Chap 11
10
Người ta đưa cô đến một biệt thự xa hoa và lộng lẫy. Nơi ấy có vườn cây hoa lá xanh tươi, có cả hoa hồng, hoa ly tự trồng. Nhưng liệu ngôi nhà kia có đơn giản như vẻ bề ngoài của nó?
Cô bước vào trong nhà, đám gia nhân chỉ ngước lên nhìn cô một cái cho có rồi coi cô như không khí. Cô cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Chẳng lẽ anh còn không cho phép người ta lại gần và tiếp xúc với cô?
Quản gia Trình dẫn cô đi lên tầng 2 và đi vào một căn phòng lớn. Chiếc giường lớn với đầy nội thất lộng lẫy và đắt tiền. Nhưng chúng chỉ độc mỗi màu trắng tang thương.
" Bây giờ cô nghỉ ngơi đi, chiều có gì thì nói sau." Bác Trình nói xong liền quay ra ngoài đóng cửa, mặt không chút cảm xúc.
" Cảm ơn bác!" Cô nói nhỏ vọng lại. Bác Trình chỉ gật đầu rồi ra ngoài. Bác không hiểu cô gái lương thiện này đã làm gì khiến thiếu gia từ nhỏ điềm đạm lại nổi nóng đến mức quên mất lí trí. Anh đã lập trình cho cô một cuộc sống sóng gió ở phía trước.
Cô ở trong biệt thự 1 tuần. Không được bước chân ra khỏi cửa nửa bước nếu không hậu quả sẽ phải gánh chịu không hề nhỏ. Ở trong ngôi nhà to lớn, họ phục vụ cô như bị bắt buộc. Một tiếng cũng không chịu thốt lên với cô. Cô lờ mờ đoán nhưng không dám tin, liền kiên quyết kéo một cô gái nhỏ nhất trong đám người hầu tra hỏi.
" Em nói cho chị biết, tại sao họ lại xa lánh chị như vậy?"
Cô gái nhỏ run lẩy bẩy, ngước đôi mắt vô tội lên cầu xin cô:
" Xin chị, xin chị đừng hỏi nữa..."
Huyền càng túm chặt cô gái, nhất định không cho cô ta đi thì cô mới chịu hé răng.
" Ông chủ nói ai mà dám bén mảng tới chị hoặc nói chuyện với chị, duy chỉ một câu thôi cũng sẽ bị trừng phạt! Vậy nên chị tha cho em đi, làm ơn!"
Cô bé nói như van lơn làm Huyền không khỏi kìm lòng xót xa.
Rốt cuộc anh đã làm cái quái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro