
CHAP 3
Phó kỳ nhìn thấy anh gật đầu liền kiêu tài xế lái xe đến bệnh viện của Tề Gia, Phó kỳ là 1 trong tứ đại đường chủ của bang Thiên La là cánh tay đắc lực của Tề Lăng Hạo ở trong bang. " Làm cho lão đạo bị thương, cô ta thật không đơn giản".
Trên đường đến bệnh viện, Phó kỳ đã gọi điện thoại cho Trác Hiên, Trác Hiên là bác sĩ riêng của Tề Lăng Hạo và là viện trưởng vủa bệnh viện Tề Gia, là 1 trong 4 tứ đại đường chủ của bang Thiên La.
Đến bệnh viện đã thấy Trác Hiên đứng trước phòng phẩu thuật, thấy bên cạnh Tề Lăng Hạo có 1 người phụ nữ không khỏi ngạc nhiên, không phải lão đại của họ không gần nữ sắc, nhưng để lão đại ôm vào trong lòng thì đây là lần đầu tiên. Đưa mắt nhìn sang Phó Kỳ thấy anh nhúng vai tỏ vẻ không biết, nhanh chống phục hồi tinh thần.
"Lão đại".
Tề Lăng Hạo không để ý Trác Hiên quay đầu nhìn Bối Thiên Ân cảnh cáo.
" Nếu hôm nay em đi khỏi chỗ này, thì tốt nhất trốn cho kỹ, để tôi bắt lại được liền đánh gãy 2 chân của e".
Cô biết anh là đang nói thật, nhưng cô là ai chứ,như vây liền doạ được cô sao?. haha trong lòng 2 tiếng, đợi khi Tề Lăng Hạo vào phòng phẩu thuật. Bối Thiên Ân nhìn sang Phó kỳ mặt vô tội nói.
"Tôi muốn đi vệ sinh".
Phó kỳ nhìn cô thấy không phải đang nói dối liền cử 2 thủ hạ đi theo canh chừng cô, cậu phải đứng đây canh giữ cho lão đại, k thể rời đi.
Bối Thiên Ân không nói gì trong lòng cười lạnh 2 tiếng, đi đến khúc cua của hành lang cô xoay người đánh ngất 2 tên thủ hạ rồi chạy đi thật nhanh.
Phó Kỳ đứng trước phòng phẩu thuật thấy cũng đã 20p tại sao chưa trở lại, thì thấy 2 tên thủ hạ lúc nãy đi theo cô gấp gáp chạy lại.
" Đường chủ, thủ hạ thất trách xin chịu phạt".
Phó kỳ khuôn mặt tối sầm thầm oán. 'toi mạng rồi, lại để 1 người phụ nữ chạy mất'.
Phớt tay: "không thể trách các ngươi".
Làm lão đại bị thương hẳn không tầm thường đi.
Sau 3 tiếng phòng phẩu thuật mở ra, Tề lăng Hạo đưa mắt nhìn không thấy cô thì cũng biết cô đã chạy.'lá gan hẳn là không nhỏ'.
Phó kỳ thấy anh không lên tiếng thì nói.
" lão đại, xin trách phạt". không trốn tránh, không biện minh.
Tề Lăng Hạo đã biết trước nên cũng không tức giận.
" Nếu cô ấy muốn chạy dù là cậu cũng không bắt lại được".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro