Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

21 - 25


Lạp Lệ Sa thật sự đoán không ra được tâm tư của Phác Thái Anh.

Cho dù như vậy, nàng vẫn đứng đó không nói gì, bộ dáng như bị đang khi dễ mà nhìn Lạp Lệ Sa, chờ đợi động thái tiếp theo của Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa có thể làm gì, cô chỉ biết tiến tới, cúi đầu, sau đó vặn tay nắm cửa.

"Ăn cơm." Lạp Lệ Sa nói.

Phác Thái Anh như cũ không nói gì, cũng dời nửa bước để mở cửa.

Cửa phòng ngủ vừa mở, hương thơm đồ ăn bên ngoài tràn vào, Lạp Lệ Sa liếc nhìn Phác Thái Anh, dẫn đầu đi ra, Phác Thái Anh theo sau.

Bầu không khí có chút vi diệu, bất quá không chỉ có hai nàng bên này vi diệu, mà tâm tình của mẹ cô bên kia cũng không tồi, lúc múc đồ ăn ra bên miệng còn ngẫu hứng ca hát.

Lạp Lệ Sa qua trước kéo ghế giúp Phác Thái Anh, tự mình vòng qua góc vuông bên kia ngồi xuống.

"Ngồi trước đi nha," mẹ có một câu, cầm chén canh đặt trước mặt hai người: "Uống canh trước, cơm còn chưa xong."

Phác Thái Anh hướng mẹ cô mỉm cười: "Cảm ơn dì ạ."

Lạp Lệ Sa không ngồi đối diện Phác Thái Anh, mẹ cô không khách khí mà ngồi xuống đối diện, dù bà đã ăn rồi mới tới, nhưng cái này cũng được, bữa cơm này đủ để bà phát huy.

Lạp Lệ Sa hiện tại không ai cứu được, canh còn chưa tới miệng, liền bị mắng vài câu, tất cả đều là chuyện sinh bệnh hôm nay.

"Tuần trước còn bày đặt không thêm wechat Thái Anh, nếu không con đoán xem mình còn hảo hảo ngồi chỗ này ăn cơm được không?"

Lạp Lệ Sa thành khẩn gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, cảm ơn Thái Anh."

Mẹ cô ngồi đây là để chiêm ngưỡng nhan sắc của Phác Thái Anh, cái này ai nhìn vào cũng biết, hôm nay Phác Thái Anh để mặt mộc, mẹ cô càng thích hơn, bà nói nàng không cần trang điểm, vốn dĩ mặt mộc đã đẹp rồi, khen mắt nàng lớn như vậy, lông mi còn dài cong vυ"t.

Mẹ cô nói xong, Lạp Lệ Sa không nhịn được cũng trộm lén nhìn Phác Thái Anh, thấy nàng đang được khen mà ngượng ngùng, trong lòng cô thoáng chút thõa mãn.

Lạp Lệ Sa thấy vậy liền hỏi: "Mẹ, con đẹp hay Thái Anh đẹp?"

Mẹ cô cũng nghiêm túc ngồi so sánh.

Tuy rằng mẹ hay mắng cô, nhưng thật sự đều bởi vì tốt cho cô nên mới mắng, mặt khác, bà vẫn luôn rất yêu thương cô.

Nên dù thích con gái nhà người ta, nhưng khi Lạp Lệ Sa hỏi, mẹ cô vẫn nói là: "Các con đều đẹp, ai cũng đẹp hết, Lệ Sa Lệ Sa nhà ta cũng rất xinh đẹp, lại còn thông minh," bà hiền từ nhìn Lạp Lệ Sa, còn vuốt tóc cô: "Các con ra ngoài đường khẳng định sẽ được rất nhiều người ngắm nhìn, cái kia gọi là gì nhỉ, quay đầu đi đó?"

Phác Thái Anh tiếp lời: "Tỉ lệ quay đầu* ạ."

Mẹ gật gật đầu: "Đúng đúng, tỉ lệ quay đầu."

*Tỉ lệ quay đầu: thường chỉ những người phụ nữ vì đẹp mà thu hút rất nhiều đàn ông quay đầu lại nhìn.

Vừa rồi còn nói đừng trang điểm, nói tới đây quan điểm bà lại thay đổi: "Hai người các con cùng nhau xem mua mấy bộ quần áo mới, trang điểm này kia lên, chắc chắn làm chết mê chết mệt không ít nam nhân."

Lạp Lệ Sa phụt một tiếng thiếu chút đem canh phun hết ra ngoài.

Mẹ cô tò mò: "Đã nhiều năm không gặp, các con liên lạc với nhau khi nào vậy, sao dì chưa từng nghe Lạp Lệ Sa nói."

Lạp Lệ Sa không nói dối: "Khoảng hai tuần trước ạ."

Mẹ: "Như thế nào gặp được?"

Tin rằng mẹ cô không muốn nghe thấy tên Tiểu Nhã, Phác Thái Anh cũng rõ điểm này, hai người thập phần ăn ý nhìn nhau, Phác Thái Anh cái người dối trá này liền đem dòng thời gian đảo loạn: "Con ở trường có nhận phỏng vấn từ tòa soạn của cậu ấy, lúc đó tình cờ gặp được ạ."
Lạp Lệ Sa gật đầu cười hưởng ứng: "Đúng vậy."

Mẹ: "Kia rất có duyên nha, nhiều năm như vậy không gặp, mới gặp lại không lâu đã có thể ở chung tốt như vậy, thật không sai, dì còn cho rằng......"

Mẹ cô còn chưa nói xong, tự mình cười gượng một tiếng, nhưng Lạp Lệ Sa nghe ra được.

Lạp Lệ Sa không nói tiếp, Phác Thái Anh trước sau im lặng.

Mẹ cô giống như cũng không nghĩ được cái gì có thể nói, bàn ăn cứ vậy trở nên tĩnh lặng.

Nồi cơm điện không biết từ lúc nào đã nhảy, mùi cơm chín thoảng qua, mẹ cô vừa lúc đi vào xem một cái.

Khi bà rời đi, Lạp Lệ Sa nghe Phác Thái Anh chậm rãi nói một câu: "Mẹ cậu rất yêu cậu."

Lạp Lệ Sa ngẩng đầu nhìn Phác Thái Anh, không biết nên nói gì.

Phác Thái Anh lại nói: "Tôi mấy năm trước ở bên ngoài phát sốt, mẹ tôi chỉ gọi cho tôi một cuộc," nàng tự cười chính mình: "Kêu tôi uống nhiều nước ấm."
Lạp Lệ Sa cắn đũa, nhìn chăm chú vào đôi mắt Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh cũng chỉ nói một câu, ngữ điệu bình thản chỉ vì Lạp Lệ Sa hôm nay phát sốt, thấy mẹ Lạp Lệ Sa quan tâm như vậy nên thuận miệng nhắc tới.

Ngữ khí bình bình đạm đạm, không có nửa điếm muốn được người ta thương hại.

Nhưng Lạp Lệ Sa đau lòng.

Bất quá cô còn chưa kịp an ủi nàng, di động trên bàn ăn bỗng vang lên.

Màn hình hiện lên "Quân Quân".

Lạp Lệ Sa không lí do mà liếc mắt nhìn Phác Thái Anh, mới nhận điện thoại.

"Sao lại thế này." Quân Quân mở miệng liền nói như vậy.

Lạp Lệ Sa khó hiểu: "Cái gì? Làm sao vậy?"

Quân Quân: "Cậu bệnh sao?"

Lạp Lệ Sa ừ hử một tiếng: "Không có việc gì, chỉ bị cảm thôi, đã khỏe rồi."

Quân Quân: "Trương Hân không nói tôi cũng không biết."

"Ăn được rồi."
Vừa lúc mẹ cô bưng cơm ra, Phác Thái Anh cũng đứng lên, nàng cầm chén Lạp Lệ Sa lên, hỏi: "Ăn nhiều hay ít?"

Lạp Lệ Sa nhìn nồi cơm: "Chúng ta mỗi người một nửa đi."

"Trong nhà có người sao?" Quân Quân ở bên kia hỏi.

Lạp Lệ Sa nói: "Có mẹ tôi và một người bạn."

Quân Quân cười một chút: "Trương Hân nói có người chiêu cố cậu, chúc mừng nha," cô ấy ẩn ý nói: "Cậu còn gạt tớ."

Lạp Lệ Sa: "......Không phải, chỉ là bạn thôi."

Quân Quân tiếp tục cười: "Với cách nói của Trương Hân, hình như không chỉ đơn giản là bạn."

Lạp Lệ Sa: "Cậu ấy lúc nào không khoa trương."

"Đồ ăn nguội rồi." Phác Thái Anh lại cắt ngang.

Lạp Lệ Sa a một tiếng: "Không có việc gì, cậu ăn trước đi."

Quân Quân bên kia: "Thôi, mọi người ăn cơm đi, tớ cúp máy đây."

Lạp Lệ Sa: "Oh, bye bye."
Mẹ cô buổi tối muốn ở lại, Lạp Lệ Sa nơi này phòng khách hàng năm không có người ở, cho nên Phác Thái Anh không có lí do để lưu lại.

Đương nhiên, Phác Thái Anh cũng chưa nói nàng muốn ở lại.

Sau khi ăn xong, hai người bị mẹ lôi kéo xuống dưới tiểu khu tản bộ, nhàm chán, liền đem chuyện anh họ đính hôn ra nói.

Tuy rằng nói là anh họ, nhưng thật ra chỉ lớn hơn Lạp Lệ Sa một tháng, bạn gái anh họ gặp nhau từ buổi coi mắt, hai người không giống như những cặp đôi coi mắt thông thường, rất nhanh chìm sâu vào tình yêu cuồng nhiệt, lần này gấp gáp như vậy đính hôn, là bởi vị chị dâu mang thai.

"Cho nên không thể phủ định công dụng của những buổi coi mắt," mẹ cô kết luận ra được một cái đạo lý: "Không thì vì sao chuyện này tới bây giờ vẫn còn."

Bà nói tiếp: "Hơn nữa người trẻ các con bây giờ, càng lớn càng không muốn tiếp xúc với người khác phái, không chịu đi xem mắt thì chỉ còn biết chờ uống gió Tây Bắc thôi."
Đã nói như vậy, Lạp Lệ Sa đương nhiên chỉ có thể im lặng, cô biết nếu mình nói vào một câu, mẹ cô sẽ không tha mà kéo cô vào.

Phác Thái Anh yên lặng đứng bên người Lạp Lệ Sa lắng nghe, chậm rãi bước theo, dường như đang muốn tạo cảm giác không tồn tại.

Mẹ cô tiếp tục nói chuyện, nói tới chuyện cơm nước thì bỗng bà a một tiếng: "Lạp Lệ Sa, con đoán xem lúc ăn tối mẹ gặp phải ai?"

Lạp Lệ Sa nào biết: "Ai ạ?"

Mẹ: "Trần Nghị."

Lạp Lệ Sa oh một tiếng.

Mẹ cô quay đầu hướng Phác Thái Anh giải thích: "Chính là học trưởng thời đại học theo đuổi con bé."

Phác Thái Anh đưa mắt nhìn Lạp Lệ Sa.

Mẹ cô thở dài: "Thằng bé và cả nhà cùng nhau tới, ôm cả con, chắc khoảng hai tuổi, thật đáng yêu."

Phương pháp thúc giục kết hôn, nói đến hôn nhân của người khác là thứ nhất, nói đến con cái họ đáng yêu là thứ hai.
"A Thái Anh," mẹ cô đột nhiên chú ý đến người đang ẩn mình kia: "Con có bạn trai chưa?"

Nói xong bà cười rộ lên: "Dì có phải không nên hỏi không."

Phác Thái Anh trả lời: "Con không có bạn trai ạ."

Mẹ: "Nên tìm nên tìm, con cùng Lạp Lệ Sa đều nên tìm."

Lạp Lệ Sa đùa theo: "Lập tức tìm, ngày mai bắt đầu mời từng đồng nghiệp nam trên tòa soạn uống cà phê."

Mẹ cô cắt ngang, cho Lạp Lệ Sa cái liếc mắt xem thường: "Lần trước con còn nói mời từng bạn học nam đi ăn, ăn chưa?"

Lạp Lệ Sa gật đầu: "Thật đúng là có ăn một lần."

Mẹ quá hiểu Lạp Lệ Sa, căn bản không tin: "Ăn bạn học nam sao."

Lạp Lệ Sa: "Ăn đến xương cũng không chừa, ăn rất ngon."

Phác Thái Anh ở phía sau luôn không lên tiếng giờ đây nở thêm nụ cười.

Bởi vì có mẹ cô ở đây, nên dù mới chỉ 8 giờ tối, nhưng với sắc trời giờ đây có thể nói là không còn sớm.
Đi được vòng thứ hai quanh tiểu khu, Phác Thái Anh tỏ ý phải về nhà, liền cùng hai mẹ con từ biệt, nhưng người nhiệt tình như mẹ cô nhất định phải bắt Lạp Lệ Sa lái xe đưa Phác Thái Anh trở về, còn một hai phải nói cô phải chiếu cố nàng đàng hoàng, không cho phép lười.

Này có thể coi là uy hϊếp, Lạp Lệ Sa không dám không nghe.

Xe Lạp Lệ Sa ở bãn đỗ xe bên ngoài tiểu khu, chờ hai người cách mẹ cô một khoảng xa, Phác Thái Anh lúc này mới lên tiếng: "Cậu sẽ kết hôn sao?"

Lạp Lệ Sa lớn như vậy, đã trả lời quá nhiều vấn đề, mà mỗi lần cô đều trả lời một đáp án, không cần suy nghĩ, đều sẽ trực tiếp nói "Sẽ."

Dù sao khi nói "sẽ kết hôn" thì đối phương cũng chỉ gật đầu việc này sẽ tự nhiên tránh được, nhưng nếu nói "không kết hôn" chắc chắn sẽ nhận được nhiều câu hỏi ngoài lề hơn.
Hiện tại Phác Thái Anh cũng hỏi như vậy, cái chữ "sẽ" cứ như nghẹn giữa cổ, thế nào cũng không nói ra được.

Cô chỉ hỏi lại Phác Thái Anh: "Cậu sẽ kết hôn sao?"

Phác Thái Anh lại không trả lời, chỉ khẽ cười một tiếng, quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa.

Đoạn đối thoại không giải thích được cứ thế đi qua.

Đêm nay gió cũng rất mạnh, bất qua khi ra cửa, Lạp Lệ Sa đã được mẹ dùng áo khoác và khăn quàng cổ trùm kín mít, giờ phút này ngoại trừ mặt và tóc có chút lạnh, thì không cảm giác được tia rét lạnh nào.

Nghĩ đến, Lạp Lệ Sa quay sang nhìn Phác Thái Anh từ trên xuống dưới, vẫn hỏi một câu: "Cậu lạnh không?"

Phác Thái Anh lắc đầu: "Không lạnh."

Từ đó về sau, hai người không ai nói gì, duy trì khoảng cách nửa mét, đi tới xe Lạp Lệ Sa.

"A," đến nơi này, Lạp Lệ Sa mới nhớ tới: "Tôi quên mang chìa khóa rồi."
Phác Thái Anh bình tĩnh, từ trong túi áo lấy chìa khóa xe mình ra, nhấn "tít" một cái xe bên cạnh Lạp Lệ Sa sáng lên.

Lạp Lệ Sa: "Cậu lái xe tới sao?"

Phác Thái Anh: "Đúng vậy."

Lại còn vừa vặn, đỗ xe cạnh bên xe Lạp Lệ Sa.

"A," Lạp Lệ Sa lại nhớ một chuyện: "Còn chưa lấy sách."

Phác Thái Anh trầm mặc một lát, nói: "Tôi sẽ tự mua."

Giọng Lạp Lệ Sa có chút nghẹn, gấp gáp nói: "Không được," cô không tự chủ liếʍ liếʍ môi: "Tôi nói cho cậu mượn mà."

Phác Thái Anh lộ chút đắc ý: "Được, vậy mai cậu mang đến cho tôi đi."

Lạp Lệ Sa: "A?"

Phác Thái Anh nói: "Cảm ơn."

Lạp Lệ Sa: "......"

Phác Thái Anh lên xe, Lạp Lệ Sa bỗng nhiên cảm thấy gió hôm nay hình như nhẹ nhàng hơn.

Nhìn xe Phác Thái Anh hoàn toàn rời khỏi tầm mắt, đầu Lạp Lệ Sa lại bắt đầu đau, một chút là do bệnh, nhiều chút là do tâm lý.
Nhà của Phác Thái Anh không xa lắm, tính toán thời gian thì chắc bằng thời gian cô lên đến nhà.

Một mình trở về, trong đầu Lạp Lệ Sa trước sau vẫn là Phác Thái Anh, nghĩ nàng hôm nay ăn mặc tùy tiện như vậy liền phải tới đây, nghĩ nàng hôm nay chăm sóc cô, nghĩ đến khi nàng nằm cạnh bên nhìn vào mắt cô, còn có hình ảnh cô không kịp đề phòng mà hôn lên môi cô...

Cái hình ảnh này thật sự lợi hại, Lạp Lệ Sa không muốn nhưng không có biện pháp mà suy nghĩ rất nhiều lần.

Sau lại tự an ủi chính mình, không thể trách cô, là vì nhân sinh lần đầu tiên cùng con gái gần gũi như vậy.

Không biết Phác Thái Anh khi biết nàng là người cướp đi nụ hôn đầu của Lạp Lệ Sa thì sẽ nghĩ gì, cũng không biết Phác Thái Anh thoạt nhìn có kinh nghiệm như vậy, có phải là do đã hôn nhiều người rồi không.
Nghĩ vậy, Lạp Lệ Sa không tự chủ mà thấy tủi thân.

Quên đi, thang máy đều tới rồi, người cũng đi rồi, không còn gì để nghĩ nữa.

Ra khỏi thang máy, đèn hành lang bật sáng, theo sau là tiếng chuông điện thoại Lạp Lệ Sa.

Là âm báo tin nhắn Wechat, Thái Anh nói: Tôi đến rồi

Lạp Lệ Sa:

Không đợi Lạp Lệ Sa cất điện thoại, Thái Anh lại gửi một tin nhắn mới.

Không phù hợp với phong cách của Phác Thái Anh là mấy, là gif hai con mèo đang đùa giỡn với nhau.

Lạp Lệ Sa cho rằng Phác Thái Anh là muốn dùng gif để kết thúc cuộc trò chuyện, nhưng nhìn kỹ, sự tình hình như không đơn giản như vậy.

Nhìn kĩ vào hai con mèo dễ dàng thấy được, lúc đầu chúng nằm cách xa nhau, nhưng rất nhanh, con mèo bên trái bắt đầu nhúc nhích, từng chút từng chút nhích lại gần, cuối cùng chui vào lòng của con mèo bên phải, cọ cọ dụi dụi, bộ dáng hết sức hưởng thụ.
Con mèo bên phải thoáng mở mắt, nhưng cũng rất nhanh nhắm mắt lại, ôm chặt lấy con mèo bên trái, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái.

Khuôn mặt Lạp Lệ Sa không tự chủ lập tức đỏ bừng lên.

Trong đầu cô giờ đây, hình ảnh kia thậm chí còn rõ ràng hơn hai còn mèo, tình ý gấp mấy lần, còn là loại hình ảnh mà không có chăn che đậy.

Phác Thái Anh thì hay rồi, gửi mỗi cái gif, cái gì cũng không thèm nói.

- ------------

Góc phiên ngoại nhỏ chút xíu:

Lạp Lệ Sa: Tối đó tớ đã như vậy thật sao a?

Phác Thái Anh: *nham hiểm* Bất quá không chỉ có như vậy, cậu có muốn nghe thêm không?

Lạp Lệ Sa: *đỏ bừng*

Đối với việc Phác Thái Anh gửi gif hai con quễ mèo này, Lạp Lệ Sa đương nhiên không làm được gì, trực tiếp khóa điện thoại, mở cửa vào nhà.

Chỉ cần cô làm như xem không hiểu, vậy loại sự tình chủ động nhào vào lòng ngực này nhất định là Phác Thái Anh tự biên tự diễn.

Trong phòng khách mẹ cô đang ngồi xem TV, vẫn là bộ phim kia, nghe bà nói là rất nổi, chỉ chiếu hai tập vào ngày chủ nhật, nhà đài cũng thật keo kiệt.

Lạp Lệ Sa có chút thất thần, ôm gối ngồi xuống cạnh mẹ.

Trong chốc lát, mẹ cô mới có phản ứng: "A, không phải con đưa Thái Anh về sao, sao nhanh vậy đã về rồi?"

Lạp Lệ Sa: "Cậu ấy lái xe đến đây."

Mẹ cô buồn cười: "Con bé này, lái xe đến đây còn có thể quên, nói đưa con bé về con bé cũng chịu."

Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn sườn mặt của mẹ, trong lòng chợt sinh ra một cảm giác không đành lòng khó hiểu, cô vuốt vuốt tóc, đứng lên đi về phòng ngủ, cầm túi giấy đựng quyển sách, gọi chuyển phát nhanh.

40 phút sau, quyển sách an phận đến nhà Phác Thái Anh, đơn đặt hàng hoàn thành, Lạp Lệ Sa xóa lịch sử đặt hàng.

Cùng lúc đó, di động cô nhận được một thông báo Wechat.

Thái Anh: Lạp Lệ Sa, cậu thật không thú vị

Lạp Lệ Sa bĩu môi, không muốn thừa nhận trong lòng có chút khổ sở.

Bất quá cô khi mở lại cuộc trò chuyện, Phác Thái Anh đã thu hồi lời này về.

Ngay sau đó, Phác Thái Anh nhắn câu: Cảm ơn

Lạp Lệ Sa càng khổ sở hơn.

"Ai da, hôm nay lại xem xong rồi." Mẹ cô bên cạnh duỗi người, nói một câu.

Lạp Lệ Sa nghe thanh âm của mẹ không đúng lắm, quay đầu nhìn, quả nhiên thấy bà nước mắt đầy mặt.

Tâm tình Lạp Lệ Sa như được cân bằng, cô cũng không phải cái người khổ sở nhất nhà này.

"Làm sao lại khóc thành như vậy rồi," không chỉ không còn khổ sở, Lạp Lệ Sa còn không nhịn được cười: "Cảm động vậy sao ạ."

Mẹ lắc đầu thở dài, lấy khăn giấy thấm nước mắt mình: "Cái nhà chồng kia thật không phải người mà, ngoài mặt một kiểu sau lưng một kiểu, Xa Xa phải chịu ủy khuất rồi."

Mẹ cô càng khóc, Lạp Lệ Sa càng cười vui vẻ hơn: "Phim thôi mà mẹ cũng đừng thực tế quá."

Mẹ trợn mắt liếc nhìn Lạp Lệ Sa: "Con thì biết cái gì."

Lạp Lệ Sa gật đầu: "Con không hiểu con không hiểu."

Mẹ còn nói: "Vốn dĩ không khóc như vậy, nhưng nhìn lại nghĩ đến con."

"Con?" Lạp Lệ Sa đưa mắt nhìn đoạn kết của phim: Sao lại nghĩ đến con chứ?"

Bà đem khăn giấy ném đi: "Nghĩ sau này con về nhà chồng, lỡ sao gặp trúng loại nhà chồng như vậy, mẹ không hay biết gì, con ủy khuất cũng không chịu nói, ngày qua ngày, thật sự rất khổ sở."

Lạp Lệ Sa càng cười vui vẻ hơn: "Mẹ thật sự nghĩ nhiều rồi mẹ ơi, con dễ bị khi dễ vậy sao?"

Mẹ cô lập tức thay đổi thái độ: "Cũng đúng, với cái tính của con hẳn sẽ làm tức chết nhà người ta."

Mẹ cô mau buồn cũng mau hết, bị Lạp Lệ Sa nói như vậy, nháy mắt liền thông suốt: "Các con bây giờ đúng là không giống chúng ta hồi xưa, toàn là được yêu thương mà lớn lên, không giống như Xa Xa," bà thở dài: "Mấy cái kiểu phim truyền hình này, chính là để lừa lấy nước mắt của mấy người lớn tuổi như mẹ mà."

Lạp Lệ Sa cười: "Mẹ thật lợi hại nha, cuối cùng cũng hiểu rồi."

Mẹ nghe được lời châm chọc, trừng mắt nhìn Lạp Lệ Sa.

"Bất quá trừ con, mẹ cũng nghĩ đến Thái Anh."

Lạp Lệ Sa dừng một chút: "Nghĩ đến cậu ấy cái gì?"

Mẹ lại than ngắn thở dài: "Thì ba mẹ con bé......" bà hỏi: "Chuyện nhà con bé con biết nhiều hay ít?"

Lạp Lệ Sa nói: "Mẹ nói là tiểu tam của ba cậu ấy sao?"
Mẹ nhướng mày: "Con cũng biết cái này à."

Lạp Lệ Sa: "Sau đó thì sao ạ?"

"Là dì Lâm nói cho mẹ," mẹ cô nói: "Ba con bé đã sớm có người bên ngoài, mẹ con bé cũng sớm biết, vốn dĩ kết hôn đã không có tình cảm, cho nên khi sinh con ra," mẹ nghĩ nghĩ: "Nói như nào nhỉ, sinh con liền xong nhiệm vụ, tuy con nhà người ta có cái gì thì Thái Anh cũng có cái đó, nhưng chính là không tình cảm, chắc con cũng biết."

Lạp Lệ Sa lắng nghe nghiêm túc, cũng nên tự hiểu, nhưng cô vẫn nói là: "Con không biết."

Cô không hiểu.

Mẹ cho rằng Lạp Lệ Sa thật sự không biết, bà giải thích: "Chính là rất ít khi ở cùng Thái Anh, từ nhỏ liền ném cho nhà cô, ba con bé có người bên ngoài cũng không dấu diếm, thân thích họ hàng hầu như đều biết, còn mẹ con bé thì ham chơi, một năm 365 ngày là 360 đều tụ tập bạn bè bên ngoài."
Lạp Lệ Sa chậm rãi chớp mắt, trong đầu đột nhiên nhớ tới câu Phác Thái Anh nói khi ăn cơm "Mẹ cậu rất yêu cậu."

Lạp Lệ Sa lại khổ sở, đáng lẽ cô không nên đi chuyển phát quyển sách.

Cô quả thực không có thú vị.

"Không biết tính cách của Thái Anh có phải do quan hệ trong gia đình không, không thích nói chuyện, cũng không thấy con bé có cảm xúc gì," mẹ cô chậc lưỡi: "Haizz, mẹ thật tò mò không biết tương lai Thái Anh sẽ thích kiểu người nào, con thấy sao?"

Lạp Lệ Sa kinh ngạc mà thanh âm cao hơn nói: "Con làm sao biết được."

Mẹ cười: "Con kích động cái gì?"

Lạp Lệ Sa gãi gãi trán: "Con có kích động đâu."

Mẹ: "Bất quá con bé này tự mình lớn lên thật tốt, khí chất hoàn hảo còn thông minh, bằng cấp cao như vậy, cho nên gia đình không hòa thuận cũng không hoàn toàn ảnh hướng đến ý chí tiến thủ của con cái, đều phải xem con cái như nào."
Mẹ lại nói: "Nếu mà người con bé thích, chắc cũng rất ưu tú nhỉ," mẹ cô lại liên tưởng đến cái phim truyền hình kia, thở dài: "Tương lai nhà chồng con bé nhất định sẽ rất đau lòng thay cho con bé a."

Nói xong bà còn chụp lấy tay Lạp Lệ Sa: "Ở phương diện này con giúp con bé canh chừng đi."

Lạp Lệ Sa khó hiểu: "Con phải làm sao chứ?"

Mẹ: "Đừng cho con bé tìm mấy nam nhân xấu, con gái thích một người rất dễ mất phương hướng, dễ lạc lối lắm."

Những lời này từ miệng mẹ nói ra, tự nhiên lại thấy hài hước, cứ như là mấy blogger đa sầu đa cảm trên weibo hay nói.

Lạp Lệ Sa cười gật đầu: "Dạ dạ."

Mẹ cô nói xong liền rửa mặt đi ngủ, trong miệng còn lẩm nhẩm hát theo nhạc phim.

Thật tốt, bà đem Lạp Lệ Sa vừa mới hòa hoãn tâm tình được chút giờ buồn đến gần chết, thiếu chút nữa cô cũng muốn mất phương hướng, lại lối luôn rồi.
Nếu không phải có mẹ ở nhà, có lẽ Lạp Lệ Sa đã xúc động, liền chân không chạy đến đưa cho Phác Thái Anh hộp cơm cô tự làm, rồi cho nàng một cái ôm.

Đợi mẹ làm này kia và nghỉ ngơi xong, Lạp Lệ Sa giả vờ lên giường chốc lát, chờ mẹ ngủ say, cô nhịn không được len lén xuống giường, mang áo khoác đi ra phòng khách.

Không bật đèn, cũng đóng rèm cửa, tuy rằng còn có vài vệt sáng không biết từ nơi nào chiếu vào, nhưng cũng không đủ để chiếu sáng hết thảy.

Loại chìm đắm trong bóng tôi phát ngốc thực thoải mái, không có công tác, cũng không có người quấy rầy.

Cô ngồi trên ghế sô pha đơn ngoài phòng khách, cơ hồ cả người đều hãm vào ghế, bất quá trừ việc ôm gối trên tay thì cái gì cũng không có.

Nếu có thể uống rượu thì tốt rồi, cô muốn uống rượu.

Bạn bè cô tối nay lại tụ tập, không chỉ có đăng trên vòng bạn bè, còn chụp ảnh gửi lên nhóm cho cô, lúc ăn cơm một tấm, hơn 8 giờ một tấm, mỗi tấm là một chỗ khác nhau.
Lạp Lệ Sa lần lượt xem từng tấm, thẳng đến tấm cuối cùng, không thấy hào hứng gì, mới thoát ra ngoài.

Cô lại mở cuộc trò chuyện với Phác Thái Anh lên, mở gif hai con mèo, hai ngón tay phóng to ra, nhìn chúng ở trên màn hình mà buồn triền miên.

Lúc xưa trong một tháng phụ đạo cho Tiểu Nhã, cô ấy luôn miệng nhắc về chị Thái Anh.

Tiểu Nhã thoạt nhìn giống như một cô gái ngoan ngoãn nghe lời, vì ấn tượng ban đầu như vậy nên Lạp Lệ Sa mới bị lừa, chỉ cần xin lỗi thì Lạp Lệ Sa sẽ đồng ý nhượng bộ, còn nghĩ sao đứa nhỏ này lại tốt như vậy.

Ngay từ đầu Lạp Lệ Sa còn rất dụng tâm, nghiêm túc ôn tập cho Tiểu Nhã, còn mua kẹo, Tiểu Nhã nghe lời cô sẽ thưởng cho, nhưng lâu dần cô không thèm quản nữa, kẹo mua tự mình ăn, cũng hiểu tại sao Tiểu Nhã phải đổi vài người giáo viên.
Tiểu Nhã lãi nhãi nói rất nhiều, mỗi lần cô dạy cô ấy lại nói đủ thứ không liên quan, ví dụ như thấy một sợi chỉ thừa trên tay áo Lạp Lệ Sa, cô ấy sẽ lái sang nói trên lớp có bạn học thêu rất giỏi, ví dụ như khi thấy Lạp Lệ Sa uống chút nước, mà nhân cơ hội nói hôm qua cố ấy ở nhà bạn làm cái gì.

Cũng sẽ bởi vì Lạp Lệ Sa trong lúc rảnh vô tình vẽ con thỏ nhỏ, cô ấy lại có thể liên tưởng đến chị Thái Anh.

Lạp Lệ Sa không rõ bắt đầu từ khi nào, chỉ biết từ đó về sau, Tiểu Nhã lâu lâu đều sẽ nói về Phác Thái Anh.

Có lẽ Tiểu Nhã có chút nhìn thấu được tâm tư Lạp Lệ Sa, trừ chuyện của Phác Thái Anh, cô ấy nói cái gì Lạp Lệ Sa đều không để ý.

Cô ấy nói chị Thái Anh đặc biệt vô cùng cực kì đẹp, nói chị họ cô ấy từ nhỏ đã luyện dương cầm, học vẽ tranh, rất lợi hại, còn nói chị Thái Anh thường xuyên tham gia đủ loại thi đấu, thường xuyên được giải, chị Thái Anh cái này tốt cái kia tốt, cô ấy cực kì hâm mộ chị họ mình.
Nhưng Tiểu Nhã cũng nói, cho dù chị Thái Anh giỏi như vậy, mẹ chị ấy cũng không thèm để ý, có con gái tốt như vậy mà không biết mẹ chị ấy nghĩ gì, nếu mà cô ấy chỉ cần giỏi một nửa chị Thái Anh, mẹ cô ấy chắc sẽ đem cô ấy thổi lên tận trời.

Vì thế Lạp Lệ Sa mới hỏi Tiểu Nhã, nếu chị Thái Anh giỏi như vậy, vì sao mẹ cô ấy không kêu nàng đến phụ đạo cho?

Tiểu Nhã nói, mẹ cô ấy mời không nổi, cô ấy cũng không dám.

Lúc đó Lạp Lệ Sa còn chưa gặp qua chị Thái Anh, hơn nữa lời Tiểu Nhã nói có hơi khoa trương, nửa tin nửa ngờ, cũng không để trong lòng.

Thẳng đến khi cô thực sự gặp được người chị Thái Anh này.

Lạp Lệ Sa đưa tay xoắn xoắn đuôi tóc, cô như thế nào lại nghĩ đến Phác Thái Anh rồi.

Thu lại suy nghĩ, cô ăn không ngồi rồi lại mở di động, không nghĩ tới lại lần nữa mò vào cuộc trò chuyện với Phác Thái Anh.
Giống như có cái gì thúc giục, Lạp Lệ Sa tâm ngứa tay cũng ngứa ngáy theo.

Bất quá dừng ở khung trò chuyện nửa ngày, cũng chưa nhắn được câu gì.

Lạp Lệ Sa thực sự khinh thường ý chí của bản thân, cô khi nào muốn nhắn tin a.

Nghĩ vậy liền thoát ra, trước tiên không muốn thấy nó nữa.

Chỉ là không nghĩ tới, cô tưởng nhìn quanh vòng bạn bè thì tâm tình sẽ hòa hoãn hơn chút, nhưng vẫn là gặp phải Phác Thái Anh.

Hai tấm ảnh, không có caption, bức ảnh đầu tiên là sách cô cô gửi, nàng chụp ra vài đoạn trích, Lạp Lệ Sa cẩn thận nhìn mà vẫn không hiểu nàng có ý tứ gì, nghĩ có lẽ do nàng tiện tay chụp.

Tấm thứ hai là Phác Thái Anh chụp mình trước cửa kính.

Lạp Lệ Sa tự nhiên đem bức ảnh khi phóng đến mức lớn nhất.

Phác Thái Anh đã tắm rồi thay quần áo, nàng hình như rất thích mang váy dây dài, lúc này cũng vậy, đôi chân dài nõn nà đặt trên tay vịn ghế sô pha, chân để trần, đẹp đến khó tả.
Thấy Phác Thái Anh một lần thích Phác Thái Anh một lần, Lạp Lệ Sa lại rung động, cũng thuận tay lưu bức ảnh xuống.

Nói là đi dạo vòng bạn bè, nhưng mới chỉ nhìn hai bức ảnh, lưu ảnh xong, Lạp Lệ Sa dường như sợ chính mình sẽ thấy hối hận, cô bấm vào cuộc gọi gần nhất, thấy số điện thoại xa lạ duy nhất hôm nay, liền bấm gọi.

Điện thoại rất nhanh được bắt, bên kia không nói lời nào, trên màn hình thời gian đang nhảy từng giây.

"Phác Thái Anh." Đợi đến 00:10s thì Lạp Lệ Sa mở miệng trước.

Phác Thái Anh: "Ừ."

Lạp Lệ Sa hỏi: "Đang đọc sách sao?"

Phác Thái Anh vẫn là: "Ừ."

Lạp Lệ Sa liếʍ môi, đem gối ôm chặt hơn chút, hỏi: "Cậu giận tôi sao?"

Phác Thái Anh dường như mang theo ý cười, nàng cũng hỏi: "Tại sao?"

Lạp Lệ Sa không thể làm gì khác ngoài tìm một lí do biện minh cho mình: "Là do tôi nói không giữ lời, nói ngày mai sẽ đem sách qua cho cậu."
Phác Thái Anh vẫn hỏi: "Cậu nghĩ tôi sẽ vì chuyện này mà tức giận sao?"

Lạp Lệ Sa nghĩ nghĩ, không nói "Sẽ" cũng chẳng nói "Không" cô nói: "Tôi không biết."

Nhưng mà Phác Thái Anh nói: "Tôi sẽ."

Lạp Lệ Sa đứng hình, hơn nửa ngày mới nhỏ giọng nói: "Tôi xin lỗi."

Phác Thái Anh ngữ khí bình bình: "Không có gì."

Cái kì nghỉ hè kia, rất lâu sau khi gặp được Phác Thái Anh, cô dường như mới hiểu được lời Tiểu Nhã nói ngày đó "Mẹ em mời không nổi, em cũng không dám".

Phác Thái Anh quả thực trời sinh có loại khí chất này.

Cũng như hiện tại mỗi câu "Tôi sẽ" hay "Không có gì" của nàng, cũng đủ để Lạp Lệ Sa tự đem mình dâng đến trước mặt để tùy nàng xử lý.

Lạp Lệ Sa bắt đầu không biết nói cái gì, nhưng cũng không muốn cúp điện thoại.

Phác Thái Anh cũng không có cúp, hai người cứ vậy yên lặng vài phút.
Nhưng Phác Thái Anh trên tay còn có sách để xem, còn Lạp Lệ Sa bên này, ngoài trừ gối ôm trên tay, cô không có chuyện gì làm.

Cho nên chỉ có thể nhìn chằm chằm lên thời gian cuộc gọi, đợi tới 3 phút 10 giây, cô mở miệng hỏi: "Xem đến đâu rồi?"

Phác Thái Anh nói: "Trang 157."

Lạp Lệ Sa nở nụ cười: "Đó là câu trả lời sao?"

Phác Thái Anh bổ sung thêm: "Lúc mẹ Ninh Diệp từ nước ngoài trở về."

"Đến đó rồi sao," Lạp Lệ Sa đáp lại, ngay sau đó lại hỏi: "Làm sao để cậu có thể không tức giận bây giờ?"

Phác Thái Anh vẫn như cũ ngữ khí bình đạm: "Cậu ở đây chờ tôi dạy cậu dỗ tôi à?"

Lạp Lệ Sa nghẹn một chút: "Không phải."

Phác Thái Anh nói: "Tự mình nghĩ đi."

Lạp Lệ Sa: "Được."

Phác Thái Anh: "Còn có việc gì không?"

Lạp Lệ Sa nghĩ nghĩ: "Không có."
Phác Thái Anh nói một câu "Được", liền cúp máy.

Lạp Lệ Sa nghe âm thanh tít tít trong điện thoại, cắn cắn môi.

Cô cảm thấy sợi dây trong lòng mình đang bị Phác Thái Anh nắm giữ, càng tệ hơn là, dù Phác Thái Anh nắm sợi dây ấy, nhưng nàng không cần làm gì cả.

Là Lạp Lệ Sa tự làm.

Đúng vậy, mấy phút sau, Lạp Lệ Sa nhanh chóng chạy đến huyền quan đổi giày, tay cầm chìa khóa xe.

Aiii, đi thôi, rõ ràng rất muốn đi.

Trời khuya xe vắng, Lạp Lệ Sa một đường thông thuận chạy đến tầng hầm chung cư của Phác Thái Anh, không chút trở ngại đến cửa nhà nàng.

Bất quá cô không lập tức ấn chuông cửa, mà là vừa nhấn mở cuộc trò chuyện của nàng vừa nhấn chuông, phát hiện từ lúc Phác Thái Anh cúp máy đến giờ mới trôi qua 16 phút.

Lạp Lệ Sa đang hối hận vì lỡ tay nhấn chuông.
Không bao lâu, Phác Thái Anh bên trong mở cửa.

Nàng vẫn mang bộ quần áo trong bức hình Lạp Lệ Sa vừa lưu, ngọn đèn nhỏ nơi huyền quan chiếu lên người nàng, trông nàng giờ đây đẹp hơn trên ảnh gấp ba lần.

Nàng hình như không kinh ngạc khi thấy Lạp Lệ Sa đột nhiên xuất hiện ở đây.

Lạp Lệ Sa không biết nên nói cái gì, hai người cứ như vậy trầm mặc nhìn nhau, trầm mặc đối diện.

Không biết qua bao lâu, Phác Thái Anh phá vỡ bầu không khí này.

Nàng thoáng cúi gằm mặt, có lẽ đang trừng mắt nhìn cô, cũng có biểu tình như đang chịu ủy khuất, nàng từ trong nhà đi ra, từng bước từng bước đến trước mắt Lạp Lệ Sa.

Nàng chẫm rãi dang hai tay ra vòng quanh eo, ôm lấy Lạp Lệ Sa.

- ------------

Góc phiên ngoại nhỏ chút xíu:

Mẹ Lạp Lệ Sa: Không biết tương lai Thái Anh sẽ thích người như thế nào nhỉ, chắc là người ưu tú lắm.
Lạp Lệ Sa: *ngượng ngùng* He he he

Mẹ Lạp Lệ Sa:??? Liên quan gì đến con mà cười???

Phác Thái Anh: Là một đồ ngốc ạ

Phác Thái Anh ôm rất nhẹ nhàng, nhưng tâm Lạp Lệ Sa lại bị ảnh hưởng rất nặng nề.

Lạp Lệ Sa nghĩ, cái sợi dây mà Phác Thái Anh nắm chắc chắn là tâm của cô.

Hành lang rốt cuộc cũng có chút âm thanh ồn ào, nhưng chỉ có Lạp Lệ Sa mới có thể nghe được, là tiếng nhịp đập con tim cô.

Mùi hương thuộc về Phác Thái Anh nhẹ nhàng thoảng qua, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khứu giác Lạp Lệ Sa, đèn tự động ở hành lang không thấy động tĩnh nên tắt dần, cùng lúc đó, Phác Thái Anh cũng đem cằm nàng tựa vào hõm cổ Lạp Lệ Sa.

Sợi dây thần kinh nào đó trong cơ thể Lạp Lệ Sa như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mỗi một giây trôi qua cô đều có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của Phác Thái Anh trên cổ mình.

Nó có thể như gió nhẹ lướt qua, cũng có thể mạnh tới mức thổi bay những sợi lông tơ nhỏ bé trên người cô.

Những khối da thịt được chạm vào dần dần nóng lên, các tế bào trong cơ thể cũng đang sục sôi, muốn cô phải tới gần Phác Thái Anh hơn.

Cô muốn ôm Phác Thái Anh, muốn xoa đầu Phác Thái Anh và nói nàng làm tốt lắm, muốn ôm lấy Phác Thái Anh thật chặt thật chặt, còn muốn......

Lý trí Lạp Lệ Sa cuối cùng cũng chịu thua trái tim mình, cô nhận mệnh mà nâng tay lên, cũng cúi đầu chuẩn bị dán lại gần Phác Thái Anh, nhưng tay vừa mới chạm tới quần áo Phác Thái Anh, Phác Thái Anh lại cử động.

Nàng lui về sau một bước, buông hai tay ra, giữ khoảng cách với Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa bặt buộc phải thu tay về.

"Được rồi," Phác Thái Anh chỉnh lại tóc mình: "Cậu có thể về rồi."

Lạp Lệ Sa sững sờ: "A?

Phác Thái Anh rốt cuộc cũng lộ chút ý cười: "Đùa thôi," nàng liếc nhìn thứ trên tay Lạp Lệ Sa: "Mang theo cái gì vậy?"

Lạp Lệ Sa cúi đầu nhìn thứ trên tay.

"......Sách."

Vì cái gì lại mang theo sách, chính là, cô nghĩ, để đến được đây, ít nhất cần có lí do.

Nhưng hiện tại giống như......

"Không cần phải vậy." Phác Thái Anh như đem lời trong lòng Lạp Lệ Sa nói ra.

Lạp Lệ Sa nháy mắt mặt đỏ bừng.

Hoàn hảo ánh đèn hành lang không đủ sáng, cũng hoàn hảo lúc Phác Thái Anh quay đâu đi vào nhà, không nhìn thấy cơ thể Lạp Lệ Sa ngượng đến co quắp lại.

Lẽo đẽo theo vào cửa chợt Phác Thái Anh hỏi cô: "Dì đã ngủ chưa?"

Lạp Lệ Sa: "Ngủ rồi."

Phác Thái Anh lời nói mang ý cười: "Ra là lén tới đây."

Lạp Lệ Sa không dám nói tiếp.

Nhà Phác Thái Anh giờ đây không quá sáng, để sáng thì cần phải bật thêm một vài ngọn đèn, đi thêm chút nữa, Lạp Lệ Sa liền thấy được chiếc ghế đơn cô thấy trên vòng bạn bè của Phác Thái Anh.

Trên ghế vẫn còn dấu tích đã ngồi qua, trên tay vịn khoác một cái chăn, nói vậy vừa rồi chắc nàng từ ghế này đứng lên đi mở cửa.

Phòng khách nhà nàng rất rộng, bên kia có một cái cửa sổ kính sát đất đối diện với bờ sông, giờ phút này rèm đã được kéo ra hai bên, từ cửa kính có thể nhìn thấy ánh đèn thành phố lộng lẫy, cũng có thể thấy hai người một trước một sau trong phòng.

"Đang tính toán cái gì vậy Lạp tiểu thư?" vừa nói Phác Thái Anh vừa ngồi lại lên ghế: "Nếu đã đến đây để đưa sách, vậy thì ngồi một chút đi."

Cái ngồi một chút này, Lạp Lệ Sa thái quá lại nghĩ đến lần trước cùng Trương Hân nói chuyện.

Lạp Lệ Sa cầm túi đựng sách đặt bàn tròn cạnh ghế Phác Thái Anh: "Tới cũng tới rồi."

Phác Thái Anh nhẹ nhàng nở nụ cười, lặp lại lời Lạp Lệ Sa nói: "Tới cũng tới rồi."
Nàng nói xong liền dựa vào lưng ghế, đưa tay chống đầu, đưa mắt nhìn sườn mặt Lạp Lệ Sa: "Làm cho cậu một ly nước ép xoài."

Lạp Lệ Sa cũng hướng mắt nhìn nàng: "Cậu giống như biết tôi nhất định sẽ đến vậy."

Phác Thái Anh lắc đầu: "Không biết," nàng nói xong, hỏi Lạp Lệ Sa: "Thích xoài không?"

Lạp Lệ Sa đối với xoài không có cảm giác gì: "Có thể uống."

Phác Thái Anh: "Vậy lần sau muốn uống gì?"

Lạp Lệ Sa nói: "Chanh dây đi."

Phác Thái Anh: "Được Lạp tiểu thư."

Một câu hai câu lại Lạp tiểu thư, Lạp Lệ Sa không biết Phác Thái Anh có phải cố ý hay không.

Lạp Lệ Sa không mời mà đến, chỉ có thể tiếp tục không mời tự ngồi, dưới cái nhìn đăm chiêu của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa uống một ngụm nước ép xoài.

"Thế nào?" Phác Thái Anh hỏi.
Lạp Lệ Sa đánh giá khách quan: "Thì, nó giống nước ép xoài."

Phác Thái Anh cười, tiếp tục nhìn Lạp Lệ Sa, dịu dàng nói: "Cậu đến đây, tôi phát hiện mình rất vui."

Lạp Lệ Sa cúi đầu, cố hít sâu một hơi.

Mỗi câu Phác Thái Anh nói ra đều không đoán trước được, có lúc đang nói cái này, đột nhiệt nàng lại nói cái kia, luôn không cho Lạp Lệ Sa chút phòng bị.

Lạp Lệ Sa chỉ biết xuôi theo nói: "Đặc biệt ngon."

Lạp Lệ Sa không muốn nghe nàng lý giải lời nói của mình, và Phác Thái Anh cũng không muốn giải thích, nàng không nhìn Lạp Lệ Sa nữa, chuyển sang ngồi thẳng trên ghế: "Một hai cứ phải hiểu lầm ý tôi."

Lạp Lệ Sa thừa nhận mình ở trước mặt Phác Thái Anh là người cực kì mâu thuẫn, chỉ vì đối phương là Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa luôn có thể phá vỡ mọi nguyên tắc của mình.
Bản năng kêu cô phải thử bước ra khỏi vòng đó, nhưng sợ hậu quả rồi lại cẩn thận rút lui, cô giống như con cá nhỏ được nuôi trong ao nhà Phác Thái Anh, chỉ cần thấy Phác Thái Anh cầm thức ăn đến, Lạp Lệ Sa đã đói rồi tự động ngoi lên khỏi mặt nước chờ ăn.

Trách không được họ Phác.

Ha, thật bất lực.

Bất quá nói đến cá nhỏ, Lạp Lệ Sa buông ống hút quay mắt nhìn, thấy trên tai Phác Thái Anh lóe lên màu xanh lục không quá rõ ràng.

Cô có chút vui vẻ cúi đầu, hút thêm một ngụm nước nữa.

"Này là sách gì?" Phác Thái Anh lấy cuốn sách từ trong túi ra, trực tiếp hỏi: "Tiện tay cầm sao."

Lạp Lệ Sa đặt ly nước xuống, thật thà trả lời: "Không tính là tiện tay, tôi cũng có đọc qua rồi, cứ coi là vậy đi."

Phác Thái Anh: "Hay không?"

Lạp Lệ Sa: "Có lẽ."
Phác Thái Anh gật đầu để sách lên bàn: "Đọc xong quyển kia đã," nàng còn nói: "Tôi đọc sách, cậu một mình ngồi đó có phải không tốt lắm không?"

Lạp Lệ Sa lập tức muốn nói là không đâu, nhưng Phác Thái Anh lại nói trước: "Chắc là có."

Phác Thái Anh lại hỏi: "Không sợ dì tỉnh dậy sao?"

Lạp Lệ Sa: "Bà ấy trước đến nay đều ngủ rất sâu."

Phác Thái Anh: "Tỉnh lại thì phải làm sao bây giờ?"

Lạp Lệ Sa buông ly: "Tỉnh thì tôi trở về chứ có thể làm gì."

Phác Thái Anh gật đầu: "Cũng đúng."

Nàng nghiêng người lại gần, nhìn Lạp Lệ Sa, cũng nói với cô: "Cậu lại đây ngồi đi," nàng vừa nói vừa chỉ cái sô pha gần nàng nhất: "Ngồi ở đây."

Lạp Lệ Sa nghe lời đi qua, còn không quên cầm theo ly nước xoài của cô.

Phác Thái Anh dùng ngón trỏ sờ sờ lên vành tay mình: "Nhìn thấy không?"
Lạp Lệ Sa không nhịn được cười: "Thấy được."

Phác Thái Anh đem tóc rũ xuống che đi vành tai, nói: "Tâm sự đi."

Lạp Lệ Sa ừ hử: "Tâm sự cái gì?"

Phác Thái Anh hỏi: "Cậu thương hại tôi sao?"

Không đầu không đuôi, Lạp Lệ Sa sửng sốt hỏi: "Tôi thương hại cậu? Tại sao?"

Phác Thái Anh: "Mẹ cậu hẳn là có nói cho cậu chuyện nhà tôi đi?"

Lạp Lệ Sa giải thích: "Có nói vài câu."

Phác Thái Anh cười một chút: "Cậu sẽ không phải vì thương hại tôi nên mới đối với tôi như vậy đi."

Lời nói Phác Thái Anh rất thâm ý, cái thương hại này có thể kéo theo vô số chuyện xưa, bên cạnh đó còn có rất nhiều hình ảnh khác.

Việc đã đến nước này, Lạp Lệ Sa giả vờ cũng vô nghĩa.

Nhưng cô thật sự không phải bởi vì thương hại Phác Thái Anh, cô nghĩ cái gì cô còn không hiểu sao?
"Không phải," Lạp Lệ Sa vì không muốn Phác Thái Anh hiểu lầm, giọng nói thực sự rất chân thành: "Là đau lòng, không phải thương hại."

Phác Thái Anh khẽ chớp chớp mắt, tiếp theo là cười rộ lên.

Phác Thái Anh không biết đối với câu trả lời này có vừa lòng không: "Trách không được buổi tối khi tôi nói câu kia, ánh mắt cậu nhìn tôi cứ lạ lạ."

Lạp Lệ Sa hòa hoãn không khí, cũng cười: "Tôi có sao?"

Phác Thái Anh: "Rất rõ ràng."

"Không cần đau lòng cho tôi," Phác Thái Anh lại nói: "Hai người bọn họ thực sự không quan tâm tôi, nhưng tôi cũng vậy," nàng vừa nói vừa cầm ly rượu trên bàn, bất quá nàng không có uống, chỉ cầm trên tay: "Yêu là chuyện hai bên, giống như cậu và mẹ câu, tôi cùng họ không có loại tình cảm này, đều chỉ là thói quen, cho nên chưa nói đến đáng thương, cũng không cần đau lòng, cậu đừng có loại cảm tình này với tôi được không."
Lạp Lệ Sa không biết biểu cảm của mình nghe những lời này như thế nào, Phác Thái Anh nói xong nhìn cô một cái rồi nói tiếp: "Đã nói không cần dùng biểu cảm này nhìn tôi mà."

Lạp Lệ Sa sửng sốt một chút, cũng bật cười: "Không có, không phải."

"Khi còn nhỏ quả thật rất ghen tị với người khác, nhưng trưởng thành liền không còn," Phác Thái Anh thẳng thắn hỏi: "Có phải họ nói tôi rất thảm không?"

Lạp Lệ Sa nhớ tới lời mẹ, sắp xếp câu chữ cẩn thận nói: "Không có nói, là do hoàn cảnh trưởng thành đi."

"Hoàn cảnh trưởng thành," Phác Thái Anh lặp lại lời Lạp Lệ Sa nói, cười cười, hỏi Lạp Lệ Sa: "Cậu cảm thấy hoàn cảnh trưởng thành của tôi rất tệ sao?"

Bị hỏi như vậy, Lạp Lệ Sa có chút nghẹn lời.

Mẹ cô đau lòng cho Phác Thái Anh nên mới nói như vậy, Lạp Lệ Sa cũng nói lại cho nàng nghe, nhưng bị Phác Thái Anh hỏi như vậy, Lạp Lệ Sa lại nhớ tới lời của một người khác.
Là lời của Tiểu Nhã, cô ấy nói trên thế giới này, người cô ấy hâm mộ nhất là chị họ Thái Anh.

Chị họ Thái Anh muốn cái gì có cái đó, muốn đi chỗ nào chơi liền có thể đi, muốn làm gì liền làm đó, thích thì mua, sở thích đều tự mình thích, không có bị gia đình bức bách, nàng từ nhỏ đến lớn muốn mua gì đều tự mình quyết đinh, căn bản không có ai quản, nàng đều tự mình làm.

Lúc ấy Lạp Lệ Sa chưa quen chị họ Thái Anh, cho nên không hiểu người con được lớn lên trong hoàn cảnh như vậy sẽ có bộ dáng gì.

Hiện tại cô hình như hiểu được, chính là Phác Thái Anh, độc nhất vô nhị Phác Thái Anh.

Lạp Lệ Sa cười trong lòng, cô còn đau lòng Phác Thái Anh sao, nhìn lại mình đi, ở phía dưới lăn lê bò lết nhiều năm mới lên được vị trí hiện tai.
Cô nên đau lòng cho bản thân đi.

"Quả thật," Lạp Lệ Sa tự cười nhạo mình, cô trả lời Phác Thái Anh: "Không tệ."

Phác Thái Anh cầm ly rượu giơ lên: "Còn đau lòng cho tôi không?"

Lạp Lệ Sa cúi đầu, cũng cầm ly nước ép lên như có như không chạm vào ly rượu Phác Thái Anh: "Sẽ không."

Phác Thái Anh uống một ngụm, nói tiếp: "Đến cậu, nói về cậu đi."

Lạp Lệ Sa: "Nói về tôi cái gì?"

Phác Thái Anh không hổ là Phác Thái Anh, mở miệng là nói thẳng: "Năm đó cậu rời khỏi nhà Tiểu Nhã, khẳng định rất chán ghét đám người chúng tôi đi."

Có lẽ hôm nay cần một lời nói rõ ràng, Phác Thái Anh đã thẳng thắn hỏi như vậy, vậy thì Lạp Lệ Sa, cô phải nói một cái gì đó cho rõ đi.

Ly nước xoài uống cũng quá nhanh, giờ chỉ còn lại chút xíu, không đủ để Lạp Lệ Sa đánh tan phiền muộn.
Cô hít sâu một hơn, nói với Phác Thái Anh: "Đúng vậy, cực kì chán ghét."

Phác Thái Anh hỏi: "Gồm cả tôi sao?"

Căn cứ vào câu nói bầu trời xám xịt trong nhật kí, Lạp Lệ Sa không lừa Phác Thái Anh: "Đúng vậy."

Phác Thái Anh khẽ cười tự giễu, uống một ngụm rượu, nói: "Rất tốt, ít nhất còn nhớ kỹ tôi."

Lạp Lệ Sa chột dạ sờ sờ lông mày: "Không phải bởi vì chuyện này mà nhớ kỹ cậu."

Phác Thái Anh hiếu kỳ: "Nếu không thì?"

Lạp Lệ Sa: "Thái Anh đại tiểu thư xinh đẹp mỹ diễm động lòng người như vậy ai lại không nhớ được chứ."

Phác Thái Anh bất đắt dĩ liếc Lạp Lệ Sa một cái: "Nếu không phải cậu không thể uống rượu, cậu cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho cậu sao?"

Lạp Lệ Sa bật cười.

Phác Thái Anh: "Thiếu tôi 100."

Lạp Lệ Sa nhận thua: "A."
Phác Thái Anh nhấp thêm ngụm nữa, lại hỏi: "Dì chắc cũng không tiếp thu được."

Lời này hỏi xong, Lạp Lệ Sa phảng phất nhớ lại lời nói của bà khi ấy, cô cúi đầu khẽ thở dài, cũng nói: "Ừm."

"Cho nên chuyện sau này......"

Phác Thái Anh dừng ở chỗ này một lúc lâu, Lạp Lệ Sa chờ đến mức muốn hỏi ngược lại, Phác Thái Anh mới tiếp tục nói: "Cậu là thẳng nữ."

Lạp Lệ Sa phụt một tiếng, thiếu chút sặc nước.

Trí tưởng tượng của Phác Thái Anh cũng thật là.

"Không phải," Lạp Lệ Sa lo nàng hiểu lầm thẳng thắng khẳng định: "Tôi chính là thẳng nữ."

Phác Thái Anh gật đầu: "Được."

Nàng lại hỏi: "Dì lúc ấy chắc bị dọa sợ rồi."

Lạp Lệ Sa nói: "Bà ấy khóc."

Phác Thái Anh không nói tiếp, đem chút rượu còn sót trong ly uống cạn.

Sự việc kia đối với Lạp Lệ Sa gần như đã không còn ảnh hưởng, nhiều năm trôi qua rồi, trừ khi gặp được người đặc thù, Lạp Lệ Sa căn bản sẽ không nhớ tới.
Nhưng đêm nay Phác Thái Anh cùng cô hàn huyên, nội tâm cô thế nhưng ẩn ẩn chút buồn.

Hai người thẳng thắn trò chuyện, thời gian cứ như vậy đi qua, các nàng giống như nói rất nhiều, cũng giống như chưa nói gì.

Lạp Lệ Sa không chú ý, đã uống hết ly nước xoài.

Không gian quá yên tĩnh, nên âm thanh ống hút hút không khí rất rõ ràng, Phác Thái Anh thấy thế hỏi: "Còn muốn sao?"

Lạp Lệ Sa: "Còn sao?"

Phác Thái Anh: "Trong bếp còn."

Lạp Lệ Sa nghĩ nghĩ: "Không cần, nên về nhà rồi."

Phác Thái Anh không giữ cô lại, nàng nói được.

Lạp Lệ Sa đã có thể thích ứng độ ấm cùng ánh sáng trong nhà Phác Thái Anh, mùi hương hoa hồng nhàn nhạt quen thuộc, bất quá hiện tại đã rạng sáng rồi, cô xác thật cần phải trở về.

Đi tới cửa, Phác Thái Anh dựa vào huyền quan nhìn Lạp Lệ Sa nói: "Về đến nhà nhắn cho tôi một tiếng."
Lạp Lệ Sa: "Ừm."

Lạp Lệ Sa thong thả đổi giày, Phác Thái Anh liền đứng xem, chờ Lạp Lệ Sa sửa soạn xong, Phác Thái Anh mới mở miệng: "Trách không được mấy người ấy nói cậu rất khó theo đuổi."

Có chút bất ngờ, Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn thẳng vào mắt Phác Thái Anh, nhưng cũng nhanh tránh đi: "Không ai theo đuổi tôi."

Phác Thái Anh: "Là không ai theo đuổi hay là theo đuổi thì cậu liền bỏ chạy?"

Lạp Lệ Sa vẫn nói: "Không ai theo đuổi tôi."

Phác Thái Anh tựa như mỉm cười: "Tôi thì sao?"

Lạp Lệ Sa như cũ không dám nhìn Phác Thái Anh: "Cậu cái gì?"

Phác Thái Anh nói: "Cậu cảm thấy tôi đối với cậu là đang làm gì, là theo đuổi sao?"

- ------------

Góc tâm sự nhỏ chút xíu:

Chúc mừng truyện được hơn 1k views và gần 300 votes.

Cảm ơn mọi người rất nhiều, mọi người cứ cmt thoải mái cho xôm nha.
Để chúc mừng mình sẽ bonus thêm một chương nữa *tung bông, tung hoa*

Lạp Lệ Sa vẫn như cũ phát huy bản lỉnh không biết trả lời như nào thì im lặng là thượng sách, Phác Thái Anh thì vẫn là Phác Thái Anh không được hồi đáp sẽ không hỏi tới.

Lạp Lệ Sa nói tạm biệt, Phác Thái Anh liền buông tha cô, còn chủ động đóng cửa lại, cũng không nhìn cô ra cửa thang máy.

Trên đoạn đường trở về, tâm tình Lạp Lệ Sa với lúc đến đây không giống nhau, cô không thể phủ nhận mình có chút cô đơn.

Không sợ người khác chê cười, cô thời điểm tới đây có nghĩ tới một vài hình ảnh hơi không đứng đắn lắm.

Ví dụ như ngay khi Phác Thái Anh mở cửa bọn họ liền sẽ hôn nhau, ví dụ như Phác Thái Anh gấp không chờ nổi đè cô xuống, hoặc là cô không khống chế được mà đè Phác Thái Anh cũng được, dù sao cũng hơn nửa đêm rồi, Phác Thái Anh còn uống rượu mà, đúng không.

Nghĩ được tới vậy, dừng ở đèn đỏ trước mặt, Lạp Lệ Sa xấu hổ hai tay bưng kín mặt.

Về đến nhà, chuyện thứ nhất Lạp Lệ Sa làm là gửi tin nhắn cho Phác Thái Anh, Phác Thái Anh vẫn lạnh nhạt như xưa, nhắn một câu: Ừm

Quả nhiên y như lời Lạp Lệ Sa nói mẹ cô ngủ say như chết, Lạp Lệ Sa rón rén đi rửa mặt, lại rón rén bò lên giường.

Cứ như vậy nháo một hồi, thời gian tích tắc trôi đến hai giờ rưỡi, nhưng dù đã khuya như vậy, Lạp Lệ Sa nửa điểm buồn ngủ cũng không có.

Chỉnh độ sáng màn hình đến mức thấp nhất, trước nhất cô vào weibo, sau lại vào hộp thư của mình, cuối cùng là lướt vòng bạn bè.

Lướt lướt, Lạp Lệ Sa chợt cảm thấy lòng mình chỗ nào không đúng, cô load lại vài lần newfeed, cuối cùng vẫn không kiên nhẫn mà trực tiếp mở trang cá nhân của Phác Thái Anh ở chỗ vòng bạn bè.

Quả nhiên cái gì cũng không có, Phác Thái Anh đem bài đăng mới xóa rồi.

Lạp Lệ Sa mím môi, trong lòng có chút suy đoán, vì thế cô liền tìm wechat Trương Hân, hỏi thẳng: Buổi tối Phác Thái Anh đăng trên vòng bạn bè cậu có thấy không?

Nếu không phải hiện tại đã hơn hai giờ, Lạp Lệ Sa sợ rằng mình sẽ gọi ngay cho Trương Hân.

Vừa lúc Lạp Lệ Sa còn đang buồn bực vì phải đợi đến tận sáng mới có câu trả lời, Trương Hân vậy mà lại trả lời cô ngay.

Trương Hân: Không có a

Trương Hân: Vòng bạn bè nào?

Nếu đã trả lời, chứng minh Trương Hân giờ chưa ngủ, Lạp Lệ Sa làm ra vẻ mình không để ý lắm, giả bộ quan tâm người ta trước rồi mới hỏi sau.

Lạp Lệ Sa: Còn chưa ngủ sao?

Trương Hân: Ở Hợp Ý nè, Quân Quân mời chúng tớ uống rượu

Lạp Lệ Sa: Oh oh

Lạp Lệ Sa: Hôm nay cậu không lướt điện thoại à?

Trương Hân hỏi: Cô ấy đăng mấy giờ?

Lạp Lệ Sa mười phần nhớ rõ nói: 11 giờ 3 phút

Trương Hân: ......

Trương Hân lại nói: Mẹ nó, Lạp Lệ Sa rốt cuộc cậu có để ý đến tớ không vậy?

Lạp Lệ Sa: Hả?

Trương Hân: Cậu đi nhìn bài đăng mới nhất của tớ đi

Lạp Lệ Sa ngay lập tức vào trang cá nhân của Trương Hân, sau mới phát hiện bài đăng mới nhất của cô ấy lúc 11 giờ đúng, là ảnh chụp cả đám bọn họ cụng ly.

Lạp Lệ Sa: Ha ha

Trương Hân:......

Trương Hân: Cậu tốt nhất là cùng Phác lão sư ái muội, bằng không tớ sẽ không tha thứ cho cậu

Lạp Lệ Sa xoa xoa tay: Cái kia

Lạp Lệ Sa: Cậu thật sự không thấy được bài đăng của Phác Thái Anh sao?
Trương Hân: Tớ không nói là cô ấy không đăng

Lạp Lệ Sa: Cậu ấy không đăng hay là do cậu không thấy?

Trương Hân: Cậu không biết con gái chúng ta mỗi khi đăng bài thường dành cả tiếng đồng hồ để xem lượt like cùng bình luận sao

Trương Hân: Là! Cô ấy! Thực sự! Không! Đăng!

Lạp Lệ Sa: Oh

Lạp Lệ Sa: Được rồi được rồi xin lũi xin lũi mà

Trương Hân: Khoan đã

Trương Hân: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha tớ cười mệt rồi

Trương Hân: Cmn có phải là Phác Thái Anh chỉ đăng cho mỗi mình cậu thấy hay không

Trương Hân: Hay thật, cong cong vòng vòng

Ngón tay Lạp Lệ Sa từng chút từng chút gõ vào màn hình, thuận tiên mở album ảnh, bức ảnh mà Phác Thái Anh đăng lúc tối.

Cô vui vẻ lăn nửa vòng trên giường, nhưng giữa khuya lăn qua lại thấy mặt mẹ cô đang ngủ say bên cạnh, như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt, cô liền xoay trở về.
Trương Hân lại gửi tin nhắn tới: Lạp Lệ Sa cậu nói thiệt hay giả a?

Trương Hân: Là thật a?

Trương Hân: A?

Lạp Lệ Sa: Giả

Lạp Lệ Sa: Ngủ

Một khi đã biết bức ảnh này Phác Thái Anh cố tình chỉ cho mỗi Lạp Lệ Sa xem, cô càng xem càng thấy đẹp, thật là quá đẹp, này không phải tiên nữ thì là gì chứ?

Cô phóng to ra rồi lại thu nhỏ lại, phóng to thu nhỏ, một mình một người đêm khuya nằm thưởng thức nhan sắc Phác Thái Anh vài phút, chợt tỉnh ngộ.

Sau đó cô liền khóa điện thoại lại, trực tiếp ném lên tủ đầu giường.

Cô thật là bị người ta câu dẫn đến mê mụi rồi.

Trước khi ngủ, lời Phác Thái Anh nói lúc nảy cứ mãi quanh quẩn trong đầu "Cậu cảm thấy tôi đối với cậu là đang làm gì, là theo đuổi sao?" Lạp Lệ Sa dùng sức nắm chặt chăn bông.
A.......!

Ngày hôm sau, cô bị người mẹ thân yêu 8 giờ kéo ra khỏi giường, mở rèm cửa, hất tung cả chăn, Lạp Lệ Sa hoàn toàn mất đi cơ hội phản kháng.

Bận rộn từ sáng sớm nên bữa sáng đúng giờ.

Ăn sáng xong liền uống thuốc, uống xong lại bị kéo đi mua đồ ăn, thuận tiện phơi nắng đông.

Lạp Lệ Sa cho rằng số cô đủ khổ rồi, không ngờ so với cô nghĩ nó còn khổ hơn.

Hơn 10 giờ Lạp Lệ Sa từ bên ngoài trở về, nhận được điện thoại của Trương Hân, bên kia nhỏ giọng hỏi cô: "Cậu tỉnh rồi sao?"

Lạp Lệ Sa âm điệu bình thường: "Tỉnh."

Trương Hân cười lên: "Rất sớm a."

Lạp Lệ Sa: "Làm sao vậy?"

Nói đến đây, mẹ cô vừa lúc cầm đĩa hoa quả đi tới, Lạp Lệ Sa xua tay nói: "Để ở đó đi."

Trương Hân như bị những lời này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô ấy cười càng lớn hơn: "Oa oaaa, trong nhà có người a."
Lạp Lệ Sa: "......Mẹ tớ."

Trương Hân ngữ khí mười phân trêu chọc: "Là mẹ cậu a."

Lạp Lệ Sa: "Mẹ cậu."

Trương Hân: "Ha ha ha ha."

Lạp Lệ Sa: "Có chuyện gì mà sáng sớm đã có tinh thần vậy."

Trương Hân than thở: "Tớ cmn 6 giờ đã phải dậy, đi đến trường sửa lại số liệu."

Lạp Lệ Sa vui vẻ: "Chúc mừng nha."

Trương Hân: "Cậu nói dì đang ở nhà, thế bữa trưa tớ có thể ăn ké không?"

Lạp Lệ Sa bỏ điện thoại xuống, hỏi mẹ: "Trương Hân buổi trưa muốn đến ăn ạ."

Mẹ cô đương nhiên là: "Được a."

Chuyến đi này Trương Hân rất gấp gáp, cô ấy nói còn một buổi họp lúc 1 giờ chiều, cơm nước xong phải đi ngay.

Cô ấy ở vạn dặm xa xôi nói muốn thưởng thức tay nghề của mẹ Lạp Lệ Sa, vừa luyên thuyên nói như muốn chứng minh cho mẹ cô thấy lần trước mình nói có lần sau thì chắc chắn sẽ có lần sau.
Đương nhiên ngoài mặt có thể giải thích vậy, nhưng trên thực tế thì......

Lúc Trương Hân đến nhà thì mẹ cô đang ở trong bếp, Trương Hân trước tiên đến chào hỏi bà, sau đó hỏi Lạp Lệ Sa: "Phác Thái Anh không có ở đây ha."

Lạp Lệ Sa nói: "Cậu ấy ở đây làm gì."

Trương Hân nói một câu "Oh quao", liền đem Lạp Lệ Sa đẩy đến sô pha, thoạt nhìn rất vui vẻ ném túi xách qua một bên: "Mau khai thật đi."

Lạp Lệ Sa kỳ thực cũng đoán được, nhưng vẫn giả vờ hỏi: "Nói cái gì?"

Trương Hân chà chà tay: "Cậu và Phác Thái Anh a!" cô ấy rất kích động: "Tớ sẽ không nói với ai đâu, cậu không biết tớ một mình ngồi đoán già đoán non có bao nhiêu buồn chán đâu, hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lạp Lệ Sa bất đắt dĩ trả lời: "Bọn tớ không có gì, cậu nhiều chuyện cái gì chứ?"
Trương Hân híp mắt, đăm chiêu nhìn Lạp Lệ Sa hỏi: "Cậu có phải thích Phác Thái Anh không?"

Lạp Lệ Sa nháy mắt liền nghẹn họng.

Trương Hân hỏi cái gì cô đều có thể lừa lừa trả lời cho qua, duy chỉ mỗi cái này, hình như không trả lời được.

"Vãi," Trương Hân kích động, bắt đầu tung quyền đá cước: "Tớ biết ngay mà biết ngay mà."

Lạp Lệ Sa hậm hực: "Cậu biết cái rắm."

Trương Hân: "Kia, hôm qua cậu sinh bệnh cô ấy đến chăm cậu, hai người có phát sinh cái gì không?"

Hôm nay không hiểu sao Trương Hân hỏi câu nào trúng câu nấy, Lạp Lệ Sa không tự chủ mà nghĩ đến lúc Phác Thái Anh hôn cô.

"Không có." Bất quá Lạp Lệ Sa vẫn nói như vậy.

Trương Hân: "Tớ cmn tin cậu chắc?"

Lạp Lệ Sa: "Tớ lừa cậu làm gì?"

Trương Hân: "Cậu mẹ nó mặt đỏ đến cổ rồi kìa."

Lạp Lệ Sa mắng ngược lại: "Cậu là nghiên cứu sinh mà cmn sao không biết xấu hổ vậy?"
Trương Hân mới mặc kệ, cô ấy chỉ vào Lạp Lệ Sa: "Có làm không?"

Lạp Lệ Sa lườm mắt: "Làm cái mẹ cậu."

Trương Hân: "Ha ha ha ha ha ha."

Lạp Lệ Sa: "......Không có làm."

Lạp Lệ Sa đương nhiên biết mình đang đó mặt, cho nên nhanh chóng hít hít vài hơi, xoay đầu về phía bếp: "A trưa nay không biết mẹ nấu món gì, thơm như vậy a."

Tiếng cười Trương Hân vang vọng khắp nhà.

"Được được được," Lạp Lệ Sa cũng lười gạt cô ấy: "Tớ thích cậu ấy, thế nào được chưa hài lòng chưa? Cậu còn muốn biết cái gì nữa?"

Trương Hân hài lòng, vẫn tay chân đấm đá: "Tớ biết ngay mà biết ngay!"

Bữa cơm này Trương Hân đặc biệt nhiệt tình, cùng mẹ Lạp Lệ Sa nói không biết bao nhiêu chuyện, tất cả đều về Phác Thái Anh.

Khi biết mẹ Lạp Lệ Sa cũng rất thích Phác Thái Anh, Trương Hân thiếu chút nữa nhảy cẩn lên, vừa lúc bắt gặp Lạp Lệ Sa đang trừng mày liếc mắt nhìn, cô ấy mới trở lại bình thường, thu liễm rất nhiều.
Mẹ Lạp Lệ Sa trước giờ đều nhiệt tình hiếu khách, bà thích Lạp Lệ Sa quen nhiều bạn tốt, cũng thích tất cả bạn bè của Lạp Lệ Sa, biết Trương Hân cơm nước xong phải trở lại trường, mẹ cô luyến tiếc, làm giống như cả đời này bà không thể gặp lại Trương Hân vậy.

Điều này làm cho Lạp Lệ Sa nghĩ, tình cảm của mẹ cô dành cho Phác Thái Anh chắc không hơn được cái này.

Trương Hân sau khi rời đi, Lạp Lệ Sa tiếp tục đề tài lúc nãy trên bàn ăn, thuận miệng nói với mẹ một câu: "Mẹ cũng rất thích Trương Hân nha."

Mẹ cô nghe xong dĩ nhiên quay đầu nhìn về phía cửa, giống như xác nhận xem Trương Hân có nghe trộm hay không.

Sau đó bà nói: "Mẹ đây càng thích Thái Anh hơn."

Lạp Lệ Sa: "......"

Phác Thái Anh vẫn là có sức hút.

Trước khi dùng cơm Trương Hân chất vấn chưa đã, may mà có mẹ cô nhiệt tình nên cô ấy tạm quên, nên khi người vừa đi, liền không buông tha Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa thu dọn chén đũa xong, vị chị gái này liền nhắn tin tới, mỗi năm chữ.

Trương Hân: Ha ha ha ha ha

Lạp Lệ Sa bó tay: Tớ thật không biết cậu kích động cái gì

Trương Hân: Vl Phác lão sư là nữ thần của tớ lâu như vậy, giờ đột nhiên lại quan tâm cậu, tớ có thể không kích động sao?

Trương Hân: Cho nên hiện tại mối quan hệ của hai người là gì?

Trương Hân: Ái muội sao?

Lạp Lệ Sa nghĩ nghĩ: Không có

Có ái muội sao, ái muội mà hơn nửa ngày, không nhắn một câu.

Trương Hân: Cậu nghiêm túc a?

Lạp Lệ Sa dừng tay gõ gõ không có trả lời.

Trương Hân tiếp tục: Liền không làm thẳng nữ nửa?

Lạp Lệ Sa vẫn không nhắn lại.

Trương Hân không để trong lòng, tiếp tục nhắn: Cho nên cậu đây là chuẩn bị cùng Phác Thái Anh yêu đương sao?
Lạp Lệ Sa càng không trả lời.

Trương Hân cũng chỉ nói ba câu này, lúc sau không nhắn thêm nữa.

Lạp Lệ Sa suy nghĩ thật lâu, thật lâu thật lâu thật lâu, phát hiện những vấn đề kia cô đều không trả lời được.

Lại đưa mắt nhìn thời gian, hơn một giờ, chắc Trương Hân đã đi họp.

Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng thở ra một hơi, không biết là bởi vì không cần đối mặt với Trương Hân hay là không cần phải đối mặt với vấn đề này.

Mẹ cô buổi chiều vẫn có hẹn như mọi khi, bà thường xuyên lên xuống nên toàn tự mình gọi xe đến nhà ga, bình thường sẽ nói là ngại Lạp Lệ Sa đi đường dài, ra ngoài còn phải thay quần áo, có thời gian thì bà sẽ lại lên.

Nhưng tuần trước được Phác Thái Anh đưa đi, được chở đi nên giờ bà cũng lười tự đi, một tay kéo Lạp Lệ Sa khỏi ghế, bắt cô chở bà ra nhà ga.
Thật là, trước đây cũng không phải cô không muốn mà.

Đưa mẹ từ nhà ga trở về, ngôi nhà thoáng chốc trống trải.

Thường khi Lạp Lệ Sa ở nhà một mình, chưa từng có cảm giác này, hai ngày nay tới tới lui lui, hiện tại bỗng chỉ có một mình, Lạp Lệ Sa lại thấy cô đơn.

Đều do Phác Thái Anh.

Còn nói theo đuổi cái gì, nàng còn nhớ trên thế giời này có người tên Lạp Lệ Sa sao?

Khoảng thời gian kế tiếp, Lạp Lệ Sa ăn không ngồi rồi xem chương trình tạp kỹ, thậm chí buồn chán mở công tác ngày mai ra.

Khoảng hơn 3 giờ, Trương Hân nhắn một tin trong nhóm các cô, nói cô ấy có thể sẽ biến mất một tuần, phải thực hiện một hạng mục trong rừng sâu núi thẳm.

Vì vậy không đi tụ tập được.

Có khả năng tín hiệu cũng không tốt.

Buổi tối thứ tư cũng không đi được.

...

Luyên thuyên nói một hồi, cô ấy chuyển sang nhắn riêng Lạp Lệ Sa: Cậu đoán xem ai sẽ là người dẫn dắt hạng mục này
Lạp Lệ Sa ngưng vài giây liền trả lời: Làm sao tớ biết

Cô đương nhiên biết

Cho nên lát sau, Lạp Lệ Sa ở trong nhóm hỏi: Đi nơi nào?

Nhưng tin nhắn này Trương Hân không có trả lời.

Lạp Lệ Sa nghĩ nghĩ, vẫn là mở cuộc trò chuyện riêng của Trương Hân: Các cậu đi nơi nào á?

Lạp Lệ Sa: Cái gì mà rừng sâu núi thẳm

Trương Hân: Trên núi có lạnh không?

Trương Hân như cũ không trả lời.

Cứ vậy trôi qua một lúc, Lạp Lệ Sa bắt đầu tưởng tượng đến một vùng đất hoang vu, tuyết rơi dày cộm, một đám nghiên cứu sinh ra ngoài nhóm lửa săn thú.

Tuy rằng so với hiện thực có chút chênh lệch, nhưng Lạp Lệ Sa vẫn là không nhịn được nghĩ đến Phác Thái Anh.

Đại tiểu thư từ nhỏ sống trong nhung lụa, có thể thích ứng được không.

Lạp Lệ Sa tiếp tục nhắn cho Trương Hân: Phác Thái Anh chắc là chưa từng đi đến những chỗ như vậy, cậu chiếu cố cậu ấy nhiều một chút
Lạp Lệ Sa nghĩ nghĩ: Khi nào xuất phát? Tớ mua cho cậu mấy túi giữ ấm, cậu nhớ chia một nửa cho Phác Thái Anh

Lạp Lệ Sa: Đừng nói với cậu ấy là tớ đưa

Lạp Lệ Sa: Tớ sẽ mua thêm đường đỏ trà gừng cùng ít đồ ăn vặt

Lạp Lệ Sa: Một thời gian cụ thể là mấy ngày á? Ngày mấy thì trở về?

Lạp Lệ Sa: Nhiệt độ ở bên kia sao?

Lạp Lệ Sa: Tớ mua thêm bao tay và khăn quàng cổ gì đó nha

Lạp Lệ Sa: Cậu làm sao cũng được, giả vờ vô tình đưa cho cậu ấy, đừng nói tớ mua là được

Nghĩ Trương Hân ở bên kia đang bận, Lạp Lệ Sa liền không vội chờ cô ấy trả lời, trước hết mở app vào siêu thị trực tuyến, bắt đầu mua sắm.

Nhưng Lạp Lệ Sa nào có nghĩ tới, giờ phút này Trương Hân phải dùng di động để làm một cái báo cáo ngắn, cô ấy đang bắt đầu trình chiếu.
Trong nhóm chat thì còn không hiện nội dung, nhưng tin nhắn riêng thì không.

Cho nên từng câu Lạp Lệ Sa gửi đến, đều hiện lên hết trên màn hình phòng hội nghị, giữa toàn bộ lão sư và sinh viên từng câu từng câu nhảy trên màn hình chiếu.

Phác Thái Anh, người được nhắc tới trong cuộc trò chuyện, hiện đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên, lúc này, cô đang bắt chéo chân tựa vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn màn hình lớn, khóe miệng như có như không mỉm cười.

Trương Hân vội vàng kéo xóa cuộc trò chuyện, cũng nói xin lỗi với mọi người, nhanh tay tắt âm wechat.

Đợi tới khi báo cáo kết thúc, Trương Hân ngượng ngùng cầm di động xuống phía dưới, chuyện thứ nhất chính là trả lời Lạp Lệ Sa.

Trương Hân: Cmn cậu gϊếŧ tớ rồiiii

Trương Hân: Cứu mạng aaaaaaaaaaaaaaaa

Lạp Lệ Sa phải chờ đến khi Trương Hân họp xong mới biết chi tiết chuyện gì mới xảy ra.

Lúc đó cô đang chuẩn bị xuống lầu mua đồ, trong thang máy tín hiệu không tốt, nên khi vừa ra khỏi thang máy, mười mấy tin nhắn của Trương Hân ào ào tới.

Lạp Lệ Sa vừa đi vừa đọc, nhìn nhìn lướt lướt một hồi liền đi không nổi nữa.

Trương Hân thành công đem vạn phần xấu hồ truyền cho Lạp Lệ Sa, đặc biệt là câu kia "Phác lão sư ngồi ở bàn đầu, cô ấy khẳng định là một chữ nhìn không sót."

Lạp Lệ Sa da gà nổi hết lên, cô cất điện thoại, dùng sức mở cửa dưới lầu, bước ra bên ngoài một bước.

Oa, không khí bên ngoài thật tốt, hiện tại cô một mình cũng thật tốt.

Như thế nào lại bị Phác Thái Anh nhìn thấy được...... còn có nhiều người như vậy.

Lạp Lệ Sa thậm chí tưởng tượng ra được cảnh tượng Trương Hân miêu tả, thật sự không còn mặt mũi để gặp người nữa mà.

Di động trong túi vẫn vang liên hồi, Lạp Lệ Sa không nghĩ sẽ lấy ra, vờ như không nghe không thấy gì, cứ coi như không có gì xảy ra.

Nhưng hành động của cô lại bán đứng cô, cô hiện tai đang muốn làm gì? Cô chuẩn bị lái xe đi mua cho Thái Anh đại tiểu thư một vài nhu yếu phẩm a.

Bị phát hiện là một chuyện, chuyện muốn làm là chuyện khác, hai thứ này hình như không xung đột nhau.

Chờ khi lên xe, Lạp Lệ Sa mới có dũng khí mở lại điện thoại, nhấn mở tin nhắn Trương Hân.

Đại khái là cô ấy trả lời mấy cái Lạp Lệ Sa hỏi, trả lời cực kì tỉ mỉ chi tiết.

Trương Hân: Được rồi, ngày mai bọn tớ sẽ xuất phát

Trương Hân: Bởi chỗ này hơi xa, chúng tớ còn phải chuyển chuyến bay giữa chừng, chắc sẽ đáp vào ban ngày, nhưng có thể buổi tối không đến kịp

Trương Hân: Sáng ngày mai 11 giờ lên máy bay, 9 giờ tập hợp ở sân bay, khoảng 1 giờ sẽ đến thành phố B, 3 giờ chiều lên máy bay đến thành phố C, sau đó bắt chuyến xe đi đến thị trấn D, nghỉ ngơi một đêm rồi mới lên núi

Trương Hân: Đúng là đi về phía Bắc nên chắc sẽ lạnh hơn, hơn nữa còn phải leo núi, trưởng đoàn nói phải mang nhiều quần áo ấm

Trương Hân: Với lại cậu định mua cho Phác lão sư bao nhiêu thứ a, đừng mua nhiều qua, chắc ai cũng túi to túi nhỏ

Trương Hân: Không cần mua cho tớ, cậu mua cho Phác lão sư là được rồi, trở về mời tớ bữa cơm, đại ân này không cần cậu tạ ơn

Một đoạn thật dài, Lạp Lệ Sa cũng bớt xấu hổ hơn nhiều, cô tự lấy tay phẩy phẩy quạt hạ nhiệt.

Lạp Lệ Sa: Được

Lạp Lệ Sa: Lát tớ sẽ đi mua, buổi tối qua nhà đưa cho cậu

Trương Hân: Được rồi

Cho nên sự việc qua lâu như vậy, Phác Thái Anh vẫn không có nhắn cho cô một tin nào.

Không phải nói thấy được sao?

Lạp Lệ Sa ẩn ẩn có loại cảm giác mong đợi được Phác Thái Anh chủ động, nhưng là......

Cô cũng không hiểu a, Phác Thái Anh có ý tứ gì chứ, đại tiểu thư đều theo đuổi người ta như vậy sao?

Vì vậy Lạp Lệ Sa lướt xuống dưới tìm cuộc trò chuyện của Lạp Lệ Sa, lại thuận tiện tìm được lịch sử trò chuyện của hai người, có chút nhàm chán.

Trên đường lái xe đến siêu thị, Trương Hân lại nhắn cho Lạp Lệ Sa hai tin, nội dung đại khái là oa oa oa Phác lão sư thật sự quá tốt, hạng mục lần này vốn không có cô ấy, nghe nói là do Phác lão sư đề cử cho cô ấy vào tổ.

Oa oa oa cô ấy có thể kiếm thêm nhiều điểm rồi
Oa oa oa sao Phác lão sư có thể thấy được người nhỏ bé như cô ấy a, cô ấy nhất định sẽ làm tốt, cá muối chuyển mình.

Lạp Lệ Sa khẽ cong khóe môi, trả lời: Tuy là cậu hơi xàm, nhưng cũng là người rất ưu tú a

Lạp Lệ Sa: Phác Thái Anh đề cử cậu khẳng định là vị cậu có chỗ hơn người khác

Trương Hân: Oa oa oa Lạp Lệ Sa tớ yêu cậu, cậu yêu Phác Thái Anh tương đương với tớ yêu Phác Thái Anh

Trương Hân: Trở về tớ sẽ làm trâu làm ngựa cho hai người

Lạp Lệ Sa:......

Lạp Lệ Sa: Không cần mà

Lạp Lệ Sa đã đặt một phần đồ trên điện thoại rồi, bây giờ chỉ cần mua thêm một ít trong trung tâm thương mại là đủ.

Vì Trương Hân nói không thể mang theo quá nhiều, Lạp Lệ Sa tính toán cẩn thận, cũng nghĩ dù sao Phác Thái Anh cũng biết hết rồi, liền chuẩn bị luôn một chiếc túi nhỏ nhỏ xinh xinh, đem nhưng vật phẩm nãy giờ mua xếp gọn vào trong.
Mua xong trở về, cô dùng giấy ghi nhớ ghi chú từng món, mỗi món là một tờ giấy nhớ, làm xong cơm chưa ăn, liền đi thẳng đến nhà Trương Hân.

Nhấn chuông cửa một lần, Trương Hân liền mở cửa, sau đó cô ấy ôi chao một tiếng: "Xem ai mang ấm áp tới đây?"

Lạp Lệ Sa hỏi: "Ăn cơm không?"

Trương Hân lập tức tươi cười: "Được nha," nói xong đưa mắt nhìn đồ trên tay Lạp Lệ Sa: "Tới đây tới đây, mang theo cái gì vậy a."

Lạp Lệ Sa xách lên: "Có nhiều không?"

"Yêu không ngại nhiều," Trương Hân vui vẻ cầm túi xách qua: "Cho nên thật sự chỉ mua cho Phác lão sư thôi sao a?"

Lạp Lệ Sa lấy ra một túi bé bé phía sau: "Đây, của cậu."

Trương Hân lại lần nữa vui vẻ, nhưng cô ấy vẫn kì kì quái quái nói: "Cũng là một túi đồ, mà sao khác biệt vậy, đồ cũng ít."

Lạp Lệ Sa duỗi tay muốn lấy lại: "Không cần thì trả đây,"
Trương Hân: "Cần cần cần."

Bữa cơm này, Lạp Lệ Sa không tránh được bị Trương Hân trêu chọc, đặc biệt là do đống tin nhắn kia, cũng đủ để Trương Hân lôi ra lôi lại đả kích Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa còn có biện pháp nào đâu, đồ của cô đang ở trong tay Trương Hân, cô chỉ có thể ừm ừm ừm, ha ha ha.

Sau đó hỏi: "Phác Thái Anh lúc đó phản ứng gì?"

Trương Hân lắc đầu: "Tớ làm gì còn dám nhìn cô ấy, xấu hổ muốn chết, tớ nói xong liền chạy vội xuống."

Tốt.

Trương Hân buổi tối về còn phải soạn đồ, cho nên ăn cơm chiều xong Lạp Lệ Sa liền đưa cô ấy về.

Sau đó cứ như vậy một đêm dài, Lạp Lệ Sa một mình phát ngốc.

Ngây ngốc tắm rửa, ngây ngốc ăn, thời gian cứ thế trôi nhưng vẫn chưa đến 10 giờ, trước kia cũng không thấy thời gian trôi chậm như vậy.

Mà cái người Phác Thái Anh kia, một chút tin tức cũng không có.
Cho nên vẫn là Lạp Lệ Sa không nhịn được trước, đầu tiên là lướt lên lướt xuống vài lần, rồi lướt trúng wechat Phác Thái Anh, sau đó lại nghĩ tại sao mỗi lần mình đều phải suy nghĩ nhiều như vậy, cứ tùy tiện làm liều đi.

Tiếp theo lại lò mò lúc lâu không biết làm cho ai xem, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn hạ quyết tâm nhắn cho Phác Thái Anh.

Lạp Lệ Sa: Đi đường cẩn thận a

Lạp Lệ Sa: Chúc hạng mục của cậu thành công

Phác Thái Anh trả lời rất nhanh, nàng nói: Tốt, cảm ơn

Lạp Lệ Sa la lên một tiếng, trực tiếp ném điện thoại lên giường.

Cô! Vì cái gì! Lại! Chủ động! Nhắn! Tin! Chứ!

Một cỗ không cam tâm nổi lên, Lạp Lệ Sa lần thứ hai nhấn vào hình đại diện của Phác Thái Anh trên wechat, hủy ghim tin nhắn của nàng, rồi chui vào trong chăn.
Lăn lộn chừng nửa giờ, Lạp Lệ Sa nghĩ về rất nhiều thứ.

Người ta nói Phác Thái Anh đã trở về nước hơn một năm, đều ở thành phố A, thành phố A nhỏ như vậy, cái vòng này lại càng nhỏ hơn (ý chỉ mấy người cong á), vì sao tới giờ nàng mới xuất hiện.

Dù nhiều hay ít, cô ít nhất cũng phải nghe được gì đó chứ, hơn nữa người kia còn là một tỷ tỷ câu dẫn người như vậy, hứ.

Lạp Lệ Sa đến lúc này mới phát hiện, những điều cô biết về Phác Thái Anh đều là từ người khác, cụ thể Phác Thái Anh là người như thế nào, cô căn bản không biết, nàng cứ đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

Cho nên nàng đúng là cái tên biếи ŧɦái! Không phải! Nàng là cái đồ đa tình lăng nhăng! Không đúng, nàng là cái đồ đại tra nữ!

Lạp Lệ Sa tưởng tượng xong tự mình bật cười, cô thật sự không cần chỉ vì một câu "Tốt, cảm ơn" mà ép cho người ta một đống tội danh như vậy.
Nhưng cũng vì nghĩ như vậy, Lạp Lệ Sa đột nhiên nghĩ đến một ý tưởng hơi kì quái đó là đi hỏi thăm.

Hiện tại cô chỉ biết, bà chủ Hợp Ý là bạn của Phác Thái Anh.

Vì thế Lạp Lệ Sa có một loại xúc động, nhanh tay gửi tin nhắn cho bà chủ: Xin chào

Bà chủ cũng trả lời rất nhanh, nói: Xin chào

Lạp Lệ Sa nháy mắt lại ỉu xìu, cũng nháy mắt thấy được mình ngốc như thế nào, này cũng quá trực tiếp rồi.

Cho nên cô từ bỏ con đường này, cô quyết định tìm được một người bạn trong vòng có quan hệ rộng rãi, cô hỏi: Cậu có quen Phác Thái Anh không?

Đối phương quả nhiên trả lời: Ai?

Lạp Lệ Sa suy nghĩ một chút: Tôi có một người bạn

Đối phương: Ha ha ha nói đi, cậu muốn biết cái gì

Lạp Lệ Sa: Không có gì, chỉ muốn hỏi cậu có quen một người tên là Phác Thái Anh không
Lạp Lệ Sa: Đột nhiên xuất hiện một đại mỹ nữ bên cạnh, tôi muốn biết thêm

Lạp Lệ Sa: Thuận miệng nên hỏi thôi, đừng nói là tôi hỏi

Đối phương: Hiểu được

Đối phương có thể nói là thần thông quảng đại, đặc biệt là những người trong vòng này, mọi quán bar ở thành phố A, mọi chỗ ăn chơi, mọi ngóc ngách, các những thứ xa lạ, chỉ cần hỏi cô ấy, rất nhanh bạn chắc chắn sẽ nhận được câu trả lời thỏa mãn.

Nếu đã nói ra, Lạp Lệ Sa chỉ có thể chờ đợi.

Bất quá một giờ, hai giờ trôi qua, người bạn này trước sau vẫn chưa nhắn lại cô.

Không biết là nên nói Phác Thái Anh quá bí ẩn, hay là nói nghiệp vụ của người bạn này không quá lợi hại.

Nhưng không nghĩ tới, chờ đến khi sắp ngủ, Lạp Lệ Sa lại nhận được một tin nhắn từ một người bạn đã rất nhiều năm không liên lạc.
Đối phương ban đầu khách sáo, sau đó lại nói có việc cần nhờ, Lạp Lệ Sa tưởng người này đến vay tiền, thế nhưng người này nhắn: Cậu có quen một người tên Phác Thái Anh không?

Lạp Lệ Sa dừng một chút, trả lời: Không quen biết

Sau đó cô lại ném điện thoại sang một bên, mắng mình đêm nay lần thứ hai hành động ngu ngốc rồi.

Đêm trôi qua, Lạp Lệ Sa lại mơ thấy Phác Thái Anh.

Không thấy Phác Thái Anh người thật, nhưng người này lại chui vào giấc mơ của cô.

Trong mơ Lạp Lệ Sa mang theo nhóm trong tòa soạn của mình đi đến một thôn nhỏ, đường xe khó đi từ từ vào thôn, làm một chương trình gọi là < Tìm kiếm Phác Thái Anh>.

Cái giấc mơ này rất dài, nội dung cũng nhiều, nhưng lại không có gì đáng để kể.

Cuối cùng Lạp Lệ Sa từ trong mơ tỉnh lại, ngoài ý muốn đặc biệt thanh tỉnh, thậm chí còn tự cười nhạo bản thân.
Ngủ một giấc làm người ta bình tĩnh hơn, hôm sau tỉnh lại, Lạp Lệ Sa không còn giống như tối qua, nghĩ đi nghĩ lại thấy việc cũng không đến mức cô phải như vậy.

Ở nhà giải quyết xong bữa sáng, Trương Hân nhắn cho cô một tin, nói là thấy Phác lão sư đến thì cô ấy sẽ đưa đồ cho Phác lão sư ngay.

Lạp Lệ Sa da gà nổi rớt đầy đất.

Mà bên kia, Trương Hân nhắn xong một tin liền đi vào tập hợp, bởi vì trên người còn mang theo nhiệm vụ quan trọng, nên cả người tinh thần rất tốt.

Còn chưa đến 9 giờ, người tới đã hơn phân nữa, Trương Hân vừa đứng với bạn học bên này vừa đưa mắt nhìn các vị lão sư nói chuyện bên kia, trong lòng nhủ phải lấy cớ gì để có thể sấn tới gần Phác lão sư.

Bất quá Trương Hân còn chưa nghĩ xong, Phác Thái Anh bên kia đã hành động trước.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Phác Thái Anh từ đám người kia đi ra, kêu một tiếng: "Trương Hân."

Trương Hân lập tức đáp một tiếng, ngọt ngào chạy qua.

Phác Thái Anh mở miệng liền hỏi: "Đồ của tôi đâu?"

Trương Hân phi thường vui vẻ, cô ấy không nghĩ Phác Thái Anh lại nói thẳng với cô ấy như vậy.

Trương Hân vì thế bỏ ba lô xuống, từ bên trong lấy ra túi đồ mà Lạp Lệ Sa cẩn thận chuẩn bị: "Đây," cô ấy cười cười: "Cậu ấy hôm qua cố ý đến nhà đưa cho tôi, còn mời tôi ăn cơm."

Phác Thái Anh nhận túi: "Cảm ơn cô."

Trương Hân: "Đừng khách khí đừng khách khí, nếu muốn cảm ơn cô phải nói với cậu ấy mới đúng."

Phác Thái Anh cười cười, tiện thể nói: "Vậy cô cảm ơn cậu ấy giúp tôi."

Trương Hân: "Được nha."

Người ở đây đều là những người hôm qua thấy được một loạt tin nhắn trên điện thoại của Trương Hân, nhìn thấy Trương Hân đưa đồ liền biết không phải của cô ấy, mà là của cái người mà Trương Hân lưu là "Lạp Lạp tử"
Cho nên khi Phác Thái Anh nhận đồ, các lão sư sôi nổi hô lên "Ồ ~~"

Còn có người hỏi bằng giọng kì quái: "Là ai đưa đồ cho Phác lão sư đây nha?"

Phác Thái Anh đem túi đồ cùng hành lý để chung một chỗ, thoạt nhìn tâm tình rất vui vẻ: "Bạn."

Người nọ thấy thế tiếp tục hỏi tới: "Là người theo đuổi sao?"

Phác Thái Anh đặt biệt hào phóng: "Đúng vậy."

Trương Hân trong lòng thốt lên một tiếng "F***", cả người tê rần.

Cảnh tượng này không tới ba phút, mà Trương Hân, cô ấy kể cho Lạp Lệ Sa mất hơn 30 phút mới hết được câu chuyện.

Lúc đó Lạp Lệ Sa đang ở trong văn phòng, Trương Hân không nói toàn bộ, cô ấy cứ nhắn ngắt quãng ngắt quảng, thiếu chút nữa là Lạp Lệ Sa tò mò đến chết.

Cứ như một cuốn tiểu thuyết chưa ra chương mới, cái đồ chết tiệt Trương Hân này đánh chữ thật quá chậm mà.
Lạp Lệ Sa chính mình không biết hiện tại mặt mình đang tràn ý cười, nhưng sau câu cuối cùng Trương Hân nhắn, ý cười trên mặt cô dần dần biến mất.

Lạp Lệ Sa: Cậu ấy nói tớ theo đuổi cậu ấy????

Trương Hân thế nhưng hỏi lại Lạp Lệ Sa: Kia bằng không là gì?

Lạp Lệ Sa nghẹn lời.

Lạp Lệ Sa: ......Cậu nói với cậu ấy không cần cảm ơn

Trương Hân: Hai người coi tớ là bồ câu đưa tin à?

Trương Hân: Các cậu không có phương thức liên hệ à?

Lạp Lệ Sa: Phi thường cảm ơn cậu, phi thường yêu cậu

Dù vậy, Lạp Lệ Sa vẫn không nhận được bất kì tin tức nào từ Phác Thái Anh.

Từng giây từng phút, Lạp Lệ Sa nhịn Phác Thái Anh đủ rồi.

Không thèm nữa, không liên hệ, cái gì cũng không.

Trong đầu thì nghĩ vậy đó, nhưng hành động lại đối lập rất nhiều.
Lạp Lệ Sa căn cứ vào vài câu Trương Hân nói hôm qua, lên mạng tìm kiếm chuyến bay của họ, còn cài phần mềm nhắc nhở, gửi thông báo khi chuyến bay đáp xuống.

Nói thật thì Lạp Lệ Sa cũng không biết mình đang làm gì, mình muốn làm gì, nhưng cô chỉ có thể biện bạch rằng, là do cô không suy nghĩ thấu đáo lắm, cô chỉ đang làm theo bản năng thôi.

Khoảng 4 giờ 50 chiều, điện thoại Lạp Lệ Sa nhận được một thông báo chuyến bay đã hạ cánh sớm hơn so với phần mềm chuyến bay.

Đến từ Thái Anh: Tôi tới rồi

Chỉ vỏn vẹn ba chữ, tâm tình Lạp Lệ Sa như cầu vòng sau mưa, tâm trạng thay đổi ngay tức khắc.

Nhưng cô vẫn cố thờ ơ nhắn lại: Ừ.

Gửi xong tin nhắn thì sảng khoái ném điện thoại sang một bên, tiếp tục làm việc.

Tan tầm, Lạp Lệ Sa nhìn ba chữ Phác Thái Anh nhắn, vẫn là đem cuộc trò chuyện của nàng ghim lên trên đầu, cùng mẹ Lạp Lệ Sa chiếm hai vị trí đầu bảng trong wechat, nàng thứ nhất.
Lạp Lệ Sa cho rằng chiến tranh với Phác Thái Anh đến đây là kết thúc, không nghĩ tới, hơn 9 giờ, vị đại tiểu thư này rốt cuộc cũng chịu chủ động gọi cho cô.

Lạp Lệ Sa vẫn như cũ không lưu số điện thoại của Phác Thái Anh, vì thế nên khi bắt máy, cô giả vờ như đang nói chuyện với người xa lạ: "Xin chào."

Cô nói xong liền nghe được tiếng cười phía bên kia.

Lạp Lệ Sa vì thế không nói lời nào.

Phác Thái Anh cũng không nói lời nào.

Qua vài giây, Phác Thái Anh rốt cuộc cũng mở miệng, lời nói mang đầy ý cười: "Xin chào."

Lạp Lệ Sa nhịn không được cũng bật cười.

Phác Thái Anh nói: "Tôi mở ra rồi."

Lạp Lệ Sa: "Oh."

Phác Thái Anh: "Chocolate ăn rất ngon."

Lạp Lệ Sa nói: "Tùy tiện mua."

Phác Thái Anh lại nói: "Ngày mai ra ngoài tôi sẽ mang bao tay cùng khăn quàng cổ của cậu."
Lạp Lệ Sa nâng khóe môi: "Cá nhỏ đâu?"

Phác Thái Anh nói: "Vẫn luôn mang."

Lạp Lệ Sa: "Oh."

Không biết Phác Thái Anh hiện đang làm gì, lúc nói chuyện rất lười nhác, thật giống buổi tối hôm đó khi tựa vào ghế nói chuyện.

Lạp Lệ Sa bởi vì nàng lười, nên bản thân cũng lười, xoay người, nằm lên ghế sô pha.

"Tôi vừa nghe được một chuyện." Phác Thái Anh bên kia nói.

Lạp Lệ Sa hỏi: "Chuyện gì?"

Phác Thái Anh: "Có người hỏi thăm tôi."

Tay Lạp Lệ Sa run lên, di động thiếu chút nữa trượt khỏi tay.

Ngữ khí Phác Thái Anh mang theo chút cố tình châm chọc, Lạp Lệ Sa đành phải mờ hồ nói: "A?"

Phác Thái Anh trực tiếp hỏi: "Là cậu sao?"

Lạp Lệ Sa vẫn mơ hồ như cũ: "Cái gì?"

Phác Thái Anh cười: "Là cậu thật."

Lạp Lệ Sa không dám nói tiếp.

Cô không biết nói gì, hiện tại biện bạch cho mình hình như không ổn lắm.
Phác Thái Anh tạm dừng chốc lát, bỗng nhiên gọi tên cô: "Lạp Lệ Sa," tiếp theo nàng hỏi cô: "Cậu theo đuổi tôi sao?"

Lạp Lệ Sa cả kinh từ sô pha ngồi bật dậy.

"Tôi? Theo đuổi? Cậu?" Lạp Lệ Sa ngữ khí tràn đầy khó tin.

Phác Thái Anh ý cười càng sâu, nàng nói: "Hạng mục lần này do tôi phụ trách, cho nên hai ngày nay vẫn luôn bận rộn."

Lạp Lệ Sa: "Oh."

Phác Thái Anh lại nói: "Chắc là không có ai đợi tin tôi rồi."

Lạp Lệ Sa nháy mắt nhớ tới hình ảnh hôm nay mình cầm di động lên nhìn không dưới trăm lần, cô cảm nhận rõ tai mình đang đỏ lên: "Không, không có a, không biết a."

Phác Thái Anh lại cười, thanh âm đặc biệt ôn nhu nói: "Chờ tôi trở về, được không?"

- ------------

Góc phiên ngoại nhỏ chút xíu:

Lạp Lệ Sa: Hứ, tôi không chủ động tìm cậu, thì cậu mãi cũng sẽ không tìm tôi phải không? Cậu cút đi tôi dỗi rồi tôi không muốn thấy cậu.
Phác Thái Anh: Lệ Sa Lệ Sa...

Lạp Lệ Sa: Ok tha lỗi đó >3<

ssw520_: Nghị lực lên coi bà dà:]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro