Thái Anh cũng thực bình thường, nhưng cửa vừa mở ra, Phác Thái Anh lập tức không bình thường.

Ngọn đèn nhỏ trong phòng khách đã sớm được Lạp Lệ Sa thắp sáng, khung cảnh Lạp Lệ Sa và bà chủ cửa hàng hoa nghiên cứu trên máy tình cả tuần nay được phóng đại trước mắt, hoa tươi rực rỡ, hương thơm ngất ngây, đập vào mắt giống như ảo cảnh.
Phác Thái Anh sững sờ đứng ở cửa chừng nửa phút, mới quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa.

Cười như không cười, làm Lạp Lệ Sa mỉm cười: "Kha kha."

Phác Thái Anh: "Làm gì thế ~"

Lạp Lệ Sa mím môi, bắt lấy cổ tay Phác Thái Anh dẫn vào.

Lạp Lệ Sa: "Làm tớ khẩn trương quá."

Phác Thái Anh vẫn như cũ với biểu tình cười như không người, cả người đều kiều, bắt Lạp Lệ Sa phải dắt, mới bằng lòng từng bước từng bước đi vào trong.

Tới vị trí trung tâm phòng khách, Lạp Lệ Sa khụ khụ ho khan một chút.

Còn chưa bắt đầu cái gì, Lạp Lệ Sa cũng đã hạnh phúc không chịu được rồi.

"Cái kia." Trong lòng đột nhiên có rất nhiều tư vị, không chỉ là khẩn trương, còn là hồi hộp, cùng kích động không thể lý giải được.

Giờ đây cô cũng hiểu những cặp đôi ở bên nhau lâu năm, vì sao ngày kết hôn vẫn xúc động đến mức lệ rơi đầy mặt.
Thừa lúc tim mình còn đang tạm dùng được, khẽ cúi đầu dịu dàng hôn lên tay Phác Thái Anh, ở trước mặt nàng quỳ một gối xuống.

Cảnh này cô đã xem đi xem lại rất nhiều lần, mỗi lần đều một lần nổi hết da gà, nhưng khi chân chính thực hiện, thực tế lại khác xa những gì cô tưởng tượng.

Cô đột nhiên hiểu được loại nghi thức thiêng liêng này, không phải bắt buộc phải làm, mà là vì bản thân thật sự muốn làm nó cho đối phương.

"Tớ..." Lạp Lệ Sa tằng hắng giọng, lấy chiếc nhẫn từ trong túi ra.

Cô ngẩng đầu nhìn Phác Thái Anh: "Này..."

Nói Phác Thái Anh là đại tiểu thư quả không sai, thời khắc cảm động như vậy nhưng nàng vẫn duy trì được khí chất ngự tỷ, rơi lệ cũng không nở nụ cười, nhưng vẫn quá đẹp.

Phác Thái Anh thoáng ngẩng đầu, khóe mắt nhìn về phía nhẫn trên tay Lạp Lệ Sa: "Này gì mà này, nói đi."
Lạp Lệ Sa giản lược đi gần hơn cả trăm chữ trong tiểu văn cầu hôn của mình, giờ chỉ còn một câu: "Tớ muốn cùng cậu kết hôn."

Phác mỹ nhân lại rơi lệ, thế nhưng vẫn không nhúc nhích, cũng hỏi: "Cứ như vậy?"

Cùng nụ cười trên môi Lạp Lệ Sa cũng rơi nước mắt, cô âu yếm nhìn vào mắt Phác Thái Anh: "Thái Anh ~"

Phác Thái Anh xuy một tiếng cười, lúc này mới duỗi tay ra: "Mang lên cho tớ đi."

Lạp Lệ Sa hắc cười, liền đứng lên mang cho Phác Thái Anh, Phác Thái Anh lại nói: "Tớ cho cậu đứng lên rồi sao?"

Lạp Lệ Sa lại lần nữa quỳ xuống, lấy nhẫn ra khỏi hộp mang lên cho Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh: "Đứng lên đi."

Lạp Lệ Sa đứng lên.

Phác Thái Anh dùng ngón tay chọc chọc trán Lạp Lệ Sa: "Chuẩn bị khi nào?"

Lạp Lệ Sa: "Ngày hôm qua."

Phác Thái Anh xòe tay cho Lạp Lệ Sa xem: "Đẹp không?"
Lạp Lệ Sa vỗ tay: "Quá đẹp luôn!"

Mắt thấy một giọt nước mắt trong suốt như pha lê của Phác Thái Anh lại muốn rơi xuống, Lạp Lệ Sa vội vàng hôn lấy nó.

Trái phải không có người thật sự quá thuận tiện, nghĩ như thế nào liền có thể làm thế đó, không cần lo lắng có người quấy rầy.

Phác – người vừa được nhận nhẫn – Nghi Thái Anh, rõ ràng tâm tình rất tốt, dính người đến không chịu được, ngã vào lòng Lạp Lệ Sa hỏi cái này cái kia.

Chờ đến khi báo cáo hết mọi sự tình cho nàng xong xuôi, Lạp Lệ Sa mới phát hiện mình quên đem bó hoa trên bàn tặng cho nàng.

Không quan trọng không quan trọng, Phác Thái Anh đã nói rất tốt rồi, khà khà.

Chỉ là cái camera ghi hình này, các cô không thể gửi toàn bộ cho bạn bè được, đương nhiên phải cắt bỏ chỉnh sửa vài đoạn quan trọng.
Về chỗ bị cắt thì nó là đoạn ứ ứ ứ......

Ngày lĩnh chứng đó, mẹ cũng cùng đi.

Một hai nhất định phải đi.

Lạp Lệ Sa cầu hôn không nói cho bà, bị bà càm ràm hơn nửa năm, còn nói video cắt hết trơn rồi thì có cái gì coi nữa đâu.

Rõ ràng là xem đi xem lại rất nhiều lần.

Còn nói ý tưởng này là của bà, bà đợi lâu vậy rồi cuối cùng cái gì cũng không nói.

Lạp Lệ Sa chỉ có thể dạ dạ dạ, con xin lỗi con xin lỗi.

Lại nói Lạp Lệ Sa có cái miệng mà không biết dùng, chỉ nói mỗi một câu như vậy, may mà là Thái Anh, bằng không là người khác thì người ta nguyện ý mới lạ đó.

Lạp Lệ Sa nhỏ bé, dạ dạ dạ.

Phác Thái Anh ở bên cạnh cũng không nói giúp cô một câu, tức chết rồi.

Bởi vì trước đó đã chuẩn bị đầy đủ, các cô lĩnh chứng không mất quá nhiều thời gian.
Mẹ cầm di động quay lại toàn bộ quá trình, thoạt nhìn so với vợ vợ mới cưới các cô còn vui vẻ hơn, cái này cũng đủ làm bà thõa mãn rồi.

Sau đến lúc các cô tuyên thề, giống như các cặp đôi bình thường khác.

Vào cuối ngày, mẹ và nhϊếp ảnh gia cùng cầm máy ảnh, ghi lại hình ảnh các cô mỉm cười nhìn nhau.

Mặt trời ngã về phía tây, bóng đêm phủ lên bầu trời, trong mắt họ giờ đây chỉ có nhau.

"Thật tốt."

[Hoàn]

- ------------

Góc tâm sự nhỏ chút xíu:

Cuối cùng cũng hoàn bộ "Thú vị" của Mễ Nháo Nháo, mình thật sự rất vui, vì mình mà bộ này bớt hay mất tiêu nhưng vẫn cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện tận bây giờ nha, và hãy ủng hộ nhiều tác phẩm khác của Mễ Nháo Nháo nha Hihi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro