Chap 48: Bạn gái mới
Sau một thời gian, mọi thủ tục sang Mỹ của cô đã hoàn thành, chuyến bay đến Mỹ đã khởi hành. Một mình cô đến nơi đất khách, gặp rất nhiều khó khăn. Nhưng vì anh, dù thế nào cô cũng sẽ cố gắng đến với anh.
Đang đi trên đường, bỗng có một đám vô gia cư tiến lại gần cô, Ami sợ hãi:
- Các người định làm gì vậy?
- Dám đi một mình vào buổi tối ở khu này sao?
- Các người tránh ra.
- Đưa tiền, điện thoại, những thứ có giá trị lại, rồi thích đi đâu thì đi.
- Không thể được. Tôi la lên đó.
- Thích thì cứ la lên đi. Để xem có ai giúp được mày.
Bọn họ tiến lại gần cô, Ami sợ hãi:
- Buông tôi ra, không được lấy đồ của tôi. Các người làm gì vậy?
Sau một hồi vùng vẫy, bọn họ đã lấy hết sạch tiền và điện thoại của cô. Ami chỉ biết ngồi khóc:
- Làm sao bây giờ?
Cô vực dậy tinh thần, đi bộ đến đến bệnh viện nơi anh điều trị. Nhưng đến nơi, họ nói anh đã xuất viện rồi. Anh đã chuyển về một căn biệt thự rộng lớn của Jeon gia tại Mỹ. Cô trở nên hoang mang, vì bây giờ tiền cô cũng không có, điện thoại là thứ để liên lạc duy nhất cũng bị cướp mất. Cô trở nên mất phương hướng, phải đi đến đâu mới tìm được anh đây?
Kéo chiếc vali dọc trên đường phố, cô cảm thấy lạc lõng vô cùng. Nhưng quyết tâm tìm anh vẫn không hề thuyên giảm, cô phải tìm bằng được anh.
Ami đi vào một tiệm nướng Hàn Quốc, rất may ông chủ ở đây là người Hàn, cô hỏi chủ quán:
- Ở đây có cần nhân viên cọ vỉ nướng không ạ?
- Không cần.
- Chú ơi, cháu từ Hàn Quốc đến đây, vừa bị cướp hết tiền và điện thoại rồi. Có thể cho cháu làm việc ở đây được không ạ? Cháu cọ vỉ nướng giỏi lắm. Chỉ cần cho cháu một bữa tối thôi ạ.
Ông chủ nghe có vẻ hợp lý, đồng ý cho cô làm việc ở đây hôm nay. Ami vui mừng, xắn tay áo lên bắt đầu công việc. Quán rất đông khách nên vỉ nướng ngày càng nhiều, cô cọ mãi mà vẫn không hết, rã rời hết chân tay, nhưng cô vẫn phải cố.
Sau khi làm xong, cũng đã tối khuya. Cô được ông chủ tốt bụng mời bữa tối thật ngon. Ông chủ thấy cô là người tốt, lại cùng quê, một mình sang Mỹ lại bị cướp, với cô cũng làm được việc, liền đưa một phong bì ra trước cô rồi nói:
- Cầm tiền này mà đi đường. Nhớ cất cho kĩ, ở Mỹ không giống bên Hàn, dễ bị cướp giật lắm.
Ami vui mừng, cúi đầu cảm ơn rối rít:
- Cháu cảm ơn chú. Chú thật tốt, cháu sẽ không bao giờ quên ơn này.
- Ơn nghĩa gì. Đi đường nhớ cẩn thận.
- Dạ cháu biết rồi. Cảm ơn chú cháu đi ạ.
Cô tiếp tục hành trình của mình. Vì trời tối nên Ami đã ghé vào một chỗ nghỉ ngơi. Chỗ này không được tiện nghi cho lắm nên giá khá rẻ. Cô sẽ cố gắng dành dụm số tiền ông chủ cho.
Cứ như vậy, mấy ngày sau cô vẫn chưa tìm được anh. Số tiền ngày càng cạn kiệt, ở nơi cũng toàn là người Mỹ, rất khó có người nhận giúp đỡ cô có một công việc để kiếm thêm tiền.
Bụng cô đã kêu lên vì cả ngày nay cô chưa ăn gì, trời bắt đầu mưa lạnh. Ami ngồi co ro một góc trú mưa. Vừa đói vừa rét, cô như sắp kiệt sức:
- Hắt xì....hình như lại bị cảm rồi.
Sức cô bắt đầu đuối dần, mắt cô không nhìn rõ mọi thứ xung quanh rồi bắt đầu nhắm lại. Cô ngất lịm đi trong trời mưa rét.
Bỗng một người con trai từ đâu đó bước đến, bế cô lên. Ami mơ màng, cô không thể nhìn rõ nữa rồi ngất đi trên tay anh.
Sáng hôm sau, Ami mở mắt ra thì thấy mình đang ở trong một căn phòng sang trọng. Cô thấy thật lạ, không tin nổi vào mắt mình. Bỗng người con trai bước vào, Ami ngạc nhiên:
- Anh Jimin?
Jimin đã liên lạc với mẹ Jungkook, biết cô chưa đến gặp Jungkook, anh đã lo lắng mà bay đến Mỹ để tìm cô. Jimin mang một ly sữa và bánh vào phòng cho cô mà nói:
- Em tỉnh rồi hả?
- Sao em lại ở đây? Mà sao anh lại ở Mỹ?
- Anh không yên tâm nên đã đi tìm em đó. Nếu anh không đến, không biết em sẽ như thế nào nữa.
Ami im lặng, cô nói:
- Em bị mất điện thoại với tiền nên mới như vậy.
- Em ăn sáng đi này, xong còn uống thuốc. Hôm qua em sốt cao lắm.
- Cảm ơn anh.
- Đây là nhà của anh hả?
- Ừm...
- Nhà anh lớn thật đó.
Jimin chỉ cười, rồi lại hỏi:
- Em ăn xong, nằm xuống nghỉ ngơi đi.
- Không được, em phải đi tìm Jungkook.
- Em cứ nghỉ đi. Em khoẻ rồi, anh sẽ đưa em đến gặp Jungkook.
- Không được, em muốn gặp anh ấy ngay.
Jimin đành bất lực:
- Thôi được rồi. Em ăn xong, anh sẽ đưa em đến biệt thự Jeon gặp Jungkook.
Ami vui mừng:
- Cảm ơn anh.
Sau khi ăn xong, cô sửa soạn một chút rồi Jimin đưa cô đến nhà của Jungkook.
Sau khi Jungkook đã khoẻ hơn, ba anh đã quay trở lại Hàn Quốc để điều hành Jeon Thị. Ông Jeon nhờ mẹ anh ở lại Mỹ chăm lo cho Jungkook. Ông Jeon đã không còn bận tâm đến việc yêu đương của anh, vì sau sự việc này, ông nhận ra tình cảm đối với Jungkook rất quan trọng. Jungkook đã liều mạng vì người con gái ấy, cũng để thấy rằng anh yêu cô đến nhường nào. Có lẽ, ông đã sai khi chia cắt tình cảm đẹp đẽ và chân thành ấy của hai người.
Vừa đến Jeon gia, Ami đã nhìn thấy mẹ của anh. Mẹ anh rất vui mừng khi nhìn thấy Ami:
- Con đến rồi sao Ami?
- Vâng. Anh ấy đâu rồi ạ?
- Jungkook vừa đi ra ngoài rồi. Con đã biết chuyện Jungkook chưa?
Ami gật đầu. Mẹ anh nói:
- Tội nghiệp cho con.
- Không sao đâu mẹ. Anh ấy khoẻ lại là tốt rồi. Con sẽ cố gắng để anh ấy nhớ ra con.
- Ừm...cố lên con.
Bỗng một giọng nói cất lên:
- Con về rồi.
Ami vui mừng, là giọng của anh mà. Cô quay lưng lại, nhưng đập vào mắt cô là hình ảnh anh đang nắm tay một cô gái khác vui vẻ bước vào. Cô như bị đứng hình, Jimin và mẹ anh cũng rất ngạc nhiên.
Jungkook thấy cô và Jimin thật lạ lẫm, anh hỏi mẹ:
- Hôm nay nhà mình có khách sao?
- Con không nhận ra Jimin và Ami hả?
- Jimin? Ami? Họ là người yêu hả mẹ?
Jimin liền lên tiếng:
- Jungkook à, là anh Jimin đây. Chúng mình đã rất thân từ khi còn nhỏ, em không nhớ gì sao? Còn cả Ami nữa, tại sao em có thể quên được cô ấy?
Jungkook cố gắng nhớ lại, đầu anh bắt đầu đau hơn.
Ami liền đưa tay lên gương mặt anh, ân cần nói:
- Cứ từ từ thôi anh. Anh không cần cố gắng như vậy.
Jungkook thấy vậy liền nói:
- Cô làm như vậy không sợ Jimin ghen sao?
Ami bất ngờ bị anh gạt tay ra.
Cô gái đi cùng, tên Mina thấy vậy liền tỏ ra quan tâm:
- Anh không sao chứ?
- Không sao.
Jungkook giới thiệu với mẹ:
- Mẹ à, đây là bạn gái của con, Mina. Con đã quen cô ấy từ khi còn nằm viện, bây giờ mới có dịp giới thiệu với mẹ.
Ami như sét đánh ngang tai, hẫng một nhịp. Jimin đứng bên cạnh mà lo lắng cho cô:
- Em không sao chứ?
- Em.....
Ami không thể giữ được bình tĩnh lúc này, cô chạy ra ngoài mà khóc, thực sự cô đã hy vọng anh sẽ nhận ra cô. Nhưng không, anh khiến cô tổn thương khi tay trong tay bên cạnh một người con gái khác.
Jungkook cũng thấy Ami rất lạ, nhưng có vẻ anh không quan tâm cho lắm. Jimin liền chạy theo Ami. Mẹ anh không biết làm thế nào cho phải đây?
————————-Hết chap 48————————
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro