Chương 9: ghen!
Chương 9:
---------
Lục Thiên Nam nghiêng đầu nhìn nhìn lịch để bàn, hoạt động hàng năm sẽ diễn ra vào thứ 7, chủ nhật không đi làm nên buổi tối thì tất cả mọi người sẽ đi KTV uống rượu ca hát , vừa rồi Diệp Đường cũng tự mình khai báo là tửu lượng của cậu rất dở, xem như anh đã có cơ hội.
Làm thương nhân, thì phải xem ai giỏi nắm bắt cơ hội hơn ai, huống chi, cái mà Lục tổng am hiểu nhất, chính là trảo kỳ ngộ.
Hôm qua Diệp Đường ở lại công ty tăng ca, nguyên một đêm đều không ngủ làm cả ngày hôm nay cậu đều mệt mỏi rã rời. Thật vất vả chịu đựng đến khi tan tầm, nhanh chóng thu dọn mặt bàn, tắt máy tính, sau đó chuẩn bị phi về nhà ngủ một giấc.
Còn chưa kịp thò chân ra khỏi cửa, Diệp Đường đã bị Phùng Giai cùng Lục Kiều Trương ngăn lại, Lục Kiều Trương cười hì hì nói nhỏ, “Nhỏ Mạt Lị bị khai trừ rồi, bữa nay chúng ta đi ăn mừng nha?”
Diệp Đường liếc mắt xem thường, nói: “Chị còn cái lí do nào khác nghe hay ho hơn chút không! Chị Lục à chị có biết tại sao chị đã 35 tuổi rồi mà vẫn không gả đi được không, chị có biết không hả?! Tại vì chị thích cười trên nỗi đau khổ của người khác a!”
Phùng Giai ôm cổ Diệp Đường, đem người kéo lại gần, cười hì hì nói: “Thì có làm sao đâu, nào, vui vẻ lên, mình đi ăn nha!”
“Đừng có kéo em!!! Cả ngày hôm qua em đã không được ngủ rồi!!! Buông tay!!! Em muốn về đi ngủ!!!”
Giọng của Diệp Đường hơi lớn, nghe vô cùng thê thảm, Lục Thiên Nam đang ngồi trong văn phòng ngẩng đầu lên, nhìn đồng hồ đeo tay thấy đã hết giờ làm, lúc này mới cau mày bước ra ngoài.
Lục tổng vừa mở cửa ra, chỉ thấy Phùng Giai lấy một tư thế cực kỳ “ái muội” ôm lấy cổ Diệp Đường, hai người kề vai sát cánh dây dưa nhau, mà ở trong mắt của Lục tổng thì Phùng Giai đang hôn lên tai của Diệp Đường!!!
Mà Diệp Đường trên mặt đỏ bừng, tuy rằng luôn miệng nói đừng kéo em, nhưng động tác kỳ thật cũng không có bài xích đụng chạm của Phùng Giai, Lục Kiều Trương đứng cạnh Phùng Giai cũng đang áp sát vào người của Diệp Đường, một chút cũng không thấy ngại, Lục tổng nhìn đến mức gân xanh trên thái dương toàn bộ hằn lên.
“Haha!”
“Đi thôi đi thôi! Ăn một bữa cơm cũng đâu có tốn bao nhiêu thời gian đâu!”
“Đừng có kéo em nữa, buông ra!”
Lục Kiều Trương mắt sắc, nhìn thấy Lục tổng mặt đen thui đứng ở cửa, hai mắt lạnh như băng nhìn Diệp Đường cùng Phùng Giai. Cô nàng nháy mắt sợ run cả người, còn tưởng là Diệp Đường và Phùng Giai ồn ào ảnh hưởng đến thần kinh bất bình thường của Lục tổng, cho nên Lục tổng cực kỳ không thoải mái, cô nàng làm sao có thể hiểu được hoạt động nội tâm phức tạp mà lại khúc chiết của Lục tổng.
Lục Kiều Trương dùng khuỷu tay huých huých hai người kia, nhỏ giọng thì thầm: “Lục tổng kìa!”
Hai người kia ngay tức khắc cứng người, nhanh chóng đứng thẳng, cười gượng cầm đồ đạc của mình lên, đầy mồm “Tạm biệt Lục tổng”, “Lục tổng hẹn gặp lại”, “Lục tổng cũng sớm một chút tan tầm đừng quá vất vả”, sau đó cả đám lao vội ra ngoài, hấp tấp chui vào thang máy.
Lục Thiên Nam ngẩng đầu nhìn ba người lôi nhau đi, trông thấy Phùng Giai vẫn còn đang kéo Diệp Đường, trong lòng phi thường không thoải mái.
Lục tổng trở về văn phòng, nhấc điện thoại nội tuyến lên, trợ lý Ngô đầu bên kia lập tức rối rít trả lời.
Trợ lý Ngô: “Alô, Lục tổng!”
Lục tổng: “Cậu điều tra cho tôi người này, là một nhân viên của công ty tên là Phùng Giai.”
Trợ lý Ngô: “Vâng thưa Lục tổng! Ngài yên tâm, tôi sẽ làm cho hắn phải sống dở chết dở!”
Lục tổng: “…”
Lục tổng: “Trong đầu cậu trừ bỏ làm cho người khác sống dở chết dở ra thì còn cái gì nữa không?”
Trợ lý Ngô: “Có! Thưa Lục tổng, còn có thành tích, tiền thưởng mỗi tháng, tiền thưởng mỗi quí, tiền thưởng mỗi năm, nghỉ đông, nghỉ bệnh, nghỉ…”
Lục tổng: “… Cậu ngày mai không cần đến nữa.”
Trợ lý Ngô: “Vâng! Thưa Lục tổng!…A! Từ từ Lục tổng, tôi không cần nghỉ đâu…”
Lục tổng: “Vậy trong vòng nửa tiếng, tra rõ cho tôi Phùng Giai kia… là quan hệ thế nào với Diệp Đường, còn có một người tên là Lục Kiều Trương nữa.”
Trợ lý Ngô: “Rõ! Thưa Lục tổng, tôi sẽ điều tra thật kỹ càng!”
Lục tổng vừa muốn cúp điện thoại, chợt lại nghe thấy thanh âm của trợ lý Ngô truyền tới từ trong ống nghe.
Trợ lý Ngô: “Ề… Lục tổng, “Diệp Đường” này là Diệp Đường gì cơ?”
Lục tổng: “…”
“Cạch!”
Trợ lý Ngô chờ mãi cũng không thấy Lục Thiên Nam trả lời, chỉ nghe loa điện thoại phát ra tiếng kêu tít tít. Trợ lý Ngô câm lặng ngồi trong phòng làm việc, đẩy đẩy mắt kính…
Diệp Đường bị Phùng Giai và Lục Kiều Trương kéo đi ăn thịt nướng, thịt nướng ăn rất tốn thời gian, hơn nữa ăn một bữa cơm tinh bì lực tẫn, ba đứa đều là người man rợ, không thích tự nướng tự ăn mà cứ thích cướp của nhau.
Diệp Đường khi về đến nhà, đồng hồ đã chỉ 9 giờ rưỡi, cậu thuận tay mở máy tính, lên QQ vào nhóm tác giả, xem có bình luận mới nào về truyện của mình không.
Làm tác giả của Tấn Giang thì phải biết Tấn Giang có một điểm đặc biệt mà các trang mạng khác không bì được, đó chính là bình luận của độc giả. Mặc kệ cái truyện này của mình có kiếm được tiền hay không, các tác giả đều thi nhau chạy lên xem bình luận. Thời điểm Diệp Đường mới vừa trở thành tác giả của Tấn Giang, mỗi lần cậu nhìn thấy một cái bình luận nào chê bai đều sẽ hậm hực thật lâu, sau đó ngồi suy nghĩ xem mình viết dở hay viết sai chỗ nào.
Nhưng tháng năm dần trôi, Diệp Đường phát hiện, fan mà suốt ngày lôi tác giả ra ngược thì mới là fan chân chính, những người này tục xưng là anti-fan.
Bọn họ sẽ từ chương thứ nhất bắt đầu chấm điểm âm cho tác giả, tác giả bị chọc ngoáy cho tức giận nên cả ngày hôm đó không thèm up chương mới, sau đó sẽ bị đuổi theo chửi bới, “Tác giả đào hố không thèm lấp!” “Một chương gì mà có chút xíu vậy?” “Ủa chương mới của ngày hôm nay đâu? Sao ít vậy? Cập nhật thêm coi!”
Sau đó mấy vị anti-fan này sẽ chửi từ chương đầu đến chương cuối, nếu cần thì mua luôn cả Vip rồi chửi tiếp. Bất quá cho dù biết đó là bình luận của anti-fan, mấy tác giả của Tấn Giang vẫn không thể nhịn được mà phải vào xem, chỉ cần hiện lên trên diễn đàn thì tác giả ngay lập tức F5 rồi bay vào đọc. Đấy là bệnh OCD! Phải trị!
Diệp Đường xem mấy cái bình luận mới, đều là mấy độc giả chưa đăng kí account, toàn là cho điểm âm, hơn nữa mấy người này cũng không đặt tên, chỉ dùng icon thay thế vào.
Diệp Đường nhìn bình luận đến trợn tròn mắt, mấy bình luận tích cực đã chết chìm trong biển nước miếng kia, hơn nữa mấy account post bình luận tích cực đều lập tức bị cái đám clone kia hùa vào chửi bới, nhân sinh công kích.
Tức đến phồng má, lập tức đóng máy tính đi ngủ.
------------
Hôm nay ra 2 chương nhớ vote cho tui nhe :33
#Hy
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro