37
Lan Ngọc hơi đánh mi, thấy vậy Tuấn Anh cười vui vẻ hơn hôn một tiếng thật kêu lên má cô, dính lại cả một vệt nước bọt.
Lan Ngọc mở mắt, chống tay ngồi dậy, nửa nằm tựa lưng vào đầu giường, nhìn thấy cục bột đang đu trước ngực mình cười khanh khách, cô kéo nhóc lên, muốn hôn một cái nhưng bị nhóc giơ tay chặn lại.
"Không được a...hôn một cái, một kem kem nghen..." Nó giơ một ngón tay trắng trẻo, múp míp ra trước mặt cô, chu môi ra giá.
"Hai cái ba đồng?" Lan Ngọc Trả giá.
"Một kem kem ba đồng..." Tuấn Anh xòe tay ra tính, rồi ngẩn đầu lên: "Hai hôn ba đồng...một hôn một kem kem..."
Cuối cùng tính qua tính lại nhóc ôm đầu, "Năm hôn hai kem kem được không?"
Lan Ngọc phì cười thành tiếng, hôn lên mặt Tuấn Anh: "Thành giao!"
Nhóc con vẫn còn ngây thơ lắm.
Tuấn Anh bật cười khanh khách, nhìn Lan Ngọc, chu môi rồi xòe bàn tay múp míp ra, vảnh ngón tay lên:
"Cho cô tiền tiền, cô về nhà với Tuấn Anh...cô cô về nhà rồi...trả Tuấn Anh ba đồng nghen."
Sặc!
Lan Ngọc cảm thấy có một một đàn quạ bay ngang đầu.
"Gọi cô là mama, cô trả Tuấn Anh ba đồng."
"Mama?" Tuấn Anh lập lại, rồi xòe hai bàn tay ra, nhẩm nhẩm: một ba cộng một ba là...hai ba...là bằng....rồi ngước lên cười khoái chí: "Được nga, gọi mama ... cho Tuấn Anh sáu đồng nghen!"
Lan Ngọc dở khóc dở cười, cô từ cô cô ba đồng được nâng giá lên làm mama sáu đồng, gấp đôi lần trước. Quá đổi thành tựu luôn đi.
Đúng lúc hai mẹ con đang vui vẻ, Thùy Trang mở cửa đi vào.
"Mami...mama cho Tuấn Anh sáu đồng này!" Nhóc con cười tít mắt khoe với mami.
Thùy Trang khinh thường nhìn: "Đâu?"
Tuấn Anh nghe mami hỏi, quay lại xòe tay với Tuấn Anh, "mama..sáu đồng đâu?"
"Mama đó của con không có sáu đồng đâu, con bị gạt rồi!"
"Đừng nghe mami nói bậy. Mama có rất nhiều tiền." Lan Ngọc hất mày, quơ quơ tay lấy ví của mình ra, vạch tới, vạch lui...
Tuấn Anh thấy cô tìm mãi, cũng ngó vào nhìn...
"..."
Lan Ngọc ngẩn đầu ái ngại nhìn con trai. Trong ví toàn tiền giấy, mệnh giá lớn và thẻ ngân hàng, bên cạnh cũng chỉ có ba đồng hôm trước Tuấn Anh cho cô ngoài ra không có thêm cắt nào.
"Tuấn Anh, mama cho con cái tiền này còn lớn hơn ba đồng rất nhiều nhé?"
Cô đưa cho nhóc một tờ tiền,Tuấn Anh nhìn tờ giấy trong tay, rồi lại nhìn mami và Lan Ngọc.
"Hu hu hu...cô ba đồng gạt người...không có sáu đồng. Cái tờ này hông mua được kem kem, Tuấn Anh mách gia gia, đánh cô hư hư...lừa đảo!"Tuấn Anh ném tờ tiền vào người Lan Ngọc, rồi leo xuống giường bịch bịch chạy ra ngoài kêu khóc.
Thùy Trang đắc ý: "Tuấn Anh chỉ biết đếm từ 1 đến 10, vượt quá số 10 cái gì cũng bé hơn ba đồng của nó."
Lan Ngọc bất đắc dĩ bật cười, nhìn Jennie thì nhanh chóng cất lại vẻ mặt vừa rồi, lãnh đạm hẳn ra. Nàng cũng không quá quan tâm, đưa tay ra.
"Chị muốn làm gì?"
"Giúp em đánh răng, rửa mặt, ăn sáng."
Nói xong nàng liền kéo cô xuống xe, đẩy vào nhà vệ sinh.
Làm xong thủ tục buổi sáng trên Thùy Trang lại đẩy cô ra ngoài, đến cầu thang thì khựng lại.
Cũng thắc mắc làm sao cô lên được đây. Lan Ngọc vỗ vỗ tay liền có hai vệ sĩ xuất hiện, đỡ cô đứng dậy, xuống lầu.
"Tôi đã nói chăm sóc cho một người bị tàn phế không hề dễ, chị chấp nhận hy sinh tuổi xuân hay sao?"
Thùy Trang không trả lời.
Trên bàn ăn.
Tuấn Anh hít hít mũi leo lên ghế ngồi cạnh Lan Ngọc.
Ba mẹ Ninh k sau khi nghe được sự tình 6 đồng của nó, đúng là rất không hài lòng với Lan Ngọc.
Bỏ qua việc Thùy Trang suýt giận ông bà già này thì chỉ bằng việc cô làm Tuấn Anh nhỏ khóc đã đáng tội bị trục xuất.
Vẫn có món bánh quẩy hai năm trước, Lan Ngọc mỉm cười, có chút xúc động nào đó thoáng qua trong mắt cô.
"Tuấn Anh, ăn thịt viên nè!" Ba Ninh bỏ vào bát của nhóc, Tuấn Anh cầm muỗng, nhóc phải đứng mới với tới thức ăn.
Lan Ngọc cũng theo thói quen trước kia nhắm đến thịt viên.
"Cạch cạch"
"Lại thế nào nữa? Con mới là người bệnh mà, chị ấy (Thùy Trang) đâu có thai hay bị bệnh ở chỗ đâu?" Lan Ngọc áo não nhìn đũa của mình bị ba Ninh chặn lại.
"Lúc nãy vì sao con khóc hả Tuấn Anh?"
Nó vung ngón tay chỉ vào mũi của Lan Ngọc, vừa nhai thịt viên vừa đớt đát nói: "Sáu đồng...gia gia... cô cô hư...lừa gạt Tuấn Anh."
"..."
"Đấy, mấu chốt là ở chỗ mày không làm vừa lòng Tuấn Anh, làm tiểu tổ tông của ba mày khóc đến thương tâm như vậy. Cho mày ăn cùng đã là may lắm rồi, ở đó còn kêu ca."
Lan Ngọc buồn buồn thu đũa về, Tuấn Anh không hiểu ông nội và cô xinh đẹp đang nói cái gì, chỉ thấy cô mặt mày rũ rượi nó liền chu môi...
Trước mặt Lan Ngọc bỗng nhiên xuất hiện thêm hình ảnh thịt viên, chân thực như vậy, giống y hệt hai năm về trước. Cô ngẩn đầu lên thì thấy con trai mồm miệng nhỏ nhỏ đầy dầu vừa chu môi vừa nhìn cô, thì ra là nhóc cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro