
32
Thùy Trang ngồi dậy, mấy tháng nay cũng đã quen dần, trái tim vẫn đau không nguôi ngoai chỉ là nước mắt không tuôn rơi nhiều như lúc đầu nữa. Nàng không thích khóc cũng không muốn buồn, vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến bảo bảo...
Hôm nay lại đi dạo trên phố, bước chân của nàng rất chậm vì mang thai vào giai đoạn cuối nên bụng đã to rất to, bên cạnh còn có hầu gái dìu nữa.
Nàng thường ghé những chỗ nàng và cô trước đây ghé qua, nhìn thật lâu...như lại được thấy Lan Ngọc ngây ngốc nhìn nghệ nhân khắc chữ gỗ lên mà khẽ há cả miệng ra kinh ngạc, hay cô chỉ tay khắp nơi hỏi nàng đó là cái gì, kia là cái gì, phải chơi làm sao, và cả việc cô ngồi bệch xuống cái ghế nhỏ của người bán đồ ăn vặt bên vỉa hè, ăn thật nhiều thật nhiều thịt xâu mà không chớp mắt.
Thật ra cô là một tên tổng tài rất ngốc, kém kỹ năng sống như vậy, chỉ thích treo vẻo mặt lạnh nhạt lại tự cao với nàng, luôn bảo không thèm nhưng thật ra thứ cô tỏ ra không cần nhất, mới là thứ cô để ý nhất.
Lúc trước mới kết hôn, cô luôn bảo nàng và bảo bảo không xứng, luôn tỏ ra bất cần, không quan tâm, thậm chí như một kẻ hỗn đản, vô nhân tính...nhưng ai biết, nội tâm cô vẫn luôn đấu tranh, trong tận cùng tâm hồn vẫn luôn khao khát gia đình nhỏ này của cô....
Thùy Trang nhìn những xâu thịt bắt mắt trên vĩ nướng, nàng mỉm cười, nói khẽ: "Mình trở về thôi..."
Buổi chiều hôm đó, phải chăng là buổi hẹn hò đầu tiên của của hai người...
Nhưng nàng còn muốn đi xem phim, còn muốn đi chơi công viên nữa... nàng muốn Lan Ngọc bù cho mình, muốn cô bù cho nàng lắm...
Ngày Thùy Trang sinh.
"Ninh thiếu phu nhân...cố lên...cô cứ dùng sức, cứ xem như dùng hết sức đánh người cô ghét nhất!"
Ngoài phòng sinh, ba mẹ Ninh lượn qua lượn lại lo lắng không ngừng.
"A... Ninh Dương Lan Ngọc....đau quá... chị ghét em! Chị ghét em!"
Trên hành lang có vài y tá tới lui, một chiếc xe lăn được đẩy một bệnh nhân đi ngang phòng sinh đúng lúc nghe được tiếng thét gần như rống lên chửi này, bất giác môi người này cũng cong lên một nụ cười tuyệt đẹp, lắc lắc đầu ngán ngẩm nhìn ba mẹ Ninh đang lo lắng đến quéo hết cả tâm tư, nhưng rất nhanh chiếc xe đã được y tá đẩy đi xa dần, rồi khuất bóng ở ngoặc hành lang kế tiếp.
Vài người bệnh nhân khác cũng lác đác qua lại ở ngoặc hành lang...
"Oa oa oa..."
"Trời ơi! Ra rồi! Ninh cháu ra rồi!" Ba Ninh nhảy dựng lên mừng rỡ.
Mẹ Ninh vuốt ngực cảm tạ trời phật.
"Xoạch" cửa phòng bệnh mở ra, y tá cùng bác sĩ mỉm cười rạng rỡ: "Chủ tịch Ninh, chúc mừng ngài có người thừa kế, là một bé trai kháu khỉnh."
"Thật sao? Vậy con dâu tôi thế nào?"
"Ninh thiếu phu nhân sẽ được đưa qua phòng hồi sức, cô ấy vẫn khỏe, chủ tịch và phu nhân không cần quá lo lắng."
"Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ..." Ba mẹ Ninh rối rích cảm ơn, ngoác cả miệng ra cười không khép lại được.
____________
"Ngọc à... chị sinh bảo bảo, đau lắm...nhưng chị vẫn sinh bảo bảo khỏe mạnh được rồi..."
"Trang giỏi quá..."
"Lan Ngọc, chị rất ngoan...khi sinh bảo bảo, chị rất nhớ em, nhưng chỉ niệm thầm tên em làm dũng khí..."
"Chị ghét em không? Vì em khiến chị phải sinh em bé, rất đau..."
"Không, Lan Ngọc, chị không có ghét em...cũng không bao giờ nói ghét em đâu. Chị hứa!"
"Có thật không?"
"Thật, chị không có nói dối."
"Trang, em yêu chị...cũng yêu bảo bảo, không có em bên cạnh, hai mẹ con phải sống thật tốt...em phải đi rồi..."
"Ninh Dương Lan Ngọc, Ngọc..."
Thùy Trang mơ màng tỉnh giấc, đã là sáu giờ sáng, bảo bảo ngủ trong nôi vẫn còn phì phì. Nàng mỉm cười, hơi chòm người sang sửa sửa lại chăn cho nhóc.
Được một tuần rồi, da vẻ cũng trắng ra hẳn, mủm mỉm đáng yêu vậy.
"Ninh Tuấn Anh...sau này này mami gọi con là Tuấn Anh nha..."
Ninh Dương Lan Ngọc, em thật giỏi tính. Ninh Tuấn Anh đọc gần giống với nhớ em, nghĩa là nhớ em nhớ em - Ninh Dương Lan Ngọc.
"Ninh Dương Lan Ngọc, em cũng đọc tiểu thuyết ngôn tình sao?"
(Khúc này đọc Bảy ngày ân ái, con gái của Hoắc Thiên Kình tên Hoắc Tư Khuynh, nghĩa là nhớ anh Kình. Vì lý do Niếp là fan chú Hoắc nên :))
Thùy Trang tự bị suy nghĩ này của mình làm cho bật cười, lúc này Tuấn Anh cũng giãy giãy hai chân, mắt to tròn đánh mi mấy cái liền thức giấc.
"Oa oa oa..."
"Tuấn Anh ngoan, mami ở đây..."
Ba mẹ Ninh dán tai ngoài cửa, "Trời ơi tỉnh rồi."
"Hả, Tuấn Anh tỉnh thật rồi. Hôm nay tôi trước, hôm qua bà ôm nhiều hơn rồi."
"Không, tôi trước. Ninh cháu lúc trước là do tôi hiến kế cứu về, nên tôi có quyền lợi nhiều hơn."
"Nhưng rõ ràng là tôi gọi cho tên viện trưởng Viên nhờ giúp đỡ mà?"
"Ai bảo ông ta là bạn của ông, ông làm thì bảo tôi làm chắc?"
"Bà lật lộng, tôi không chịu, tôi không chịu, Tuấn Anh hôm nay tôi phải bồng trước!" Ba Ninh chỉ tay lên trời, giậm chân bình bịch.
"Trang à, mẹ vào con nhé?"
So với việc dư hơi là chanh chấp, mẹ Ninh đã tiến công đánh thẳng vào đồn, giành thắng lợi vẻ vang cho việc "đánh nhanh thắng nhanh".
+
Tuy nói rằng "biết người biết ta, trăm trận trăm thắng" nhưng ba Ninh mãi mãi là người đến sau.
Viu viu...gió thổi ngang vẻ mặt hoang sơ của ba Ninh.
Thùy Trang nhìn cảnh tượng vui vẻ như vậy đôi môi anh đào cũng cong lên...ánh mắt xa xăm nhìn về phía bình minh chảy vàng trong vô tận.
Ninh Dương Lan Ngọc , chị nhớ em thật rồi...xin em...đừng rời bỏ thế giới của chị.
Không có em, chị làm sao sống tốt thế giới của mình được... vì từ lâu chị đã đặt cả thế giới đó lên người của em rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro