Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Chương 03:

Lục Thừa Lan đặt điện thoại lên bàn làm việc, ngón tay dài gõ nhẹ lên mặt bàn, trong lòng khó chịu, bất an, nhưng khuôn mặt không lộ chút cảm xúc nào.

Mãi cho đến khi thứ ký Tần vội vã cầm điện thoại đứng dậy, rời khỏi văn phòng.

“Học trưởng, sao anh cứ không bắt máy vậy?”

Tiếng giày cao gót dần dần xa khỏi văn phòng, Lục Thừa Lan mặt mày đen lại. Tiêu Túc đang nói chuyện với thứ ký Tần?

Hơn nữa còn xưng hô với nhau là “anh, em” nữa.

Hừ! Quan hệ thật tốt, hắn có chút nghi ngờ giữa hai người này có gì đó rồi!

——

Tiêu Túc ăn xong bát mì, về phòng rồi mới gọi lại cho Tần Na.

“Không sao, anh đột nhiên cảm thấy không được khỏe, nên về trước. Em tìm anh có chuyện gì không?”

Tần Na gọi cho anh ba lần, chắc là có chuyện gấp. Còn Lục Thừa Lan chỉ gọi một lần, nếu có thể, Tiêu Túc thậm chí không muốn gọi lại.

“Ừm, có việc. Lúc nãy định buổi chiều nói với anh, nhưng anh không về công ty, nên em nhanh gọn nói luôn, anh cũng có thể chuẩn bị tinh thần trước. Thứ Hai tuần sau, chủ tịch hội đồng quản trị của Tham Tinh sẽ tổ chức cuộc họp với các trợ lý tổng giám đốc…”

Tần Na thở dài.

“Là ai vậy?” Tiêu Túc hỏi.

“Là mẹ của Lục Thừa Lan, cũng là người sáng lập công ty. Việc tìm trợ lý cho Lục Thừa Lan là do bà ấy sắp xếp, nên có thể bà ấy muốn hỏi về công việc hằng ngày của Lục Thừa Lan…”

“Anh cũng không biết rõ lắm.” Tiêu Túc có chút khổ sở. Đối diện với Lục Thừa Lan đã đủ mệt rồi, giờ lại còn phải đối mặt với mẹ hắn?

“Chỉ cần nói thật là được, chủ tịch Thịnh rất dễ nói chuyện.” Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi giọng có chút do dự: “Anh không có đắc tội với Lục tổng chứ? Sau khi anh về vào buổi trưa, sắc mặt sếp luôn rất khó coi…”

Về vào buổi trưa? Tiêu Túc cũng im lặng. Vậy là Lục Thừa Lan không có chỗ nào khác cần đi, hắn đưa anh về rồi trực tiếp quay lại công ty.

Chắc là chỉ đơn giản không muốn nhìn thấy anh thôi, anh cũng hiểu mà.

“Chỉ là sắc mặt khó coi thôi sao?” Tiêu Túc muốn nói rằng Lục Thừa Lan từ trước tới nay sắc mặt vẫn luôn khó coi.

“Thật sự không có chuyện gì chứ?”

“Không có.” Tiêu Túc phủ nhận.

“Không có thì tốt, anh nghỉ ngơi đi, thứ Hai gặp lại, em đi làm đây.”

Tiêu Túc ngồi xuống giường, nắm chặt điện thoại, chuẩn bị tinh thần, rồi mới gọi lại cho Lục Thừa Lan. Đầu dây bên kia rất nhanh đã nhận cuộc gọi.

Giọng của đối phương truyền tới, chỉ một âm tiết đơn giản đã phá vỡ tất cả phòng tuyến trong tâm trí anh.

Tiêu Túc ho nhẹ một cái, xóa bỏ hết những hình ảnh đột ngột xuất hiện trong đầu, rồi dùng giọng điệu bình thản nói: “Lục tổng, xin lỗi, vừa mới nhìn thấy…”

“Không sao.” bên kia cũng ho nhẹ một tiếng, rồi mới nói tiếp: “Xin lỗi, tôi không biết là cậu uống nhiều đến mức không nhớ được nữa… Có lẽ sẽ làm cậu khó xử, cho nên chuyện này thực ra là lỗi của tôi, dù sao tôi cũng tỉnh táo. Hi vọng cậu không vì thế mà xin thôi việc… Dù sao, cậu làm gì tôi cũng tôn trọng.”

Giọng nói bên kia trầm thấp, thẳng thắn nhưng lại rất chân thành, điều này khiến Tiêu Túc thật sự không ngờ tới.

Lục Thừa Lan lại có thể hạ thấp thái độ xin lỗi?

Tiêu Túc biết mình thực sự không hoàn toàn vô tội, ít nhất không phải như cách mà Lục Thừa Lan miêu tả “nạn nhân”. Nhưng một khi Lục Thừa Lan đã nói như vậy, anh chỉ cần thuận theo mà xuống thang, tiếp tục giả vờ “say”, tránh rơi vào tình huống ngượng ngập, đồng thời giữ một khoảng cách vừa phải.

Anh thực sự rất cần công việc này.

“Nếu cậu thực sự muốn thôi việc…”

“Tôi không có nói là sẽ thôi việc.” Tiêu Túc lên tiếng.

“Ừ.”

Cả hai đều im lặng.

Tiêu Túc chuyển chủ đề: “Thứ Hai tuần sau, mẹ của anh, tôi muốn nói là chủ tịch hội đồng quản trị sẽ tổ chức cuộc họp trợ lý tổng giám đốc. Nếu bà ấy hỏi về công việc và cuộc sống hàng ngày của anh, tôi nên trả lời thế nào?”

“Nói thật.”

“Vậy có bao gồm chuyện anh đi bar không?”

“...Hình như cậu có hiểu lầm về tôi.”

“Những chuyện này có thể nói không?” Tiêu Túc không quan tâm liệu có bị hiểu lầm hay không.

“Ừ, đều có thể nói thật, nhưng bỏ qua những suy nghĩ của cậu về chúng…”

Tiêu Túc không hiểu, không biết anh đã hiểu sai ở đâu?

“Cơ thể… dạo này thế nào rồi?”

Tiêu Túc hơi ngẩn ra, khuôn mặt bỗng đỏ lên. Lẽ nào họ vẫn chưa đạt được thỏa thuận? Tại sao lại nhắc lại chuyện này?

“Đừng hiểu lầm, vì tôi thấy cậu mua rất nhiều thuốc, nên…”

Tiêu Túc cố nén hơi thở, “Không phải là tôi dùng, đừng nhắc đến nữa.”

Bất ngờ bên ngoài vang lên tiếng chén đĩa vỡ.

Tiêu Túc bỏ điện thoại xuống và vội vàng chạy ra ngoài.

Bên ngoài, Giang Dự đang quỳ trên sàn, chiếc gậy chống đã rơi sang một bên, dưới đất là những mảnh vỡ của đĩa, sàn gỗ màu tự nhiên lẫn với màu trắng của sứ và đỏ của máu, tạo nên một cảnh tượng rất chói mắt.

“Em đã bảo là đợi em dọn mà!” Tiêu Túc tiến tới, kéo Giang Dự dậy, mang theo sự phiền muộn từ cuộc trò chuyện với Lục Thừa Lan, nhíu mày và dìu y ra ghế sofa.

“Sàn quá trơn.” Giang Dự cũng không vui, lớn tiếng nói: “Anh chỉ thấy em không khỏe nên mới dọn dẹp… Đưa băng gạc cho anh…”

“Không sao, em không mỏng manh đến vậy.” Tiêu Túc cau mày, sao cứ phải quan tâm về mấy chuyện này? Anh chỉ hơi đau đầu vì say rượu thôi mà. Anh đưa băng gạc cho Giang Dự và thở dài: “Xin lỗi vì em vừa rồi đã to tiếng… Anh có cần đi bệnh viện không?”

“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Giang Dự không quan tâm, ấn miếng băng gạc lên vết thương để cầm máu.

Tiêu Túc đứng đấy đợi Giang Dự cầm máu xong, rồi dọn dẹp mảnh vỡ trên sàn. Khi anh làm xong và quay lại phòng, điện thoại đã tắt.

Điện thoại nằm yên tĩnh trên giường.

Tiêu Túc cầm điện thoại quay lại phòng khách, ngồi xuống sofa.

Giang Dự ngồi bên cạnh nhìn, đây là lần đầu tiên y thấy Tiêu Túc phiền muộn như vậy.

Trong suốt hơn 20 năm họ quen nhau, cảm xúc của Tiêu Túc luôn rất ổn định. Ngay từ khi còn nhỏ, anh đã thể hiện sự trưởng thành vượt bậc so với tuổi. Dù bố mẹ cãi nhau đánh nhau, Tiêu Túc chỉ lặng lẽ cầm sách vở sang nhà Giang Dự ngủ qua đêm, đợi bố mẹ anh nguôi giận rồi mới về.

Giang Dự thở dài bất đắc dĩ: “Nghĩ đến Beethoven đi…”

Tiêu Túc quả thật bật cười.

Cuối tuần trước, Tiêu Túc nhất quyết kéo Giang Dự đi xem bộ phim “Chiến binh”. Một nhân vật võ sĩ trong phim, khi bị mất nhịp trong quá trình luyện tập và trở nên cáu kỉnh, huấn luyện viên sẽ bảo anh ta nghĩ đến giai điệu của Beethoven, chìm đắm trong đó để bình tĩnh lại.

Tiêu Túc trước đây cũng rất thích nghe nhạc piano khi luyện tập.

Cười xong, anh lại không kìm được thở dài.

Ban đầu anh đã đạt được ước mơ, dùng tiền thưởng từ các cuộc thi và số tiền tiết kiệm trong nhiều năm cộng với khoản bồi thường vì chấn thương khi giải nghệ, mua được căn hộ hai phòng ngủ. Anh dự định sẽ làm huấn luyện viên môn võ tự do cả đời, cứ vậy sống một cuộc đời bình lặng một mình.

Nhưng năm nay, anh không chỉ đưa Giang Dự về ở cùng, mà còn dính dáng tới Lục Thừa Lan.

Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng cam từ mặt trời xuyên qua đám mây, chiếu qua cửa kính ban công, dọc theo sàn gỗ thật, chiếu thẳng đến cạnh sofa.

Cả căn phòng cũng trở nên ấm áp trong màu cam.

Cuộc sống yên bình của anh, một mình, bỗng chốc trở thành bong bóng vỡ.

“Rốt cuộc em đang lo lắng gì vậy? Ông chủ giao việc gì khó cho em à?” Giang Dự hỏi.

“Làm sao có thể!” Tiêu Túc suýt cười.

“Ông chủ của em là kẻ ăn chơi trác táng ư?” Giang Dự đột nhiên tỏ ra tò mò.

“Chắc là vậy.”

Tiêu Túc làm việc được một tuần, chỉ có ngày đầu tiên là anh đưa Lục Thừa Lan về nhà sau giờ làm.

Mấy ngày sau, mỗi tối sau giờ làm, Lục Thừa Lan đều có chỗ để đi, hoặc là bar, hoặc là nhà hàng hẹn hò, luôn có rất nhiều người vây quanh.

Tất nhiên, chuyện riêng tư của ông chủ không liên quan đến anh, anh chỉ ngồi trong xe đợi Lục Thừa Lan gọi, hoặc là về nhà trước.

Ngoài trừ ngày hôm qua, Lục Thừa Lan yêu cầu anh vào cùng, rồi xảy ra chuyện kia.

“Kẻ ăn chơi như vậy sẽ không thật lòng quan tâm đến em, vì thế em không cần phải phiền não.” Giang Dự chú ý đến biểu cảm của anh, nghiêng đầu nói: “Trừ khi em động lòng rồi…”

“Em không có.” Tiêu Túc phủ nhận.

——

Sáng thứ Hai, Tiêu Túc ra ngoài, bỏ chiếc kẹp cà vạt của Lục Thừa Lan vào túi áo, chuẩn bị trả lại khi đến công ty.

Anh ra ngoài rất sớm, đi xe buýt rồi đi bộ một đoạn mới tới khu biệt thự nơi Lục Thừa Lan sống — Bắc Thần Trung Đình.

Ngày đầu tiên đến đây, Lục Thừa Lan đã đưa cho anh một thẻ ra vào.

Khi đến cổng biệt thự, Tiêu Túc gọi điện cho Lục Thừa Lan. Người nhận máy có giọng khàn khàn, rõ ràng vừa tỉnh dậy nhưng không hề có cảm giác cáu kỉnh.

Cuộc gọi chưa kịp tắt, cửa đã mở.

Trong nhà, Lục Thừa Lan tóc tai rối loạn, chỉ mặc chiếc quần ngủ, đứng trong ánh sáng, mắt nửa khép, thậm chí không mang giày.

“Sao không báo trước một tiếng? Cậu không cần phải phiền phức đến đây…” Lục Thừa Lan càu nhàu, rồi xoay người đi nhanh vào trong phòng. “Đợi tôi 10 phút.”

Lưng Lục Thừa Lan có vài vết đỏ, vì da hắn trắng nên càng nổi bật.

Tiêu Túc cúi đầu, đóng cửa lại rồi đứng ở hành lang chờ một lúc.

Chưa đến 10 phút, Lục Thừa Lan đã ra, vừa nói vừa chỉnh lại cà vạt, như thể cố tình vậy, hắn lại thắt chiếc cà vạt màu xám đen kẻ ô.

Nhưng cũng có thể không phải là chiếc ấy, Tiêu Túc cũng không rõ lắm.

“Ăn sáng chưa?” Lục Thừa Lan hỏi.

“Rồi.”

Tiêu Túc lấy chiếc kẹp cà vạt từ trong túi ra, đặt lên mặt bàn ở hành lang, cầm lấy chìa khóa xe nói: “Cái này trả lại anh, chuẩn bị xong thì chúng ta đi thôi, tôi ra ngoài lấy xe, đợi anh ở cửa.”

Lục Thừa Lan nhìn Tiêu Túc mở cửa đi ra, tay hắn cầm lấy chiếc kẹp cà vạt, có lẽ vì nó đã được nắm lâu, còn lưu lại hơi ấm.

Hắn nắm chặt chiếc kẹp trong tay cho đến khi cảm nhận được sự lạnh lẽo của kim loại chạm vào lòng bàn tay.

Sao hắn lại không nghĩ đến việc Tiêu Túc có thể đã có người yêu?

Sau khi kết thúc cuộc gọi vào thứ Sáu, hắn đã cố gắng sắp xếp lại tâm trạng, quyết định không nhắc lại chuyện này nữa. Nhưng khi gặp lại Tiêu Túc, hắn vẫn khó kiểm soát được nhịp tim, thậm chí còn cảm nhận được một vị đắng trong miệng.

Khi lên xe, Lục Thừa Lan thu hết mọi cảm xúc lại.

Ngày hôm sau Tiêu Túc bắt đầu làm việc, Lục Thừa Lan đã đổi xe. Đó là một chiếc Mercedes rất phù hợp với vóc dáng của Tiêu Túc, giá không quá cao, để anh lái về nhà cũng không cảm thấy áp lực.

Lục Thừa Lan ngồi ở ghế sau rộng rãi, im lặng tựa cằm lên tay, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không gian vốn rộng, nhưng trong không khí lại dày đặc một áp lực nặng nề.

——

"Giám đốc Lục, Thịnh Lăng đang ở văn phòng." Khi hai người bước qua khu vực văn phòng, thứ ký Tần tiến lại gần.

Cô nhìn Tiêu Túc đang theo sau Lục Thừa Lan. Hai người có vẻ rất bình thường, chắc chắn không có mâu thuẫn gì, cô thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi có cuộc họp phải không?" Lục Thừa Lan dừng bước, quay lại và suýt nữa va phải Tiêu Túc, khi vừa chạm vào, Tiêu Túc vội vàng tránh sang một bên.

Lục Thừa Lan nhíu mày, sao lại có vẻ như đang tránh né hắn vậy?

"Giám đốc Lục, anh định đi đâu?" Thịnh Lăng đã nhìn thấy hắn.

Lục Thừa Lan thở dài, quay người, cố nở một nụ cười, rồi bước về phía văn phòng của mình. Đúng rồi, đây là văn phòng của hắn, nếu có đi thì Thịnh Lăng mới là người nên đi chứ.

Tiêu Túc đi vài bước theo sau, định quay lại văn phòng của mình, nhưng Thịnh Lăng đã tiến tới gần anh.

"Ê, cậu không nhớ tôi sao?" Thịnh Lăng thấp hơn Tiêu Túc một chút, tiến đến rồi lại lùi về phía sau một chút.

Tiêu Túc nhìn anh ta, cảm thấy quen quen, nhưng thật sự không nhớ ra.

Lục Thừa Lan cũng dừng bước, nhìn hai người.

"Chính là hôm đó tôi lái xe đưa các người đến khách sạn ấy." Thịnh Lăng lại nhắc lại.

Lục Thừa Lan suýt nữa muốn bịt miệng anh ta lại, may mà văn phòng của hắn cách xa khu làm việc chung.

Tiêu Túc dừng lại, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Là ... tài xế lái hộ đúng không?"

Thịnh Lăng: ?

thứ ký Tần đã đứng sững lại, tình hình này là sao vậy? Thịnh Lăng làm tài xế lái xe hộ, đưa Giám đốc Lục và Tiêu Túc đi khách sạn? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vào tuần trước?

Cô là người chuyên nghiệp, vì vậy nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm của mình.

Lục Thừa Lan lúc này cũng vậy. Hắn vừa xấu hổ vừa muốn cười—Tiêu Túc nhìn Thịnh Lăng như thể đang nhìn một người qua đường.

Đó là Thịnh Lăng, người được mệnh danh là "khổng tước" với vẻ đẹp nổi bật khiến cả thành phố mới này đều biết đến.

Thịnh Lăng cũng chú ý đến ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Túc.

"Tiêu Túc..." Lục Thừa Lan muốn giúp anh giải vây, nhắc nhở anh trở lại văn phòng, không cần để ý đến người kia.

Tiêu Túc bỗng nhiên như bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn Lục Thừa Lan, ánh mắt hai người chạm nhau một lúc rồi Tiêu Túc lại vội vàng tránh đi.

Lục Thừa Lan cũng sững lại, tại sao ánh mắt của Tiêu Túc lại bỗng nhiên sáng lên, từ màu xám nhạt trở thành sắc đen huyền? Phải chăng là do ánh sáng? Sao nhịp tim của hắn lại đập nhanh như vậy, ánh mắt né tránh ấy, lông mi dài như vậy, cứ như thể có thể chạm vào mặt hắn.

Xong rồi, sẽ đỏ mặt mất.

"Đi làm việc đi, xong việc rồi sao?" Lục Thừa Lan nói rồi quay người đi vào văn phòng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro