Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

☆, Ổ khóa thứ ba

          Edit + Beta: Choco

Lúc này sắc mặt Lăng Hi Nghiêu không tốt lắm, Hình Thiên vội vàng an ủi anh, "Đừng lo, chỉ là vấn đề nhỏ, lập tức có thể thử lại."

          Lăng Hi Nghiêu vẫn không khỏi lo lắng, "Thật không?"

          "Thật, đến két sắt tôi còn mở được, đừng nói đến cái này, vừa rồi chỉ là sơ suất thôi."

          Cam đoan của Hình Thiên làm Lăng Hi Nghiêu yên tâm một chút.

          "Ừm, anh có cái kìm nào không?" Hình Thiên thử dùng tay rút thanh sắt bên trong ra, phát hiện không rút được, rốt cục hiểu vì sao thanh sắt đứt, ra là kẹt bên trong.

          "Có, tôi đi lấy," Vừa định đi, anh đã bị Hình Thiên kéo lại.

          "Cái này thì sao, cứ để tôi đi lấy được rồi," Hình Thiên ngượng ngùng nói.

          Bị cậu nhắc mới nhớ ra, Lăng Hi Nghiêu cũng ý thức được tình trạng hiện tại của mình, ngượng ngùng.

          "Ngay trong ga ra, có một thùng dụng cụ."

          Hình Thiên theo chỉ dẫn của anh đi tới ga ra, đây là ga ra đôi, bên trong có hai chiếc xe, một chiếc là xe đi làm, bên cạnh là một chiếc SUV, cả hai đều màu đen.

          Thùng dụng cụ màu đen vàng xen kẽ vô cùng bắt mắt, Hình Thiên liếc mắt một cái liền tìm thấy, dụng cụ bên trong cũng toàn đen với vàng, từ lớn đến nhỏ được sắp xếp theo thứ tự chỉnh tề, chủng loại cũng đầy đủ hết, thường dùng đến lẫn không thường dùng, trên cơ bản đều có.

          Hình Thiên rút ra một cái kìm nhọn rồi chuẩn bị quay lại, đã bị một vật khác trong ga ra hấp dẫn.

          Đó là một đoạn xích sắt rất lớn và thô, một đầu được cố định tại chân tường ga ra, một đầu khác nối với một cái vòng bọc da trâu màu nâu, trên vòng khảm hai hàng đinh tán chỉnh tề, cũng treo trên vách tường.

          Đây là lần thứ tư Hình Thiên đến nhà Lăng Hi Nghiêu, chưa từng thấy trong nhà nuôi chó, muốn dùng dây xích to như vậy để xích chó, chắc phải là một con chó rất lớn.

          Hình Thiên sợ Lăng Hi Nghiêu đợi lâu, cầm cái kìm rất nhanh trở về, Lăng Hi Nghiêu ngồi trên sa lông đã mặc lại quần ngủ, thấy cậu quay lại, một lần nữa cởi ra.

          Hình Thiên nhìn trần nhà, đây là lần đầu tiên có đàn ông cởi quần trước mặt mình, còn cởi đến ba lần, chuyện này mà đồn ra ngoài, cậu nhất định bị bọn bạn cười chết.

          Anh bạn nhỏ của Lăng Hi Nghiêu nhìn qua yên tĩnh đi không ít, Hình Thiên không muốn lại thành con thiêu thân, nắm chặt thời gian, dùng kìm kẹp lấy cuối thanh sắt, một chút rồi một chút dùng lực rút nó ra, lại cầm một thanh sắt khác, thử độ cứng trước rồi mới lần thứ hai cho vào.

          Lần này so với lần trước hiển nhiên thuận lợi hơn nhiều, chủ yếu do cảm xúc của Hình Thiên đã được thả lỏng, cậu còn có tâm tư nói chuyện phiếm cùng Lăng Hi Nghiêu, "Nhà anh nuôi chó sao?"

          Lăng Hi Nghiêu nhất thời không kịp phản ứng, "Hả?"

          "Tại tôi thấy trong ga ra nhà anh có xích."

          Hình Thiên nói xong câu đó, Lăng Hi Nghiêu nửa ngày không lên tiếng. Hình Thiên đang mở khóa, đột nhiên thấy không đúng, động tác tay dừng lại, cứng ngắc ngẩng đầu, quả nhiên thấy biểu tình của Lăng Hi Nghiêu rất mất tự nhiên, bắt gặp ánh mắt của Hình Thiên, lập tức bối rối quay đầu đi chỗ khác.

          Hình Thiên vẻ mặt dại ra, từ sau khi vào căn phòng này, tam quan của cậu liên tục xuất hiện thứ mới, Hồi nhỏ cậu được sư phụ dạy, thế gian thiên kỳ bách quái, loại người gì cũng có, nhưng người này cùng vẻ bên ngoài có nhất thiết phải khác biệt lớn đến vậy không?

          Cậu nghĩ vậy, trên tay dùng thêm chút sức, tiếng khóa mở vang lên, ác mộng suốt nửa tháng của Lăng Hi Nghiêu giờ khắc này cuối cùng cũng đặt một dấu chấm.

          Lăng Hi Nghiêu ngồi trên ghế thở phào một hơi, từ sau lúc phát hiện mất chìa khóa, anh mỗi ngày đều dài như một năm, Hình Thiên chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của anh, mà cũng chính cọng rơm này đã từng đẩy anh xuống đáy biển, làm anh chút nữa ngạt thở mà chết, nhưng lại rất nhanh lương tâm cậu nhận ra, quay lại cứu anh.

          Lăng Hi Nghiêu không biết nên biểu lộ cảm kích như thế nào, không những giúp anh mở khóa, Hình Thiên còn cứu mạng anh, giúp anh gỡ bỏ trói buộc, chuyện đầu tiên, chính là lấy ví, đem một đống tiền mặt bên đưa hết cho Hình Thiên.

          "Không không không, nhiều quá," Nhìn đống tiền mặt kia, Hình Thiên nói thế nào cũng không chịu nhận, "Anh trả tiền mở ba cái khóa kia cho tôi là được rồi."

          "Hình sư phụ, ngài có đại ân đối với tôi, ngài không nhận, tôi thật sự rất khó sử."

          Dù Lăng Hi Nghiêu nói như vậy, Hình Thiên vẫn kiên trì không chịu nhận, hai người đưa đẩy nửa ngày, Hình Thiên chủ động lui một bước, nhận số tiền trong tay đối phương, tùy tay rút một xấp trong đó, phần dư bỏ lại trên bàn trà.

          "Chừng này, chừng này chắc chắn là thừa rồi, phần dư coi như tiền boa thêm đi, cảm tạ của anh tôi nhận, mở khóa vốn là công việc của tôi."

          Thấy cậu làm vậy, Lăng Hi Nghiêu cũng chỉ đầy buông tha, tiễn cậu một đường ra tới cửa lớn, còn chủ động mở cửa xe cho Hình Thiên.

          Hình Thiên lên xe, nghĩ đến điều gì, quay lại nói, "Đúng rồi, chuyện kia..."

          "Có việc gì ngài cứ nói."

          "Là ngày hôm qua, tôi nói cái kia... Anh không cần để trong lòng," Hình Thiên thật sự không biết cách giải thích thế nào, mấy lời nói mơ hồ này nói ra, mong là Lăng Hi Nghiêu có thể nghe hiểu.

          Quả nhiên Lăng Hi Nghiêu đầu tiên là sửng sốt, sau đó mỉm cười.

          "Cám ơn," Anh nói.

          Hình Thiên gật đầu, lái xe đi, đi được một đoạn, còn nhìn vào gương thấy Lăng Hi Nghiêu vẫn đứng đó.

          Lúc cậu quay lại công ty, Tiểu Lý cũng vừa tới không lâu, thấy Hình Thiên so với ngày hôm qua như hai người hoàn toàn khác biệt, biết chắc cậu đã giải quyết xong chuyện phiền não.

          "Tiền ngày hôm qua, anh lấy lại rồi," Hình Thiên đem tiền từ chỗ Lăng Hi Nghiêu đưa hết qua, công ty bọn họ nhỏ, Tiểu Lý ngoài làm nhân viên tiếp khách, còn kiêm luôn chức kế toán.

          "Nhiều vậy?" Tiểu Lý nhận lấy đếm, "Anh mở cái gì vậy?"

          "Ách, một cái cửa chống trộm, một cái két sắt, tiền dư là cho thêm," Hình Thiên đặc biệt giấu đi cái thứ ba.

          Tiểu Lý đếm đúng số tiền xong, đưa trả lại Hình Thiên, "Tiền thêm anh giữ đi, không nhập vào sổ, không hổ là khu Thịnh Đức Gia, tiền boa mà cũng nhiều như vậy."

          Hình Thiên nhìn só tiền dày trong tay, nghĩ là duyên phận với khu Thịnh Đức Gia hẳn tạm thời sẽ không phải tới đó một thời gian, không nghĩ cậu lại một lần nữa xuất hiện ở cái nơi quen thuộc này, so với dự đoán của cậu còn sớm hơn nhiều lắm.

          Thậm chí còn... Từ nhà Lăng Hi Nghiêu rời đi ngay chiều hôm sau.

          Ánh mắt nhìn cậu của bảo vệ như nhìn thấy quỷ, "Sao lại là cậu?"

          "A a," Hình Thiên nhìn sổ ghi chép trong tay hắn đang run rẩy, "Lần này không phải số mười bốn, là số mười sáu, làm phiền xác nhận lại."

          Bảo vệ gọi điện thoại, lúc này mới để cậu vào, Hình Thiên lập tức đi hướng nhà Lăng Hi Nghiêu, nhà mười sáu, hẳn là cách nhà mười bốn không xa.

          Kết quả không ngoài dự đoán của Hình Thiên, hai nhà này không cách nhau quá xa, chúng căn bản là cách vách.

          Trước nhà mười sáu là một bà lão, vừa thấy Hình Thiên đến đã bắt đầu nói.

          "Ai, nười già, trí nhớ đúng là không tốt, ra ngoài mua đồ mà cũng quên mang chìa khóa, ai nha cháu nói phải làm sao đây?"

          Hình Thiên trấn an bà, "Không sao đâu bà, cháu mở ngay cho bà đây, rất nhanh thôi."

          "Thật sự mở được sao?" Bà lão thấy cậu còn nhỏ tuổi, tuyệt không yên tâm, "Cửa nhà ta rất chắc, nói là cái gì, cái gì cái gì chất lượng chứng thực."

          Hình Thiên vui vẻ, "Bà yên tâm đi, bà nhìn này, đây là giấy phép mở khóa của cháu, do cục công an cấp."

          "Ôi," Bà lão vội xua tay, "Mắt của ta, đã sớm không nhìn thấy chữ nhỏ như vậy. Cậu cứ mở được là tôi tin."

          "Vậy đi," Hình Thiên cất giấy phép, xách túi đồ đi tới cửa chính.

          "Kể ra thì, cậu đi cái xe này tới đây nhiều lần thật đấy, dãy số cũng dễ nhớ, toàn là 8, hai ngày trước cậu đỗ trước cửa nhà bên cạnh, ta một chút đã nhớ kỹ, không nghĩ hôm nay phải gọi đến... Nha, cậu nói sao lại trùng hợp vậy chứ?"

          "Là vậy đi," Hình Thiên lấy dụng cụ ra, "Bà ơi, bà xoay người qua bên kia một chút."

          "A? Làm gì?"

          "Chỉ là xoay người thôi."

          Bà lão không hiểu, "Vì sao?"

          "Đây là đặc điểm nghề của bọn cháu, lúc làm không thể để người khác nhìn."

          "A? Nhưng là... nhà ta..."

          Bà lão thoạt nhìn vẫn không yên tâm, Hình Thiên biết giải thích cách mở khóa với bà rất khó, dù sao mắt bà cũng không tốt, hẳn là cũng không nhìn ra cách thức, cũng an tâm xuống.

          "Không cần nữa, bà cứ đứng đó đi, cháu mở đây." Hình Thiên hơi nghiêng người che đằng trước, trong lúc nói chuyện đã mở xong khóa.

          "A, được..." Bà lão còn chuẩn bị chờ cậu mở khóa, không nghĩ cậu lại lui sang một bên, cửa mở.

          "Được rồi, bà xem xem."

          Bà lão ánh mắt mở lớn, "Nhanh như vậy?"

          "A."

          "Cửa nhà chúng ta, kém như vậy sao?"

          Phản ứng như vậy, Hình Thiên thấy qua rất nhiều, mỗi lần cậu đi mở khóa cho người ta, đối phương lại sợ hãi kỹ thuật của cậu, nghi ngờ chất lượng cửa nhà mình, cậu cũng chỉ giải thích một lượt, "Loại khóa này rất an toàn, người bình thường muốn mở cũng không ra, bà đừng lo."

          "Nhưng cậu không phải chỉ nháy mắt là mở ra rồi sao? Nếu bọn trộm cũng giống vậy, này, này phải làm sao?"

          Hình Thiên thấy buồn cười, "Bà à, bà sống ở nơi này, toàn khu được bảo vệ nghiêm ngặt, bọn trộm không vào được đâu, đừng nói đến mở cửa."

          "Không được," Bà lão vẫn không yên lòng, "Cậu mở dễ dàng như vậy, ta lo lắng, buổi tối cũng không ngủ được, nếu không... nếu không cậu đổi khóa cho ta đi."

          "A?"

          "Cậu không phải cũng có thể đổi khóa sao?"

          "Đúng là có thể... nhưng ổ khóa này vẫn còn dùng rất tốt, không cần đổi."

          "Không được, cậu không đỏi khóa ta lo lắng, cậu đổi cho ta cái khóa cậu không mở được."

          Hình Thiên cười khổ, "Bà à, bà đổi khóa gì cháu cũng có thể mở."

          "Vậy đổi cái rắn chắc đi, cậu hẳn cũng phải mở mất nửa ngày."

          Hình Thiên không còn gì để nói, sớm biết vậy đã cọ cọ xát xát một lúc rồi mới mở, mở quá nhanh cũng không phải là chuyện tốt.

          Bà lão lại kiên trì, Hình Thiên cũng chỉ đành mang mấy cái khóa trên xe xuống, bà lão chọn cái nào mà bà thấy phức tạp nhất.

          "Cái này cậu mở mất bao lâu?"

          "...Năm phút," Hình Thiên hăng hái nói.

          "Ai," Xem ra thời gian như vậy vẫn chưa làm bà hài lòng, "Được rồi, đổi cái này đi."

          Hình Thiên lấy vặn vít bắt đầu đổi khóa cho bà, bà lão cũng không nhàn rỗi, luôn ngồi cạnh Hình Thiên nói chuyện trong nhà, Hình Thiên nhìn ra, bà hẳn rất buồn, muốn tìm một người nói chuyện.

          "...Căn nhà này là chồng ta để lại, ta một mình sống ở đây thì quá lớn, dọn ra ngoài lại luyến tiếc, dù sao cũng đã ở lâu như vậy."

          "Con bà đâu?" Hình Thiên thuận tiện nói chuyện với bà.

          "Ai, đừng nói nữa," Nói đến đây bà lão liền tức giận, "Ta đúng là nuôi một đứa con bất hiếu, cái gì cũng không biết chỉ biết bại gia, chưa bao giờ về nhà, đã về nhà là lại đòi tiền, không chút tiền đồ, cha nó chính là bị nó làm cho tức chết, ta cũng sắp tức chết rồi."

          Hình Thiên thay được một nửa, cậu tay không đập hai cái, không chuyển động. (đoạn này không hiểu là đập cái gì, QT không dịch là "bài" không có giải nghĩa "")

          "Bà ơi, bà có cái búa hay cái gì tương tự không?"

          Bà lão lắc đầu liên tục, "Ta không có, có ta cũng không biết dùng."

          Vậy phải làm sao giờ, Hình Thiên gãi đầu, "Nếu không cháu đi nhà bên hỏi mượn?"

          "Ừ, Tiểu Lăng Tử nhà bên đúng là đứa nhỏ ngoan."

          "Tiểu gì kia?" Hình Thiên vui vẻ.

          "Tiểu Lăng Tử a, nó họ Lăng, cậu không phải là không biết đi?"

          Hình Thiên lắc đầu, cậu thật sự không biết.

          "Tiểu Lăng Tử là người tốt, ta mỗi lần tới nhờ giúp, không nói hai lời liền tới giúp, so với con ta không biết tốt hơn bao lần, cậu hỏi mượn nó, nó nhất định cho mượn."

          "Được, vậy bà đợi cháu một chút, nếu không bà vào phòng ngồi đợi, xong nhanh thôi."

          "Ai, ta không phiền." Bà lão nhìn Hình Thiên chạy sang nhà bên, trong miệng lẩm bẩm lầu bầu, "Đó cũng là một đứa nhỏ ngoan, sao nhà người khác lại có nhiều con ngoan như vậy, chỉ có nhà mình... Ai."

          Lời tác giả: Vì thế tôi lại cùng người ta đánh cược lần nữa, đặt cược là nếu tôi thắng, hứa hẹn lúc thua lần trước xóa bỏ.

          Tôi nắm chắc, lần này, nhất định thắng.

          Sau đó người kia nói, không cược.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammei