Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

tong y 21-22

Chương 21

Cánh tay của bộ đầu (đầy đủ)

Người dịch: Thiên Địa Môn

Nguồn: Thiên Địa Môn

Đỗ Văn Hạo đang ngồi trong Ngũ Vị đường, hắn đang đọc cuốn sách trên tay nhưng đầu óc hắn lại nghĩ tới vẻ duyên dáng, xinh đẹp tuyệt trần của Bàng Vũ Cầm, lại nghị tới lão thái thái nặng tai đã hứa hôn, hắn không khỏi buồn cười. Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"Đỗ đại phu, có chuyện gì mà cao hứng vậy?" Từ ngoài cửa đi vào mấy người, người đi đầu vừa nói chính là người hôm qua Đỗ Văn Hạo đã chữa khỏi bệnh rút gân cổ, đó là thư lại Từ Lương trong nha môn, hắn mặc trường bào xanh của thư lại nha môn, sau hắn 2 người mặc trang phục bộ khoái, lưng đeo đơn đao, một người mặt đen, một người còn lại vóc dáng nhỏ nhắn.

Đỗ Văn Hạo vội buông sách đứng dậy: " Nghênh đón các vị!"

Từ Lương nói: "Hôm qua ngài chữa cổ cho tại hạ, tại hạ khi về có nói chuyện với mấy vị đây: Ngũ Vị đường có đại phu mới y thuật cao minh, bọn họ nói muốn tới đây bái kiến ngài, muốn ngài khám bệnh cho họ."

"Được, mời các vị ngồi!"

Từ Lương trước tiên giới thiệu tráng hán mặt đen mặc sắc phục bộ khoái: "Vị này là bộ đầu của Đống Đạt Huyền chúng ta, Lôi Thiết Bưu Lôi bộ đầu" Tiếp theo hắn giới thiệu bộ khóai vóc dáng nhỏ bé: "Vị này là bộ khoái Tôn Tiểu Tam, ngài xem bệnh cho họ trước đi."

"Được, mời hai vị ngồi!"

Lôi bộ đầu ấn chuôi đao, ngồi xuống, không duỗi tay ra cho xem mạch, cũng không nói điều gì chỉ nhìn chằm chằm vào Đỗ Văn Hạo, làm cho Văn Hạo hơi hoảng sợ.

Văn Hạo chậm rãi ngôi xuống hỏi: "Bộ đầu có chỗ nào không thoải mái?"

Lôi bộ đầu hừ một tiếng: "Ta không có gì là không thoải mái, chỉ là ta nghe Từ Lương nói, bản lãnh của ngươi cũng không vừa, ngay cả đại phu của Tế Thế đường cũng không nhìn ra bệnh thế mà ngươi lại nhìn ra, nên ta đến xem người có bản lãnh của một thân y hay chỉ là một tên dong y hại người."

Văn Hạo cười cười, hắn cẩn thận quan sát Lôi bộ đầu và khẽ lắc đầu.

"Ngươi cười cái gì?" Lôi bộ đầu trầm giọng hỏi.

Văn Hạo than nhẹ: "Bộ đầu, bệnh của ngài rất nặng, ngài lại nói là không mắc bệnh gì, thật đáng tiếc!" Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Lội bộ đầu ngạc nhiên, quay đầu liếc nhìn bộ khoái nhỏ bé: "Ta có bệnh? Hắn nói ta có bệnh? Ha, ha, ha, ta từ nhỏ đến lớn không biết đến mùi vị của chén thuốc là gì, thân thể khỏe mạnh như đại ngưu, lại nói ta có bệnh! Ngươi không phải dong y sao? Đi, đi thôi! Tìm tên dong y này xem bệnh, các ngươi đúng hết muốn sống rồi! Đi nào" Nói rồi hắn đứng đậy bước đi.

Lâm Thanh Đại đang ở hậu đường nghe tiếng nói chuyện, nàng vội đi ra: " Ôi chao, Lôi bộ đầu, sao vừa đến đã vội đi vậy?" Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Lôi bộ đầu quay đầu cười:"Lâm chưởng quỹ, Ngũ Vị đường của cô ngày càng không có tiền đồ, lúc trước thì một tên Sài dong y chữa bệnh chết người, sao bây giờ lại mơi một dong y khác? Hắn còn nói ta bị bệnh! Lời nói này lan ra toàn thành thì mọi người sẽ cười đến rụng cả răng, ai còn dám tìm đến Ngũ Vị đường chữa bệnh nữa? Lâm chưởng quỹ cô mời một dong y làm đại phu, sớm muộn gì dược đường của cô cũng phải đóng cửa, đi nào." Hắn cất bước ra ngoài.

Văn Hạo hừ lạnh, nói: "Bộ khoái không có tay thì không biết bắt kẻ trộm sao đây?"

Thân hình Lôi bộ đầu chấn động, hắn đứng lại, chậm rãi xoay người nhìn chằm chằm vào Văn Hạo: "Ngươi ....nói cái gì?"

"Tại hạ nói tay trái của ngài nếu không chữa trị thì sẽ bị phế đi, ngài sao có thể bắt trộm được? Làm thế nào dân chúng Huyền thành có thể trông cậy vào người để giữ trị an?"

Lôi bộ đầu không thốt ra một lời, nhìn hắn hồi lâu, căn phòng yên lặng đến ngay cả tiếng động của châm rơi xuống đất cũng nghe thấy.

Xoạt, một tiếng phát ra, bộ khoái nhỏ bé Tiểu Tam rút thanh đao ở thắt lưng ra quát hỏi: "Dong y ngươi sao lại dám nguyền rủa bộ đầu của chúng ta? Ngươi muốn vào đại lao sao?"

"Tiểu Tam! Ngươi muốn làm gì?" Lâm Thanh Đại tiến lên hai bước, quát hỏi: "Nói cho ngươi hay! Bàng huyện úy của các người đã mời Đỗ đại phu chữa bệnh cho nhị nãi nãi, ngươi làm tổn hại một sợi lông của Đỗ đại phu thì ngươi sẽ ăn nói sao với Bàng huyện úy?"

"A?" Tiểu Tam vội đút thanh đao vào vỏ đeo ở thắt lưng, bán tín bán nghi liếc nhìn Lâm Thanh Đại: "Thật sao?

"Bàng huyện úy của các người đang ở Hằng Tường khách điếm đối diện, phòng hảo hạng để thuận tiện cho Đỗ đại phu chữa của nhị nãi nãi, nếu không tin, ngươi tự đi hỏi đi."

Lôi bộ đầu và Tôn Tiểu Tam đồng thời liếc ra cửa, nhìn sang Hằng Tường khách điếm đối diện. Từ Lương khẽ nói: "Lôi bộ đầu, tại hạ cũng nghe nói, hình như là thật."

"Ừm!" Lôi bộ đầu vừa quay đầu lại vừa cốc đầu Tôn Tiểu Tam: "Ngươi không được loạn động, dám động đao với đại phu sao? Cút sang bên!"

Tôn Tiểu Tam gật đầu, vội vàng lui ra bên.

Lôi bộ đầu quay lại, ngồi xuống ghế, tay cầm chuôi đao, ánh mắt dịu lại nói: "Xin hỏi đại phu, cánh tay ta có vấn đề gì xấu?" Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Đỗ Văn Hạo chỉ ngón tay vào tay cầm chuôi đao: "Bộ đầu tiến vào, tay trái không rời đao, chp dù ngồi xuống cung thế, cũng không ôm quyền, không chắp tay, đây là đi vào dược đường không phải đuổi bắt đạo tặc sao phải vội vã như vậy? Cho nên bộ đầu không phải vì đề phòng mà là mượn lực, mượn việc chống chuôi đao để phân tán lực đạo, lúc này cánh tay trái của bộ đầu rất đau đớn, đúng không?" Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"Phải không?" Lôi bộ đầu không tự chủ được nhăn mặt nhưng lại khôi phục vẻ bình tĩnh trong nháy mắt.

"Bộ đầu từ khi tiến vào, cánh tay trái của ngài đã có tư thế quái dị, không duỗi ra được, cũng không co lên được, nên tại hạ phỏng đoán, tay trái của bộ đầu đã từng bi thương, thương thế đã trở nên trầm trọng, các đốt ngón tay rất khó duỗi ra cho nên ngài cầm đao tay trái để che mắt thiên hạ. Tại hạ nói thật, bộ đầu, thương thế của ngài nếu không chữa trị hậu quả sẽ khôn lường!"

Lôi bộ đầu toàn thân chấn động, rất lâu sau hắn chậm rãi nói: "Ngươi ăn nói cẩn thận một chút."

Văn Hạo vỗ nhẹ vào cổ tay: "Muốn nói chính xác phải xem mạch, xem vết thương."

Lôi bộ đầu vươn tay phải. Đỗ Văn Hạo lắc đầu: " Tay trái! Thương tích của các hạ ở tay trái, không phải tay phải."

Lôi bộ đầu liếc nhìn thư lại Từ Lương, Từ Lương nói: "Đỗ đại phu xem bệnh rất đúng. Hôm qua ngài chữa bệnh rút gân ở cổ tại hạ, bộ đầu cứ để đại phu xem bệnh, nhất định không sai."

Lôi bộ đầu quay đầu nhìn chằm chằm Văn Hạo, rồi tay trái hắn buông chuôi đao ra, cố sức nâng cánh tay trái lên đặt ở trên bàn, động tác này hiển nhiên rất đau đớn, hắn không nhịn được lại cau mày nhăn mặt.

Văn Hạo nhẹ nhàng đứng lên cầm cổ tay hắn, ngưng thần xem mạch, lại duỗi cánh tay của Lôi bộ đầu nhẹ nhàng sờ nắn một lúc, quan sát phản ứng của hắn, trầm ngâm một chút rồi nói: "Bộ đầu, khủy tay của ngài có một chỗ sưng tấy, không thể duỗi thẳng ra, hơn nữa rất đau khi cử động, ban ngày đau khủng khiếp, ban đêm đi ngủ lại không đau, tại hạ nói có đúng không?" Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Mặt Lôi bộ đầu hiện lên nét kinh ngạc: "Đây là bệnh gi?"

"Không phải bệnh, là vết thương!"

Lôi bộ đầu càng kinh ngạc: "Sao lại như vậy?"

"Cái này là chứng ứ huyết, bộ đầu, cánh tay của ngài đã từng bị thương, đúng không?"

"Ngươi nói luôn đi không cần phải giữ ý."

Văn Hạo cười nhẹ: "Lôi bộ đầu, khủy tay của ngài bị đánh một đòn rất mạnh, máu huyết ứ lại bên trong. Lúc đó vết thương không quá nghiêm trọng, ngài cũng không tìm danh y chữa trị, kết quả đã quá muộn, máu độc ở bên trong không tan, khí huyết ngưng trệ. Bây giờ các đốt ngón tay cứng ngắc, không chỉ có các cử động bị ảnh hưởng, lại nhìn bộ đầu, hai má đỏ, nhiệt hỏa đã bốc lên, rõ ràng vết thương nơi khuỷa tay của ngài đã bị nhiễm trùng rất nghiêm trọng. Nếu không chữa trị chỉ sợ sẽ phải phế bỏ cánh tay!"

Bộ khoái Tiểu Tam ở bên cạnh hừ một tiếng, hắn tiếng lên nói: "Đúng là nói láo dọa người! Bộ đầu của bọn ta sức khỏe tuyệt luân, mỗi sáng đều nâng tạ bằng đá, luyện thương, cánh tay bị thương lúc nào? Hơn nữa bộ đầu võ nghệ cao cường, ngài có thể bị thương sao?! Đúng không, bộ đầu?"

Lôi bộ đầu trừng mắt: "Không nhìn thấy đại phu đang xem bệnh cho ta à? Ai cho ngươi đánh rắm ở đây!"

Tiểu Tam vỗ mông ngựa không đúng lúc, hậm hực thối lui sang bên.

Văn Hạo lạnh nhạt nói: " Bởi vì bộ đầu của ngươi cố tỏ mạnh mẽ không việc gì, ngài vẫn cố chấp dùng tay bị thương luyện võ khiến cho chỗ bị thương sưng lên, trở nên ác hóa!"

Sắc mặt Lôi bộ đầu rất khó coi, hắn cúi đầu, lúc lâu sau hắn ngẩng đầu nói: "Đại phu, ngài nói tiếp đi."

"Xong rồi, ngài đi được rồi!"

"Vẫn chưa kê đơn!"

"Không kê!"

Lôi bộ đầu sửng sốt trầm giọng hỏi: "Tại sao?"

"Bộ đầu lúc trước nói kẻ hèn này là dong y; vậy đơn thuốc của kẻ hèn này là dong phương, bộ đầu sử dụng dong phương của tại hạ vạn nhất xảy ra chuyện gì thì tại hạ không gánh nổi."

Lôi bộ đầu nghiêm mặt, chậm rãi hỏi: "Ngài muốn tại hạ xin lỗi ngài mới sẵn lòng kê đơn thuốc cho tại hạ?"

"Không dám!" Hai tay Văn Hạo chắp lại, mỉm cười nhìn hắn: "Tại hạ là nghĩ cho sức khỏe của Lôi bộ đầu, hay là ngài mời danh y. Ví dụ như: Tế Thế đường có vị nào là Diêm diệu thủ sao? Từ cái tên này có thể thấy vị này trị ngoại thương rất lợi hại, sao bộ đầu không tìm ông ta chữa trị?"

"Hắn chữa cái rắm! Cánh tay của lão tử lúc trước chính do hắn chữa."

"Có đúng không? Ha ha. Tại hạ vô năng, mời bộ đầu quay về!"

Mặt Lôi bộ đầu đanh lại, tay chuôi đao, hắn lạnh lùng nhìn Đỗ Văn Hạo.

Tiểu nhị bốc thuốc Ngô Thông cùng Ngốc béo thấy Văn Hạo có dũng khí chống đối Lôi bộ đầu, cả hai lo cho hắn đến toát mồ hôi.

Chương 22

Tân dược (đầy đủ)

Người dịch: Thiên Địa Môn

Nguồn: Thiên Địa Môn

Lâm Thanh Đại tiến lên cười nói: "Bộ đầu, đại phu nói không sai, cần y vấn dược, đầu tiên phải có niềm tin, chỉ có tin tưởng y thuật của đại phu, cũng như làm theo yêu cầu của đại phu mới có thể kê đơn chữa bệnh nếu không tin tưởng y thuật của đại phu, ta nghĩ đại phu cũng sẽ không tùy tiện kê đơn, Đỗ đại phu là người do Ngũ Vị đường mời, ta không tiện khoe khoang y thuật của đại phu như thế nào ta nghĩ hai vị có thể hỏi qua những người bệnh do đại phu điều trị." Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

" Đã trị bệnh cho những ai?"

"Đỗ đại phu mới tới, vẫn chưa chữa trị cho nhiều người ở Huyền thành, ngoại trừ vị thư lại dẫn các vị tới đây, đứa con của phụ nhân nghèo khổ ở khách điếm đối diện, một số dân lao động ở khách điếm cùng nhị nãi nãi của Bàng huyện úy của các người."

Tôn Tiểu Tam cung Lôi bộ đầu nhìn nhau, Lôi bộ đầu hỏi: "Ta nghe nói bệnh của nhị nãi nãi là nan y, có đúng là Bàng huyện úy đã mời hắn xem bệnh không?"

"Đương nhiên" Từ ngoài cửa truyền vào âm thành của một thiếu nữ, là Tuyết Phi Nhi: " Tình trạng nhị nãi nãi của Bàng huyện úy rất trầm trọng, ngay cả Tiễn Bất Thu của Tế Thế đường cùng các danh y của phủ thành cũng kết luận không thể chữa trị, hơn nữa không thể sống qua tối hôm qua, sau khi Đỗ đại phu cứu chữa không chỉ vượt qua buổi tối qua thế mà vừa rồi nhị nãi nãi còn tự mình uống thuốc, lại còn có thể nói chuyện nữa."

"Đúng không?"

"Đương nhiên, tôi vừa từ nơi đó đến, hay là chúng ta cùng đến đó xem sao?"

Lôi bộ đầu biết Tuyết Phi Nhi, biết nàng là tiểu thư của chưởng quỹ khách điếm Hằng Tường, nàng đã nói thế thì không thể nghi ngờ. Bây giờ biết được Văn Hạo chữa bệnh cho thứ thiếp của Bàng huyện úy đại nhân thì càng không thể đắc tội, hắn vội đứng đậy, gập người thi lễ: "Tiên sinh, vừa rồi Lôi mỗ đắc tội với ngài, nguyên lai y thuật của tiên sinh như vậy, tại hạ còn tưởng rằng ...., hì hì, thật xin lỗi! Lôi mỗ là người thô lậu, không nhìn thấy Thái sơn, đã đắc tội với tiên sinh, mong tiên sinh thứ lỗi."

Văn Hạo chỉ ôm quyền đáp lễ, chứ không nói lời nào.

Lôi bộ đầu biết hắn vẫn còn tức giận, lại cúi rạp thi lễ, lần này hắn cúi rạp người xuống đất: "Đỗ đại phu, vừa rồi ngài nói bệnh của Lôi mỗ nửa điểm cũng không sai, vết thương này của tại hạ là do mấy tháng trước tại hạ bắt một tên hải tặc mà bị, Diêm diệu thủ của Tế Thế đường cho tại hạ thuốc trị thương, hắn nói không có việc gì. Tại hạ cũng tưởng không có việc gì hơn nữa nghĩ đã chữa khỏi, không ngờ một thời gian sau vết thương phát tác, đau đớn vô cùng. Tại hạ tìm đến Diêm diệu thủ hắn cũng không có cách giải quyết, mấy ngày nay càng đau đớn, đau đến chết đi được. Hôm nay nghe Từ Lương nói y thuật của tiên sinh rất cao minh, lại là tân đại phu nên tại hạ cũng muốn đến gặp cho biết. Thật không ngờ ngài lại là thần y, đó là sự may mắn của Lôi mỗ, lúc trước nói chuyện có gì đắc tội xin tiên sinh tha thứ."

Văn Hạo vừa nghe vội đứng lên đáp lễ, nói: "Thất kính, thất kính. Nguyên lai Lôi bộ đầu bị thương do công cán, mời ngồi!"

Lôi bộ đầu nói khách khí vài câu rồi ngồi xuống.

Văn Hạo cầm bút viết một đơn thuốc rồi hắn đứng đậy nói: "Bộ đầu, bệnh này là do khí huyết ngưng trệ, phải làm tan máu đọng để lưu thông máu, kinh mạch thông suốt. Đây là đơn thuốc, bắt bệnh cho thuốc, bộ đầu yên tâm, ngài sẽ nhanh khỏi bệnh." Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"Cám ơn! Tại hạ trở về sẽ uống thuốc ngay" Lôi bộ đầu chìa tay ra đón nhận đơn thuốc.

"Không nóng vội, tại hạ còn chưa nói hết, loại dược này không phải để uống mà là dùng để cho ngài xông."

"Xông?"

"Đúng, dùng hai cân rượu trắng, cho thêm một ít dấm chua, thủy tiên, xông hơi vết thương ở khuỷu tay, mỗi ngày hai lần, mỗi lần trong thời gian một nén nhanh."

Văn Hạo lại cầm bút viết một đơn thuốc khác: "Đơn thuốc này là dùng thuốc nước để xoa bóp, phải xoa thuốc vào chỗ cần xoa bóp, nhớ kỹ lúc mới bắt đầu không thể dùng sức, hết sức nhẹ nhàng. Tại hạ sẽ hướng dẫn ngài cách xoa bóp, ngài trở về hướng dẫn cho tôn phu nhân để phu nhân xoa bóp cho ngài. Ngài phải nhớ không được làm xằng bậy nếu không bệnh sẽ càng nặng."

Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Lôi bộ đầu liên tục gật đầu, hắn xắn tay áo lên, quả nhiên khuỷu tay biến dạng, bị sưng lên. Văn Hạo hướng dẫn cho hắn cách xoa bóp, sau một lát Lôi bộ đầu đã nhớ kỹ mọi thứ.

Văn Hạo lại cầm bút viết một đơn thuốc, hắn nói: "Đơn thuốc này là phương pháp đặc biệt để chữa nội thương, ngài phải nhớ kỹ."

"Được, mời tiên sinh cứ nói"

"Tìm một con gà đen, không được cắt tiết, nhổ sạch lông, bỏ chân, rửa sạch bằng rượu trắng, nhớ kỹ không được dùng nước để rửa, sau đó dùng Địa đảm đầu, Sơn bạch chỉ, Xuyên bối mẫu, Pháp bán hạ, Hương phụ, Tam thất, Sanh khương các vị thuốc này giã nhỏ, nhét vào bụng gà, bỏ vào nồi đất, đổ rượu vào ngập hết con gà, đun nhỏ lửa trong ba canh giờ, lấy ra, ăn hết. Trong đơn thuốc tại hạ đã viết rõ ràng." Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"Phương pháp này rất lạ! Tại hạ nhớ rõ rồi." Lôi bộ đầu cười nói.

"Tốt, xong rồi, ngài đến lấy thuốc."

Bộ khoái Tôn Tiểu Tam vội tiếp lấy đơn thuốc thay cho bộ đầu, hắn đi ra quầy thuốc, Lôi bộ đầu nói: "Đa tạ tiên sinh" Hắn lấy trong người ra một điếu đồng tiền đặt lên bàn: "Đại phu, xin ngài nhận tiền chữa bệnh. Sau khi khỏi bệnh tại hạ sẽ hậu tạ ngài."

Văn Hạo mỉm cười, hắn đẩy đồng tiền trở lại: " Nếu là đau ốm bình thường đương nhiên tại hạ sẽ nhận tiền, nhưng bộ đầu ngài vì bắt kẻ thảo khấu giữ bình an cho dân chúng mà bị thương, là vết thương khi chấp pháp làm cho mọi người bội phục, chữa thương cho bộ đầu xem như cũng là nghĩa vụ của tại hạ, nếu nhận tiền của bộ đầu sẽ bị người đời chửi mắng. Sau này các huynh đệ ở nha môn bị thương khi chấp pháp cứ đến tìm tại hạ là xem như coi trọng tại hạ, tại hạ sẽ không lấy một cắc nào hết." Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Lôi bộ đầu chằm chằm nhìn Văn Hạo, hắn ngửa đầu cười lớn, tay vỗ vai Văn Hạo: "Tốt! Đỗ đại phu rất cương trực, hào sảng, rất hợp với Lôi mỗ, chúng ta hãy kết giao bằng hữu" Nói rồi hắn cầm tiền đút vào trong người.

"Đa tạ bộ đầu quá khen."

Lúc này, tiểu nhị bốc thuốc Ngô Thông chui ra khỏi quầy, cầm đơn thuốc đi đến: "Tiên sinh, đơn thuốc của ngài có mấy vị dược tiểu nhân không biết, trong tủ thuốc cũng không có."

"Ồ! Những vị nào?"

"Kê huyết đằng, Tam thất, Long não."

Văn Hạo thấy sửng sốt, hắn lập tức nghĩ ra mấy vị dược này đến Minh triều mới xuất hiện và đời Tống vẫn chưa biết tới. Lúc đó ở triều Tống công hiệu chữa bệnh của các vị dược này vẫn chưa được tìm ra. Hắn liền cầm bút sửa Tam thất thành Thiên thảo.

Ngẫm lại, hắn có cảm giác không ổn bởi vì Tam thất có tác dụng cầm máu không để ứ huyết, đọng máu là loại dược liệu điều trị chứng ứ huyết, trong khoa chấn thương không thể thiếu nó được, cây Thiên thảo, Bồ hoàng và các loại dược liệu khác cũng có tác dụng cầm máu, làm tan máu đọng nhưng cũng không có công hiệu như Tam thất, hiệu quả bị suy giảm.

Ba vị dược này cũng không phải là dược liệu quý hiếm, rất dễ tìm. Bên ngoài thành là vùng thanh sơn, không cần phải leo lên núi cũng có thể hái thuốc được.

Văn Hạo nhét đơn thuốc vào trong người, nói với Lôi bộ đầu: "Có ba vị dược trong đường không có, dú sao thương thế của ngài cũng không quá cấp bách, chờ tại hạ tìm toàn bộ dược liệu sẽ bào chế sau đó đưa đến phủ ngài."

Lôi bộ đầu liên thanh tạ ơn.

Văn Hạo lại xem bệnh cho mấy người nữa, đều là bệnh đau đầu do nhiệt rất dễ cứu chữa. Hắn hoàn thành công việc một cach nhanh chóng.

Đám người của Lôi bộ đầu đi rồi, Ngũ Vị đường lại trở nên yên tĩnh.

Chờ một lát không có người bệnh đến, Văn Hạo quyết định lên núi hái thuốc, nếu muốn lên núi hái thuốc đương nhiên phải hái loại thuốc còn thiếu, trước tiên Văn Hạo đi tới tủ thuốc, hắn cẩn thận xem xét tủ thuốc, hắn không nhớ được loại dược liệu nào xuất hiện sau triều đại nhà Tống, loại nào là tân dược nên hắn phải xem qua bây giờ hắn đã thấy không có một số loại dược liệu thường dùng rõ ràng đã xuất hiện sau thời kỳ nhà Tống.

Sau khi xem xong, với tâm lý tự tin, Văn Hạo nói với Lâm Thanh Đại: "Chưởng quỹ, hôm nay xem chừng không có người đến xem bệnh, tại hạ muốn lên núi hái ít thảo dược cần cho Lôi bộ đầu mà dược đường chúng ta không có."

Tuyết Phi Nhi ngạc nhiên: "Thuốc ở Ngũ Vị đường có đủ, loại dược nào không có? Nếu không sai người đi Phủ Thành mua? Ở đấy là trung tâm mua bán dược liệu thô, ngài có thể tìm được loại dược liệu cần dùng."

Đỗ Văn Hạo cười lắc đầu: "Thuốc này không mua được, nhất định phải đi hái."

Lâm Thanh Đại nói: "Tai phải đưa ngài đi"

"Không cần, chưởng quỹ phải chiếu cố dược đường."

Lâm Thanh Đại cười khổ nói: "Bây giờ chuyện làm ăn của đường không tốt như vậy, cũng không cần đặc biệt quan tâm đến."

"Tuy là nói như vậy nhưng Anh Tử nói đúng mặc kệ có khách hàng hay không, khi mở cửa hàng phải giữ chữ tín, những người khác nhìn vào đó mới có thể có lòng lui tới bởi vì công việc làm ăn không sinh lời mà sinh ra biếng nhác, người khác dù có muốn cũng không muốn bước vào cửa." Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Lâm Thanh Đại cười nhẹ: "Lời này của ta để giáo huấn bọn họ, bây giờ tiên sinh lại dùng để giáo huấn ta, đương nhiên nói đúng, vậy ta ở lại nhưng tiên sinh đi vạn nhất gặp chuyện nguy hiểm thì làm sao? Hay là cho một tiểu nhị đi cùng tiên sinh?"

Tuyết Phi Nhi nói chen vào: "Không cần tiểu nhị, tôi đi dù sao cũng không có việc gì. Tôi tháp tùng Đỗ lang trung đi nếu gặp sơn tặc hay điều gì thì tôi có thể đối phó được."

Đỗ Văn Hạo nhìn Tuyết Phi Nhi vẻ dò hỏi:" Cô biết võ công?"

"Đương nhiên" Tuyết Phi Nhi đứng tấn, đánh ra quyền cước, thật ra cũng có tiếng xé gió vù vù rất có khí thế, nàng thu tấn, ngửa gương mặt xinh xắn hỏi Văn Hạo: "Thế nào?"

"Ừ! Xem cũng rất hay."

Tuyết Phi Nhi trừng mắt: "Cái gì? Ngươi nói ta chỉ có quyền mãi võ sao?" Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"Không, tại hạ không biết võ công, chỉ là thường dân, thường dân xem náo nhiệt, muốn xem võ công như thế nào, mọi việc cứ để Lâm chưởng quỹ quyết định, chưởng quỹ là người hiểu rõ nhất." Truyện Tống Y copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Lâm Thanh Đại cười: "Phi Nhi võ công rất cao cường."

"Đương nhiên" Phi Nhi dương dương tự đắc.

"Tốt lắm, vậy đa tạ! Chúng ta đi, trời không còn sớm."

Lâm Thanh Đại phân phó Ngô Thông cùng Ngu béo hai người chuẩn bị hai cái gùi đựng thuốc, một ít lương khô và nước. Từ trong hậu viện lão Vương đầu đánh ra một cái xe trâu, đánh xe đưa bọn họ ra ngoài thành.

Hai người ngồi xe trâu, lắc lư ra ngoài thành, sau hơn nửa canh giờ rốt cuộc cũng ra tới ngoại thành, tới chân núi Phi Linh xanh tốt, um tùm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: