Chap 6 : Là chính em
"Anh yêu em vì em là chính em," câu nói của Pond cứ vang vọng mãi trong tâm trí Phuwin. Sau tất cả những gì đã xảy ra, cậu nhận ra rằng đôi khi, sự cố gắng thay đổi bản thân quá mức để làm hài lòng người khác có thể khiến mình quên đi giá trị thật của chính mình.
Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, mang theo cảm giác ấm áp. Phuwin đứng trước gương, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình. Cậu thầm hỏi: "Mình đã làm đúng chưa? Có phải mình đang cố gắng trở thành một người khác vì sợ rằng mình không đủ tốt?"
Trong công ty, mọi người đã dần quen với việc Phuwin là người yêu của tổng giám đốc. Những lời bàn tán đã lắng xuống, nhưng sự chú ý vẫn luôn hướng về cậu. Điều này khiến Phuwin áp lực, và đôi khi cậu không thể ngừng nghĩ về cách mà mình phải thay đổi để phù hợp hơn với hình ảnh "người yêu của Pond."
Một ngày nọ, Pond ghé qua văn phòng của Phuwin, mang theo hai cốc cà phê nóng. Anh bước vào, đặt cốc cà phê xuống bàn làm việc của cậu và nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng quen thuộc.
"Phuwin, em dạo này bận rộn quá. Anh thấy em không còn cười nhiều như trước nữa," Pond nói, giọng trầm nhưng đầy quan tâm.
Phuwin dừng công việc, quay sang nhìn anh. "Em chỉ muốn trở thành một người tốt hơn, để xứng đáng với anh. Em không muốn mãi là người phải dựa vào anh."
Pond thở dài, kéo ghế ngồi xuống đối diện cậu. Anh nắm lấy tay Phuwin, siết nhẹ. "Em nghe này, anh yêu em không phải vì em hoàn hảo. Anh yêu em vì em là chính em, vì sự đáng yêu, giỏi giang và cả những lúc em làm nũng khiến anh phát điên. Đừng tự ép mình phải thay đổi chỉ vì nghĩ rằng như thế sẽ làm anh vui hơn."
Phuwin im lặng, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay của Pond. "Nhưng em cảm thấy mình yếu đuối quá. Lúc nào anh cũng phải bảo vệ em..."
"Đó là vì anh muốn thế," Pond ngắt lời. "Anh muốn bảo vệ em, muốn che chở em, vì anh yêu em. Nhưng điều đó không có nghĩa là em không mạnh mẽ. Em mạnh mẽ theo cách của riêng em, và anh tôn trọng điều đó."
Tối hôm ấy, Phuwin ngồi trong phòng, nhìn ra bầu trời đêm. Những lời của Pond khiến cậu suy nghĩ rất nhiều. Cậu nhận ra rằng mình không cần phải thay đổi hoàn toàn con người mình để trở thành ai đó khác. Cậu chỉ cần sống đúng với chính mình, mạnh mẽ khi cần và yếu đuối khi muốn.
Sáng hôm sau, Phuwin bước vào công ty với một tâm thế khác. Cậu vẫn tiếp tục công việc với sự nghiêm túc và tập trung, nhưng không còn cố ép bản thân phải làm hài lòng tất cả mọi người. Cậu cười nhiều hơn, thoải mái hơn, và quan trọng nhất, cậu cảm thấy tự do hơn khi được là chính mình.
Pond, từ xa, dõi theo cậu với ánh mắt đầy tự hào. Anh biết rằng Phuwin đã hiểu ra điều quan trọng nhất: cậu không cần phải thay đổi vì bất kỳ ai, kể cả anh.
Buổi chiều hôm đó, khi cả hai ngồi cùng nhau trong phòng làm việc của Pond, Phuwin bất ngờ nắm lấy tay anh.
"Cảm ơn anh, Pond. Vì đã giúp em nhận ra rằng em không cần phải thay đổi để trở thành một phiên bản hoàn hảo. Em chỉ cần là chính em, và điều đó đã đủ rồi."
Pond mỉm cười, ánh mắt anh dịu dàng như ánh nắng buổi chiều. "Phải, vì em là Phuwin. Và với anh, không ai có thể thay thế em được."
Họ ngồi bên nhau, không cần nói thêm gì nữa. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều hiểu rằng tình yêu thực sự không phải là ép buộc ai đó thay đổi, mà là chấp nhận và yêu thương họ vì con người họ vốn dĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro