39
"Mami, mami sao vậy? Nhìn mami trông rất...lạ lạ nha?"
"Vậy...vậy sao?"
"Đúng nha, dáng đi mami cũng rất là...là sao nhỉ?" Tuấn Anh ôm đầu, cố nặn ra từ miêu tả. "A, đúng rồi. Giống như tay ai đó xoạc chân mami ra vậy đó, đi rất giống con cua...cua nhỏ."
Ặc.
"Tuấn Anh Tuấn Anh ngoan, mau ngủ đi. Đừng hỏi nữa, mami không sao đâu."
"Phải đó, Tuấn Anh ngoan. Sau này mami sẽ quen thôi, con đừng thắc mắc, ngủ ngoan...mai mama trả sáu đồng cho Tuấn Anh ăn kem?" Tuấn Anh đẩy xe đi vào, Thùy Trang thấy cô thì giật mình như ăn trộm bị bắt gặp.
"Ya ya, được được. Tuấn Anh ngủ liền liền..." Nhóc liền nhắm mắt lại, Lan Ngọc và Thùy Trang mới tới cửa nhóc đã bật dậy: "Mà nhớ trả 6 đồng thiệt nghen."
"..."
Về phòng, Thùy Trang nằm trên giường. Lan Ngọc cũng nằm một bên, tay không yên phận.
"Này, chẳng phải em muốn ly hôn sao? Tại sao còn táy máy tay chân với tôi hả?"
"Chính là công đảng, thịt treo trước miệng không ăn chính là phí phạm của trời, đáng tội vô cùng."
"Ninh Dương Lan Ngọc! Em..em đáng ghét!"
"Ha, em cũng không nhận bản thân quá mức dễ thương, chỉ là chợt nhận ra... Nguyễn Thùy Trang chị..." Nói đến đây cô bỗng nghiêng người, đưa tay kéo Thùy Trang đến trước mặt.
Trái tim Thùy Trang đánh thình thịch, đỏ mặt đánh ánh mắt không dám nhìn cô: "Chuyện...chuyện gì?"
"Em chợt nhận ra... chị càng ngày càng hung dữ."
"..."
"Ninh Dương Lan Ngọc!"
"A...ya đừng...đau..."
Lan Ngọc la oai oái rồi chuyển giọng cầu xin.
Nửa khuya, tiếng cười khúc khích đã dừng hẳn. Lan Ngọc nhìn đêm đen tĩnh mịch, đôi mắt của cô hơi lóe lên, đưa tay cầm chiếc nhẫn cưới, không biết là của cô hay của nàng, rồi lại nhìn cô gái đang ôm cô say ngủ.
Trang, em muốn ly hôn...vì ngày đó...sắp đến nữa rồi...
___________
Hôm nay, Thùy Trang đang ở sau bếp lúi húi nấu cháo dinh dưỡng cho Tuấn Anh. Lan Ngọc thì cùng nhóc nằm bò ra giữa nhà chơi đấu vật.
Ba mẹ Ninh đã rủ nhau đi chơi cái nhà người bà con vẫn thường hay đến chơi. (Nói nhiều quá, nên mệt. Hai năm trước đi nhà bà con nào thì bây giờ chính là người ấy)
"Dám thiếu 6 đồng, ta nhất định sẽ dùng sức mạnh, năng lực và cơ thể này để đánh bại kẻ xấu...xấu xa như...như...ơ...như cái gì nhỉ?" Tuấn Anh đang thủ thế thủ dừng lại, đưa tay ôm đầu ngố ra.
Lan Ngọc phì cười, chống tay ngồi dậy, kéo nhóc lơ lửng trên không trung: "Ta thách nhóc làm sao đánh bại được kẻ khổng lồ như ta."
"Ử...ư...ư..." Tuấn Anh quơ tay chân hết mức nhưng không cách nào chạm được đến mama của mình, nhóc kêu lên.
"Cô chủ...có bạn của thiếu phu nhân đến chơi."
Lan Ngọc đúng lúc đi ra, nghe vậy mỉm cười.
"Chị ấy đến sớm vậy sao?"
Lan Ngọc nghe vậy thì nhíu mày, lúc này Ngọc Huyền đi vào, cô cũng không tiện di chuyển, đành giả vờ chơi tiếp với Tuấn Anh.
"Ninh tổng, mừng cô trở về!"Đặng Ngọc Huyền nở nụ cười ưu nhã, đưa quà biếu cho hầu nữ.
"Chị sang chơi được rồi, mang quà cáp chi cho phiền hà."
"Ha, sao có thể thất lễ được. Tuấn Anh, con nói có phải không?" Chị dang tay về phía nhóc. Nhóc thấy chị liền cười khúc khích, muốn chạy đến: "cô Huyền nha..."
"Sáu đồng không cần lấy nữa phải không?" Lan Ngọc thì thầm vào tai nhóc, rồi nở nụ cười, buông nhóc ra giả vờ nói: "Qua chơi với cô ấy một lút đi."
Hai chân Tuấn Anh liền nhũn ra, ngồi bệch xuống trong lòng cô. "Thôi, Tuấn Anh chơi với mama...."
Lan Ngọc cho con trai một ánh mắt hài lòng.
Ngọc Huyền nhìn cảnh này bất đắc dĩ lắc đầu, Thùy Trang cũng biết cô giở trò.
Sáu đồng đó lớn lắm sao?
"Lan Ngọc, em ở nhà chơi với Tuấn Anh. Tôi nhờ chị Huyền đưa đi mua một chút đồ nên phải ra ngoài bây giờ."
"Sao không kêu tài xế đưa đi mà phải nhờ chị Đặng đưa đi?"
"Mua đồ cho Tuấn Anh , chị ấy biết nó thích cái nào." Thật ra hai năm nay Đặng Ngọc Huyền vẫn thường lui tới thăm nàng và Tuấn Anh, hơn một người bạn mà cũng như một người chị gái trong nhà, trở thành người thân mà nàng khao khát.
Lan Ngọc nhìn bộ đồ ngủ Doraemon trên người mình và Tuấn Anh y hệt nhau, lại liếc nhìn Ngọc Huyền một thân tây trang hẳn hoi thì bất giác tự ti. Đừng nói mấy cái bộ đồ quái đản này là dựa trên sở thích của Tuấn Anh mà Ngọc Huyền chọn cho mẹ con nha?
Lan Ngọc nhìn Thùy Trang và Ngọc Huyền ngồi trên ghế nói cười, bản thân lại ngồi trên đất. Hắn ôm Tuấn Anh lên, mắt không tự chủ liếc về phía Thùy Trang mãi.
"Lan Ngọc , tôi đi đây."
Cô không trả lời, cúi đầu chọc con trai cười khanh khách, Tuấn Anh nằm ngửa, thân hình tròn lo lăn nhanh hơn đi không ngừng quẩy đạp.
"Lan Ngọc, em giận hả?"
"Tôi mới không thèm, đi đi, đừng về càng tốt."
"..." Thùy Trang không trả lời, giẫm gót bước đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro