Chap5: Sự Kiêu ngạo
Thục Hân và Đan Hoa nhanh chóng dọn dẹp đồ đúng 7h cả hai đều xuất phát . Thục Hân thuê một khách sạn 5 sao ngay gần đó còn Đan Hoa và Nhất Hàm quyết định đi chơi giải tỏa những bí bách trong người . Đúng như dự đoán của cô 30 phút sau bọn chúng đi đến nhà của Đan Hoa tìm, cô bình thản ung dung vừa uống trà vừa dõi theo hành động của bọn họ từ phía khách sạn nhìn về khu nhà của Đan Hoa rất rõ những hành động của chúng đều trong tầm mắt của cô. Thục Hân thở dài ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ đúng là lũ ngốc, Lục Hoàn Minh anh cứ chờ đấy đi cứ thử động vào gia đình tôi, tôi sẽ khiến anh phải trả giá tôi Vương Thục Hân đây chết thì cũng không bao giờ chết trong tay lũ khốn các người đâu nếu mà có chết bà muốn mọi người thấy xác thấy vẻ đẹp trong cái xác đó chứ không phải giết rồi hủy bỏ dung nhan bà vứt xuống sông xuống biển đâu mất thẩm mỹ ô nhiễm môi trường, bà đây sống đã đẹp chết cũng phải đẹp. Cô dõi theo chúng đến khi chúng bỏ đi cô mới yên tâm làm lại bộ tóc của mình
4 tiếng sau khi loay hoay cuối cùng cô cũng làm được màu tóc ưng ý dưới sàn bung bét các loại mỹ phẩm . Thục Hân cười đắc ý khi nhìn vào màu tóc đỏ thẫm của mình một vẻ đẹp hoàn mỹ sắc sảo không ai cưỡng lại được. Làm xong cô phải mất 2 tiếng để dọn dẹp đống sản phẩm dưới sàn cô chửi thầm trong bụng tại tên khốn khiến cô sống lủi thủi như một tên tội phạm không dám đi ra ngoài cô thấy toàn thân khó chịu muốn đi ra ngoài để giải tỏa nhưng không thể đành ngậm ngùi ở trong phòng không dám đi đâu làm bạn với chiếc điện thoại.
Nhưng trong lúc cô đang sống không khác gì một tù nhân thì hắn lại đang vui vẻ ân ái với phụ nữ, trong phòng phát ra tiếng rên rỉ mái tóc xám khói của hắn gợn theo tiếng gió thổi của điều hòa nhưng giọt mồ hôi rơi trên khuôn mặt điển trai của hắn khiến cho cô gái phía dưới nhìn không chớp mắt. Hắn cúi xuống động tác ngày càng mạnh thì thầm bên tai
' Cục cưng em nghĩ cái gì vậy tôi không thích người phụ nữ ở cạnh tôi mà nghĩ đến cái khác đâu tôi sẽ dạy em một bài học'
Trải qua một trận dằn vặt cô gái kia không đi nổi còn hắn thì lạnh lùng nhìn cô vứt tiền rồi biến đi mất. Khi hắn đi có hai tên vệ sĩ mặc áo đen to lớn tiến vào cầm thuốc nhét vào mồm cô rồi tống cô ra khỏi căn biệt thự riêng của hắn
----
Tại nhà họ Vương lúc này rất nhộn nhịp sân nhà được trang trí rất sang trọng. Tôn Dã Kì tỏ vẻ khó hiểu sao Vương Hữu Thông lại làm tiệc sang trọng như vậy bà gặt hỏi ông chỉ trả lời hời hợt có khách vip rồi không nói thêm câu nào. Vương Linh Hân khi biết ba về vô cùng vui sướng cô bé quá nhớ ba của mình liền chạy lên tìm ông nhưng khi định vào gặp Tôn Dã Kì bà ta ngăn không cho cô bé vào bắt xuống bếp làm việc cô bé đành nén nước mắt lủi thủi nghe theo mệnh lệnh bữa tiệc như vậy cô bé không có quần áo đẹp để mặc đi qua phòng cô thấy Vương Nhã Mai và bạn đang chọn đồ để mặc bên trong chiếc tủ là những bộ trang phục vô cùng đẹp lộng lẫy và đắt tiền khi thấy Linh Hân đám bạn tỏ vẻ khinh thường cười cợt bộ dạng nhem nhuốc của cô vì thấy chướng mắt Nhã Mai đã tiến đến vả Linh Hân khiến cô bé ngã xuống sàn đám bạn cười phấn khích cổ vũ những vết bị thủy tinh chưa khỏi lại bắt đầu rơm rớm máu Nhã Mai liên tục đánh mạnh vào người Linh Hân khi thấy bóng dáng Vương Hữu Thông cô ta vội vàng giả bộ đỡ Linh Hân dậy tỏ vẻ quan tâm thấy ba đi cùng một người khách vào phòng ả đẩy mạnh Linh Hân rồi đuổi cô về phòng . 3h bữa tiệc gặp mặt bắt đầu Thục Hân chọn cho mình bộ váy đen liền suông làm tôn lên vòng eo của cô mái tóc đỏ chói bồng bềnh toát ra một vẻ đẹp không ai có thể cưỡng lại được. Phía nhà Lục cũng vô cùng náo nứt bố mẹ Lục Minh khi nghe tin con trai sẽ đi xem mắt vội vàng về bỏ công việc để tham dự mọi người ai ai cũng háo hức nhưng có lẽ chỉ một mình Lục Hoàn Minh gương mặt không chút biểu cảm hiện lên sự âm u không mấy thiện cảm. Lục Hả Sơn đau người nhưng cố dậy để đi tuy Lục Minh đánh hắn thế nhưng hắn không hề ghét trái lại vẫn vô cùng tôn trọng anh họ. Lục Hoàn Minh nhìn Đỗ Trần Kiên hí hửng tưng tưng miệng cười toác lên hắn giễu cợt nói
' Đây là buổi xem mắt của tôi mà cậu hí ha hí hửng như thể là cậu đi xem mắt vậy ' hắn liếc Trần Kiên tỏ vẻ khinh bỉ
Đỗ Trần Kiên biết hắn không muốn đi nhưng vẫn mặt dày khiêu khích
'Này ông bạn sao mặt ông cứ nhăn như rặn ỉa vậy không vui sao'
Lục Hoàn Minh liếc nhìn hắn rồi nói tỏ vẻ trịnh thượng
' Hừ sao tôi phải vui, nếu cậu thích cậu có thể thay tôi đến gặp con nhỏ đó tôi không ý kiến'
Đỗ Trần Kiên là bạn thân của Lục Hoàn Minh nên hiểu rất rõ tính anh ta hắn vẫn giữ vẻ mặt cà chớn nói giọng nói cợt nhả
' Cậu nói thật chứ, tôi không ngại đâu chỉ cần là của cậu tôi đều muốn nhưng tôi sợ khi cậu gặp con bé đó lại ư ư không dứt ra được ấy chứ'
Mặt của Lục Minh tỏ ra sát khí ánh mắt lạnh lùng như muốn giết hắn biết bản thân chọc giận người ko nên chọc hắn nhe nhởn lảng sang bắt chuyện với Hả Sơn. Mẹ của Lục Mình Hoãn Ôn Nhu lại gần con trai nói
'Tôi yêu cầu anh không giữ vẻ mặt đó nữa ông nội muốn tốt cho anh thôi mà mặt mày anh như này đấy hả'
Lục Mình nhìn bà rồi nói một cách trìu mến
' Mẹ yêu à công việc còn nhiều mẹ về làm gì cái này cũng không quan trọng khiến mẹ phải bỏ công việc mà về đâu'
Hoãn Ôn nhu thấy con trai mình nói vậy vô cùng tức giận đang định mắng anh một tràng thì một vòng tay to lớn ôm qua eo bà cằm anh dựa vào vai hõm vai nói
' Thôi mà mẹ giận trông xấu lắm đấy nay là ngày vui mà'
Hắn nhẹ nhàng nũng nịu nói với bà. Đây là người phụ nữ đầu tiên hắn yêu và coi trọng thật lòng chỉ có một mình bà thấy được cách anh nũng nịu chỉ có bà mới có quyền thấy anh khóc và suy sụp và cũng chỉ có một mình bà cho anh cảm giác được che chở bình yên khi ở bên cạnh và cũng chỉ một mình bà yêu thương anh thật lòng cho anh tất cả mọi thứ bảo vệ khi gặp anh nguy hiểm mỗi khi ở cạnh bà bao nhiêu uất ức tức giận buồn phiền đều tan biến đi hết. Hoãn Ôn Nhu thấy anh vậy lạnh giọng nói nhưng trong câu nói vẫn chưa sự yêu thương cưng chiều mà anh cảm nhận được
'Anh có thôi anh đi không hả anh muốn ôm tôi đến khi nào nữa buông ra ngay'
Hắn vẫn lì lợm ôm chặt lấy bà hôn lên má bà một cái rồi mới thả lỏng buông bà ra khuôn mặt hắn thay đổi 360 độ khiến Đỗ Trần Kiên há hốc mồm mới đó khuôn mặt hắn tỏ rõ ra vẻ hiền lành như một thiên thần anh chớp mắt một cái khuôn mặt hắn ta đã trở nên lạnh lùng gian ác của một con ác quỷ anh sững sờ họng khô khốc không tin vào mắt mình sao trên đời lại có một tên đa nhân cách thay đổi nhanh như vậy mà tên này lại chơi thân với anh vô cùng chỉ khi Lục Hả Sơn huých vào tay
hồn anh mới trở về xác anh vả mạnh vào mặt cái mạnh để tìm sự tỉnh táo. Lục Hả Sơn nhìn Đỗ Trần Kiên lắc đầu ngán ngẩm
' Này Đỗ Kiên cậu làm ơn bình thường lại hộ tôi được không quên uống thuốc hả'
Đỗ Trần Kiên lườm hắn đang định đập cho hắn trận thì ba chiếc xe Rolls-Royce đi đến ông cụ ra hiệu cho tất cả mọi người lên xe. Đỗ Trần Kiên lẩm bẩm may cho cậu đấy không tôi đập cho cậu trận rồi Lục Hả Sơn mặt bình thản giả vờ không nghe thấy. Lục Hoàn Minh vẫn đứng im đó lên tiếng
' Con sẽ đi riêng mọi người cứ đi trước đi con sẽ tự lái xe đến đó'
Ông cụ mặt tỏ vẻ không đồng ý Lục Hoàn Minh thấy vậy liền chấn an ông
' Nội yên tâm con sẽ tự lái xe đến đó con sẽ theo sau xe của nội'
Nghe hắn nói vậy ông cụ yên tâm hơn phần nào gật đầu đồng ý. Một chiếc thể thao BMW M5 competition sang trọng tiến đến một chàng trai tuấn tú bước xuống đưa Chìa khoá cho anh giọng nói ấm áp
' Anh khỏe chứ lâu quá không gặp'
Lục Hoàn Minh gật đầu không bảo gì rồi vào thẳng trong xe lái đi, haizz chàng trai lắc đầu thầm nghĩ vẫn lạnh lùng thờ như trước không một tí thay đổi. Từ trong rolls-royce một cái đầu với mái tóc tím nhạt thò ra nhe nhởn gọi
'hú hú Đoan Anh anh yêu sao anh đến muộn vậy'
Đoan Anh lắc đầu lại gần, chàng trai này chẳng thấy đổi một tí nào khi ông cụ thấy anh không khỏi vui mừng kéo anh vào xe
' Đoan Ninh con về nước lúc nào mà không báo ta'
Đoan Ninh cười nói với giọng nhẹ nhàng từ tốn
' Con về từ 2 hôm trước bên nội có nhiều việc giải quyến nên không về
thăm ngoại được con xin lỗi'
Ông cụ cười khà khà vẩy tay không sao . Đỗ Trần Kiên hí hửng làm giọng điệu nũng nịu khiến mọi người bật cười
' Anh này về không gọi cho người ta hết gì cả nhớ muốn chết à'
Hắn nói bộ ngực ưỡn ra cọ cọ vào tay Đoan Ninh. Lục Hả Sơn thấy vậy không khỏi rùng mình những trận buồn nôn xông thẳng đến. Nhà họ Lục lên đường trong xe tràn ngập tiếng cười đùa đi sau là chiếc xe BMW u ám đến rợn người.
Thục Hân lúc này ngồi lái trên con xe LAMBORGHINI đong đưa nghe nhạc bởi vì từ tối hôm qua cô ăn cái gì nên cảm thấy toàn thân mệt mỏi bụng kêu cồn cào cô liền đậu xe ở đâu đó rồi vào tạp hóa mua đồ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro