CHAP 6
Tề Lăng Hạo cười thành tiếng, đứng dậy đi về phía chiếc giường lớn, đưa tay ôm cô vào lòng.
" Ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi, đôi chân em sẽ không sao.".
Bối Thiên Ân còn chưa kịp tiu hoá lời nói của anh thì đôi môi của anh đã chậm vào môi cô. Hôn đến cảm thấy người trong lòng muốn ngất mới luyến tiếc buôn ra, Bối Thiên Ân cả khuôn mặt đều đỏ lên trừng mắt ai oán nhìn anh.
" Đây là nụ hôn đầu của tôi".
Tề Lăng Hạo trong mắt đều là vui vẻ.
" Vậy tôi sẽ chịu trách nhiệm với em".
Bối Thiên Ân xoay mặt chỗ khác không thèm để ý đến anh. Tề Lăng Hạo da mặt dày nói.
"Đây là em muốn tôi hôn em sao?".
Tề Lăng Hạo thấy cố vẫn còn giận thì không đùa cô nữa.
"Thiên Thiên, làm người phụ nữ của anh."
Lấy trong ngăn kéo ra 1 chiếc nhẫn đeo vào tay cô. Bối Thiên Ân trừng mắt nhìn anh.
"Anh làm gì vậy?"
"Không được tháo nó ra"
Tề Lăng Hạo nắm chặt tay cô không buông nói.
"Thiên Thiên, em là người phụ nữ đầu tiên anh muốn sống chung cả đời"
Bối Thiên Ân nhìn anh nheo mắt 'tai mình hôm nay sao ấy nhỉ'. Nhưng nhìn trong mắt anh tất cả là dịu dàng.
"Anh không hối hận".
Bỗng dưng có người đàn ông đẹo trai tài giỏi lại có tiền như vậy nói yêu mình thử hỏi có cô gái nào mà không muốn chứ, nhưng không có những điểm đó cô trốn thoát anh sao.
"Tề Lăng Hạo dứt khoát trả lời." không hối hận".
Bối Thiên Ân trong mắt toàn là tia giảo hoạt nhìn anh.
" không được đến gần người phụ nữ khác, đến 1 em đánh 1, đến 2 em đánh 2".
Cũng không suy nghĩ lập tức trả lời.
"Được".
Trong mắt toàn là cưng chiều nói với cô,"em cũng mệt rồi, ngủ xíu đi, anh còn chút việc phải làm, đến giờ cơm anh lại gọi."
Cô cũng rất phối hợp ngoan ngoãn nhắm mắt
~~~~~~~~~**~~~~~~~~
Xử lý xong công việc cũng đã đến giờ cơm tối, Tề Lăng Hạo bước nhanh về phòng thì thấy người nào đó còn say giấc, đang nghỉ xem có nên đánh thức cô không thì đã thấy cô mở mắt nhìn anh. Tề Lăng Hạo đi đến ôm cô vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi ôm cô xuống lầu.
Trên bàn ăn 4 vị đường chủ đã ngồi sẵn đợi 2 người, Tề Lăng Hạo đem cô an vị trên đùi mình rồi tự tay bón cơm cho cô, cả quá trình điều lọt vào tầm mặt của 4 vị đường chủ của chúng ta.
ăn xong cũng không để ý đến họ trực tiếp ôm cô lên lầu.
Trong phòng ăn 4 người vẫn còn đang rất ngạc nhiên, không biết có phải là mình hoa mắt không.
" Các người có thấy những gì tôi thấy không?" Cuối cùng người phục hồi tinh thần nhanh nhất vẫn là vị bác sĩ tài ba Trác Hiên.
" Hôm nay trời nổi giông à". Phó Kỳ cũng hùa theo.
" Lão đại thực sự động tâm". Chu uy Vũ cũng cho ý kiến, chỉ có Lãnh Dật nãy giờ vẫn không nói gì.
Phó Kỳ thấy anh im lặng thì lên tiếng.
" Lãnh Dật, cậu thấy như thế nào.?"
Lãnh Dật chỉ bỏ lại 1 câu rồi đi ra ngoài.
" Nếu lão đại động tâm, cô ấy có thể đem lại hạnh phúc cho lão đại, vậy thì chúng ta sẽ cố gắng bảo vệ cô ấy". Lãnh Dật vẫn chưa biết rằng thật sự Bối Thiên Ân rất lợi hại, bởi cậu có chuyến công tác gần 2 tháng bên Iatly vừa bay về sáng hôm nay.
Bọn họ chỉ sợ lão đại còn đau lòng chuyện cũ nhưng xem ra đã ổn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro