36
Lan Ngọc nhìn ba mẹ cô thiếu tiền đồ chạy mất, bất lực tự thương bản thân.
Thùy Trang lại lôi xe của cô vào phòng, đóng sập cửa lại.
"Cuối cùng chị vẫn không chịu ly hôn phải không?"
"Đúng vậy!"
"Được, vậy chị ở đó mà mòn mỏi chăm sóc cho tôi cả đời đi! Đừng hối hận."
Lan Ngọc nhìn Thùy Trang thách thức, nàng cũng không sợ kéo cô lên giường.
Hơn hai năm trước, sau khi rời khỏi sân bay, Lan Ngọc đã cảm thấy có xe bám đuôi. Từ nguồn tin từ tổng bộ, lịch trình của cô đến Canada đã bị tiết lộ.
Lan Ngọc liền biết Mai Ly đã giở trò vì việc cô tung tin đến cơ quan điều tra kinh tế, khiến Quách thị đi đến bờ vực phá sản, cô ta và ba của mình cũng gặp phải khốn cảnh. Sau cuộc gọi cho Thùy Trang, cô buộc phải ly khai khỏi nội thành bằng tốc độ nhanh nhất.
Thế nhưng xe của đám lính đánh thuê áp sát, công khai dùng súng tấn công. Lốp xe của Lan Ngọc bị thủng, tốc độ không ổn định khiến xe của đám người kia nhanh chóng đuổi kịp muốn vượt qua xe của cô.
Lan Ngọc biết nên đã thông báo khẩn đến tổng bộ Ninh thị dù thế nào cũng không điều đến kịp. Nhưng nếu bị đuổi kịp, chắc chắn cô sẽ bị bắn chết.
Lan Ngọc nở nụ cười cao ngạo, dù thế nào cũng phải chết, thế thì cô cũng phải là người làm chủ được sinh mệnh của mình.
Nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, Lan Ngọc nâng tay trái khẽ hôn một cái, một chút long lanh rơi xuống, chiếc nhẫn ánh lên tia sáng xinh đẹp,Lan Ngọc đánh lái, lao xe đâm vào rào chắn cho xe lao xuống biển.
Chỉ là...
Cô không chết, nhưng cũng bị thương không ít mặc khác có thể nói là nghiêm, dùng hết sức lực còn để bơi vào mấy vách đá lỏm chỏm, vì mất máu quá nhiều, đi không được mấy bước cô liền ngất xỉu.
Khi tỉnh lại, cô đã nằm trong phòng bệnh toàn thân bị băng bó như cái bánh chưng. Là người của Ninh gia lúc đến nơi, tìm được cô máu me bê bết đã nằm gục.
Ba Ninh tuy tìm được Lan Ngọc nhưng vẫn giở vờ nhầm đánh lừa kẻ gây ra tai vạ, càng đảm bảo an toàn cho cô.
Chỉ là sau khi hồi phục, hai chân của Lan Ngọc bị tổn thương nghiêm trọng nhất, bị liệt không thể đi lại được nữa.
Lan Ngọc tìm lại hộp trang sức đặt chiếc nhẫn cưới còn lại ở trong người, mới biết lúc bơi lên bờ cô đã rơi lại gần chiếc xe hư hỏng. Và chiếc hộp trang sức kia cũng là một trong những manh mối khiến người của Ninh gia nhanh chóng tìm thấy cô như vậy, nếu không có lẽ cô cũng đã chết thật ở cái chỗ hốc hỏm lạnh lẽo đó rồi.
Sau đó, vì đôi chân không thể đi lại, cô không dám đối diện với Thùy Trang, không muốn nàng thấy bộ dạng chật vật của cô cố đứng lên rồi ngã xuống thê thảm như thế nào. Khuôn mặt, cánh tay đầy vết trầy xước....không còn là tổng tài cao ngạo, xinh đẹp đứng lững thững che nắng cho cô thư ký nhỏ Thùy Trang nữa rồi.
Cô chỉ dám trở về gặp Thùy Trang khi nước mắt của nàng đã đong cứng đôi mi. Trong những giấc mơ giả vờ như một linh hồn vất vưởng không nguôi ngoai trần thế, gửi nhớ thương bằng những lời nói thì thầm tựa hư không, vùi vào tâm trí Thùy Trang những giấc mơ chân thực, ấm lạnh rõ ràng chỉ là không bao giờ bắt được.
Sau đó bảo bối nhỏ ra đời, tiếng thét của Thùy Trang mắng cô lúc sinh, là động lực không ngừng thôi thúc cô tập luyện, bước đi rồi lại bước đi...
Đến những ngày cố định cô lại đến thăm cô và bảo bối nhỏ. Từng ngày nhìn con trai lớn lên, những lúc nhóc vô thức tỉnh dậy, nhìn thấy cô rồi bật cười khanh khách, sau đó lại giơ tay kêu ya ya đòi ăn...cô lúc đó vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, nhóc con dường như rất quen thuộc với hơi thở của cô, từ lúc một tháng tuổi đến sau này mỗi lần thấy cô đều cười, giơ tay đòi bế...
Chỉ là sau này khi Tuấn Anh biết nói, hắn không dám gặp nhóc nữa. Chỉ đợi đến khi nhóc ngủ say rồi mới ghé qua...vì sợ nhóc sẽ nói với Thùy Trang, mỗi đêm có một cô cô đến ôm nó, hôn nó.
Sau đó....nó cũng một ngày chân thực, đứng trước mặt cô, giơ tay tận miệng nói, đòi cô bế lên. Sau đó...sau đó...
"Bộp bộp"
"Cô xinh đẹp...ba đồng...."
Tuấn Anh leo lên giường, bò lên ngực Lan Ngọc ôm cổ cô, cười khanh khách gọi.
Nhưng thấy cô chưa tỉnh nó liền vỗ vỗ lên má, gọi tiếp.
"Cô ba đồng...ya ya ya...tỉnh lại đi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro