Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[TCF x ORV] Kí ức bị lãng quên.

Cuộc đời của Basen ngắn, và rất nhàm chán.

Trước khi được đưa vào gia đình Henituse, Basen đã luôn ở với mẫu thân Violan, không hề biết bất cứ thứ gì về phụ thân mình.

Sau này khi Violan tái hôn (?) với Deruth, Basen mới dần biết được có phụ thân là cảm giác thế nào.

Nhưng mà đó chỉ là một khoảng thời gian nhỏ và mờ nhạt, bởi vì sau đó Lily đã được sinh ra.

Tất cả sự chú ý của họ đều hướng về phía Lily.

Và Basen, đứa con không có dòng máu Henituse, tất nhiên là bị tất cả mọi người xa lánh.

Trong khoảng thời gian đó, Basen luôn chơi với những côn trùng thân thiện đến bên cạnh cậu, mặc kệ những lời bàn tán của người hầu.

Thật kì lạ khi chẳng ai nói gì nếu Basen thậm chí còn chơi với con nhện độc nào đó, nhưng dù sao chẳng ai quan tâm cả.

Trừ vị hyung tóc đỏ nào đó.

Basen luôn bối rối mỗi khi Cale Henituse, người thừa kế chính thống của gia đình, nhìn thấy Basen chơi cùng với một loại côn trùng có độc nào đó, và tái mặt chạy đến kéo Basen rời xa.

Tất nhiên, cũng có những lúc mà Cale thậm chí muốn dùng thân thể để bảo vệ Basen khỏi "những côn trùng có độc nguy hiểm muốn làm hại dongsaeng của anh ấy".

Vào những lúc đó, Basen chỉ có thể bất đắc dĩ làm ơn những người bạn côn trùng của cậu rời đi, sau đó nhận những lời la mắng của Cale về việc tự đến gần nguy hiểm.

Vào những lúc đó, một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng Basen.

Basen đã luôn chú ý Cale kể từ đó, kế bên Violan và Lily.

Cho dù Cale đột ngột trở nên tồi tệ hơn, và Basen đột ngột nhận được rất (quá) nhiều sự chú ý, cậu vẫn không từ bỏ.

(Thói quen vẫn luôn được lưu trữ, cho đến trong một tương lai rất xa, cậu vẫn giữ lại thói quen đó.

Điều đó thật sự có lợi trong việc tóm được một Hyung thích chạy đi "hi sinh chính mình" nào đó.)

------------------------------------------------------------

Basen đã quen với việc luôn bị làm lơ, quen với việc mọi người chỉ tìm kiếm cậu đều có mục đích.

Basen cũng quen với việc đứng bên lề, quan sát gia đình đang dần biến đổi thế nào.

(Và nói thật, Deruth thật sự không phải một phụ thân tốt, luôn lãng quên và quá nhát gan—)

Một ước mơ mờ nhạt, luôn chiếm hữu bên trong Basen.

Bảo vệ gia đình này, bằng bất cứ giá nào.

Cho dù điều đó có nghĩ là ra lệnh những người bạn côn trùng của cậu giết những người dám xúc phạm đến gia đình (nhất là Cale).

Cho dù đó có nghĩa là chịu đựng chức vụ người thừa kế cho dù cậu không muốn thế nào.

Cho dù đó có nghĩa là đuổi đi tên khốn đã dám đánh Cale, và gửi những côn trùng có độc nhất ám sát tên đó.

(Tất nhiên, tất cả đều bị xử lí bởi quản gia già sát thủ và con trai đầu bếp của ông, và vị "anh hùng" tóc đen kia cũng không phải vô dụng.

Basen không biết liệu họ có nhận ra tất cả côn trùng đó có phải là xuất phát từ cậu không, hay liệu họ có nói cho "anh hùng" điều đó không.

Rốt cuộc, họ là người dạy cậu về việc miễn nhiễm chất độc, "đề phòng" cậu bị người bạn côn trùng có độc của cậu cắn cậu.)

Ước mơ đó đã bị ép kết thúc, khi cuộc tấn công Plaza xảy ra.

Trước khi chết, Basen nhìn Eric đang điên cuồng kêu cậu đừng có "ngủ", nở nụ cười an ủi hướng tên khốn đã luôn dành Hyung với cậu.

Tiếc nuốt duy nhất của Basen, là không thể bảo vệ gia đình khỏi chiến tranh chắc chắn sẽ xảy ra trong tương lai.

Trước khi nhắm mắt, Basen nhận thấy có một bóng đen đang tiến nhanh đến chỗ họ, sau đó nghĩ.

Ồ, đó là vị anh hùng đáng ghét kia.

Tâm trí Basen tự động nghĩ về vị hyung tóc đỏ vẫn chưa tỉnh dậy của cậu.

Mong anh ấy sẽ tỉnh dậy.

Ít nhất, những người bạn côn trùng của Basen sẽ bảo vệ anh ấy và gia đình trong một khoảng thời gian.

————————————————————————————

Lee Gilyong được sinh ra, với một cảm giác mờ nhạt về kiếp trước.

Cuộc sống hiện giờ của cậu tràn đầy những điều kỳ diệu, với bóng đèn, tivi,....những món đồ tiện lợi mà kiếp trước không có.

Và điều thu hút sự chú ý đến Gilyong nhất, chắc chắn là những cuốn sách ở bên ngoài nhà.

Họ thậm chí còn có sách về côn trùng! Và những sinh vật gọi là khủng long!

Gilyong vui vẻ say mê với những cuốn sách đó bên trong thư viện nhỏ gần nhà cậu, thậm chí còn có lúc ngủ quên bên trong, không quan tâm đến việc cha mẹ cậu có tìm cậu hay không.

Rất may, hầu hết thời gian chẳng ai chú ý đến Gilyong, trừ khi Gilyong tạo ra một tiếng động nào đó đủ to.

Điều đó giúp Gilyong trong việc ngủ trong thư việc dễ dàng hơn, với một số người bạn đom đóm đi theo.

(Nếu hồi còn là em bé Gilyong không khóc to, chắc chắn sẽ chẳng ai nghĩ đến việc cho cậu ăn.

Khi đủ lớn, Gilyong sẽ tự mình tìm kiếm thức ăn trong tủ lạnh, hoặc là tự kiếm đồ ăn dưới sự giúp đỡ của côn trùng.

May mắn Gilyong vẫn giữ đủ kiến thức về cái gì ăn được và không ăn được, rốt cuộc không phải loại đồ ăn nào của côn trùng đều phù hợp với con người.)

Vì lí do nào đó, lúc nhận ra trong nhà chẳng có một món đồ dành cho trẻ em nào (trừ bình sữa, chiếc cũi và tả), Gilyong hoàn toàn không ngạc nhiên.

Bởi vì sự tồn tại của Gilyong là một điều không mong muốn, đối với cha mẹ kiếp này của cậu.

------------------------------------------------------------

Cuộc sống kiếp này Gilyong cũng không hoàn hảo, và còn buồn tẻ (đau khổ) hơn kiếp trước.

Trong nhà luôn có những cuộc cãi vã, và sau những cuộc cãi vã đó, Gilyong luôn là nạn nhân của họ.

"Cha" sẽ luôn quát mắng Gilyong, "mẹ" thì nhéo mạnh vào da Gilyong, để lại những vết đỏ in sâu vào da.

Còn đừng nói về việc bị lãng quên và phải tự kiếm thức ăn nữa.

(Gilyong cá rằng nếu cậu bị bắt cóc, cha mẹ cậu có lẽ còn sẽ hiếm thấy mở tiệc mừng vì bớt đi một gánh nặng.

À, sau mấy ngày không nhận ra cậu mất tích.)

Một cuộc sống nghe có vẻ thảm đạm, nếu chuyển sang một đứa trẻ bình thường, có lẽ đây là một loại chấn thương thơ ấu của họ.

Tất nhiên, Gilyong không quan tâm đến điều đó.

Nhưng Gilyong cũng biết, nếu cậu để họ phát hiện sự quan tâm của cậu đến côn trùng, chắc chắn họ sẽ làm ra một loại chấn thương thơ ấu thật sự cho Gilyong.

Thế nên vào lúc bốn tuổi, khi có thể ở bên ngoài ngôi nhà tự do, tránh xa cuộc cãi vã ồn ào đang diễn ra bên trong, Gilyong luôn đến những bãi cỏ cao, làm bạn với những bạn côn trùng mà cậu tìm thấy, nhưng không bao giờ mang họ về.

(Bởi vì "cha mẹ" của Gilyong chắc chắn sẽ không chấp nhận chúng, họ sẽ đuổi Gilyong ra khỏi nhà hoặc là giết tất cả những người bạn côn trùng đó.)

Gilyong cũng sẽ đi lang thang nhiều nơi như thư viện, tất nhiên sẽ không xa nhà ở.

Gilyong cũng sẽ lén thu nhập những món đồ cũ hoặc vứt bỏ của trẻ em hàng xóm trong khoảng thời gian đó, bởi vì cha mẹ của cậu chắc chắn không có chút kiến thức về việc giải trí cho trẻ, trừ việc cho cậu đi học vì nhà nước bắt buộc.

(Cảm ơn chúa họ nhớ mua cặp và sách vở, không Gilyong phải đi xin mượn ở tiệm sách cũ.)

Thu nhập lớn nhất của Gilyong là cái hộp giữ côn trùng, giúp Gilyong giữ thức ăn cho những người bạn côn trùng của mình hơn.

Việc có một cái lưới bắt là không cần thiết, bởi vì Gilyong từ lâu đã có thể thu hút côn trùng rồi.

Vốn tưởng rằng cuộc sống sẽ tiếp tục, đến khi Gilyong đủ tuổi để có thể tự lập, kiếm tiền, rời xa gia đình đó—

Thì vào lúc tầm 10 (11?) tuổi, Gilyong đi về nhà, trong lòng ôm lồng châu chấu mà Gilyong quyết định thả ở sân sau trong nhà.

Sau đó nhìn thấy ngôi nhà bị đốt cháy.

------------------------------------------------------------

Trong tang lễ, Gilyong ôm chiếc lồng châu chấu của mình, nghe bên tai tiếng thì thầm của mọi người.

"Đứa trẻ đó không khóc? Đó không phải cha mẹ đứa trẻ đó chết sao?"

"Tại sao đứa trẻ đó lại ôm một cái lồng châu chấu?"

"Hình như là do đi bắt châu chấu bên ngoài về khuya nên mới thoát khỏi đám cháy."

"Eh? Thế thì quá may rồi!"

"Nhưng đứa trẻ đó thậm chí không chảy một giọt nước mắt...."

"Thật sự máu lạnh làm sao."

"Vì bắt châu chấu mà không về nhà, thật sự là một đứa trẻ bất hiếu."

...

Đây có phải cảm giác của Hyung-nim khi cự nữ bá tước chết không?

Trong đầu Gilyong đột ngột hiện lên câu này, sau đó liền biến mất không một dấu vết.

Đôi mắt vô hồn nhìn những con người giả tạo đó, thương tiếc cho hai người mà họ không biết.

Ồ, nếu họ biết.

Và vào lúc một người phụ nữ xa lạ được gọi là dì của cậu, nở nụ cười giả tạo với đôi mắt tham lam đó, Gilyong đã biết được tương lai của mình.

Có lẽ, kế hoạch được tự do sống một mình không xa lắm.

------------------------------------------------------------

Sau khi sống vài ngày với dì đủ để cho dì ấy lấy hết gia sản của gia đình cậu, Gilyong biết đã sắp đến lúc.

"Gilyong, hôm nay dì sẽ dẫn con đi chơi, được không?"

Gilyong ôm lấy chiếc lồng châu chấu của mình, tiến về phía người phụ nữ.

Việc người phụ nữ thậm chí còn không nghĩ đến việc làm Gilyong bỏ cái lồng ở nhà đã xác định suy nghĩ của cậu.

Cô nhi viện, ta đến đây.

Gilyong bâng quơ nghĩ, ngồi trên tàu điện ngầm sẽ dẫn cậu đến nơi sống sau này của cậu.

Sau đó, tàu điện ngầm dừng lại.

Và cuộc sống của Gilyong hoàn toàn thay đổi, theo chiều hướng mà Gilyong không ngờ tới.

------------------------------------------------------------

Khi một sinh vật màu trắng giống kẹo bông xuất hiện, Gilyong nhịn không được nhìn chằm chằm nó.

Trông bộ lông đó rất mềm mại.

Giống như bộ lông của hai con mèo con mà Hyung-nim đã nhận nuôi, trước khi hoàn toàn bất tỉnh vì tên "anh hùng" đó.

Sau đó, sinh vật đó (Dokkaebi) bắt đầu nói.

Sau đó, màu đỏ xuất hiện.

Nó quá giống nhau, một bài trình diễn, tiếng nổ, xác mọi người xuất hiện ở mọi nơi, tiếng la hét—

Đôi mắt của Gilyong chỉ có thể nhìn chằm chằm sự kiện đang xảy ra, im lặng và run rẩy bởi vì ôi chúa ơi, nó quá giống nhau, sự kiện đã khiến cậu chế—

【 Kịch bản chính bắt đầu! 】

Một cửa sổ màu xanh hiện ra, xuất hiện trước mặt Gilyong, lôi kéo tâm trí cậu trở lại hiện thực.

【 Điều kiện hoàn thành: Giết ít nhất một sinh vật sống. 】

Đôi mắt của Gilyong hướng về phía lồng côn trùng khi nhìn thấy điều kiện.

Ồ.

Cậu có thể sống sót.

Và đột nhiên, hơi thở của Gilyong nhẹ lại.

------------------------------------------------------------

Gilyong quan sát sự hỗn loạn đang xảy ra, không quan tâm cho lắm.

Bởi vì trên thế giới này, cậu không có ai để quan tâm.

Bởi vì Gilyong chắc chắn sẽ sống sót, cho dù có là tận thế đi nữa.

(Nếu có một kẻ muốn giết cậu, tốt thôi, Gilyong sẽ vui vẻ lấy một sinh mạng khác không phải côn trùng thay thế.)

"Có....Có một vụ giết người ở đằng sau!"

À, tất nhiên, trước đó Gilyong phải giả chết, để không đi chung với những kẻ giết người tâm thần.

Tâm trí của Gilyong càng kiên định hơn khi một thiếu niên tóc trắng xuất hiện, đánh đập một người già.

Và người dì ngu ngốc của Gilyong cũng tham gia.

Nếu dì của cậu còn sống, Gilyong chắc chắn sẽ làm mọi cách để không đi chung với cô ta.

Có thể sau này Gilyong cũng sẽ biến thành giống họ, nhưng bây giờ, cậu không muốn đi chung với những kẻ tâm thần trong này lắm.

Có lẽ với vị hyung khổng lồ tốt bụng kia, Gilyong có thể sẽ tương tác hòa thuận với anh ấy trong tương lai xa—

Sau đó một vụ nổ xuất hiện ở toa bên cạnh, đoàn tòa bị rung lắc, Gilyong bị ngã về phía bà lão.

"Xin lỗi, cho anh mượn nó chút."

Một đôi tay lấy đi lưới côn trùng trong lòng Gilyong, và một con châu chấu được bỏ vào tay của cậu.

Gilyong ngẩng đầu lên.

Tại sao mặt của người đó lại mờ vậy?

------------------------------------------------------------

Tốt, có lẽ cậu không cần giả chết.

Gilyong nhìn chằm chằm quang cảnh bên ngoài, nhìn vào những con quái vật giống rắn biển khổng lồ.

Cậu tự hỏi, chúng có thể biến thành người giống các bộ tộc thú nhân không?

Ồ, chúng hướng về phía họ.

Tiếng la hét lại vang lên, Gilyong cũng nhỏ giọng "la hét", đôi mắt hướng về phía người duy nhất không la hét.

Ahjushi kì lạ đó vẫn bình tĩnh.

Giống như....anh ấy biết những con quái vật đó sẽ không tấn công vậy.

Gilyong quan sát Ahjushi đó nhìn xuống xác thiếu niên tóc trắng, ngẩng đầu lên một lúc, sau đó nhặt con dao của thiếu niên đó trên sàn.

Gilyong nhìn Ahjushi đó nói chuyện với cô gái tóc nâu sáng có vẻ là người quen của anh ấy.

Và sinh vật trắng bông đó lại xuất hiện.

------------------------------------------------------------

[Wow, thật tuyệt vời!]

[Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy? Ta vừa mới chỉ đi xem toa khác một chút thôi mà....]

Ồ, có những ngôi sao nhỏ lấp lánh trên đầu nó.

Đáng yêu làm sao.

.

.

.

Hãy quên điều vớ vẩn mà cậu mới nghĩ đi.

Gilyong lắc đầu, suýt bỏ qua những câu sau đó của sinh vật màu trắng bông.

Danh sách sống sót nhanh chóng thu hút sự chú ý của Gilyong.

【 Những người sống sót trên tuyến tàu 3434 tới Bulgwang, Toa tàu 3807:

Kim Dokja, Lee Hyunsung, Yoo Sangah, Han Myungoh và Lee Gilyong (Basen Henituse).

Tổng cộng có năm người sống sót. 】

Hửm?

Kì quái, rõ ràng, cậu mới nhìn thấy có từ gì đó bên cạnh tên cậu mà?

Gilyong chớp mắt, nhìn lại cửa sổ xanh.

Tất cả những tên vẫn ở đó, không có dư thừa cái gì.

Lại nhìn mọi người, cũng không ai có vẻ như nhìn thấy thứ giống cậu.

....Chắc là cậu hoa mắt.

Ah, Ahjushi đó lại nhìn sang đây.

Đôi mắt của Gilyong rũ xuống, giả bộ mình đang nhìn xuống đất.

Thật tiện lợi khi cái xác bên cạnh là xác của "dì" cậu.

"Này nhóc."

....Cậu bị bắt quả tang đang giả vờ?

------------------------------------------------------------

Kim Dokja nhìn đứa trẻ đang ngơ ngác nhìn cái xác không đầu bên cạnh.

Đứa trẻ đang nhìn người mẹ đã bỏ rơi đứa trẻ và tham gia vào cuộc giết bà lão kia.

Đứa trẻ đã quan sát từ đầu đến cuối sự kiện.

Một cảm giác kì lạ trong lòng Kim Dokja thúc giục anh ấy tiến về phía đứa trẻ.

Cũng chẳng phải cảm thông hay gì đâu.

Nói trắng ra thì, đó là....

Đúng vậy, là "Đạo đức giả" đấy.

(KimCom 100% chắc chắn sẽ không tin điều này.

KimCom: Ừ, chắc chắn, nếu nghe không giống đang tự thuyết phục chính mình thì chúng tôi sẽ tin.)

"Này nhóc."

Kim Dokja gọi đứa trẻ, nhìn cậu bé chậm rãi quay đầu lại nhìn hắn.

Kim Dokja có thể nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt cậu bé.

(Sự tò mò ẩn dấu sâu bên trong và những cảm xúc khác, Kim Dokja không thể nhìn thấy, tin đó chỉ là một đứa trẻ bình thường.)

Đứa trẻ này chẳng hề đau buồn khi thấy mẹ mình chết, mà chỉ là sợ hãi.

Sợ hãi đến lượt chết của mình.

Không thể trách đứa trẻ được, bởi vì đó là điều hiểu nhiên.

Dù sao đứa trẻ cũng chỉ là con người.

(Nếu Kim Dokja biết về suy nghĩ giả chết của Gilyong vào đầu kịch bản, liệu anh ấy sẽ suy nghĩ khác?)

"Em có muốn được sống không?"

------------------------------------------------------------

"Em có muốn được sống không?"

Ồ?

Ahjushi này...muốn cậu đi theo anh ấy?

Chớp mắt, Gilyong nhìn kỹ Ahjushi trước mặt.

Gương mặt vẫn bị che mờ, ngăn cậu nhìn thấy gương mặt của anh ấy.

Một sự tồn tại kì lạ trong thế giới này.

Giống cậu?

Đôi mắt của Gilyong run lên, một cảm giác xa lạ lại quen thuộc khiến cơ thể cậu run rẩy.

Cuối cùng, Gilyong gật đầu, cẩn thận và chậm rãi.

"Vậy thì, sau này hãy đi với anh."

Và câu trả lời là câu mà Gilyong mong muốn được nghe.

Sau đó, Gilyong nhìn gương mặt có vẻ rõ ràng hơn sau câu đó, chợt nghĩ.

Có lẽ, cậu không nên gọi Ahjushi là Ahjushi.

Hyung (-nim) sẽ thích hợp hơn.

------------------------------------------------------------

"Cứ thoải mái mà chọn đi. Tưởng tượng nó là bài kiểm tra năng khiếu ấy."

Đôi mắt của Gilyong từ hai người lớn bên cạnh trò chuyện chuyển trở lại vào màn hình.

【 Chọn lọc Bảo trợ.

-Xin hãy chọn nhà tài trợ của mình.

-Nhà bảo trợ bạn chọn sẽ là người hỗ trợ sức mạnh cho bạn.

1. Chúa tể của Vực sâu. 】

Đôi mắt của Gilyong lướt qua lựa chọn duy nhất trong bảng.

Rõ ràng, đối với một đứa trẻ "may mắn" sống sót trong tàu, rất ít chòm sao sẽ hứng thú với cậu.

〖 Chòm sao《 Chúa tể của Vực sâu 》đang nhìn bạn. 〗

Vực sâu...sao.

Thật kì lạ....phù hợp với cậu làm sao?

Nụ cười nhỏ hiện lên trên gương mặt trẻ thơ đó, đôi mắt hiện lên cảm xúc giống nhìn thấy thứ gì đó thú vị trước mặt.

Gương mặt đó hoàn toàn không giống của đứa trẻ nhút nhát mà Kim Dokja nhìn thấy.

------------------------------------------------------------

〖 Chòm sao《 Chúa tể của Vực sâu 》thỏa mãn với hóa thân quý giá của mình. 〗

【 Bạn đã được tài trợ 100.000 xu! 】

〖 Chòm sao《 Chúa tể của Vực sâu 》chúc phúc hóa thân của mình sống sót đến lần tuyển chọn tiếp theo. 〗

〖 Chòm sao《 Chúa tể của Vực sâu 》chìm vào giấc ngủ. 〗

〖 Một số chòm sao tò mò tương tác của "Nhà tài trợ - Hóa thân" kì lạ này. 〗

Gilyong nhìn những tin nhắn trước mắt, đôi mắt dịu lại.

Liệu nhà tài trợ bình thường sẽ chỉ đưa một số tiền rồi sau đó bỏ mặt hóa thân một mình sống sót?

Gilyong không biết, nhưng cậu thỏa mãn với Chòm sao của mình.

Rốt cuộc, Gilyong đã thói quen với việc bị bỏ qua, không bị chú ý đến.

Ít nhất, Chòm sao của cậu còn biết đưa tiền cho cậu, và cũng chúc phúc cậu có thể sống sót.

(Nó cũng nói Gilyong là "quý giá", tạo một cảm giác kì lạ trong lòng Gilyong.)

Mà cũng có thể, Chòm sao của cậu chỉ là ngại phiền phức?

Giống như Hyung-nim yêu dấu của cậu, người vì ngại phiền phức nên đẩy quyền thừa kế cho cậu, nhưng lại luôn đưa tiền cho cậu với lí do tiền tiêu vặt khi phát hiện phụ thân không đưa tiền cho cậu.

Giống như Hyung-nim của cậu, người luôn say rượu và ngủ mỗi khi Basen nhìn thấy anh ấy, nhưng cũng sẽ ôm Basen khi không có người xung quanh, đổ lỗi cho việc say rượu cho dù sự thật anh ấy là một người không dễ say.

Đúng, Gilyong thỏa mãn với Chòm sao này.

【 Sự kiện Chọn lọc Bảo trợ đã kết thúc. 】

------------------------------------------------------------

"Xin chào, tôi là Lee Hyunsung."

"Kim Dokja."

Tâm trí Gilyong hướng về tên hai người mà cậu có thiện cảm nhất trong toa tàu.

Dokja?

Nó nghe giống...."Người đọc".

Có phải đó là lí do tại sao....?

Gilyong nhớ về những cuốn truyện về việc nhân vật chính xuyên không qua thế giới khác.

Tên của Dokja-hyung có vẻ phù hợp làm nhân vật chính trong thể loại đó.

Nói trở về, hình như Gilyong có đọc một cuốn gì đó về ngày tận thế, trong vài ngày sống trong nhà của dì.

Không nên trách Gilyong, dì ấy nên chú ý xem có ai xung quanh không khi nhập mật khẩu máy tính, cho dù đó chỉ là một con bọ nhỏ.

Gilyong không chú ý đến vụ tranh cãi đang diễn ra trước mặt giữa một ông chú xơ xác nào đó ngu ngốc với Hyung thông minh, trong đầu nhớ lại cuốn truyện về tận thế cậu chỉ đọc được vài chương đầu.

Hình như nó gọi《 Kẻ hồi quy vô hạn cấp SSSSS 》?

Không, đó là cuốn đạo văn, nếu đúng theo lời của vị độc giả luôn tố cáo nhà văn truyện đó.

Nghĩ lại, tên tài khoản độc giả đó là—

"Đây là hiện thực."

Câu nói khiến Gilyong hoàn hồn lại.

Ồ đúng.

Đây là hiện thực.

Gilyong không nên nghĩ về những cuốn truyện trên mạng đó nữa.

Nhưng mà tại sao hiện thực ở thế giới cậu ở luôn có vấn đề?

------------------------------------------------------------

Vào lúc được cõng trên lưng Lee Hyunsung, Gilyong đã bị thu hút bởi cảm giác được "nằm" trên tấm lưng quá rộng, quá ấm áp và có độ săn chắc mềm mại thoải mái của chú gấu khổng lồ trong hình hài con người này.

Thành thật mà nói, nếu không phải họ đang trong tận thế, Gilyong bị cám dỗ với việc ngủ trên lưng Lee Hyunsung.

Tất nhiên, cảm giác đó đã bị bỏ ra sau khi phát hiện cây cầu đã sập, và Kim Dokja không xuất hiện.

Gilyong bám sát vào bức tường vàng, gần như có thể nhìn thấy tình hình đối diện.

Quá xa, quá mờ, nhưng Gilyong biết, tình hình bên đó không ổn tí nào.

Không có côn trùng nào gần đây, nên Gilyong không thể dùng chúng để biết rõ tình hình bên kia.

Gilyong đã chờ, chờ đến lúc Hyung đi qua.

Bởi vì đối với Gilyong, Hyung sẽ không dễ chết đến vậy.

Nhưng ông chú ngu ngốc đó mang người bạn của Hyung đi qua, và Gilyong đã lắng nghe về cây cầu chẵn từ người bạn đó.

Lúc nhìn thấy một bóng người mờ đi đến gần chỗ họ, và ném một thân xác xuống cây cầu, Gilyong đã cầu mong đó là Hyung của cậu mang một Zombie đi qua cầu.

Nhưng thay vào đó, có một người đàn ông, gợi nhớ đến một người nào đó gây cảm giác khó chịu cho Gilyong.

Tại sao tên khốn đó lại đánh Hyung-nim đến gần chết!?

Cả hai người đều sai, nhưng việc đánh gần chết Hyung-nim là càng sai hơn!!!

Basen sẽ luôn ghét người đàn ông mặc áo đen đó, cho dù tên đó biến thành một anh hùng trong mắt người khác đi nữa.

Basen không bao giờ biết liệu Hyung-nim có tỉnh lại hay không, bởi vì cậu đã—

"Ừm, cho tôi hỏi, Dokja-ssi đâu rồi?"

Tên khốn đó nhìn qua hàng rào màu vàng đó, ở nơi mà tên đó đã ném cái xác xuống, trả lời.

"Tên đó còn sống, khả năng tầm 3-4 ngày sau các bạn sẽ gặp lại."

Gilyong mở to mắt khi nhận ra, cái xác, không, người mà tên đó ném xuống cầu là ai.

Hyung!!!

Đôi mắt lạnh lẽo đó nhìn lướt qua cậu, và Gilyong quyết định.

Cậu cực kì cực kì ghét người này.

Cậu chắc chắn sẽ giết tên khốn này, một ngày nào đó.

(Việc Yoo Joonghyuk sau đó bị những con quái vật hệ côn trùng hoặc độc tấn công hoàn toàn không phải lỗi của Gilyong, chắc chắn không.)

------------------------------------------------------------

Đã 3 ngày rồi.

Đã 3 ngày kể từ khi Hyung "mất tích".

Người mặc áo đen, Yoo Joonghyuk cũng bắt đầu mất kiên nhẫn.

Gilyong cầm đồ ngọt mà Yoo Joonghyuk đã đưa cho, vừa ăn vừa nhìn bóng hình đang đứng nhìn hướng cây cầu.

Gilyong không hiểu tại sao lúc tên áo đen đó mang đồ ăn về, hắn luôn đưa riêng cho Gilyong một bịch nhỏ riêng.

Bởi vì điều này, mà mọi người bên trong nơi cư trú không dám đụng đến nhóm của họ, tưởng rằng họ có liên quan đến hắn.

Và vì lí do đó, Gilyong cũng bị chú ý nhiều hơn bình thường so với cậu tính toán.

Vốn định ẩn dưới sự tồn tại của hai người lớn trong nhóm mà dần vô hình Gilyong thở dài.

Một bàn tay to đụng vào đầu cậu, xoa nhẹ.

"Ahjushi, Hyung có thật sự sẽ sống sót không?"

Yoo Joonghyuk khóe mắt giật giật khi nghe xưng hô mà Gilyong dành cho hắn, trả thù mà xoa đầu mạnh hơn.

"Ta không biết."

Yoo Joonghyuk không biết tại sao hắn lại chú ý đến đứa trẻ này, một sự tồn tại mới mà Kim Dokja đã "cứu".

Có lẽ, do đứa trẻ đó làm hắn nhớ đến Mia?

Nhìn Gilyong nhăn mặt chịu đựng, Yoo Joonghyuk không nhịn xuống véo má Gilyong.

"...Ahjushi, chú thật sự không có sở thích kì lạ sao?"

"Không, là do nhóc làm ta nhớ tới em gái ta."

Vẻ mặt bị xúc phạm của Gilyong làm tâm tình của Yoo Joonghyuk càng tốt, cảm giác bực bội và nôn nóng khi Kim Dokja không xuất hiện dịu lại.

"Nhóc, ta định rời đi."

"Ahjushi không định chờ Hyung tiếp sao?"

Yoo Joonghyuk lắc đầu.

"....Em biết rồi."

"Nhóc có định đi chung với ta không?"

"Không, em sẽ ở lại chờ Hyung."

"Haizz...6 ngày sau, nếu ngươi không đến, ta sẽ đến đón ngươi."

Thêm một cái vỗ đầu, và Gilyong chớp mắt ngạc nhiên khi nghe thông báo 600 xu đã được chuyển cho cậu.

"Cố gắng sống sót đến khi đó."

"....Tốt, Ahjushi."

"...Nhóc thật sự không định thay đổi xưng hô chút sao, ta trẻ hơn Hyung của nhóc đó."

"Tốt, Tên khốn Hyung."

"....Đổi tên khác."

"Tốt, Cá mặt trời Hyung."

Yoo Joonghyuk:...

Gilyong nhìn gương mặt trở nên một lời khó nói hết của Yoo Joonghyuk, sung sướng với sự trả thù nhỏ này.

Có lẽ, cậu không cần giết người đàn ông đó.

Cơ mà huấn luyện (ám sát) hắn vẫn là được đi?

Yoo Joonghyuk đột ngột cảm thấy lạnh sống lưng, cảnh giác nhìn quanh, nhưng chẳng có sự nguy hiểm nào gần đây.

(Ngoài lề, Choi Han TBOAH đưa ra sự đồng cảm sâu sắc đến người sắp cùng số mệnh với hắn.)

------------------------------------------------------------

"Bạn còn sống."

Thật tốt quá, Hyung còn sống.

Gilyong vui vẻ ôm lấy Kim Dokja, sau đó liền nhíu mày.

Hyung...ốm quá.

Gilyong cảm nhận được Kim Dokja xoa đầu cậu, sau đó là một thanh socola được đưa ra.

Gilyong vui vẻ tiếp nhận socola, cảm thấy nó ngon hơn nhiều so với socola mà Cá mặt trời Hyung đưa cho.

"Gilyong, bao thức ăn này là?"

Kim Dokja nhận ra bao thức ăn được gắn bên hông Gilyong, đưa ra thắc mắc.

"Cá mặt trời Hyung đã đưa nó cho em, Hyung có cần không?"

Kim Dokja trố mắt với biệt danh quen thuộc.

"Em đang nói về...Yoo Joonghyuk?"

"Vâng, Hyung biết về Cá mặt trời Hyung, đúng không?"

"Tại sao em lại kêu Joonghyuk là Cá mặt trời."

"Ở trên cầu, trước khi Hyung bị tên kh- đó ném xuống cho rắn biển ăn, em có nghe thấy từ "Cá mặt trời", nên em nghĩ đó là biệt danh của tên kh- đó ạ."

Kim Dokja:....

Là anh tưởng tượng, hay là Gilyong suýt mấy lần kêu Yoo Joonghyuk là "tên khốn"?

....Chắc là tưởng tượng thôi, đúng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro