Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

☆, Ổ khóa thứ năm

          Edit + Beta: Choco

Hình Thiên ăn cơm nhà người, lại quan tâm đến nửa người dưới của người ta, thấy thời gian không còn sớm nữa cũng nên đi, "Tôi về trước, hắc hắc, cảm ơn đã mời."

          Lăng Hi Nghiêu cũng không giữ lại, tiễn cậu ra khỏi cổng, vừa mới ra ngoài Hình Thiên trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: Ngọa cái tào.

          Cậu đang đứng trước cửa nhà số mười sáu, cái xe quảng cáo vốn đang đỗ ở đó, vậy mà lúc này không cánh mà bay.

          Khu Thịnh Đức Gia tùy tiện lấy một cái xe cũng là mấy trăm vạn, lấy cái xe cà tàng của cậu để làm gì?

          Cuối cùng là Lăng Hi Nghiêu nhắc cậu, "Tiểu Thiên sư phụ, lúc cậu đi vào... có khóa xe không?"

          Hình Thiên vỗ gáy, cậu vốn định mở khóa cho bà lão xong sẽ đi luôn, ai ngờ mở khóa xong là đi ăn cơm, khóa xe tất nhiên là quên mất.

          Bất quá cứ cho là vậy, khu Thịnh Đức Gia không phải nổi tiếng là khu nhà khép kín sao? Sao trộm có thể thoải mái vào đây lấy mất xe cậu chứ?

          Lăng Hi Nghiêu chạm vào cánh tay cậu, hướng nhà bên chỉ, Hình Thiên cũng phát hiện, cửa nhà số mười sáu mở toang, có thể nhìn rõ đèn trong phòng.

          "Đây không phải thói quen của bà ấy," Lăng Hi Nghiêu cẩn thận lắc đầu, hai người nhìn nhau.

          Hình Thiên hiểu ý, hai người cùng lúc chạy tới, một người chạy vào phòng, một người vì thói quen nghề nghiệp mà đứng ở cửa ra vào —— khóa không có dấu vết bị phá, nếu không phải do dùng chìa khóa mở, nhất định cũng là một cao thủ phá khóa giống cậu.

          Hình Thiên đứng đây suy nghĩ, chợt nghe Lăng Hi Nghiêu từ bên trong gọi cậu. Cậu chạy vào trong, thấy bà lão té xỉu trên mặt đất, trong phòng bị lục lọi đến lung tung lộn xộn, hiển nhiên là bị trộm.

          "Không thể nào, tôi vừa mới đổi khóa," Hình Thiên có cảm giác cực kỳ không xong.

          Vẫn là Lăng Hi Nghiêu bình tĩnh, nhanh chóng báo cảnh sát gọi xe cứu thương, Hình Thiên phải cùng Lăng Hi Nghiêu luôn ở bên cạnh trông, cho tới khi bà lão thoát khỏi nguy hiểm.

          "Tôi buổi chiều còn cùng bà ấy nói chuyện, nói sẽ không sao, ai biết vừa đêm lại xảy ra chuyện," Hình Thiên ngồi ngoài phòng bệnh, có chút uể oải.

          "Đây không phải lỗi của cậu," Lăng Hi Nghiêu an ủi, "Hơn nữa sự thật còn chưa điều tra xong."

          Cảnh sát tới hỏi khẩu cung của hai người, Hình Thiên vẫn luôn quan tấm đến chuyện cái xe của mình.

          "Anh cảnh sát, anh xem xe tôi còn có thể tìm lại không?"

          "Chúng tôi sẽ cố hết sức," Cảnh sát dùng giọng điệu chính phủ đáp.

          Vừa nghe tới mấy lời này Hình Thiên đã cảm thấy như đùa, là một người mỗi ngày đi làm phải dùng tới xe như cậu, hiện tại khổ nhất là không biết ngày mai đi làm thế nào, cũng không thể đi xe buýt phá khóa đi?

          Nhìn bộ dáng buồn rầu của cậu, Lăng Hi Nghiêu cũng đoán ra một chút, "Nếu không cậu có thể mượn xe tôi một thời gian."

          "A?" Hình Thiên hoảng sợ, "Vậy không ổn đâu."

          "Không sao, tôi còn một chiếc xe nữa, tôi có thể dùng nó."

          Hình Thiên nghĩ nghĩ, vẫn thấy không ổn, "Vẫn là bỏ đi, xe anh rất quý, nhỡ xảy ra chuyện gì tôi không đảm đương nổi. Lại nói, cái xe kia là biển hiệu sống, đi đâu cũng dùng nó để quảng cáo, tôi còn muốn nghĩ biện pháp."

          Lăng Hi Nghiêu không nói thêm nữa, Hình Thiên nghĩ đều là mượn đại một cái xe, tùy tiện dán tờ quảng cáo lên đó.

          Bất quá đêm nay không còn cách nào khác, Lăng Hi Nghiêu hỏi địa chỉ nhà Hình Thiên, tự mình chở cậu về, còn nhớ rõ cách liên lạc của cậu.

          Hình Thiên cũng là lần đầu tiên nhận danh thiếp của đối phương, lần đầu tiên là thấy cái JJ của đối phương, sau mới biết tên người ta, nói vậy cũng có chút kỷ niệm ý nghĩa.

          Sau khi về nhà cậu thử gọi mấy cuộc điện thoại, đầu dây bên kia không phải đi ngủ tắt máy thì là quá muộn không nhận điện thoại, chỉ có một người nhận máy, nhưng lại không may xe đã có người khác mượn.

          Hình Thiên biết gọi tiếp cũng vô dụng, đơn giản chờ trời sáng rồi tính tiếp.

          Ngày hôm sau, trên lầu nhà Hình Thiên, trước cửa có một chiếc xe rất bắt mắt.

          Đó là một chiếc xe công sở màu đen, trần xe cùng thân xe dán hai cái quảng cáo mở khóa, có dòng chữ nếu việc thì có thể tìm đến, bên cạnh còn có số điện thoại.

          Số điện thoại kia nhìn thế nào cũng thấy rất quen, giống số của cậu...

          Một người bước ra từ ghế lái, không pahir Lăng Hi Nghiêu thì là ai, anh đứng ở ven đường nhìn Hình Thiên đang nghẹn họng trân trối cười cười, "Suốt đêm tìm người dán, may mà kịp, không làm Tiểu Thiên sư phụ chậm trễ công việc chứ?"

          Hình Thiên chớp chớp mắt, ngốc hồ hồ mà lắc đầu.

          "Vậy là được rồi," Lăng Hi Nghiêu như là yên lòng, Hình Thiên như vừa hồi hồn mà nhảy dựng lên.

          "Anh làm cái gì vậy?" Hình Thiên kêu lên.

          "Công việc của Hình Thiên sư phụ, không có xe sẽ không tiện đi? Chiếc xe này hẳn là có thể quảng cáo," Lăng Hi Nghiêu nhìn trái phải nói.

          "Tôi không nói cái này! Đi mở khóa thôi, đây cũng là quá xa xỉ rồi?!"

          "Xe sao, nhưng chỉ là đi thay bộ dụng cụ thôi mà, nếu Tiểu Thiên sư phụ không thích, tôi mang xe kia dán nốt nhé?"

          Hình Thiên chớp mắt nửa ngày, cậu hiện tại không gấp dùng xe, đối phương chủ động cho cậu mượn, cậu không lấy, đối phương dán quảng cáo hết lên xe rồi đến cho cậu mượn... Vậy cậu còn có thể từ chối sao?

          "Không! Thích! Ai nói tôi không thích?"

          Cậu nhảy đến trước xe, "Tôi vô cùng thích, nhìn xem có ai lái cái xe này đi mở khóa giống tôi chứ, ai có thể so với tôi chứ?"

          Lăng Hi Nghiêu cười đem chìa khóa qua, Hình Thiên hưng phấn nhận lấy, cầm trong tay xong lại sửng sốt một lúc lâu.

          "Nhưng mà xe này tôi không biết lái?"

          "Vậy tôi dạy cậu lái?"

          Hình Thiên kinh ngạc, "Anh không phải đi làm sao?"

          "Hôm nay là cuối tuần."

          Hình Thiên nghĩ, công việc của cậu cho dù cuối tuần cũng như ngày thường, cho nên có thói quen quên mất có cuối tuần.

          "Đi thôi," Cậu vui vẻ ngồi vào ghế lái, xe tốt đúng là xe tốt, ngồi vào có cảm giác thật thoải mái.

          Xe tuy cao cấp hơn mấy cấp, cách lái xe ngược lại lại giống nhau, Hình Thiên chỉ lái một lúc là quen, trước khi Tiểu Lý gọi điện tới, cậu đã đi vòng quanh khu đông đúc vài lần.

          "Anh Tiểu Thiên, chú Lưu không đến làm, anh cũng không đến làm, công ty chúng ta rốt cục có còn mở cửa không vậy?"

          "Em thì biết cái gì," Hình Thiên một tay lái xe một tay nghe điện thoại nói, "Anh đang đi quảng cáo cho công ty, có phải sáng nay điện thoại gọi đến đặc biệt nhiều?"

          Tiểu Lý đầu dây bên kia khinh bỉ, đáng tiếc cậu không nhìn thấy, "Anh nghĩ chúng ta là quán ăn chắc, vừa đi quảng cáo đã có khách hàng gọi tới? Chỉ khi nào khách có nhu cầu mới gọi anh không phải sao?"

          "Cho nên anh hiện tại đang làm tăng tiêu thụ a, tuy họ tạm thời không cần ta, nhưng lúc hữu dụng sẽ nhớ đến," Hình Thiên nhìn ven đường đã có không ít người đánh giá chiếc xe này, ung dung thản nhiên thả chậm tốc độ, để người ta nhìn rõ một chút.

          Tiểu Lý không tin, "Ai, không nói mấy chuyện tào lao nữa, có việc, ta nhắn địa chỉ qua cho anh nhé?"

          "Được... À không cần," Hình Thiên mở loa điện thoại, "Em đọc luôn địa chỉ đi, đọc ta chút."

          Tiểu Lý không hiểu cậu định làm cái gì, đơn giản cứ làm theo, đọc lớn địa chỉ một lần qua điện thoại.

          Đầu bên kia, Hình Thiên đặt di động ở trước máy dò đường tự động trên xe, bộ phận dẫn đường nhận giọng Tiểu Lý, nhanh chóng tìm đường.

          Giọng nói ôn nhu của nhân viên dò đường vang lên, "GPS đã định vị, hiện tại giúp ngài tìm đường... Đã tìm thấy, xin hãy trả lời xác nhận."

          Hình Thiên đắc ý dào dạt trả lời, "Xác nhận."

          "Hệ thống tự động dẫn đường đã bật, mời đi thẳng tám trăm mét rồi rẽ trái..."

          Hình Thiên chơi đến bất diệc nhạc hồ, Lăng Hi Nghiêu ngồi một bên không chỉ dung túng cậu càn quấy, thường thường còn nhắc nhở một chút, sợ cậu chơi đến quên lái.

          Nháy mắt đã tới nơi, lần này nơi cần giúp đỡ là một căn nhà buôn bán ngay sát đường, chủ nhà nhìn thấy cái xe dán quảng cáo mở khóa đỗ trước nhà mình, kinh ngạc nghẹn họng nhìn trân trối.

          "Đại ca, công việc làm ăn rất được nhỉ..." Hắn nói với Hình Thiên nhìn rõ ràng nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều, không kìm được mà gọi đại ca.

          Hình Thiên như không có gì mà ừ một tiếng, "Đây là cửa cần mở?"

          "Nha," Đối phương đáp, "Lúc trước vì để phòng trộm, mua đến ba cái khóa an toàn, kết quả tôi hiện tại làm mất chìa không mở được, anh có mở được không?"

          Hình Thiên không đáp, xoay người vứt cho người đằng sau ánh mắt ra hiệu, Lăng Hi Nghiêu lập tức hiểu ý mà bước xuống từ ghế phó lái, một tay xách túi đồ, tay kia cầm một tờ giấy bảo đảm.

          "Đây là giấy phép mở khóa, mời ngài xem qua một chút."

          Người xin giúp đỡ thấy người vừa xuống xe áo mũ chỉnh tề, diện mạo bất phàm, thấy thế nào cũng không giống người đi theo giúp việc, chẳng lẽ mình hiểu lầm, người vừa rồi là học nghề, vị này mới là chính chủ?

          Hắn cẩn thận xem tên trên tờ giấy, "Ra là Hình sư phụ, vậy làm phiền ngài."

          Lăng Hi Nghiêu mỉm cười, cũng không sửa lại, lập tức đem dụng cụ vào tay Hình Thiên, "Mời quay đi chỗ khác một chút được không?"

          "A? A..." Người xin giúp đỡ xoay người sang chỗ khác, lại nhìn thấy Lăng Hi Nghiêu cũng cùng lui ra, vừa định mở miệng hỏi, chợt nghe phía sau truyền đến một câu, "Mở."

          Hắn kinh ngạc quay đầu, phát hiện người vừa mở khóa là vị mình tưởng là đồ đệ kia, hơn nữa tốc độ mở khóa làm hắn nghi ngờ cửa nhà mình có bị khóa thật hay không.

          Thấy bộ dáng khiếp sợ của hắn, Lăng Hi Nghiêu tới đứng cạnh Hình Thiên, giới thiệu, "Vị này mới là Hình sư phụ."

          "A? A..." Đối phương a nửa ngày, cuối cùng nghẹn một câu, "Hình sư phụ quả thật là, tuổi trẻ tài cao, không thể đánh giá người qua tướng mạo."

          Hình Thiên giả bộ ép hơi thở, cậu thản nhiên vuốt cằm, không thèm quay đầu lại mà lên thẳng xe, này mà trong thời cổ đại, nghiễm nhiên là một bộ dáng khí chất thiếu hiệp võ công vô địch mà đơn độc.

          Lăng Hi Nghiêu thu tiền rồi phát danh thiếp, lại lễ phép tạm biệt đối phương, sau mới cùng Hình Thiên lên xe. Người xin giúp đỡ nhìn theo sau họ rời đi, vẻ mặt đầy khâm phục.

          Đi trên đường, khí chất lạnh lùng cao nhã của Hình Thiên hoàn toàn mất sạch, cậu vuốt tay lái, ngửa tới ngửa lui, cười như nắc nẻ. Đây là lần giả vừ cậu thấy vui nhất, Lăng Hi Nghiêu cũng tuyệt đối phối hợp cùng cậu thêu hoa dệt gấm, quả thực so với chú Lưu còn cao hơn mấy bậc.

          "Chơi vui vậy sao?" Lăng Hi Nghiêu bị nhiễm vui vẻ của cậu, cũng cười hỏi.

          "Sảng khoái vô cùng," Hình Thiên giống như còn chưa cười xong, "Anh mỗi ngày không làm cái này, không hiểu được đâu."

          "Cậu đã thích vậy, thì mượn mấy ngày luôn đi," Lăng Hi Nghiêu lấy ra một tờ phiếu, "Đây là phiếu đổ xăng, đến đâu cũng có thể dùng."

          Hình Thiên nhìn phiếu có chút do dự, "Tôi đã mượn xe của anh, còn dùng phiếu đổ xăng thì không tốt đâu?"

          "Không sao, phí tôi dùng do công ty trả, cậu không cần lo lắng."

          Hình Thiên vừa nghe thấy có thể chi trả, không cần từ chối nữa, vô cùng vui vẻ nhận lấy, "Vậy thật cảm ơn, về sau nếu anh cần phá khóa, tôi sẽ không lấy tiền của anh."

          Lăng Hi Nghiêu cười cười, "Vậy tôi sẽ năng quên mang chìa khóa."

          "Mỗi ngày anh không mang cũng được," Hình Thiên mở loa trên xe, loa âm thanh nổi như trong rạp chiếu lập tức vang khắp xe, cậu ngâm theo điệu nhạc, tiếp tục theo hướng định vị chỉ dẫn lái đi, đi tiếp đến địa chỉ tiếp theo.

          Lời tác giả: Biết vì sao tôi không viết truyện này thành trường văn không?

          Công rất 2... ( đúng vậy, công thật sự rất 2...=)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammei