Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Thấy cậu nhân viên hoài nghi nhìn y, Hác Lập Hải đành phải giải thích "Tôi vì nể mặt Lam kinh lý mà thôi."

"Hi hi,cảm ơn Lam kinh lý.Tôi vào làm việc đây."Lưu Bộ Tiến nhanh chóng chạy trốn như bay!

"Chuẩn bị cho tôi một phiếu phòng VIP." Hác Lập Hải nhìn phương hướng tiểu đông tây của y bỏ trốn thản nhiên để lại một câu.

"Đã biết anh không có ý tốt mà." Lam Bộ Trúc cười liếc mắt nhìn y "Thứ Hác đại tác phẩm gia thích quả nhiên bất phàm."

"Đương nhiên.Vật này chỉ có trên thiên đường, phàm gian chỉ có một Hác Lập Hải tôi có!"

"Ít buồn nôn đi, phiếu đây cầm lấy."

Hác Lập Hải cầm lấy tấm phiếu nói"Cám ơn. Đúng rồi...công việc của hắn chỉ làm đến đêm nay. Ngày mai sẽ không đến nữa."

"Cái gì? Sợ bị người khác phát hiện sao?"

Trên khuôn mặt Hác Lập Hải xuất hiện một nụ cười lạnh lùng."Cho dù bị phát hiện thì thế nào, ai cũng đừng mong đoạt đi hắn!"

...................

Cho đến nửa đêm rạp bắt đầu chiếu phim điện ảnh,vì không phải cuối tuần mà chỗ trống tương đối nhiều.

Lưu Bộ Tiến tận trung chức thủ một người đứng ở cửa, đôi mắt mặc dù nhìn phim trên màn hình, trong đầu lại toàn bóng lớn cao lớn của người nọ.

Ai nha, nam diễn viên này không được,dáng vẻ sao thế kia, cái đó mà lớn vậy. . .

Phi,phi, phi,Lưu Bộ Tiến,mi đang ở đây suy nghĩ cái gì? Phát xuân nửa sao?

Cánh cửa dày cộm cách âm được mở ra,Lưu Bộ Tiến vội vàng lấy ra đèn pin đi đến."Tiên sinh, mời ngài đưa phiếu."

Hết hồn! Sao lại là y!Ô. . . ác mộng đêm nay sao còn chưa kết thúc a a a a ?Lưu Bộ Tiến khóc không nước mắt nhìn Hác Lập Hải,người đàn ông khuôn mặt tươi cười với hương vị không thể diễn tả.

Đó là nụ cười ác ma dưới lớp da người !

"Cậu đến đây làm gì?"

"Xem phim!" Hác Lập Hải lắc lắc tấm phiếu VIP "Mau chỉ đường đi,phát ngốc gì hả?"

Nghe người kia giục,Lưu Bộ Tiến không cam lòng cầm lấy đèn pin chỉ dẫn y nhập tọa.Phòng VIP này nằm ở nơi có vị trí tốt nhất sang trọng nhất và thoải mái nhất,được thiết kế như một nhà hát lớn lộng lẫy đương nhiên có không gian độc lập và sự riêng tư.Đương nhiên cũng là chỗ ngồi đắt giá trong hội trường mà trước mắt trong phòng chỉ có một mình Hác Lập Hải bao trọn gian phòng.

"Tiên sinh,đây là chỗ ngồi của ngài,chúc ngài có một đêm vui vẻ."Lập lại một câu "nghìn bài như một",Lưu Bộ Tiến xoay người muốn đi lại bị Hác Lập Hải kéo ngược trở lại ngã vào lòng!

"Cậu muốn làm gì?"

"Nhỏ giọng chút,anh muốn toàn bộ khách bên ngoài đến xem anh sao?"

Người đàn ông ở bên tai hắn bật ra tiếng cười tà ác.

"Mau buôn tôi ra!Anh đừng có mà phá rối."Lưu Bộ Tiến sợ hãi,không lẽ d*m ma này muốn làm gì hắn ở trước mặt mọi người ?

"Phá rối sao? Được,thật chờ mong nghe được âm thanh sung mãn của cậu nhân viên của tôi ah."

"Ai chờ mong? Nhảm nhí!" Lưu Bộ Tiến mặt đã đỏ rực.

"Muốn chết! Vì sao tim hắn lại đập nhanh quá vậy,chẳng lẽ hắn thực sự đang chờ mong?A a a!Ông đây mới không có biến thái như thế!

Hai người vùng vằng dây dưa trên ghế,phim trên màn ảnh đã chiếu đến màn đặc sắc nhất!

Nam diễn viên ngồi trên ghế bị người đàn ông dùng lưỡi mặc sức liêm mu*t.Bên trên đầu đỉnh to lớn bị li*m bóng loáng lóe ra tia sáng d*m mỹ . . .

"Tiểu bảo bối của tôi . . Có phải anh cũng muốn bị li*m như thế?"Người đàn ông ở bên tai hắn thổi ra một ngụm hơi nóng.

Lưu Bộ Tiến lỗ tai thoáng cái tê rần,lấp bấp nói "Không. . . mới không phải. . ."

"Thật. . . ?"

Hác Lập Hải cười ha ha,vươn tay kéo xuống dây kéo,móc ra phân thân của hắn——

"A ——" Lưu Bộ Tiến thở gấp một tiếng!

"Đã cứng thế này mà còn cường ngạnh chối ? Thân là nhân viên soát vé của "rạp chiếu phim điện ảnh cảo phi ki mà anh dám nói dối với khách à?"Ngón tay thon dài xinh đẹp ưu nhã như cầm sư khảy khúc nhạc sở trường nhất.

Người đàn ông hiểu rõ nơi mẫn cảm trên người Lưu Bộ Tiến như lòng bàn tay,rất nhanh khiến hắn t**h d*c bộc phát,chất lỏng trong suốt từ đỉnh nhanh chóng trào ra. . .

"Ha,anh xem mình kìa. . ." Hác Lập Hải đưa ngón tay đến bên cạnh khóe môi hắn "Tay khách cũng bị anh làm ướt này..........."

"Tôi. . . không phải cố ý. . ." Cậu nhân viên đáng thương xấu hổ đến mặt đỏ rần.

"Còn không mau li*m sạch."

"Ô. . . Không nên. . . Cậu mau thả tôi đi . ."

"Chẳng lẽ anh muốn tôi đưa cho người quản lý của anh nhìn sao?"Người đàn ông tà ác ở trước mặt hắn lay động ngón tay ẩm ướt ngượng ngùng.

"Ô. . . Không nên,tôi li*m là được. . ."Ô. . . Lưu Bộ Tiến,vì cái gì mà mỗi lần mi đều bị tên d*m ma này uy hiếp a a a?

Viền mắt ngấn lệ,vạn loại ủy khuất vươn ra đầu lưỡi,Lưu Bộ Tiến từng chút một chậm rãi li*m lên ngón tay người đàn ông. . .

Nhìn thấy đầu lưỡi phấn hồng Khả ái thôi đã khiến cho huyết mạch sôi sực,Hác Lập Hải đưa ngón tay thâm nhập vào trong miệng hắn, mô phỏng động tác tính giao bắt đầu nhịp nhàng ra vào thao miệng hắn!

"Ưm . . Hừ ư ư. . ."

Dựa vào trong ngực người đàn ông.Ngồi ở trong lòng y,Lưu Bộ Tiến một mặt mu*t ngón tay người đàn ông,một mặt nhìn màn xuân cung nóng như lửa trên màn hình. . .

"Hừ ư. . . a. . ."

Miệng bị thao đến nước miếng chảy ròng,Lưu Bộ Tiến toàn thân nóng bức khó nhịn,cái miệng nhỏ nhắn phía dưới cũng khát vọng bị thao mà d*m thủy cuồng phun!

"Cậu chỉ đường d*m đãng,bị khách thao vào miệng có phải cái mông cũng đã ngứa rồi?"Tuy rằng những lời người đàn ông nói rất khó nghe nhưng không hiểu tại sao Lưu Bộ Tiến càng bị y nhục nhã lại càng xuân triều tràn ngập. . .

Dùng lực vặn vẹo cái mông ma sát đũng quần,Lưu Bộ Tiến yếu ớt rên rỉ"Hừ ừ. . ."

"Thật là không biết chịu đựng mới bị lộng vào miệng thôi đã không chịu nổi. Như thế làm sao được? Anh như vậy sao có thể tận tâm phục vụ khách.Tôi phải giúp ông chủ huấn luyện anh thôi."

Hác Lập Hải cười gian tà,đè người đàn ông quỳ rạp trên mặt đất,kéo đi quần lót!

"Tự mình tách mông ra!"

Lưu Bộ Tiến không thể tin được y lại ra mệnh hắn quỳ gối trên thảm rạp chiếu phim làm chuyện thẹn vạn phần không được để người biết?

"Đừng. . . Không muốn!Sẽ bị người ta phát hiện mất!" Lưu Bộ Tiến vùng vẫy quay người lại!

Nghĩ đến ngày đầu tiên đi làm đã bị người phát hiện trong lúc làm việc cùng người đàn ông khác làm bừa,Lưu Bộ Tiến đã muốn khóc!

Công việc này do Lý Cơ Lâu giới thiệu,hắn tuyệt không để y mất mặt!"Ô. . . Cậu đừng như vậy! Hay là chúng ta về nhà rồi tiếp tục!"

"Không được!Đã dám lén đi làm thêm mà không cho tôi biết hơn nữa còn đi làm ở rạp chiếu phim sắc tình? Đãng phụ này!Không nghiêm khắc anh,để sau này xem anh có dám ra ngoài tìm người sáp mông không!" Hác Lập Hải ghen ngập trời trừng mắt nhìn hắn.

"Cậu không nên nói bậy! Trừ cậu ra tôi căn bản không muốn người khác!"

Lời vừa nói ra Lưu Bộ Tiến ngây ngẩn cả người,Hác Lập Hải cũng sững sờ chết lặng.

A a a!Mất mặt chết đi được!Thế nào lại biến thành như tỏ tình rồi! Lưu Bộ Tiến,mi....cái miệng mi đúng là không thể bớt thẳng thắng sao!

"Tôi. . . tôi không phải có ý đó. . . cậu không nên hiểu lầm. . ."

Thấy mặt người nọ đỏ rực như lửa cháy,Hác Lập Hải trong lòng vọt lên cảm giác ngọt ngào nói không nên lời vừa yêu vừa thương xót nhưng đồng thời cũng vọt lên d*c v*ng đen tối hung hăng giày xéo."Là tôi hiểu lầm sao?Cái miệng nhỏ phía trên của anh lúc nào cũng không thành thực,tôi vẫn nên hỏi thăm cái miệng nhỏ phía dưới thôi. . ."

Hác Lập Hải lật người hắn ngược lại,tuột thẳng quần lót ra!"Mau,mau tách mông ra!Nếu không tôi gọi người điều khiển máy chiếu đem hình ảnh d*m loạn của anh phóng lên màn hình lớn cho tất cả khách trong rạp xem đấy!"

Hác Lập Hải chỉ thuận miệng nói.Những hình ảnh cùng phim nhựa là thứ y sẽ cất kỹ cả đời,đánh chết y cũng không cho người khác nhìn thấy!

Đáng tiếc cậu nhân viên ngẩn ngơ nghe thiếu chút bị dọa chết!"Ô. . . Vương bát đản! Tôi hận cậu chết đi được!"

Cắn răng mắng một câu,Lưu Bộ Tiến không cam lòng tách ra cánh mông ——

"Ai nha,quá tối,thấy không rõ lắm thật đáng tiếc mà." Hác Lập Hải cố ý dùng ngữ khí vạn phần tiếc nuối nói.

Hi hi,thật sự không thấy rõ sao? Thật tốt quá! Như vậy dù có bị phát hiện cũng không mất thể diện!Lưu Bộ Tiến len lén mừng thầm trong lòng.Bất quá cậu soát vé đáng thương đã quên "vũ khí bí mật" bản thân luôn đem theo bên người——

"A,thật tốt quá!May là có đèn pin ở đây!"

Nghe người đàn ông mừng rỡ hoan hô,Lưu Bộ Tiến đã ngớ ra như mộc kê! A a a! Người đâu..cứu mạng a a a!Đừng lấy đèn pin của tôi chiếu tiểu thí thí của tôi a a a!

Đáng tiếc người đàn ông sao lại chịu dễ dàng buông tha trò đùa như vậy,vô cùng cao hứng mở lên đèn pin——

"Hi,rõ ràng quá nha,có thể đem mỗi cánh cây hoa cúc của cậu nhân viên d*m đãng thấy một cách tỉ mỉ a!"

"Ô. . . Không nên! Chỗ đó rất khó coi!Cậu không nên nhìn nữa!"Lưu Bộ Tiến xấu hổ sắp khóc đến nơi!

"Thế nào lại khó coi?" Hác Lập Hải yêu thương vuốt ve qua lại"Đây là thứ đẹp nhất mà tôi từng thấy. . ."

"Thật?"

"Ừm. . ."Lưu Bộ Tiến ngượng ngùng trong lòng lại ngọt ngào không thôi.Hi,coi như đại d*m ma này cũng tinh mắt!

"Nhưng. . . Cũng là thứ d*m loạn nhất mà tôi từng thấy!"

Ô. . . Lại bị lừa!"Tôi. . . Tôi nào có!"

"Còn nói không có. . ." Hác Lập Hải nhích đèn phin tới gần chiếu lên tiểu hoa cúc dụ người,vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng li*m một cái!

"A ——" Lưu Bộ Tiến cả người như có một dòng điện chạy rần rần qua người chấn động toàn thân!

"Anh xem,nó nhúc nhích này. . . như đang đợi tôi đến li*m nó,thao nó,làm nó sướng đến không ngừng phun ra d*m thủy!"

"Ô a. . . Không có. . . Tôi không có. . . Hừ ư ư. . ."

"Thật không có? Thật không muốn tôi li*m?"

Lưu Bộ Tiến tiểu hoa cúc bị ánh sáng đèn pin chiếu vào vừa nóng vừa ngứa sắp bốc cháy đến nơi!"Ô. . . đừng bắt nạt tôi nửa . . . Cứu cứu tôi!"

Chỉ tội cho cậu soát vé bị người đàn ông tà ác trêu đến nước mắt đảo quanh viền mắt...đáng thương hề hề nhìn y.

Hác Lập Hải vừa thấy tiểu kiểm đản của mình muốn rơi nước mắt,căn bản không có năng lực khống chế cả người dục hỏa cuồng thiêu, hận không thể nhào đến đem hắn từng ngụm từng ngụm cắn nuốt vào trong bụng!Dùng sức đè xuống xúc động đầy thú tính,Hác Lập Hải trầm giọng ra lệnh"Dùng lực tách cánh mông rộng thêm một chút!"

"Ô. . ." Lưu Bộ Tiến nghe lời làm theo.Hắn không biết động tác này của mình đã làm thịt non diễm hồng bên trong cúc huyệt hoàn toàn rộ ra.

Hác Lập Hải hơi thở dồn dập,nuốt xuống nước bọt,lấy đèn pin trong tay chiếu vào cẩn thận quan sát bên trong huyệt d*m y cuồng thao mấy trăm lần——

"Chậc!Anh...đãng phụ đáng chết này!"Cúi người vươn ra thân lưỡi điên cuồng li*m láp phía trên!

A a a ——Lưu Bộ Tiến khóc lắc lắc đầu,vô thanh thét chói tai!

Khoái cảm như thủy triều càn quét làm cúc lôi vốn đóng chặt hưng phấn đến mở ra khép lại,không ngừng nhuyễn động như muốn ăn cái tiến vào!

"Đã đói thế sao?"Người đàn ông cười gian đem đầu lưỡi mạnh đâm vào huyệt khẩu,kịch liệt quấy phá niêm mạc ẩm ướt nóng hổi!

"A a a —— trời ạ —— "

Lưu Bộ Tiến sướng đến không ngừng vứt lấy đầu,đầu ngón tay khảm sâu mặt thảm bên dưới!

"Ô. . . xin cậu. . . đừng. . . đứng li*m tiếp nửa!" Lưu Bộ Tiến sợ mình bị li*m đến bắn ra dấy bẩn thảm rạp chiếu phim.

Hác Lập Hải đương nhiên biết đãng phụ này thích nói lời trái ngược dùng hết sức đâm vào vực thẳm cúc huyệt,đem mỗi một tất tiểu cúc hoa li*m sạch sẽ!

A a —— li*m đến rồi!Chính là chỗ đó!Ô. . . thoải mái chết tôi! —— bắn —— muốn bắn ——

Khuôn mặt Lưu Bộ Tiến sụp đổ,hạ thân kịch liệt chấn động,thí nhãn chặt chẽ ngậm lấy đầu lưỡi người đàn ông giống không muốn cho y rời đi!

Hác Lập Hải biết hắn sắp xuất tinh,đầu lưỡi đánh ra khí lực cuối cùng dùng sức đâm đến phía trước——

Y a a a ——

Lưu Bộ Tiến bỗng chốc bị cao trào triệt để nhấn chìm,thân thể cuồng loạn co rút,mạnh bắn ra ——

Hác Lập Hải rụt lại đầu lưỡi,li*m li*m môi!"Bị khách dùng đầu lưỡi li*m hậu môn thôi mà đã bắn còn dấy bẩn lên mặt thảm.Cậu soát vé này thật con mẹ nó quá d*m đãng!"

Mặt Lưu Bộ Tiến áp lên mặt thảm,nước mắt nước bọt hỗn loạn trên mặt,thân thển còn đang trong cao trào run rẩy thở dốc. . .

"Mới vậy đã hết lực rồi sao? Nếu muốn đại nhục bổng của tôi thao anh thì tự mình nâng cao mông mình lên đi!"

Rõ ràng đã không còn chút sức nhưng hắn thật. . . thật rất muốn. . .

Rất muốn. . . Rất muốn có cậu ta!Muốn côn thịt vừa lớn vừa thô mạnh mẽ quán xuyên qua cái mông d*m tao,bắn tinh bên trong thân thể hắn!Vĩnh viễn vĩnh viễn thuộc về hắn . .

Người đàn ông vừa rồi ở đại sảnh với anh là ai?

Anh đừng đi tìm hắn nữa!

Chỉ có tôi mới có thể khiến cậu vui vẻ! Chỉ có tôi!

Lưu Bộ Tiến thở dốc nâng lên thân thể,cố gắng vễnh cao cánh mông!

Hác Lập Hải móc ra phân thân trướng đến sắp nổ tung,dùng đỉnh đầu đỉnh vừa lớn vừa tròn mạnh đẩy vào hoa huyệt mềm mại,cuối cùng xuyên thẳng vào——

A a a ——

Nơi muốn bị làm bị đại nhục bổng tàn nhẫn cuồng đâm!

Giống như là linh hồn cũng muốn giữ lại kho*i c*m trọn vẹn,Lưu Bộ Tiến con rút xoắn như điên,d*m huyệt liều mạng vắt chặt,hận không thể cắt đứt phân thân người đàn ông để y vĩnh viễn ở lại trong cơ thể mình!

"A a —— cái mông d*m đãng này cắn thật chặt! A A —— mu*t đi! Bảo bối nhi! Bắn a—— "

Hác Lập Hải kích động gầm thét bên tai người đàn ông,tiếp theo là một trận thao mãnh liệt không theo tiết tấu,cong người lên đem một lượng lớn dịch thể nồng đậm xuất tại vực thẩm cúc huyệt. . .

____

Như thường lệ hàng năm nhà xuất đều tổ chức một bữa tiệc rượu,người đến phần lớn là các công ty xuất bản cùng tác giả chủ chốt của bọn bọ tụ lại một nơi nâng ly đàm luận,trang phục ai cũng nổi bật.

Hác Lập Hải vẫn như cũ là tiêu điểm của mọi ánh mắt.Dung mạo suất,vóc người tốt,một thân tây trang cắt may phù hợp,khí chất xuất chúng chỉ có ở minh tinh điện ảnh và quan trọng hơn y là tác giả của nhiều cuốn tiểu thuyết đứng đầu bảng xếp hạng số lượng bán ra,giúp nhà xuất bản thu được một khoảng tiền không nhỏ.Tác giả có nhiều tác phẩm tâm huyết,hỏi xem có nhà xuất bản nào mà không ghen tị?

Chỉ mới bắt đầu không lâu đã có mấy ông chủ viện cớ tìm đến Hác Lập Hải nói chuyện phiếm,Hác Lập Hải biểu hiện phong độ tao nhã chò truyện hai câu.

"Đầu heo kia nói gì với cậu thế?" Tần Nã Thủ bất thình lình xuất hiện tại bên cạnh Hác Lập Hải nhìn bóng lưng người đàn ông trung niên vừa mới rời khỏi.

"Đầu heo gì chứ? Người ta là ông chủ nhà xuất bản văn hóa Cười ha hả." Hác Lập Hải liếc mắt lườm người biên tập kiêm bạn tốt.

"Hừ! Quản khỉ gió ông ta là ai,dù sao nhất định cũng phải cảnh giác đề phòng bị đoạt đi."

"Cậu cũng biết nhiều ông chủ lớn tìm tôi sao? Ai cũng muốn giành tôi về đấy,oh,tôi cũng không muốn bỏ lại cậu hay cậu nhanh nhanh cho tôi thêm nhiều lợi ích đi."Hác Lập Hải kiêu ngạo hỏi ngược lại.

Tần Nã Thủ ai oán liếc mắt lia y "Đại tác phẩm gia ơi,lợi ích anh còn chưa đủ? Một năm kiếm được còn nhiều hơn tổng thống, mỗi lần anh ra yêu cầu tôi có từ chối qua sao?"

"Không thành ý.Cẩn thận tôi đổi sang nơi khác cho cậu biết mùi." Hác Lập Hải vui vẻ đùa bỡn cùng cậu bạn.

"Được được được lắm,thì ra anh là muốn cơ thể tôi,vậy tôi sẽ lập tức nằm xuống chờ anh đến lâm hạnh,vậy xem như có thể chứ!"

"Phi phi!Ai muốn thân thể cậu hả? Trên đời này chỉ có mỗi cậu nhân viên nhà tôi mới có thể thỏa mãn nhu cầu đại tác phẩm gia này." Nhớ tới cái mông của tiểu bảo bối bị y thao đến hồng hồng,Hác Lập Hải ánh mắt tràn ra ôn nhu .

"Được rồi,nói đến cái mông xui xẻo của cậu nhân viên kia ta cũng thấy ngứa ngáy.Không bằng nói đến điểm chính đi,tập tiếp thep cậu nhân viên giao hàng của anh viết đến đâu rồi. . ." Nói được phân nửa Tần Nã Thủ bỗng nhiên phát hiện,đại tác phẩm gia bên cạnh lực chú ý căn bản không đặt trên người mình,không vui vỗ lên vai y"Ơ!Nhìn cái gì đấy?"

Hác Lập Hải nâng cao cằm hướng bên kia.Không biết từ khi nào không khí tiệc rượu trở nên náo nhiệt,không ít người đang vây quanh nói chuyện phiếm với một người đàn ông cao lớn anh tuấn.

Tham gia tiệc rượu đa phần đều là tinh anh trong giới xuất bản,có thể chiếm một vị trí ở nơi đây hơn nữa hấp dẫn mọi người chú ý, không cần nói nhất định cũng là người có tiếng tăm.

Tần Nã Thủ theo hướng nhìn,một hồi sau mới nhúc nhích khóe miệng,"Tôi còn tưởng là ai thì ra là nhà xuất bản Hòa Lập được yêu thích gần đây."

"Anh chàng đó vừa mới cầm giải thưởng lớn tiểu thuyết tình sắc toàn quốc cho người mới đúng không? Viết sữa đậu tình ái...... Tào Thủ Địch?"

"Anh cũng biết tên Tào Thủ Địch đó sao?" Tần Nã Thủ ngạc nhiên liếc mắt tán thưởng bạn tốt.Hắn còn tưởng Hác Lập Hải ngoại trừ thời gian sáng tác còn lại đi bắt nạt cậu nhân viên của anh ta.Thì ra anh ta thỉnh thoảng cũng quan sát đồng nghiệp bên cạnh.

"Anh chàng đã làm náo động khoảng thời gian gần đây,nhà xuất bản cũng tiêu rất nhiều tiền tuyên truyền cho hắn,kể từ ngày cầm được giải thoát mới,hắn còn kêu ngạo tuyên bố quyển tiểu thuyết phát hành tiếp theo về số lượng bán chạy sẽ đuổi kịp cùng hạ bệ anh xuống đấy." Tần Nã Thủ lo lắng có lòng tốt cố ý kích thích người tự đại cuồng"Anh phải cẩn thận.Đường đường đại tác phẩm gia,nếu bị thua trong tay một người mới vậy sẽ rất mất mặt."

"Chỉ biết cuồng ngôn thì còn chưa được,phải có bản lĩnh mới có thể giúp tăng tỷ lệ tiêu thụ mới đáng nói." Hác Lập Hải không nhúc nhích bình tĩnh nhìn người đàn ông anh tuấn trong đám người,có một khuôn mặt rất dã tâm.

Đám người nói chuyện phía trước rốt cuộc dần dần tản đi,ông chủ nhà xuất bản Hòa Lập sợ nhân tài ông vất vả đưa lên bị những nhà xuất bản khác đoạt đi nên luôn canh giữ ở bên cạnh Tào Thủ Địch,thẳng đến tất cả mọi người rời khỏi,ông ta mới thở phào rời khỏi bên cạnh Tào Thủ Địch xả giao cùng mấy người khác.

Mãi mới được không gian riêng,Tào Thủ Địch liếc mắt nhìn sang Hác Lập Hải từ xa quan sát mình.

"Ơ,hắn đang đi lại phía anh kìa." Tần Nã Thủ lấy khủy tay đẩy đẩy Hác Lập Hải,hạ thấp giọng nói"Hắn sẽ không muốn thách thức anh tại lúc này chứ."

Hác Lập Hải mỉm cười,không trốn tránh ánh mắt sắc bén phóng đến.Thách thức?

Đến thì cứ đến! Ai sợ ai chứ?

Tào Thủ Địch đi tới bên cạnh Hác Lập Hải,vươn tay về phía hắn nói"Hác Lập Hải tiền bối,các tác phẩm lớn của ngài tôi đều đã đọc qua."

Hác Lập Hải cười trứ cùng hắn bắt tay "Đa tạ cậu khen ngợi."

"Bất quá có một nghi vấn nho nhỏ."

"Mời nói."

"Tiền bối đương nhiên rất có kinh nghiệm trong việc sáng tác,thế nhưng trong đó rất cần những ý tưởng lối diễn dãi mới,sợ nhất là những tình tiết cứng ngắc cũ kỹ không sáng tạo.Không có trí tưởng tượng không có sáng tạo,cốt truyện nhân viên viên bán hàng hạnh phúc có phải quá cũ rích rồi không?"

Cái gì?Dám nói tiểu thuyết của đại tác phẩm gia hắn là cũ rích?

Hác Lập Hải cười càng thêm mê người."Cốt truyện cậu nhân viên giao hàng cũ rích sao? Có lẽ thế.Nhưng không biện pháp,tôi viết rất sách rất nhiều năm cũng có rất nhiều cốt truyện tỷ như sữa đậu,đều bị tôi dùng mấy chục...không phải nói hơn trăm lần,xào qua xào lại.Nên không thể làm gì khác hơn đổi một chút đề mục sang cậu nhân viên." Hác Lập Hải khen nói "Bất quá cũng kỳ quái,tình tiết sữa đậu cũ rích bị tôi dùng hàng trăm lần mà vẫn có người cho rằng là ý tưởng mới đem ra dùng mới ghê."

Tên láo toét kia,tưởng dễ giở trò trước mặt đại tác phẩm gia ta sao?

Cút đi!

Hai vị tác gia vui vẻ đàm luận nhưng xung quanh lại toàn mùi thuốc súng khủng khiếp.

"Đa tạ tiền bối chỉ bảo." Tào Thủ Địch cũng không phải loại người đơn giản,cư nhiên lại không bị những lời đáp trả một cách mỉa mai của Hác Lập Hải chọc tức,lạnh lùng đáp trả "Tôi sẽ nỗ lực thêm nhiều tình tiết mới không ngờ đến trong quyển sách mới.À,Không biết sách mới của tiền bối sẽ viết về đề tài gì?"

"Rất nhanh cậu sẽ biết thôi.Đúng rồi...nghe nói cậu muốn vị trí quán quân số lượng sách bán ra phải không?"

"Đó là mục tiêu tôi nhất định phải đạt được."

"Ừm,cậu hãy nỗ lực lên."

Thấy thái độ Hác Lập Hải có phần xem nhẹ,trong lòng Tào Thủ Địch dấy lên hừng hực lửa giận.Hừ,Hác Lập Hải,anh tưởng rằng có mấy quyển sách bán chạy mà lên mặt,trong mắt không xem ai ra gì sao?Tào Thủ Địch tôi mà có mặt thì tuyệt đối không thua anh!Tôi sẽ kéo anh từ trên bầu trời cao xuống bò lổm ngổm dưới chân tôi.

Tào Thủ Địch âm thầm lộ ra nụ cười cao thâm khó đoán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #caoh#dammi