Vỹ thanh: "Nhất định không cho cậu biết"
Hác Lập Hải một lần nữa đoạt lại được trái tim của cậu nhân viên,tâm tình mới thả lỏng chuyên tâm quay sang phản kích Tào Thủ Địch !
Vì không muốn cậu nhân viên lần nửa bị cuốn vào cơn lốc xấu xí này,Hác Lập Hải không đi nhờ đến pháp luật mà dùng chiến lược truyền thông,lấy ra bản thảo của mình cam kết chuyên gia tiến hành giám định so sánh cách hành văn ngữ pháp của hai người.
Phương tiện truyền thông xảy ra chiến tranh nảy lửa,Hác Lập Hải là người xuất đạo nhiều năm đương nhiên có không ít người hâm mộ,giờ nghe tác phẩm của thần tượng mình bị đạo đương nhiên phẫn nộ,triển khai khẩu chiến trên các diễn đàn bình luận.
Còn về phần ý kiến của các chuyên gia đương nhiên cũng nghiêng về phía Hác Lập Hải,Tào Thủ Địch sao chép sửa lỗi đạo văn hoàn toàn chính xác,xem như đây là một bài học.
Nhà xuất bản cũng không hơn chịu sức ép từ phía dư luận,lập tức tuyên bố hủy hợp đồng cùng Tào Thủ Địch,vĩnh viễn không dùng tác phẩm của hắn.Từ đó về sau trên diễn đàn văn ngôn cũng không thấy qua bất kỳ tin tức liên quan đến Tào Thủ Địch.
Trải qua lần tuyên truyền miễn phí này,tiểu thuyết do Hác Lập Hải viết "Tình thú cậu nhân viên" vừa đưa ra thị trường lập tức bán sạch không còn một quyển,còn không ngừng tái bản,tình hình tiêu thụ còn mạnh hơn tập một!
"Ha ha. . . lần này nhà xuất bản Hòa Lập sẽ điêu đứng đây!" Tần đại biên tập cười đến không thể hợp miệng.
"Hừ hừ,anh không làm tôi điêu đứng tôi đã mừng lắm rồi.Lần trước là ai nói cậu nhân viên bảo bối của tôi là gián điệp hả? Tôi là đồ ngốc mới bị lừa đến rối tung mù mịt."
Mồ hôi. . .
Tần đại biên tập vội vàng giải thích "Ai nha,khi đó bổn đại biên tập cũng giận đến công tâm mới nhất thời không biết phải trái."
"Hừ hừ,anh nhất thời không biết phải trái.Nhưng hại tôi suýt chút nửa mãi mãi cách xa bảo bối đấy."
"Haizzz,là tôi không tốt, vì chuyện này tôi không biết đã xin lỗi tiểu bảo bối của cậu bao nhiêu lần,may hắn đại nhân đại lượng tha cho tôi.Bất quá vì biểu đạt áy náy của tôi,nhà xuất bản của chúng tôi không phải đã ký hợp đồng cùng "khoái nhạc trạch cấp tống" thêm hai năm sao?"
"Hừ hừ,coi như anh biết điều.Còn tôi thì thế nào? Anh làm sao biểu đạt áy náy với tôi ?"
"Ơ,căn phòng làm việc này còn không đủ biểu đạt sao? Cậu có biết khoảnh đất dùng để xây phòng làm việc này tốn bao nhiêu tiền không? Bổn đại biên tập không phải còn mạo hiểm không sợ sa thải giúp cậu tranh thủ cùng công ty,để cậu sau này có không gian viết sách cùng khai hội sao."
"Nhà xuất bản là cha anh mở,ông ta thương anh như sinh mạng làm sao dám sa thải anh?"
Tần đại biên tập kiêu ngạo nói"Đúng vậy,cha tôi rất là thương tôi bởi vậy cậu đừng có mà ghen tị.Còn tiểu Tiến Tiến nhà cậu không phải cũng yêu cậu muốn chết sao,không chỉ dễ dàng tha thứ cậu còn cả ngày cung cấp cho cậu linh cảm sáng tác,thật sự là cúc cung tận tụy đến chết mới thôi!"
"Đúng vậy,cậu nhân viên là linh cảm sáng tác duy nhất của tôi,và đây cũng là nguyên nhân vì sao tôi muốn có phòng làm việc này."
Kỳ thật Hác Lập Hải không quan tâm có hay không có phòng làm việc,hắn muốn có phòng làm việc này là có dụng ý,căn bản không phải vì tả sách gì đó,mà là. . . hắc hắc. . .
Nhìn Hác đại tác phẩm gia khuôn mặt lóe ra nụ cười d*m đãng,Tần Nã Thủ lập tức biết trong đầu y đang nghĩ chuyện không chính đáng.
"Ô. . . cậu nhân viên đáng thương,xem ra cậu chỉ có thể thừa nhận số phận,cung cấp cơ thể cho tên đại tác phẩm gia biến thái d*m nhạc này a!" Tần đại biên tập rơi nước mắt đồng tình với người nọ .
"Hừ hừ,đừng có diễn kịch nửa,nếu còn diễn tôi sẽ hủy bỏ kế hoạch viết cậu nhân viên hạnh phúc tập ba cho xem"
"A a a! Không nên a!Cậu đừng có nhẫn tâm vậy!"
Ngay ở Tần đại biên tập kêu rên thì thư ký bên ngoài gõ cửa tiến vào."Hác tiên sinh,có cậu nhân viên đến tìm ngài."
Đôi mắt Hác Lập Hải ắt thoáng cái bừng sáng!"Mau gọi hắn vào đây!"
"Dạ."
"A,có phải cậu mượn danh nghĩa giao hàng lừa anh ta đến đây?"
"Hừ gừ." Hác Lập Hải không để ý tới hắn,cúi đầu bắt đầu giả bộ bận rộn đánh chữ.
Một vị đại thúc trung niên mặc đồng phục "khoái nhạc trạch cấp tống",trên tay cầm một cái hộp nhỏ tiến vào."Hác tiên sinh,đây là đồ của anh mời tiếp nhận."
"Chờ một chút." Hác Lập Hải lại tiếp tục giả vờ bận rộn cúi đầu đánh chữ.
Tần Nã Thủ ở một bên thấy mà sương mù đầy đầu,chẳng biết Hác đại tác phẩm gia của chúng ta lại muốn giở trò gì.Khoái đệ viên kiên nhẫn đứng ở một bên nhưng có vẻ như không thoải mái,không ngừng thay đổi tư thế đứng.
Hác Lập Hải trong lòng âm thầm cười gian,tay đưa xuống dưới bàn ấn lên công tắc điều khiển.
"A!"
Cậu nhân viên đáng thương đột nhiên nhũn chân ngã ngồi trên mặt đất!Cả khuôn mặt ửng đỏ,hai mắt ngập nước giống như tùy thời đều có thể bật khóc.
Tần Nã Thủ vì trước đây hiểu lầm Lưu Bộ Tiến nên hiện tại rất quan tâm đến hắn,nhìn hắn ngã ngồi trên mặt đất,vội vàng muốn đi đến đở dậy.
"Không nên!" Lưu Bộ Tiến nhìn hắn tới gần,vội vàng lắc đầu nói"Tôi. . . tôi tự mình đứng lên."
Tần Nã Thủ không rõ vì sao dáng vẻ hắn rõ ràng đứng dậy không nổi lại không chịu để hắn giúp.Chẳng lẽ hắn còn chưa tha thứ cho mình?Tần Nã Thủ có chút lo lắng quay về phía Hác Lập Hải cầu cứu nhưng lại phát hiện tên kia tuyệt không lo lắng,còn thảnh thôi ngồi trên ghế tựa như cái người ngồi trên mặt đất không quan hệ đến y.
Hác Lập Hải cũng quá không có lương tâm đi.Tần Nã Thủ hung hăng trừng mắt lườm y.
"Tần đại biên tập,nếu không có chuyện gì mời cậu quay về.Cậu nhân viên của tôi muốn cho tôi xem thứ tốt gì đây mà.Chuyện này liên quan đến linh cảm sáng tác cuốn sách tiếp theo của tôi."
Tần đại biên tập nghe đến đây vui vẻ cười ha ha "A a,thì ra là vậy.Tôi đi,tôi ngay lập tức đi đây!"
Đợi người nọ đi khỏi,phòng làm việc chỉ còn lại hai người bọn họ,Hác Lập Hải khuôn mặt lập tức nghiêm túc lên tiếng"Còn không mau đứng lên,cậu nhân viên này thật lười nha."
Lưu Bộ Tiến hung hăng trừng mắt tên d*m ma!Nếu như đem cái mông của cậu nhét vào trong một quả khiêu đản nhảy giống như dê điên để xem cậu có bò được không!
"Mau chút,nếu không tôi sẽ không ký vào phiếu nhận hàng!"
Ô. . . Cái tên khách nhân Châu úc này sao cứ thích bắt nạt hắn a!Nhưng thân là nhân viên giao hàng tận trung chức thủ,không được khách hàng ký tên thì không được.Lưu Bộ Tiến miễn cưỡng chống tay lên đất từ từ bò dậy.Thật vất vả mới đi được đến trước bàn làm việc,đem đơn ký nhận giao cho y,không nghĩ đến y lại "không cẩn thận" làm rơi trên mặt đất!
"A,thật là bất cẩn,phiền anh nhặt giúp nó lên."
Ô. . . Cái gì không cẩn thận chứ,căn bản là là cố ý!
Lưu Bộ Tiến đáng thương bên trong cái mông bị d*m ma này nhét vào khiêu đản,giờ còn phải quỳ trên mặt đất tìm hóa đơn.Đáng giận,sao lại tìm không được?Lưu Bộ Tiến không thể làm gì khác hơn bò xuống dưới bàn làm việc tìm.Đang ở hắn thật vất vả tìm được,đứng lên đưa hóa đơn cho khách hàng thì. . .
Ở phía trước máy run bỗng nhiên kịch liệt chấn động
"A a —— trời ạ. . ."
Lưu Bộ Tiến thân thể mềm nhũn ngã thẳng lên bàn làm việc,thân thể khẩn trương cong lên.Cuồng loạn vặn vẹo. . .
"A a. . . Cứu ta. . . Chịu không nổi . . . quá kích thích. . . A a. . ."
Nghe cậu nhân viên phát ra rên rỉ mê hồn,bên trong thân thể Hác Lập Hải lập tức như bị dục hỏa thiêu đốt!
"Cậu nhân viên d*m đãng này!"Hác Lập Hải giữ lấy hắn dùng sức xé ra đồng phục trên người!
"Ha. . . Nếu như ông chủ các người biết nhân viên của ông ta dưới lớp đồng phục mặc trang phục SM,không biết có thể sa thải anh không nhỉ?"
Quả nhiên,trên thân người đàn ông được phủ một lớp dây da màu đen,đem làn da trắng nõn quấn quanh chặt chẽ như tế phẩm hiến cho ác ma. . . đặc biệt d*m mỹ. . .
"Ô. . . đừng để ông ấy biết. . . A a. . . Cứu cứu tôi. . . Tôi chịu không nổi . . xin cậu đấy. . ."
Cậu nhân viên liên tiếp bị nội ngoại giáp công ở cao trào đổ sụp bên cạnh,phân thân của hắn thì đã sớm bị da thằng trói chặt không thể xuất tinh!
"Cứu anh? Anh muốn tôi cứu anh thế nào? Là ngừng lại khiêu đản hay ngừng lại máy run? Hay. . . "Người đàn ông tà ác cố ý kề sát tai hắn nhỏ giọng "Hay muốn tôi lấy ra cái thứ trên d*m căn hả?"
Lưu Bộ Tiến sống lưng tê rần,đôi môi run rẩy thút thít nói"Ô. . . lấy ra. . . lấy ra. . ."
"Muốn cao trào?Muốn bắn sao?"
"Đúng . . Tôi muốn cao trào. . . tôi muốn bắn! . . . xin cậu mau gỡ ra a!"
"Khóc đến thật đáng thương.Bất quá cũng khó trách,anh có phải đã mặc trang phục SM d*m đãng này giao hàng không?"
"Ô. . . đúng. . . tôi rất nghe lời. . . xin cậu cho tôi đạt cao trào!"
"Để chủ nhân xem thử anh có phải thật biết điều nghe lời không đả?"
Giật xuống quần người đàn ông,phía trước phân thân giương cao quả nhiên bị trói chặt một chiếc máy run còn đang chuyển động rầm rĩ. . .
"Ừm,tốt,mặt sau thì sao nhỉ? Trở mình lại để chủ nhân kiểm tra xem."
Chỉ tội cho cậu nhân viên chỉ muốn ngay lập tức được giải thoát,vội vàng chuyển người qua,vễnh cao cái mông!
"Tự mình tách mông đi!"
"Được. . ." Lưu Bộ Tiến vươn bàn tay run rẩy đem khe mông chính mình tách ra thật to.
Qủa nhiên nơi hồng sắc đóng chặt bị chọc vào một cây hắc sắc điện tuyến. . .
"Ừm,tốt,đích thực rất ngoan."
"Ô. . . Chủ nhân có thể cho tôi bắn được chưa?" Nếu không bắn kê kê của hắn sẽ tàn phế mất!
Thấy nam căn của người nọ trước đến phát tím,Hác Lập Hải ha ha cười "Còn chưa được nha."
"Vương bát đản!" Lưu Bộ Tiến nghe y nói tức đến buộc miệng chửi mắng. "Còn nói cái gì chiếu cố tôi cả đời,không để tôi thương tâm, căn bản là lừa tôi!"
"Ơ,tôi đang chiếu cố anh mà không chỉ chiếu cố lòng anh còn chiếu cố cả tiểu thí thí,tiểu mệnh căn của anh!Anh xem,bọn hắn hiện tại không phải rất vui vẻ sao? Vui đến chảy cả nước mắt này."
Lưu Bộ Tiến đúng là tức chết với tên d*m ma suốt ngày cưỡng từ đoạt lý này mà!
Hác Lập Hải thấy tiểu tâm can tức đến khuôn mặt đỏ hồng,trên khuôn mặt bỗng nhiên hiện lên nụ cười tà ác.Thừa dịp hắn không chú ý, ôm hắn ngồi ở trên người mình,nam căn cương cứng hung hăng cắm vào cái mông còn ngậm khiêu đản ——
"Y a a a —— "
Nhanh chóng Khiêu đản bị trực tiếp đỉnh đến hoa tâm mềm mại mẫn cảm,Lưu Bộ Tiến giật nảy lên mắt trắng dã,thân thể kịch liệt co quắp.Phía trên nam căn muốn cuồng bắn hết lần này tới lần khác lại bị trói đến sít sao!
Nước mắt,nước bọt đua nhau nhỏ ra,Lưu Bộ Tiến thống khổ kêu rên"A a a —— cứu tôi —— để tôi bắn đi —— để tôi bắn đi ——!"
"Tiểu tâm can đáng thương,muốn bắn thì hãy mau nói lời ta muốn nghe,mau,mau nói a."
Lưu Bộ Tiến liều mình lắc đầu vẫn không chịu nói lời người nọ muốn nghe.
Hừ,ông đây trước đó khóc mắt mũi tèm nhem nói thích cậu lại bị cậu nhục nhã,hiện tại muốn ông đây nói,ông đây phải nói sao?
Không dễ vậy đâu!
Hác Lập Hải đương nhiên biết tâm can bảo bối rất yêu y nhưng y vẫn muốn nghe chính miệng hắn nói,mấy ngày nay trên giường dùng đủ loại tư thế làm hắn,chỉ hy vọng nghe thấy hắn nói một câu.
Khi thấy hắn vẫn ngoan cố không theo,Hác Lập Hải đành phải hung hăng thao hắn!
"A a a —— thao! Dùng đại nhục bổng thao chết ta!"
"Vù vù. . . anh còn không chịu nói?"
"A a. . . nói. . . tôi nói. . ."
"Thật sao?" Hác Lập Hải mừng rỡ như điên,đem lỗ tai kề sát miệng hắn muốn nghe rõ từng câu từng chữ.
"Tôi. . ." Lưu Bộ Tiến tạm nghỉ một chút sau đó nhỏ giọng gầm lên"rất, ghét,cậu —— "
"Cậu nhân viên khẩu thị tâm phi này! Ngày hôm nay anh chết chắc rồi!"
"A a a —— người đâu cứu mạng a a a ——" Ngày hôm nay cậu nhân viên Lưu Bộ Tiến vẫn tiếp tục kiếp sống nhiệt náo cuồn cuộn,sức sống bắn ra bốn phía.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro