26 - 30
Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh trò chuyện tổng cộng 40 phút, trong đó 30 phút hai người im lặng không nói một câu.
Phác Thái Anh đang làm việc trên máy tính, vừa vặn Lạp Lệ Sa bên này cũng có vài thứ cần viết, hai người liền không nói chuyện, chỉ nghe tiếng hít thở cùng tiếng gõ bàn phím qua điện thoại.
Cứ như vậy một lúc lâu, Lạp Lệ Sa thậm chí có thể so được tốc độ đánh chữ của cô nhanh hơn Phác Thái Anh một chút.
Bất quá này không phải để khoe kỹ năng, nên cô không nói, cũng không nghĩ dùng chủ đề râu ria này để quấy rầy khoảng thời gian bình yên của hai người.
Lạp Lệ Sa chợt nhớ tới hồi đại học năm hai, có người bạn cùng phòng thoát kiếp FA, điều thay đổi rõ ràng nhất của người bạn đó, chính là điện thoại được sử dụng nhiều hơn.
Cơ hồ mỗi buổi tối, người bạn cùng phòng và bạn trai đều phải gọi điện cả một đêm, đôi khi đã ngủ rồi nhưng vẫn không cúp máy, không nói lời nào để cho đến sáng.
Lạp Lệ Sa lúc ấy không quá hiểu loại hành vi này, không rõ hai người không nói gì thì có lạc thú ở chỗ nào.
Hiện tại cô có chút hiểu, nếu là cùng Phác Thái Anh kéo dài cuộc trò chuyện đến sáng mai, cô nghĩ cô có thể nghe được thanh âm rời giường buổi sáng của nàng.
Ah thanh âm đó a.
Nhưng khi Lạp Lệ Sa không muốn quấy rầy, vẫn sẽ luôn có người khác thay cô làm.
Cuộc trò chuyện đến phút 35, Lạp Lệ Sa nghe được tiếng chuông cửa bên phía Phác Thái Anh, ngay sau đó tiếng bàn phím của nàng cũng dừng lại, nàng nói với Lạp Lệ Sa: "Có người."
Lạp Lệ Sa cũng dừng công việc trên tay, lẳng lặng lắng nghe, nghe bên kia Phác Thái Anh đứng lên mở cửa.
"Phác lão sư." Một thanh âm của nam nhân.
Phác Thái Anh hỏi: "Làm sao vậy?"
Người nọ nói: "Ngày mai trời mưa, nghe nói không tốt lắm, cho nên chúng ta xuất phát trước nửa giờ," nói xong hắn bổ xung thêm: "Tôi thấy cô không có online trong nhóm, nghĩ là cô đã ngủ rồi, nên tới đây nói cho cô trước một tiếng."
Phác Thái Anh ừ một tiếng: "Tôi đang viết tài liệu, cảm ơn anh."
Người nọ: "Được, không quấy rầy cô."
Cửa đóng lại, Lạp Lệ Sa liền hỏi Phác Thái Anh: "Sớm hơn nửa tiếng là mấy giờ?"
Phác Thái Anh nói: "Năm giờ."
Lạp Lệ Sa hít một hơi: "Này cũng quá sớm rồi."
Phác Thái Anh: "Chỗ đó vốn hẻo lánh, thời gian của chúng tôi cũng không đủ."
Cái mùa này, 5 giờ trời mới vừa sáng, Lạp Lệ Sa đã rất lâu không rời giường giờ này, thậm chí lúc cô ăn chơi điên cuồng, thì giờ này mới là giờ đi ngủ.
Lạp Lệ Sa a một tiếng: "Kia sớm quá, cậu thức dậy được không? 5 giờ tập hợp chắc 4 giờ hơn đã phải dậy rồi."
Phác Thái Anh cười: "Hơn bốn giờ thôi mà."
Lạp Lệ Sa đột nhiên nghĩ tới Trương Hân, hình như cô ây khi làm nghiên cứu, dậy sớm như vậy cũng không phải lạ, có khi số liệu không đúng, phải thức nguyên đêm là chuyện thường.
Lúc Trương Hân nhắn tin than vãn trong nhóm, Lạp Lệ Sa cũng không quá mức để ý, nhưng với Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa thấy xót.
Tiện đà cô hỏi: "Bên kia ăn uống thế nào? Cậu có quen không?"
"Lạp đại tiểu thư," Phác Thái Anh lời nói mang ý cười: "Tôi không phải khách du lịch."
Lạp Lệ Sa cười: "Vất vả rồi vất vả rồi."
Lạp Lệ Sa đưa mắt nhìn thời gian bên góc màn hình máy tính, nói với Phác Thái Anh: "Vậy cậu ngủ sớm một chút đi, gần 10 giờ rồi."
Phác Thái Anh ừ một tiếng.
Lạp Lệ Sa nghĩ nghĩ, vẫn là đem lời nghẹn chưa nói kia nói ra: "Người vừa nãy là Lâm lão sư sao?"
Không biết câu này có gì buồn cười, Phác Thái Anh cười thực rõ ràng: "Là Lâm lão sư."
Lạp Lệ Sa mím môi: "Anh ta lần này cũng đi a."
Phác Thái Anh nói: "Ừm."
Lạp Lệ Sa lại hỏi: "Kia, ngày hôm qua mọi người mở họp, thời điểm Trương Hân báo cáo, tôi gửi mấy tin nhắn kia, anh ta cũng thấy được sao?"
Phác Thái Anh: "Thấy được."
"Kia, anh ta có......" Lạp Lệ Sa bỗng nhiên không biết nói gì, trong lòng rầu rĩ nói một câu "Haizz không có gì" rồi kết thúc.
Phác Thái Anh lại cười.
Lạp Lệ Sa khó hiểu: "Cậu cười cái gì?"
Phác Thái Anh: "Toàn thế giới chỉ có một người tên Lâm lão sư sao?"
Lạp Lệ Sa nhất thời nghe không hiểu: "Có ý gì?"
"Đồ ngốc." Phác Thái Anh nói.
Lạp Lệ Sa lúc này mới thông: "Không phải Lâm Kiệt a."
Phác Thái Anh: "Không phải, Lâm Kiệt không ở đây."
Lạp Lệ Sa nghe được tiếng lòng nhẹ nhõm của mình: "Ah."
Phác Thái Anh: "Hiện tại mọi người đều biết có một kẻ thần bí đang theo đuổi tôi, còn mua cho tôi rất nhiều đồ ăn," nàng dịu dàng nói: "Là ai a?"
Lạp Lệ Sa giả ngu: "A? Ai a?"
Phác Thái Anh cười cười: "Nhưng thật ra Chu Huy, lần này anh ta có tham gia."
Đột nhiên nhắc đến Chu Huy, Lạp Lệ Sa mờ mịt cảm thấy cái tên này hình như mình đã nghe được ở đâu rồi.
Cô hỏi: "Lại là người theo đuổi cậu sao?"
Phác Thái Anh bất đắc dĩ trả lời: "Cậu."
Lạp Lệ Sa nghi hoặc: "Tôi? Sao tôi không biết chứ."
Phác Thái Anh: "Buổi sáng anh ta hỏi Trương Hân phương thức liên hệ của cậu."
Lạp Lệ Sa lúc này mới nhớ tới, lần trước sinh nhật Phác Thái Anh, Trương Hân cũng nói cho cô biết về người tên Chu Huy này.
Lạp Lệ Sa cười: "Trương Hân khẳng định không cho a."
Phác Thái Anh: "Cho nên anh ta liền quay đầu hỏi tôi."
Lạp Lệ Sa bật cười: "Cậu khẳng định cũng không cho a."
Phác Thái Anh hỏi: "Tôi vì cái gì mà không cho?"
Lạp Lệ Sa lui một bước: "Vậy cậu cho đi."
Phác Thái Anh: "Không cho."
Lạp Lệ Sa cong môi cười.
"Lạp Lệ Sa." Phác Thái Anh đột nhiên kêu tên cô.
Lạp Lệ Sa: "Làm sao vậy?"
Mỗi lần Phác Thái Anh gọi tên Lạp Lệ Sa, là mỗi lần tim cô đập điên cuồng, cho nên Lạp Lệ Sa phải làm đủ mọi công tác chuẩn bị, tay vịn bàn phím, nín thở chờ.
Phác Thái Anh nói: "Tôi ngủ, bye bye."
Lạp Lệ Sa nghẹn đến nỗi thiếu chút nữa nghẹn chết, cô nghĩ nghĩ: "Tôi nói gì sai sao?"
Phác Thái Anh cười cười: "Không có, đừng nghĩ nhiều, chính là thời gian cũng muộn rồi."
Lạp Lệ Sa: "Được rồi, bye bye."
Điện thoại vừa tắt, Lạp Lệ Sa đem đoạn tài liệu không có ý nghĩa vừa gõ từng cái từng cái xóa sạch, xóa được một nửa thì cô nhìn máy tính bật cười thành tiếng, kéo chăn trên đùi lên, che miệng cười.
Vốn tưởng hôm nay cùng Phác Thái Anh cứ như vậy kết thúc, không nghĩ tới lúc Lạp Lệ Sa chính thức vùi mình vào công tác, trên máy tính xuất hiện một tệp tin do Phác Thái Anh gửi đến, tiêu đề là "Đều ở chỗ này".
Lạp Lệ Sa khó hiểu mở tệp tin ra, nhìn thấy thứ bên trong liền bật cười.
Là sơ yếu lý lịch của Phác Thái Anh.
Không phải loại sơ yếu lý lịch nghiêm túc, trong đó còn có rất nhiều sticker.
Bên cạnh tiêu đề sơ yếu lý lịch, có một cái sticker viết là "Hiểu biết về Phác Thái Anh cho Lạp ngốc nghếch"
Lạp Lệ Sa một tay đặt dưới cằm, cố nén cười mà lăn lăn chuột, nhưng nghĩ nghĩ, hiện lại trong nhà chỉ có mỗi mình cô, tại sao phải nén cười chứ.
Kết quả là, trong phòng khách yên tĩnh, bỗng truyền đến một tiếng "Hehe" đầy quỷ dị.
Lạp Lệ Sa xem qua một lần, biết Phác Thái Anh hẳn bây giờ vẫn chưa ngủ, nhắn hỏi nàng: Cậu nãy giờ lạch cạch là viết cái này sao?.
Phác Thái Anh trả lời trong vài giây: Đúng vậy Lạp tiểu thư
Lạp Lệ Sa khen nàng: Rất có lòng Phác tiểu thư
Phác Thái Anh không nhắn lại, Lạp Lệ Sa liền tiếp tục mở tệp tin kia lên, xem lại từ đầu.
Khúc đầu không có gì đặc biệt lắm, chỉ là sơ yếu lý lịch bình thường của Phác Thái Anh, tư liệu mấy bữa trước Lạp Lệ Sa nhận được cũng có nhắc đến, thậm chí nó so với tư liệu của Lạp Lệ Sa còn ít hơn, cũng không có bức ảnh chụp hồi đại học.
Tuy nhiên vẫn có một số việc mà Lạp Lệ Sa không thể hỏi được từ người khác, một vài chuyện Phác Thái Anh thường làm ngoại trừ công việc, vì chỉ là một chi tiết nhỏ, nên Phác Thái Anh không có nói cho mẹ Lạp Lệ Sa, nhưng đều được nàng viết chi tiết trong sơ yếu lý lịch.
Ví dụ như nàng nói mình có một quán cà phê, một cửa hàng bán hoa, một phòng vẽ tranh nho nhỏ, bên cạnh còn thêm một cái sticker, "Có thời gian sẽ mang Lạp tiểu thư đến đây chơi".
Lại lướt xuống, lần này, đây mới là trọng điểm Lạp Lệ Sa muốn nhìn nhất.
Dù chỉ có ba dòng.
Kinh nghiệm yêu đương: Không có
Kinh nghiệm theo đuổi: Không có
Không phải thẳng nữ
Cái câu cuối cùng kia "Không phải thẳng nữ", giống như viết để cho người nào đó xem, còn dùng cỡ chữ lớn hơn bình thường.
Lạp Lệ Sa cong môi cười, đem ba câu này chụp màn hình lưu lại.
Không có kinh nghiệm theo đuổi, vậy được theo đuổi thì sao? Không có kinh nghiệm yêu đương, vậy ái muội thì được sao? Không phải thẳng nữ, thì nhất định là cong sao?
Lạp Lệ Sa cố ý phóng to ba dòng này, giống như phóng to một bức ảnh, cố gắng tìm ra một lỗi sai trong đó, cuối cùng cũng tìm ra được, nhưng lỗi sai đó lại xuất phát từ bản thân cô.
Cô rảnh rỗi đến vậy sao?
Phác Thái Anh người này phải tri kỷ đến mức nào chứ, bên cạnh đoạn sơ yếu lý lịch ngắn, trang sau còn có rất nhiều ảnh chụp, có các loại ảnh của nàng, ảnh tốt nghiệp đại học, ảnh nàng ôm mèo chụp ở quán cà phê, ảnh nàng ở cửa hàng hoa cắm hoa, ảnh nàng vẽ tranh, nàng đánh đàn.
Lạp Lệ Sa thõa mãn đến không chịu được, mỗi tấm đều cẩn thận lưu xuống, cân nhắc một hồi liền chọn được ba tấm, một tấm làm màn hình khóa, một tấm làm màn hình nền, một tấm khác làm nền cuộc trò chuyện trên wechat của cô và Phác Thái Anh.
Cuối tệp còn còn một trang, trên đó chỉ ghi vỏn vẹn một hàng: "Phần còn lại, là chuyện xưa với Lạp Lệ Sa..."
Dấu ba chấm như nói vẫn còn viết tiếp, nhưng hình như là muốn để Lạp Lệ Sa viết tiếp.
Cũng chính nhờ một câu đơn giản này, Lạp Lệ Sa đăm chiêu nhìn rất lâu.
Haizzz.
Tại sao tám năm trước cô không phát hiện Phác Thái Anh là người như vậy chứ, rõ ràng đại tiểu thư là người khó gần, còn không dễ nói chuyện, người lạ cũng không đến gần được.
Đây là tệp văn bản có thể chỉnh sửa được, Lạp Lệ Sa đầu óc nóng lên, nhấc tay lên, liền ở đoạn văn bản nhấn enter.
Nhưng hơn nửa ngày, Lạp Lệ Sa nửa chữ cũng chưa viết vào.
Cũng không có kinh nghiệm yêu đương, không có kinh nghiệm theo đuổi.
Lạp Lệ Sa dành rất nhiều thời gian nghiêm cứu bản lý lịch này, nhưng kết quả vẫn như ban đầu, cô không hề nhúc nhích, lúc quay đầu nhìn thì đã hơn 11 giờ.
Cô lưu lại tệp văn bản gửi lên điện thoại rồi đóng máy tính lại, lại vào wechat Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh giờ này hẳn đã ngủ, nếu vừa rồi nàng ngủ lúc mười giờ hơn thì chắc sẽ ngủ được hơn năm tiếng, mai lên xe nếu có thể ngủ, theo thông tin mà Trương Hân gửi cho cô, nàng miễn cưỡng có thể ngủ được hai giờ nữa.
Cộng lại được khoảng bảy tiếng, được rồi.
Lạp Lệ Sa lo lắng xong, lập tức phát hiện hình như mình lo hơi quá, cứ như một đứa ngốc.
Nhàn rỗi không có việc gì làm, cô liền chọc chọc ảnh của Phác Thái Anh trên màn hình.
Giống như có thứ gì thay đổi, dẫn tới tâm trạng tốt hơn nhiều, lần này Lạp Lệ Sa phóng to ảnh của nàng, không có giống trước kia xem xong liền chạy trốn.
Lần này cô nghiêm túc thưởng thức ảnh chụp của nàng, sau khi phóng to lại để ý thấy chữ "J" không quá rõ ở góc dưới bên phải màn hình, xác nhận bức ảnh này thật sự gửi từ Phác Thái Anh.
Thoát ra ngoài, cô thuận tiện dạo quanh vòng bạn bè của Phác Thái Anh.
Vốn nghĩ rằng bài đăng mới nhất chắc khoảng ba ngày trước, không ngờ Phác Thái Anh lại mới cập nhật vào tối nay, khoảng nửa tiếng trước.
Caption là hai chữ "Ngủ ngon", kèm them một tấm hình.
Đó là bức ảnh Phác Thái Anh tự sướиɠ trước gương, nàng một tay chống cằm một tay cầm điện thoại, nàng rất thích ở góc này chụp toàn thân mình trong gương, trên người mang một chiếc váy lụa dây.
Vẫn như cũ không chịu mặc đàng hoàng, còn để lộ nửa vai trần.
Phác Thái Anh còn đưa bờ vai trần trắng nõn ra trước máy ảnh, cả người nàng, cả người nàng...thật sự quá tuyệt mà.
Còn có tóc nàng, vén một bên để lội chú cá nhỏ trên tai, trên môi còn ngậm một bông hoa nhỏ.
Bông hoa này Lạp Lệ Sa rất quen thuộc, cô đã lấy phần giấy ghi chú còn dư hôm qua, gấp lại thành bông hoa giấy nhỏ màu hồng, bỏ vào cho nàng.
Lạp Lệ Sa cố gắng điều chỉnh nhịp thở, hít vào rồi từ từ thở ra, nội tâm nhộn nhạo đến khó chịu.
Cô lại phóng to gương mặt Phác Thái Anh ra, người này giống như đang nhìn Lạp Lệ Sa, giống như đang cười với Lạp Lệ Sa.
Cứ như vậy Lạp Lệ Sa liền phải tự mình đa tình nghĩ đây là Phác Thái Anh cố tình đăng để cho mình cô xem, không khách khí lưu bức ảnh kia lại, nhanh chóng thay màn hình nền điện thoại của mình.
Gợi cảm chiến thắng tuyệt đối.
Ngay sau đó, cô nhấn mở lại vòng bạn bè Phác Thái Anh, để lại một cái bình luận, bên dưới viết: Ngủ ngon
Vì thế buổi tối trước khi ngủ, Lạp Lệ Sa liền nằm thưởng thức người trong bức ảnh kia rất rất lâu.
Vì thế buổi tối sau khi ngủ, Lạp Lệ Sa mơ thấy nhân vật chính trong bức ảnh đó.
Phác Thái Anh mang chiếc váy như trong ảnh, ngồi trên đùi Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa hoàn toàn quên mất cảnh tượng diễn ra như thế nào, dù sao thì, bọn họ tự nhiên cứ như vậy.
Bông hoa trên môi Phác Thái Anh bây giờ đã vương vãi khắp trên mặt đất, to có nhỏ có, cả căn phòng đều ngập trong màu hồng.
Rất khó diễn tả được, rất SẮC, rất TÌNH.
Phác Thái Anh giờ đây vừa ôn nhu như nước vừa câu dẫn, nàng đưa ngón trỏ nâng cằm Lạp Lệ Sa lên, cũng nói với Lạp Lệ Sa: "Cậu còn có thể nhịn được bao lâu?"
- ------------
Góc phiên ngoại nhỏ chút xíu:
Phác Thái Anh: Cậu còn có thể nhịn được bao lâu?
Lạp Lệ Sa: *nuốt nước bọt*
Phác Thái Anh: Hửm...?
Lạp Lệ Sa:......Không nhịn được
Giấc mơ này khiến Lạp Lệ Sa toát hết mồ hôi mẹ mồ hôi coi.
Nhưng đáng tiết thay, tỉnh lại không bao lâu, cô lại đem nội dung trong giấc mơ kia quên hết sạch, trong mơ dường như có chuyện gì đó xảy ra, nhưng dường như cũng không có gì xảy ra, cô chỉ nhớ đến ánh mắt nóng bỏng của Phác Thái Anh lúc nâng cằm cô lên, còn cô càng tệ hơn, cả người nóng như lửa đốt.
Một thân mồ hôi nhễ nhại, không thể ngủ lại, phải vào nhà tắm tắm rửa mới chịu được.
Bên ngoài trời vẫn tối đen, mở điện thoại lên thấy đã 4 giờ 15, liền mở cuộc trò chuyện của Phác Thái Anh, nhưng vừa nhìn thấy hình nền trên di động liền bị nhan sắc của đại mỹ nữ đả kích khiến cô suýt quên mình định làm gì.
Lạp Lệ Sa hỏi nàng: Dậy rồi sao?
Phác Thái Anh: Dậy rồi, ăn sáng
Phác Thái Anh: Cậu dậy sớm vậy?
Lạp Lệ Sa do dự một lúc, vẫn là nói thật với Phác Thái Anh: Mơ thấy cậu
Phác Thái Anh bên kia cong môi cười: Tôi cũng vậy
Lạp Lệ Sa không nói mình mơ thấy gì, Phác Thái Anh cũng không hỏi.
Phác Thái Anh cũng không nói nàng mơ thấy gì, Lạp Lệ Sa học theo nàng cái gì nhịn được sẽ nhịn, nên cũng nghẹn không hỏi.
Đoạn đối thoại ngắn gọn kết thúc, Lạp Lệ Sa không nói gì, Phác Thái Anh cũng không nhắn gì nữa.
Sau Lạp Lệ Sa nằm nghiêng trên giường, tay nắm di động, lại thϊếp đi.
Lại lần nữa bị đánh thức bởi tiếng inh õi của đồng hồ báo thức, Lạp Lệ Sa mơ mơ màng màng tắt đi, phát hiện mười mấy phút trước Phác Thái Anh có gửi cho cô một tin.
Chỉ một bức ảnh chụp, thoạt nhìn là tùy tiện chụp trong xe, tuy rằng nói là ảnh tự sướиɠ, nhưng không thể nhìn thấy được toàn bộ ngũ quan của Phác Thái Anh, chỉ lộ rõ nàng đang mang mủ cùng khẩu trang, còn có khăn quàng cổ và bao tay.
Tất cả đều là đồ giữ ấm Lạp Lệ Sa đưa.
Phác Thái Anh giơ tay lên, trên tay còn cầm một mảnh giấy ghi chú, Lạp Lệ Sa phóng to lên nhìn, thì thấy trên đó viết "Đây là Phác Thái Anh".
Lạp Lệ Sa phụt cười thành tiếng, tỉnh cả người.
Cô nhớ trong túi đồ mình đưa cho Phác Thái Anh, bên trong đều là giấy ghi chú được Lạp Lệ Sa dán vào, ví dụ như "Đây là chocolate", "Đây là khăn quàng cổ", "Đây là bao tay"......
Chữ Phác Thái Anh thật không tồi, Lạp Lệ Sa tiện tay lưu bức ảnh lại.
Ngày mới mở đầu vui vẻ tràn đầy tinh lực, bình thường đến bữa sáng Lạp Lệ Sa cũng lười làm, nhưng hôm nay lại cần mẫn, đun sữa nướng bánh mì, còn tự nhận là sống healthy.
Bởi vì tự mình l*иg lộn làm bữa sáng, đi làm liền bị muộn, bất quá không phải không có chỗ tốt, cả quảng đường từ nhà đến công ty đều rất thông thoáng.
Vào cửa thang máy, vừa ấn lên tầng rồi cầm di động xem mấy tin nhắn chưa đọc xong, lại có một âm thanh cắt ngang.
"Chờ đã chờ đã, chị Lệ Sa Lệ Sa, chờ em một chút!"
Lạp Lệ Sa thấy một bóng người đang ào ào chạy tới, cô liền ấn giữ cửa thang máy.
Vừa đi vào, Tiểu Nhã thở không ra hơi, vừa lấy hơi vừa cười với Lạp Lệ Sa: "Sớm a."
Lạp Lệ Sa: "Sớm."
Nói xong Lạp Lệ Sa ngẩng đầu nhìn những con số trên bảng điện tử, cũng nghe thấy Tiểu Nhã cười gượng hai tiếng.
Hôm nay thang máy hình như chậm hơn thường ngày, Lạp Lệ Sa tuy tay còn cầm di động, nhưng tâm tư lại không đặt ở đây.
Mỗi lần ở chung một không gian với cái người này, nói không xấu hổ căn bản không có khả năng.
"Ha ha," Tiểu Nhã lại nhỏ giọng cười, chỉnh lại túi xách trên vai: "Chị cũng đến muộn a."
Lạp Lệ Sa: "Ừ."
Tiểu Nhã: "Em lần đầu tiên đến muộn, không biết có bị mắng không nữa."
Không liên quan đến Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa không thèm nói lời nào.
Không nghĩ tới Tiểu Nhã vẫn kiên trì cười với cô, nói: "Chị Lệ Sa Lệ Sa, chị và chị họ em đang ở bên nhau sao ạ?"
Vấn đề hỏi đến thực sự quá bất ngờ, Lạp Lệ Sa sửng sốt hồi lâu.
Sau đó: "Cái gì?"
Tiểu Nhã: "A không có không có không có việc gì không có việc gì, em tùy tiện hỏi thôi."
Lạp Lệ Sa liếc mắt nhìn con số trên bảng điện tử, vẫn là nhịn không được hỏi: "Vì sao lại hỏi vậy?"
Tiểu Nhã khó hiểu: "Chị em không phải thích chị sao."
Lạp Lệ Sa lần nữa lộ vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Cái gì?"
Tiểu Nhã lập tức: "Ah này cũng là tùy tiện nói thôi ạ."
Lạp Lệ Sa: "......"
Tiểu Nhã nói thêm một câu: "Em đoán ha ha," cô ấy nghĩ nghĩ lại nói: "Hình như khi đó chị em rất thích chị."
Cô ấy lại nói: "Này cũng là đoán, chị đừng để trong lòng nha."
Lạp Lệ Sa: "......"
Không cần tìm lí do, thang máy đinh một tiếng đến tầng lầu Tiểu Nhã.
Tiểu Nhã: "Em phải đi rồi, hẹn gặp lại."
Lạp Lệ Sa: "......"
Cửa thang máy từ từ đóng lại, Tiểu Nhã từ từ biến mất, Lạp Lệ Sa nhìn chiếc túi xách Tiểu Nhã, trong lòng chợt có một ý muốn thôi thúc, cô muốn đuổi theo tóm lấy Tiểu Nhã, bắt cô ấy phải kể chuyện, kể rõ ràng từng chuyện.
Bị Tiểu Nhã làm cho rối loạn một nùi, nguyên một buổi sáng, Lạp Lệ Sa mỗi lúc rảnh rỗi lại bắt đầu nhớ đủ loại hồi ức cùng Phác Thái Anh.
Nhưng thật sự quá khó, chuyện khi xưa đã lâu lắm rồi, còn chuyện sau đó các nàng thật sự không có gì.
Cuối cùng là Phác Thái Anh bắt đầu từ khi nào thích cô? Nàng đang tính toán gì?
Nhưng mà đúng là sau bao nhiêu năm lúc gặp lại Phác Thái Anh, nàng đều cư xử rất kì quái với cô, hay có thể nói là tràn đầy hảo cảm với cô.
Nghĩ đến đây, trên màn hình máy tính phản chiếu một nữ nhân tươi cười đến độ khóe miệng kéo rộng tới mang tai.
Theo những gì Trương Hân nói hôm qua và tình hình của Trương Hân hôm nay, có lẽ nhóm nghiên cứu sinh đúng là đã đến một nơi tín hiệu không tốt lắm.
Chờ đến 9 giờ tối, Trương Hân mới online trong nhóm, đầu tiên là nói về mấy chủ đề về hạng mục cô ấy đang làm, sau đó nói thêm một cậu "Tớ mệt quá a, tớ ngủ trước nha chị em."
Lạp Lệ Sa vừa muốn nhấn vào cuộc trò chuyện riêng với Trương Hân liền thu tay về.
Phác Thái Anh bên kia không chút động tĩnh, Lạp Lệ Sa nghĩ, nếu Phác lão sư là người phụ trách hạng mục, khẳng định sẽ bận hơn Trương Hân rất nhiều.
Mới nghĩ như vậy, Lạp Lệ Sa bỗng thấy được một vòng đỏ quanh ảnh đại diện Phác Thái Anh.
Lạp Lệ Sa chạy nhanh vào xem, thấy Phác Thái Anh đăng story một bức ảnh, là mặt trời lặn.
Trên ảnh chụp có nửa mặt nàng, còn có tay nàng, đang giơ lên trời tạo thành số "7", chẳng qua thay vì nói thấy được nửa khuôn mặt, chi bằng nói chỉ lộ mỗi đôi mắt, trang phục thì vẫn như buổi sáng, ngón tay tạo thành số 7 kia dừng ở giữa mặt trời.
Phác Thái Anh có một đôi mắt đẹp, không cười đã đẹp, nhưng khi cười lên càng đẹp mắt hơn, viền mắt lúc này tạo thành hình vòng cung hoàn hảo, Lạp Lệ Sa miễn cưỡng có thể đoán là Phác Thái Anh đang mỉm cười.
Lạp Lệ Sa đem bức ảnh lưu lại, tiện tay bình luận: Đẹp
Không nghĩ tới Phác Thái Anh trả lời ngay.
Thái Anh trả lời J: Cái gì đẹp?
J trả lời Thái Anh: Hoàng hôn đẹp
Lạp Lệ Sa cố tình chỉ nhắn mỗi câu này, chờ Phác Thái Anh trả lời cô, hay nàng không trả lời cũng được, dù sao lát nữa cô vẫn sẽ nói câu mình định nói "Cậu càng đẹp hơn", không nghĩ rằng, Phác Thái Anh lại đi xóa story.
Lạp Lệ Sa lập tức bật cười, đi qua cuộc trò chuyện riêng với Phác Thái Anh.
Lạp Lệ Sa: Làm gì vậy?
Phác Thái Anh: Chụp hỏng
Lạp Lệ Sa cười cười: Ngày mai sẽ có 6 sao?
Thái Anh: Nói sau
Ngoài miệng thì kêu nói sau, nhưng đúng thời điểm này hôm sau, Phác Thái Anh đăng một cái story mới.
Không phải chỗ mặt trời lặn hôm trước, Phác Thái Anh lần này không đội mũ mang khẩu trang cùng khăn choàng, vẫn như cũ để lộ nửa mặt, nhưng không còn cười như hôm qua, dùng ngón út chọc chọc vào mặt trời đằng xa tạo thành số 6.
Có chút miễn cưỡng nha, Lạp Lệ Sa vừa cười vừa lưu tấm ảnh xuống.
Nghĩ rằng Phác Thái Anh chắc đang bận rộn, Lạp Lệ Sa không muốn đi quấy rầy, nhưng vẫn muốn nịnh nàng.
Cô nhanh tay bình luận: Thái Anh đẹp quá!
Thái Anh không thèm để ý cô.
Con số mà Phác Thái Anh làm chính là đếm ngược, mỗi ngày một số khác nhau, những con số giảm dần, đại khái vì biết Phác Thái Anh chỉ để cho mỗi cô thấy, Lạp Lệ Sa cảm giác như được thiên vị, cũng bởi vì được nịnh nọt, thời gian sau đó, mỗi ngày Phác Thái Anh đều đăng một cái story, còn Lạp Lệ Sa thì khen nàng hết lời.
Chỉ là Thái Anh đại tiểu thư của chúng ta chưa bao giờ để ý đến cô.
Rồi tới một ngày kia, Phác Thái Anh đăng story sớm hơn thường ngày vài giờ.
Bối cảnh thay đổi, thấy rõ nàng đang ở trên xe, ngoài cửa sổ còn thấy được khung cảnh hoàng hôn treo sau ngọn đồi.
Không chỉ có như vậy, lần này nửa mặt của Phác Thái Anh cũng không thấy được, chỉ có mỗi một dòng caption viết "Hoàng hôn dành cho ai?"
Nghĩ chắc nàng đang rời thôn, Lạp Lệ Sa vẫn như cũ thuận tay lưu ảnh lại, bất quá hôm nay không có mặt nàng, không thích hợp để khen đại mỹ nữ xinh đẹp.
Vì thế nên cô nhắn: Là tôi nha ~!
Gửi xong liền thoát ra ngoài, nhưng cũng rất mau, di động vang lên.
Lạp Lệ Sa nhanh tay cầm lên, không nghĩ tới lại là Trương Hân.
Trương Hân: Là, Tôi, Nha ~?!?
Lạp Lệ Sa sững sốt: ?
Lạp Lệ Sa: Cậu thấy được sao?
Trương Hân hỏi: Vì sao tớ không thể thấy?
Trương Hân lại nói: Cậu đáng yêu quá nha
Lạp Lệ Sa đỏ từ đầu đến chân, cô không cần nhìn cũng biết biểu cảm của Trương Hân bây giờ như nào.
Lạp Lệ Sa hết cách nên hỏi: Cậu có thể thấy mấy cái?
Trương Hân: Không phải cô ấy chỉ mới đăng một cái hôm nay sao?
Trương Hân: Không phải không phải chứ? Lại chỉ để mỗi cậu thấy được?
Lạp Lệ Sa nhẹ nhõm thở ra một hơi, trong lòng như được ướp mật, nếu không chắc cô nhục sống không nổi quá.
Lạp Lệ Sa hỏi Trương Hân: Ngày mai trở về à?
Trương Hân: Đúng vậy, nhưng vé máy bay còn chưa mua, chắc tối nay mới mua
Trương Hân: Sao không đi hỏi Phác lão sư nhà cậu đi chứ a
Lạp Lệ Sa: Cậu ấy bận
Trương Hân: Đúng thật
Trương Hân: Phác lão sư mấy ngày nay quả thật rất vất vả, bên trung gian có rất nhiều vấn đề cần cô ấy sửa lại, không có Phác lão sư chúng tớ chắc không làm được
Lạp Lệ Sa muốn hỏi chi tiết thêm chút, Trương Hân lại nhắn tin khác.
Trương Hân: Ăn cơm đây, không nói nữa, còn có mấy lãnh đạo khác ở đây
Lạp Lệ Sa hỏi: Mọi người uống rượu sao?
Trương Hân: Uống a
Trương Hân: Nói mới thấy tửu lượng của Phác lão sư tốt thật
Trương Hân: Chắc lần trước là do cậu uống nhiều quá nên người ta muốn đưa cậu về thì có, ha ha, vì cái gì đây ta?
Lạp Lệ Sa: Bớt nhiều chuyện đi
Không biết bọn họ ăn bữa cơm này bao lâu, cũng không biết Phác Thái Anh uống bao nhiêu rượu, không biết Phác Thái Anh đi nhiều ngày như vậy có mệt không, cũng không biết lúc nào Phác Thái Anh sẽ tìm cô.
Một mình ở nhà nhàm chán, thời gian rảnh rỗi trôi thật chậm, lăn tới lăn lui xem cái này chơi cái kia, rốt cuộc cũng hơn 10 giờ tối, tin nhắn Phác Thái Anh gửi tới.
Lời ít ý nhiều: Ngày mai trở về
Lạp Lệ Sa: Khi nào ngày mai?
Phác Thái Anh nói: Chiều mai
Lạp Lệ Sa đang muốn hỏi thêm thì Phác Thái Anh lại nhắn: Hơi buồn ngủ, tôi ngủ trước đây
Lạp Lệ Sa đành phải nhắn: Được
Đợi cả đêm liền nhận được một câu như vậy, lòng Lạp Lệ Sa ẩn ẩn khó chịu.
Cô vốn định hỏi Trương Hân cụ thể chuyến bay ngày mai, nhưng khi mở cuộc trò chuyện riêng, lại cảm thấy mình đúng là người tự tìm phiền phức.
Bất quá cô nghĩ lại, Trương Hân nói Phác Thái Anh rất vất vả, hơn nữa mấy ngày nay bọn họ đều ngủ sớm, Phác Thái Anh có thể tìm đến cô đã không tệ rồi.
Là do cô quá rãnh, rãnh đến điên.
Mang theo phần tâm tình này, Lạp Lệ Sa kiên trì đến chiều hôm sau, thẳng đến hai giờ hơn, Trương Hân gửi cho cô một tin nhắn, nói bọn họ sắp lên máy bay, khoảng 2 giờ 45.
Trương Hân lại nói: Chắc cậu cũng biết ha
Lạp Lệ Sa ngửa đầu bất lực tựa vào lưng ghế.
Cô căn bản không biết.
Trương Hân lại nói: Buổi tối Nhiễm Nhiễm hẹn mọi người ra ngoài chơi, cậu đi không?
Lạp Lệ Sa biết chuyện này, nhưng cô còn chưa trả lời Nhiễm Nhiễm.
Lạp Lệ Sa: Cậu muốn đi sao?
Trương Hân: Đi chứ sao không, công tác nhiều ngày như vậy rồi đương nhiên phải thả lỏng một chút
Lạp Lệ Sa: Không mệt sao?
Trương Hân: Hôm qua tớ ngủ tận 12 tiếng, hiện tại tinh thần cao chạm nóc nhà, tớ muốn đi chơi! Tớ muốn đi chơi! Ai cũng không cản được tớ!
Lạp Lệ Sa mỉm cười: Đi đi đi, không ai cản cậu
Lát sau, Lạp Lệ Sa vẫn không nhịn được hỏi: Phác Thái Anh cũng ngủ lâu như vậy sao?
Trương Hân: Tớ......làm sao tớ biết cô ấy ngủ bao lâu
Trương Hân: Cơ mà chắc cũng không sai biệt lắm, ngày hôm qua mọi người đều nghỉ sớm, sáng muộn mới thức dậy
Bởi vì Trương Hân đã đáp ứng Nhiễm Nhiễm, nên Nhiễm Nhiễm liền nhắc tên cô trong nhóm, hỏi cô có đi không.
Lạp Lệ Sa liếc mắt nhìn cuộc trò chuyện với Phác Thái Anh lặng như tờ, liền nhắn: Đi
Không nghĩ tới vừa mới đáp ứng, Phác Thái Anh liền tìm cô.
Cũng không nói gì quan trọng, cũng giống Trương Hân nàng nói: Lên máy bay, chốc sẽ đến thành phố A
Lạp Lệ Sa bĩu môi, cô thoáng có thể nghe được tiếng lòng mình, nó đang gào lên "Tôi sớm biết rồi!"
Vì thế cô nhắn: Oh
Phác Thái Anh lại nói: Chuẩn bị cất cánh
Lạp Lệ Sa vẫn là: Oh
Phác Thái Anh bên kia vẫn hiện là đang nhập tin nhắn, thế nhưng, di động của Lạp Lệ Sa vang lên.
Vẫn một dãy số lạ quen thuộc chưa lưu tên.
Lạp Lệ Sa ở trong văn phòng ho khan vài tiếng, đứng lên đóng cửa phòng lại, mới cầm di động nhấn nghe.
Thanh âm náo nhiệt ở sân bay lập tức truyền qua, cùng lúc đó, là thanh âm ôn nhu của Phác Thái Anh: "Làm sao vậy?"
Lạp Lệ Sa tựa lưng vào ghế: "Cái gì làm sao?"
Phác Thái Anh: "Cảm giác cậu không vui."
Lạp Lệ Sa: "Tôi có sao?"
Phác Thái Anh trực tiếp hỏi: "Vì sao a?"
Lúc trước ủy khuất là bởi vì cảm thấy Phác Thái Anh coi mình không quan trọng, hiện tại ủy khuất chỉ đơn giản là không vui, cũng không cần lý do, cô chỉ muốn cho Phác Thái Anh biết là mình đang rất không vui.
"Trở về mà không nói cho tôi." Thanh âm Lạp Lệ Sa miễn cưỡng.
Phác Thái Anh khẽ cười: "Hôm qua không phải nói rồi sao, là chiều nay bay."
Lạp Lệ Sa sờ sờ vật trang trí trên bàn: "Cậu không có nói thời gian cụ thể."
Phác Thái Anh a một tiếng: "Là vậy sao, một lát liền bay, chắc khoảng 35 phút nữa."
Lạp Lệ Sa: "Biết rồi."
Phác Thái Anh: "Làm sao vậy a."
Lạp Lệ Sa: "Không có gì a."
Lạp Lệ Sa vốn định thuận miệng chất vấn bộ nàng bận lắm sao? Nhưng lời đến miệng phải nuốt lại vì quả thực nàng rất bận rộn.
Cho nên Lạp Lệ Sa mày rốt cuộc là đang không vui cái gì?
"Lạp Lệ Sa." Người bên kia gọi tên cô.
Lạp Lệ Sa: "Cái gì?"
Phác Thái Anh nói: "Trở về còn phải lên trường, để mở họp."
Tâm tình không vui của Lạp Lệ Sa tạm dừng, không còn ừm ừm hử hử nữa: "Như thế nào còn muốn mở họp a, không thể nghỉ ngơi sao?"
Phác Thái Anh bật cười: "Có thể nghỉ, được nghỉ 5 ngày phép."
Lạp Lệ Sa oa một tiếng: "Thật thích a," cô hỏi: "Có dự định chưa?"
Phác Thái Anh nói: "Còn chưa có, nhưng hôm nay có dự định."
Lạp Lệ Sa: "Hôm nay dự định làm gì?"
Phác Thái Anh nói: "Muốn gặp cậu."
Lạp Lệ Sa trong lòng chua chua ngọt ngọt.
Nhưng ngoài miệng, cô vẫn không khống chế được mà ngoan cố: "Gặp tôi làm gì?"
Phác Thái Anh: "Muốn làm cơm cho cậu ăn."
Lạp Lệ Sa bật cười thành tiếng: "Cái gì a, vậy không phải giống như nói tôi muốn ăn cơm cậu nấu sao?"
Phác Thái Anh: "Vậy phải làm sao bây giờ, cậu cũng không cần."
Lạp Lệ Sa cong khóe môi: "Đúng vậy, làm sao bây giờ."
Phác Thái Anh nói: "Chuyến bay chắc sẽ không dài lắm, lát tôi sẽ gọi lại cho cậu, giờ phải tắt máy rồi."
Lạp Lệ Sa gật đầu: "Được, được ~"
Cuộc điện thoại này có thể nói là rất mỹ mãn, món đồ chơi ghép hình nhỏ trên bàn thiếu chút nữa bị Lạp Lệ Sa phá vỡ, nhưng Lạp Lệ Sa không bận tâm chút nào.
Điện thoại vừa buông, lại leng keng có tin nhắn tới.
Là Trương Hân.
Trương Hân: Chao ôi, cúp máy rồi à
Trương Hân: Nói cho cậu cao hứng nè
Trương Hân: Khi nãy Phác lão sư nói chuyện với cậu, biểu tình cmn siêu cấp ôn nhu
Trương Hân: Không cần cảm ơn
Sau khi đọc xong bốn tin nhắn này, trong văn phòng tĩnh lặng của Lạp Lệ Sa vang lên một tiếng "hihi" khe khẽ, ngay sau đó là tiếng "hihi" dần lớn hơn, sau cùng là âm thanh plastic rơi lả tả đầy bàn.
Cô sẽ không thừa nhận là mình đang cười, càng không thừa nhận là tài liệu là do cô cầm không nổi nên làm rơi, càng sẽ không thừa nhận bởi vì tin nhắn của Trương Hân giờ tâm tình cô bay lên tận chín tầng mây.
Cho nên cả chiều hôm đó, Lạp Lệ Sa ngoại trừ công việc làm xong, còn làm thêm hai việc khác.
Một là gắn lại món đồ chơi vừa bị mình phá tan tành, hai là chờ điện thoại của Phác Thái Anh.
Không nghĩ tới mới bốn giờ rưỡi điện thoại lại vang lên.
Lạp Lệ Sa còn đang cặm cụi lắp láp mấy bộ phận nhỏ, tiếng chuông vang lên dọa cô xuýt chút nhảy dựng lên.
Bắt máy, Phác Thái Anh liền hỏi: "Tan tầm chưa?"
Lạp Lệ Sa nhìn thời gian: "Có thể tan tầm."
Phác Thái Anh cười cười giải thích: "Tôi không cần mở họp, cậu lại đây đi."
Lạp Lệ Sa: "Đến nhà cậu sao?"
Phác Thái Anh: "Ừm."
Lạp Lệ Sa đương nhiên sẽ tới.
Trang điểm đã sớm xong, giờ này cũng không kẹt xe, cô cả người đều thật sảng khoái.
Hôm nay hoa rất thơm, phong cảnh hữu tình, cây cỏ xanh biếc, chiều tà đẹp đẽ, tuy rằng không thể nhìn được hoàng hôn, nhưng Lạp Lệ Sa vẫn cảm nhận được ánh sáng của nó, màu cam cam nhàn nhạt, chiếu soi cả khoảng trời.
Thế giới này thật xinh đẹp.
Lạp Lệ Sa không có giấy thông hành vào tiểu khu của Phác Thái Anh, nên chỉ có thể dừng xe ở ven đường, tiểu khu của Phác Thái Anh tuy rằng ở trung tâm thành phố nhưng lại dựa núi gần sông, vừa nghe là biết chỗ này tốt thế nào.
Dừng xe xong Lạp Lệ Sa liền gọi cho Phác Thái Anh, Phác Thái Anh có lẽ đang cầm di động, Lạp Lệ Sa còn chưa kịp nghe tiếng chuông chờ, bên kia đã bắt máy.
"Tới rồi?" Phác Thái Anh nói.
Lạp Lệ Sa: "Tới rồi."
Phác Thái Anh nói: "Cậu cùng tôi đi mua đồ ăn đi."
Lạp Lệ Sa: "Được."
Sau đó Phác Thái Anh chỉ đường cho Lạp Lệ Sa, đi dọc về phía bên trái tiểu khu khoảng 200m, rẽ vào ngã tư đầu tiên, đi thêm vài bước, thấy một cửa hàng bánh màu xanh thì quay lại.
"Sau đó tôi liền thấy cậu." Phác Thái Anh đứng ở bên kia đường nhìn Lạp Lệ Sa cười.
Lạp Lệ Sa cũng mỉm cười, lặp lại: "Sau đó tôi liền thấy được cậu."
Không biết ăn ý từ đâu, Phác Thái Anh không cúp điện thoại, Lạp Lệ Sa cũng không, đi thêm một đoạn, Lạp Lệ Sa liền phát hiện Phác Thái Anh đang đứng trước cửa siêu thị, mà bên cạnh nàng, vừa vặn là cảnh hoàng hôn sau ngọn núi nhỏ gần tiểu khu."
Phác Thái Anh ở trong điện thoại hỏi cô: "Hôm nay là ngày mấy?"
Lạp Lệ Sa nói: "0, hôm nay là 0"
Vì thế Phác Thái Anh hướng về phía Lạp Lệ Sa khoa tay múa chân một cái.
Lạp Lệ Sa nhìn lên cao: "Tay hướng lên trên một chút."
Phác Thái Anh nghe lời giơ tay cao hơn chút, chờ đến khi tay nàng trong tầm mắt Lạp Lệ Sa chạm vào mặt trời lặn, Lạp Lệ Sa nói: "Dừng."
Tiếng cười thực khẽ của Phác Thái Anh từ ống nghe truyền tới, nàng hỏi: "Đẹp sao?"
Lạp Lệ Sa cong mắt cười: "Đẹp."
Phác Thái Anh không có hỏi thêm, cũng không nói như lần trước, nàng thu tay về, cúp máy.
Tám ngày không gặp, người trước mắt không có thay đổi gì, vẫn như cũ hòa cùng màu hoàng hôn tỏa ra hào quang xinh đẹp, vẫn như cũ không làm gì cũng có thể khiến tim Lạp Lệ Sa đập loạn nhịp.
Lạp Lệ Sa cất di động vào túi xách, từng bước bước đến trước mặt Phác Thái Anh.
Giống như xa lạ, nhưng lại giống như rất quen thuộc, Lạp Lệ Sa cười cười, nói với Phác Thái Anh: "Đã lâu không gặp."
Phác Thái Anh không nói gì, khẽ nghiêng nghiêng đầu.
Lạp Lệ Sa cũng không nói gì.
Hai người im lặng nhìn nhau vài giây, cuối cùng Phác Thái Anh bật cười trước: "Mấy ngày không gặp?"
Lạp Lệ Sa nói: "Bảy ngày."
Phác Thái Anh dịu dàng nhìn vào đôi mắt Lạp Lệ Sa: "Không muốn ôm tôi một chút sao?"
Lạp Lệ Sa đi nhanh về phía trước.
Đương nhiên.
Muốn, muốn ôm.
- ------------
Góc phiên ngoại nhỏ chút xíu:
Phác Thái Anh: Không muốn ôm tôi một chút sao?
Lạp Lệ Sa: Muốn ôm, cũng muốn làm nhiều cái khác
Phác Thái Anh: Làm cái gì
Lạp Lệ Sa: *nuốt nước bọt*
Phác Thái Anh: Quỷ háo sắc
Tuy rằng Lạp Lệ Sa bước đến ngay, nhưng là Phác Thái Anh mở tay ra trước.
Tay nàng chen vào khe hở giữa cánh tay và áo khoác của Lạp Lệ Sa, nhẹ nhàng vòng ôm lấy eo Lạp Lệ Sa, cũng đem cằm gác lên hõm vai Lạp Lệ Sa.
Cái ôm này cùng buổi tối hôm đó không giống nhau, Phác Thái Anh phảng phất muốn dán trên người cô.
Lạp Lệ Sa đương nhiên cũng giang hai tay ra, sờ sờ vuốt vuốt mái tóc Phác Thái Anh, ôm ôm eo nàng.
Lần này Lạp Lệ Sa ngửi được mùi thơm trên người Phác Thái Anh, cũng cảm giác được Phác Thái Anh có lẽ vừa mới tắm.
Có lẽ là mùi hương sữa tắm, có lẽ là mùi hương trên cơ thể nàng, cũng có thể là nước hoa, cũng có khả năng cái gì cũng không phải, chỉ đơn giản vì người này là Phác Thái Anh, nên Lạp Lệ Sa cảm thấy thật dễ ngửi.
Phác Thái Anh quá thơm rồi.
"Tim tôi đập nhanh quá." Phác Thái Anh nói.
Bởi vì những lời này, tai Lạp Lệ Sa đỏ bừng.
Phác Thái Anh có thể nhẹ nhàng tùy ý nói những lời này, cứ như ăn cùng bữa cơm, cùng ngủ một đêm vậy.
Cái ôm này không lâu, nếu không phải mang theo tình cảm lưu luyến triền miên, Lạp Lệ Sa thậm chí nghĩ hai người họ là đang ôm đoàn tụ sau một đoạn thời gian dài ly biệt.
Mặt trời lặn rất nhanh, giờ đây chỉ còn lại một chấm nhỏ trên bầu trời.
Phác Thái Anh hòa cùng ánh sáng cam cam của hoàng hôn nhu tình cong cong mắt nhìn Lạp Lệ Sa, cũng đưa tay nghịch mái tóc rối do gió thổi của cô, nàng nói: "Nhìn thấy cậu tôi thật vui vẻ."
Cứu mạng a, Lạp Lệ Sa điên cuồng rung động rồi.
Lạp Lệ Sa chưa bao giờ dùng lời nói để biểu đạt tình cảm của mình, cô rất yêu mẹ cô nhưng cũng không nói được một câu tình cảm.
Cô không giống Phác Thái Anh, hào phóng như vậy, muốn nói cái gì liền nói cái đó.
Nhưng đã nhiều lần vậy rồi, Lạp Lệ Sa cảm thấy chính mình cũng nên hồi đáp, vì thế cô ho khan hai tiếng, nói: "Nhìn thấy cậu tôi cũng rất vui vẻ."
Đúng là ít khi nói, nên ngữ khí Lạp Lệ Sa có chút cứng đờ, Phác Thái Anh nghe được nở nụ cười.
Lạp Lệ Sa: "......"
Phác Thái Anh không có tiếp lời, như an ủi mà đưa tay xoa xoa mặt cô, biểu tình giống như nói "tôi thấy được", sau đó liền hướng về phía siêu thị: "Đi thôi."
Phác Thái Anh miễn cho Lạp Lệ Sa không ít xấu hổ, hôm nay không phải cuối tuần, cái siêu thị này thoạt nhìn chắc chỉ để bán cho mấy tiểu khu quanh đây, bên trong đặc biệt ít người.
Sau khi đi vào, Phác Thái Anh đẩy một chiếc xe đẩy lại, nàng hỏi Phác Thái Anh: "Muốn ăn cái gì?"
Đại khái là lúc ở cửa bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khi Phác Thái Anh hỏi như vậy, đầu Lạp Lệ Sa liền nhảy số tới câu này đầu tiên "Chỉ cần là cậu làm, tôi đều thích."
Hơi sến, Lạp Lệ Sa trong lòng tự mình ghê tởm một phen, ngoài miệng nói: "Đều được."
Phác Thái Anh bật cười, đẩy xe đi bên cạnh cô: "Người nào đó kén ăn như vậy, tôi sợ không hầu hạ tốt a."
Lạp Lệ Sa nhoẻn miệng cười: "Cái người nào đó là người nào a?"
Phác Thái Anh: "Lạp nào đó."
Lạp Lệ Sa: "Oh, Phác nào đó."
Phác Thái Anh quay đầu liếc nhìn cô một cái: "Lạp nào đó không ăn cái gì?"
Lạp Lệ Sa vẫn nhây: "Phác nào đó không ăn cái gì a?"
Phác Thái Anh gật đầu: "Được rồi, hành gừng tỏi rau thơm tất cả đều không ăn được."
Lạp Lệ Sa bật cười: "Vậy là không được rồi."
Phác Thái Anh nói: "Ai là Phác nào đó."
Lạp Lệ Sa: "Tôi."
Phác Thái Anh: "Nói nhanh."
Lạp Lệ Sa thành thật nói: "Mấy cái hương vị sặc đều không ăn được," cô nghĩ nghĩ, hình như cô kén ăn thạt, nhưng trong chốc lát không thể nghĩ ra được món nào cụ thể: "Cậu cứ mua đi, cái nào không ăn được tôi sẽ nói cho cậu."
Vì để lấy lòng Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa nói xong lại nói thêm: "Hehe."
Phác Thái Anh thõa mãn, đưa tay sờ sờ đầu Lạp Lệ Sa: "Hôm nay rất ngoan."
Đi đến khu thịt tươi sống còn một đoạn đường, Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa mỗi người một bên chậm rãi đẩy xe đi, lúc đi qua khu nước chấm, Phác Thái Anh dừng lại chọn vài chai lọ bỏ vào xe, đến khu đồ dùng phòng bếp, Phác Thái Anh cũng chọn vài hộp đựng bỏ vào.
Không nghĩ tới khi tới khu đồ ăn vặt, Phác Thái Anh cũng đem xe đẩy đi vào.
Lạp Lệ Sa không thể không hỏi: "Cậu muốn mua đồ ăn vặt sao?"
Phác Thái Anh cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào: "Cậu không đói bụng sao?"
Lạp Lệ Sa vui vẻ nói: "Mua cho tôi a."
Phác Thái Anh: "Cậu xem có gì thích ăn không, lát nữa sẽ mua cho cậu ít sữa bò."
Lạp Lệ Sa nhích thân đến gần nhìn nàng: "Chịu cho tôi ăn thực phẩm "bẩn" a?"
Phác Thái Anh: "Lâu lâu ăn một lần, không được lấy nhiều."
Lạp Lệ Sa cong mắt cười: "Cảm ơn dì nhỏ."
Phác Thái Anh gõ lên trán Lạp Lệ Sa: "Dì nhỏ cái đầu cậu."
Nếu đã tới khu đồ ăn vặt, nếu đã nói đến mức này, Lạp Lệ Sa không thể không nhớ tới mấy câu mà Tiểu Nhã thuận miệng nói.
Lạp Lệ Sa mất tự nhiên mà đưa tay trượt trên tay nắm xe đẩy, nhìn thấy chai nước tương trong xe nói: "Cậu làm sao biết tôi thích ăn đồ ăn vặt?"
Phác Thái Anh nói: "Tôi không biết."
Lạp Lệ Sa ngẩng đầu: "......Oh."
Nói chuyện phiếm kết thúc.
Nhưng chỉ chốc lát sau, Phác Thái Anh lại nói: "Đoán."
Lạp Lệ Sa đứng nhích ra một chút, lẩm bẩm nói: "Đoán cũng hay ghê, trong xe toàn đồ khi bé tôi thích ăn."
Phác Thái Anh như có như không cười, chỉ về phía trước đó không xa: "Snack tôm, muốn không?"
Vừa nghe hỏi, Lạp Lệ Sa tự nhiên liền thèm hương vị snack tôm, bất quá cô không có lấy cái túi snack nhỏ theo tay Phác Thái Anh chỉ, mà đi lấy túi to bên dưới.
Còn chưa kịp hỏi nàng được không, Phác Thái Anh liền nói: "Không được."
Câu định nói nghẹn ngang cổ, Phác Thái Anh lại nói: "Bỏ lại đi."
Lạp Lệ Sa chọc chọc tay vào gói snack: "Bên trong chắc cái gì cũng có a."
Phác Thái Anh vẫn nói: "Bỏ lại, lấy túi nhỏ ở trên."
Lạp Lệ Sa bĩu môi.
Phác Thái Anh: "Không nghe lời dì nhỏ sao?"
Lạp Lệ Sa đương nhiên bật cười: "Nghe ạ, nghe ạ."
Nếu đã là dì nhỏ, Lạp Lệ Sa đương nhiên sẽ nghe lời hơn chút, cô ngoan ngoãn lấy túi nhỏ trên giá xuống, đồng thời cầm thêm một túi khác: "Dì nhỏ, cái này được không ạ?"
Dì nhỏ Phác nói: "Không được."
Lạp Lệ Sa: "Dạ biết rồi."
Lạp Lệ Sa nghe lời buông xuống, lại liếc mắt nhìn sang kệ kế bên: "Chocolate có thể chứ ạ?"
Dì nhỏ Phác: "Có thể."
Nghĩ Phác Thái Anh cũng thích chocolate, Lạp Lệ Sa lần này không khách khí lấy nhiều một chút, Phác Thái Anh cũng không nói gì.
Quẹo vào một hàng khác, Lạp Lệ Sa bỗng nhớ lại hình ảnh Phác Thái Anh tự nhận mình là dì nhỏ.
Biết là cung phản xạ của mình dài đến ngạc nhiên, nhưng cô cũng mặc kệ mà phụt cười lớn, ha ha ha.
Phác Thái Anh cũng biết là cô đang cười cái gì, không thèm hỏi nhiều.
Cho nên thuận thế, Lạp Lệ Sa mang theo tâm tư, đem đầu tựa nào cánh tay Phác Thái Anh mà cười: "Không xong rồi, thật sự buồn cười quá."
Phác Thái Anh vỗ vỗ đầu cô: "Khó có lúc tôi hài hước."
"Lời này," Lạp Lệ Sa cười đến đau bụng: "Đại tiểu thư nhà chúng ta thật hài hước mà."
Nói xong Lạp Lệ Sa tự giác nói: "150 tệ, tôi biết."
Phác Thái Anh bất đắc dĩ nói: "Cái trừng phạt này đối với cậu không phải là chuyện khó."
Lạp Lệ Sa nghiêng đầu hỏi: "Vậy cậu muốn đổi cái khác sao?"
Phác Thái Anh nhìn vào mắt Lạp Lệ Sa: "Đổi cái gì đây?"
Lạp Lệ Sa: "Đổi cái khác vui hơn."
Phác Thái Anh vui vẻ gật đầu: "Đương nhiên được."
Tia lửa sẹt qua, Lạp Lệ Sa luôn cảm thấy bầu không khí khi các nàng nói chuyện luôn không đúng, thật ra từ lần đầu gặp mặt, tất cả đều không đúng rồi.
Hình như câu nói nào cũng đều có chút thâm ý.
Bất quá nếu cô nói một lần, Phác Thái Anh có thể cởi một món đồ, chắc cô sẽ đem câu đại tiểu thư này treo bên miệng.
Không xong rồi, cô đúng là lão háo sắc mà.
"Tôi sẽ suy nghĩ." trong lời nói Phác Thái Anh như có ý nói cô hãy chờ xem nàng sẽ làm gì.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Phác Thái Anh lấy cho Lạp Lệ Sa không nhiều đồ ăn vặt lắm, nhưng đến kệ hàng tiếp theo, Phác Thái Anh vẫn ý tứ ném vào xe đẩy thêm mấy túi đồ ăn.
"Phác Thái Anh," Lạp Lệ Sa liếc mắt nhìn đồ trong xe đẩy: "Cậu đoán cũng chuẩn quá rồi, đều là những món khi nhỏ tôi thích ăn."
Phác Thái Anh hỏi cô: "Hiện tại còn thích không?"
Lạp Lệ Sa: "Vẫn có chút thích, nhưng không ăn nhiều nữa."
Phác Thái Anh mỉm cười: "Bây giờ cậu thích gì có thể nói cho tôi, tôi sẽ mua cho cậu."
Lạp Lệ Sa chớp chớp mắt nhìn Phác Thái Anh: "Dì nhỏ thật tốt."
Phác Thái Anh bất đắc dĩ nói: "Chơi nghiện rồi à?"
Lạp Lệ Sa rung đùi đắc ý: "Điều ước sinh nhật cậu không có nguyện vọng không cho tôi kêu là dì nhỏ nha."
Phác Thái Anh gật đầu: "Đã biết, năm sau sẽ hứa."
Phác Thái Anh nói xong liền đi đến kệ cuối hàng, ném vào xe đẩy một túi que cay nhỏ.
Đúng vậy, chỉ một túi nhỏ xíu, keo kiệt bủn xỉn.
"Trước kia cũng mua cho cậu món này." Phác Thái Anh bỗng nói câu này.
Lạp Lệ Sa khựng lại, bởi vì những lời nói này, bỗng nhiên những đa nghi cùng đáp án dường như tràn vào đại não cô.
Rốt cuộc tới tận bây giờ.
Lạp Lệ Sa: "Quả nhiên là cậu mua."
Phác Thái Anh: "Cậu biết?"
Lạp Lệ Sa: "Tôi đoán được."
Phác Thái Anh cười cười, hào phóng nói: "Khi nào thì đoán được?"
Để cố tỏ ra mình thông minh, Lạp Lệ Sa không dám nói là mấy ngày trước, huống hồ mấy ngày trước cô còn không dám nghĩ theo hướng này.
Nhanh miệng nhảy qua vấn đề này, hỏi Phác Thái Anh: "Khi đó vì sao lại mua cho tôi?"
Phác Thái Anh trả lời cô: "Không biết a."
Lạp Lệ Sa cười: "Không biết?"
Phác Thái Anh vẫn là: "Không biết, chính là muốn mua cho cậu," nàng vừa nói vừa lấy từ trên kệ xuống một hộp xylitol: "Ngay từ đầu là ba tôi mua đồ ăn vặt cho Tiểu Nhã, Tiểu Nhã nói với tôi có chia cho cậu một ít, sau đó tôi thấy cậu ăn mấy món đó nhiều hơn nên mua chúng nhiều hơn chút."
Lạp Lệ Sa: "......"
Nhìn nữ nhân này đi, đem chuyện như vậy nói đến nhẹ nhàng bâng quơ.
Lúc trước những món đồ ăn vặt này đều là những thứ Lạp Lệ Sa càng ăn nhiều nên càng yêu thích a.
Nói đến đề tài này, tự nhiên Lạp Lệ Sa rất muốn hỏi gì đó, ví dụ như Phác Thái Anh lúc trước thấy cô thế nào, ví dụ như Phác Thái Anh vì sao lại mua một con cá để cùng nhau nuôi, ví dụ như lúc trước thời điểm cô bị mắng trong phòng khách nhà đó, Phác Thái Anh suy nghĩ gì trong lòng.
Nhưng thực không ổn, chưa kịp hỏi thì bên cạnh gặp phải một cô bán trái cây đang nhiệt tình đẩy mạnh doanh thu, trái cây lớn được cắt thành từng miếng nhỏ, cô bán hàng hô to lên "Hai cô gái này tới nếm thử đi a", nháy mắt đã đánh gãy suy nghĩ Lạp Lệ Sa.
Siêu thị quả nhiên không phải nơi để trò chuyện về những chủ đề này, Lạp Lệ Sa liền ngậm miệng, cùng Phác Thái Anh đi qua gian hàng hoa quả, tiện thể lấy theo hai que.
Lạp Lệ Sa rất ít khi cùng người khác đi dạo siêu thị, khi ở quê, mẹ cô ngại phải ra đường một mình nên hay kéo cô đi cùng, nhưng mẹ cô thích đi chợ hơn, đặc biệt thích cùng dì bán rau ngoài chợ tám chuyện.
Những lúc khác, mấy đồ thiết yếu trong nhà đều là do cô đặt mua online, cô thực sự rất lười.
Rất nhanh đến được khu thịt tươi sống, Phác Thái Anh bỗng nói với Lạp Lệ Sa: "Muốn nói cho cậu một việc."
Lạp Lệ Sa ồ lên nói: "Cậu nói đi."
Phác Thái Anh khẽ cong cong môi, biểu tình có chút ngượng ngùng: "Cơm nước xong chắc tôi phải làm việc một lát."
Lạp Lệ Sa còn tưởng chuyện gì, mém nữa bị dọa nhảy dựng.
"Vậy thì làm việc thôi." Lạp Lệ Sa nói.
Phác Thái Anh hỏi: "Cậu phải làm sao bây giờ?"
Lạp Lệ Sa nhìn phía trước: "Tôi phủi mông bỏ chạy."
Phác Thái Anh nhếch môi nhìn Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa bật cười: "Đương nhiên không phải," cô nói: "Đương nhiên phải bồi đại tiểu thư của chúng ta rồi."
Phác Thái Anh chợt ai một tiếng: "Điều ước sinh nhật thành sự thật rồi."
Nàng nói xong liền giải thích: "Phải viết một cái báo cáo tổng kết mấy ngày nay, vốn là trở về liền phải gửi đi."
Lạp Lệ Sa lập tức bổ sung lời nàng nói: "Kết quả là cậu đem thời gian đó đi tắm rửa thơm thơm trang điểm tỉ mỉ a."
Những lời này chọc được đại tiểu thư nhà chúng ta rồi, Phác Thái Anh lập tức tươi cười.
Nàng nói: "Tôi muốn gặp cậu."
Lạp Lệ Sa cảm giác có gì đó đang cào lấy tim mình, nhưng vẫn theo thói quen mà cứng miệng: "Làm việc trước không phải càng thoải mái sao."
Phác Thái Anh nhún vai: "Cậu quả không thú vị."
Lạp Lệ Sa ở chỗ này hẳn là muốn nói thêm gì đó, ví dụ như "Cậu không cần trang điểm cũng đẹp", ví dụ như "Muốn gặp tôi cũng không cần mất công như vậy", lại buồn nôn hơn chút, như là "Cậu thế nào tôi cũng thích hết."
Thế nhưng, cô nói không nên lời......
Kỳ thật cô cũng không có tư cách gì để trêu chọc Phác Thái Anh, chính mình không phải cũng ngồi ở công ty trang điểm rất lâu, rồi chờ tới thời gian tan làm sao.
Còn chưa biết làm như thế nào để Thái Anh đại tiểu thư cao hứng, di động Lạp Lệ Sa bỗng vang lên.
Là Nhiễm Nhiễm gọi, nhìn thấy cái tên này, Lạp Lệ Sa la lên một tiếng, nhớ tới buổi hẹn tối nay.
Cho nên khi vừa nghe máy, cô liền nghe được đối phương chửi ầm lên: "Cậu sao lại thế a? Như thế nào lại biến mất?"
Cái từ "lại" này cực kỳ hay a, từ khi gặp lại Phác Thái Anh, quả thật Lạp Lệ Sa rất thường xuyên biến mất.
"Ha ha," Lạp Lệ Sa gượng cười: "Tớ còn chưa ăn tối mà."
Nhiễm Nhiễm: "A? Không phải nói cùng nhau ăn tối sao?"
Lạp Lệ Sa: "Chưa nói cùng nhau ăn mà a."
Nhiễm Nhiễm dừng một chút: "Quả thật chưa nói, bất quá không phải là đều cùng nhau ăn sao?"
"Các cậu ăn đi," Lạp Lệ Sa nói: "Chập tối tối tớ sẽ xem lại."
"Xem lại?" Thanh âm Nhiễm Nhiễm cao hơn chút: "Cậu sẽ không phải muốn cho tớ leo cây chứ? Tớ và các cậu ấy nói cậu sẽ tới, Trương Hân nói không chắc là cậu sẽ đi, tớ còn dùng đầu đảm bảo cậu sẽ đi."
Lạp Lệ Sa ách một tiếng.
Vì thế Nhiễm Nhiễm hỏi: "Cậu bận cái gì?"
Lạp Lệ Sa quay sang nhìn Phác Thái Anh một cái.
Chỉ đôi câu Phác Thái Anh cũng đoán được đại khái, Phác Thái Anh nói với Lạp Lệ Sa: "Đi thôi."
Lạp Lệ Sa nghĩ nghĩ, vẫn là nói với Nhiễm Nhiễm: "Lên wechat nói, tớ có chút bận."
Sau đó cô cúp điện thoại.
"Buổi tối có hẹn?" Phác Thái Anh hỏi.
Lạp Lệ Sa giải thích: "Là hẹn trước khi cậu tìm tôi, tôi cho rằng hôm nay chúng ta sẽ không gặp."
"Tôi chưa hỏi gì mà," Phác Thái Anh cười cười: "Vừa lúc tôi phải làm việc, cậu đi đi nào xong rồi quay lại."
Lạp Lệ Sa dò xét: "Có thể chứ?"
Phác Thái Anh gật đầu: "Lúc đó chắc tôi sẽ viết xong, vừa vặn."
Lạp Lệ Sa dò xét lần hai: "Thật sự đi được?"
Phác Thái Anh bật cười: "Thật sự."
Nghe thấy xong Lạp Lệ Sa thật sự rất muốn hỏi "Đêm hôm khuya khoắc, tôi quay về nhà cậu để làm gì a"
Nhưng xét thấy Phác Thái Anh người này luôn có những câu trả lời mà Lạp Lệ Sa không nghĩ ra được, nếu cô đỏ mặt, Phác Thái Anh không chừng sẽ cười nhạo cô.
"Cũng được ha." Lạp Lệ Sa nói.
Vì vậy cô liền trả lời Nhiễm Nhiễm, nhưng người này thật sự sợ Lạp Lệ Sa cho leo cây, một giờ sau, cô ấy lại liên tục gọi điện thúc giục, loáng thoáng nói có nhiều thứ vui vẻ lắm, Lạp Lệ Sa nhất định phải tới nhất định phải tới.
Lạp Lệ Sa mở tin nhắn thoại wechat ra, lại là Nhiễm Nhiễm thúc giục, lại đóng tin nhắn lại.
"Lại là Nhiễm Nhiễm a?" Thời điểm ăn cơm, Phác Thái Anh hỏi Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa gật đầu: "Kêu tôi phát định vị."
Phác Thái Anh: "Cậu nói với các cậu ấy là đang trên đường, lập tức đến."
Lạp Lệ Sa cười: "Mỹ nữ các cậu đều gạt người như vậy sao?"
Phác Thái Anh mặt không đỏ tim không loạn: "Mỹ nữ làm gì cũng đúng."
Lạp Lệ Sa thở dài một tiếng: "Tôi cũng sẽ không nói dối."
Một bên thì nói vậy, nhưng bên kia thực nghe lời mà đem từng chữ Phác Thái Anh nói gửi đi.
Kỳ thật Lạp Lệ Sa trong lòng ẩn ẩn có chút cảm xúc kì lạ, cái kì lạ này không biết là vì Phác Thái Anh không thèm hỏi gì cứ như vậy yên tâm cho cô đi ra ngoài, hay là kì lạ ở chỗ nào.
Rõ ràng nàng biết bên kia đều là mỹ nữ xinh đẹp.
Hơn nữa nhìn người này đi, không chỉ là không hỏi, cơm nước xong nàng còn đem cô ra đến tận cửa.
Lạp Lệ Sa đành phải hỏi: "Cậu muốn làm việc bao lâu a?"
Phác Thái Anh nghĩ nghĩ: "Không chắc nữa, sửa sang tài liệu xong còn muốn viết lại, chắc mất một khoảng thời gian."
Lạp Lệ Sa a lên chán nãn, trong lòng than thở, cũng không thèm kêu tôi đi sớm về sớm một chút nữa.
"Tôi đi nha." Lạp Lệ Sa nói.
Phác Thái Anh gật gật đầu, bỗng nhiên duỗi tay giữ lấy áo khoác Lạp Lệ Sa, kéo qua.
Tim Lạp Lệ Sa đập nhanh không ngừng, nhưng Phác Thái Anh chỉ đơn giản giúp cô cài lại nút áo, nói: "Buổi tối lạnh."
Lạp Lệ Sa oh nói.
Phác Thái Anh lui về sau một chút, cười cười với Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa cũng cười, lần thứ hai nói: "Tôi đi thật nha."
Phác Thái Anh vẫn gật đầu.
Cho nên người cuối cùng nhịn không được vẫn là Lạp Lệ Sa, nói hai lần rồi mà vẫn chưa đi được, nhào tới ôm lấy Phác Thái Anh
Phác Thái Anh quả nhiên có sứt hút, như nam châm hút lấy Lạp Lệ Sa, vốn cô chỉ muốn ôm một chút, nhưng khi ôm được, liền không nghĩ sẽ chỉ ôm một chút, càng đừng nói cô còn nghe được tiếng cười của Phác Thái Anh.
Tiếng cười thật khẽ, còn mang theo chút tư vị làm nũng, đem Lạp Lệ Sa mấy ngày nay chỉ thấy được người kia trên ảnh, hoàn toàn câu lấy tâm ngứa ngáy của cô.
Phác Thái Anh thuận thế liền ôm lấy cổ Lạp Lệ Sa.
Nàng thật mềm.
Nàng lập tức dán lên người Lạp Lệ Sa.
Giống như biết Lạp Lệ Sa muốn làm gì, khi Lạp Lệ Sa nghiêng đầu chớp chớp mắt, nàng cũng nghiêng đầu, đón nhận cái hôn của Lạp Lệ Sa.
- ------------
Góc phiên ngoại nhỏ chút xíu:
Lạp Lệ Sa quá khứ: Mình là gái thẳng, mình là gái thẳng, mình là gái thẳng
Lạp Lệ Sa hiện tại: Thái Anh cho tớ hôn mụt chút hoiiiiiiii
Lúc Lạp Lệ Sa xuống lầu vẫn bình thường, lúc ở trong tiểu khu cũng bình thường, ra cửa, lên xe cũng vẫn bình thường.
Nhưng xe vừa qua cổng, cô như vừa bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cả người ra sức vung tay đá chân, điên khùng đấu võ với tay lái.
Không gian kín trong xe không đủ cho cô phát tiết, nhỏ tiếng hét lên, tựa vào tay lái mà hít thở.
Chuyện gì vừa xảy ra thế này, hôn đích thị là hôn, nhưng Phác Thái Anh chỉ chạm nhẹ vào môi cô, là Lạp Lệ Sa thần kinh đuổi theo môi nàng, Phác Thái Anh lui về phía sau, cô lại đuổi theo, Phác Thái Anh trực tiếp né tránh, nàng nghiêng đầu dựa vào vai Lạp Lệ Sa, tay giữ đầu Lạp Lệ Sa lại.
Đúng vậy Lạp Lệ Sa bị cự tuyệt.
Nhưng lại không hoàn toàn bị cự tuyệt.
Lạp Lệ Sa nắm chặt vào tay lái cố gắng thả lỏng bản thân, nghĩ tới hình ảnh Phác Thái Anh không cho cô hôn mà toàn thân nóng lên, nhịp tim hung hăn đập thình thịch càng làm cô ngượng ngùng.
Hơn nữa ánh mắt cuối cùng Phác Thái Anh nhìn cô, phảng phất như đang hỏi "Cậu không phải thẳng nữ sao?"
Không phải nghi ngờ, Phác Thái Anh là đang cố tình trêu chọc.
Lạp Lệ Sa nhịn không được hét lớn lên, thái độ của Phác Thái Anh, chính là muốn bức Lạp Lệ Sa xé mở nội tâm chính mình, buộc cô phải thừa nhận bản thân mình.
Đoạn đường này không hiểu sao lại có nhiều đèn đỏ đến vậy, làm cho Lạp Lệ Sa một đường đi đều thất thần, dừng một cái đèn đỏ là hình ảnh cô hôn Phác Thái Anh, cái đèn đỏ tiếp theo là hình ảnh Phác Thái Anh lùi về phía sau, lại cái tiếp theo là hình ảnh Phác Thái Anh nghiêng đầu né tránh.
2 – 1 = Lạp Lệ Sa thua rồi.
Tối nay làm gì mà đèn đỏ nhiều vậy chứ.
Trên di động, lại là Nhiễm Nhiễm hỏi Lạp Lệ Sa đến đâu rồi, Lạp Lệ Sa bực bội ném định vị qua cho cô ấy, này nếu không phải Lạp Lệ Sa biết tối nay chỉ là buổi tụ tập bình thường, mà Nhiễm Nhiễm thúc giục như vậy, Lạp Lệ Sa còn tưởng mình là chủ buổi tụ tập hôm nay.
Bất quá đến khi Lạp Lệ Sa đẩy cửa tiến vào, cô vẫn có chút kinh ngạc, cô không nghĩ lại có nhiều người đến vậy.
Cũng may là có kha khá những gương mặt quen thuộc, Lạp Lệ Sa hướng mọi người cười cười, liền đi tới chỗ Trương Hân.
Trương Hân có chừa chỗ cho cô, sau khi ngồi xuống thì nghe Nhiễm Nhiễm vui vẻ nói: "Chào cưng", sau đó cô nghe Trương Hân nói: "Tớ còn cho rằng tối nay cậu sẽ không tới."
Nhiễm Nhiễm hắc hắc cười, hướng Trương Hân nói: "Đưa tiền đây."
Lạp Lệ Sa lập tức hiểu: "Đánh cược bao nhiêu?"
Nhiễm Nhiễm đắc ý: "50."
Trách không được thúc giục như vậy.
Trương Hân sầu não lắc đầu mở wechat phát tiền cho Nhiễm Nhiễm, cũng oán giận nói với cô: "Tôi còn cho rằng các cậu tiểu biệt thắng tân hôn chứ."
Lạp Lệ Sa bắt đầu nói bừa: "Ai nói chúng tới gặp nhau?"
Trương Hân nghi hoặc: "Cô ấy vội vàng đi không phải để gặp cậu sao?"
Lạp Lệ Sa: "Xác thật là tới gặp tớ."
Trương Hân: "......"
Trương Hân: "Vậy sao cậu lại đến đây?"
Lạp Lệ Sa: "Còn không phải cậu ấy muốn viết cái báo cáo gì đó sao."
Trương Hân muốn nói lại thôi: "Cũng đúng."
Nhiễm Nhiễm ở một bên mơ mơ màng màng lắng nghe, chờ hai người nói xong thì thò đầu vào hóng chuyện: "Gì a, nói ai á?"
Trương Hân thấy Nhiễm Nhiễm như vậy, lập tức hào hứng lên, giả vờ hừ một tiếng, nhìn Nhiễm Nhiễm với biểu tình tràn đầy ý "Cậu không hiểu được đâu" và "Tớ không nói cho cậu đâu lêu lêu", vì mất 50 tệ mà muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ, quyết đem vinh quang trở về.
Nhiễm Nhiễm cắt ngang: "Không nói thì không nói."
Hàng ghế bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng hát, mọi người bị hấp dẫn nhìn qua.
Vừa lúc một vài ánh đèn chiếu qua, Lạp Lệ Sa mới để ý rằng bà chủ Hợp Ý cũng có ở đây, cô còn nghe nói cô ấy đã ra nước ngoài lãnh chứng với bạn gái nhỏ.
Lúc này các mọi người tụ lại ngồi thành từng nhóm, nhóm nói chuyện phiếm, nhóm đánh bài, nhóm uống rượu.
Loại tụ tập chính là như vậy, nhiều người cũng không hơn gì ít người, toàn tụm năm tụm ba lại nói chuyện riêng.
"Cho nên tối nay là cái gì? Có dịp gì đặc biệt a?"
Nhiễm Nhiễm thắc mắc hỏi: "Ủa? Tới chưa nói cho cậu sao?"
Lạp Lệ Sa: "Cậu nói gì?"
Nhiễm Nhiễm nói: "Hôm nay là sinh nhật Nhiễm Nhiễm a."
Lạp Lệ Sa: "A?"
Sao ngày nào cũng có người sinh nhật hay vậy.
Lạp Lệ Sa đảo mắt nhìn quanh một vòng: "Quân Quân đâu?"
Nhắc tào tháo tào tháo liền đến, người đẩy cửa tiến vào kia, còn không phải thọ tinh hôm nay sao.
Nhiễm Nhiễm: "Mới đi ra ngoài mua đồ."
Lạp Lệ Sa oh một tiếng, liền chạm ánh mắt với Quân Quân, sau đó thấy Quân Quân đi về phía cô.
Cái này Lạp Lệ Sa có thể lý giải, mối quan hệ của Quân Quân tương đối rộng, sinh nhật mời nhiều người như vậy, không có gì là lạ.
Thậm chí không cần người quen biết thân thiết cô ấy cũng có thể mời vào, cô ấy là người thích náo nhiệt.
"Rượu?"
Tới trước mặt, Quân Quân liền hỏi Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa vừa chuẩn bị uống cùng thọ tinh một ngụm, Trương Hân mở miệng nói trước: "Gần đây cậu ấy không thể uống rượu đâu."
Quân Quân hỏi: "Làm sao vậy? Thân thể không tốt sao?"
Trương Hân cười cười: "Có người quản ấy mà."
Lạp Lệ Sa liếc mắt nhìn Trương Hân, trong lòng nghĩ lát nữa còn muốn gặp Phác Thái Anh, xem như tán thành gật gật đầu: "Phải lái xe," cô lại nói: "Sinh nhật vui vẻ a."
Quân Quân cười đáp lại: "Cảm ơn."
Quân Quân nói xong liền rời đi, Lạp Lệ Sa thì không cảm thấy gì lạ, nhưng Trương Hân đột nhiên câu lấy tay Lạp Lệ Sa nói: "Cậu nói thử xem Quân Quân còn thích cậu không?"
Lạp Lệ Sa nghi hoặc: "Cậu ấy không phải có bạn gái sao?"
Trương Hân cũng nghi hoặc: "Cậu ấy không phải đã chia tay sao?"
Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Tớ không biết a."
Trương Hân: "Cho nên cậu cũng không trả lời vấn đề của tớ."
Lạp Lệ Sa: "Ai nói cậu ấy thích tớ?"
Trương Hân cười: "Là chưa nói, nhưng ai mà không nhìn ra chứ."
Lạp Lệ Sa: "Chưa nói chính là không có."
"Ok thì chưa nói," Trương Hân cười cười chọc chọc vai Lạp Lệ Sa: "Cậu không cần tuyệt tình với người ta quá a."
Lạp Lệ Sa: "Dây dưa thì được gì."
Nói xong lời này, Lạp Lệ Sa lập tức nghĩ tới Phác Thái Anh, cô chợt cảm thấy giống như mình đang tiêu chuẩn kép.
Nhưng Phác Thái Anh chính là Phác Thái Anh a.
Trương Hân kế bên đột nhiên cười ha ha: "Ai da cậu nói xem, nếu như bị Phác lão sư bắt quả tang buổi tối cậu bỏ về để đi dự sinh nhật Quân Quân thì sao," cô ấy chậc chậc lưỡi: "Không đúng, Phác lão sư chắc không quen biết Quân Quân," Trương Hân lại la lên một tiếng: "Quên đi."
Bị Trương Hân nhắc tới điểm này, Lạp Lệ Sa liền cảm thấy lấn cấn.
Tuy rằng cô rất trong sạch, nhưng việc này về sau nếu để Phác Thái Anh biết, hoặc tệ hơn là biết được từ miệng người khác, khẳng định sẽ lớn chuyện.
Cho nên mấy phút kế tiếp, Lạp Lệ Sa rối rắm nắm chặt di động, đấu tranh không biết có nên nói cho Phác Thái Anh hay không, nếu như nói, cứ như vậy đột nhiên nói chuyện này thì hơi kì quái, nhưng nếu không nói, lỡ sau này có nảy sinh mâu thuẫn thì cô gánh không nổi.
Suy nghĩ một lúc lâu, cửa phòng phía xa mở ra, người phục vụ đẩy bánh kem vào.
Mọi người sôi nổi đứng lên, ăn ý cùng nhau "wo~~~", tiếng vỗ tay vang lên.
Từ cửa tiến vào là bánh kem, theo phía sau còn có trái cây cùng đồ uống và rượu, một cái rồi tiếp một cái được người phục vụ đẩy vào, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.
Bất quá cái thứ tư theo sau người phục vụ, không phải là người phục vụ, người nọ từ cửa ngoặt sang một bên, vì cao hơn người phục vụ nửa cái đầu nên đặc biệt gây chú ý, cơ hồ là đột nhiên xuất hiện.
Hai tay đang vỗ của Lạp Lệ Sa nháy mắt khựng lại, cô nghe được tiếng người bên phải hô lên: "Nghi Thái Anh, em tới rồi."
Lạp Lệ Sa nửa phút trước trong đầu còn đang suy nghĩ kịch bản sau bữa tiệc này, nhưng hiện tại người trong kịch bản của cô đột nhiên xuất hiện, cô thật sự choáng váng.
"Ôi chao, là Phác lão sư a." Trương Hân đầy trêu chọc ghé gần tai Lạp Lệ Sa nói.
Nhiễm Nhiễm cũng dựa lại gần: "Ôi, này không phải đại mỹ nữ chúng ta gặp lần trước sao? Cái gì lão sư ấy?"
Đúng vậy, đều đúng, cậu đúng, cậu cũng đúng.
Chỉ có Lạp Lệ Sa không đúng.
Bộ phận hậu kì đã tắt hết đèn, không còn một luồn ánh sáng lọt vào bên trong quán, duy chỉ còn ánh nến cắm trên chiếc bánh kem kia.
Phác Thái Anh không phải vai chính, cho nên nàng thực nhẹ lướt qua, vào cửa không liếc mắt nhìn mà đi thẳng qua chổ bà chủ Hợp Ý.
Lạp Lệ Sa không nhịn được liếʍ liếʍ môi, giờ phút này đầu óc thắt lại, dường như nghĩ không ra được chuyện gì đang xảy ra.
"Phác lão sư làm sao cũng tới rồi," Trương Hân như xem được kịch hay vui vẻ nói: "Hai người có ý tứ gì a? Một trước một sau nha."
Lạp Lệ Sa cũng muốn hỏi câu đó.
Mọi người bắt đấu xướng hát chúc mừng sinh nhật, Lạp Lệ Sa nhân cơ hội nhắn tin cho Phác Thái Anh: Sao cậu lại tới đây? Báo cáo viết xong rồi?
Gửi xong liền quay đầu nhìn Phác Thái Anh, nhưng Phác Thái Anh không có nhìn cô, cũng không hát, cũng không xem di động, chỉ hai tay đút túi ngồi dựa vào sô pha.
Kế tiếp là thủ tục sinh nhật, đội mũ cho thọ tinh, thọ tinh ước nguyện, thổi nến, cắt bánh kem.
Bất quá khi phần bánh kem trên tay Quân Quân đến chỗ Lạp Lệ Sa, chung quanh rõ ràng xôn xao không nhỏ, Lạp Lệ Sa lập tức đưa mắt nhìn Phác Thái Anh, lại thấy Phác Thái Anh cúi đầu nhìn di động.
Lạp Lệ Sa nói cảm ơn với Quân Quân, không nghĩ tới Nhiễm Nhiễm bên cạnh đột nhiên hỏi: "Sao lại không mang bạn gái đến đây a?"
Quân Quân cười cười: "Tớ cô đơn cũng lâu rồi."
Nhiễm Nhiễm a một tiếng.
Không thể nói là Lạp Lệ Sa có tật giật mình, kỳ thật Lạp Lệ Sa cũng muốn sống quang minh lỗi lạc, nhưng khi Nhiễm Nhiễm hỏi như vậy, Lạp Lệ Sa lại phải nhìn Phác Thái Anh thêm một lần.
Phác Thái Anh không nhìn di động, giờ đây nàng đang nói chuyện phiếm với bà chủ Hợp Ý.
Cùng lúc đó, di động trong túi của Lạp Lệ Sa rung lên.
Cô theo bản năng cảm thấy đây là tin nhắn của Phác Thái Anh, quả nhiên lấy ra xem đúng là như vậy.
Thái Anh nói: Tôi không thể tới sao?
Thái Anh lại nói: Tới đây xem cậu hát chúc mừng sinh nhật cho người ta như thế nào
Lạp Lệ Sa chợt thấy lạnh gáy, không tự chủ được nuốt nước bọt, thậm chí còn muốn mắng cái miệng quạ đen của Trương Hân.
Dù chỉ là tin nhắn, sát thương không bằng lúc nàng nói chuyện không mặn không nhạt, nhưng vẫn là đem tâm Lạp Lệ Sa đá qua đá lại rối loạn tùng phèo.
Cô phải nhanh chân chạy đi bác bỏ tin đồn quỷ quái này, nếu Phác Thái Anh có thể nghe từ Quân Quân thì không lo, nhưng nếu nàng nghe được từ miệng người khác Lạp Lệ Sa liền không thể tưởng tượng được chuyện gì có thể xảy ra, cho nên vài phút kế tiếp, Lạp Lệ Sa rúc người vào sô pha, cúi đầu điên cuồng đánh chữ.
Nói rằng Quân Quân là bạn của Huyên Huyên, bạn của bạn nên cô cũng có quen biết, sau đó Quân Quân có bạn gái, bọn họ liền không liên lạc nữa, nghe nói Quân Quân vẫn luôn ở nơi khác, gần đây không biết có nguyên nhân gì lại trở về.
Lạp Lệ Sa gửi xong tin nhắn, liền quay sang nhìn Phác Thái Anh, những gì có thể giải thích cô đều giải thích cặn kẽ, Phác Thái Anh bên kia chỉ liếc nhìn tin nhắn, cái gì cũng không làm mà thu hồi di động.
"Nay không phải là Tu La Tràng* trong truyền thuyết sao a." Miệng quạ đen bên cạnh oa một tiếng.
*Tu La Tràng: là khi mối quan hệ trở nên phức tạp và có nguy cơ tan vỡ.
Lạp Lệ Sa: "Tu cái đầu cậu."
Trương Hân cười: "Xác thật còn chưa đủ tu," cô ấy nói: "Nếu lát nữa Quân Quân thổ lộ với cậu thì......"
Lạp Lệ Sa cấp cho Trương Hân một ánh mắt coi thường, Trương Hân bật cười: "Kia cậu ấy cũng thật là tra a."
Lạp Lệ Sa không thèm để ý tới Trương Hân.
Đến lúc ăn bánh kem, mọi người chậm rãi ăn uống, tuy rằng Lạp Lệ Sa cũng cúi đầu ăn, nhưng hai tai trước sau đều đặt trên người Phác Thái Anh.
Đương nhiên bên kia có người biết Phác Thái Anh, đột nhiên a một tiếng: "Tuần trước còn có người nhắn tôi hỏi thăm cậu đấy tiểu tỷ tỷ, Phác Thái Anh, phải không?"
Phác Thái Anh hỏi: "Ai hỏi thăm tôi?"
Người nọ cười cười: "Không biết a, chỉ hỏi tôi có quen cậu hay không."
Lạp Lệ Sa xắn một muỗng đầy kem.
Bất quá còn chưa bỏ vào miệng, di động cô lại rung lên.
Phác Thái Anh rốt cuộc cũng đại phát từ bi gửi tin nhắn tới: Ăn bánh kem ít thôi
Lạp Lệ Sa lập tức đem kem bỏ trở về, hảo hảo đặt lên bàn, lại đặc biệt đẩy xa hơn cho người nào đó thấy.
Lạp Lệ Sa: Được
Lúc này, Lạp Lệ Sa nghe được tiếng cười của bà chủ truyền đến, là mang theo điểm cười nhạo cùng trêu chọc, cô ấy nói: "Em không thể a Phác Thái Anh"
Lạp Lệ Sa thất thần, căn bản không biết hiện tại nên làm gì.
Mọi người ăn xong liền nói muốn chơi trò chơi, loại mà có thể để nhiều người chơi cùng nhau.
Vừa mới ăn xong bánh kem của thọ tinh, hiện tại đi ngay không tốt lắm, Lạp Lệ Sa đành quay sang nhìn Phác Thái Anh, bà chủ vẫn còn nói chuyện với nàng, nhìn Phác Thái Anh cũng không chán, cô liền quyết định ngồi thêm chút nữa.
Trò chơi kế tiếp là trò "Tôi đã từng", gần đây trò này thực sự phổ biến, ít người chơi được, nhiều người chơi càng vui.
Đơn giản mà nói chính là một người sẽ có mười ngón tay tương đương mười cơ hội, người đầu tiên đứng lên sẽ nói ra một việc đã xảy ra với họ, nếu chuyện này chưa từng xảy ra với bạn, bạn phải hạ một ngón tay xuống, cho đến khi mười ngón đều hạ xuống, bạn sẽ là người thua cuộc.
"Chắc là không ai không biết quy tắc trò chơi này đi?" Quân Quân ngồi ở ghế đơn phía trước hỏi.
Không ai trả lời.
"Xem như không có a, tớ bắt đầu trước đây," Quân Quân cười cười: "Tớ và mẹ cùng nhau khiêu vũ ở quãng trường."
Một mảnh than ngắn thở dài, bọn họ hiển nhiên không nghĩ tới mới câu mở đầu đã như vậy, toàn quân bị diệt.
Được Quân Quân làm mẫu, phía dưới đều dựa theo mấy kiểu chủ đề này mà chơi, cái gì mà "Tôi đã từngnuốt nắm tay mình", "Tôi đã từng tự trét bùn hồ lên mặt mình khi nhập ngũ", "Tôi từng mặc quần áo cương thi đi nghĩa địa vào buổi tối", "Tôi từng uống nước giếng tôi tự đào"......
Này tổng cộng là có thể diệt được kha khá.
Cũng may không phải ai cũng chơi ác như vậy, có mấy câu như "Trượt tuyết", "Ăn rau diếp cá", "Ăn côn trùng" linh tinh, cũng vớt vát được vài người.
Lại thêm mấy cái, liền đến lượt bạn gái bà chủ, mà giờ đây bên dưới có vài người chỉ còn một hai ngón tay, cơ hội thắng cũng không nhiều lắm.
Ở đây hầu hết mọi người đều thấy được màn cầu hôn lúc trước, bạn gái ôn nhu hào phóng mọi người đều biết, lúc cô ấy đứng lên mọi người đều thực mong chờ nhìn cô ấy, cũng tin tưởng cô ấy sẽ không nói thứ kì quái gì.
Cô ấy nhìn chính mình cũng chỉ còn ba ngón, trước liếc mắt nhìn bạn gái mình, tiếp theo quét chung quanh một vòng tựa hồ đang xác nhận cái gì đó, cô ấy nói: "Nụ hôn đầu tiên của tôi chính là ở trước cửa nhà người nào đó."
Giọng nói vừa vang lên, một tiếng "Định mệnh" từ bên cạnh truyền tới.
Lập tức có người nói tiếp: "Các người ân ái chưa đủ sao, còn có loại sự tình này, haizzz."
Lại có người nói: "Lâm Hiểu cô có bạn gái liền tính, còn tới hãm hại bọn tôi sao a."
Lại có người nói: "Buổi tối liền cho hai người ân ân ái ái, sao có thể chơi như vậy chứ."
Lại có người nói: "Nếu người này phải còn người kia không phải, kia chẳng phải là xấu hổ đến chết sao."
Lâm Hiểu cười rộ lên: "Làm nhanh lên, ai mà không có nụ hôn đầu ở trước cửa nhà thì hạ ngón tay xuống đi, dù sao tôi cũng không phải hạ nha.".
Xung quang thở dài thườn thượt.
Người khác như nào Lạp Lệ Sa mặc kệ, Lạp Lệ Sa chỉ lo mỗi Phác Thái Anh, còn có câu người này phải còn người kia không phải.
Tuy rằng cách khá xa, nhưng Lạp Lệ Sa đều nhớ rõ những lần Phác Thái Anh phải hạ ngón tay, trước vấn đề này, cô xác định rằng Phác Thái Anh còn thừa bốn ngón tay.
Lạp Lệ Sa đột nhiên khẩn trương, người càng muốn hãm mình vào sô pha sâu hơn, không dám nhìn về phia bên kia.
Đêm nay cô có xấu hổ đến chết không, lập tức có thể biết ngay.
"Cậu làm sao vẫn còn hai ngón tay?" Trương Hân gập một ngón xuống quay sang hỏi Lạp Lệ Sa: "Cậu dành nụ hôn đầu cho ai a?"
Trương Hân nói không lớn lắm, nhưng do xung quanh quá yên tĩnh, tò mò cùng hiếu kì, mọi người liền quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa.
Không ngoài ý muốn, Lạp Lệ Sa hai tai đỏ bừng: "Làm gì?"
"Ôi chao, Phác Thái Anh, em như thế nào cũng không gập ngón tay vậy a."
Bà chủ bên kia cũng nói to, bất quá lời cô ấy nói là cố ý.
Mọi người vẫn còn tò mò, liền đem đầu quay sang nhìn nàng.
Không cần nhìn, Lạp Lệ Sa biết mình không phải chết rồi, tiếng oa oa sung sướиɠ phát ra trong lòng, nhịn không được cúi đầu cười rộ lên, không ngoài ý muốn đỏ từ tai lan sang cả khuôn mặt.
Thực mau, Lạp Lệ Sa lại nghe được thanh âm của bà chủ.
Lần này là ngữ khí nói chuyện bình bình, cô ấy nhìn Phác Thái Anh nói: "Em cũng không phải không thể nha."
- ------------
Góc phiên ngoại nhỏ chút xíu:
Phác Thái Anh: Tôi muốn nhìn xem cậu hát chúc mừng sinh nhật cho người ta như thế nào? Không được sao? *chua lè chua lét*
Lạp Lệ Sa: Ơ được được......ah mà tớ đâu có hát đâu, không có hát mà Thái Anh
Phải nói đến, không một ai ở đây có thể ngờ được.
Trừ bỏ Lâm Hiểu cùng bạn gái cô ấy, xung quanh rõ ràng chỉ có mỗi Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh không gập ngón tay, nhưng mọi người vẫn không chút nghi ngờ mà nghĩ hai người họ sẽ có liên quan đến nhau.
Còn mẹ nó đem Quân Quân kéo vào, sau lại hỏi tiểu tỷ tỷ Phác Thái Anh, có phải có ai khi dễ nàng không, bọn họ giúp nàng tìm lại công đạo.
Sự xuất hiện của Phác Thái Anh đối với đám người hôm nay là vô cùng đặc biệt, Phác Thái Anh lại lớn lên xinh đẹp như vậy, một đại mỹ nữ ngự tỷ, một đám người mê mẩn không thôi, Lạp Lệ Sa còn không biết đám người này đang nghĩ cái gì sao?
Lạp Lệ Sa thậm chí cảm thấy, nếu cô cứ im im như vậy, sau buổi tụ tập này, wechat của Phác Thái Anh chắc chắn sẽ có nhiều hơn hai mười lời mời kết bạn.
Mà lúc này, mấy người hiểu được chân tướng sự việc chỉ im lặng không nói lời nào, bao gồm cả Nhiễm Nhiễm, dường như hiểu ra được điều gì đó, ồ một tiếng che miệng nhịn cười, chỉ có ánh mắt đầy ý cười nhìn Lạp Lệ Sa.
Bầu không khí chợt trở nên thần bí, trò chơi biến thành ăn dưa, mọi người hiển nhiên càng hưng phấn, ríu rít truyền tai hỏi có ai quen biết vị tiểu tỷ tỷ này không, Phác Thái Anh cái tên này rất quen thuộc.
Lạp Lệ Sa đang nghĩ ngợi làm sao để có thể lơ cho qua chuyện này, chợt nghe thấy thanh âm của Phác Thái Anh.
Trong bối cảnh ồn ào như vậy, kỳ thật thanh âm Phác Thái Anh rất nhỏ, nhưng Lạp Lệ Sa lại nghe thấy được.
Nàng nói: "Lạp Lệ Sa, lại đây."
Lạp Lệ Sa vui vẻ cắn cắn đầu ngón tay, thu thập tốt cảm xúc.
Cô bước ra khỏi bàn, sau đó đi ra ngoài, lại vòng ra phía sau Quân Quân, cơ hồ là đi một con đường xa nhất đến bên người Phác Thái Anh.
Xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh, cô không còn nghe thấy mấy tiếng thì thầm như "Tiểu tỷ tỷ", "Quen biết sao", "Bạn gái cũ" gì nữa, có lẽ mọi người rốt cuộc cũng nhận thức được rồi.
Bên này sớm đã giành chỗ cho Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa ngồi xuống mỉm cười với Phác Thái Anh, bất quá Phác Thái Anh chỉ liếc nhìn cô một cái, ánh mắt phảng phất đang nói "Ngoan ngoãn ngồi yên đi."
Lâm Hiểu bên cạnh tiếp tục trò chơi, thừa dịp không khí đang nóng, cô ấy cầm micro nói: "Mọi người, nếu tôi nói đêm động phòng*......"
Lời còn chưa nói xong, xung quanh nhốn nháo lên.
"Quá đáng a!!!"
"Không được!!!"
"Đổi cái khác đi!!!!!"
.......
Lâm Hiểu buông micro xuống, mang theo trêu chọc quay đầu hỏi hai người kế bên: "Nếu tôi nói về đêm động phòng, hai người có gập tay không?"
Phác Thái Anh: "Chị dám thì chị nói đi."
Lâm Hiểu thật đúng là dám, bất quá cô ấy nói như vậy: "Đêm động phòng tôi không ở trên."
Câu này lực sát thương không lớn, chung quanh nửa vui nửa buồn, đếm kỹ chỉ có một nửa người vượt qua, rất nhiều người có thể sống sót, chỉ là Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa đều gập xuống một ngón tay.
Lâm Hiểu lại tới trêu chọc: "Hai vị cố lên nha, lần sau chơi trò này tôi còn nói như vậy, hy vọng hai người sẽ có đáp án khác nhau nha."
Lạp Lệ Sa vốn tưởng rằng Phác Thái Anh sẽ như vừa rồi không đáp, không nghĩ tới nàng thế mà lại ôn ôn hòa hòa nói câu: "Xem cậu ấy."
Lạp Lệ Sa như sét đánh ngang tai, đồ uống trong miệng chưa kịp nuốt, thiếu chút nữa là sặc chết queo.
Xung quanh còn rất nhiều tai mắt đang hóng chuyện, phải làm sao đây, thôi kệ cứ coi như chứng minh thực lực đi.
He he.
Lời của Lâm Hiểu thành công hạ hết mười ngón tay của hai vị mỹ nữ, sau khi cong người đứng lên, họ giận đến mức ô ô khóc lóc lên, bảo mọi người bắt nạt do họ chưa có cơ hội "sinh hoạt".
Lạp Lệ Sa còn sót lại mỗi một ngón tay, may mắn thoát chết.
Hình phạt của trò chơi này rất đơn giản, đứng tại chỗ hát một bài tự sáng tác, phải theo yêu cầu của mọi người, mỗi người một bài.
Bên này khúc nhạc dạo bắt đầu nổi lên, bên kia Lạp Lệ Sa đã cẩn thận lột trái cam đường, tách múi đưa đến trước mặt Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh nhận lấy, liền mở miệng hỏi: "Uống rượu sao?"
Lạp Lệ Sa: "Không có."
Phác Thái Anh lúc này mới đem múi cam bỏ vào trong miệng.
Lạp Lệ Sa tách thêm múi nữa, biết rồi vẫn cố hỏi: "Tôi gửi tin nhắn cậu thấy không?"
Phác Thái Anh: "Thấy."
Lạp Lệ Sa mím môi: "Sao mà không trả lời tôi?"
Phác Thái Anh ở trước mặt Lạp Lệ Sa cẩm lấy di động, ngay trước mặt cô nhắn một chữ: Đã xem
Lạp Lệ Sa không nhịn được cười ra tiếng: "Làm gì thế."
Phác Thái Anh chủ động cầm múi cam trên tay Lạp Lệ Sa, bỏ vào miệng.
Lạp Lệ Sa: "Báo cáo viết xong rồi sao?"
"Không có," nàng nói: "Trờ về lại viết."
Lạp Lệ Sa: "Không phải mai cần sao?"
Phác Thái Anh: "Viết suốt đêm."
Lạp Lệ Sa lại cười.
Rõ ràng di động người này vẫn sáng, nhưng khi nàng ăn xong múi cam, lại cố tình giơ đồng hồ lên xem, ở góc độ này Lạp Lệ Sa vừa vặn có thể nhìn được thời gian trên đó, mới 8 giờ 5 phút.
Ah không đúng, là đã 8 giờ 5 phút rồi!!!!!
Phía kia một vị mỹ nữ vừa hát xong, không khí đã không còn ồn ào vì nhạc đệm, Phác Thái Anh hỏi: "Khi nào về?"
Lạp Lệ Sa đương nhiên ngay lập tức cất di động vào túi: "Bây giờ."
Thái độ đoan chính, nói đi liền đi, Lạp Lệ Sa lập tức đứng lên, thập phần tri kỷ mà cầm túi xách Phác Thái Anh đặt trên sô pha đeo lên vai.
Phác Thái Anh rốt cuộc cũng cười, nàng đem múi cam cuối cùng trên tay ném vào miệng, hướng Lâm Hiểu nói: "Đi trước đây."
Lâm Hiểu ngoài ý muốn ngẩn ngơ một lát.
Quay sang, Phác Thái Anh liền đυ.ng phải ánh mắt Quân Quân.
Bất quá nhìn chưa đến một giây, hai người liền dời tầm mắt.
Bên kia mỹ nữ thứ hai đang hát ca khúc tự sáng tác của mình, Lạp Lệ Sa trở lại chỗ Trương Hân lất túi xách, cũng nói là giờ cô phải về.
Các bạn nhỏ đều rất hiểu chuyện, không hỏi nguyên nhân còn làm mặt quỷ với cô: "Đi thôi đi đi."
Khi đến gần cửa, Lạp Lệ Sa trước mở một cánh ra, mỹ nữ bên kia vừa hát xong, còn chưa đi ra ngoài, đằng sau âm thanh Lâm Hiểu truyền tới.
"Sao vậy, vừa nhắc đến đêm động phòng liền đi rồi," thanh âm ai cũng nghe ra được là cố tình trêu: "Trở về làm gì vậy hai vị."
Phác Thái Anh ngoái đầu lại nhìn, cười nhạt nói: "Vội về làm việc."
Lâm Hiểu cười đến cong người: "Hiểu!"
Cửa đóng lại, tiếng nhạc cùng âm thanh ồn ào cũng dứt.
Phác Thái Anh đi phía trước, hai tay cắm vào túi áo khoác, gió thổi tung bay vạt áo, Lạp Lệ Sa đi phía sau nàng một bước, như một tiểu nha hoàn.
Đi được nửa hành lang, đại tiểu thư rốt cuộc xoay người.
Nàng bất động nhìn Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa cũng bất động.
Qua vài giây, Lạp Lệ Sa thắng không nổi, liền cười với nàng, nhanh chân bước qua đứng bên người Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh rốt cuộc cũng đi tiếp, nàng còn nói: "Cậu giống như rất chột dạ."
Lạp Lệ Sa sợ hãi!
Lạp Lệ Sa: "Không có nha."
Phác Thái Anh hỏi: "Vậy cậu đang khẩn trương cái gì?"
Lạp Lệ Sa tiếp tục phủ nhận: "Tôi không có khẩn trương mà."
Phác Thái Anh: "Vậy sao."
Từ lúc xuống lầu đi thêm một đoạn, Lạp Lệ Sa cảm thấy muốn giải thích gì đó, nhưng chuyện cô cùng Quân Quân như thế nào, nửa điểm không che giấu đều đã giải thích trên wechat rồi.
Ra tới cửa, bên ngoài gió lạnh thổi qua, Lạp Lệ Sa bị thổi có chút thanh tỉnh.
Tuy Phác Thái Anh tối nay nhìn như tới bắt gian cô, nhưng thật ra bên trong mỗi đoạn đều có ý vị sâu xa, đến bây giờ Lạp Lệ Sa vẫn còn thấy nóng trong người.
Lạp Lệ Sa sờ sờ cái trán, hỏi Phác Thái Anh: "Lái xe tới sao?"
Phác Thái Anh ừ một tiếng.
Lạp Lệ Sa nghĩ nghĩ: "Vậy hiện tại ngài muốn đưa tôi về nhà ngài, hay ngài muốn tôi đưa ngài về ạ?"
Phác Thái Anh bị Lạp Lệ Sa chọc cười, quay đầu hỏi Lạp Lệ Sa: "Cậu tới nhà tôi làm gì? Ai cho mà đi?"
Lạp Lệ Sa đứng hình.
Phác Thái Anh không nói gì, nàng còn nghiêng đầu nhìn Lạp Lệ Sa, phảng phất muốn bức Lạp Lệ Sa phải làm gì đó.
Còn có thể làm gì, Phác Thái Anh phía trước luôn sẵn sàng, Lạp Lệ Sa chỉ cần hảo hảo làm là được,
Vì vậy kế tiếp, lòng dũng cảm của Lạp Lệ Sa tăng thêm một bậc, cô tiến lên một bước nhỏ, nắm lấy tay áo Phác Thái Anh.
Chỉ nắm một xíu xiu cổ tay áo, cô cũng không biết sao mình học được cái này, dù sao chính là ủy khuất mà nói: "Thái Anh."
Phác Thái Anh không nhịn cười nổi, phì cười một tiếng.
Nhưng nàng vẫn nói: "Cậu muốn đi nhà tôi làm gì? Tôi phải làm việc."
Lạp Lệ Sa nói: "Tôi sẽ ngồi yên không quấy rầy cậu, trễ một chút tôi sẽ tự giác lăn trở về nhà nha."
Phác Thái Anh duỗi tay về phía Lạp Lệ Sa: "Túi."
Lạp Lệ Sa không cho: "Làm gì?"
Phác Thái Anh bật cười: "Chìa khóa xe ở bên trong."
Lúc này Lạp Lệ Sa mới đưa túi xách cho Phác Thái Anh, bất quá Phác Thái Anh không có nhận, nàng chỉ mở ra tìm kiếm bên trong, lấy chìa khóa đưa cho Lạp Lệ Sa: "Lái xe tôi."
Lạp Lệ Sa đương nhiên được. Thách thá𝓷h tì𝗺 được _ T𝘳𝖴𝗺T𝘳u y𝖾𝓷.V𝖭 _
Trên đường đi đến xe Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa nhận được tin nhắn của Trương Hân.
Cô ấy nói: Má ơi, cậu đúng là cô dâu nhỏ nhaaa
Cô ấy còn nói: Đây là Lạp Lệ Sa tớ quen hay sao?
Lạp Lệ Sa trong lòng than một tiếng, cô cũng cảm thấy chính mình ở trước mặt Phác Thái Anh đặc biệt giống một cô dâu nhỏ.
Xem như đúng là hồn cô bị câu đi rồi, không quay đầu lại được nữa.
Lạp Lệ Sa: Công nhận
Trương Hân: Hai người vừa đi, bên này bắt đầu thảo luận về hai người đây ha ha ha ha
Lạp Lệ Sa: Nói cái gì?
Trương Hân: Cái gì mà không hổ là Lạp Lệ Sa, cái gì mà Lạp Lệ Sa không phải thẳng, còn cái gì mà tiểu tỷ tỷ kia là như thế nào, bla bla đủ thứ, còn nói hai người rất xứng đôi
Một câu cuối cùng Lạp Lệ Sa thực thích.
Lạp Lệ Sa: Cứ để cho họ nói
Trương Hân: Chị em cậu thay đổi rồi
Trương Hân: Cậu trước kia không như vậy
Trương Hân lại nói: Cái này hay rồi, đêm nay vừa hay, mọi người đều biết hai người vội trở về là để làʍ t̠ìиɦ nhaa
Lạp Lệ Sa: ?
Trương Hân: Hì hì
Trương Hân: Cậu phải làm 1 nha!!!
Lạp Lệ Sa trả lời bằng một cái sticker đổ mồ hôi, mắt thấy sắp đến xe ai kia, Lạp Lệ Sa nhanh tay cất di động, thập phần tri kỷ đi qua mở cửa cho Phác Thái Anh.
Đương nhiên, phần thưởng cho sự tri kỷ này là một tiếng cười âm dương quái khí của Phác Thái Anh.
Cho nên, sau khi lên xe, Lạp Lệ Sa nghe được câu đầu tiên nàng nói: "Cậu như vậy cực kì giống như có tật giật mình."
Lạp Lệ Sa bật cười: "Thật không có mà."
Phác Thái Anh thắt dây an toàn: "Buổi tối trước khi đi biết là sinh nhật của Quân Quân sao?"
"Hoàn toàn không biết," Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Tôi thậm chí còn không biết Quân Quân có ở đó."
Phác Thái Anh: "Ừm."
Lạp – không tò mò – Lệ Sa: "Cậu nghe được chuyện gì của tôi và Quân Quân rồi?"
Phác Thái Anh cúi đầu nhìn di động: "Dù sao so với cậu nói cũng nhiều hơn."
Lạp Lệ Sa: "Tôi thật oan uổng mà."
Phác Thái Anh: "Tôi biết."
Lạp Lệ Sa a nói: "Chị ơi đừng giận mà, nói cho em đi em sẽ giải thích nha."
Phác Thái Anh nói: "Quân Quân và Linh Nguyệt là bạn bè, Quân Quân tâm sự rất nhiều với Linh Nguyệt, tôi cũng nghe được rất nhiều."
Lạp Lệ Sa: "Linh Nguyệt là ai?"
Phác Thái Anh: "Bạn gái của Lâm Hiểu."
"À," Lạp Lệ Sa khởi động xe: "Cậu nghe cái gì?"
Phác Thái Anh: "Nghe được Quân Quân thích cậu rất nhiều nhưng không dám thổ lộ, quen qua nhiều bạn gái như vậy, cuối cùng cũng không thể chịu được mà phải hỏi Linh Nguyệt phải làm sao, nói cô ấy rất ít khi gặp được người như cậu, nói cậu rất xinh đẹp, tính cách đặc biệt tốt, mỗi lần gặp mặt, ánh mắt cô ấy không tự chủ đặt trên người cậu...."
"He he he," Lạp Lệ Sa cắt ngang: "Cũng có thể."
Lạp Lệ Sa rất ít khi thấy ngượng khi nghe được lời khen về mình từ miệng người khác, nhưng người này là Phác Thái Anh, ngữ khí kỳ dị thật khiến cho người ta sởn tóc gáy.
Phác Thái Anh xoa xoa tay, vừa lúc cũng lười nói thêm.
Lạp Lệ Sa cười cười: "Nghe từ người miệng người khác với nghe từ miệng tôi, có cái gì khác nhau đâu chứ?"
Phác Thái Anh nghĩ nghĩ: "Vẫn là muốn được tận mắt thấy."
Lạp Lệ Sa cong môi cười.
Xe lái trên đường có chút yên tĩnh, Lạp Lệ Sa nghĩ nghĩ nói thêm một câu: "Cho nên tôi nói rồi, tôi cùng Quân Quân không có gì hết."
Phác Thái Anh: "Tôi biết."
Lạp Lệ Sa vẫn nói thêm: "Cậu ấy trước đây có quen bạn gái."
Phác Thái Anh: "Tôi biết."
Lạp Lệ Sa lại nói: "Cậu rõ ràng cái gì cũng biết, vậy còn đến đây," Lạp Lệ Sa nhỏ giọng trêu chọc: "Công việc cũng không thèm làm."
Phác Thái Anh vuốt vuốt tóc, tay chống lên bảng điều khiển trên xe, nhích người lại gần Lạp Lệ Sa nói: "Không có lý trí, vừa nghĩ liền muốn đến xem, cũng không định làm gì."
Lạp Lệ Sa nắm chặt tay lái, lời nói đều rất ôn nhu: "Cậu rõ ràng là làm rất nhiều."
Phác Thái Anh cười cười, đại khái là công nhận lời nói của Lạp Lệ Sa.
"Bắt cậu mang về."
Lạp Lệ Sa cười đáp lại một chữ: "Đúng."
Đại khái trong xe quá yên lặng, Phác Thái Anh vươn tay, nhấn ứng dụng mở nhạc.
Nàng cũng hỏi: "Vậy còn cậu?"
Lạp Lệ Sa dừng xe ở đèn đỏ phía trước: "Tôi cái gì?"
Phác Thái Anh tìm được một bài nhạc yêu thích, nàng nhấn phát, một đoạn nhạc nhẹ nhàng vang lên.
"Nói nhiều như vậy," Phác Thái Anh khẽ cười: "Rõ ràng cũng rất khẩn trương."
Lạp Lệ Sa không có phủ nhận.
Phác Thái Anh quay sang chăm chú nhìn sườn mặt Lạp Lệ Sa: "Cậu rõ ràng cũng thích tôi."
- ------------
Góc tâm sự nhỏ chút xíu:
Mọi người thấy xưng hô như thế nào là hợp lý nhỉ? Mình phân vân mấy hôm rồi mà không biết sao, vì Lệ Sa Lệ Sa nhỏ hơn Thái Anh 8 tháng nên không biết nên xưng hô như nào nữa.
Chị - em
Cậu - tớ, cậu - tôi
Cậu - mình, cậu - tôi
Mài - tau (Hahaha)
Mọi người cho mình xin ý kiến nha, cảm ơn mọi người moa moa.
Bonus một chương tối đăng mừng trung thu nha!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro